Manh Hậu Xinh Đẹp, Lãnh Hoàng Khom Lưng
Chương 84: Nghịch nước
Túy Mộng Điện Hạ
22/08/2015
Thấy vậy, đôi mắt Nhạc Đồng Đồng nhất thời sáng lên, mở miệng cười nói.
"Những con cá này bộ dáng cũng thật đẹp!"
Nghe được Nhạc Đồng Đồng lời này, Thúy Nha đi theo một bên lập tức gật đầu nói.
"Đúng vậy! Nghe nói những con cá chép này, đều là Hoàng Thượng sai người từ các quốc các tỉnh chở về, giá trị xa xỉ!"
"Thì ra là thế!"
Nghe vậy, Nhạc Đồng Đồng không khỏi gật gật đầu.
Nhìn thấy ngàn vạn cá chép bơi qua bơi lại phía dưới ao, không khỏi nổi tính trẻ con.
Đôi mắt đẹp hướng tới bốn phía nhìn quét một lượt, thấy bốn phía trừ hai người bọn họ ra thì không có ai khác.
Thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng liền quay đầu, đối với Thúy Nha ha ha cười nói.
"Thúy Nha, không bằng chúng ta đi xuống chơi một chút đi!"
"A! ? Chơi một chút! ? Chơi cái gì! ?"
Nghe được Nhạc Đồng Đồng lời này, Thúy Nha sửng sốt, hiển nhiên có chút không rõ chân tướng.
Nhạc Đồng Đồng nghe vậy, không khỏi thân thủ điểm điểm đầu Thúy Nha, mở miệng nói.
"Ngu dốt nha! Đương nhiên là xuống nghịch nước, thuận tiện nhìn xem có thể bắt hai con cá chép lên hay không, những con cá chép này giá trị xa xỉ, không biết thịt như thế nào! ? Không bằng chúng ta bắt mấy con trở về hấp cùng thịt kho tàu, hương vị khẳng định không sai!"
Vừa nói đến ăn, Nhạc Đồng Đồng đôi mắt đẹp lấp lánh, ánh mắt nhìn cá chép giống như một con mèo hoa nhỏ thèm ăn, rất là đáng yêu.
Nhưng mà, Thúy Nha vừa nghe đến Nhạc Đồng Đồng lời này, sợ tới mức hoa dung thất sắc.
"Thái hậu nương nương, không thể! Những thứ cá chép này đều là Hoàng Thượng sai người từ các quốc các tỉnh chở về tới, nếu để Hoàng Thượng biết. . . . . ."
"Yên tâm! Nơi này có nhiều cá chép như vậy, chẳng lẽ hắn còn có thể cho người mỗi ngày tới đếm sao! ?"
Nhạc Đồng Đồng cười nhạo Thúy Nha lo xa.
Nhưng Thúy Nha vẫn không dám tán thành.
Dù sao, nói như thế nào nàng cũng chỉ là một tiểu cung nữ, nếu có người biết các nàng cư nhiên trộm cá chép của Hoàng Thượng, đây là tội mất đầu! Nàng không đảm đương nổi!
Trái ngược với Thúy Nha kinh hồn táng đảm, sợ hãi không thôi, Nhạc Đồng Đồng cũng không để ý tới Thúy Nha.
Chỉ cho là Thúy Nha lo xa thôi!
Người như Dạ Quân Minh khẳng định sẽ không keo kiệt như vậy!
Không biết vì cái gì, Nhạc Đồng Đồng liền là cho là như vậy.
Nhớ lại ngày ấy Dạ Quân Minh trêu đùa nàng, nàng đã nghĩ bắt mấy con cá chép lên cho hả giận.
Trong lòng suy nghĩ, Nhạc Đồng Đồng cũng không quản cái khác, lập tức nhìn nhìn bốn phía cái ao, thấy một chỗ có mấy cái thềm đá, vì thế liền nhanh chóng đi tới.
