Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ
Chương 35: Sư huynh sư muội rước họa
Điền Phản
15/11/2013
Hai người bỏ ra hai dịp cuối tuần
Anh đi gặp bố mẹ cô trước
Âu Dương cầm tay Ái Ái, nói với mẹ Ái Ái: “Cô, cháu sẽ coi Tô Ái Ái là người bạn đời của cháu, cháu sẽ đồng hành cùng cô ấy đi đến hết con đường đời, lời cháu nói năng không được hoa văn cho lắm, xin cô hãy yên tâm giao con gái cho cháu!”
Sau đó, thuận lý thành chương, cuối tuần sau anh đưa cô về nhà
Bà nội Âu Dương không ngờ lại rất thích Ái Ái, bà nói: “Haiz, lúc còn nhỏ đã từng đưa thằng bé này đi xem tướng số một lần, ông thầy tướng số ấy nói nhân duyên và sự nghiệp của nó đều ở phương Nam! Thật đúng lắm!”
Bà nội Âu Dương cầm tay Ái Ái, nói: “Đứa trẻ này cầm tinh giống bà, nhất định sẽ không tệ đâu!”
Haha, tất cả mọi chuyện phức tạp và khó khăn đều được giải quyết một cách dễ dàng dưới một lý do hoang đường như thế
o0o
Cuộc sống giống như những con sóng nối đuôi nhau, con sóng này vừa qua thì con sóng cao hơn, dữ dội hơn đã đến.
Công việc của Tô Ái Ái cũng dần dễ chịu hơn, công ty điều cô tới một nơi tốt hơn, cũng chính là tổ làm việc của “Vương Gia Vệ” sư huynh, Tô Ái Ái không gọi anh ta là “đàn anh” giống chị gái, lúc “Vương Gia Vệ” gọi cô cũng gọi thẳng là em gái nhỏ, có người quen công việc cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều
Âu Dương sau khi đã làm xong dự án tuyến đường mới kia lại được giáo sư mời, mong anh có thể quay lại trường S tiếp tục học nghiên cứu sinh
Công việc chính là một vòng luẩn quẩn, lúc đi làm thì muốn đi học, khi đi học thì lại muốn được đi làm.
Ái Ái rất mong Âu Dương có thể tỏa sáng ở một phương diện nào đó cho nên cô vô cùng tán thành việc học tiếp của anh
Thời gian và tiền bạc đúng là kẻ thù của nhau. Càng kiếm được nhiều tiền thì thời gian nghỉ ngơi lại càng ít đi
Cuối tuần ở nhà ngủ đẫy giấc rồi mới thức dậy dường như cũng đã trở thành một ước mơ xa vời. Buổi chiều Tô Ái Ái mới phải đi làm nhưng sáng sớm cô đã mở to mắt, trên thực tế, đồng hồ sinh học của cô đã quen với việc đúng 7 giờ là phải tỉnh ngủ.
Ái Ái vừa dậy thì Âu Dương cũng thức giấc, cơ thể hơi cử động nhưng đôi mắt vẫn còn lờ đờ, ngái ngủ
Âu Dương vừa phải học nghiên cứu sinh vừa phải đi làm, Tô Ái Ái xót xa, kéo chăn rồi khuyên anh: “Dậy sớm như vậy làm gì? Ngủ thêm nữa đi!”
Âu Dương xoa xoa đầu, mí mắt hơi cụp xuống, vặn người một cái, gãi gãi đầu như một đứa trẻ, chẳng giống như người đã lăn lộn ngoài xã hội hai năm một chút nào, đột nhiên anh khoanh tay lại, nghiêm túc nhìn Ái ÁI: “Ái Ái cô nương, anh nhớ rồi, anh vừa mơ thấy em bị người ta đánh!”
Cánh tay đang kéo áo khoác của Ái Ái khựng lại, chui vào trong chăn cười, khó lắm mới ngừng được, cô vươn tay ra véo má anh: “Hay lắm, hay lắm, em bị người ta đánh ư? Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi!”
Rõ ràng là một con người khéo léo như vậy thế mà lại có thể mơ được những giấc mơ hoang đường đến thế!
“KHông được!” Âu Dương giơ tay kéo lấy Ái ÁI, cô ôm áo khoác trong tay, anh ôm cô trong lòng, bao vây cô vào trong lồng ngực mình, chặn cánh tay cô lại, khóe môi hơi nhếch, cố chấp nói: “Không được, ngủ thêm một lúc nữa, anh sẽ cố mơ tiếp, anh sẽ đánh chết người nào dám đánh em trong giấc mơ ban nãy!”
Nhắm mắt lại, nhíu mày giống như đang rất tập trung mơ tiếp, thực sự ngủ rồi ư?
Ái Ái nằm trong lòng Âu Dương che miệng cười nhưng lại không dám làm kinh động “giấc mơ vĩ đại” của anh, cô nín cười đến mức đau cả bụng
Cô không dám chui ra ngoài, chỉ biết mở to mắt ngắm anh, làn mi tinh tế, đôi môi hồng đầy khí chất, mái tóc hơi rối…
Tình yêu giống như nước trên suối rót vào máu rồi chậm rãi chảy về tim
Tình yêu như vậy không nhất định phải kinh thiên động địa nhưng lại không thể chia lìa! Ở bên nhau không phải rất viên mãn nhưng xa nhau lại là chuyện không thể
Trên đời này có một người như vậy khiến cô vừa trông thấy đã vô cùng yên tâm, vừa nhìn trong lòng có một niềm vui vô hạn!
Hóa ra thực sự có một người như vậy
Những tia nắng nhỏ vụn xuyên qua rèm cửa màu trắng, lặng lẽ chiếu lên đầu giường, cô khẽ vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy
Sáng sớm hôm đó, nắm lấy ánh nắng dịu dàng, lặng lẽ đặt lên gương mặt đang ngủ say của anh…
Ồ, giá mà có thể ngủ say như thế đến già…
o0o
Ái Ái không ngờ khi cuộc sống của cô và Âu Dương ngày càng tốt đẹp thì bàn tay nhỏ và chị gái lại không thể đi cùng nhau nữa
Ái Ái gặp chị gái trong một quán trà, chị gái trang điểm rất kĩ càng nhưng vẫn không thể che được đôi mắt sưng mọng
Chị gái nói: “Không biết tại sao mà khoảng cách của chị và anh ấy càng ngày càng xa, anh ấy nói chị không hiểu anh ấy…”
Tô Ái Ái thấy vậy biết là không thể về công ty ngay được cho nên đứng dậy gọi điện thoại cho “Vương Gia Vệ”, nói buổi chiều mới có thể về được rồi quay lại chỗ ngồi, khẽ xoa xoa bề mặt chiếc cốc
Chị gái tiếp tục nói: “Anh ấy nói chị không hiểu anh ấy, gây áp lực cho anh ấy, anh ấy làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của chị? Một người đàn ông đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn ngồi chơi game cả ngày, xem NBA, chị vốn lớn tuổi hơn anh ấy nhưng bạn trai của những cô gái bằng tuổi chị giờ đều đã có công ăn việc làm ổn định rồi, thế mà anh ấy lại như vậy, hai năm rồi không hề thăng tiến một chút nào, em bảo chị phải khuyên anh ấy thế nào đây?”
Tô Ái Ái bưng tách trà lên khẽ nhấp một ngụm, trà hoa nhài vẫn luôn thơm như vậy, nhưng hương vị của tình yêu trong chén trà thì đã đổi thay
Cô đặt chén xuống khẽ hỏi: “Chị, chị trách anh ấy không thăng tiến, trách anh ấy vô tâm, vậy năm đó là ai kéo anh ấy ra ngoài chơi? Là ai bảo anh ấy ở lại thành phố S?”
Tô Ái Ái cầm túi xách đứng lên, nói từng chữ rất rõ ràng: “Ai cũng có tư cách chỉ trích anh ấy nhưng chỉ mình chị là không có!”
Giống như cô và Âu Dương vậy, bất luận là chịu khổ thế nào cô cũng không thể mở miệng trách móc, bởi vì anh làm tất cả là vì cô, anh như vậy làm sao cô có thể oán giận được?
Chị gái không đứng dậy, tay đặt trên bàn cũng không động đậy, rất lâu sau, lâu đến mức Tô Ái Ái đã định rời khỏi đó, chị mới nhẹ nhàng nói: “Tô Ái Ái, cuộc sống chung của hai người không giống như tình yêu, khác biệt hoàn toàn, dần dần, tình cảm nồng nhiệt sẽ tan biến hết, tình yêu, lý tưởng… đều sẽ phai mờ, cuối cùng chỉ còn lại hận thù mà thôi…”Tô Ái Ái đi trên đường, ánh nắng chiều chiếu trên người luôn ấm áp và rực rỡ như thế, cô quay đầu lại nhìn chị gái vẫn đang ngồi sau tấm cửa sổ thủy tinh, chị ngồi trong một góc mà ánh mặt trời không chiếu tới, bàn tay cầm chén trà vẫn không hề nhúc nhích, lưng thẳng đến kiên cườngVì sao lại biến thành như vậy? Đôi tình nhân ôm nhau trong pháo hoa, chàng trai lớn tiếng gọi tên chị, cô gái vội vàng chạy xuống lầu vì sao lại biến thành như vậy?
Một thời gian sau, A Đan nói với Ái Ái rằng bàn tay nhỏ đã rời khỏi thành phố này về ở với cha mẹ
Tan sở, Ái Ái gọi điện cho Âu Dương bàn bạc nơi ăn tối, bắt đầu từ khi Tô Ái Ái bận rộn với công việc, phòng bếp rất ít khi có người lui tới, hai người đều giải quyết bên ngoài
Tô Ái Ái hỏi: “Bữa tối ăn gì?”
Âu Dương nói: “Tùy em.” Đầu bên kia loáng thoáng có người đang gọi anh, có lẽ là giọng của giáo sư, anh nói: “Anh bây giờ đang bận chút việc, lát nữa gọi lại cho em…” Rồi vội vàng cúp máy
Tô Ái Ái cầm điện thoại, sững sờ, cô vẫn chưa kịp hỏi Âu Dương đã biết chuyện Bàn tay nhỏ và chị gái chia tay nhau chưa, haiz, chắc là anh cũng biết lâu rồi
Còn đang suy nghĩ thì lão Tiền gọi điện thoại tới, vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng quát tháo ầm ĩ, người đã kết hôn có thể không cần chú ý hình tượng như thế này sao?
Lão Tiền nói: “Nè, nói cho cậu một tin tốt, tớ sắp làm mẹ rồi, mau mau chuẩn bị tiền lì xì đầy tháng đi!”
Tô Ái Ái kêu lên: “Sao các cậu không chậm lại một chút? Tiền của tớ cho vào bao lì xì cũng cạn kiệt rồi!”
Lão Tiền cười, lại bắt đầu tám chuyện: “Này, cậu còn nhớ ** lớp 1 không?”
Ái Ái mở laptop nói: “Chính là người yêu của XX lớp mình phải không?”
Lão Tiền nói: “Đúng đúng, nói cho cậu biết, cô ta cũng kết hôn rồi!”
Ái Ái kinh ngạc: “Nhanh vậy sao? Là cùng XX à?”
Lão Tiền “xì” một tiếng: “Đâu có, cô ta lấy một đại gia, nghe nói là đã mang thai từ lúc còn ở bên XX!”
Tô Ái Ái thất thần, cố gắng nhớ lại khuôn mặt của cô gái trong kí ức kia nhưng nghĩ mãi mà không ra
Lão Tiền tiếp tục: “Haiz, kể ra, khuôn mẫu người yêu chuẩn nhất trong trường đại học chính là kiểu của cậu và Âu Dương!”
