Manh Hậu Xinh Đẹp, Lãnh Hoàng Khom Lưng
Chương 153: Ngươi rất quan tâm mẫu hậu ngươi
Túy Mộng Điện Hạ
30/08/2016
Còn nói cái gì muốn thú nàng, quay đầu liền quên mất!
Thực sự là một tên khốn kiếp!
Trong lòng tức giận , Bình An cúi đầu nhìn quét một chút, liền lập tức nắm đưicj một nắm lá cây, liền hướng phía Dạ Quân Lăng ném đi.
Mặc dù trong lòng biết lá cây không có lực sát thương, Bình An chỉ muốn phát tiết một chút mà thôi.
Nhưng mà, hành động này của Bình An, lại chọc giận Dạ Quân Lăng .
"Ngươi nữ nhân này! Thực là không có lý lẽ! Có lời gì thì nói thẳng ra, cái gì ta nói không giữ lời! ? Ngươi trái lại nói một chút, ta nói cái gì không giữ lời! ?"
"Ngươi!"
Nghe thấy Dạ Quân Lăng lời này, Bình An liền tính toán nói cái gì, cuối cùng, tất cả lại mắc ở trong cổ họng. Dù sao nữ tử rụt rè, làm sao nàng nói ra được lời kia.
Cuối cùng, Bình An chỉ hung hăng trừng mắt Dạ Quân Lăng, mở miệng quát.
"Quên đi! Coi như ta chưa từng nghe thấy! Ta đói bụng rồi, ngươi tìm đồ ăn cho ta nhanh một chút!"
"Ngạch..."
Nghe thấy Bình An hô to hét lớn, Dạ Quân Lăng đầu tiên là sửng sốt, lập tức hung hăng phẩy ống tay áo, liền xoay người rời đi.
"Nữ nhân, chính là không nói lý lẽ!"
Nhìn Dạ Quân Lăng thở phì phì ly khai, Bình An ủy khuất cắn cắn môi dưới, cuối cùng tức giận đấm xuống bãi cỏ, mở miệng quát.
"Đáng chết! Không thú thì không thú! Ta cũng không phải không gả cho ngươi thì không được!"
...
Lần này, vận khí của Dạ Quân Lăng không tệ, tìm được một dòng suối nhỏ, rất nhanh liền bắt được cá.
Cầm chủy thủ lên thủ pháp thuần thục làm vẩy cá sạch sẽ, Dạ Quân Lăng bắt đầu chất củi nhóm lửa nướng cá .
Từ sau đại nạn nhảy xuống sườn núi không chết, Dạ Quân Lăng bắt đầu trở lên trưởng thành.
Dù sao, bên người còn có một nữ tử cái gì cũng không biết, còn nhiều lần bị thương, nếu hắn không trưởng thành lên, khẳng định hai người đều sẽ chết đói .
Bởi vì chuyện mới vừa rồi, Bình An đến bây giờ vẫn thở phì phì, đối với vẻ mặt vẻ giận dữ của Bình An, Dạ Quân Lăng một chút cũng không để ý tới.
Bởi vì ở trong cảm nhận của hắn, nữ nhân này chính là không thể nói lý.
Vì sao đồng dạng là nữ nhân, nữ nhân này lại khác biệt như vậy, không thể nói lý. Mà Nhạc Đồng Đồng lại là cơ linh hoạt bát, hiểu lòng người như vậy! ?
Hai người này, thật đúng là khác nhau một trời một vực !
Nghĩ tới đây, trong đầu Dạ Quân Lăng không khỏi hiện lên một nữ tử thanh lệ thoát tục.
Nhớ đến mỗi một nụ cười, nhất cử nhất động của nữ tử đều tiêu sái mê người, không chút nào ra vẻ, làm người khác quý mến... Đã phân ly mấy ngày, cũng không biết nàng bây giờ thế nào.
Nghĩ lại ngày đó, những người áo đen kia thế tới rào rạt, cũng không biết nàng có bị thương không.