Thấy Nhạc Đồng Đồng đã quyết, trong lòng Thúy Nha biết mình nhiều lời vô ích, vì thế cũng im miệng vội vàng đi theo.
Giờ phút này đúng là giữa trưa, mặt trời treo cao, dương quang rực rỡ tỏa khắp bốn phía, nhu hòa rải trên mặt ao, khiến cho cái ao nhuộm một tầng kim quang lấp lánh, giống như trải một lớp vàng, rất là chói mắt!
Cá chép trong nước đang tự do tự tại bơi qua bơi lại, thời điểm nhìn thấy Nhạc Đồng Đồng dẫm xuống cầu thang, lập tức tản ra.
Nhạc Đồng Đồng nhìn trong lòng vui sướng, cũng không để ý tới.
Thân thủ ở trong ao lung lay một phen, chỉ cảm thấy một cảm giác mát lạnh thấu tâm từ đầu ngón tay truyền lên, vô cùng thoải mái.
"Ha ha, nước này thực mát!"
Không biết cho chân vào sẽ như thế nào! ?
Trong lòng tính toán, Nhạc Đồng Đồng liền ngồi trên bậc thang, tính toán cởi giày đưa chân vào trong nước.
Thúy Nha thấy vậy, lập tức sợ tới mức thất sắc, cuống quít ngăn cản.
"Thái hậu nương nương, không được nha!"
Trời ạ!
Thái hậu nương nương này hành động thật sự quá kinh thế hãi tục!
Nàng là đương kim Thái hậu nương nương, nếu bị người nhìn thấy chân của nàng, thật là như thế nào cho phải! ?
Nghĩ tới đây, Thúy Nha vội vàng tiến lên lôi kéo Nhạc Đồng Đồng, tính toán lôi nàng lên.
Nhạc Đồng Đồng thấy Thúy Nha sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà, Thúy Nha nhất thời bị kích động luống cuống dùng lực lôi kéo, cả người Nhạc Đồng Đồng không khỏi lảo đảo ở trên cầu thang, thiếu chút nữa liền rớt xuống nước.
May mắn Nhạc Đồng Đồng phản ứng đúng lúc, một chân mới vừa cắm vào trong nước, lập tức hướng tới Thúy Nha bên kia đánh tới, mới ổn định thân thể.
Tuy Nhạc Đồng Đồng không rơi xuống nước, nhưng giầy trái lại bị nước làm ướt.
Thúy Nha thấy vậy, lại kinh hô một tiếng.
"Nha, Thái hậu nương nương, giầy của người bị ướt rồi, nô tỳ lập tức mang một đôi khác tới cho người."
Nghe được Thúy Nha lời này, Nhạc Đồng Đồng không khỏi cúi đầu nhìn nhìn.
Chỉ thấy một chân mình đã ướt đẫm, chỉ là, Nhạc Đồng Đồng không cho là đúng.
Dù sao hiện tại là mùa xuân, giầy ướt cũng không trở ngại.
Chỉ là Thúy Nha cũng không cho là như vậy.
"Tuy là đầu mùa xuân, nhưng mang giầy ướt cũng sẽ không thoải mái, Thái hậu nương nương ở chỗ này chờ nô tỳ, nô tỳ đi rồi về ngay."
Gặp Thúy Nha lộ ra lo lắng trùng trùng, Nhạc Đồng Đồng muốn cự tuyệt mà lời nói cũng nuốt trở về.
"Được rồi! Vậy người đi thôi."
"Dạ, nô tỳ cái này đi."
Nói xong lời này, Thúy Nha lập tức xoay người ly khai.
Nhạc Đồng Đồng thấy Thúy Nha rời khỏi cũng không tiếp tục nghịch nước nữa.
Vừa rồi thiếu chút nữa rơi xuống nước, dọa nàng tim đập bịch bịch.
Hiện giờ, Nhạc Đồng Đồng đành phải đứng ở trên bờ nhàm chán nhìn cá chép dưới nước giết thời gian, chờ Thúy Nha trở về.
