Manh Hôn Ách Giá

Chương 20: Quấn ngực

Nặc Danh Hàm Ngư

21/05/2021

Khi mang thai đến tháng thứ tám, cơ thể Tô Hòa thay đổi ngày càng kỳ lạ. Vốn dĩ y chỉ cảm thấy ngực căng đau, lúc đó vẫn chưa chú ý tới, chờ đến một ngày nọ y đột nhiên cảm thấy ngực mình ươn ướt, lại toát ra mùi sữa, làm mỗi lần cởi y phục y lại xấu hổ muốn chết.

Hai núm vú tròn bằng hạt lạc dính chút sữa màu trắng, dùng ngón tay chọc vào vẫn có sữa rỉ ra. Tô Hòa trông thấy bản thân như vậy cũng hoang mang. Thảo nào dạo này Lục Nghiêu rất thích ôm y, nói trên người y có mùi sữa.

“Hòa nhi.” Bên ngoài, Lục Nghiêu đã trở lại, đang tiến vào trong phòng.

Tô Hòa nghe thấy giọng nói kia thì giật mình, y nhìn bầu ngực còn nhớp nháp của mình, tiếng bước chân của trượng phu đang ngày càng gần, y cắn cắn môi, với tay lấy miếng quấn ngực quấn ngực mình lại.

Vừa mặc xong y phục thì Lục Nghiêu bước vào. Tô Hòa chỉnh lại y phục, thấy không có gì bất thường thì vén rèm lên đón hắn.

Lục Nghiêu nhìn thấy người, nóng lòng muốn tiến lên ôm y, một tay ôm lấy bụng y, một tay xoa mặt, vùi đầu vào cổ Tô Hòa, khẽ dụi dụi, thoạt nhìn giống như một con cún to đang làm nũng. Từ rất lâu trước hắn đã ngửi thấy mùi trên người Tô Hòa, thời gian mang thai càng tăng thì mùi càng đậm, dịu ngọt như mùi sữa.

“Hôm nay thế nào rồi?” Lục Nghiêu ngẩng đầu hôn trán y, dìu y đến ghế quý phi bên cạnh rồi ngồi xuống, để y ngồi lên trên đùi mình, “Nghe Thi Họa nói trưa nay ngươi chỉ ăn nửa bát cơm?”

Tô Hòa nghe xong câu hỏi của nam nhân, chột dạ vuốt ve bụng mình, chống chế: “No rồi, bé con, nói no rồi.”

Thực ra ngoại trừ phản ứng trong khoảng thời gian đầu lúc bị Tô Văn Thanh bắt nhốt, Tô Hòa mang thai mấy tháng nay cũng không có phản ứng gì nhiều, đứa bé trong bụng dường như cũng biết thương cha mình, không làm y khó chịu, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.

Gần đây thời tiết càng lúc càng nóng, cảm giác thèm ăn cũng giảm đi nhiều, có lúc y còn không ăn được bằng một nửa so với bình thường, thế nhưng sau khi qua giờ cơm lại bắt đầu đói. Vì vậy Lục Nghiêu còn cố ý dặn dò Thi Họa, giảm số lượng hoa quả tráng miệng lại để ép y ăn thêm cơm. Có điều cũng chỉ là trên ép buộc, dưới đối phó. Tô Hòa dựa vào vẻ đáng thương bẩm sinh và lá gan càng ngày càng lớn của mình, đi tạo quan hệ với đầu bếp, mỗi lần có thể ăn bánh gừng mà Giang đại nương bí mật giữ lại cho.

Lục Nghiêu bất lực lau đi vụn bánh còn dính trên khóe miệng y, vươn tay nhéo nhéo: “Giang đại nương lén cho ngươi cái gì rồi? Hả? Ăn vụng còn rõ ràng như vậy.”

“Bé con, tốt, đừng lo lắng.” Tô Hòa dùng ống tay áo lau khóe miệng, cúi đầu tựa vào ngực nam nhân, cố gắng đổi chủ đề sang chuyện khác. Tuyệt đối không thể nói ra, chỗ cung cấp đồ ăn là Giang đại nương vẫn nên cẩn thận giấu kín, tuy rằng đã bị bắt quả tang, thế nhưng lấp liếm ở trước mặt Lục Nghiêu vẫn có chút tác dụng.



“Không phải lo cho bé con, là lo lắng cho ngươi. Nam nhân mang thai rất cực khổ, ngươi lại không chịu ngoan ngoãn ăn cơm.” Lục Nghiêu bị y lôi kéo làm nũng đến không biết làm sao, chỉ có thể khuyên nhủ lần nữa: “Bữa cơm tối nay ta đưa bao nhiêu ngươi phải ăn bấy nhiêu, nghe chưa hả, khó khăn lắm mới nuôi ra được chút thịt, đừng khiến ta lo lắng nữa được không?”

Tô Hòa không ngờ nam nhân lại có suy nghĩ như vậy, thấy lông màu hắn hơi cau lại, ánh mắt đầy lo lắng, chỉ có thể gật gật đầu đồng ý.

Lục Nghiêu xoa xoa lưng y, cảm thấy có gì đó hơi cấn: “Hòa nhi, phía sau lưng ngươi là cái gì vậy?”

Tô Hòa giật mình, không ngờ động tác vừa rồi quá vội, chưa kịp giấu kỹ mảnh vải, y ôm chỗ ngực rồi lắc lắc đầu.