Lúc đó, nàng rõ ràng đi phía sau bọn họ không phải sao! ?
Thế nhưng, khi hắn phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn lại đã không thấy nàng.
Không biết nàng có gặp bất trắc gì không ...
Nghĩ tới đây, Dạ Quân Lăng mày kiếm nhíu chặt, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Ngược lại với Dạ Quân Lăng vẻ mặt lo lắng lo lắng, Bình An ngồi ở một bên sinh hờn dỗi, thấy Dạ Quân Lăng không thèm để ý đến mình.
Hiện tại lại ngồi ở chỗ kia nướng cá xuất thần, ngay cả cá bị nướng cháy hắn cũng không biết.
Nghe mùi khét, Bình An lập tức mở miệng hô.
"Này! Ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì mà nghĩ xuất thần như vậy! ? Cá nướng cháy mất rồi kìa!"
"Ngạch... ! ?"
Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng quát làm Dạ Quân Lăng hoàn toàn tỉnh giấc.
Đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Bình An ngồi ở đối diện đang trừng mắt nhìn hắn, Dạ Quân Lăng lại cúi đầu nhìn nhìn cá nướng trong tay. Chỉ thấy cá nướng này một bên đã có chút cháy.
Thấy vậy, Dạ Quân Lăng vẻ mặt ảo não.
Bình An thấy vậy liền nhìn ra được là Dạ Quân Lăng có tâm sự, không khỏi mở miệng hỏi.
"Ngươi vừa suy nghĩ gì đấy! ?"
Nghe thấy Bình An hỏi, Dạ Quân Lăng một bên tiếp tục nướng cá, một bên mở miệng nói.
"Ta đang suy nghĩ, mấy ngày nay chúng ta ở đáy vực, không biết phía trên rốt cuộc ra sao! ? Lúc đó hắc y nhân thế tới rào rạt, không biết Hoàng huynh và Mẫu hậu có sao không, Hoàng huynh võ công cao cường không cần ta lo lắng, nhưng Mẫu hậu chỉ là một cô nương yếu đuối, một điểm võ công cũng không biết, nếu bị thương thì phải làm sao! ?"
Càng nói, trong lòng Dạ Quân Lăng càng thêm lo lắng. Thực sự là hận không thể mọc thêm hai cái cánh để bay về hoàng cung nhìn một cái.
Mà thần sắc lo lắng kia của Dạ Quân Lăng đều rơi vào trong mắt Bình An, thấy vậy, Bình An không biết tại sao, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, như có tảng đá lớn đè ở trước ngực.
Nàng cũng không biết mình bị làm sao, thế nhưng, nhìn Dạ Quân Lăng quan tâm một nữ nhân như vậy, trong lòng nàng chính là không thoải mái. Dù cho, nữ nhân kia là mẫu hậu của hắn cũng vậy!
Trong lòng suy nghĩ, Bình An mở miệng nói.
"Ngươi giống như rất quan tâm mẫu hậu ngươi! Thực là khó có được! Các ngươi căn bản không có quan hệ huyết thống, vì sao ngươi quan tâm nàng còn hơn cả Hoàng huynh ngươi! ?"
Tuy là câu hỏi, chỉ là trong giọng nói của Bình An lại có chút chất vấn.
Thật giống như là một thê tử đang ghen vì trượng phu mình để ý nữ tử khác.
Đối với điểm này, Dạ Quân Lăng một chút cũng không nhận thấy được.
Vừa nghe đến Bình An lời này, lập tức không hề nghĩ ngợi liền mở miệng nói.
"Đó là tất nhiên ! Hoàng huynh võ công cao cường, có thể lấy một địch trăm, ta tự nhiên không cần lo lắng, nhưng mẫu hậu chỉ là một cô nương yếu đuối, tình huống lúc đó nguy hiểm như vậy, ta thật lo lắng mẫu hậu sẽ xảy ra chuyện! Lại nói , mặc dù mẫu hậu cùng ta không có quan hệ huyết thống, thế nhưng, mẫu hậu không hề giống những nữ nhân khác!"