“Em gái nhỏ, buổi tối phải đi công tác, chuẩn bị sớm một chút!” Giọng nói của “Vương Gia Vệ” vang lên trên ô làm việc
Tô Ái Ái che điện thoại rồi nói nhanh với lão Tiền: “Không nói nữa, tớ bận việc rồi, lần sau gọi lại cho cậu!”
Không đợi lão Tiền phản ứng cô đã nhanh tay dập máy, ngẩng đầu mỉm cười với Vương đại ca, trong giờ làm việc gọi điện thoại tám chuyện lại còn bị tổ trưởng bắt, thật quá thảm!
“Vương Gia Vệ” xoa đầu Tô Ái Ái: “Ồ, bị tóm rồi nhé, viết bản kiểm điểm một nghìn từ khẩn trương”
“Đại sư huynh, đừng mà!” Trong phòng làm việc, ưu thế của phụ nữ chính là làm nũng, Tô Ái Ái vốn rất không quen nhưng dần dần cũng học được
“Đại sư huynh? Anh cũng không phải Tôn Ngộ Không! Không viết kiểm điểm cũng được, hãy mời cơm anh đi.” “Vương Gia Vệ” đẩy đẩy gọng kính, nói rất nghiêm túc
“Không thành vấn đề!” Tô Ái Ái lại cúi đầu, định gửi một tin nhắn cho Âu Dương thông báo cơm tối không thể cùng đi ăn được
Những đôi yêu nhau từ thời đại học đến giờ còn lại được bao nhiêu?
Cô cũng từng nghĩ đến nhưng chưa tìm thấy đáp án thì đã bị kéo vào vòng xoáy bận bịu của công việc mất rồi
Làm kế toán trong một công ty, việc đi công tác diễn ra rất thường xuyên, bình thường là đi đến các thành phố khác, những thứ đã bỏ trong valy cũng không cần phải lôi ra, cứ để sẵn trong đó rồi kéo luôn đi là được, trưởng phòng nói: “Đại Vũ ba lần đi qua cửa nhà mà không dám vào cũng chưa tính là gì, chúng ta còn hơn cả Đại Vũ, đi qua cửa nhà năm lần mà không thể vào, việc đầu tiên sau khi đi công tác về chính là lập tức quay về công ty xử lý tài liệu! Đó mới gọi là chuyên nghiệp!”
Tô Ái Ái bị tinh thần “chuyên nghiệp” này hành hạ đến không thể chịu đựng nổi, lúc gặp lại Âu Dương cũng đã là gần một tuần sau
Trong một tuần đó xảy ra không ít chuyện, ví dụ như A Đan đã bỏ việc, ví dụ như Âu Dương đã mua một chiếc xe trả góp
Tô Ái Ái có chút không thể tin nổi, dù sao mua xe cũng được tính là chuyện lớn, cho dù cô và Âu Dương chưa phải là vợ chồng hợp pháp nhưng chí ít cũng nên bàn bạc một chút chứ
Không ngờ Âu Dương lại tự quyết định như vậy
Ái Ái hơi giận
Âu Dương không hiểu: “Trong điện thoại anh đã nói với em rồi còn gì?”
Ái Ái nghĩ lại, kể từ lúc cô đi công tác, mỗi ngày đều làm việc đến 12 giờ, từng nghe thấy gì, từng nói điều gì cô đều không còn nhớ nữa, nghĩ lại cũng cảm thấy mình đang ở thế yếu, cho nên im lặng
Âu Dương dỗ Ái Ái: “Được rồi, được rồi, Ái Ái cô nương của chúng ta đừng giận nữa mà, ông xã làm thế này chẳng phải vì yêu em hay sao? Hôm nào em về muộn anh đã có thể đến đón em rồi!”
Tô Ái Ái vốn định dùng khoản tiết kiệm đầu tiên mua một cái nhà trả góp, hạn trả tiền của thứ này có thể kéo dài, nhưng nghĩ lại những lời Âu Dương nói, cô thấy chẳng thể trách móc anh điều gì cho nên cũng chiều theo ý anh
Có xe dù gì cũng thuận tiện hơn rất nhiều, Âu Dương mỗi ngày phụ trách việc đưa đón Ái Ái đi làm
Trong xe chất đầy những CD mà Ái Ái thích, việc đầu tiên sau khi lên xe của cô chính là bật nhạc, chuyện thứ hai là vặn thấp hệ thống sưởi, cô bảo: “Cho thấp một chút, đỡ tốn xăng!”
Âu Dương cười cô: “Con quỷ keo kiệt!”
Ái Ái véo má anh: “Ai keo kiệt? Em thế này gọi là sống! Là sống, có hiểu không?”
Âu Dương cười, di động đổ chuông, cô thấy anh đang lái xe, muốn nhận giùm anh, vậy mà anh lại đưa một tay ra cầm lấy di động của mình
Cô sợ làm ồn cuộc nói chuyện của anh nên vặn nhỏ volume
Trong không gian yên tĩnh bên trong xe, những tiếng nói trong điện thoại cũng trở nên rất rõ
Là giọng của con gái, nghe thấy hình như còn rất trẻ, mang theo một chút nũng nịu: “Alo, sư huynh hả? Anh nhớ lần trước tài liệu giới hạn máy móc *** mà giáo sư bảo chúng ta phân tích để ở đâu không?”
Đều là những từ ngữ cô không hiểu, Tô Ái Ái ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ
Âu Dương đã trả lời xong
Người kia vẫn hỏi tiếp: “À, sư huynh, em vô ý quá, anh đang bận à? Có phải em làm phiền anh không?”
Âu Dương nói: “Không có, anh đang lái xe, có gì mai nói tiếp nhé. Được không?”
Cô gái kia “ừm” một tiếng dịu dàng rồi cúp máy
Trong xe rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng lốp xe ma sát với mặt đường
Âu Dương nói: “Đó là sư muội của anh, trùng hợp lại cùng theo một thầy hướng dẫn!”
Mặt Ái Ái vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, bóng đèn trong thành phố đã bắt đầu sáng lên, sáng đến mức làm mắt người ta đau nhức, cô lẩm bẩm: “vẫn còn có kiểu xưng hô sư muội ư? Cũng đâu phải là Nhạc Linh San! Anh tự coi mình là Lệnh Hồ Xung à?” (Nhạc Linh San và Lệnh Hồ Xung là nhân vật trong Tiếu ngạo giang hồ, xưng hô là sư huynh sư muội)
Âu Dương cười, ngón tay khẽ sờ sờ vôlăng, lúc chờ đèn đỏ anh lập tức đưa ngón tay đó xoa lên cằm Ái Ái: “Ái Ái cô nương, em biết ghen từ bao giờ thế hả?”
“Ai ghen? Ai ghen?” cô cao giọng, vội vàng lau chỗ mà tay anh vừa xoa lên
Sau đó, Ái Ái đem chuyện này kể với lão Tiền
Lão Tiền nói: “Chuyện đó không thể coi thường, Ái Ái, cậu nên cảnh giác một chút, Âu Dương nhà cậu từ khi còn là sinh viên đã rất được con gái yêu thích, lại còn có tính phong lưu nữa chứ, bây giờ quay về trường, trong đó càng ngày càng có nhiều cô gái trẻ trung, xinh đẹp, tràn đầy sức sống, mẫu đàn ông họ thích nhất chính là kiểu hỗn hợp giữa sinh viên và người trưởng thành, nghĩ lại cũng thấy đúng, những người này có một chút chín chắn hơn những chàng sinh viên ngốc, lại có xe, có khả năng kinh tế, mặt khác họ vẫn còn một chút trẻ trung, tri thức hơn những người đã lăn lộn ngoài xã hội, đó không phải là đem dê thả vào bầy sói sao?”
“Ái Ái, đừng trách tớ nói nhiều, cậu nên cảnh giác một chút!” Lão Tiền nói xong thì mí mắt của Ái Ái cũng máy liên tục
Tô Ái Ái thở dài: “Tớ cảnh giác kiểu gì được? Bảo tớ kiểm tra tin nhắn, kiểm tra nhật kí cuộc gọi những chuyện này tớ không làm nổi đâu!”
Nói không lo lắng là giả, từ sau khi Tô Ái Ái biết chuyện, mỗi lần Âu Dương nhận điện thoại cô đều vểnh tai lắng nghe, mỗi khi anh cầm điện thoại nhắn tin tim cô đều đập nhanh, bất giác suy đoán đối phương là ai.
Nói là sẽ không kiểm tra điện thoại nhưng bản thân lại không thể thoát được ma quỷ trong lòng
Hôm đó, Tô Ái Ái thừa lúc Âu Dương đi tắm đã vụng trộm kiểm tra di động của anh
Quả nhiên là có vài tin nhắn mà sư muội kia gửi đến mấy hôm trước, ví dụ như “Sư huynh, ngủ chưa? Ngủ ngon…” vân vân…
Lục lọi hộp thư đi, anh cũng có trả lời vài tin, đại loại chỉ có “Ừm” “Ừ” “Được rồi…”
Tô Ái Ái đã hơi yên tâm hơn một chút nhưng trong lòng vẫn vô cùng bực tức, cô từng nói: “Em sẽ không bao giờ đi kiểm tra điện thoại của đàn ông, thật là ngu ngốc, nếu có chuyện đó thật thì kiểm tra cũng vô dụng.”
Không ngờ, cuối cùng cũng có một ngày cô ngu ngốc như vậy
Không biết tại sao sau khi sống chung cùng anh, toàn bộ sức lực của cô đều đặt lên công việc, giày cao gót đi vào cũng không bị phồng rộp chân nữa, lưng cũng có thể ưỡn thẳng, A Đan từng gặp cô một lần, anh ta trêu cô: “Em gái, thật là không nhận ra em nữa, lúc trong trường thì lúc nào cũng bẽn lẽn, ngại ngùng, thế mà bây giờ đã biến thành nữ cường rồi.”
Tô Ái Ái cười, cô cũng không biết thế này là tốt hay xấu?
Mấy tuần sau lại phải đi công tác, lần này chỉ có Ái Ái và “Vương Gia Vệ” đi, Ái Ái vẫn còn đang phiền muộn vì chuyện của Âu Dương, cô nghĩ mình đi thế này chẳng thấy yên tâm gì hết
Công việc của cô bận rộn, anh cũng dần quen với những ngày tháng không có cô bên cạnh, cô không ở nhà thì anh ăn cơm ở canteen rồi ở lại phòng nghiên cứu luôn
Buổi tối trong đợt đi công tác Ái Ái gọi điện cho Âu Dương, vừa lau tóc vừa hỏi: “Anh đang ở đâu? Đang làm gì vậy?”
Nói ra xong lại cảm thấy ghét bản thân, từ lúc nào đã biến thành người lắm chuyện như thế, anh làm việc gì cũng thấy lo lắng, cái gì cũng hỏi
Âu Dương đáp: “Còn có thể ở đâu nữa? Ở phòng thí nghiệm!”
Tô Ái Ái lại hỏi: “Chỉ có mình anh?”
Nói xong lại muốn tát vào miệng mình một cái, đột nhiên cô im bặt, hai người đều im lặng
Sự yên lặng trong điện thoại như thể muốn nuốt sống người ta
Rất lâu sau Âu Dương mới chậm rãi mở miệng: “Tô Ái Ái, suy cho cùng là em muốn hỏi cái gì?”
Ái Ái luống cuống vội chuyển chủ đề: “À, bây giờ em đã đến Tô Châu rồi, anh thích ăn gì em mua về cho, nghe nói bánh ngọt ở đây nổi tiếng lắm!”
Anh trả lời đơn giản: “Ừ, tùy em!”
Cô cảm thấy trái tim mình như trùng xuống, mỉm cười nói: “Em phải ngủ đây, ngủ ngon nhé!”
Anh nói: “Ừm!”
