Chương 6
Cống Trà
29/09/2015
Ngoài kinh thành, Thái hậu giáng trần đã trở thành một truyền kì được lan rộng khắp nơi, những người kể chuyện trong các quán trà kể lại như chính họ đã chứng kiến, thở dài nói:” Lúc đó Hoàng thượng đang tế bái, quỳ ở giữa Từ đường, đột nhiên có một luồng ánh sáng chói lòa, Thái hậu hiện ra, rơi vào ngực của Hoàng thượng.”
Hoàng cô Mộ Dung Khôi nghe phò mã Lý Cảnh nói xong, đầu tiên là không dám tin, sau khi nghe nói chứng kiến tận mắt, bà nhảy dựng lên, lắc tay chồng:” Chàng thấy rõ ràng ư?”
Lý Cảnh bị đau, đè tay bà xuống, không cho bà lắc nữa, một mạch gật đầu nói:” Không chỉ ta thấy rõ ràng, ta còn đi theo các vị đại thần xác minh ở Từ đường, không cho là mọi người đều hoa mắt, chắc chắn Thái hậu nương nương đột nhiên hiện ra, không giả được.”
Mộ Dung Khôi bĩu môi nói:”Ta ra khỏi kinh thành mới có mấy ngày, trở về nghe thấy tin đồn, tưởng người ta truyền bậy bạ, không ngờ…”
Mộ Dung Khôi là em ruột cùng mẹ với Tiên đế Mộ Dung Khuông, được phong là Văn Hoa công chúa. Nàng lúc đầu cũng chăm sóc Mộ Dung Khuê chu đáo khi chàng còn nhỏ nên sau khi thừa kế ngai vị, đối với người cô cô này, chàng cũng rất kính trọng.
Mộ Dung Khôi đi qua đi lại mấy vòng, suy nghĩ thật kĩ, cuối cùng quyết định:” Ta muốn vào cung cầu kiến Thái hậu nương nương, ta muốn gặp nàng một chút.”
Lý Cảnh đồng ý:” Bàn về quan hệ với Hoàng thất, nàng là cô cô của Hoàng đế, cũng nên vào cung thăm hỏi Thái hậu nương nương.”
Mộ Dung Khôi tiến cung, nhưng bà không đi cầu kiến Thái hậu mà bà đi gặp Mộ Dung Bội trước.
Mộ Dung Bội vừa gặp mặt cô cô, liền hỏi:” Không phải cô cô đã rời khỏi Kinh thành rồi ư?”
Mộ Dung Khuê đáp lời:” Sáng nay ta vừa về đến kinh thành, nghe được tin đồn, vội vàng tiến cung.” Nói xong, bà lôi Mộ Dung Bội ra một góc, nhỏ giọng hỏi:” Thái hậu nương nương nàng…”
Mộ Dung Bội cho lui hết cung nữ ra ngoài, cùng Mộ Dung Khuê thì thầm mấy câu.
Mộ Dung Khôi nghe kể hết sự việc, nhỏ giọng kể:” Năm đó Hoàng huynh mang theo Hoàng hậu Nam tuần, khi trở về, hoàng hậu ôm một đứa bé, là Tân hoàng hiện giờ. Năm đó ta nghe nói mẹ đẻ Đỗ Thị của Tân hoàng vì điều dưỡng không tốt sau khi sinh nên lâm bệnh mà mất, bởi vậy gặp qua nàng cũng không có mấy người. Sự việc cũng đã hai mươi năm rồi, những người năm đó gặp nàng chưa chắc hiệ nay đã nhớ được tướng mạo của nàng.”
Mộ Dung Bội nói:” Bây giờ Đỗ Bá Ngọc khẳng định chắc chắn Nữ thần giáng trần là tỷ tỷ của ông ta, dung mạo của Thái hậu lại giống với tượng được dựng ở Từ đường, việc này có lẽ là thật, có thể tin tưởng.”
Mộ Dung Bội nói xong, lại đem bức tranh chữ của Đỗ Mạn Thanh ra, đưa cho cô cô rồi hỏi:” Cô cô nhìn xem, bức tranh chữ này thế nào?”