Nhưng mà, ngay lúc này, một đạo tiếng tiêu du dương đột nhiên từ nơi không xa nhẹ nhàng truyền tới.
Nghe vậy, Nhạc Đồng Đồng sửng sốt, lập tức trong lòng nghi hoặc.
Lúc này, tới cùng là ai đang thổi tiêu! ?
Trong lòng tò mò, hai chân Nhạc Đồng Đồng lại như có ý thức, hướng tới nơi phát ra tiếng tiêu từ từ đi đến. . . . . .
Nơi phát ra tiếng tiêu là từ phía đông truyền đến, kết quả là, Nhạc Đồng Đồng liền bước về phía đông đi đến.
Đi qua tiểu đạo trải những viên đá nhỏ, xuyên qua chín hành lang gấp khúc, lại đi qua núi giả, một biển hoa nhanh chóng xuất hiện trong tầm nhìn của Nhạc Đồng Đồng.
Khi thấy một màn trước mắt, Nhạc Đồng Đồng triệt để kinh diễm.
Thơ cổ từng nói, tiểu viên tân chủng hồng anh thụ, nhàn nhiễu hoa chi tiện đương du. Nói đó là một màn trước mắt thôi! ?
Chỉ thấy trước mắt là một biển hoa đào mênh mông vô bờ.
Đùng là thời kì hoa đào nở rộ, mãn thụ rực rỡ, như vân như hà.
Hồng yêu mỵ, phấn xinh đẹp, trắng hơn tuyết, gió từ từ thổi, từng phiến cánh hoa xinh đẹp nhẹ nhàng bay xuống, giống như nữ tử mặc phấn y đang nhảy múa. . . . . .
Chóp mũi ngửi được là hương khí thơm xông vào mũi, mê người như vậy.
Thấy vậy, cả người Nhạc Đồng Đồng đều đờ đẫn.
"Đẹp quá!"
Tiến cung cũng đã hơn một tháng, nàng cũng không biết bên trong hoàng cung có địa phương mỹ lệ như vậy! ?
Nhạc Đồng Đồng trong lòng thán phục, ngay sau đó lại nghĩ nghĩ, chính mình từ khi tới hoàng cung đến giờ, trừ ra khỏi Mộng Nguyệt điện, liền tại ngự hoa viên đi một chút, cũng không đi nơi nào, không phát hiện nơi này cũng không kỳ quái.
Hiện giờ biết được hoàng cung có địa phương mỹ lệ như vậy, về sau nàng nhất định phải thường xuyên tới bên này một chút mới được!
Trong lòng suy nghĩ, Nhạc Đồng Đồng liền dẫm xuống con đường nhỏ phủ kín cánh hoa, từ từ hướng tới nơi phát ra tiếng tiêu.
Không biết là ai học đòi văn vẻ như vậy, ở dưới tàng cây mỹ lệ thổi tiêu! ?
Có thể thổi ra tiếng tiêu tuyệt mĩ động lòng người như vậy, nghĩ đến cũng là người không tầm thường đi! ?
Trong lòng nghi hoặc, không biết như thế nào, trong lòng Nhạc Đồng Đồng lại có một chút chờ mong.
Đợi Nhạc Đồng Đồng đi tới thật lâu, rốt cục, ở sâu bên trong rừng hoa thấy được một đạo bóng dáng cao lớn.
Khuôn mặt tuấn tú, da như mỡ đông, lông mày như mực vô cùng dễ nhìn, như lông chim bay xéo nhập tóc mai, con người đen nhánh hẹp dài hoàn mỹ, không biết có phải là do nhiễm ánh mặt trời, rạng rỡ phát sáng.
Giống như hồ nước được ánh mặt trời tháng ba chiếu sáng, trong veo động lòng người.
Lại giống như kim cương mỹ lệ, thu hút ánh nhìn của mọi người!
Giữa trán nam tử lại càng lộ ra một loại thanh nhã phong độ của người trí thức, làm cho người ta cảm thấy phi thường thân thiết.
