Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ
Chương 22: Tô Ái Ái hút thuốc ở chợ sau
Điền Phản
07/04/2014
Nếu lúc này bạn hỏi người mà Tô Ái Ái hâm mộ nhất là ai, nhất định cô sẽ không chút do dự mà trả lời: “Lâm Tắc Từ!”
Việc này chúng ta phải bắt đầu tìm hiểu từ ngày hôm qua, à không phải, không phải, bắt đầu tìm hiểu từ tháng trước mới đúng.
Đến tận mùa thu, nụ hôn đầu của cô nương Ái Ái vẫn còn tồn tại trên miệng của chính cô nàng, đó không phải bởi vì Âu Dương công tử quá hiền lành, mà là do Âu Dương công tử quá bận rộn.
Hai người trừ lúc buổi tối có gọi điện thoại cho nhau thì chỉ có thể gặp nhau trong bữa liên hoan.
Bữa liên hoan của đám con trai không tránh khỏi việc ăn uống linh đình, khói lượn lờ, luôn miệng kể những câu chuyện cười, mở miệng là chửi bậy, những câu hô to “Uống” “Uống” Uống” lại rất phù hợp với những tiếng “Gâu” “Gâu” “Gâu” của con chó vàng mà chủ quán nuôi.
Khi chỉ có Âu Dương và Ái Ái tuyệt nhiên không hề có một chút khói thuốc lá cho nên đây là lần thứ hai cô nhìn thấy anh hút thuốc. Ái Ái và Anh bạn nhỏ vẫn trung thành với Coca-cola, ghé mắt nhìn em gái nhỏ của A Đan. Âu Dương hút thuốc rất giỏi, A Đan hút thuốc cũng rất giỏi, em gái nhỏ đó sắp biến thành thiên sứ có cánh trong khói thuốc mờ mịt rồi, ấy thế mà trên mặt cô nàng vẫn đầy vẻ ngưỡng mộ và say mê, đúng là rất có bản lĩnh!
Tô Ái Ái chun mũi, hai tay hút thuốc cừ khôi này! Tại sao chỉ có duy nhất cô là không thể chịu được mùi thuốc lá chứ?
Anh bạn nhỏ cuối cùng không may bị thất thủ, bị Bàn tay nhỏ kéo đi uống rượu, vừa mới ra khỏi quán đã ôm chầm lấy cột điện “ọe” một tiếng nôn hết ra ngoài.
Bàn tay nhỏ dạo này đang vất vả theo đuổi một cô gái trong khu ký túc mà Ái Ái ở, cho nên vô cùng phóng khoáng, mời rượu là uống, mời đi ăn là đi ăn, lảo đảo lảo đảo phải vịn vào người Âu Dương, thấy Anh bạn nhỏ đang nôn liền mừng rỡ vỗ tay bồm bộp: “Nhìn kìa nhìn kìa, tướng nôn ọe quá xấu, trông Dương quý phi anh nôn đây này!”
Âu Dương sợ hãi lập tức buông tay ra, Bàn tay nhỏ đưa tay vịn vào một chiếc xe điện sảng khoái nôn ọe một trận.
A Di Đà Phật, Dương quý phi mà say rượu như thế này, Đường Minh Hoàng nếu có đi tìm tình yêu đồng giới thì cũng không thể trách được!
Lăn qua lăn lại xong, Âu Dương đưa Ái Ái về ký túc, hai người cầm tay nhau, trên đường, mùi thuốc lá và mùi rượu trên người Âu Dương khiến Tô Ái Ái cảm thấy thật chóng măt.
Hai mươi năm qua Tô Ái Ái không quen với việc có đàn ông hút thuốc trước mặt, thứ nhất là bì ba Tô của cô chỉ uống rượu chứ không hút thuốc, thứ hai là vì đám con trai mà Ái Ái quen thì chẳng có mấy người biết hút thuốc, cô đoán là với tính cách hiền lành đó của Phương Ca, anh cũng sẽ không đụng đến thuốc lá.
Ái Ái nhớ đến lúc mới quen A Đan đã từng nói: “Âu Dương là người đi đầu trong cuộc cách mạng tiến lên con đường hút thuốc của tụi anh.” Khi đó quan hệ của cô và anh khác hẳn so với bây giờ, cô vẫn luôn nghĩ rằng đây chỉ là một câu nói đùa nhưng đến hôm nay thì cô rất phiền lòng, cô cảm thấy hút thuốc nhiều tuyệt nhiên không phải là chuyện tốt.
Tô Ái Ái suy nghĩ một chút rồi giật nhẹ tay áo Âu Dương: “Âu Dương huynh, các anh có thể hút thuốc ít đi một chút không? Nếu bỏ luôn được thì càng tốt!”
Âu Dương vốn dĩ đang cầm tay Ái Ái rất chặt lúc này lại buông tay ra, xoa xoa cằm Ái Ái, cợt nhả: “Sao thế? Vợ yêu bắt đầu lo lắng cho anh rồi à?”
Tô Ái Ái nói rất nghiêm túc nhưng lại bị một câu trêu chọc đó của anh làm đỏ mặt, vội vàng chối đây đẩy: “Ai lo cho anh chứ! Vậy anh cứ hút đi, hút nhiều hút ít chẳng liên quan gì đến em hết!”
Trái lại, Âu Dương cười phá lên, giơ tay xoa xoa đầu Ái Ái, lớn tiếng nói: “Được rồi, được rồi, không hút, không hút, vợ anh bảo không được hút thì anh nhất định sẽ không hút!”
Các vị khách quan, các bạn nghĩ rằng chuyện này sẽ kết thúc ở đây sao? NO, NO, NO, chúng ta hãy nhìn vào hiện tại đi!
Tô Ái Ái trợn mắt nhìn vỏ hộp thuốc lá Trung Nam Hải bị cô bóp méo ở trước mặt, cố gắng trợn, dùng sức trợn, trợn đến mức mà vỏ hộp cũng sắp bốc hơi!
Đường Đường vừa xem phim Hàn vừa quay đầu lườm Tô Ái Ái đang trợn mắt đến mức con ngươi sắp rơi ra ngoài: “Bà ơi, bà làm sao vậy?”
Cuối cùng Tô Ái Ái cũng có một nơi để làm vơi nỗi lòng: “tên Âu Dương kia hôm nay hẹn tớ đi ăn cơm tối, tớ nghĩ mình nên đến chờ anh ấy ở văn phòng câu lạc bộ, kết quả là vừa bước vào trong phòng người thì không thấy đâu, khói thuốc lấp đầy căn phòng, kế hoạch dạ tiệc còn đang viết dở, còn…” cô giơ một ngón tay chỉ vào vỏ hộp thuốc lá trên bàn, nhìn nó như nhìn cha kẻ thù, nói cũng nghiến răng nghiến lợi: “Trong thùng rác có một hộp thuốc đã bị hút hết”
Lão Tiền đang giở sách soàn soạt, mỉm cười: “Này, tưởng là chuyện gì to lớn chứ? Ái Ái của chúng ta tức giận đến mức này, sức mạnh tình yêu đúng là vĩ đại!”
Tô Ái Ái đỏ mặt, nhưng vẫn cố nói: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe mà!”
Đường Đường nói: “Nhưng những cậu con trai biết hút thuốc không phải là rất quyến rũ sao?” Rồi giơ đôi tay ra, trông rất si mê: “Hê, cái này làm nên sức hấp dẫn cho đám con trai này!”
Tô Ái Ái gõ đầu Đường Đường, lôi Đường Đường ra, mở một tab mới, vào Baidu, gõ: Hút thúc có hại, trong nháy mắt kết quả đã ào ào chuyển tới, Ái giật mình khi nhìn thấy hình ảnh một lá phổi còn đen hơn cả than, di chuột phóng to: “Cậu xem đi, hút thuốc, hút thuốc, kết quả là thế này đây~” Suy nghĩ một chút rồi click chuột phải, lưu hình ảnh lại: “Phải tải về, tải về, để còn làm bằng chứng cho tên kia nữa.”
Lúc này đến lượt lão Tiền gõ đầu Ái Ái, lão Tiền giơ ngón tay dí dí vào trán Ái Ái: “Tớ nói này, cậu ngốc quá, những tên con trai giống như Âu Dương nhà cậu hút thuốc uống rượu chắc chắc đã như cơm bữa rồi! Cậu mới yêu anh ấy mà quản nhiều như vậy, người ta sẽ chạy mất đấy!”
Tô Ái Ái hỏi lại: “Bạn trai cậu hút thuốc cậu sẽ mặc kệ anh ta sao?”
Lão Tiền lườm cô một cái: “Anh ta hút nhiều hay ít, phổi thủng thành cái dạng nào đâu có liên quan gì đến tớ, dù sao thì để lão nương đây ngửi được khói thuốc lần thứ hai là không được.”
Ái Ái lại nhìn lá phổi đen sì kia thêm một lần nữa, chậm chạp nói: “Nhưng anh ấy đã nói là sẽ không hút nữa.”
Lão Tiền gõ đầu Ái Ái tạo thành những tiếng “Cộp cộp”: “Vậy mà cậu cũng tin?”
Tô Ái Ái không nói gì, bộ phim Hàn của Đường Đường vẫn đang chiếu, nhân vật nam đứng trước cửa nhà xoa xoa hai bàn tay, châm một điếu thuốc, híp mắt lại hỏi: “Em có biết đàn ông hút thuốc như thế nào là đẹp trai nhất không?”
Tô Ái Ái “rầm” một cái đẩy ghế đứng lên, chỉ vào nam chính trong bộ phim hét to: “Cái shit! Đàn ông hút thuốc như thế nào cũng là xấu trai!”
Tô Ái Ái hét xong lại cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, cô nhướn mày hỏi Đường Đường bị giật mình vì tiếng hét: “Biết tớ hâm mộ ai nhất không?”
Đường Đường ngây ngô hỏi lại: “Ai?”
Ái Ái kiên định trả lời: “lâm Tắc Từ!”
Lão Tiền hỏi: “Vì sao?”
Tô Ái Ái quăng vỏ hộp thuốc đã bị tàn phá thành một đống vô dụng từ lâu vào trong thùng rác, quay đầu lại, híp mắt cười: “lâm tắc từ cấm không cho hút thuốc phiện!”
Tô Ái Ái đúng là một cô gái lười biếng trên một phương diện nào đó, nhưng gặp phải chuyện này thì cô nàng lại vô cùng quyết tâm!
Cô liên tiếp gọi điện thoại cho A Đan, bảo anh đến trước khu kí túc của mình một chuyến, hỏi: “Trên người anh có thuốc lá không?”
A Đan vừa lấy hộp thuốc ra vừa hỏi: “Sao nữa?”
Bạn học A Đan đáng thương sau khi ngồi thảo luận xong lần thứ N mới quay đầu nhìn Ái Ái với một chút hoảng sợ
Tô Ái Ái chọn một điếu thuốc, rút ra, bỏ vào túi, định đi về nhưng một lúc sau lại xoay người lại, hỏi A Đan: “Có bật lửa không anh?”
A Đan mặc dù rất nghi ngờ nhưng vẫn phải dâng chiếc bật lửa trong túi bằng hai tay, nhìn khuôn mặt đầy mây đen u ám của Tô Ái Ái vẫn không quên dặn thêm: “Rất dễ, ngài cẩn thận một chút, dùng ít thôi đấy!”
…
Lại nói đến người kia, Tô Ái Ái tới rồi lại đi, Âu Dương phát hiện hộp thuốc trong thùng rác đã biến mất, với trí thông minh của anh, anh có thể đoán được sự việc đã bị lộ rồi, cân nhắc thật kỹ mới nhấc điện thoại.
Ái Ái thấy màn hình báo có cuộc gọi đến của Âu Dương, vẫn nhấn nút nghe nhưng tâm trạng không tốt nên giọng nói cũng cực kì khách sáo: “Alo, xin chào, xin hỏi tìm ai vậy?”
Âu Dương dở khóc dở cười, có người nào lại nhận điện thoại như vậy không? Biết là bản thân đã sai nhưng vẫn không khỏi quát lên: “Ái ÁI, đừng đùa nữa, là anh!”
Tô Ái Ái vốn dĩ định làm khó anh nhưng ngẫm lại vẫn nói: “Âu Dương, chúng ta nói chuyện đi, bảy giờ, ở cửa sau nhé!”
Bảy giờ tối, đấu sĩ hút thuốc và đối tượng tiêu diệt khói thuốc đúng giờ gặp nhau.
Hai người tiếp tục quá trình đi bộ, ở chợ sau đèn đuốc sáng trưng, quán ăn cay rất nổi bật, trên bàn rất nhanh đã đổi khách khác, rau cải dưới ánh đèn lờ mờ trở nên xanh mượt, trong bát thức ăn bốc hơi ngùn ngụt
Tô Ái Ái nghiêm túc nói: “bạn học Âu Dương, hút thuốc hại đến sức khỏe, vô cùng vô cùng hại!”
Bạn học Âu Dương gật đầu rất nhanh: “Ừ, Ừ, hút thuốc làm tổn hại sức khỏe!”
Tô Ái Ái giơ tay ra, ngón tay trỏ chỉ vào bên đường: “Anh nhìn kia đi, lá phổi sẽ thủng một lỗ rất lớn như vậy!”
Có một người đang nướng mực bên lề đường, “xèo xèo” một tiếng, than trong lò làm thủng con mực, một mùi khét bốc lên.
ÂU dương tiếp tục gật đầu: “Đúng, đúng, một lỗ thủng rất lớn.”
Tô Ái Ái giơ ngón tay ra đếm: “còn có ung thư phổi, ung thư thực quản, bệnh tim nữa…” cô đã nghiên cứu rất kỹ rồi.
Âu Dương nhìn dáng vẻ nghiêm trang đếm đếm ngón tay của cô, cảm thấy rất buồn cười, ngoài miệng vẫn phải nói năng cẩn thận, đưa tay ra nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng quát lên: “Được rồi, được rồi, thực sự không hút nữa, sau này cũng không hút nữa!”
Tô Ái Ái rút tay lại, lắc đầu: “em biết nhất định anh đang cười em, cảm thấy em thật ấu trĩ nhưng em nói rất thật, hút thuốc không tốt!”
Âu Dương xoay người, dưới bóng tối nhìn chằm chằm khuôn mặt được chiếu sáng của Ái Ái, haiz, cô bé này lúc nào cũng cố chấp như vậy.
Anh thở dài: “Được, không hút nữa!”
Ái Ái hỏi: “Không hút thật chứ?”
Âu Dương gật đầu: “Thật!”
Ái Ái nhìn sâu vào mắt Âu Dương, từ trong túi lấy ra chiếc bật lửa và một điếu thuốc lấy của A Đan, một tay cầm bật lửa, tay kia cầm điếu thuốc, nói rất dũng cảm: “Anh lần trước cũng nói là không hút! Không sao hết, anh muốn hút thì hút đi, anh hút một điếu em hút một điếu, lần sau, anh hút một điếu, em sẽ hút mười điếu, cứ tăng theo cấp số!”
Âu Dương trợn mắt nhìn Tô Ái Ái, giống như lần đầu tiên trông thấy cô, hít một hơi thật sâu, anh vươn tay ra: “Tô Ái Ái, đưa bật lửa và điếu thuốc đó cho anh!”
Ái Ái thở dài: “Âu dương, anh xem, nếu trong lòng anh thực sự nghĩ rằng hút thuốc chẳng có gì là ghê gớm thì sẽ để tâm đến việc em có hút thuốc hay không đến thế sao? Thực ra, em cũng như vậy, cũng để tâm đến việc anh có hút thuốc hay không?”
Tại đây, trong một con ngõ nhỏ, sâu hun hút, trong một khu chợ đủ các loại mùi vị, cuối hẻm còn có cả tiếng cọ rửa xô chậu, còn có cả những tiếng chó sủa đinh tai nhức óc. Hai người đứng ở một chỗ, trợn mắt, lại vẫn cứ giằng co như vậy.
“Tránh ra, tránh ra!” Một chiếc xe bán bánh mì xá xíu đột nhiên bấm chiếc chuông nhỏ cũ nát, “đinh đoong đinh đoong” đi vào trong ngõ. (chiếc chuông này giống kiểu chuông xe đạp í)
Âu Dương kéo Ái Ái vào lề đường, thừa dịp Tô Ái Ái không để ý liền đoạt lấy bật lửa và điếu thuốc trong tay cô, giơ tay ném thẳng vào thùng nước gạo.
Tô Ái Ái muốn đi lấy lại nhưng tay Âu Dương vẫn không buông ra, anh ôm ngang eo cô, thấp giọng nói: “Ái Ái, xin lỗi, anh không hút nữa, thực sự không hút nữa, thật đấy!” cánh tay ôm Ái Ái càng siết chặt hơn.
Ái Ái ghé vào lòng Âu Dương, dũng khí ban nãy không biết đã chạy đi đâu hết, Âu Dương vừa nhượng bộ, cô lập tức tỏ ra vô cùng thấu tình đạt lý, nhẹ giọng nói: “Em biết bắt anh không hút thuốc nữa là chuyện không thể, đàn ông con trai khó tránh khỏi những tình huống phải hút thuốc, nhưng có thể hút ít thì hãy hút ít đi, có giới hạn, một ngày nhiều nhất là hai điếu.”
Âu Dương hơi cong khóe miệng lên: “Không được, anh đã hứa với em rồi, không hút!” Anh cúi đầu, chóp mũi kề sát chóp mũi Ái Ái, đôi mắt cũng gần nhau, đôi mắt đó giống như ánh trăng sâu thẳm, long lanh đầy nước.
Cuộc vận động không khói thuốc dưới sự nhượng bộ của cả hai bên đã nhanh chóng khép lại, hai người tay trong tay đi về.
Anh hỏi: “Ái Ái cô nương, em nói nhiều như vậy rồi có khát không? Có muốn uống sữa đậu nành không?”
“…Có…”
“Cái đó, bật lửa và điếu thuốc là ai cho em?”
“Tìm A Đan lấy, anh có ý kiến gì à?”
“À, không, không, không có ý kiến, nào dám có ý kiến.”
Sau khi Âu Dương về phòng, trạng thái bi thảm của A Đan có thể tưởng tượng được,
Buổi tối hôm đó, sau khi đã giải quyết nhau xong, hai người đứng trên sân thượng trò chuyện, A Đan hỏi Âu Dương: “Thực sự không hút thuốc nữa sao?” Âu Dương nhớ tới dáng vẻ một chiến sĩ anh dũng liều mình nổ lô-cốt một tay cầm bật lửa một tay cầm thuốc lá của Tô Ái Ái chợt bật cười, gật đầu: “Ừ, không hút nữa!”
Nói thật, kinh nghiệm yêu đương của Âu Dương tuy nhiều nhưng người có thể duy trì được lâu như vậy xem ra chỉ có Tô Ái Ái, thời gian dài, ngay cả một chút tiến triển cũng không có khó tránh khỏi sẽ bực mình. Ái Ái bắt anh bỏ thuốc, anh cũng nghĩ cô sẽ giống như những bạn gái trước đây, chỉ to mồm mà thôi, cho nên anh hứa rồi để đấy,lại không ngờ tính tình Ái Ái lại quyết liệt đến thế. Chính anh cũng không ngờ cô sẽ lùi một bước, cho phép anh được hút hai điếu thuốc một ngày, nhưng cũng vì thế mà anh kiên quyết nói sẽ không hút nữa. Haha, đúng là không ngờ!
Âu Dương nhìn khu kí túc đối diện vẫn còn sáng đèn, thấp giọng nói: “A Đan, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên có một cô gái bắt tớ cai thuốc như vậy!”
A Đan ngẩn người, nhảy lên đập vai Âu Dương, “Ồ, đúng là người đang yêu, ai mấy hôm trước vẫn còn không lạnh không nhạt chứ!”
Âu Dương phản công A Đan: “Bạn thân, cậu đang đố kị đấy à? Một sự đố kị thật lộ liễu!”
Sau đó, thực ra không cần nhiều thời gian lắm, chỉ cần hai năm sau, Tô Ái Ái của tuổi 22 đã cảm thấy bản thân mình khi 20 tuổi lại có thể khó tin như vậy. Cô kể lại cho Liệt Tình nghe những chuyện của ngày hôm nay, mỉm cười nói: “Cậu nói xem lúc đó tớ đang nghĩ gì? Đây là lần đầu tiên tớ bật bật lửa để châm thuốc lá đấy. Lần đầu tiên vì một người mà lên mạng tìm thông tin về tác hại của thuốc lá!”
Liệt Tình cúi người, mỉm cười trong ba phút, sau đó lớn tiếng nói: “Hì hì, đây chính là tuổi thanh xuân!”
Năm đó, cô vì muốn anh bỏ thuốc mà ngoan cố thề thốt.
Năm đó, anh lần đầu tiên vì bạn gái mà bỏ thuốc.
Rất nhiều năm sau, khi việc xã giao với cô đã trở thành thói quen, đàn ông đứng trước mặt cô nói chuyện, trong miệng phả ra toàn mùi thuốc lá, vậy mà cô chẳng hề nhíu mày chun mũi gì hết, nâng chén tiếp tục cười duyên.
Rất nhiều năm sau, khi anh đã quên mất bản thân vì ai mà bỏ thuốc, trong khói thuốc dập dềnh, vậy mà anh lại có thể thủ thân như ngọc.
Còn cô gái đã từng kéo kéo tay áo anh, khuôn mặt nhỏ bé vênh lên, nói: “Anh hút một điếu em hút một điếu, sau đó anh hút một điếu em sẽ hút mười điếu…” – bên cạnh cô ấy đã không còn ai nữa.
Một vài ngày sau, A Đan mang khuôn mặt đau khổ đến gặp Tô Ái Ái: “Em gái Ái Ái, chị gái Ái Ái, anh thực sự không chịu nổi nữa rồi, em và Âu Dương đang làm gì vậy? Cậu ấy bỏ thuốc cũng được thôi, nhưng cậu ấy lại bắt mọi người không ai được hút thuốc trong phòng, muốn hút thì phải lên sân thượng hút, anh đây sắp bị cậu ta làm cho bị cảm đến chết rồi!” Nói xong còn tội nghiệp xịt xịt mũi.
Tô Ái Ái từ lúc Âu Dương đem toàn bộ tài sản của A Đan vứt vào trong thùng nước gạo đã cảm thấy áy náy lắm rồi, cho nên nhanh mồm nói: “Thời kì đặc biệt, các anh hãy nhẫn nại một chút! Vài hôm nữa em mời các anh đi ăn!”
A Đan sờ lên mái tóc ngắn ngủi của mình, khoát khoát tay: “Bỏ đi, bỏ đi, hầu bao của Âu Dương vẫn đang bị thắt chặt, dạo này còn phải đi tìm lớp gia sư, không ăn được đâu!”
Tô Ái Ái không hiểu, hầu bao của Âu Dương bị thắt chặt mà vẫn kéo cô ra ngoài ăn cơm mỗi ngày, sau khi ăn cơm lại còn mua Yakult cho cô nữa? Cô hỏi: “Không phải anh ấy mới lĩnh tiền học bổng sao?”
A Đan nói: “Haiz, học bổng của cậu ấy nào đủ ăn, sau khi khai giảng đã tụ tập bao nhiêu lần như thế, tiền ăn trong kỳ tới toàn bộ mang đi mua mô hình cả rồi, giáo sư giao việc cho cậu ấy có bao giờ đưa tiền cho đâu…”
ĐIện thoại đổ chuông, nhìn đồng hồ nói: “Anh đi đón người tan học, đi nhé!”
Tô Ái Ái đi thẳng về phòng, càng nghĩ càng không hiểu, Âu Dương luôn thích mua đồ cho cô, mỗi lần cô rút tiền ra là anh tức giận, không bao giờ chịu cho cô trả tiền, cùng lắm chỉ để cô trả tiền nước ngọt mà thôi. Từ khi khai giảng đến nay anh đã tụ tập mấy lần rồi, với cá tính của Âu Dương chắc chắn dù có thiếu tiền anh cũng không bao giờ nói với cô, nghĩ lại tiền học bổng của mình thì cô đã dùng hết từ lâu, cứ tưởng anh còn tiền nên mới hùng hồn đến ăn ké của anh, đúng là vô duyên quá!