Mộ Dung Khôi nhìn qua, đối với chữ viết và thi từ vô cùng kinh diễm:” Do ai viết? Thơ hay. Chính là nét chữ cũng hơi bình thường, lúc viết còn chưa dùng đủ lực, lại muốn uốn lượn cho xinh đẹp, nhìn như người mới học viết chữ. Thật khó coi.”
Mộ Dung Bội ngẩn người, lúc đó chỉ nghĩ là nét bút của Nữ thần giáng trần, trăm năm
khó gặp, liền cho là xinh đẹp quý giá, tự cho là đúng, lại không nhìn ra khuyết điểm, hiện nay Mộ Dung Khôi nói liền nhìn kĩ một chút. Đúng là hơi khó coi.
Mộ Dung Khôi thấy thái độ của cháu gái mình không bình thường, lập tức liền đoán được, kinh ngạc:” Chữ này, không phải do Thái hậu nương nương viết đó chứ?”
Mộ Dung Bội gật gật đầu nói:” Đúng là do Thái hậu viết, Diệu Tâm xin được, vội đem tới cho cháu. Cháu đưa cho Hoàng huynh xem một chút, ai ngờ Hoàng huynh định cướp làm của riêng, đem đến ngự thư phòng treo. Cháu vất vả lắm mới lấy được từ tay Hoàng huynh, kết quả huynh ấy đi tìm Thái hậu đòi bức khác rồi.”
Mộ Dung Khôi thích thi từ của bức tranh chữ, đọc lại thêm một lần, cũng muốn có:” Ta cũng muốn Thái hậu ban cho ta một bức.”
Hai người nói xong liền hướng Khôn Ninh cung cầu kiến Đỗ Mạn Thanh.
Diệu Tâm thấy các nàng tới, vội vàng vào bẩm báo:” Thái hậu nương nương, Văn Hoa công chúa và Trưởng công chúa cầu kiến.”
Hôm qua, Đỗ Mạn Thanh từ miệng Thu Tình mới biết được Mộ Dung Khuê còn có một người bác gái là Mộ Dung Khôi, được phong là Văn Hoa công chúa. Nàng vừa nghe Diệu Tâm bẩm báo liền sai người mời họ vào.
Mộ Dung Khôi vừa vào điện đã thấy một vị nữ tử phong thái yêu kiều, duyên dáng đang ngồi, mặt mày như tranh vẽ, trên đầu tựa hồ còn phát ra hào quang, liền biết đó là Nữ thần hạ phàm, vội vội vàng vàng quỳ xuống bái lạy:” Khấu kiến Thái hậu nương nương.”
“Miễn lễ, ban ngồi.” Đỗ Mạn Thanh đã sớm bảo Diệu Tâm đỡ Mộ Dung Khôi lên ghế ngồi.
Mộ Dung Bội cũng đã chào hỏi Đỗ Mạn Thanh, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh nàng.
Diệu Tâm dâng trà lên, Mộ Dung Khôi uống chút ít mới bình ổn được tâm tình đang kích động của bản thân, mở miệng nói:” Thái hậu có thể trở về là phúc của muôn dân, là phúc của Hoàng thượng.”
Đỗ Mạn Thanh biết Mộ Dung Khôi là cô ruột của Mộ Dung Khuê, cũng cảm thấy có chút thân thiết, lại nhìn dung mạo bà tuy đã bốn mươi nhưng gương mặt tròn tròn, có chút ngây thơ của tuổi trẻ, càng nhìn càng thêm thân cận, thái độ cũng trở nên ôn hòa, cười nói vui vẻ:” Trong cung vắng vẻ, nếu có rảnh rỗi nên thường xuyên vào nói chuyện phiếm với ta.”
Mộ Dung Khôi đáp ứng, nhất thời tâm trạng cũng buông lỏng một chút, bắt đầu bàn bạc việc nhà với Đỗ Mạn Thanh, nói về những chuyện còn bé của Mộ Dung Khuê.
Thân là Thái hậu nhưng lại chẳng biết gì về chuyện của nhi tử, Đỗ Mạn Thanh cảm thấy vô cùng hứng thú, vô cùng muốn biết. Đỗ Mạn Thanh ngoại trừ do tâm lí nhiều chuyện của phụ nữ cũng cảm thấy muốn biết chuyện con trai mình là đương nhiên, nên hỏi chuyện vô cùng tỉ mỉ.
Mộ Dung Khôi cũng trả lời hết sức thân thiện, nói chuyện cũng không còn kiêng kị nhiều:” Hoàng thượng năm 12 tuổi, đi theo Tiên hoàng đến chùa cầu phúc, đến giữa chùa thì bị chuột cắn, từ đó rất sợ chuột.”
Đỗ Mạn Thanh lập tức hỏi:” Cắn ở chỗ nào, có nghiêm trọng không?”
Mộ Dung Khôi nói:” Cắn ở ngón tay, khi về cung thì đã khỏi rồi nên ta cũng không có hỏi.”
Đỗ Mạn Thanh bộc phát tình mẫu tử, cảm thán:” Hài tử đáng thương.”
Mộ Dung Khôi cảm thấy an tâm, tuy là Nữ thần giáng trần nhưng thấy Đỗ Mạn Thanh cũng có tình cảm giống con người. Bà liền đánh bạo nói:” Nương nương, Hoàng thượng năm nay cũng đã hơn hai mươi, cũng nên cưới hoàng hậu, vì Nam Chu quốc khai chi tán diệp, kéo dài niên đại.”
Đỗ Mạn Thanh cũng đã từng nghe, Hoàng thượng có đặc quyền bỏ đại hiếu lễ, không giống dân thường. Tính toán như vậy thì Hoàng thượng đã qua thời gian giữ hiếu. Nhưng hắn vì sao còn chưa cưới Hoàng hậu?
Mộ Dung Khôi thấy Đỗ Mạn Thanh cũng không có ý phản đối, nhân tiện nói:” Hoàng thượng sau khi đăng vị, chính sự bận rộn, hôn sự cũng bị trì hoãn. Hôm nay Thái hậu đã trở về, cũng nên vì Hoàng thượng làm chủ, tìm hoàng hậu cho Người. Đến lúc đó Thái hậu cũng sớm được ẵm bồng con cháu.”
Vừa nghe được ôm cháu, trong đầu Đỗ Mạn Thanh đã tưởng tượng ra vẻ mặt đáng yêu của trẻ con. Ôi, không cần bản thân sinh, có thể vui vẻ chơi đùa với đứa bé, nó còn ngọt ngào gọi mình là bà nội, lớn lên còn hiếu kính với mình, chuyện tốt thế này biết tìm ở đâu?
Thâm cung đang buồn chán, lại có cơ hội ẵm tôn nhi, thực sự quá tuyệt vời. Hai mắt Đỗ Mạn Thanh lòe lòe chiếu sáng, hỏi Mộ Dung Khôi:” Văn Hoa công chúa đã nhắm được tiểu thư nhà nào rồi sao?”
Thời đại này là phụ mẫu kết duyên đi.Mình lại là Thái hậu, có thể định đoạt con dâu. Đây là vấn đề lớn, mình phải chọn một người con dâu hợp ý, lại để nàng sinh nhiều Tôn nhi, Tôn nữ cho vui cửa, vui nhà.
Mộ Dung Khôi vừa nghe Đỗ Mạn Thanh đồng ý chuyện này, vô cùng hung phấn, giới thiệu:” Bàn về các tiểu thư, thấy có Tứ đại tiểu thư của Tứ đại thị lang. Tiểu thư nhà Khương gia và Tiểu thư nhà Nghiêm gia đều tài mạo song toàn, rất xứng với Hoàng thượng. Chỉ không biết tâm tư Hoàng thượng như thế nào mà thôi.”
Đỗ Mạn Thanh âm thầm bẻ tay lấy khí thế, cười nói:” Mấy ngày nữa ta làm một Hội thưởng hoa, mau đưa các vị tiểu thư tới thưởng hoa uống trà, quan sát một chút rồi bàn tiếp.”
Đây là hội thưởng hoa chọn Hoàng hậu nha. Mộ Dung Khôi mừng rỡ, quyết định tới lúc đó đem nữ nhi của mình là Lý Đông Dao tiến cung một chuyến, dù không lọt vào mắt xanh của Thái hậu cũng có thể gặp gỡ con nhà quyền quý.
Nói thêm vài câu, Mộ Dung Khôi không dám làm phiền lâu, liền xin cáo từ.
Mộ Dung Khôi và Mộ Dung Bội vừa cất bước ra ngoài, đã có người bẩm báo là phu phụ Đỗ Bá Ngọc mang theo nữ nhi Đỗ Hàm Lan cầu kiến, đã đợi nửa ngày.
Đỗ Mạn Thanh lúc này mới nhớ , lấy thân phận hiện nay của mình thì Đỗ Bá Ngọc là đệ đệ ruột, còn Đỗ Hàm Lan là cháu gái ruột của mình.
Đỗ Mạn Thanh nhanh chóng phân phó:” Mau mời bọn họ vào.”
Sau hơn nửa canh giờ, có cung nữ dẫn gia đình Đỗ Bá Ngọc đến cầu kiến.
Vợ chồng Đỗ Bá Ngọc vừa vào điện liền quỳ xuống, cũng không dám liếc Đỗ Mạn Thanh một cái, run giọng nói:” Tham kiến Thái hậu nương nương.”
“Miễn lễ, đứng lên mà nói.” Đỗ Mạn Thanh quan sát vợ chồng Đỗ Bá Ngọc, thấy bọn họ chỉ hơn ba mươi, tâm trạng họ chỉ hơi kích động, cố gắng dùng giọng hiền hòa để nói chuyện.
“ Cám ơn Thái hậu nương nương.” Đỗ Bá Ngọc bây giờ mới dám đứng lên nhìn về phía Đỗ Mạn Thanh, viền mắt ươn ướt:” Tỷ tỷ.”
Đã qua hơn hai mươi năm, dung mạo trong trí nhớ Đỗ Bá Ngọc cũng đã nhạt nhòa, nhưng sau khi vẽ xong bức tranh, lại vô tình nhìn thấy Đỗ Mạn Thanh nên dáng vẻ của tỷ tỷ trong trí nhớ cũng khôi phục phần nào, liền vô cùng tin tưởng, Đỗ Mạn Thanh chính là tỷ tỷ của ông Đỗ Thị.
Nhâm Thị cùng Đỗ hàm Lan cũng đã từng xem qua bức họa, lại luôn nghe Đỗ Bá Ngọc khẳng định chắc chắn Nữ thần giáng trần chính là tỷ tỷ của mình, bây giờ được tận mắt nhìn thấy dung mạo của nàng, đúng là độc nhất vô nhị thì rất là kích động.
Đỗ Mạn Thanh thấy hai mắt Đỗ Bá ngọc phiếm hồng, lại nghe ông bật thốt gọi mình là tỷ tỷ, không tự chủ trong lòng cảm động, viền mắt đỏ lên, bật thốt:” Ngươi cũng đã già rồi.”
Đỗ Bá Ngọc lấy ống tay áo lau đi nước mắt, nói:” Tỷ tỷ vẫn không khác xưa là mấy.” Trước khi đến, ông có rất nhiều điều muốn nói với vị tỷ tỷ này, nay khi đã gặp lại không biết nói từ đâu.
Đỗ Mạn Thanh cũng biết ông có nhiều điều nghi vấn, sau khi để họ ngồi xuống, mới kể:” Khi ta rơi xuống trần gian thì trí nhớ cũng mất đi, quên mất chuyện xưa, làm cách nào cũng không nhớ nổi. Sau khi nghe ngươi gọi một tiếng tỷ tỷ, ta mới nhớ được ngươi là đệ đệ của ta.”
Đỗ Bá Ngọc nghe xong liền nói:” Tỷ trở về là được, có còn nhớ chuyện quá khứ nữa không cũng không cần thiết.”
Tỷ đệ hai người nói chuyện một hồi, Nhâm thị đợi cơ hội, lúc này mới chen miệng nói:” Thái hậu nương nương, thần thiếp muốn để Hàm Lan ở lại hầu hạ Người.”
Khụ, trước đây xem kịch trên ti vi, Thái hậu nương nương thích nhất là đem cháu gái gả cho Hoàng thượng, Vị Nhâm thị này nói như vậy, chẳng lẽ là? Đỗ Mạn Thanh nâng mắt nhìn về phía Đỗ Hàm Lan, thấy vị cháu gái của mình làn da bánh mật, mặt tròn phúng phính hơi béo một tí, nhìn có vẻ hàm hậu thành thật.. Nhưng con trai mình phong lưu anh tuấn như thế, nếu cứ cứng rắn gán ghép cũng không có được kết quả tốt. Hiện tại trong lòng Đỗ Mạn Thanh đang vô cùng rối rắm.