"Không giống! ? Thế nào là không giống! ?"
Nghe thấy Dạ Quân Lăng quan tâm Nhạc Đồng Đồng, Bình An trong lòng hiếu kỳ .
Dù sao lúc trước nàng đã nghe nói qua, Thương Minh quốc Thái hậu nương nương thủ đoạn độc ác, trong cung người người nghe tên đều biến sắc.
Dạ Quân Lăng lại cùng mẫu hậu không cùng huyết thống kia hữu hảo như vậy, thật đúng là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi .
Ngay lúc trong lòng Bình An nghi hoặc, Dạ Quân Lăng ngẩng đầu nhìn về phía xa, như là xuyên qua chỗ đó nhìn về một địa phương.
Sau một lúc lâu mới mở miệng nói.
"Nói thế nào ngươi cũng sẽ không tin, kỳ thực, hai tháng trước đây ta còn hận không thể giết chết nữ nhân kia! Trước đây, khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta đã vô cùng ghét nàng! Nàng mặc dù đẹp, nhưng trong cảm nhận của ta lại là một nữ nhân hại nước hại dân. Quả nhiên, khi Phụ hoàng lập nàng làm Hậu, nữ nhân kia liền ở hậu cung hô mưa gọi gió, giết hại vô số cung nhân tần phi. Ở trong hoàng cung, người người nói tới nàng đều biến sắc. Mỗi một lần ta nhìn thấy bộ dạng hung ác kia của nàng đều là vô cùng chán ghét!"
Dạ Quân Lăng mở miệng, như đang kể lại một câu chuyện từ ca xưa.
Mà "nàng" trong miệng hắn, cho dù không nói tên ra, Bình An cũng biết là người nào.
Nghe vậy, Bình An kinh ngạc không ngớt.
Dù sao, "nàng" trong miệng Dạ Quân Lăng nói đến, vì sao cùng Thái hậu nương nương hiện tại hoàn toàn khác nhau! ?
Thực sự là một tên khốn kiếp!
Trong lòng tức giận , Bình An cúi đầu nhìn quét một chút, liền lập tức nắm đưicj một nắm lá cây, liền hướng phía Dạ Quân Lăng ném đi.
Mặc dù trong lòng biết lá cây không có lực sát thương, Bình An chỉ muốn phát tiết một chút mà thôi.
Nhưng mà, hành động này của Bình An, lại chọc giận Dạ Quân Lăng .
"Ngươi nữ nhân này! Thực là không có lý lẽ! Có lời gì thì nói thẳng ra, cái gì ta nói không giữ lời! ? Ngươi trái lại nói một chút, ta nói cái gì không giữ lời! ?"
"Ngươi!"
Nghe thấy Dạ Quân Lăng lời này, Bình An liền tính toán nói cái gì, cuối cùng, tất cả lại mắc ở trong cổ họng. Dù sao nữ tử rụt rè, làm sao nàng nói ra được lời kia.
Cuối cùng, Bình An chỉ hung hăng trừng mắt Dạ Quân Lăng, mở miệng quát.
"Quên đi! Coi như ta chưa từng nghe thấy! Ta đói bụng rồi, ngươi tìm đồ ăn cho ta nhanh một chút!"
"Ngạch..."
Nghe thấy Bình An hô to hét lớn, Dạ Quân Lăng đầu tiên là sửng sốt, lập tức hung hăng phẩy ống tay áo, liền xoay người rời đi.
"Nữ nhân, chính là không nói lý lẽ!"
Nhìn Dạ Quân Lăng thở phì phì ly khai, Bình An ủy khuất cắn cắn môi dưới, cuối cùng tức giận đấm xuống bãi cỏ, mở miệng quát.
"Đáng chết! Không thú thì không thú! Ta cũng không phải không gả cho ngươi thì không được!"
