Chương 40: Ngay khi vừa dứt lời
Bất Bại
02/03/2024
Vài chiếc xe ô tô đang chạy chậm rãi trên con đường nhỏ bên ngoài thôn Thành Trung.
Lúc đang chạy đến một đoạn đường văng người, Tân Phong đột nhiên mở miệng nói: “Đã đến lúc mấy người lên đường rồi.”
Ầm!
Ngay khi vừa dứt lời, sát ý của Tân Phong bộc phát ra ngoài, giống như là ngưng tụ thành thực thể. Trong nháy mắt, chiếc xe đang chở hẳn bị vỡ nát,
những người trong xe cũng bị đè ép chết ngay lập tức.
Những chiếc xe đi theo sau nhìn tình huống bất ngờ như thế thì vội vàng phanh gấp.
Nhưng còn chưa kịp đợi bọn họ phản ứng lại, Tân Phong đã lao đến như một con mãnh thú, đám người đó la hét thảm thiết.
Chỉ trong thời gian có vài giây mà toàn bộ mười mấy tên thuộc hạ do nhà họ Du phái tới đã chết hết.
“Hội trưởng Đổng, đến đường nhỏ trong thôn Thành Trung để xử lý thi thể của đám thuộc hạ nhà họ Du đi.”
Tân Phong gọi điện thoại cho Đổng Huy Minh, ra lệnh một câu ngắn gọn, không đợi cho đối phương hỏi nguyên nhân thì hắn đã cúp máy.
Bất kỳ kẻ nào dám đụng đến mẹ hắn, Tân Phong đều sẽ không buông tha, không có đường sống để thương lượng.
Tần Phong lạnh lùng liếc nhìn những thi thể kia, quay đầu đi về thôn Thành Trung.
Sau khi trở về, Tân Phong khôi phục sự bình tĩnh như lúc trước, nâng những người dân bị đánh ngã trên đất dậy, kiểm tra vết thương cho bọn họ một chút, cũng may không có ai bị nguy hiểm đến tính mạng, điều này khiến cho Tân Phong thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Tân Phong bận rộn đến đêm khuya mới chữa trị xong hết cho mọi người.
Nhiều người hỏi hẳn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tân Phong đều bịa đại một lý do nào đó cho qua...
“Mẹ, không sao rồi!”
Lúc này, Tân Phong mới đánh thức Vương Tuyết Mai đang hôn mê. Mới nãy khi đánh ngất bà, Tân Phong đã băng bó lại vết thương trên đầu cho bà.
“Phong nhi, con mau nói cho mẹ biết, rốt cuộc là làm sao vậy?” Sau khi Vương Tuyết Mai tỉnh lại thì hoảng loạn hỏi.
Lần này, Tân Phong không nói dối nữa, nhưng hắn cũng không lên tiếng mà chỉ im lặng.
Bởi vì hắn đã nói dối quá nhiều, rồi có một ngày nào đó mẹ sẽ không còn tin tưởng hắn nữa, cho nên hẳn thà rằng im lặng.
“Được rồi, mẹ không hỏi nữa!”
Nhìn thấy Tần Phong không nói lời nào, Vương Tuyết Mai kéo tay hắn.
“Nhưng mà con phải hứa với mẹ là dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, dù cho có phải lấy đi cái mạng này của mẹ thì con cũng không được có chuyện gì”
Vương Tuyết Mai nhìn Tân Phong chăm chú, nghiêm túc dặn dò.
Tân Phong gật đầu đáp: “Con nhớ rồi.”
“Mẹ tin con!” Vương Tuyết Mai nhéo nhéo bàn tay hắn rồi nắm thật chặt.
Bà lại hỏi thăm tình hình của những người dân khác trong thôn, biết Tân Phong đã chữa trị xong cho mọi người thì Vương Tuyết Mai mới yên tâm nằm xuống, nói ngày mai nhất định phải đi xin lỗi hàng xóm.
Trò chuyện xong, Tân Phong trở về phòng của mình.
Vương Tuyết Mai bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời sao. bên ngoài, lẩm bẩm một mình nói: “Chẳng lẽ đã trốn hơn 20 năm rồi mà cũng không thoát được sao?”
“Lão Tân à, đều là lỗi của tôi, tình huống của Phong Nhi đã nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, là số mệnh đã sắp xếp như thế! Nếu ông trời thực sự muốn vậy thì phải để nó đi thôi, Kim Lân sao có thể là vật trong ao, vượt qua vũ môn thì hóa rồng. Chúng ta không có tư cách giữ nó lại, thật sự không có.”
'Vương Tuyết Mai nói rồi, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
Trong đầu bà hiện lên những cảnh của 20 năm trước, bà thật sự mệt mỏi quá, đã trả giá quá nhiều, gần như là cả đời mình. Cùng lúc đó, Tân Phong cũng không ngủ.
Lần trước mẹ và Mộ Uyển Quân bị Đinh Khải Minh bắt cóc, hôm nay mẹ và những người dân trong thôn Thành Trung đều vì hắn mà bị đánh.
Hắn rất tự trách, hắn không sợ đám người kia, nhưng hắn sợ những người xung quanh sẽ bị mình liên lụy.
