Mạnh Long Sủng Ái Thê - Lão Đại Xin Kiềm Chế
Chương 37
Mộc Y Huyết Tịch
26/10/2019
Không bao lâu bảo an liền lên đến.
" chủ tịch".
" đem cô ta quăn ra ngoài". Hà Y Bối ra lệnh, nhưng mắt vẫn bắn tia lạnh lẽo về phía anh.
" lời cô ấy là lời của tôi". đứng dậy đi về phía cô, kéo cô đứng dậy theo mình, sau đó ôm cô đặt lên đùi.
" sao không gọi cho anh". Anh không để tâm đám nhân viên đang nhìn mình đưa tay phớt nhẹ, đám người liền biến mất sau cánh cửa, nhưng vẫn còn vang vọng tiếng la hét xin tha của cô ta.
Đám nhân viên nhìn thấy cô ta bị kéo ra cũng không lên tiếng, ai biểu lúc trước cô ta ỷ mình là thư ký chủ tịch, không thèm xem ai ra gì, bây giờ bị đuổi ra khỏi đây, xem ai dám nhận cô ta.
" em mua cho anh cái áo, liền muốn đem đến cho anh xem". Hà Y Bối nhìn cái áo đang để trên sofa lúc này kế bên anh.
" lát nữa anh thử, bây giờ chúng ta nghỉ ngơi". Nói xong ôm cô đem vào phòng nghỉ phía sau lưng.
Cô chính là không có gì làm, tự mình đem mình cho sói ăn, kết quả đến tối muộn, cô cũng không biết như thế nào mình trở về được Mộc viên.
~~~~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~
" tiểu Nhi em đang làm gì vậy".Hà Y Bối nhìn đóng đồ ăn trước mặt, khó hiểu nhìn Mạc Nhi Nhi.
" em đang tập nấu ăn". Mạc Nhi Nhi mắt không dời đi trả lời cô, tuy trước giờ thức ăn của Hà Y Bối điều do Mạc Nhi Nhi chuẩn bị, nhưng người nấu là đầu bếp của nhà họ Mộc.
" tại sao". cô thật sự khó hiểu, không phải ở Mộc viên có đầu bếp sao, sao phải học?.
" muốn đến được trái tim đàn ông, nhất định phải qua bao tử trước, Y Bối, em là đang theo đuổi người ta nha". Mạc Nhi Nhi có chút ngại ngùng nhìn cô, Mạc Nhi Nhi không hề che giấu, bởi trong mắt Mạc Nhi Nhi cô chính là người thân.
" Bạch Uy Vũ". Hà Y Bối nhả lời vàng ngọc của mình ra, cuối cùng cũng khiến Mạc Nhi Nhi ngạc nhiên quay lại nhìn cô.
" Y Bối, sao chị lại biết, em..em vẫn chưa nói ra mà". Với lại Mạc Nhi Nhi che giấu rất kĩ, một cử chỉ hành động, lời nói, cả ánh mắt cũng không thể hiện ra, cô làm sao biết được chứ.
" tiểu Nhi em quên chị là ai rồi sao". Nếu ngay cả việc tâm tư người bên cạnh mình hằng ngày đón cũng không ra, cô xứng với danh sát thủ hạng A sao?.
" Y Bối, chị đừng nói cho người khác biết được không, nhất là anh ấy, em muốn tự mình nói với anh ấy". Mạc Nhi Nhi ngại ngùng nhìn cô.
" được".
" Y Bối cảm ơn chị".
" vậy em tiếp tục đi, chị đi tìm Mộc Nghiêm Từ".
" chủ tịch".
" đem cô ta quăn ra ngoài". Hà Y Bối ra lệnh, nhưng mắt vẫn bắn tia lạnh lẽo về phía anh.
" lời cô ấy là lời của tôi". đứng dậy đi về phía cô, kéo cô đứng dậy theo mình, sau đó ôm cô đặt lên đùi.
" sao không gọi cho anh". Anh không để tâm đám nhân viên đang nhìn mình đưa tay phớt nhẹ, đám người liền biến mất sau cánh cửa, nhưng vẫn còn vang vọng tiếng la hét xin tha của cô ta.
Đám nhân viên nhìn thấy cô ta bị kéo ra cũng không lên tiếng, ai biểu lúc trước cô ta ỷ mình là thư ký chủ tịch, không thèm xem ai ra gì, bây giờ bị đuổi ra khỏi đây, xem ai dám nhận cô ta.
" em mua cho anh cái áo, liền muốn đem đến cho anh xem". Hà Y Bối nhìn cái áo đang để trên sofa lúc này kế bên anh.
" lát nữa anh thử, bây giờ chúng ta nghỉ ngơi". Nói xong ôm cô đem vào phòng nghỉ phía sau lưng.
Cô chính là không có gì làm, tự mình đem mình cho sói ăn, kết quả đến tối muộn, cô cũng không biết như thế nào mình trở về được Mộc viên.
~~~~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~
" tiểu Nhi em đang làm gì vậy".Hà Y Bối nhìn đóng đồ ăn trước mặt, khó hiểu nhìn Mạc Nhi Nhi.
" em đang tập nấu ăn". Mạc Nhi Nhi mắt không dời đi trả lời cô, tuy trước giờ thức ăn của Hà Y Bối điều do Mạc Nhi Nhi chuẩn bị, nhưng người nấu là đầu bếp của nhà họ Mộc.
" tại sao". cô thật sự khó hiểu, không phải ở Mộc viên có đầu bếp sao, sao phải học?.
" muốn đến được trái tim đàn ông, nhất định phải qua bao tử trước, Y Bối, em là đang theo đuổi người ta nha". Mạc Nhi Nhi có chút ngại ngùng nhìn cô, Mạc Nhi Nhi không hề che giấu, bởi trong mắt Mạc Nhi Nhi cô chính là người thân.
" Bạch Uy Vũ". Hà Y Bối nhả lời vàng ngọc của mình ra, cuối cùng cũng khiến Mạc Nhi Nhi ngạc nhiên quay lại nhìn cô.
" Y Bối, sao chị lại biết, em..em vẫn chưa nói ra mà". Với lại Mạc Nhi Nhi che giấu rất kĩ, một cử chỉ hành động, lời nói, cả ánh mắt cũng không thể hiện ra, cô làm sao biết được chứ.
" tiểu Nhi em quên chị là ai rồi sao". Nếu ngay cả việc tâm tư người bên cạnh mình hằng ngày đón cũng không ra, cô xứng với danh sát thủ hạng A sao?.
" Y Bối, chị đừng nói cho người khác biết được không, nhất là anh ấy, em muốn tự mình nói với anh ấy". Mạc Nhi Nhi ngại ngùng nhìn cô.
" được".
" Y Bối cảm ơn chị".
" vậy em tiếp tục đi, chị đi tìm Mộc Nghiêm Từ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.