Hoàng cô Mộ Dung Khôi nghe phò mã Lý Cảnh nói xong, đầu tiên là không dám tin, sau khi nghe nói chứng kiến tận mắt, bà nhảy dựng lên, lắc tay chồng:” Chàng thấy rõ ràng ư?”
Lý Cảnh bị đau, đè tay bà xuống, không cho bà lắc nữa, một mạch gật đầu nói:” Không chỉ ta thấy rõ ràng, ta còn đi theo các vị đại thần xác minh ở Từ đường, không cho là mọi người đều hoa mắt, chắc chắn Thái hậu nương nương đột nhiên hiện ra, không giả được.”
Mộ Dung Khôi bĩu môi nói:”Ta ra khỏi kinh thành mới có mấy ngày, trở về nghe thấy tin đồn, tưởng người ta truyền bậy bạ, không ngờ…”
Mộ Dung Khôi là em ruột cùng mẹ với Tiên đế Mộ Dung Khuông, được phong là Văn Hoa công chúa. Nàng lúc đầu cũng chăm sóc Mộ Dung Khuê chu đáo khi chàng còn nhỏ nên sau khi thừa kế ngai vị, đối với người cô cô này, chàng cũng rất kính trọng.
Mộ Dung Khôi đi qua đi lại mấy vòng, suy nghĩ thật kĩ, cuối cùng quyết định:” Ta muốn vào cung cầu kiến Thái hậu nương nương, ta muốn gặp nàng một chút.”
Lý Cảnh đồng ý:” Bàn về quan hệ với Hoàng thất, nàng là cô cô của Hoàng đế, cũng nên vào cung thăm hỏi Thái hậu nương nương.”
Mộ Dung Khôi tiến cung, nhưng bà không đi cầu kiến Thái hậu mà bà đi gặp Mộ Dung Bội trước.
Mộ Dung Bội vừa gặp mặt cô cô, liền hỏi:” Không phải cô cô đã rời khỏi Kinh thành rồi ư?”
Mộ Dung Khuê đáp lời:” Sáng nay ta vừa về đến kinh thành, nghe được tin đồn, vội vàng tiến cung.” Nói xong, bà lôi Mộ Dung Bội ra một góc, nhỏ giọng hỏi:” Thái hậu nương nương nàng…”
Mộ Dung Bội cho lui hết cung nữ ra ngoài, cùng Mộ Dung Khuê thì thầm mấy câu.
Mộ Dung Khôi nghe kể hết sự việc, nhỏ giọng kể:” Năm đó Hoàng huynh mang theo Hoàng hậu Nam tuần, khi trở về, hoàng hậu ôm một đứa bé, là Tân hoàng hiện giờ. Năm đó ta nghe nói mẹ đẻ Đỗ Thị của Tân hoàng vì điều dưỡng không tốt sau khi sinh nên lâm bệnh mà mất, bởi vậy gặp qua nàng cũng không có mấy người. Sự việc cũng đã hai mươi năm rồi, những người năm đó gặp nàng chưa chắc hiệ nay đã nhớ được tướng mạo của nàng.”
Mộ Dung Bội nói:” Bây giờ Đỗ Bá Ngọc khẳng định chắc chắn Nữ thần giáng trần là tỷ tỷ của ông ta, dung mạo của Thái hậu lại giống với tượng được dựng ở Từ đường, việc này có lẽ là thật, có thể tin tưởng.”
Mộ Dung Bội nói xong, lại đem bức tranh chữ của Đỗ Mạn Thanh ra, đưa cho cô cô rồi hỏi:” Cô cô nhìn xem, bức tranh chữ này thế nào?”
Mộ Dung Khôi nhìn qua, đối với chữ viết và thi từ vô cùng kinh diễm:” Do ai viết? Thơ hay. Chính là nét chữ cũng hơi bình thường, lúc viết còn chưa dùng đủ lực, lại muốn uốn lượn cho xinh đẹp, nhìn như người mới học viết chữ. Thật khó coi.”