“Có lẽ cần phải tìm người đến chăm sóc và bảo vệ sự an toàn cho mẹ, nếu không thì mình quá mức bị động.”
Lúc đang chạy đến một đoạn đường văng người, Tân Phong đột nhiên mở miệng nói: “Đã đến lúc mấy người lên đường rồi.”
Ầm!
Ngay khi vừa dứt lời, sát ý của Tân Phong bộc phát ra ngoài, giống như là ngưng tụ thành thực thể. Trong nháy mắt, chiếc xe đang chở hẳn bị vỡ nát,
những người trong xe cũng bị đè ép chết ngay lập tức.
Những chiếc xe đi theo sau nhìn tình huống bất ngờ như thế thì vội vàng phanh gấp.
Nhưng còn chưa kịp đợi bọn họ phản ứng lại, Tân Phong đã lao đến như một con mãnh thú, đám người đó la hét thảm thiết.
Chỉ trong thời gian có vài giây mà toàn bộ mười mấy tên thuộc hạ do nhà họ Du phái tới đã chết hết.
“Hội trưởng Đổng, đến đường nhỏ trong thôn Thành Trung để xử lý thi thể của đám thuộc hạ nhà họ Du đi.”
Tân Phong gọi điện thoại cho Đổng Huy Minh, ra lệnh một câu ngắn gọn, không đợi cho đối phương hỏi nguyên nhân thì hắn đã cúp máy.
Bất kỳ kẻ nào dám đụng đến mẹ hắn, Tân Phong đều sẽ không buông tha, không có đường sống để thương lượng.
Tần Phong lạnh lùng liếc nhìn những thi thể kia, quay đầu đi về thôn Thành Trung.
Sau khi trở về, Tân Phong khôi phục sự bình tĩnh như lúc trước, nâng những người dân bị đánh ngã trên đất dậy, kiểm tra vết thương cho bọn họ một chút, cũng may không có ai bị nguy hiểm đến tính mạng, điều này khiến cho Tân Phong thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Tân Phong bận rộn đến đêm khuya mới chữa trị xong hết cho mọi người.
Nhiều người hỏi hẳn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tân Phong đều bịa đại một lý do nào đó cho qua...
“Mẹ, không sao rồi!”
Lúc này, Tân Phong mới đánh thức Vương Tuyết Mai đang hôn mê. Mới nãy khi đánh ngất bà, Tân Phong đã băng bó lại vết thương trên đầu cho bà.
“Phong nhi, con mau nói cho mẹ biết, rốt cuộc là làm sao vậy?” Sau khi Vương Tuyết Mai tỉnh lại thì hoảng loạn hỏi.
Lần này, Tân Phong không nói dối nữa, nhưng hắn cũng không lên tiếng mà chỉ im lặng.
Bởi vì hắn đã nói dối quá nhiều, rồi có một ngày nào đó mẹ sẽ không còn tin tưởng hắn nữa, cho nên hẳn thà rằng im lặng.
“Được rồi, mẹ không hỏi nữa!”
Nhìn thấy Tần Phong không nói lời nào, Vương Tuyết Mai kéo tay hắn.
“Nhưng mà con phải hứa với mẹ là dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, dù cho có phải lấy đi cái mạng này của mẹ thì con cũng không được có chuyện gì”
Vương Tuyết Mai nhìn Tân Phong chăm chú, nghiêm túc dặn dò.
Tân Phong gật đầu đáp: “Con nhớ rồi.”
“Mẹ tin con!” Vương Tuyết Mai nhéo nhéo bàn tay hắn rồi nắm thật chặt.
Bà lại hỏi thăm tình hình của những người dân khác trong thôn, biết Tân Phong đã chữa trị xong cho mọi người thì Vương Tuyết Mai mới yên tâm nằm xuống, nói ngày mai nhất định phải đi xin lỗi hàng xóm.
Trò chuyện xong, Tân Phong trở về phòng của mình.
Vương Tuyết Mai bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời sao. bên ngoài, lẩm bẩm một mình nói: “Chẳng lẽ đã trốn hơn 20 năm rồi mà cũng không thoát được sao?”
“Lão Tân à, đều là lỗi của tôi, tình huống của Phong Nhi đã nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, là số mệnh đã sắp xếp như thế! Nếu ông trời thực sự muốn vậy thì phải để nó đi thôi, Kim Lân sao có thể là vật trong ao, vượt qua vũ môn thì hóa rồng. Chúng ta không có tư cách giữ nó lại, thật sự không có.”
'Vương Tuyết Mai nói rồi, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
Trong đầu bà hiện lên những cảnh của 20 năm trước, bà thật sự mệt mỏi quá, đã trả giá quá nhiều, gần như là cả đời mình. Cùng lúc đó, Tân Phong cũng không ngủ.
Lần trước mẹ và Mộ Uyển Quân bị Đinh Khải Minh bắt cóc, hôm nay mẹ và những người dân trong thôn Thành Trung đều vì hắn mà bị đánh.
Hắn rất tự trách, hắn không sợ đám người kia, nhưng hắn sợ những người xung quanh sẽ bị mình liên lụy.
“Có lẽ cần phải tìm người đến chăm sóc và bảo vệ sự an toàn cho mẹ, nếu không thì mình quá mức bị động.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.