Nam tử kia toàn thân áo bào tuyết trắng bị gió thổi bay.
Bạch y tung bay, giống như ở trên người hắn có một loại ấm áp hòa hợp, hắn giống như tiên nhân lạc phàm, đẹp làm cho người ta kinh tâm động phách, làm cho người ta chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn . . . . . .
Người này, không phải ai khác, là mấy ngày không thấy, Sở Quy Trần! ! !
Nhìn thấy bạch y nam tử dưới tàng cây anh đào, Nhạc Đồng Đồng kinh diễm hết sức, lại càng kinh ngạc.
Sở Quy Trần làm sao có thể ở trong này! ?
Trong lòng rung động hết sức, ngay sau đó, Nhạc Đồng Đồng nghĩ nghĩ, Sở Quy Trần chính là Thừa tướng đương triều quyền cao chức trọng, khẳng định mấy ngày hôm nay ở trong ngự thư phòng cùng Dạ Quân Minh thương nghị quốc sự, ở hoàng cung nhìn thấy hắn chẳng có gì lạ.
Chỉ là, nàng tuyệt đối không thể để cho Sở Quy Trần nhìn thấy nàng, nếu Sở Quy Trần thấy mình mặc nữ trang, nhận ra tới vậy thì không tốt.
Không phải sợ Sở Quy Trần biết được thân phận, chỉ là sợ Sở Quy Trần biết, Dạ Quân Minh nhất định cũng sẽ biết.
Thân phận mình hôm nay giống như có rất nhiều nhiều bí mật.
Những bí mật này, trong mơ hồ Nhạc Đồng Đồng cảm thấy bất lợi với mình.
Cho nên, nếu như Dạ Quân Minh biết được bạch y thiếu niên cùng hắn đồng khởi kia là Thái hậu nương nương, khẳng định sẽ cho rằng nàng tâm hoài bất quỹ, tra tiếp xuống, sợ là sẽ tra ra những bí mật mà chính nàng cũng không biết liền không tốt.
Nghĩ đến đủ loại, Nhạc Đồng Đồng liền tính toán xoay người ly khai.
Nhưng mà ngay tại lúc này, thanh âm Thúy Nha mang theo lo lắng lại truyền tới .
"Thái hậu nương nương, thì ra người ở đây, làm nô tỳ tìm thật lâu!"
Theo một tiếng thét kinh hãi của Thúy Nha, làm cho Nhạc Đồng Đồng cả kinh, đồng thời rõ ràng cũng kinh động bạch y nam tử dưới tàng cây anh đào.
Chỉ thấy Sở Quy Trần nguyên bản cầm ngọc tiêu trong tay, rõ ràng nghe được động tĩnh bên này.
Tiếng tiêu duyên dáng kia lập tức đình chỉ.
Áo trắng tung bay, cả người Sở Quy Trần liền hướng tới bên này nhìn qua.
Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, trong lòng giật mình, ngay sau đó, lập tức xoay người, đưa lưng về phía Sở Quy Trần, chỉ sợ Sở Quy Trần nhìn thấy bộ dáng mình.
Thúy Nha không biết tâm tư Nhạc Đồng Đồng, thời điểm nhìn thấy Nhạc Đồng Đồng lại càng vội vàng đi tới.
Trên tay vẫn cầm một đôi giầy tinh xảo.
"Thái hậu nương nương, nô tỳ đã mang giầy đến, Thái hậu nương nương khẩn trương thay đi!"
Thúy Nha chỉ nhìn thấy Nhạc Đồng Đồng, chưa từng nhìn đến Sở Quy Trần cách đó không xa, tiện cầm lấy giầy, tính toán để cho Nhạc Đồng Đồng thay.
Nhạc Đồng Đồng nghe vậy, đuôi mắt lướt qua Sở Quy Trần phía sau, gặp Sở Quy Trần thật sự nhìn đến bên này, sợ tới mức lập tức kéo Thúy Nha đi về phía trước.