Mộ Dung Bội ngẩn người, lúc đó chỉ nghĩ là nét bút của Nữ thần giáng trần, trăm năm
khó gặp, liền cho là xinh đẹp quý giá, tự cho là đúng, lại không nhìn ra khuyết điểm, hiện nay Mộ Dung Khôi nói liền nhìn kĩ một chút. Đúng là hơi khó coi.
Mộ Dung Khôi thấy thái độ của cháu gái mình không bình thường, lập tức liền đoán được, kinh ngạc:” Chữ này, không phải do Thái hậu nương nương viết đó chứ?”
Mộ Dung Bội gật gật đầu nói:” Đúng là do Thái hậu viết, Diệu Tâm xin được, vội đem tới cho cháu. Cháu đưa cho Hoàng huynh xem một chút, ai ngờ Hoàng huynh định cướp làm của riêng, đem đến ngự thư phòng treo. Cháu vất vả lắm mới lấy được từ tay Hoàng huynh, kết quả huynh ấy đi tìm Thái hậu đòi bức khác rồi.”
Mộ Dung Khôi thích thi từ của bức tranh chữ, đọc lại thêm một lần, cũng muốn có:” Ta cũng muốn Thái hậu ban cho ta một bức.”
Hai người nói xong liền hướng Khôn Ninh cung cầu kiến Đỗ Mạn Thanh.
Diệu Tâm thấy các nàng tới, vội vàng vào bẩm báo:” Thái hậu nương nương, Văn Hoa công chúa và Trưởng công chúa cầu kiến.”
Hôm qua, Đỗ Mạn Thanh từ miệng Thu Tình mới biết được Mộ Dung Khuê còn có một người bác gái là Mộ Dung Khôi, được phong là Văn Hoa công chúa. Nàng vừa nghe Diệu Tâm bẩm báo liền sai người mời họ vào.
Mộ Dung Khôi vừa vào điện đã thấy một vị nữ tử phong thái yêu kiều, duyên dáng đang ngồi, mặt mày như tranh vẽ, trên đầu tựa hồ còn phát ra hào quang, liền biết đó là Nữ thần hạ phàm, vội vội vàng vàng quỳ xuống bái lạy:” Khấu kiến Thái hậu nương nương.”
“Miễn lễ, ban ngồi.” Đỗ Mạn Thanh đã sớm bảo Diệu Tâm đỡ Mộ Dung Khôi lên ghế ngồi.
Mộ Dung Bội cũng đã chào hỏi Đỗ Mạn Thanh, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh nàng.
Diệu Tâm dâng trà lên, Mộ Dung Khôi uống chút ít mới bình ổn được tâm tình đang kích động của bản thân, mở miệng nói:” Thái hậu có thể trở về là phúc của muôn dân, là phúc của Hoàng thượng.”
Đỗ Mạn Thanh biết Mộ Dung Khôi là cô ruột của Mộ Dung Khuê, cũng cảm thấy có chút thân thiết, lại nhìn dung mạo bà tuy đã bốn mươi nhưng gương mặt tròn tròn, có chút ngây thơ của tuổi trẻ, càng nhìn càng thêm thân cận, thái độ cũng trở nên ôn hòa, cười nói vui vẻ:” Trong cung vắng vẻ, nếu có rảnh rỗi nên thường xuyên vào nói chuyện phiếm với ta.”
Mộ Dung Khôi đáp ứng, nhất thời tâm trạng cũng buông lỏng một chút, bắt đầu bàn bạc việc nhà với Đỗ Mạn Thanh, nói về những chuyện còn bé của Mộ Dung Khuê.
Thân là Thái hậu nhưng lại chẳng biết gì về chuyện của nhi tử, Đỗ Mạn Thanh cảm thấy vô cùng hứng thú, vô cùng muốn biết. Đỗ Mạn Thanh ngoại trừ do tâm lí nhiều chuyện của phụ nữ cũng cảm thấy muốn biết chuyện con trai mình là đương nhiên, nên hỏi chuyện vô cùng tỉ mỉ.
Mộ Dung Khôi cũng trả lời hết sức thân thiện, nói chuyện cũng không còn kiêng kị nhiều:” Hoàng thượng năm 12 tuổi, đi theo Tiên hoàng đến chùa cầu phúc, đến giữa chùa thì bị chuột cắn, từ đó rất sợ chuột.”
Đỗ Mạn Thanh lập tức hỏi:” Cắn ở chỗ nào, có nghiêm trọng không?”
Mộ Dung Khôi nói:” Cắn ở ngón tay, khi về cung thì đã khỏi rồi nên ta cũng không có hỏi.”
Đỗ Mạn Thanh bộc phát tình mẫu tử, cảm thán:” Hài tử đáng thương.”
Mộ Dung Khôi cảm thấy an tâm, tuy là Nữ thần giáng trần nhưng thấy Đỗ Mạn Thanh cũng có tình cảm giống con người. Bà liền đánh bạo nói:” Nương nương, Hoàng thượng năm nay cũng đã hơn hai mươi, cũng nên cưới hoàng hậu, vì Nam Chu quốc khai chi tán diệp, kéo dài niên đại.”
Đỗ Mạn Thanh cũng đã từng nghe, Hoàng thượng có đặc quyền bỏ đại hiếu lễ, không giống dân thường. Tính toán như vậy thì Hoàng thượng đã qua thời gian giữ hiếu. Nhưng hắn vì sao còn chưa cưới Hoàng hậu?
Mộ Dung Khôi thấy Đỗ Mạn Thanh cũng không có ý phản đối, nhân tiện nói:” Hoàng thượng sau khi đăng vị, chính sự bận rộn, hôn sự cũng bị trì hoãn. Hôm nay Thái hậu đã trở về, cũng nên vì Hoàng thượng làm chủ, tìm hoàng hậu cho Người. Đến lúc đó Thái hậu cũng sớm được ẵm bồng con cháu.”
Vừa nghe được ôm cháu, trong đầu Đỗ Mạn Thanh đã tưởng tượng ra vẻ mặt đáng yêu của trẻ con. Ôi, không cần bản thân sinh, có thể vui vẻ chơi đùa với đứa bé, nó còn ngọt ngào gọi mình là bà nội, lớn lên còn hiếu kính với mình, chuyện tốt thế này biết tìm ở đâu?
Thâm cung đang buồn chán, lại có cơ hội ẵm tôn nhi, thực sự quá tuyệt vời. Hai mắt Đỗ Mạn Thanh lòe lòe chiếu sáng, hỏi Mộ Dung Khôi:” Văn Hoa công chúa đã nhắm được tiểu thư nhà nào rồi sao?”
Thời đại này là phụ mẫu kết duyên đi.Mình lại là Thái hậu, có thể định đoạt con dâu. Đây là vấn đề lớn, mình phải chọn một người con dâu hợp ý, lại để nàng sinh nhiều Tôn nhi, Tôn nữ cho vui cửa, vui nhà.
Mộ Dung Khôi vừa nghe Đỗ Mạn Thanh đồng ý chuyện này, vô cùng hung phấn, giới thiệu:” Bàn về các tiểu thư, thấy có Tứ đại tiểu thư của Tứ đại thị lang. Tiểu thư nhà Khương gia và Tiểu thư nhà Nghiêm gia đều tài mạo song toàn, rất xứng với Hoàng thượng. Chỉ không biết tâm tư Hoàng thượng như thế nào mà thôi.”
Đỗ Mạn Thanh âm thầm bẻ tay lấy khí thế, cười nói:” Mấy ngày nữa ta làm một Hội thưởng hoa, mau đưa các vị tiểu thư tới thưởng hoa uống trà, quan sát một chút rồi bàn tiếp.”
Đây là hội thưởng hoa chọn Hoàng hậu nha. Mộ Dung Khôi mừng rỡ, quyết định tới lúc đó đem nữ nhi của mình là Lý Đông Dao tiến cung một chuyến, dù không lọt vào mắt xanh của Thái hậu cũng có thể gặp gỡ con nhà quyền quý.
Nói thêm vài câu, Mộ Dung Khôi không dám làm phiền lâu, liền xin cáo từ.
Mộ Dung Khôi và Mộ Dung Bội vừa cất bước ra ngoài, đã có người bẩm báo là phu phụ Đỗ Bá Ngọc mang theo nữ nhi Đỗ Hàm Lan cầu kiến, đã đợi nửa ngày.
Đỗ Mạn Thanh lúc này mới nhớ , lấy thân phận hiện nay của mình thì Đỗ Bá Ngọc là đệ đệ ruột, còn Đỗ Hàm Lan là cháu gái ruột của mình.
Đỗ Mạn Thanh nhanh chóng phân phó:” Mau mời bọn họ vào.”
Sau hơn nửa canh giờ, có cung nữ dẫn gia đình Đỗ Bá Ngọc đến cầu kiến.
Vợ chồng Đỗ Bá Ngọc vừa vào điện liền quỳ xuống, cũng không dám liếc Đỗ Mạn Thanh một cái, run giọng nói:” Tham kiến Thái hậu nương nương.”
“Miễn lễ, đứng lên mà nói.” Đỗ Mạn Thanh quan sát vợ chồng Đỗ Bá Ngọc, thấy bọn họ chỉ hơn ba mươi, tâm trạng họ chỉ hơi kích động, cố gắng dùng giọng hiền hòa để nói chuyện.
“ Cám ơn Thái hậu nương nương.” Đỗ Bá Ngọc bây giờ mới dám đứng lên nhìn về phía Đỗ Mạn Thanh, viền mắt ươn ướt:” Tỷ tỷ.”
Đã qua hơn hai mươi năm, dung mạo trong trí nhớ Đỗ Bá Ngọc cũng đã nhạt nhòa, nhưng sau khi vẽ xong bức tranh, lại vô tình nhìn thấy Đỗ Mạn Thanh nên dáng vẻ của tỷ tỷ trong trí nhớ cũng khôi phục phần nào, liền vô cùng tin tưởng, Đỗ Mạn Thanh chính là tỷ tỷ của ông Đỗ Thị.
Nhâm Thị cùng Đỗ hàm Lan cũng đã từng xem qua bức họa, lại luôn nghe Đỗ Bá Ngọc khẳng định chắc chắn Nữ thần giáng trần chính là tỷ tỷ của mình, bây giờ được tận mắt nhìn thấy dung mạo của nàng, đúng là độc nhất vô nhị thì rất là kích động.
Đỗ Mạn Thanh thấy hai mắt Đỗ Bá ngọc phiếm hồng, lại nghe ông bật thốt gọi mình là tỷ tỷ, không tự chủ trong lòng cảm động, viền mắt đỏ lên, bật thốt:” Ngươi cũng đã già rồi.”
Đỗ Bá Ngọc lấy ống tay áo lau đi nước mắt, nói:” Tỷ tỷ vẫn không khác xưa là mấy.” Trước khi đến, ông có rất nhiều điều muốn nói với vị tỷ tỷ này, nay khi đã gặp lại không biết nói từ đâu.
Đỗ Mạn Thanh cũng biết ông có nhiều điều nghi vấn, sau khi để họ ngồi xuống, mới kể:” Khi ta rơi xuống trần gian thì trí nhớ cũng mất đi, quên mất chuyện xưa, làm cách nào cũng không nhớ nổi. Sau khi nghe ngươi gọi một tiếng tỷ tỷ, ta mới nhớ được ngươi là đệ đệ của ta.”
Đỗ Bá Ngọc nghe xong liền nói:” Tỷ trở về là được, có còn nhớ chuyện quá khứ nữa không cũng không cần thiết.”
Tỷ đệ hai người nói chuyện một hồi, Nhâm thị đợi cơ hội, lúc này mới chen miệng nói:” Thái hậu nương nương, thần thiếp muốn để Hàm Lan ở lại hầu hạ Người.”
Khụ, trước đây xem kịch trên ti vi, Thái hậu nương nương thích nhất là đem cháu gái gả cho Hoàng thượng, Vị Nhâm thị này nói như vậy, chẳng lẽ là? Đỗ Mạn Thanh nâng mắt nhìn về phía Đỗ Hàm Lan, thấy vị cháu gái của mình làn da bánh mật, mặt tròn phúng phính hơi béo một tí, nhìn có vẻ hàm hậu thành thật.. Nhưng con trai mình phong lưu anh tuấn như thế, nếu cứ cứng rắn gán ghép cũng không có được kết quả tốt. Hiện tại trong lòng Đỗ Mạn Thanh đang vô cùng rối rắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.