Cô đột nhiên nhớ đến những cú điện thoại khi còn là sinh viên, mỗi lần gọi điện là phải kéo dài đến mấy tiếng đồng hồ, bây giờ ngắn đến nỗi chưa đầy mười phút, anh còn quên chúc cô ngủ ngon, lần nào cũng phải chúc ngủ ngon mới đúng!
Cô cao giọng nhắc nhở anh, trong đó vừa có chút yếu đuối vừa có chút ra lệnh: “Nói “ngủ ngon” đi!”
“Ừm, ngủ ngon!” Anh đáp lời cô như vậy
Vẫn là câu ngủ ngon như trước, vẫn là anh đợi cô cúp máy trước nhưng tại sao sau khi cúp máy cô vẫn cứ cảm thấy buồn man mác như vậy?
Đêm đó, Tô Ái Ái ôm điện thoại ngồi trên giường, thật lâu sau vẫn chưa ngủ…
o0o
Lúc về nhà, tâm trạng Tô Ái Ái không tốt, “Vương Gia Vệ” sư huynh tưởng cô mệt nên cố tình nói đùa để trêu cô
“Tiểu sư muội, chúng ta đi đến đâu cũng thật vất vả, vội vàng làm việc không tính, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng ít, kể cho em nghe một câu chuyện cười nhé!”
Hai người chỉnh sửa tài liệu xong, từ trong phòng viết đi ra ngoài, anh lại bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Ai cũng biết Phổ Hoa của chúng ta là một công ty lớn, lương cao đãi ngộ tốt, tuy nhiên đến voi cũng biết công việc của chúng ta vất vả nhường nào! Một đồng nghiệp đến châu Phi ngắm voi, anh ta nói với voi là: ở châu Phi nhiều voi quá. Ngay lập tức con voi rất vui vẻ, ăn hết số thức ăn mà tổ thẩm tra của công ty mình cho nó. Sau đó anh ta lại nói rằng: dự định của chúng tôi là đến đây kiếm mấy con voi về làm việc cho công ty, kết quả con voi sợ quá vừa khóc vừa quay đầu chạy mất!”
Tô Ái Ái cười haha vì cảm thấy rất đồng cảm, cô cười thoải mái, thoải mái đến mức bước hẫng cả chân, giày cao gót trẹo đi một chút, Vương sư huynh giơ tay ra đỡ cô
Hai người dựa sát vào nhau, Tô Ái Ái lập tức đứng thẳng lưng, hơi xấu hổ, vội vàng nói: “Cảm ơn!”
Vương sư huynh cũng hơi đỏ mặt, xua xua tay
“Bim bim” đối diện có một chiếc xe đang bấm còi Tô Ái Ái quay đầu lại nhìn thì lập tức sững sờ, là xe của Âu Dương
Nguy rồi!
Tô Ái Ái bò lên xe, mỉm cười với Âu Dương: “Sao anh lại tới đây?”
Anh khởi động xe, không nhìn cô mà phun ra một câu: “Tới đón em!”
Xe vừa chạy tiếng nhạc đã vang lên, là album của Lương Tĩnh Như mà cô để vào xe anh, tiếng hát êm đềm vang lên
Cô nói: “Ờ, đó là anh khóa trên của chị Tâm Nghi, người này đã giới thiệu em vào công ty!”
Rất lâu sau anh mới khẽ Ừm một tiếng, ngón tay chuyển động, hình như anh đã thấy toàn bộ sự việc từ lúc cô và người đàn ông khác vừa nói vừa cười đi ra khỏi tòa nhà
Âm nhạc rất phù hợp, hoàng hậu tình ca hát: “Những thứ anh nói em đều nghe thấy, tiếng xình xịch của xe lửa… Những điều anh nói em đều tin tưởng, bởi vì em hoàn toàn tin anh…”
“Bụp” một tiếng, anh tắt nhạc đi
Trong không gian nhỏ hẹp bất chợt yên lặng đến đáng sợ
Âm lượng của cô hơi lớn: “Rốt cuộc anh muốn nói gì? Lúc anh và tiểu sư muội kia nói chuyện em cũng đâu có nói gì?”
Anh vẫn lái xe, lạnh lùng buông ra một câu: “Anh đã nói gì chưa?”
Cô kéo kéo dây an toàn, nghiêng đầu: “Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi! Em chỉ đi công tác thôi mà, không tin anh cứ gọi điện đến công ty mà hỏi!” Lại nghiêng đầu nhìn anh, cô rất ấm ức bởi vì ít nhất cô và “Vương Gia vệ” còn chưa từng nhắn tin qua lại cho nhau!
Anh bất ngờ phanh lại, dừng lại trước cột đèn đỏ, không nhìn cô mà nhìn về phía trước, chậm rãi hỏi: “Vì sao anh phải đi hỏi?”
Đèn xanh, anh chỉnh lại chỗ ngồi rồi quay đầu sang bình thản nhìn cô, anh nói từng chữ một rất rõ ràng: “Chí ít anh không lén lút xem điện thoại của người khác!”
Xe “cạnh” một tiếng bị mở ra
Ánh mắt đó của anh khiến cô sợ hãi, trần trụi, xấu hổ và tức giận, như thể không còn chỗ nào ẩn nấp
Đầu Tô Ái Ái bỏng rát, thì ra anh đã biết rồi, chỉ là không nói ra mà thôi
Ngón tay thon dài của anh lại chạm lên volăng, lúc bình thường anh sẽ cười và hỏi cô: “Ghen à?” Sau đó lôi đám đồ ăn vặt cô mua từ trước ra dỗ dành cô. Bình thường, dù anh gặp phải con đường nào khó đi đều sẽ cầm tay cô cùng đồng hành
Bắt đầu từ lúc nào?
Chỉ còn bàn tay cô đơn độc để trên đùi chính mình…
Câu nói của chị gái lại vang lên bên tai cô: “Dần dần, tình cảm nồng nhiệt sẽ tan biến hết, tình yêu, lý tưởng… đều sẽ phai mờ, cuối cùng chỉ còn lại hận thù mà thôi…”
Tô Ái Ái nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn tím hồng lòe loẹt lắc mạnh khiến cô rất hỗn loạn, thành phố này vẫn xinh đẹp như trước, sự xinh đẹp ấy có cả nỗi mê hoặc từ bốn phương tám hướng kéo đến
Cô khẽ hỏi: “Âu Dương, vì sao chúng ta lại thành như vậy?”
Tiếng nói ngay lập tức biến mất trong gió
Sau đó thì sao?
Sau đó, Ái Ái và Âu Dương vẫn ở bên nhau, cô không nhắc đến tiểu sư muội trước mặt anh, anh cũng không nhắc đến đại sư huynh trước mặt cô
Có những vấn đề không phải cứ cãi nhau ầm ĩ một trận là có thể giải quyết được
Nếu cô làm ầm lên thì sao, anh vẫn cùng một nhóm nghiên cứu với tiểu sư muội
Nếu anh làm ầm lên thì sao, cô cũng vẫn cùng một tổ thẩm tra với đại sư huynh
Vì thế, có một vài chuyện không thể nhắc tới
Anh vẫn đến đón cô sau giờ làm, cô vẫn đi công tác thường xuyên, chỉ là cô không còn dám gọi điện cho anh nữa, cô sợ nghe thấy giọng nói không mặn không nhạt của anh, sợ không nghe được câu “ngủ ngon” của anh!
Thời gian vẫn cứ chậm rãi trôi đi
Có một hôm, chủ quản tìm Ái Ái: “Ái Ái, trong khoảng thời gian này biểu hiện của cô rất tốt, người tiến bộ nhanh như vậy không phải dễ thấy…”
Tô Ái Ái cúi đầu đáp “Dạ, dạ” nghĩ thầm: chết rồi, nhất định không phải chuyện tốt!
Tầng lớp lãnh đạo đều thế này: muốn cho bạn ăn đòn nhất định trước tiên sẽ tặng bạn một miếng mứt táo!
Quả nhiên người chủ quản đó tiếp tục: “Công ty muốn mở thêm một chi nhánh nữa ở Nam Kinh, tôi đã xem hồ sơ của cô phát hiện cô là người Nam Kinh, không biết cô có hứng thú với việc chuyển công tác về gần nhà không? Hơn nữa, công việc đó nhất định cao cấp hơn so với công việc hiện tại của cô!”
Lần này đến lượt Tô Ái Ái sửng sốt, ông trời đúng là giỡn mặt với cô mà!
Tô Ái Ái suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh, để tôi suy nghĩ đã!”
Chủ quản bất ngờ hết sức, có lẽ ông ta chưa từng thấy ai như vậy, ai mà chẳng muốn làm việc ở gần nhà cơ chứ? Lại còn được thăng chức nữa.
Chủ quản gật đầu nói: “OK, nhưng cô phải trả lời tôi nhanh một chút, có không ít người muốn đi mà!”
Tô Ái Ái không ngờ rằng khi cô vẫn chưa đem chuyện này nói với Âu Dương thì anh đã có một chuyện lớn hơn nữa chờ cô
Tám giờ tối, anh từ phòng thí nghiệm về nhà, cô đang ngồi nhà kiểm tra giấy tờ, ngẩng đầu nói: “về rồi à? Cơm chưa?”
Anh thuận tay ném chìa khóa rồi trả lời: “Đã ăn ở trường rồi.”
Cô thất thần, không nhớ bữa cơm cuối cùng hai người cùng ăn là từ bao giờ nữa…
Ái Ái vào bếp rót nước, Âu Dương ngồi trên sofa nới cà vạt ra, cô cầm cốc nước đi ra, hai người đồng thanh: “Anh/em có chuyện muốn nói với em/anh!”
Im lặng.
Âu Dương mở miệng trước: “Em nói trước đi!”
Ái Ái ngồi trên sofa đối diện anh, nắm chặt tay rồi e dè nói: “Cũng không có gì, chỉ là công ty bọn em định mở một chi nhánh ở Nam Kinh, lãnh đạo muốn cử em đến đó.”
Âu Dương chậm rãi cầm cốc nước, ừng ực một tiếng, một ngụm nước đã chui vào bụng anh, yết hầu anh chuyển động
Ái Ái không nghe thấy anh nói gì, ngón tay càng siết chặt hơn, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Được rồi, anh định nói gì?”
Giống như câu hỏi: “ĐƯợc rồi, anh nghĩ thời tiết hôm nay như thế nào?” vậy
“Cộp” một tiếng, chén nước bị đặt mạnh lên bàn trà
Âu Dương chần chừ một chút rồi nói: “Ừm, A Đan bỏ việc rồi, cậu ấy tìm anh muốn cùng nhau góp vốn để làm ăn!”
Tô Ái Ái ngây người, vậy kế hoạch của cô và anh thì sao? Xe vẫn còn nợ một khoản, nhà cũng không có, anh… rốt cuộc có dự tính gì đối với tương lai của hai người họ không?
Tô Ái Ái buồn bã nhưng ngẫm ra cũng thấy đúng, dù sao đó cũng là chuyện của đàn ông, cô chỉ xoa xoa ngón tay rồi suy nghĩ, nói rất dè chừng: “Đầu tư là một chuyện rất lâu dài, không phải chỉ vài ngày là có thể thành công được, hơn nữa em cũng thấy tình trạng của nhiều công ty rồi, số có được thành công là rất nhỏ, hay là chờ một khoảng thời gian nữa cho tuổi đời nhiều hơn một chút, kinh nghiệm cũng phong phú hơn!”
Âu Dương cúi đầu: “Em không cần để ý đến, anh dùng tiền của anh để đầu tư.”
Lửa giận của Ái Ái lập tức bùng lên, lớn tiếng nói: “Cái gì mà của anh của em, em cũng không nói đến vấn đề anh có tiền hay không! Âu Dương Diệp Bách, rốt cuộc anh có từng dự tính cho tương lai của chúng mình không?”