"Ừ, vậy đi thôi, chúng ta đổi một chỗ đổi giày đi!"
"Dạ!"
"Những con cá này bộ dáng cũng thật đẹp!"
Nghe được Nhạc Đồng Đồng lời này, Thúy Nha đi theo một bên lập tức gật đầu nói.
"Đúng vậy! Nghe nói những con cá chép này, đều là Hoàng Thượng sai người từ các quốc các tỉnh chở về, giá trị xa xỉ!"
"Thì ra là thế!"
Nghe vậy, Nhạc Đồng Đồng không khỏi gật gật đầu.
Nhìn thấy ngàn vạn cá chép bơi qua bơi lại phía dưới ao, không khỏi nổi tính trẻ con.
Đôi mắt đẹp hướng tới bốn phía nhìn quét một lượt, thấy bốn phía trừ hai người bọn họ ra thì không có ai khác.
Thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng liền quay đầu, đối với Thúy Nha ha ha cười nói.
"Thúy Nha, không bằng chúng ta đi xuống chơi một chút đi!"
"A! ? Chơi một chút! ? Chơi cái gì! ?"
Nghe được Nhạc Đồng Đồng lời này, Thúy Nha sửng sốt, hiển nhiên có chút không rõ chân tướng.
Nhạc Đồng Đồng nghe vậy, không khỏi thân thủ điểm điểm đầu Thúy Nha, mở miệng nói.
"Ngu dốt nha! Đương nhiên là xuống nghịch nước, thuận tiện nhìn xem có thể bắt hai con cá chép lên hay không, những con cá chép này giá trị xa xỉ, không biết thịt như thế nào! ? Không bằng chúng ta bắt mấy con trở về hấp cùng thịt kho tàu, hương vị khẳng định không sai!"
Vừa nói đến ăn, Nhạc Đồng Đồng đôi mắt đẹp lấp lánh, ánh mắt nhìn cá chép giống như một con mèo hoa nhỏ thèm ăn, rất là đáng yêu.
Nhưng mà, Thúy Nha vừa nghe đến Nhạc Đồng Đồng lời này, sợ tới mức hoa dung thất sắc.
"Thái hậu nương nương, không thể! Những thứ cá chép này đều là Hoàng Thượng sai người từ các quốc các tỉnh chở về tới, nếu để Hoàng Thượng biết. . . . . ."
"Yên tâm! Nơi này có nhiều cá chép như vậy, chẳng lẽ hắn còn có thể cho người mỗi ngày tới đếm sao! ?"
Nhạc Đồng Đồng cười nhạo Thúy Nha lo xa.
Nhưng Thúy Nha vẫn không dám tán thành.
Dù sao, nói như thế nào nàng cũng chỉ là một tiểu cung nữ, nếu có người biết các nàng cư nhiên trộm cá chép của Hoàng Thượng, đây là tội mất đầu! Nàng không đảm đương nổi!
Trái ngược với Thúy Nha kinh hồn táng đảm, sợ hãi không thôi, Nhạc Đồng Đồng cũng không để ý tới Thúy Nha.
Chỉ cho là Thúy Nha lo xa thôi!
Người như Dạ Quân Minh khẳng định sẽ không keo kiệt như vậy!
Không biết vì cái gì, Nhạc Đồng Đồng liền là cho là như vậy.
Nhớ lại ngày ấy Dạ Quân Minh trêu đùa nàng, nàng đã nghĩ bắt mấy con cá chép lên cho hả giận.
Trong lòng suy nghĩ, Nhạc Đồng Đồng cũng không quản cái khác, lập tức nhìn nhìn bốn phía cái ao, thấy một chỗ có mấy cái thềm đá, vì thế liền nhanh chóng đi tới.
Thấy Nhạc Đồng Đồng đã quyết, trong lòng Thúy Nha biết mình nhiều lời vô ích, vì thế cũng im miệng vội vàng đi theo.
