Chương 159: Anh không phải là kẻ ngốc sao?
Ma Mị Hồng Trần
26/01/2024
Ánh mắt Lý Cảnh Thiên rất lạnh lùng, nhưng rất nhanh che giấu biểu cảm, ngẩng đầu lại cười hề hề.
"Thật vậy sao?"
"Thật"
Lý Cảnh Thiên cầm gói thuốc bột, mở gói giấy ra ngửi. Thuốc mạnh!
Loại thuốc này đã bị cấm ở Thành phố Bạch từ mười mấy năm trước!
Họ dám cho Quả Nhi dùng thứ như vậy! Đúng là không sợ gây chết người!
Anh ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sáng ngời đầy điên cuồng của Triệu Hữu Tài: "Đây là cái gì? Ăn được không?"
Triệu Hữu Tài cố gắng cười thân thiện nhất có thể: "Ăn được, là đồ tốt."
“Thật sao?” Lý Cảnh Thiên cười hì hì, đổ hết bột vào ly rượu, lắc đều.
Đúng lúc này, Quả Nhi quay lại.
Triệu Hữu Tài cầm lấy cái ly đưa cho Quả Nhi: "Bọn anh đang mời rượu anh trai của em, đáng tiếc anh ta không biết uống rượu, em uống thay anh tai"
Sắc mặt Quả Nhi thay đổi.
Vừa rồi cô ra ngoài uống viên thuốc sư huynh đưa cho, khó khăn lắm mới thanh trừ hết cồn trong người, tỉnh táo lại,
nhưng vừa quay lại phải uống nữa?
"Anh Triệu, tôi thật sự không uống nổi nữa, giờ tôi phải anh trai trở về. Lần sau có cơ hội gặp lại."
Nhưng Triệu Hữu Tài đã chặn đường cô.
"Quả Nhị, đây là ly cuối cùng, không uống là không nể mặt anh rồi."
Quả Nhi đã chán ngấy với những lời bắt cóc đạo đức như vậy từ lâu, cô đang nghĩ cách thoát đi thì Lý Cảnh Thiên cười nói:
"Anh ta đã bỏ thêm thứ tốt gì đó vào ly của em."
Sắc mặt Quả Nhi thay đổi!
Tuy rằng cô chưa từng trải qua những việc này, nhưng cô đã sớm có tiếp xúc da thịt sư với huynh không chỉ một lần, hơn nữa cô cũng am hiểu dược lý, tự nhiên biết thư tốt này là cái gì.
Cô giật lấy ly rượu ngửi thử, lập tức hiểu ra!
"Triệu Hữu Tài, rốt cuộc anh muốn làm gì?!" Khi Triệu Hữu Tài thấy sự việc đã bị lộ, mặc dù tức giận vì Lý Cảnh Thiên đã làm hỏng việc, nhưng anh ta cũng không hề sợ hãi.
Một cô gái yếu đuối và một kẻ ngốc muốn thoát khỏi phòng riêng này?
Năm mơ đi! Anh ta ngay lập tức lộ rõ bản chất thật của mình!
“Em không biết anh muốn làm gì sao?” Tiếng cười dâm đãng của anh ta vang vọng khäp phòng riêng!
Trong phút chốc, mọi người trong phòng riêng đều như biến thành sói, không còn che giấu ánh mắt nhìn Quả Nhi nữa, thậm chí có người còn lấy điện thoại di động và bắt đầu ghi hình từ lâu.
"Anh Triệu, như đã thống nhất, anh chơi trước đi! Các anh em giúp anh quay lại! Anh không được đánh lẻ! Lát nữa anh cũng phải để anh em vui vẻ mới được!"
Triệu Hữu Tài vặn cánh tay của Lý Cảnh Thiên và nhìn chăm chằm vào Quả Nhi một cách hung tợn.
"Ngoan ngoãn uống ly rượu này, tôi sẽ thả anh ta đi! Nếu không... a..."
Anh ta còn chưa kịp đe dọa xong, giây tiếp theo, anh ta đã cảm thấy trời đất quay cuồng!
Anh ta bị Lý Cảnh Thiên khống chế ngược lại? Lúc này Lý Cảnh Thiên tựa như thay đổi thành một người khác, trong mắt tràn đầy lãnh đạm và sự tức giận, đâu còn vẻ ngu ngơ như trước nữa?
Anh lấy cái ly từ tay Triệu Hữu Tài, đưa tới trước mặt anh ta.
"Ngoan ngoãn uống ly rượu này đi, tôi sẽ tha cho cậu."
"Anh không phải là kẻ ngốc sao?”