Âu Dương xoa xoa ấn đường, anh nói: “Ái Ái, đừng quát lên như thế, anh mệt lắm!”
Anh chưa bảo giờ kêu mệt trước mặt cô, cho dù là phải đi làm từ sáng sớm, buổi chiều lại còn phải đi đón cô nhưng anh cũng chưa từng nói một tiếng “mệt”
Lần trước lúc chia tay, cô cũng từng Lo lắng, cô bảo: “nếu cảm thấy mệt nhất định phải nói với em!”
Mặc dù đã nói vậy nhưng cô không thể ngờ rằng có một ngày anh lại kêu mệt với cô
Người đàn ông này chính là người cô yêu, tư thế của anh khi uống nước, độ cong của khóe miệng khi anh mỉm cười là những điều mà nhắm mắt lại cô cũng có thể tưởng tượng ra. Nhưng, lúc này anh lại nhíu mày, bất lực nói với cô rằng: “Anh mệt lắm”
Rốt cuộc là từ lúc nào đã cảm thấy mệt mỏi như vậy?
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng tin tức trong TV từ một nhà nào đó, hiệu quả cách âm giữa các phòng ở trong khu nhà này thật là quá kém! Từng tiếng động đều rõ ràng như vậy
Trong tin tức đang thông báo, quốc gia nọ đã xảy ra chiến tranh, đã chết rất nhiều người. Máy bay nào đó gặp nạn, bao nhiêu người chết….
Thế nhưng, tất cả những điều đó chẳng liên quan gì đến cô hết!
Tô Ái Ái đứng lên, hơi cao giọng: “Không phải anh mệt mà là trái tim anh mệt, là vì mấy người sư huynh, sư muội kia ư? Là vì…”
Cô cứ nhắc đi nhắc lại từng điều một, giống như một bà già khó tính.
Âu Dương xua xua tay, ngăn cô lại: “Ái Ái, Ái Ái, đừng nói nữa, em biết rõ đó đều không phải là lí do mà…”
Anh thở dài: “Ái Ái, em nói xem, đã bao lâu chúng ta chưa ngồi xuống cạnh nhau rồi cùng tâm sự?” Tay Âu Dương muốn đặt lên tay cô
“Vậy anh nói đi, anh nói đi, phải làm sao bây giờ?” Tô Ái Ái hét ầm ĩ, cô giống như một con mèo bị ai đó giẫm vào đuôi, vừa nhấc chân lên đã chạm vào đúng bàn trà.
“Choang”, cốc nước rơi xuống đất, vỡ ra thành trăm mảnh
Sợi dây tơ hồng trên tay đứa trẻ bị đứt, Ái Ái ngỡ ngàng, lập tức ngồi xuống nhặt
Âu Dương vội vàng ôm lấy cô, ngón tay thuận thế bị mảnh sành cứa vàoÂu Dương đem hộp thuốc ra băng bó vết thương giúp Ái Ái, anh vẫn chăm chăm nhìn vào miệng vết thương của cô, lại cảm thấy như thể vết thương đó là vết thương trong tim mình
Miếng gạc trắng quând quanh ngón tay từng vòng, từng vòng, anh cầm tay cô, khẽ hỏi: “Đau không?”
Cô lắc đầu, trong mắt không có ánh sáng, chỉ lắc đầu như thế, không trả lời câu hỏi của anh
Cô ngẩng đầu nhìn anh rồi hỏi: “Âu Dương, những ngày tháng khó khăn nhất chúng ta đã cùng nhau vượt qua, vì sao bây giờ lại không thể nữa?”
Thời gian khó khăn nhất, cô không có việc làm, một mình anh đi làm nuôi hai miệng ăn
Thời gian khó khăn nhất, cha mẹ anh không đồng ý cô, cha mẹ cô cũng không đồng ý anh
Thời gian khó khăn nhất, sau khi anh tan làm còn phải chuyển vài bến xe bus tới đón cô, cõng cô về nhà
Thời gian khó khăn nhất, cô vừa phải làm việc vừa phải mua đồ nấu cơm, làm việc nhà
Bây giờ thì sao, cha mẹ đều đã đồng ý, cũng đã có xe, trong nhà cũng đã có nhiều đồ đạc hơn
Nhưng vì sao lại không thể được nữa?
Tại sao bây giờ lại không được?
Âu Dương nhắm mắt, làn mi thật dài khẽ rung lên dưới ánh đèn mờ ảo, phát ra một luồng sáng rực rỡ,, giống như đang có một nàng yêu tinh nhỏ đang múa may trên sợi dây thép mỏng manh.
Vì sao bây giờ lại không thể?
Có lẽ cô cũng không cần đến câu trả lời của anh, chỉ biết tự hỏi bản thân như vậy
Anh cầm xẻng hót những mảnh vỡ lại, hai chiếc cốc đôi đó là cô chọn, anh bảo cô ngây thơ nhưng vẫn dùng
Anh khom người xuống, mặt cúi thấp, yên lặng hót những mảnh vỡ đó
Khoảng khắc Ái Ái trông thấy Âu Dương khom người xuống, đột nhiên cảm thấy trong lòng mình thật đau đớn, nước mắt cứ yên lặng mà chảy xuống
ĐÚng thế, cô cũng biết chuyện này không liên quan gì đến đại sư huynh, cũng không liên quan đến tiểu sư muội, việc này cũng chẳng liên quan đến ông trời hay năm tháng gì cả
Chỉ là do họ đã thay đổi, không biết từ khi nào đã bị thời gian làm cho thay đổi, không biết từ khi nào đã bị cuộc sống bào mòn
Có rất nhiều lần, không thể tĩnh tâm mà nói chuyện với nhau
Có rất nhiều lần, khi thức dậy không có vòng ôm ấm áp của anh bên cạnh
Có rất nhiều lần, chưa được ôm nhau thật chặt
Cuộc sống đã ổn thỏa nhưng có một vài thứ đã bị mất đi
Vì sao chúng ta rõ ràng là ở cùng nhau, ngủ cùng nhau, có lúc còn dùng chung cả một chiếc cốc nhưng lại xa xôi đến thế?
Vì bởi vì không thể tin tưởng nhau nữa sao? Hay là bởi vì càng chạy càng xa nhau?
Thôi được, hãy xem xem chúng ta đã giày vò chính mình thành cái dạng gì? Lại giày vò đối phương thành cái dạng gì?
Bản thân như vậy ngay cả chính mình còn thấy chán ghét, huống chi là người khác?
Tô Ái Ái nhìn những mảnh vỡ đã được dọn sạch, Âu Dương cũng đã đứng thẳng lưng, cô khẽ nói: “Âu Dương, chúng ta chia tay nhé?”
“Tinh” một tiếng, bàn tay Âu Dương run lên, những mảnh vỡ trong xẻng hót rác bị rơi ra tạo thành một thứ tiếng động nho nhỏ
Anh nghiêng người đi nhưng sống lưng vẫn rất thẳng, rất lâu sau mới nói: “ĐƯợc!”
o0o
Lúc đi, cô kéo khóa xuống, khép cửa lại
Anh vẫn ở phía sau cô, dựa trên cửa sân thượng
Tiếng “cạch” vang lên, khoảnh khắc cánh cửa khép lại, cô nghe thấy anh nói: “Em nhất định phải tự chăm sóc bản thân, nhất định phải hạnh phúc! Nhất định phải hạnh phúc! Tô Ái Ái…”
“Rầm” một tiếng, cánh cửa hoàn toàn bị đóng lại
Tô Ái Ái mãi mãi không biết rằng, trong giây phút cô đóng cánh cửa lại, cơ thể anh đã trôi tuột từ trên cánh cửa xuống, anh đã lẩm bẩm rất nhiều lần: “Tô Ái Ái, Ái Ái, Ái Ái…” Sau cùng đã biến thành những tiếng nức nở bao hàm cả tình yêu và nuối tiếc
Từng tiếng, từng tiếng vang vọng trong căn phòng trống trải
Cô mãi mãi không biết rằng, anh nói mệt mỏi chỉ là bởi vì không muốn cãi nhau với cô hết lần này đến lần khác
Trong làn gió mát tháng năm, cô gái đó đã đứng trên bậc thang, mỉm cười với anh
Cô gái đó kiên quyết bắt anh bỏ thuốc, cô gái ngốc xấu hổ đến nỗi không dám hôn môi
Anh làm sao có thể không yêu cô?
Xin lỗi, đến bây giờ tình yêu của anh với em chưa từng thay đổi, vì vậy anh không muốn cãi nhau với em nữa, không muốn khiến em biến thành một con mèo chỉ biết giương móng vuốt sắc nhọn của mình lên, không muốn từ trong miệng mình nói ra bất cứ một câu làm tổn thương tới em
Anh lại càng không muốn sau này nghĩ đến anh, trong em chỉ còn nỗi oán hận, em chỉ hận anh và có lẽ còn không muốn trông thấy anh!
Đã từng yêu nhau như vậy, tình yêu chính là thứ đẹp đẽ đến thế nhưng tại sao điểm cuối của nó lại là oán hận?
Vì vậy, hãy chia tay nhau đi…
o0o
Tô Ái Ái thực sự rời khỏi thành phố S, cha Tô, mẹ Tô cực kì vui vẻ, khác hẳn với sự mất mát trong lòng Ái ÁI
Sau đó có lần A Đan gọi điện tới cho Ái ÁI, Tô Ái Ái cực kì muốn biết mọi chuyện về Âu Dương, họ thực sự góp vốn với nhau rồi ư? Anh vẫn đang ở thành phố S ư?
Nhưng lần nào cũng vậy, con khỉ hay đùa A Đan này vẫn kiên quyết không nhắc đến Âu Dương, cuối cùng chỉ nói: “À, Ái Ái, em biết không? Âu Dương đã trả nhà rồi!”
Một lần nữa, trong tim Ái Ái lại có cuồng phong sóng dữ.
Đợi một tuần, cứ ngỡ anh sẽ gọi điện cho cô, nhưng không hề có
Đợi hai tuần, cứ tưởng anh sẽ gọi điện cho cô, nhưng vẫn không có
Đợi hơn một tháng, anh vẫn không gọi cho cô, vì vậy – cô không cần đợi chờ thêm nữa
Liệt Tình xin chuyển công tác về nước, sau khi biết chuyện của ÁI Ái, mỗi tối cô đều chạy đến nhà ÁI ÁI, kéo Ái Ái đi xem TV, xem phim chiếu rạp
Hai người cùng đi xem một bộ phim, trong phim chiếu đến cảnh hai năm sau, nam nữ chính gặp nhau trên đường, nam chính vẫn yêu nữ chính như trước, không nói năng gì lập tức khom người giúp nữ chính vớt chiếc nhẫn trong cống nước lên.
Rõ ràng là một bộ phim nhàm chán như thế nhưng lại khiến Tô Ái Ái đỏ mắt, cô đối với những câu chuyện gặp lại nhau đều không thể chống cự như vậy
Ái Ái thầm hỏi Liệt Tình: “Liệt Tình, thực sự có chuyện gặp lại nhau như vậy ư?”
Liệt Tình ôm chặt cô, không nói gì
Liệt Tình, trong phim, trong tiểu thuyết đều diễn, đều viết như thế này: sau hai năm, năm năm, bảy năm, mười năm vẫn có thể gặp lại nhau, hai năm, năm năm, bảy năm, mười năm đều qua đi rất nhanh, sau đó tình cảm của họ càng ngày càng thắm thiết. Thế nhưng, vì sao chỉ có hai tháng mà tớ lại cảm thấy dài như vậy, qua đi rất nhanh chỉ là lừa người thôi, tớ biết, bọn tớ sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại nhau nữa…
BY Ái Ái
Anh đi gặp bố mẹ cô trước
Âu Dương cầm tay Ái Ái, nói với mẹ Ái Ái: “Cô, cháu sẽ coi Tô Ái Ái là người bạn đời của cháu, cháu sẽ đồng hành cùng cô ấy đi đến hết con đường đời, lời cháu nói năng không được hoa văn cho lắm, xin cô hãy yên tâm giao con gái cho cháu!”