Cho rằng Tô Hòa khó chịu lại giấu giếm mình, Lục Nghiêu nghiêm giọng: “Buông ra, để ta xem một chút.”

Nói xong thì mặc cho y từ chối, hắn cẩn thận vén y phục của người trong lòng lên, cảnh tượng trước mặt khiến hắn trừng to mắt. Ngực của tiểu thê tử được bọc trong tấm vải trắng rộng cỡ bàn tay, vị trí hai núm vú còn có vệt nước, lan ra như đóa hoa. Hắn vòng tay ra lưng y tháo nút thắt, rồi nhẹ nhàng gỡ lớp vải cản trở xuống, cặp vú trắng ngần nảy ra, sữa vẫn còn đọng ở đầu v*.

Bị trượng phu nhìn thấy dáng vẻ này, Tô Hòa lo lắng hất tay hắn ra, muốn nhảy khỏi ghế quý phi, song lại bị nam nhân tóm được bắt ngồi lại.

“Hòa nhi đây là… ra sữa phải không?” Lục Nghiêu cúi đầu dùng chóp mũi chạm vào hai bầu vú, giọng nói khàn khàn, “Chẳng trách ta cứ luôn ngửi thấy mùi sữa, thì ra Hòa nhi của ta ra sữa rồi.”

Tô Hòa bị hắn giữ chặt không thể cử động, y xấu hổ không muốn nhìn hắn, cũng không nói chuyện, đôi mắt hồng hồng vì xấu hổ.

Lục Nghiêu biết mình đùa hơi quá, vội vàng ngẩng đầu hôn môi tiểu tức phụ: “Giận rồi sao? Tướng công sai rồi, Hòa nhi tha thứ cho ta một lần được không?”

Trước giờ Tô Hòa vẫn luôn không cáu giận gì với hắn, chỉ cần dỗ dành một chút là được rồi, nghe giọng hắn không có vẻ chán ghét như tưởng tượng, thực ra y cũng thở phào nhẹ nhõm. Cơ thể y vốn đã quái dị, nhưng không có nghĩa là có thể tiếp nhận được việc mình có sữa giống nữ nhân.



“Tướng quân, Hòa nhi, kỳ quái.”

“Không kỳ quái, lúc trước lão quái đã nói với ta, sau khi Hòa nhi có bé con, có sữa cũng là chuyện bình thường. Ngoài việc chảy sữa, có còn nơi nào không thoải mái không?”

Nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng Tô Hòa vẫn nói ra sự thật: “Trướng.”

Lục Nghiêu ôm y quay lại, để y ngồi đối diện với mình, hai chân dạng ở hai bên, ghé vào tai y khẽ nói một câu. Tô Hòa nghe xong đỏ mặt ngay tức khắc, nóng bừng đến tận mang tai.

“Hòa nhi, có được không?” Nụ hôn nóng bỏng rải rác từ cổ xuống ngực, hai tay Lục Nghiêu dừng ở chỗ cặp vú rồi nâng lên, hắn cúi đầu vùi mặt vào hôn xuống.

“A.” Tô Hòa bị sự đụng chạm này kích thích đến mức ngẩng đầu lên, cơn ngứa râm ran truyền tới từ ngực, còn cả cảm giác ngứa ngáy khi da thịt bị liếm láp. Cuối cùng, giữa tác động từ cả đau đớn và khoái cảm đã khiến y gật đầu đồng ý.

Được cho phép, động tác của nam nhân càng trở nên phóng túng, đôi môi men theo đường cong của bầu vú rồi tấn công điểm đỏ ở trung tâm, lúc chạm tới nơi, hắn vươn đầu lưỡi ra liếm láp, sau đó há miệng ngậm toàn bộ đầu v*, chỉ cần hút nhẹ, bầu sữa đã sớm căng trướng lập tức chảy vào miệng, thật ngọt.

Tô Hòa bị khoái cảm đột ngột đánh úp, núm vú bên trái được một nơi nóng ướt bao lấy, cảm giác được bú liếm khiến y cảm giác thoải mái rất khác lạ, đưa tay lên ôm cái đầu đang vùi vào ngực mình, mong muốn hắn có thể mút mạnh hơn.

Sau khi hút hết sữa ở một bên vú, Lục Nghiêu vẫn chưa thỏa mãn mút núm vú đã hơi xẹp xuống, sau đó quay ra ngậm nốt bên còn lại. Hắn vừa hút núm vú, đầu lưỡi vừa nhẹ nhàng đảo quanh, đầu v* bị hắn kéo một cái, chụt một tiếng. Chơi đùa xong hắn lại tiếp tục bú mút.

Tô Hòa không ngừng bị khoái cảm trước ngực làm cho choáng váng, cảm thấy cái miệng nhỏ dưới thân đột nhiên trào ra một luồng nước, khiến quần y ướt đẫm. Tô Hòa ngây ra, y có chút không tin nổi mà cúi đầu, vừa được trượng phu bú vú, y đã lên đỉnh bằng hoa huy*t rồi.

Chờ đến khi hút hết sữa ở cả hai vú, Lục Nghiêu mới cảm thấy đùi mình ẩm ướt. Hắn ngẩng đầu lên, áp trán mình vào trán người trong ngực, nhẹ nhàng trấn an: “Bên dưới ướt rồi? Không sao, vi phu ôm ngươi đi rửa.”

Tô Hòa vùi đầu vào ngực nam nhân, không nói gì, chỉ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Manh Hôn Ách Giá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook