Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ
Chương 38: Phiên ngoại : Nếu như cuộc đời giống như lần đầu tiên gặp gỡ
Điền Phản
17/11/2013
Ngày mới ở trường đại học S luôn bắt đầu từ canteen
Trong phòng rửa bát phát ra những tiếng leng keng do bát va vào bồn, thảo nào trường lại sắp phải thay bồn mới, những bác gái rửa bát này đều quá mạnh tay, như kiểu hận không thể cầm bát đĩa đập hết ra.
“bác ơi, cho cháu 5 cái bánh quẩy, bốn cái bánh rán, mười quả trứng, sáu bình Yakult…” Cậu nam sinh cặp quả bóng rổ vào trong tay thò đầu vào trong cửa kính gọi đồ ăn, mồ hôi trên mái tóc mềm mại sắp nhỏ giọt xuống
“Này, hôm qua rõ ràng là cậu đánh bài thua mà, vì sao cậu lại bắt tớ trả tiền ăn sáng?” Nam sinh dựa vào cửa kính lười biếng ngáp một cái và nói như vậy, híp mắt lại, đuôi lông mày hơi vểnh lên không che được thần khí tràn đầy trong đôi mắt.
“cút, người hôm qua thắng nhiều nhất là cậu cơ mà, không tìm cậu thì tìm ai?” Nam sinh tóc húi cua đá nam sinh lười biếng kia một cái, quay đầu lại và nói: “Gọi Yakult mà không lấy ống hút à? Quay lại lấy đi!”
Anh ta nhíu mày: “Vì sao tớ phải đi?”
“Âu Dương huynh đệ, cậu có muốn thăng cấp không?”
Anh ta gãi gãi đầu, đút hai tay vào túi quần rồi khom người đi đến trước cửa kính, thò đầu vào gọi người phục vụ bên trong: “bác ơi, cho cháu thêm bốn cái ống hút nữa!”
Nụ cười thật tươi làm lộ ra hai chiếc răng khểnh rất đẹp.
“Ừ, được rồi” bác gái đó lập tức quăng ra một túi ống hút còn đầy.
Anh ta há miệng ngáp một cái giơ tay lên che miệng, một tay khác cầm ống hút.
Ngay lập tức hai bàn tay cùng cầm vào một cây ống hút.
“Ơ, xin lỗi.”
“Ồ, không sao, cậu lấy đi!”
“cảm ơn!”
Không nhìn rõ được mặt nữ sinh đang cúi đầu nói chuyện điện thoại ấy, chỉ có thể ngắm nhìn mái tóc của cô, mái tóc mềm mại, mặc bộ quần áo quân sự màu lá mạ.
“Hơ” Anh tiếp tục ngáp cái nữa, anh là loài động vật hoạt động ban đêm, mắng thầm: “Sớm biết như vậy thì đã không nghe lời tiểu tử thối A Đan kia, bắt mình dậy sớm như vậy!” Sáng sớm đã chen chúc cùng một đám tân sinh viên thế này…
Anh đi ra cửa canteen, cô đi vào khu bàn ghế.
Cô đang nói chuyện điện thoại, cô nói : “Liệt Tình, tớ khổ chết đi được, đại học không tốt tí nào hết, tớ muốn về nhà quá”
Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói oang oang: “TRời ơi, tiểu thư của tôi, cậu phải mạnh mẽ lên chứ, tớ muốn học còn không được đây, được rồi, tớ phải lên thu hoạch nông trại đây, cậu đi tìm Phương Ca đi, đi hành hạ cậu ấy đi, thuận tiện hành hạ luôn cả phần của tớ nhé…”
“ơ, xin lỗi” Thật xui xẻo, đến cái ống hút Yakult mà cũng có thể cướp của người ta được!
“Ồ, không sao, cậu lấy trước đi!”
Cô cầm điện thoại nói “cảm ơn”
Người trong điện thoại hỏi : “Alo, Alo, cậu sao thế? Xin lỗi gì vậy?”
Cô nói: “Không sao, đụng phải người khác”
Đầu dây bên kia ầm ĩ: “Woa, là con trai à? Đẹp trai không? Tô Ái Ái, sao cậu vừa vào học đã gặp được trai đẹp rồi?”
Cô mắng: “Nói bậy gì thế? Tớ ngay cả mặt người ta cũng chưa nhìn mà.”
Hình như là một người rất cao, quay đầu ngó xung quanh, quỷ đói trong canteen nhiều như vậy nhưng không tìm được bóng dáng ấy!
Cô gái này không hề biết rằng một ngày nào đó trong tương lai, cô và chàng trai cô vừa va phải sẽ cùng ngồi ở một góc nào đó trong canteen này, khi thì cùng ăn một suất cơm, khi thì cũng uống một chai Yakult…
Đầu dây bên kia tiếp tục tưởng tượng: “haiz, tớ bảo này, nếu không được cậu hãy trồng một cây đi, tìm một nơi ở gần nhà tớ một chút, tớ về đó còn có thể thường xuyên tới tưới nước… A, cây đó lấy tên là gì nhỉ? Gọi là Liệt thích hát đi!”
Cô che điện thoại rồi bật cười
Trong một buổi sáng, có một cô thiếu nữ mặc bộ quần áo quân sự màu lá mạ, đôi mắt to trắng đen rõ ràng, làn da trắng trẻo…
Ôi, cuộc đời giống như lần đầu tiên gặp gỡ…
Trong phòng rửa bát phát ra những tiếng leng keng do bát va vào bồn, thảo nào trường lại sắp phải thay bồn mới, những bác gái rửa bát này đều quá mạnh tay, như kiểu hận không thể cầm bát đĩa đập hết ra.
“bác ơi, cho cháu 5 cái bánh quẩy, bốn cái bánh rán, mười quả trứng, sáu bình Yakult…” Cậu nam sinh cặp quả bóng rổ vào trong tay thò đầu vào trong cửa kính gọi đồ ăn, mồ hôi trên mái tóc mềm mại sắp nhỏ giọt xuống
“Này, hôm qua rõ ràng là cậu đánh bài thua mà, vì sao cậu lại bắt tớ trả tiền ăn sáng?” Nam sinh dựa vào cửa kính lười biếng ngáp một cái và nói như vậy, híp mắt lại, đuôi lông mày hơi vểnh lên không che được thần khí tràn đầy trong đôi mắt.
“cút, người hôm qua thắng nhiều nhất là cậu cơ mà, không tìm cậu thì tìm ai?” Nam sinh tóc húi cua đá nam sinh lười biếng kia một cái, quay đầu lại và nói: “Gọi Yakult mà không lấy ống hút à? Quay lại lấy đi!”
Anh ta nhíu mày: “Vì sao tớ phải đi?”
“Âu Dương huynh đệ, cậu có muốn thăng cấp không?”
Anh ta gãi gãi đầu, đút hai tay vào túi quần rồi khom người đi đến trước cửa kính, thò đầu vào gọi người phục vụ bên trong: “bác ơi, cho cháu thêm bốn cái ống hút nữa!”
Nụ cười thật tươi làm lộ ra hai chiếc răng khểnh rất đẹp.
“Ừ, được rồi” bác gái đó lập tức quăng ra một túi ống hút còn đầy.
Anh ta há miệng ngáp một cái giơ tay lên che miệng, một tay khác cầm ống hút.
Ngay lập tức hai bàn tay cùng cầm vào một cây ống hút.
“Ơ, xin lỗi.”
“Ồ, không sao, cậu lấy đi!”
“cảm ơn!”
Không nhìn rõ được mặt nữ sinh đang cúi đầu nói chuyện điện thoại ấy, chỉ có thể ngắm nhìn mái tóc của cô, mái tóc mềm mại, mặc bộ quần áo quân sự màu lá mạ.
“Hơ” Anh tiếp tục ngáp cái nữa, anh là loài động vật hoạt động ban đêm, mắng thầm: “Sớm biết như vậy thì đã không nghe lời tiểu tử thối A Đan kia, bắt mình dậy sớm như vậy!” Sáng sớm đã chen chúc cùng một đám tân sinh viên thế này…
Anh đi ra cửa canteen, cô đi vào khu bàn ghế.
Cô đang nói chuyện điện thoại, cô nói : “Liệt Tình, tớ khổ chết đi được, đại học không tốt tí nào hết, tớ muốn về nhà quá”
Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói oang oang: “TRời ơi, tiểu thư của tôi, cậu phải mạnh mẽ lên chứ, tớ muốn học còn không được đây, được rồi, tớ phải lên thu hoạch nông trại đây, cậu đi tìm Phương Ca đi, đi hành hạ cậu ấy đi, thuận tiện hành hạ luôn cả phần của tớ nhé…”
“ơ, xin lỗi” Thật xui xẻo, đến cái ống hút Yakult mà cũng có thể cướp của người ta được!
“Ồ, không sao, cậu lấy trước đi!”
Cô cầm điện thoại nói “cảm ơn”
Người trong điện thoại hỏi : “Alo, Alo, cậu sao thế? Xin lỗi gì vậy?”
Cô nói: “Không sao, đụng phải người khác”
Đầu dây bên kia ầm ĩ: “Woa, là con trai à? Đẹp trai không? Tô Ái Ái, sao cậu vừa vào học đã gặp được trai đẹp rồi?”
Cô mắng: “Nói bậy gì thế? Tớ ngay cả mặt người ta cũng chưa nhìn mà.”
Hình như là một người rất cao, quay đầu ngó xung quanh, quỷ đói trong canteen nhiều như vậy nhưng không tìm được bóng dáng ấy!
Cô gái này không hề biết rằng một ngày nào đó trong tương lai, cô và chàng trai cô vừa va phải sẽ cùng ngồi ở một góc nào đó trong canteen này, khi thì cùng ăn một suất cơm, khi thì cũng uống một chai Yakult…
Đầu dây bên kia tiếp tục tưởng tượng: “haiz, tớ bảo này, nếu không được cậu hãy trồng một cây đi, tìm một nơi ở gần nhà tớ một chút, tớ về đó còn có thể thường xuyên tới tưới nước… A, cây đó lấy tên là gì nhỉ? Gọi là Liệt thích hát đi!”
Cô che điện thoại rồi bật cười
Trong một buổi sáng, có một cô thiếu nữ mặc bộ quần áo quân sự màu lá mạ, đôi mắt to trắng đen rõ ràng, làn da trắng trẻo…
Ôi, cuộc đời giống như lần đầu tiên gặp gỡ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.