Sau đó, thuận lý thành chương, cuối tuần sau anh đưa cô về nhà
Bà nội Âu Dương không ngờ lại rất thích Ái Ái, bà nói: “Haiz, lúc còn nhỏ đã từng đưa thằng bé này đi xem tướng số một lần, ông thầy tướng số ấy nói nhân duyên và sự nghiệp của nó đều ở phương Nam! Thật đúng lắm!”
Bà nội Âu Dương cầm tay Ái Ái, nói: “Đứa trẻ này cầm tinh giống bà, nhất định sẽ không tệ đâu!”
Haha, tất cả mọi chuyện phức tạp và khó khăn đều được giải quyết một cách dễ dàng dưới một lý do hoang đường như thế
o0o
Cuộc sống giống như những con sóng nối đuôi nhau, con sóng này vừa qua thì con sóng cao hơn, dữ dội hơn đã đến.
Công việc của Tô Ái Ái cũng dần dễ chịu hơn, công ty điều cô tới một nơi tốt hơn, cũng chính là tổ làm việc của “Vương Gia Vệ” sư huynh, Tô Ái Ái không gọi anh ta là “đàn anh” giống chị gái, lúc “Vương Gia Vệ” gọi cô cũng gọi thẳng là em gái nhỏ, có người quen công việc cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều
Âu Dương sau khi đã làm xong dự án tuyến đường mới kia lại được giáo sư mời, mong anh có thể quay lại trường S tiếp tục học nghiên cứu sinh
Công việc chính là một vòng luẩn quẩn, lúc đi làm thì muốn đi học, khi đi học thì lại muốn được đi làm.
Ái Ái rất mong Âu Dương có thể tỏa sáng ở một phương diện nào đó cho nên cô vô cùng tán thành việc học tiếp của anh
Thời gian và tiền bạc đúng là kẻ thù của nhau. Càng kiếm được nhiều tiền thì thời gian nghỉ ngơi lại càng ít đi
Cuối tuần ở nhà ngủ đẫy giấc rồi mới thức dậy dường như cũng đã trở thành một ước mơ xa vời. Buổi chiều Tô Ái Ái mới phải đi làm nhưng sáng sớm cô đã mở to mắt, trên thực tế, đồng hồ sinh học của cô đã quen với việc đúng 7 giờ là phải tỉnh ngủ.
Ái Ái vừa dậy thì Âu Dương cũng thức giấc, cơ thể hơi cử động nhưng đôi mắt vẫn còn lờ đờ, ngái ngủ
Âu Dương vừa phải học nghiên cứu sinh vừa phải đi làm, Tô Ái Ái xót xa, kéo chăn rồi khuyên anh: “Dậy sớm như vậy làm gì? Ngủ thêm nữa đi!”
Âu Dương xoa xoa đầu, mí mắt hơi cụp xuống, vặn người một cái, gãi gãi đầu như một đứa trẻ, chẳng giống như người đã lăn lộn ngoài xã hội hai năm một chút nào, đột nhiên anh khoanh tay lại, nghiêm túc nhìn Ái ÁI: “Ái Ái cô nương, anh nhớ rồi, anh vừa mơ thấy em bị người ta đánh!”
Cánh tay đang kéo áo khoác của Ái Ái khựng lại, chui vào trong chăn cười, khó lắm mới ngừng được, cô vươn tay ra véo má anh: “Hay lắm, hay lắm, em bị người ta đánh ư? Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi!”
Rõ ràng là một con người khéo léo như vậy thế mà lại có thể mơ được những giấc mơ hoang đường đến thế!
“KHông được!” Âu Dương giơ tay kéo lấy Ái ÁI, cô ôm áo khoác trong tay, anh ôm cô trong lòng, bao vây cô vào trong lồng ngực mình, chặn cánh tay cô lại, khóe môi hơi nhếch, cố chấp nói: “Không được, ngủ thêm một lúc nữa, anh sẽ cố mơ tiếp, anh sẽ đánh chết người nào dám đánh em trong giấc mơ ban nãy!”
Nhắm mắt lại, nhíu mày giống như đang rất tập trung mơ tiếp, thực sự ngủ rồi ư?
Ái Ái nằm trong lòng Âu Dương che miệng cười nhưng lại không dám làm kinh động “giấc mơ vĩ đại” của anh, cô nín cười đến mức đau cả bụng
Cô không dám chui ra ngoài, chỉ biết mở to mắt ngắm anh, làn mi tinh tế, đôi môi hồng đầy khí chất, mái tóc hơi rối…
Tình yêu giống như nước trên suối rót vào máu rồi chậm rãi chảy về tim
Tình yêu như vậy không nhất định phải kinh thiên động địa nhưng lại không thể chia lìa! Ở bên nhau không phải rất viên mãn nhưng xa nhau lại là chuyện không thể
Trên đời này có một người như vậy khiến cô vừa trông thấy đã vô cùng yên tâm, vừa nhìn trong lòng có một niềm vui vô hạn!
Hóa ra thực sự có một người như vậy
Những tia nắng nhỏ vụn xuyên qua rèm cửa màu trắng, lặng lẽ chiếu lên đầu giường, cô khẽ vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy
Sáng sớm hôm đó, nắm lấy ánh nắng dịu dàng, lặng lẽ đặt lên gương mặt đang ngủ say của anh…
Ồ, giá mà có thể ngủ say như thế đến già…
o0o
Ái Ái không ngờ khi cuộc sống của cô và Âu Dương ngày càng tốt đẹp thì bàn tay nhỏ và chị gái lại không thể đi cùng nhau nữa
Ái Ái gặp chị gái trong một quán trà, chị gái trang điểm rất kĩ càng nhưng vẫn không thể che được đôi mắt sưng mọng
Chị gái nói: “Không biết tại sao mà khoảng cách của chị và anh ấy càng ngày càng xa, anh ấy nói chị không hiểu anh ấy…”
Tô Ái Ái thấy vậy biết là không thể về công ty ngay được cho nên đứng dậy gọi điện thoại cho “Vương Gia Vệ”, nói buổi chiều mới có thể về được rồi quay lại chỗ ngồi, khẽ xoa xoa bề mặt chiếc cốc
Chị gái tiếp tục nói: “Anh ấy nói chị không hiểu anh ấy, gây áp lực cho anh ấy, anh ấy làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của chị? Một người đàn ông đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn ngồi chơi game cả ngày, xem NBA, chị vốn lớn tuổi hơn anh ấy nhưng bạn trai của những cô gái bằng tuổi chị giờ đều đã có công ăn việc làm ổn định rồi, thế mà anh ấy lại như vậy, hai năm rồi không hề thăng tiến một chút nào, em bảo chị phải khuyên anh ấy thế nào đây?”
Tô Ái Ái bưng tách trà lên khẽ nhấp một ngụm, trà hoa nhài vẫn luôn thơm như vậy, nhưng hương vị của tình yêu trong chén trà thì đã đổi thay
Cô đặt chén xuống khẽ hỏi: “Chị, chị trách anh ấy không thăng tiến, trách anh ấy vô tâm, vậy năm đó là ai kéo anh ấy ra ngoài chơi? Là ai bảo anh ấy ở lại thành phố S?”
Tô Ái Ái cầm túi xách đứng lên, nói từng chữ rất rõ ràng: “Ai cũng có tư cách chỉ trích anh ấy nhưng chỉ mình chị là không có!”
Giống như cô và Âu Dương vậy, bất luận là chịu khổ thế nào cô cũng không thể mở miệng trách móc, bởi vì anh làm tất cả là vì cô, anh như vậy làm sao cô có thể oán giận được?
Chị gái không đứng dậy, tay đặt trên bàn cũng không động đậy, rất lâu sau, lâu đến mức Tô Ái Ái đã định rời khỏi đó, chị mới nhẹ nhàng nói: “Tô Ái Ái, cuộc sống chung của hai người không giống như tình yêu, khác biệt hoàn toàn, dần dần, tình cảm nồng nhiệt sẽ tan biến hết, tình yêu, lý tưởng… đều sẽ phai mờ, cuối cùng chỉ còn lại hận thù mà thôi…”Tô Ái Ái đi trên đường, ánh nắng chiều chiếu trên người luôn ấm áp và rực rỡ như thế, cô quay đầu lại nhìn chị gái vẫn đang ngồi sau tấm cửa sổ thủy tinh, chị ngồi trong một góc mà ánh mặt trời không chiếu tới, bàn tay cầm chén trà vẫn không hề nhúc nhích, lưng thẳng đến kiên cườngVì sao lại biến thành như vậy? Đôi tình nhân ôm nhau trong pháo hoa, chàng trai lớn tiếng gọi tên chị, cô gái vội vàng chạy xuống lầu vì sao lại biến thành như vậy?
Một thời gian sau, A Đan nói với Ái Ái rằng bàn tay nhỏ đã rời khỏi thành phố này về ở với cha mẹ
Tan sở, Ái Ái gọi điện cho Âu Dương bàn bạc nơi ăn tối, bắt đầu từ khi Tô Ái Ái bận rộn với công việc, phòng bếp rất ít khi có người lui tới, hai người đều giải quyết bên ngoài
Tô Ái Ái hỏi: “Bữa tối ăn gì?”
Âu Dương nói: “Tùy em.” Đầu bên kia loáng thoáng có người đang gọi anh, có lẽ là giọng của giáo sư, anh nói: “Anh bây giờ đang bận chút việc, lát nữa gọi lại cho em…” Rồi vội vàng cúp máy
Tô Ái Ái cầm điện thoại, sững sờ, cô vẫn chưa kịp hỏi Âu Dương đã biết chuyện Bàn tay nhỏ và chị gái chia tay nhau chưa, haiz, chắc là anh cũng biết lâu rồi
Còn đang suy nghĩ thì lão Tiền gọi điện thoại tới, vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng quát tháo ầm ĩ, người đã kết hôn có thể không cần chú ý hình tượng như thế này sao?
Lão Tiền nói: “Nè, nói cho cậu một tin tốt, tớ sắp làm mẹ rồi, mau mau chuẩn bị tiền lì xì đầy tháng đi!”
Tô Ái Ái kêu lên: “Sao các cậu không chậm lại một chút? Tiền của tớ cho vào bao lì xì cũng cạn kiệt rồi!”
Lão Tiền cười, lại bắt đầu tám chuyện: “Này, cậu còn nhớ ** lớp 1 không?”
Ái Ái mở laptop nói: “Chính là người yêu của XX lớp mình phải không?”
Lão Tiền nói: “Đúng đúng, nói cho cậu biết, cô ta cũng kết hôn rồi!”
Ái Ái kinh ngạc: “Nhanh vậy sao? Là cùng XX à?”
Lão Tiền “xì” một tiếng: “Đâu có, cô ta lấy một đại gia, nghe nói là đã mang thai từ lúc còn ở bên XX!”
Tô Ái Ái thất thần, cố gắng nhớ lại khuôn mặt của cô gái trong kí ức kia nhưng nghĩ mãi mà không ra
Lão Tiền tiếp tục: “Haiz, kể ra, khuôn mẫu người yêu chuẩn nhất trong trường đại học chính là kiểu của cậu và Âu Dương!”