Giờ phút này đúng là giữa trưa, mặt trời treo cao, dương quang rực rỡ tỏa khắp bốn phía, nhu hòa rải trên mặt ao, khiến cho cái ao nhuộm một tầng kim quang lấp lánh, giống như trải một lớp vàng, rất là chói mắt!
Cá chép trong nước đang tự do tự tại bơi qua bơi lại, thời điểm nhìn thấy Nhạc Đồng Đồng dẫm xuống cầu thang, lập tức tản ra.
Nhạc Đồng Đồng nhìn trong lòng vui sướng, cũng không để ý tới.
Thân thủ ở trong ao lung lay một phen, chỉ cảm thấy một cảm giác mát lạnh thấu tâm từ đầu ngón tay truyền lên, vô cùng thoải mái.
"Ha ha, nước này thực mát!"
Không biết cho chân vào sẽ như thế nào! ?
Trong lòng tính toán, Nhạc Đồng Đồng liền ngồi trên bậc thang, tính toán cởi giày đưa chân vào trong nước.
Thúy Nha thấy vậy, lập tức sợ tới mức thất sắc, cuống quít ngăn cản.
"Thái hậu nương nương, không được nha!"
Trời ạ!
Thái hậu nương nương này hành động thật sự quá kinh thế hãi tục!
Nàng là đương kim Thái hậu nương nương, nếu bị người nhìn thấy chân của nàng, thật là như thế nào cho phải! ?
Nghĩ tới đây, Thúy Nha vội vàng tiến lên lôi kéo Nhạc Đồng Đồng, tính toán lôi nàng lên.
Nhạc Đồng Đồng thấy Thúy Nha sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà, Thúy Nha nhất thời bị kích động luống cuống dùng lực lôi kéo, cả người Nhạc Đồng Đồng không khỏi lảo đảo ở trên cầu thang, thiếu chút nữa liền rớt xuống nước.
May mắn Nhạc Đồng Đồng phản ứng đúng lúc, một chân mới vừa cắm vào trong nước, lập tức hướng tới Thúy Nha bên kia đánh tới, mới ổn định thân thể.
Tuy Nhạc Đồng Đồng không rơi xuống nước, nhưng giầy trái lại bị nước làm ướt.
Thúy Nha thấy vậy, lại kinh hô một tiếng.
"Nha, Thái hậu nương nương, giầy của người bị ướt rồi, nô tỳ lập tức mang một đôi khác tới cho người."
Nghe được Thúy Nha lời này, Nhạc Đồng Đồng không khỏi cúi đầu nhìn nhìn.
Chỉ thấy một chân mình đã ướt đẫm, chỉ là, Nhạc Đồng Đồng không cho là đúng.
Dù sao hiện tại là mùa xuân, giầy ướt cũng không trở ngại.
Chỉ là Thúy Nha cũng không cho là như vậy.
"Tuy là đầu mùa xuân, nhưng mang giầy ướt cũng sẽ không thoải mái, Thái hậu nương nương ở chỗ này chờ nô tỳ, nô tỳ đi rồi về ngay."
Gặp Thúy Nha lộ ra lo lắng trùng trùng, Nhạc Đồng Đồng muốn cự tuyệt mà lời nói cũng nuốt trở về.
"Được rồi! Vậy người đi thôi."
"Dạ, nô tỳ cái này đi."
Nói xong lời này, Thúy Nha lập tức xoay người ly khai.
Nhạc Đồng Đồng thấy Thúy Nha rời khỏi cũng không tiếp tục nghịch nước nữa.
Vừa rồi thiếu chút nữa rơi xuống nước, dọa nàng tim đập bịch bịch.
Hiện giờ, Nhạc Đồng Đồng đành phải đứng ở trên bờ nhàm chán nhìn cá chép dưới nước giết thời gian, chờ Thúy Nha trở về.
Nhưng mà, ngay lúc này, một đạo tiếng tiêu du dương đột nhiên từ nơi không xa nhẹ nhàng truyền tới.
Nghe vậy, Nhạc Đồng Đồng sửng sốt, lập tức trong lòng nghi hoặc.
Lúc này, tới cùng là ai đang thổi tiêu! ?
Trong lòng tò mò, hai chân Nhạc Đồng Đồng lại như có ý thức, hướng tới nơi phát ra tiếng tiêu từ từ đi đến. . . . . .
Nơi phát ra tiếng tiêu là từ phía đông truyền đến, kết quả là, Nhạc Đồng Đồng liền bước về phía đông đi đến.
Đi qua tiểu đạo trải những viên đá nhỏ, xuyên qua chín hành lang gấp khúc, lại đi qua núi giả, một biển hoa nhanh chóng xuất hiện trong tầm nhìn của Nhạc Đồng Đồng.
Khi thấy một màn trước mắt, Nhạc Đồng Đồng triệt để kinh diễm.
Thơ cổ từng nói, tiểu viên tân chủng hồng anh thụ, nhàn nhiễu hoa chi tiện đương du. Nói đó là một màn trước mắt thôi! ?
Chỉ thấy trước mắt là một biển hoa đào mênh mông vô bờ.
Đùng là thời kì hoa đào nở rộ, mãn thụ rực rỡ, như vân như hà.
Hồng yêu mỵ, phấn xinh đẹp, trắng hơn tuyết, gió từ từ thổi, từng phiến cánh hoa xinh đẹp nhẹ nhàng bay xuống, giống như nữ tử mặc phấn y đang nhảy múa. . . . . .
Chóp mũi ngửi được là hương khí thơm xông vào mũi, mê người như vậy.
Thấy vậy, cả người Nhạc Đồng Đồng đều đờ đẫn.
"Đẹp quá!"
Tiến cung cũng đã hơn một tháng, nàng cũng không biết bên trong hoàng cung có địa phương mỹ lệ như vậy! ?
Nhạc Đồng Đồng trong lòng thán phục, ngay sau đó lại nghĩ nghĩ, chính mình từ khi tới hoàng cung đến giờ, trừ ra khỏi Mộng Nguyệt điện, liền tại ngự hoa viên đi một chút, cũng không đi nơi nào, không phát hiện nơi này cũng không kỳ quái.
Hiện giờ biết được hoàng cung có địa phương mỹ lệ như vậy, về sau nàng nhất định phải thường xuyên tới bên này một chút mới được!
Trong lòng suy nghĩ, Nhạc Đồng Đồng liền dẫm xuống con đường nhỏ phủ kín cánh hoa, từ từ hướng tới nơi phát ra tiếng tiêu.
Không biết là ai học đòi văn vẻ như vậy, ở dưới tàng cây mỹ lệ thổi tiêu! ?
Có thể thổi ra tiếng tiêu tuyệt mĩ động lòng người như vậy, nghĩ đến cũng là người không tầm thường đi! ?
Trong lòng nghi hoặc, không biết như thế nào, trong lòng Nhạc Đồng Đồng lại có một chút chờ mong.
Đợi Nhạc Đồng Đồng đi tới thật lâu, rốt cục, ở sâu bên trong rừng hoa thấy được một đạo bóng dáng cao lớn.
Khuôn mặt tuấn tú, da như mỡ đông, lông mày như mực vô cùng dễ nhìn, như lông chim bay xéo nhập tóc mai, con người đen nhánh hẹp dài hoàn mỹ, không biết có phải là do nhiễm ánh mặt trời, rạng rỡ phát sáng.
Giống như hồ nước được ánh mặt trời tháng ba chiếu sáng, trong veo động lòng người.
Lại giống như kim cương mỹ lệ, thu hút ánh nhìn của mọi người!
Giữa trán nam tử lại càng lộ ra một loại thanh nhã phong độ của người trí thức, làm cho người ta cảm thấy phi thường thân thiết.
Nam tử kia toàn thân áo bào tuyết trắng bị gió thổi bay.
Bạch y tung bay, giống như ở trên người hắn có một loại ấm áp hòa hợp, hắn giống như tiên nhân lạc phàm, đẹp làm cho người ta kinh tâm động phách, làm cho người ta chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn . . . . . .
Người này, không phải ai khác, là mấy ngày không thấy, Sở Quy Trần! ! !
Nhìn thấy bạch y nam tử dưới tàng cây anh đào, Nhạc Đồng Đồng kinh diễm hết sức, lại càng kinh ngạc.
Sở Quy Trần làm sao có thể ở trong này! ?
Trong lòng rung động hết sức, ngay sau đó, Nhạc Đồng Đồng nghĩ nghĩ, Sở Quy Trần chính là Thừa tướng đương triều quyền cao chức trọng, khẳng định mấy ngày hôm nay ở trong ngự thư phòng cùng Dạ Quân Minh thương nghị quốc sự, ở hoàng cung nhìn thấy hắn chẳng có gì lạ.
Chỉ là, nàng tuyệt đối không thể để cho Sở Quy Trần nhìn thấy nàng, nếu Sở Quy Trần thấy mình mặc nữ trang, nhận ra tới vậy thì không tốt.
Không phải sợ Sở Quy Trần biết được thân phận, chỉ là sợ Sở Quy Trần biết, Dạ Quân Minh nhất định cũng sẽ biết.
Thân phận mình hôm nay giống như có rất nhiều nhiều bí mật.
Những bí mật này, trong mơ hồ Nhạc Đồng Đồng cảm thấy bất lợi với mình.
Cho nên, nếu như Dạ Quân Minh biết được bạch y thiếu niên cùng hắn đồng khởi kia là Thái hậu nương nương, khẳng định sẽ cho rằng nàng tâm hoài bất quỹ, tra tiếp xuống, sợ là sẽ tra ra những bí mật mà chính nàng cũng không biết liền không tốt.
Nghĩ đến đủ loại, Nhạc Đồng Đồng liền tính toán xoay người ly khai.
Nhưng mà ngay tại lúc này, thanh âm Thúy Nha mang theo lo lắng lại truyền tới .
"Thái hậu nương nương, thì ra người ở đây, làm nô tỳ tìm thật lâu!"
Theo một tiếng thét kinh hãi của Thúy Nha, làm cho Nhạc Đồng Đồng cả kinh, đồng thời rõ ràng cũng kinh động bạch y nam tử dưới tàng cây anh đào.
Chỉ thấy Sở Quy Trần nguyên bản cầm ngọc tiêu trong tay, rõ ràng nghe được động tĩnh bên này.
Tiếng tiêu duyên dáng kia lập tức đình chỉ.
Áo trắng tung bay, cả người Sở Quy Trần liền hướng tới bên này nhìn qua.
Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, trong lòng giật mình, ngay sau đó, lập tức xoay người, đưa lưng về phía Sở Quy Trần, chỉ sợ Sở Quy Trần nhìn thấy bộ dáng mình.
Thúy Nha không biết tâm tư Nhạc Đồng Đồng, thời điểm nhìn thấy Nhạc Đồng Đồng lại càng vội vàng đi tới.
Trên tay vẫn cầm một đôi giầy tinh xảo.
"Thái hậu nương nương, nô tỳ đã mang giầy đến, Thái hậu nương nương khẩn trương thay đi!"
Thúy Nha chỉ nhìn thấy Nhạc Đồng Đồng, chưa từng nhìn đến Sở Quy Trần cách đó không xa, tiện cầm lấy giầy, tính toán để cho Nhạc Đồng Đồng thay.
Nhạc Đồng Đồng nghe vậy, đuôi mắt lướt qua Sở Quy Trần phía sau, gặp Sở Quy Trần thật sự nhìn đến bên này, sợ tới mức lập tức kéo Thúy Nha đi về phía trước.
"Ừ, vậy đi thôi, chúng ta đổi một chỗ đổi giày đi!"
"Dạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.