...
Lần này, vận khí của Dạ Quân Lăng không tệ, tìm được một dòng suối nhỏ, rất nhanh liền bắt được cá.
Cầm chủy thủ lên thủ pháp thuần thục làm vẩy cá sạch sẽ, Dạ Quân Lăng bắt đầu chất củi nhóm lửa nướng cá .
Từ sau đại nạn nhảy xuống sườn núi không chết, Dạ Quân Lăng bắt đầu trở lên trưởng thành.
Dù sao, bên người còn có một nữ tử cái gì cũng không biết, còn nhiều lần bị thương, nếu hắn không trưởng thành lên, khẳng định hai người đều sẽ chết đói .
Bởi vì chuyện mới vừa rồi, Bình An đến bây giờ vẫn thở phì phì, đối với vẻ mặt vẻ giận dữ của Bình An, Dạ Quân Lăng một chút cũng không để ý tới.
Bởi vì ở trong cảm nhận của hắn, nữ nhân này chính là không thể nói lý.
Vì sao đồng dạng là nữ nhân, nữ nhân này lại khác biệt như vậy, không thể nói lý. Mà Nhạc Đồng Đồng lại là cơ linh hoạt bát, hiểu lòng người như vậy! ?
Hai người này, thật đúng là khác nhau một trời một vực !
Nghĩ tới đây, trong đầu Dạ Quân Lăng không khỏi hiện lên một nữ tử thanh lệ thoát tục.
Nhớ đến mỗi một nụ cười, nhất cử nhất động của nữ tử đều tiêu sái mê người, không chút nào ra vẻ, làm người khác quý mến... Đã phân ly mấy ngày, cũng không biết nàng bây giờ thế nào.
Nghĩ lại ngày đó, những người áo đen kia thế tới rào rạt, cũng không biết nàng có bị thương không.
Lúc đó, nàng rõ ràng đi phía sau bọn họ không phải sao! ?
Thế nhưng, khi hắn phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn lại đã không thấy nàng.
Không biết nàng có gặp bất trắc gì không ...
Nghĩ tới đây, Dạ Quân Lăng mày kiếm nhíu chặt, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Ngược lại với Dạ Quân Lăng vẻ mặt lo lắng lo lắng, Bình An ngồi ở một bên sinh hờn dỗi, thấy Dạ Quân Lăng không thèm để ý đến mình.
Hiện tại lại ngồi ở chỗ kia nướng cá xuất thần, ngay cả cá bị nướng cháy hắn cũng không biết.
Nghe mùi khét, Bình An lập tức mở miệng hô.
"Này! Ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì mà nghĩ xuất thần như vậy! ? Cá nướng cháy mất rồi kìa!"
"Ngạch... ! ?"
Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng quát làm Dạ Quân Lăng hoàn toàn tỉnh giấc.
Đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Bình An ngồi ở đối diện đang trừng mắt nhìn hắn, Dạ Quân Lăng lại cúi đầu nhìn nhìn cá nướng trong tay. Chỉ thấy cá nướng này một bên đã có chút cháy.
Thấy vậy, Dạ Quân Lăng vẻ mặt ảo não.
Bình An thấy vậy liền nhìn ra được là Dạ Quân Lăng có tâm sự, không khỏi mở miệng hỏi.
"Ngươi vừa suy nghĩ gì đấy! ?"
Nghe thấy Bình An hỏi, Dạ Quân Lăng một bên tiếp tục nướng cá, một bên mở miệng nói.
"Ta đang suy nghĩ, mấy ngày nay chúng ta ở đáy vực, không biết phía trên rốt cuộc ra sao! ? Lúc đó hắc y nhân thế tới rào rạt, không biết Hoàng huynh và Mẫu hậu có sao không, Hoàng huynh võ công cao cường không cần ta lo lắng, nhưng Mẫu hậu chỉ là một cô nương yếu đuối, một điểm võ công cũng không biết, nếu bị thương thì phải làm sao! ?"