“Em gái nhỏ, buổi tối phải đi công tác, chuẩn bị sớm một chút!” Giọng nói của “Vương Gia Vệ” vang lên trên ô làm việc
Tô Ái Ái che điện thoại rồi nói nhanh với lão Tiền: “Không nói nữa, tớ bận việc rồi, lần sau gọi lại cho cậu!”
Không đợi lão Tiền phản ứng cô đã nhanh tay dập máy, ngẩng đầu mỉm cười với Vương đại ca, trong giờ làm việc gọi điện thoại tám chuyện lại còn bị tổ trưởng bắt, thật quá thảm!
“Vương Gia Vệ” xoa đầu Tô Ái Ái: “Ồ, bị tóm rồi nhé, viết bản kiểm điểm một nghìn từ khẩn trương”
“Đại sư huynh, đừng mà!” Trong phòng làm việc, ưu thế của phụ nữ chính là làm nũng, Tô Ái Ái vốn rất không quen nhưng dần dần cũng học được
“Đại sư huynh? Anh cũng không phải Tôn Ngộ Không! Không viết kiểm điểm cũng được, hãy mời cơm anh đi.” “Vương Gia Vệ” đẩy đẩy gọng kính, nói rất nghiêm túc
“Không thành vấn đề!” Tô Ái Ái lại cúi đầu, định gửi một tin nhắn cho Âu Dương thông báo cơm tối không thể cùng đi ăn được
Những đôi yêu nhau từ thời đại học đến giờ còn lại được bao nhiêu?
Cô cũng từng nghĩ đến nhưng chưa tìm thấy đáp án thì đã bị kéo vào vòng xoáy bận bịu của công việc mất rồi
Làm kế toán trong một công ty, việc đi công tác diễn ra rất thường xuyên, bình thường là đi đến các thành phố khác, những thứ đã bỏ trong valy cũng không cần phải lôi ra, cứ để sẵn trong đó rồi kéo luôn đi là được, trưởng phòng nói: “Đại Vũ ba lần đi qua cửa nhà mà không dám vào cũng chưa tính là gì, chúng ta còn hơn cả Đại Vũ, đi qua cửa nhà năm lần mà không thể vào, việc đầu tiên sau khi đi công tác về chính là lập tức quay về công ty xử lý tài liệu! Đó mới gọi là chuyên nghiệp!”
Tô Ái Ái bị tinh thần “chuyên nghiệp” này hành hạ đến không thể chịu đựng nổi, lúc gặp lại Âu Dương cũng đã là gần một tuần sau
Trong một tuần đó xảy ra không ít chuyện, ví dụ như A Đan đã bỏ việc, ví dụ như Âu Dương đã mua một chiếc xe trả góp
Tô Ái Ái có chút không thể tin nổi, dù sao mua xe cũng được tính là chuyện lớn, cho dù cô và Âu Dương chưa phải là vợ chồng hợp pháp nhưng chí ít cũng nên bàn bạc một chút chứ
Không ngờ Âu Dương lại tự quyết định như vậy
Ái Ái hơi giận
Âu Dương không hiểu: “Trong điện thoại anh đã nói với em rồi còn gì?”
Ái Ái nghĩ lại, kể từ lúc cô đi công tác, mỗi ngày đều làm việc đến 12 giờ, từng nghe thấy gì, từng nói điều gì cô đều không còn nhớ nữa, nghĩ lại cũng cảm thấy mình đang ở thế yếu, cho nên im lặng
Âu Dương dỗ Ái Ái: “Được rồi, được rồi, Ái Ái cô nương của chúng ta đừng giận nữa mà, ông xã làm thế này chẳng phải vì yêu em hay sao? Hôm nào em về muộn anh đã có thể đến đón em rồi!”
Tô Ái Ái vốn định dùng khoản tiết kiệm đầu tiên mua một cái nhà trả góp, hạn trả tiền của thứ này có thể kéo dài, nhưng nghĩ lại những lời Âu Dương nói, cô thấy chẳng thể trách móc anh điều gì cho nên cũng chiều theo ý anh
Có xe dù gì cũng thuận tiện hơn rất nhiều, Âu Dương mỗi ngày phụ trách việc đưa đón Ái Ái đi làm
Trong xe chất đầy những CD mà Ái Ái thích, việc đầu tiên sau khi lên xe của cô chính là bật nhạc, chuyện thứ hai là vặn thấp hệ thống sưởi, cô bảo: “Cho thấp một chút, đỡ tốn xăng!”
Âu Dương cười cô: “Con quỷ keo kiệt!”
Ái Ái véo má anh: “Ai keo kiệt? Em thế này gọi là sống! Là sống, có hiểu không?”
Âu Dương cười, di động đổ chuông, cô thấy anh đang lái xe, muốn nhận giùm anh, vậy mà anh lại đưa một tay ra cầm lấy di động của mình
Cô sợ làm ồn cuộc nói chuyện của anh nên vặn nhỏ volume
Trong không gian yên tĩnh bên trong xe, những tiếng nói trong điện thoại cũng trở nên rất rõ
Là giọng của con gái, nghe thấy hình như còn rất trẻ, mang theo một chút nũng nịu: “Alo, sư huynh hả? Anh nhớ lần trước tài liệu giới hạn máy móc *** mà giáo sư bảo chúng ta phân tích để ở đâu không?”
Đều là những từ ngữ cô không hiểu, Tô Ái Ái ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ
Âu Dương đã trả lời xong
Người kia vẫn hỏi tiếp: “À, sư huynh, em vô ý quá, anh đang bận à? Có phải em làm phiền anh không?”
Âu Dương nói: “Không có, anh đang lái xe, có gì mai nói tiếp nhé. Được không?”
Cô gái kia “ừm” một tiếng dịu dàng rồi cúp máy
Trong xe rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng lốp xe ma sát với mặt đường
Âu Dương nói: “Đó là sư muội của anh, trùng hợp lại cùng theo một thầy hướng dẫn!”
Mặt Ái Ái vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, bóng đèn trong thành phố đã bắt đầu sáng lên, sáng đến mức làm mắt người ta đau nhức, cô lẩm bẩm: “vẫn còn có kiểu xưng hô sư muội ư? Cũng đâu phải là Nhạc Linh San! Anh tự coi mình là Lệnh Hồ Xung à?” (Nhạc Linh San và Lệnh Hồ Xung là nhân vật trong Tiếu ngạo giang hồ, xưng hô là sư huynh sư muội)
Âu Dương cười, ngón tay khẽ sờ sờ vôlăng, lúc chờ đèn đỏ anh lập tức đưa ngón tay đó xoa lên cằm Ái Ái: “Ái Ái cô nương, em biết ghen từ bao giờ thế hả?”
“Ai ghen? Ai ghen?” cô cao giọng, vội vàng lau chỗ mà tay anh vừa xoa lên
Sau đó, Ái Ái đem chuyện này kể với lão Tiền
Lão Tiền nói: “Chuyện đó không thể coi thường, Ái Ái, cậu nên cảnh giác một chút, Âu Dương nhà cậu từ khi còn là sinh viên đã rất được con gái yêu thích, lại còn có tính phong lưu nữa chứ, bây giờ quay về trường, trong đó càng ngày càng có nhiều cô gái trẻ trung, xinh đẹp, tràn đầy sức sống, mẫu đàn ông họ thích nhất chính là kiểu hỗn hợp giữa sinh viên và người trưởng thành, nghĩ lại cũng thấy đúng, những người này có một chút chín chắn hơn những chàng sinh viên ngốc, lại có xe, có khả năng kinh tế, mặt khác họ vẫn còn một chút trẻ trung, tri thức hơn những người đã lăn lộn ngoài xã hội, đó không phải là đem dê thả vào bầy sói sao?”
“Ái Ái, đừng trách tớ nói nhiều, cậu nên cảnh giác một chút!” Lão Tiền nói xong thì mí mắt của Ái Ái cũng máy liên tục
Tô Ái Ái thở dài: “Tớ cảnh giác kiểu gì được? Bảo tớ kiểm tra tin nhắn, kiểm tra nhật kí cuộc gọi những chuyện này tớ không làm nổi đâu!”
Nói không lo lắng là giả, từ sau khi Tô Ái Ái biết chuyện, mỗi lần Âu Dương nhận điện thoại cô đều vểnh tai lắng nghe, mỗi khi anh cầm điện thoại nhắn tin tim cô đều đập nhanh, bất giác suy đoán đối phương là ai.
Nói là sẽ không kiểm tra điện thoại nhưng bản thân lại không thể thoát được ma quỷ trong lòng
Hôm đó, Tô Ái Ái thừa lúc Âu Dương đi tắm đã vụng trộm kiểm tra di động của anh
Quả nhiên là có vài tin nhắn mà sư muội kia gửi đến mấy hôm trước, ví dụ như “Sư huynh, ngủ chưa? Ngủ ngon…” vân vân…
Lục lọi hộp thư đi, anh cũng có trả lời vài tin, đại loại chỉ có “Ừm” “Ừ” “Được rồi…”
Tô Ái Ái đã hơi yên tâm hơn một chút nhưng trong lòng vẫn vô cùng bực tức, cô từng nói: “Em sẽ không bao giờ đi kiểm tra điện thoại của đàn ông, thật là ngu ngốc, nếu có chuyện đó thật thì kiểm tra cũng vô dụng.”
Không ngờ, cuối cùng cũng có một ngày cô ngu ngốc như vậy
Không biết tại sao sau khi sống chung cùng anh, toàn bộ sức lực của cô đều đặt lên công việc, giày cao gót đi vào cũng không bị phồng rộp chân nữa, lưng cũng có thể ưỡn thẳng, A Đan từng gặp cô một lần, anh ta trêu cô: “Em gái, thật là không nhận ra em nữa, lúc trong trường thì lúc nào cũng bẽn lẽn, ngại ngùng, thế mà bây giờ đã biến thành nữ cường rồi.”
Tô Ái Ái cười, cô cũng không biết thế này là tốt hay xấu?
Mấy tuần sau lại phải đi công tác, lần này chỉ có Ái Ái và “Vương Gia Vệ” đi, Ái Ái vẫn còn đang phiền muộn vì chuyện của Âu Dương, cô nghĩ mình đi thế này chẳng thấy yên tâm gì hết
Công việc của cô bận rộn, anh cũng dần quen với những ngày tháng không có cô bên cạnh, cô không ở nhà thì anh ăn cơm ở canteen rồi ở lại phòng nghiên cứu luôn
Buổi tối trong đợt đi công tác Ái Ái gọi điện cho Âu Dương, vừa lau tóc vừa hỏi: “Anh đang ở đâu? Đang làm gì vậy?”
Nói ra xong lại cảm thấy ghét bản thân, từ lúc nào đã biến thành người lắm chuyện như thế, anh làm việc gì cũng thấy lo lắng, cái gì cũng hỏi
Âu Dương đáp: “Còn có thể ở đâu nữa? Ở phòng thí nghiệm!”
Tô Ái Ái lại hỏi: “Chỉ có mình anh?”
Nói xong lại muốn tát vào miệng mình một cái, đột nhiên cô im bặt, hai người đều im lặng
Sự yên lặng trong điện thoại như thể muốn nuốt sống người ta
Rất lâu sau Âu Dương mới chậm rãi mở miệng: “Tô Ái Ái, suy cho cùng là em muốn hỏi cái gì?”
Ái Ái luống cuống vội chuyển chủ đề: “À, bây giờ em đã đến Tô Châu rồi, anh thích ăn gì em mua về cho, nghe nói bánh ngọt ở đây nổi tiếng lắm!”
Anh trả lời đơn giản: “Ừ, tùy em!”
Cô cảm thấy trái tim mình như trùng xuống, mỉm cười nói: “Em phải ngủ đây, ngủ ngon nhé!”
Anh nói: “Ừm!”
Cô đột nhiên nhớ đến những cú điện thoại khi còn là sinh viên, mỗi lần gọi điện là phải kéo dài đến mấy tiếng đồng hồ, bây giờ ngắn đến nỗi chưa đầy mười phút, anh còn quên chúc cô ngủ ngon, lần nào cũng phải chúc ngủ ngon mới đúng!
Cô cao giọng nhắc nhở anh, trong đó vừa có chút yếu đuối vừa có chút ra lệnh: “Nói “ngủ ngon” đi!”
“Ừm, ngủ ngon!” Anh đáp lời cô như vậy
Vẫn là câu ngủ ngon như trước, vẫn là anh đợi cô cúp máy trước nhưng tại sao sau khi cúp máy cô vẫn cứ cảm thấy buồn man mác như vậy?
Đêm đó, Tô Ái Ái ôm điện thoại ngồi trên giường, thật lâu sau vẫn chưa ngủ…
o0o
Lúc về nhà, tâm trạng Tô Ái Ái không tốt, “Vương Gia Vệ” sư huynh tưởng cô mệt nên cố tình nói đùa để trêu cô
“Tiểu sư muội, chúng ta đi đến đâu cũng thật vất vả, vội vàng làm việc không tính, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng ít, kể cho em nghe một câu chuyện cười nhé!”
Hai người chỉnh sửa tài liệu xong, từ trong phòng viết đi ra ngoài, anh lại bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Ai cũng biết Phổ Hoa của chúng ta là một công ty lớn, lương cao đãi ngộ tốt, tuy nhiên đến voi cũng biết công việc của chúng ta vất vả nhường nào! Một đồng nghiệp đến châu Phi ngắm voi, anh ta nói với voi là: ở châu Phi nhiều voi quá. Ngay lập tức con voi rất vui vẻ, ăn hết số thức ăn mà tổ thẩm tra của công ty mình cho nó. Sau đó anh ta lại nói rằng: dự định của chúng tôi là đến đây kiếm mấy con voi về làm việc cho công ty, kết quả con voi sợ quá vừa khóc vừa quay đầu chạy mất!”
Tô Ái Ái cười haha vì cảm thấy rất đồng cảm, cô cười thoải mái, thoải mái đến mức bước hẫng cả chân, giày cao gót trẹo đi một chút, Vương sư huynh giơ tay ra đỡ cô
Hai người dựa sát vào nhau, Tô Ái Ái lập tức đứng thẳng lưng, hơi xấu hổ, vội vàng nói: “Cảm ơn!”
Vương sư huynh cũng hơi đỏ mặt, xua xua tay
“Bim bim” đối diện có một chiếc xe đang bấm còi Tô Ái Ái quay đầu lại nhìn thì lập tức sững sờ, là xe của Âu Dương
Nguy rồi!
Tô Ái Ái bò lên xe, mỉm cười với Âu Dương: “Sao anh lại tới đây?”
Anh khởi động xe, không nhìn cô mà phun ra một câu: “Tới đón em!”
Xe vừa chạy tiếng nhạc đã vang lên, là album của Lương Tĩnh Như mà cô để vào xe anh, tiếng hát êm đềm vang lên
Cô nói: “Ờ, đó là anh khóa trên của chị Tâm Nghi, người này đã giới thiệu em vào công ty!”
Rất lâu sau anh mới khẽ Ừm một tiếng, ngón tay chuyển động, hình như anh đã thấy toàn bộ sự việc từ lúc cô và người đàn ông khác vừa nói vừa cười đi ra khỏi tòa nhà
Âm nhạc rất phù hợp, hoàng hậu tình ca hát: “Những thứ anh nói em đều nghe thấy, tiếng xình xịch của xe lửa… Những điều anh nói em đều tin tưởng, bởi vì em hoàn toàn tin anh…”
“Bụp” một tiếng, anh tắt nhạc đi
Trong không gian nhỏ hẹp bất chợt yên lặng đến đáng sợ
Âm lượng của cô hơi lớn: “Rốt cuộc anh muốn nói gì? Lúc anh và tiểu sư muội kia nói chuyện em cũng đâu có nói gì?”
Anh vẫn lái xe, lạnh lùng buông ra một câu: “Anh đã nói gì chưa?”
Cô kéo kéo dây an toàn, nghiêng đầu: “Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi! Em chỉ đi công tác thôi mà, không tin anh cứ gọi điện đến công ty mà hỏi!” Lại nghiêng đầu nhìn anh, cô rất ấm ức bởi vì ít nhất cô và “Vương Gia vệ” còn chưa từng nhắn tin qua lại cho nhau!
Anh bất ngờ phanh lại, dừng lại trước cột đèn đỏ, không nhìn cô mà nhìn về phía trước, chậm rãi hỏi: “Vì sao anh phải đi hỏi?”
Đèn xanh, anh chỉnh lại chỗ ngồi rồi quay đầu sang bình thản nhìn cô, anh nói từng chữ một rất rõ ràng: “Chí ít anh không lén lút xem điện thoại của người khác!”
Xe “cạnh” một tiếng bị mở ra
Ánh mắt đó của anh khiến cô sợ hãi, trần trụi, xấu hổ và tức giận, như thể không còn chỗ nào ẩn nấp
Đầu Tô Ái Ái bỏng rát, thì ra anh đã biết rồi, chỉ là không nói ra mà thôi
Ngón tay thon dài của anh lại chạm lên volăng, lúc bình thường anh sẽ cười và hỏi cô: “Ghen à?” Sau đó lôi đám đồ ăn vặt cô mua từ trước ra dỗ dành cô. Bình thường, dù anh gặp phải con đường nào khó đi đều sẽ cầm tay cô cùng đồng hành
Bắt đầu từ lúc nào?
Chỉ còn bàn tay cô đơn độc để trên đùi chính mình…
Câu nói của chị gái lại vang lên bên tai cô: “Dần dần, tình cảm nồng nhiệt sẽ tan biến hết, tình yêu, lý tưởng… đều sẽ phai mờ, cuối cùng chỉ còn lại hận thù mà thôi…”
Tô Ái Ái nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn tím hồng lòe loẹt lắc mạnh khiến cô rất hỗn loạn, thành phố này vẫn xinh đẹp như trước, sự xinh đẹp ấy có cả nỗi mê hoặc từ bốn phương tám hướng kéo đến
Cô khẽ hỏi: “Âu Dương, vì sao chúng ta lại thành như vậy?”
Tiếng nói ngay lập tức biến mất trong gió
Sau đó thì sao?
Sau đó, Ái Ái và Âu Dương vẫn ở bên nhau, cô không nhắc đến tiểu sư muội trước mặt anh, anh cũng không nhắc đến đại sư huynh trước mặt cô
Có những vấn đề không phải cứ cãi nhau ầm ĩ một trận là có thể giải quyết được
Nếu cô làm ầm lên thì sao, anh vẫn cùng một nhóm nghiên cứu với tiểu sư muội
Nếu anh làm ầm lên thì sao, cô cũng vẫn cùng một tổ thẩm tra với đại sư huynh
Vì thế, có một vài chuyện không thể nhắc tới
Anh vẫn đến đón cô sau giờ làm, cô vẫn đi công tác thường xuyên, chỉ là cô không còn dám gọi điện cho anh nữa, cô sợ nghe thấy giọng nói không mặn không nhạt của anh, sợ không nghe được câu “ngủ ngon” của anh!
Thời gian vẫn cứ chậm rãi trôi đi
Có một hôm, chủ quản tìm Ái Ái: “Ái Ái, trong khoảng thời gian này biểu hiện của cô rất tốt, người tiến bộ nhanh như vậy không phải dễ thấy…”
Tô Ái Ái cúi đầu đáp “Dạ, dạ” nghĩ thầm: chết rồi, nhất định không phải chuyện tốt!
Tầng lớp lãnh đạo đều thế này: muốn cho bạn ăn đòn nhất định trước tiên sẽ tặng bạn một miếng mứt táo!
Quả nhiên người chủ quản đó tiếp tục: “Công ty muốn mở thêm một chi nhánh nữa ở Nam Kinh, tôi đã xem hồ sơ của cô phát hiện cô là người Nam Kinh, không biết cô có hứng thú với việc chuyển công tác về gần nhà không? Hơn nữa, công việc đó nhất định cao cấp hơn so với công việc hiện tại của cô!”
Lần này đến lượt Tô Ái Ái sửng sốt, ông trời đúng là giỡn mặt với cô mà!
Tô Ái Ái suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh, để tôi suy nghĩ đã!”
Chủ quản bất ngờ hết sức, có lẽ ông ta chưa từng thấy ai như vậy, ai mà chẳng muốn làm việc ở gần nhà cơ chứ? Lại còn được thăng chức nữa.
Chủ quản gật đầu nói: “OK, nhưng cô phải trả lời tôi nhanh một chút, có không ít người muốn đi mà!”
Tô Ái Ái không ngờ rằng khi cô vẫn chưa đem chuyện này nói với Âu Dương thì anh đã có một chuyện lớn hơn nữa chờ cô
Tám giờ tối, anh từ phòng thí nghiệm về nhà, cô đang ngồi nhà kiểm tra giấy tờ, ngẩng đầu nói: “về rồi à? Cơm chưa?”
Anh thuận tay ném chìa khóa rồi trả lời: “Đã ăn ở trường rồi.”
Cô thất thần, không nhớ bữa cơm cuối cùng hai người cùng ăn là từ bao giờ nữa…
Ái Ái vào bếp rót nước, Âu Dương ngồi trên sofa nới cà vạt ra, cô cầm cốc nước đi ra, hai người đồng thanh: “Anh/em có chuyện muốn nói với em/anh!”
Im lặng.
Âu Dương mở miệng trước: “Em nói trước đi!”
Ái Ái ngồi trên sofa đối diện anh, nắm chặt tay rồi e dè nói: “Cũng không có gì, chỉ là công ty bọn em định mở một chi nhánh ở Nam Kinh, lãnh đạo muốn cử em đến đó.”
Âu Dương chậm rãi cầm cốc nước, ừng ực một tiếng, một ngụm nước đã chui vào bụng anh, yết hầu anh chuyển động
Ái Ái không nghe thấy anh nói gì, ngón tay càng siết chặt hơn, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Được rồi, anh định nói gì?”
Giống như câu hỏi: “ĐƯợc rồi, anh nghĩ thời tiết hôm nay như thế nào?” vậy
“Cộp” một tiếng, chén nước bị đặt mạnh lên bàn trà
Âu Dương chần chừ một chút rồi nói: “Ừm, A Đan bỏ việc rồi, cậu ấy tìm anh muốn cùng nhau góp vốn để làm ăn!”
Tô Ái Ái ngây người, vậy kế hoạch của cô và anh thì sao? Xe vẫn còn nợ một khoản, nhà cũng không có, anh… rốt cuộc có dự tính gì đối với tương lai của hai người họ không?
Tô Ái Ái buồn bã nhưng ngẫm ra cũng thấy đúng, dù sao đó cũng là chuyện của đàn ông, cô chỉ xoa xoa ngón tay rồi suy nghĩ, nói rất dè chừng: “Đầu tư là một chuyện rất lâu dài, không phải chỉ vài ngày là có thể thành công được, hơn nữa em cũng thấy tình trạng của nhiều công ty rồi, số có được thành công là rất nhỏ, hay là chờ một khoảng thời gian nữa cho tuổi đời nhiều hơn một chút, kinh nghiệm cũng phong phú hơn!”
Âu Dương cúi đầu: “Em không cần để ý đến, anh dùng tiền của anh để đầu tư.”
Lửa giận của Ái Ái lập tức bùng lên, lớn tiếng nói: “Cái gì mà của anh của em, em cũng không nói đến vấn đề anh có tiền hay không! Âu Dương Diệp Bách, rốt cuộc anh có từng dự tính cho tương lai của chúng mình không?”
Âu Dương xoa xoa ấn đường, anh nói: “Ái Ái, đừng quát lên như thế, anh mệt lắm!”
Anh chưa bảo giờ kêu mệt trước mặt cô, cho dù là phải đi làm từ sáng sớm, buổi chiều lại còn phải đi đón cô nhưng anh cũng chưa từng nói một tiếng “mệt”
Lần trước lúc chia tay, cô cũng từng Lo lắng, cô bảo: “nếu cảm thấy mệt nhất định phải nói với em!”
Mặc dù đã nói vậy nhưng cô không thể ngờ rằng có một ngày anh lại kêu mệt với cô
Người đàn ông này chính là người cô yêu, tư thế của anh khi uống nước, độ cong của khóe miệng khi anh mỉm cười là những điều mà nhắm mắt lại cô cũng có thể tưởng tượng ra. Nhưng, lúc này anh lại nhíu mày, bất lực nói với cô rằng: “Anh mệt lắm”
Rốt cuộc là từ lúc nào đã cảm thấy mệt mỏi như vậy?
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng tin tức trong TV từ một nhà nào đó, hiệu quả cách âm giữa các phòng ở trong khu nhà này thật là quá kém! Từng tiếng động đều rõ ràng như vậy
Trong tin tức đang thông báo, quốc gia nọ đã xảy ra chiến tranh, đã chết rất nhiều người. Máy bay nào đó gặp nạn, bao nhiêu người chết….
Thế nhưng, tất cả những điều đó chẳng liên quan gì đến cô hết!
Tô Ái Ái đứng lên, hơi cao giọng: “Không phải anh mệt mà là trái tim anh mệt, là vì mấy người sư huynh, sư muội kia ư? Là vì…”
Cô cứ nhắc đi nhắc lại từng điều một, giống như một bà già khó tính.
Âu Dương xua xua tay, ngăn cô lại: “Ái Ái, Ái Ái, đừng nói nữa, em biết rõ đó đều không phải là lí do mà…”
Anh thở dài: “Ái Ái, em nói xem, đã bao lâu chúng ta chưa ngồi xuống cạnh nhau rồi cùng tâm sự?” Tay Âu Dương muốn đặt lên tay cô
“Vậy anh nói đi, anh nói đi, phải làm sao bây giờ?” Tô Ái Ái hét ầm ĩ, cô giống như một con mèo bị ai đó giẫm vào đuôi, vừa nhấc chân lên đã chạm vào đúng bàn trà.
“Choang”, cốc nước rơi xuống đất, vỡ ra thành trăm mảnh
Sợi dây tơ hồng trên tay đứa trẻ bị đứt, Ái Ái ngỡ ngàng, lập tức ngồi xuống nhặt
Âu Dương vội vàng ôm lấy cô, ngón tay thuận thế bị mảnh sành cứa vàoÂu Dương đem hộp thuốc ra băng bó vết thương giúp Ái Ái, anh vẫn chăm chăm nhìn vào miệng vết thương của cô, lại cảm thấy như thể vết thương đó là vết thương trong tim mình
Miếng gạc trắng quând quanh ngón tay từng vòng, từng vòng, anh cầm tay cô, khẽ hỏi: “Đau không?”
Cô lắc đầu, trong mắt không có ánh sáng, chỉ lắc đầu như thế, không trả lời câu hỏi của anh
Cô ngẩng đầu nhìn anh rồi hỏi: “Âu Dương, những ngày tháng khó khăn nhất chúng ta đã cùng nhau vượt qua, vì sao bây giờ lại không thể nữa?”
Thời gian khó khăn nhất, cô không có việc làm, một mình anh đi làm nuôi hai miệng ăn
Thời gian khó khăn nhất, cha mẹ anh không đồng ý cô, cha mẹ cô cũng không đồng ý anh
Thời gian khó khăn nhất, sau khi anh tan làm còn phải chuyển vài bến xe bus tới đón cô, cõng cô về nhà
Thời gian khó khăn nhất, cô vừa phải làm việc vừa phải mua đồ nấu cơm, làm việc nhà
Bây giờ thì sao, cha mẹ đều đã đồng ý, cũng đã có xe, trong nhà cũng đã có nhiều đồ đạc hơn
Nhưng vì sao lại không thể được nữa?
Tại sao bây giờ lại không được?
Âu Dương nhắm mắt, làn mi thật dài khẽ rung lên dưới ánh đèn mờ ảo, phát ra một luồng sáng rực rỡ,, giống như đang có một nàng yêu tinh nhỏ đang múa may trên sợi dây thép mỏng manh.
Vì sao bây giờ lại không thể?
Có lẽ cô cũng không cần đến câu trả lời của anh, chỉ biết tự hỏi bản thân như vậy
Anh cầm xẻng hót những mảnh vỡ lại, hai chiếc cốc đôi đó là cô chọn, anh bảo cô ngây thơ nhưng vẫn dùng
Anh khom người xuống, mặt cúi thấp, yên lặng hót những mảnh vỡ đó
Khoảng khắc Ái Ái trông thấy Âu Dương khom người xuống, đột nhiên cảm thấy trong lòng mình thật đau đớn, nước mắt cứ yên lặng mà chảy xuống
ĐÚng thế, cô cũng biết chuyện này không liên quan gì đến đại sư huynh, cũng không liên quan đến tiểu sư muội, việc này cũng chẳng liên quan đến ông trời hay năm tháng gì cả
Chỉ là do họ đã thay đổi, không biết từ khi nào đã bị thời gian làm cho thay đổi, không biết từ khi nào đã bị cuộc sống bào mòn
Có rất nhiều lần, không thể tĩnh tâm mà nói chuyện với nhau
Có rất nhiều lần, khi thức dậy không có vòng ôm ấm áp của anh bên cạnh
Có rất nhiều lần, chưa được ôm nhau thật chặt
Cuộc sống đã ổn thỏa nhưng có một vài thứ đã bị mất đi
Vì sao chúng ta rõ ràng là ở cùng nhau, ngủ cùng nhau, có lúc còn dùng chung cả một chiếc cốc nhưng lại xa xôi đến thế?
Vì bởi vì không thể tin tưởng nhau nữa sao? Hay là bởi vì càng chạy càng xa nhau?
Thôi được, hãy xem xem chúng ta đã giày vò chính mình thành cái dạng gì? Lại giày vò đối phương thành cái dạng gì?
Bản thân như vậy ngay cả chính mình còn thấy chán ghét, huống chi là người khác?
Tô Ái Ái nhìn những mảnh vỡ đã được dọn sạch, Âu Dương cũng đã đứng thẳng lưng, cô khẽ nói: “Âu Dương, chúng ta chia tay nhé?”
“Tinh” một tiếng, bàn tay Âu Dương run lên, những mảnh vỡ trong xẻng hót rác bị rơi ra tạo thành một thứ tiếng động nho nhỏ
Anh nghiêng người đi nhưng sống lưng vẫn rất thẳng, rất lâu sau mới nói: “ĐƯợc!”
o0o
Lúc đi, cô kéo khóa xuống, khép cửa lại
Anh vẫn ở phía sau cô, dựa trên cửa sân thượng
Tiếng “cạch” vang lên, khoảnh khắc cánh cửa khép lại, cô nghe thấy anh nói: “Em nhất định phải tự chăm sóc bản thân, nhất định phải hạnh phúc! Nhất định phải hạnh phúc! Tô Ái Ái…”
“Rầm” một tiếng, cánh cửa hoàn toàn bị đóng lại
Tô Ái Ái mãi mãi không biết rằng, trong giây phút cô đóng cánh cửa lại, cơ thể anh đã trôi tuột từ trên cánh cửa xuống, anh đã lẩm bẩm rất nhiều lần: “Tô Ái Ái, Ái Ái, Ái Ái…” Sau cùng đã biến thành những tiếng nức nở bao hàm cả tình yêu và nuối tiếc
Từng tiếng, từng tiếng vang vọng trong căn phòng trống trải
Cô mãi mãi không biết rằng, anh nói mệt mỏi chỉ là bởi vì không muốn cãi nhau với cô hết lần này đến lần khác
Trong làn gió mát tháng năm, cô gái đó đã đứng trên bậc thang, mỉm cười với anh
Cô gái đó kiên quyết bắt anh bỏ thuốc, cô gái ngốc xấu hổ đến nỗi không dám hôn môi
Anh làm sao có thể không yêu cô?
Xin lỗi, đến bây giờ tình yêu của anh với em chưa từng thay đổi, vì vậy anh không muốn cãi nhau với em nữa, không muốn khiến em biến thành một con mèo chỉ biết giương móng vuốt sắc nhọn của mình lên, không muốn từ trong miệng mình nói ra bất cứ một câu làm tổn thương tới em
Anh lại càng không muốn sau này nghĩ đến anh, trong em chỉ còn nỗi oán hận, em chỉ hận anh và có lẽ còn không muốn trông thấy anh!
Đã từng yêu nhau như vậy, tình yêu chính là thứ đẹp đẽ đến thế nhưng tại sao điểm cuối của nó lại là oán hận?
Vì vậy, hãy chia tay nhau đi…
o0o
Tô Ái Ái thực sự rời khỏi thành phố S, cha Tô, mẹ Tô cực kì vui vẻ, khác hẳn với sự mất mát trong lòng Ái ÁI
Sau đó có lần A Đan gọi điện tới cho Ái ÁI, Tô Ái Ái cực kì muốn biết mọi chuyện về Âu Dương, họ thực sự góp vốn với nhau rồi ư? Anh vẫn đang ở thành phố S ư?
Nhưng lần nào cũng vậy, con khỉ hay đùa A Đan này vẫn kiên quyết không nhắc đến Âu Dương, cuối cùng chỉ nói: “À, Ái Ái, em biết không? Âu Dương đã trả nhà rồi!”
Một lần nữa, trong tim Ái Ái lại có cuồng phong sóng dữ.
Đợi một tuần, cứ ngỡ anh sẽ gọi điện cho cô, nhưng không hề có
Đợi hai tuần, cứ tưởng anh sẽ gọi điện cho cô, nhưng vẫn không có
Đợi hơn một tháng, anh vẫn không gọi cho cô, vì vậy – cô không cần đợi chờ thêm nữa
Liệt Tình xin chuyển công tác về nước, sau khi biết chuyện của ÁI Ái, mỗi tối cô đều chạy đến nhà ÁI ÁI, kéo Ái Ái đi xem TV, xem phim chiếu rạp
Hai người cùng đi xem một bộ phim, trong phim chiếu đến cảnh hai năm sau, nam nữ chính gặp nhau trên đường, nam chính vẫn yêu nữ chính như trước, không nói năng gì lập tức khom người giúp nữ chính vớt chiếc nhẫn trong cống nước lên.
Rõ ràng là một bộ phim nhàm chán như thế nhưng lại khiến Tô Ái Ái đỏ mắt, cô đối với những câu chuyện gặp lại nhau đều không thể chống cự như vậy
Ái Ái thầm hỏi Liệt Tình: “Liệt Tình, thực sự có chuyện gặp lại nhau như vậy ư?”
Liệt Tình ôm chặt cô, không nói gì
Liệt Tình, trong phim, trong tiểu thuyết đều diễn, đều viết như thế này: sau hai năm, năm năm, bảy năm, mười năm vẫn có thể gặp lại nhau, hai năm, năm năm, bảy năm, mười năm đều qua đi rất nhanh, sau đó tình cảm của họ càng ngày càng thắm thiết. Thế nhưng, vì sao chỉ có hai tháng mà tớ lại cảm thấy dài như vậy, qua đi rất nhanh chỉ là lừa người thôi, tớ biết, bọn tớ sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại nhau nữa…
BY Ái Ái
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.