Sau khi về phòng, đúng lúc lão Tiền chỉ vào tin tức cô gái bị người ta lừa cưới đến hơn 10 vạn trên báo rồi thao thao bất tuyệt: “Những cô gái coi trọng tình cảm nhất đều là những cô gái nghèo, cậu xem này, gạt người lừa tiền.”
Tô Ái Ái sải bước đến đó, nói: “Cũng không hẳn như thế, ai quy định là chỉ mình con trai phải trả tiền cho tình yêu chứ?”
Lão Tiền thổi thổi sơn trên móng tay, phẩy phẩy tay: “Cái này thì tớ không biết nhưng muốn có được trái tim đàn ông thì trước tiên phải có được tiền của người đó, để sau này khi người ta muốn chia tay vẫn phải cân nhắc kĩ càng, không tiếc người thì vẫn tiếc tiền!”
Quan niệm của Tiều Mỹ và lão Tiền luôn khác nhau hoàn toàn, Tiểu MỸ nói: “Tình yêu là phải công bằng, một người phụ nữ chỉ muốn có được nhiều tiền từ người yêu là một người phụ nữ rẻ mạt, đáng kinh! Lại sẽ có đàn ông nào thích một người phụ nữ như vậy sao?”
Chỉ trong nháy mắt, hai người bắt đầu đấu khẩu.
Haiz, mãi đến tận khi Âu Dương gọi điện thoại rủ cô đi ăn cơm tối, Ái Ái vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề “Ai là người phải trả tiền cho tình yêu?”
Dưới yêu cầu giảm béo mãnh liệt của Tô Ái Ái, hai người quyết định đến canteen – ăn mì.
Tô Ái Ái liên tục gắp thịt bò trong bát của mình sang cho Âu Dương, nếu trước đây có ai đó nói cho cô có một bạn nữ cố gắng vì tình yêu như vậy cô còn không thèm tin thì hiện tại chính cô đang cam tâm tình nguyện.
Âu Dương dùng đũa ngăn trở miếng thịt bò của Ái Ái: “Thôi, thôi, anh ăn không hết, em giảm béo cái gì chứ? Ai nói em béo để anh đi chém chết người đó? Đừng gắp sang đây nữa, ăn đi!”
Thấy Ái Ái ăn như bình thường, Âu Dương đứng dậy theo thói quen đi mua Yakult cho cô.
Tô Ái Ái lập tức gọi anh lại: “về thôi, về thôi, hôm nay em không uống!”
Âu Dương bất động, nhìn chằm chằm Tô Ái Ái, khoanh tay: “Đồng chí Tô Ái Ái, sao hôm nay em kì lạ vậy?”
Tô Ái Ái cúi đầu không dám nhìn Âu Dương: “Đâu mà, hôm nay em bị tiêu chảy, không uống được!”
Âu Dương chớp mắt, quay lại chỗ ngồi: “Ái Ái, có phải ai đó nói với em điều gì hay không?”
Tô Ái Ái cảm thấy không giấu được nữa, cắn đũa khẽ nói: “Âu Dương, sau này khi ăn cơm trong trường em trả tiền, ăn cơm ngoài trường anh trả, em trả tiền ngày hôm nay trước!”
Âu Dương chống má, nhìn kĩ Tô Ái Ái, chậm rãi mở miệng: “Ái Ái, anh chỉ thích nhìn em ăn thôi! Rất thỏa mãn! Em có biết không? Một người con trai mà khiến cô gái của mình ăn cơm không ngon là một chuyện rất đáng xấu hổ.”
Tô Ái Ái đỏ mặt, cúi đầu, lại nhớ tới chuyện trước đây Âu Dương nửa đêm còn mang sữa đậu nành tới cho bạn gái cũ, hừ, thảo nào người này theo đuổi con gái lại dễ dàng như vậy!
Tô Ái Ái nghĩ cô không giống như những cô gái khác, cô hiểu chuyện hơn một chút, và luôn ở trước mặt anh ăn uống đến mức chẳng có chút tiền đồ nào!
Cô nói: “Em đâu có ăn không ngon, không phải ăn ở đâu cũng giống nhau hoàn toàn đâu, nếu anh không đồng ý, sau này chúng ta sẽ AA nhé!” (AA là chia tiền trong các bữa ăn, bên mình hay dùng từ Cam-pu-chia ấy)
Âu dương đưa tay nhéo má Tô Ái Ái, cười mắng: “Em dám? Dám nói AA với anh à? Bình thường nhìn không ra em là người phát huy chủ nghĩa bình quân tốt như vậy đâu! Nói xem nào! Môn Mã Kinh được mấy điểm?”
Âu Dương luôn cợt nhả như thế, Tô Ái Ái tức giận: “Em mặc kệ, nếu anh không đồng ý vậy thì đừng tới tìm em nữa!”
Âu Dương ấn ấn mi tâm, khuôn mặt oai phong thường ngày lúc này trở nên nhăn nhúm lại, sau đó cảm thấy bản thân mình không thể lay chuyển được Tô Ái Ái liền nhướn mày rồi vờ đồng ý với cô: “Được rồi, được rồi, trong trường thì em trả, ngoài trường thì anh trả!” Cầm tay Tô Ái Ái, cười đến thần thái bay lên: “Em nhá! Chỉ có thể lấy Âu Dương này, theo Âu Dương này mà thôi! Sau này khi anh hết tiền thì ăn cháo, có tiền thì ăn gạch vàng!”
Nói xong liền đứng lên phất tay đặt ngang người, khom lưng, bày ra một tư thế của một người phục vụ chuẩn mực: “Tiểu thư, chồng em có thể mua cho em một bình Yakult không? Một chút tiền trinh đó chồng em vẫn còn…” Lại rướn người tới, thầm thì bên tai cô: “Em không nhớ là anh đã bỏ thuốc à? Cũng tiết kiệm được không ít tiền.”
Tô Ái Ái “phụt” một cái, cười rồi phẩy phẩy tay: “Đi đi, em đây sẽ gắng gượng uống hết!”
Âu Dương cười: “Vâng!” rồi lắc lư đi mua.
Bữa cơm tối hôm đó, trong canteen tràn ngập mùi cháo đậu đỏ, mỗi lần kéo cửa sổ lấy thức ăn đều phả ra hơi nóng khủng khiếp, cái khua muôi múc thức ăn của người phục vụ cũng trở nên thân thiết đến thế. Trong canteen không hề yên tĩnh, người đến người đi đều tạo ra tiếng động rất lớn, tiếng khua khoắng lanh canh leng keng, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng bàn luận nho nhỏ ở xung quanh, hai người nghe được đều ngẩng đầu nhìn nhau cười. Trong nhà ăn cũng không sạch sẽ, trên khe gạch xi măng còn tỏa ra mùi thuốc khử độc, trên bàn ăn bọc nhôm cũng còn dấu vết loang lổ, nước đục ngàu khiến người ta muốn ngất,
Tô Ái Ái mím môi uống Yakult, ÂU Dương thì thầm vào tai cô: “Noel chúng ta ra ngoài nhé!”
Trên bàn, hai bát canh thịt bò vẫn đang bốc khói, thì ra hạnh phúc tuyệt vời nhất chính là từ những điều giản đơn nhất!
Liệt Tình, vì sao người ta lại thích kể lại chuyện tình yêu thuở còn trẻ? Anh ấy khi đó không thể nào mời tớ những bưa cơm có sơn hào hải vị, cũng không có xe hơi đưa tớ ra ngoài ngắm cảnh, còn có đủ loại thói quen xấu làm tớ phiền lòng! ĐƯơng nhiên khi đó tớ cũng không hoàn mỹ, không trang điểm, thỉnh thoảng còn buồn bực vì mấy cái mụn trứng cá mới mọc! Anh ấy không gặp tớ vào lúc tớ tuyệt vời nhất, tớ khi gặp anh ấy cũng chẳng cảm thấy anh ấy đẹp trai lắm. Ấy thế mà tớ lại yêu thích anh ấy như vậy, yêu tình yêu đầu này của tớ!
Tình yêu như vậy, sau này sẽ không, sẽ không bao giờ gặp được lần nữa!
Việc này chúng ta phải bắt đầu tìm hiểu từ ngày hôm qua, à không phải, không phải, bắt đầu tìm hiểu từ tháng trước mới đúng.
Đến tận mùa thu, nụ hôn đầu của cô nương Ái Ái vẫn còn tồn tại trên miệng của chính cô nàng, đó không phải bởi vì Âu Dương công tử quá hiền lành, mà là do Âu Dương công tử quá bận rộn.
Hai người trừ lúc buổi tối có gọi điện thoại cho nhau thì chỉ có thể gặp nhau trong bữa liên hoan.
Bữa liên hoan của đám con trai không tránh khỏi việc ăn uống linh đình, khói lượn lờ, luôn miệng kể những câu chuyện cười, mở miệng là chửi bậy, những câu hô to “Uống” “Uống” Uống” lại rất phù hợp với những tiếng “Gâu” “Gâu” “Gâu” của con chó vàng mà chủ quán nuôi.
Khi chỉ có Âu Dương và Ái Ái tuyệt nhiên không hề có một chút khói thuốc lá cho nên đây là lần thứ hai cô nhìn thấy anh hút thuốc. Ái Ái và Anh bạn nhỏ vẫn trung thành với Coca-cola, ghé mắt nhìn em gái nhỏ của A Đan. Âu Dương hút thuốc rất giỏi, A Đan hút thuốc cũng rất giỏi, em gái nhỏ đó sắp biến thành thiên sứ có cánh trong khói thuốc mờ mịt rồi, ấy thế mà trên mặt cô nàng vẫn đầy vẻ ngưỡng mộ và say mê, đúng là rất có bản lĩnh!
Tô Ái Ái chun mũi, hai tay hút thuốc cừ khôi này! Tại sao chỉ có duy nhất cô là không thể chịu được mùi thuốc lá chứ?
Anh bạn nhỏ cuối cùng không may bị thất thủ, bị Bàn tay nhỏ kéo đi uống rượu, vừa mới ra khỏi quán đã ôm chầm lấy cột điện “ọe” một tiếng nôn hết ra ngoài.
Bàn tay nhỏ dạo này đang vất vả theo đuổi một cô gái trong khu ký túc mà Ái Ái ở, cho nên vô cùng phóng khoáng, mời rượu là uống, mời đi ăn là đi ăn, lảo đảo lảo đảo phải vịn vào người Âu Dương, thấy Anh bạn nhỏ đang nôn liền mừng rỡ vỗ tay bồm bộp: “Nhìn kìa nhìn kìa, tướng nôn ọe quá xấu, trông Dương quý phi anh nôn đây này!”
Âu Dương sợ hãi lập tức buông tay ra, Bàn tay nhỏ đưa tay vịn vào một chiếc xe điện sảng khoái nôn ọe một trận.
A Di Đà Phật, Dương quý phi mà say rượu như thế này, Đường Minh Hoàng nếu có đi tìm tình yêu đồng giới thì cũng không thể trách được!
Lăn qua lăn lại xong, Âu Dương đưa Ái Ái về ký túc, hai người cầm tay nhau, trên đường, mùi thuốc lá và mùi rượu trên người Âu Dương khiến Tô Ái Ái cảm thấy thật chóng măt.
Hai mươi năm qua Tô Ái Ái không quen với việc có đàn ông hút thuốc trước mặt, thứ nhất là bì ba Tô của cô chỉ uống rượu chứ không hút thuốc, thứ hai là vì đám con trai mà Ái Ái quen thì chẳng có mấy người biết hút thuốc, cô đoán là với tính cách hiền lành đó của Phương Ca, anh cũng sẽ không đụng đến thuốc lá.
Ái Ái nhớ đến lúc mới quen A Đan đã từng nói: “Âu Dương là người đi đầu trong cuộc cách mạng tiến lên con đường hút thuốc của tụi anh.” Khi đó quan hệ của cô và anh khác hẳn so với bây giờ, cô vẫn luôn nghĩ rằng đây chỉ là một câu nói đùa nhưng đến hôm nay thì cô rất phiền lòng, cô cảm thấy hút thuốc nhiều tuyệt nhiên không phải là chuyện tốt.
Tô Ái Ái suy nghĩ một chút rồi giật nhẹ tay áo Âu Dương: “Âu Dương huynh, các anh có thể hút thuốc ít đi một chút không? Nếu bỏ luôn được thì càng tốt!”
Âu Dương vốn dĩ đang cầm tay Ái Ái rất chặt lúc này lại buông tay ra, xoa xoa cằm Ái Ái, cợt nhả: “Sao thế? Vợ yêu bắt đầu lo lắng cho anh rồi à?”
Tô Ái Ái nói rất nghiêm túc nhưng lại bị một câu trêu chọc đó của anh làm đỏ mặt, vội vàng chối đây đẩy: “Ai lo cho anh chứ! Vậy anh cứ hút đi, hút nhiều hút ít chẳng liên quan gì đến em hết!”
Trái lại, Âu Dương cười phá lên, giơ tay xoa xoa đầu Ái Ái, lớn tiếng nói: “Được rồi, được rồi, không hút, không hút, vợ anh bảo không được hút thì anh nhất định sẽ không hút!”
Các vị khách quan, các bạn nghĩ rằng chuyện này sẽ kết thúc ở đây sao? NO, NO, NO, chúng ta hãy nhìn vào hiện tại đi!
Tô Ái Ái trợn mắt nhìn vỏ hộp thuốc lá Trung Nam Hải bị cô bóp méo ở trước mặt, cố gắng trợn, dùng sức trợn, trợn đến mức mà vỏ hộp cũng sắp bốc hơi!
Đường Đường vừa xem phim Hàn vừa quay đầu lườm Tô Ái Ái đang trợn mắt đến mức con ngươi sắp rơi ra ngoài: “Bà ơi, bà làm sao vậy?”
Cuối cùng Tô Ái Ái cũng có một nơi để làm vơi nỗi lòng: “tên Âu Dương kia hôm nay hẹn tớ đi ăn cơm tối, tớ nghĩ mình nên đến chờ anh ấy ở văn phòng câu lạc bộ, kết quả là vừa bước vào trong phòng người thì không thấy đâu, khói thuốc lấp đầy căn phòng, kế hoạch dạ tiệc còn đang viết dở, còn…” cô giơ một ngón tay chỉ vào vỏ hộp thuốc lá trên bàn, nhìn nó như nhìn cha kẻ thù, nói cũng nghiến răng nghiến lợi: “Trong thùng rác có một hộp thuốc đã bị hút hết”
Lão Tiền đang giở sách soàn soạt, mỉm cười: “Này, tưởng là chuyện gì to lớn chứ? Ái Ái của chúng ta tức giận đến mức này, sức mạnh tình yêu đúng là vĩ đại!”
Tô Ái Ái đỏ mặt, nhưng vẫn cố nói: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe mà!”
Đường Đường nói: “Nhưng những cậu con trai biết hút thuốc không phải là rất quyến rũ sao?” Rồi giơ đôi tay ra, trông rất si mê: “Hê, cái này làm nên sức hấp dẫn cho đám con trai này!”
Tô Ái Ái gõ đầu Đường Đường, lôi Đường Đường ra, mở một tab mới, vào Baidu, gõ: Hút thúc có hại, trong nháy mắt kết quả đã ào ào chuyển tới, Ái giật mình khi nhìn thấy hình ảnh một lá phổi còn đen hơn cả than, di chuột phóng to: “Cậu xem đi, hút thuốc, hút thuốc, kết quả là thế này đây~” Suy nghĩ một chút rồi click chuột phải, lưu hình ảnh lại: “Phải tải về, tải về, để còn làm bằng chứng cho tên kia nữa.”
Lúc này đến lượt lão Tiền gõ đầu Ái Ái, lão Tiền giơ ngón tay dí dí vào trán Ái Ái: “Tớ nói này, cậu ngốc quá, những tên con trai giống như Âu Dương nhà cậu hút thuốc uống rượu chắc chắc đã như cơm bữa rồi! Cậu mới yêu anh ấy mà quản nhiều như vậy, người ta sẽ chạy mất đấy!”
Tô Ái Ái hỏi lại: “Bạn trai cậu hút thuốc cậu sẽ mặc kệ anh ta sao?”
Lão Tiền lườm cô một cái: “Anh ta hút nhiều hay ít, phổi thủng thành cái dạng nào đâu có liên quan gì đến tớ, dù sao thì để lão nương đây ngửi được khói thuốc lần thứ hai là không được.”
Ái Ái lại nhìn lá phổi đen sì kia thêm một lần nữa, chậm chạp nói: “Nhưng anh ấy đã nói là sẽ không hút nữa.”
Lão Tiền gõ đầu Ái Ái tạo thành những tiếng “Cộp cộp”: “Vậy mà cậu cũng tin?”
Tô Ái Ái không nói gì, bộ phim Hàn của Đường Đường vẫn đang chiếu, nhân vật nam đứng trước cửa nhà xoa xoa hai bàn tay, châm một điếu thuốc, híp mắt lại hỏi: “Em có biết đàn ông hút thuốc như thế nào là đẹp trai nhất không?”
Tô Ái Ái “rầm” một cái đẩy ghế đứng lên, chỉ vào nam chính trong bộ phim hét to: “Cái shit! Đàn ông hút thuốc như thế nào cũng là xấu trai!”
Tô Ái Ái hét xong lại cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, cô nhướn mày hỏi Đường Đường bị giật mình vì tiếng hét: “Biết tớ hâm mộ ai nhất không?”
Đường Đường ngây ngô hỏi lại: “Ai?”
Ái Ái kiên định trả lời: “lâm Tắc Từ!”
Lão Tiền hỏi: “Vì sao?”
Tô Ái Ái quăng vỏ hộp thuốc đã bị tàn phá thành một đống vô dụng từ lâu vào trong thùng rác, quay đầu lại, híp mắt cười: “lâm tắc từ cấm không cho hút thuốc phiện!”
Tô Ái Ái đúng là một cô gái lười biếng trên một phương diện nào đó, nhưng gặp phải chuyện này thì cô nàng lại vô cùng quyết tâm!
Cô liên tiếp gọi điện thoại cho A Đan, bảo anh đến trước khu kí túc của mình một chuyến, hỏi: “Trên người anh có thuốc lá không?”
A Đan vừa lấy hộp thuốc ra vừa hỏi: “Sao nữa?”
Bạn học A Đan đáng thương sau khi ngồi thảo luận xong lần thứ N mới quay đầu nhìn Ái Ái với một chút hoảng sợ
Tô Ái Ái chọn một điếu thuốc, rút ra, bỏ vào túi, định đi về nhưng một lúc sau lại xoay người lại, hỏi A Đan: “Có bật lửa không anh?”
A Đan mặc dù rất nghi ngờ nhưng vẫn phải dâng chiếc bật lửa trong túi bằng hai tay, nhìn khuôn mặt đầy mây đen u ám của Tô Ái Ái vẫn không quên dặn thêm: “Rất dễ, ngài cẩn thận một chút, dùng ít thôi đấy!”
…
Lại nói đến người kia, Tô Ái Ái tới rồi lại đi, Âu Dương phát hiện hộp thuốc trong thùng rác đã biến mất, với trí thông minh của anh, anh có thể đoán được sự việc đã bị lộ rồi, cân nhắc thật kỹ mới nhấc điện thoại.
Ái Ái thấy màn hình báo có cuộc gọi đến của Âu Dương, vẫn nhấn nút nghe nhưng tâm trạng không tốt nên giọng nói cũng cực kì khách sáo: “Alo, xin chào, xin hỏi tìm ai vậy?”
Âu Dương dở khóc dở cười, có người nào lại nhận điện thoại như vậy không? Biết là bản thân đã sai nhưng vẫn không khỏi quát lên: “Ái ÁI, đừng đùa nữa, là anh!”
Tô Ái Ái vốn dĩ định làm khó anh nhưng ngẫm lại vẫn nói: “Âu Dương, chúng ta nói chuyện đi, bảy giờ, ở cửa sau nhé!”
Bảy giờ tối, đấu sĩ hút thuốc và đối tượng tiêu diệt khói thuốc đúng giờ gặp nhau.
Hai người tiếp tục quá trình đi bộ, ở chợ sau đèn đuốc sáng trưng, quán ăn cay rất nổi bật, trên bàn rất nhanh đã đổi khách khác, rau cải dưới ánh đèn lờ mờ trở nên xanh mượt, trong bát thức ăn bốc hơi ngùn ngụt
Tô Ái Ái nghiêm túc nói: “bạn học Âu Dương, hút thuốc hại đến sức khỏe, vô cùng vô cùng hại!”
Bạn học Âu Dương gật đầu rất nhanh: “Ừ, Ừ, hút thuốc làm tổn hại sức khỏe!”
Tô Ái Ái giơ tay ra, ngón tay trỏ chỉ vào bên đường: “Anh nhìn kia đi, lá phổi sẽ thủng một lỗ rất lớn như vậy!”
Có một người đang nướng mực bên lề đường, “xèo xèo” một tiếng, than trong lò làm thủng con mực, một mùi khét bốc lên.
ÂU dương tiếp tục gật đầu: “Đúng, đúng, một lỗ thủng rất lớn.”
Tô Ái Ái giơ ngón tay ra đếm: “còn có ung thư phổi, ung thư thực quản, bệnh tim nữa…” cô đã nghiên cứu rất kỹ rồi.
Âu Dương nhìn dáng vẻ nghiêm trang đếm đếm ngón tay của cô, cảm thấy rất buồn cười, ngoài miệng vẫn phải nói năng cẩn thận, đưa tay ra nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng quát lên: “Được rồi, được rồi, thực sự không hút nữa, sau này cũng không hút nữa!”
Tô Ái Ái rút tay lại, lắc đầu: “em biết nhất định anh đang cười em, cảm thấy em thật ấu trĩ nhưng em nói rất thật, hút thuốc không tốt!”
Âu Dương xoay người, dưới bóng tối nhìn chằm chằm khuôn mặt được chiếu sáng của Ái Ái, haiz, cô bé này lúc nào cũng cố chấp như vậy.
Anh thở dài: “Được, không hút nữa!”
Ái Ái hỏi: “Không hút thật chứ?”
Âu Dương gật đầu: “Thật!”
Ái Ái nhìn sâu vào mắt Âu Dương, từ trong túi lấy ra chiếc bật lửa và một điếu thuốc lấy của A Đan, một tay cầm bật lửa, tay kia cầm điếu thuốc, nói rất dũng cảm: “Anh lần trước cũng nói là không hút! Không sao hết, anh muốn hút thì hút đi, anh hút một điếu em hút một điếu, lần sau, anh hút một điếu, em sẽ hút mười điếu, cứ tăng theo cấp số!”
Âu Dương trợn mắt nhìn Tô Ái Ái, giống như lần đầu tiên trông thấy cô, hít một hơi thật sâu, anh vươn tay ra: “Tô Ái Ái, đưa bật lửa và điếu thuốc đó cho anh!”
Ái Ái thở dài: “Âu dương, anh xem, nếu trong lòng anh thực sự nghĩ rằng hút thuốc chẳng có gì là ghê gớm thì sẽ để tâm đến việc em có hút thuốc hay không đến thế sao? Thực ra, em cũng như vậy, cũng để tâm đến việc anh có hút thuốc hay không?”
Tại đây, trong một con ngõ nhỏ, sâu hun hút, trong một khu chợ đủ các loại mùi vị, cuối hẻm còn có cả tiếng cọ rửa xô chậu, còn có cả những tiếng chó sủa đinh tai nhức óc. Hai người đứng ở một chỗ, trợn mắt, lại vẫn cứ giằng co như vậy.
“Tránh ra, tránh ra!” Một chiếc xe bán bánh mì xá xíu đột nhiên bấm chiếc chuông nhỏ cũ nát, “đinh đoong đinh đoong” đi vào trong ngõ. (chiếc chuông này giống kiểu chuông xe đạp í)
Âu Dương kéo Ái Ái vào lề đường, thừa dịp Tô Ái Ái không để ý liền đoạt lấy bật lửa và điếu thuốc trong tay cô, giơ tay ném thẳng vào thùng nước gạo.
Tô Ái Ái muốn đi lấy lại nhưng tay Âu Dương vẫn không buông ra, anh ôm ngang eo cô, thấp giọng nói: “Ái Ái, xin lỗi, anh không hút nữa, thực sự không hút nữa, thật đấy!” cánh tay ôm Ái Ái càng siết chặt hơn.
Ái Ái ghé vào lòng Âu Dương, dũng khí ban nãy không biết đã chạy đi đâu hết, Âu Dương vừa nhượng bộ, cô lập tức tỏ ra vô cùng thấu tình đạt lý, nhẹ giọng nói: “Em biết bắt anh không hút thuốc nữa là chuyện không thể, đàn ông con trai khó tránh khỏi những tình huống phải hút thuốc, nhưng có thể hút ít thì hãy hút ít đi, có giới hạn, một ngày nhiều nhất là hai điếu.”
Âu Dương hơi cong khóe miệng lên: “Không được, anh đã hứa với em rồi, không hút!” Anh cúi đầu, chóp mũi kề sát chóp mũi Ái Ái, đôi mắt cũng gần nhau, đôi mắt đó giống như ánh trăng sâu thẳm, long lanh đầy nước.
Cuộc vận động không khói thuốc dưới sự nhượng bộ của cả hai bên đã nhanh chóng khép lại, hai người tay trong tay đi về.
Anh hỏi: “Ái Ái cô nương, em nói nhiều như vậy rồi có khát không? Có muốn uống sữa đậu nành không?”
“…Có…”
“Cái đó, bật lửa và điếu thuốc là ai cho em?”
“Tìm A Đan lấy, anh có ý kiến gì à?”
“À, không, không, không có ý kiến, nào dám có ý kiến.”
Sau khi Âu Dương về phòng, trạng thái bi thảm của A Đan có thể tưởng tượng được,
Buổi tối hôm đó, sau khi đã giải quyết nhau xong, hai người đứng trên sân thượng trò chuyện, A Đan hỏi Âu Dương: “Thực sự không hút thuốc nữa sao?” Âu Dương nhớ tới dáng vẻ một chiến sĩ anh dũng liều mình nổ lô-cốt một tay cầm bật lửa một tay cầm thuốc lá của Tô Ái Ái chợt bật cười, gật đầu: “Ừ, không hút nữa!”
Nói thật, kinh nghiệm yêu đương của Âu Dương tuy nhiều nhưng người có thể duy trì được lâu như vậy xem ra chỉ có Tô Ái Ái, thời gian dài, ngay cả một chút tiến triển cũng không có khó tránh khỏi sẽ bực mình. Ái Ái bắt anh bỏ thuốc, anh cũng nghĩ cô sẽ giống như những bạn gái trước đây, chỉ to mồm mà thôi, cho nên anh hứa rồi để đấy,lại không ngờ tính tình Ái Ái lại quyết liệt đến thế. Chính anh cũng không ngờ cô sẽ lùi một bước, cho phép anh được hút hai điếu thuốc một ngày, nhưng cũng vì thế mà anh kiên quyết nói sẽ không hút nữa. Haha, đúng là không ngờ!
Âu Dương nhìn khu kí túc đối diện vẫn còn sáng đèn, thấp giọng nói: “A Đan, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên có một cô gái bắt tớ cai thuốc như vậy!”
A Đan ngẩn người, nhảy lên đập vai Âu Dương, “Ồ, đúng là người đang yêu, ai mấy hôm trước vẫn còn không lạnh không nhạt chứ!”
Âu Dương phản công A Đan: “Bạn thân, cậu đang đố kị đấy à? Một sự đố kị thật lộ liễu!”
Sau đó, thực ra không cần nhiều thời gian lắm, chỉ cần hai năm sau, Tô Ái Ái của tuổi 22 đã cảm thấy bản thân mình khi 20 tuổi lại có thể khó tin như vậy. Cô kể lại cho Liệt Tình nghe những chuyện của ngày hôm nay, mỉm cười nói: “Cậu nói xem lúc đó tớ đang nghĩ gì? Đây là lần đầu tiên tớ bật bật lửa để châm thuốc lá đấy. Lần đầu tiên vì một người mà lên mạng tìm thông tin về tác hại của thuốc lá!”
Liệt Tình cúi người, mỉm cười trong ba phút, sau đó lớn tiếng nói: “Hì hì, đây chính là tuổi thanh xuân!”
Năm đó, cô vì muốn anh bỏ thuốc mà ngoan cố thề thốt.
Năm đó, anh lần đầu tiên vì bạn gái mà bỏ thuốc.
Rất nhiều năm sau, khi việc xã giao với cô đã trở thành thói quen, đàn ông đứng trước mặt cô nói chuyện, trong miệng phả ra toàn mùi thuốc lá, vậy mà cô chẳng hề nhíu mày chun mũi gì hết, nâng chén tiếp tục cười duyên.
Rất nhiều năm sau, khi anh đã quên mất bản thân vì ai mà bỏ thuốc, trong khói thuốc dập dềnh, vậy mà anh lại có thể thủ thân như ngọc.
Còn cô gái đã từng kéo kéo tay áo anh, khuôn mặt nhỏ bé vênh lên, nói: “Anh hút một điếu em hút một điếu, sau đó anh hút một điếu em sẽ hút mười điếu…” – bên cạnh cô ấy đã không còn ai nữa.
Một vài ngày sau, A Đan mang khuôn mặt đau khổ đến gặp Tô Ái Ái: “Em gái Ái Ái, chị gái Ái Ái, anh thực sự không chịu nổi nữa rồi, em và Âu Dương đang làm gì vậy? Cậu ấy bỏ thuốc cũng được thôi, nhưng cậu ấy lại bắt mọi người không ai được hút thuốc trong phòng, muốn hút thì phải lên sân thượng hút, anh đây sắp bị cậu ta làm cho bị cảm đến chết rồi!” Nói xong còn tội nghiệp xịt xịt mũi.
Tô Ái Ái từ lúc Âu Dương đem toàn bộ tài sản của A Đan vứt vào trong thùng nước gạo đã cảm thấy áy náy lắm rồi, cho nên nhanh mồm nói: “Thời kì đặc biệt, các anh hãy nhẫn nại một chút! Vài hôm nữa em mời các anh đi ăn!”
A Đan sờ lên mái tóc ngắn ngủi của mình, khoát khoát tay: “Bỏ đi, bỏ đi, hầu bao của Âu Dương vẫn đang bị thắt chặt, dạo này còn phải đi tìm lớp gia sư, không ăn được đâu!”
Tô Ái Ái không hiểu, hầu bao của Âu Dương bị thắt chặt mà vẫn kéo cô ra ngoài ăn cơm mỗi ngày, sau khi ăn cơm lại còn mua Yakult cho cô nữa? Cô hỏi: “Không phải anh ấy mới lĩnh tiền học bổng sao?”
A Đan nói: “Haiz, học bổng của cậu ấy nào đủ ăn, sau khi khai giảng đã tụ tập bao nhiêu lần như thế, tiền ăn trong kỳ tới toàn bộ mang đi mua mô hình cả rồi, giáo sư giao việc cho cậu ấy có bao giờ đưa tiền cho đâu…”
ĐIện thoại đổ chuông, nhìn đồng hồ nói: “Anh đi đón người tan học, đi nhé!”
Tô Ái Ái đi thẳng về phòng, càng nghĩ càng không hiểu, Âu Dương luôn thích mua đồ cho cô, mỗi lần cô rút tiền ra là anh tức giận, không bao giờ chịu cho cô trả tiền, cùng lắm chỉ để cô trả tiền nước ngọt mà thôi. Từ khi khai giảng đến nay anh đã tụ tập mấy lần rồi, với cá tính của Âu Dương chắc chắn dù có thiếu tiền anh cũng không bao giờ nói với cô, nghĩ lại tiền học bổng của mình thì cô đã dùng hết từ lâu, cứ tưởng anh còn tiền nên mới hùng hồn đến ăn ké của anh, đúng là vô duyên quá!
Sau khi về phòng, đúng lúc lão Tiền chỉ vào tin tức cô gái bị người ta lừa cưới đến hơn 10 vạn trên báo rồi thao thao bất tuyệt: “Những cô gái coi trọng tình cảm nhất đều là những cô gái nghèo, cậu xem này, gạt người lừa tiền.”
Tô Ái Ái sải bước đến đó, nói: “Cũng không hẳn như thế, ai quy định là chỉ mình con trai phải trả tiền cho tình yêu chứ?”
Lão Tiền thổi thổi sơn trên móng tay, phẩy phẩy tay: “Cái này thì tớ không biết nhưng muốn có được trái tim đàn ông thì trước tiên phải có được tiền của người đó, để sau này khi người ta muốn chia tay vẫn phải cân nhắc kĩ càng, không tiếc người thì vẫn tiếc tiền!”
Quan niệm của Tiều Mỹ và lão Tiền luôn khác nhau hoàn toàn, Tiểu MỸ nói: “Tình yêu là phải công bằng, một người phụ nữ chỉ muốn có được nhiều tiền từ người yêu là một người phụ nữ rẻ mạt, đáng kinh! Lại sẽ có đàn ông nào thích một người phụ nữ như vậy sao?”
Chỉ trong nháy mắt, hai người bắt đầu đấu khẩu.
Haiz, mãi đến tận khi Âu Dương gọi điện thoại rủ cô đi ăn cơm tối, Ái Ái vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề “Ai là người phải trả tiền cho tình yêu?”
Dưới yêu cầu giảm béo mãnh liệt của Tô Ái Ái, hai người quyết định đến canteen – ăn mì.
Tô Ái Ái liên tục gắp thịt bò trong bát của mình sang cho Âu Dương, nếu trước đây có ai đó nói cho cô có một bạn nữ cố gắng vì tình yêu như vậy cô còn không thèm tin thì hiện tại chính cô đang cam tâm tình nguyện.
Âu Dương dùng đũa ngăn trở miếng thịt bò của Ái Ái: “Thôi, thôi, anh ăn không hết, em giảm béo cái gì chứ? Ai nói em béo để anh đi chém chết người đó? Đừng gắp sang đây nữa, ăn đi!”
Thấy Ái Ái ăn như bình thường, Âu Dương đứng dậy theo thói quen đi mua Yakult cho cô.
Tô Ái Ái lập tức gọi anh lại: “về thôi, về thôi, hôm nay em không uống!”
Âu Dương bất động, nhìn chằm chằm Tô Ái Ái, khoanh tay: “Đồng chí Tô Ái Ái, sao hôm nay em kì lạ vậy?”
Tô Ái Ái cúi đầu không dám nhìn Âu Dương: “Đâu mà, hôm nay em bị tiêu chảy, không uống được!”
Âu Dương chớp mắt, quay lại chỗ ngồi: “Ái Ái, có phải ai đó nói với em điều gì hay không?”
Tô Ái Ái cảm thấy không giấu được nữa, cắn đũa khẽ nói: “Âu Dương, sau này khi ăn cơm trong trường em trả tiền, ăn cơm ngoài trường anh trả, em trả tiền ngày hôm nay trước!”
Âu Dương chống má, nhìn kĩ Tô Ái Ái, chậm rãi mở miệng: “Ái Ái, anh chỉ thích nhìn em ăn thôi! Rất thỏa mãn! Em có biết không? Một người con trai mà khiến cô gái của mình ăn cơm không ngon là một chuyện rất đáng xấu hổ.”
Tô Ái Ái đỏ mặt, cúi đầu, lại nhớ tới chuyện trước đây Âu Dương nửa đêm còn mang sữa đậu nành tới cho bạn gái cũ, hừ, thảo nào người này theo đuổi con gái lại dễ dàng như vậy!
Tô Ái Ái nghĩ cô không giống như những cô gái khác, cô hiểu chuyện hơn một chút, và luôn ở trước mặt anh ăn uống đến mức chẳng có chút tiền đồ nào!
Cô nói: “Em đâu có ăn không ngon, không phải ăn ở đâu cũng giống nhau hoàn toàn đâu, nếu anh không đồng ý, sau này chúng ta sẽ AA nhé!” (AA là chia tiền trong các bữa ăn, bên mình hay dùng từ Cam-pu-chia ấy)
Âu dương đưa tay nhéo má Tô Ái Ái, cười mắng: “Em dám? Dám nói AA với anh à? Bình thường nhìn không ra em là người phát huy chủ nghĩa bình quân tốt như vậy đâu! Nói xem nào! Môn Mã Kinh được mấy điểm?”
Âu Dương luôn cợt nhả như thế, Tô Ái Ái tức giận: “Em mặc kệ, nếu anh không đồng ý vậy thì đừng tới tìm em nữa!”
Âu Dương ấn ấn mi tâm, khuôn mặt oai phong thường ngày lúc này trở nên nhăn nhúm lại, sau đó cảm thấy bản thân mình không thể lay chuyển được Tô Ái Ái liền nhướn mày rồi vờ đồng ý với cô: “Được rồi, được rồi, trong trường thì em trả, ngoài trường thì anh trả!” Cầm tay Tô Ái Ái, cười đến thần thái bay lên: “Em nhá! Chỉ có thể lấy Âu Dương này, theo Âu Dương này mà thôi! Sau này khi anh hết tiền thì ăn cháo, có tiền thì ăn gạch vàng!”
Nói xong liền đứng lên phất tay đặt ngang người, khom lưng, bày ra một tư thế của một người phục vụ chuẩn mực: “Tiểu thư, chồng em có thể mua cho em một bình Yakult không? Một chút tiền trinh đó chồng em vẫn còn…” Lại rướn người tới, thầm thì bên tai cô: “Em không nhớ là anh đã bỏ thuốc à? Cũng tiết kiệm được không ít tiền.”
Tô Ái Ái “phụt” một cái, cười rồi phẩy phẩy tay: “Đi đi, em đây sẽ gắng gượng uống hết!”
Âu Dương cười: “Vâng!” rồi lắc lư đi mua.
Bữa cơm tối hôm đó, trong canteen tràn ngập mùi cháo đậu đỏ, mỗi lần kéo cửa sổ lấy thức ăn đều phả ra hơi nóng khủng khiếp, cái khua muôi múc thức ăn của người phục vụ cũng trở nên thân thiết đến thế. Trong canteen không hề yên tĩnh, người đến người đi đều tạo ra tiếng động rất lớn, tiếng khua khoắng lanh canh leng keng, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng bàn luận nho nhỏ ở xung quanh, hai người nghe được đều ngẩng đầu nhìn nhau cười. Trong nhà ăn cũng không sạch sẽ, trên khe gạch xi măng còn tỏa ra mùi thuốc khử độc, trên bàn ăn bọc nhôm cũng còn dấu vết loang lổ, nước đục ngàu khiến người ta muốn ngất,
Tô Ái Ái mím môi uống Yakult, ÂU Dương thì thầm vào tai cô: “Noel chúng ta ra ngoài nhé!”
Trên bàn, hai bát canh thịt bò vẫn đang bốc khói, thì ra hạnh phúc tuyệt vời nhất chính là từ những điều giản đơn nhất!
Liệt Tình, vì sao người ta lại thích kể lại chuyện tình yêu thuở còn trẻ? Anh ấy khi đó không thể nào mời tớ những bưa cơm có sơn hào hải vị, cũng không có xe hơi đưa tớ ra ngoài ngắm cảnh, còn có đủ loại thói quen xấu làm tớ phiền lòng! ĐƯơng nhiên khi đó tớ cũng không hoàn mỹ, không trang điểm, thỉnh thoảng còn buồn bực vì mấy cái mụn trứng cá mới mọc! Anh ấy không gặp tớ vào lúc tớ tuyệt vời nhất, tớ khi gặp anh ấy cũng chẳng cảm thấy anh ấy đẹp trai lắm. Ấy thế mà tớ lại yêu thích anh ấy như vậy, yêu tình yêu đầu này của tớ!
Tình yêu như vậy, sau này sẽ không, sẽ không bao giờ gặp được lần nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.