Càng nói, trong lòng Dạ Quân Lăng càng thêm lo lắng. Thực sự là hận không thể mọc thêm hai cái cánh để bay về hoàng cung nhìn một cái.
Mà thần sắc lo lắng kia của Dạ Quân Lăng đều rơi vào trong mắt Bình An, thấy vậy, Bình An không biết tại sao, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, như có tảng đá lớn đè ở trước ngực.
Nàng cũng không biết mình bị làm sao, thế nhưng, nhìn Dạ Quân Lăng quan tâm một nữ nhân như vậy, trong lòng nàng chính là không thoải mái. Dù cho, nữ nhân kia là mẫu hậu của hắn cũng vậy!
Trong lòng suy nghĩ, Bình An mở miệng nói.
"Ngươi giống như rất quan tâm mẫu hậu ngươi! Thực là khó có được! Các ngươi căn bản không có quan hệ huyết thống, vì sao ngươi quan tâm nàng còn hơn cả Hoàng huynh ngươi! ?"
Tuy là câu hỏi, chỉ là trong giọng nói của Bình An lại có chút chất vấn.
Thật giống như là một thê tử đang ghen vì trượng phu mình để ý nữ tử khác.
Đối với điểm này, Dạ Quân Lăng một chút cũng không nhận thấy được.
Vừa nghe đến Bình An lời này, lập tức không hề nghĩ ngợi liền mở miệng nói.
"Đó là tất nhiên ! Hoàng huynh võ công cao cường, có thể lấy một địch trăm, ta tự nhiên không cần lo lắng, nhưng mẫu hậu chỉ là một cô nương yếu đuối, tình huống lúc đó nguy hiểm như vậy, ta thật lo lắng mẫu hậu sẽ xảy ra chuyện! Lại nói , mặc dù mẫu hậu cùng ta không có quan hệ huyết thống, thế nhưng, mẫu hậu không hề giống những nữ nhân khác!"
"Không giống! ? Thế nào là không giống! ?"
Nghe thấy Dạ Quân Lăng quan tâm Nhạc Đồng Đồng, Bình An trong lòng hiếu kỳ .
Dù sao lúc trước nàng đã nghe nói qua, Thương Minh quốc Thái hậu nương nương thủ đoạn độc ác, trong cung người người nghe tên đều biến sắc.
Dạ Quân Lăng lại cùng mẫu hậu không cùng huyết thống kia hữu hảo như vậy, thật đúng là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi .
Ngay lúc trong lòng Bình An nghi hoặc, Dạ Quân Lăng ngẩng đầu nhìn về phía xa, như là xuyên qua chỗ đó nhìn về một địa phương.
Sau một lúc lâu mới mở miệng nói.
"Nói thế nào ngươi cũng sẽ không tin, kỳ thực, hai tháng trước đây ta còn hận không thể giết chết nữ nhân kia! Trước đây, khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta đã vô cùng ghét nàng! Nàng mặc dù đẹp, nhưng trong cảm nhận của ta lại là một nữ nhân hại nước hại dân. Quả nhiên, khi Phụ hoàng lập nàng làm Hậu, nữ nhân kia liền ở hậu cung hô mưa gọi gió, giết hại vô số cung nhân tần phi. Ở trong hoàng cung, người người nói tới nàng đều biến sắc. Mỗi một lần ta nhìn thấy bộ dạng hung ác kia của nàng đều là vô cùng chán ghét!"
Dạ Quân Lăng mở miệng, như đang kể lại một câu chuyện từ ca xưa.
Mà "nàng" trong miệng hắn, cho dù không nói tên ra, Bình An cũng biết là người nào.
Nghe vậy, Bình An kinh ngạc không ngớt.
Dù sao, "nàng" trong miệng Dạ Quân Lăng nói đến, vì sao cùng Thái hậu nương nương hiện tại hoàn toàn khác nhau! ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.