Lý Cảnh Thiên dùng sức nhéo cằm anh ta, ép anh ta mở miệng, sau đó dùng tay kia rót rượu trong ly vào miệng anh tal
"Tất nhiên là tôi không phải, cậu mới ngốc!" Những người khác nhìn thấy sự thay đổi ngoạn mục này thì đều sửng sốt, khi họ kịp phản ứng lại, thì Lý Cảnh Thiên đã
khóa cửa phòng riêng lại trước.
"Những tên ngốc như các người, hôm nay không một ai có thể trốn thoát được!"
Mọi người nhất thời tức giận! "Anh là cái thá gì? Sao dám ngăn cản chúng tôi?"
"Anh có biết tôi là ai không? Đây gọi là giam giữ trái phép! Phải ngồi tù!"
"Tôi nhất định phải kiện anh! Đưa anh vào tù! Cả đời không bao giờ thoát ra được!"
Lý Cảnh Thiên bình tĩnh nhìn bọn họ hò hét, lúc này thuốc mà Triệu Hữu Tài uống đã có tác dụng!
"Thật vậy sao?"
"Thật"
Lý Cảnh Thiên cầm gói thuốc bột, mở gói giấy ra ngửi. Thuốc mạnh!
Loại thuốc này đã bị cấm ở Thành phố Bạch từ mười mấy năm trước!
Họ dám cho Quả Nhi dùng thứ như vậy! Đúng là không sợ gây chết người!
Anh ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sáng ngời đầy điên cuồng của Triệu Hữu Tài: "Đây là cái gì? Ăn được không?"
Triệu Hữu Tài cố gắng cười thân thiện nhất có thể: "Ăn được, là đồ tốt."
“Thật sao?” Lý Cảnh Thiên cười hì hì, đổ hết bột vào ly rượu, lắc đều.
Đúng lúc này, Quả Nhi quay lại.
Triệu Hữu Tài cầm lấy cái ly đưa cho Quả Nhi: "Bọn anh đang mời rượu anh trai của em, đáng tiếc anh ta không biết uống rượu, em uống thay anh tai"
Sắc mặt Quả Nhi thay đổi.
Vừa rồi cô ra ngoài uống viên thuốc sư huynh đưa cho, khó khăn lắm mới thanh trừ hết cồn trong người, tỉnh táo lại,
nhưng vừa quay lại phải uống nữa?
"Anh Triệu, tôi thật sự không uống nổi nữa, giờ tôi phải anh trai trở về. Lần sau có cơ hội gặp lại."
Nhưng Triệu Hữu Tài đã chặn đường cô.
"Quả Nhị, đây là ly cuối cùng, không uống là không nể mặt anh rồi."
Quả Nhi đã chán ngấy với những lời bắt cóc đạo đức như vậy từ lâu, cô đang nghĩ cách thoát đi thì Lý Cảnh Thiên cười nói:
"Anh ta đã bỏ thêm thứ tốt gì đó vào ly của em."
Sắc mặt Quả Nhi thay đổi!
Tuy rằng cô chưa từng trải qua những việc này, nhưng cô đã sớm có tiếp xúc da thịt sư với huynh không chỉ một lần, hơn nữa cô cũng am hiểu dược lý, tự nhiên biết thư tốt này là cái gì.
Cô giật lấy ly rượu ngửi thử, lập tức hiểu ra!
"Triệu Hữu Tài, rốt cuộc anh muốn làm gì?!" Khi Triệu Hữu Tài thấy sự việc đã bị lộ, mặc dù tức giận vì Lý Cảnh Thiên đã làm hỏng việc, nhưng anh ta cũng không hề sợ hãi.
Một cô gái yếu đuối và một kẻ ngốc muốn thoát khỏi phòng riêng này?
Năm mơ đi! Anh ta ngay lập tức lộ rõ bản chất thật của mình!
“Em không biết anh muốn làm gì sao?” Tiếng cười dâm đãng của anh ta vang vọng khäp phòng riêng!
Trong phút chốc, mọi người trong phòng riêng đều như biến thành sói, không còn che giấu ánh mắt nhìn Quả Nhi nữa, thậm chí có người còn lấy điện thoại di động và bắt đầu ghi hình từ lâu.
"Anh Triệu, như đã thống nhất, anh chơi trước đi! Các anh em giúp anh quay lại! Anh không được đánh lẻ! Lát nữa anh cũng phải để anh em vui vẻ mới được!"
Triệu Hữu Tài vặn cánh tay của Lý Cảnh Thiên và nhìn chăm chằm vào Quả Nhi một cách hung tợn.
"Ngoan ngoãn uống ly rượu này, tôi sẽ thả anh ta đi! Nếu không... a..."
Anh ta còn chưa kịp đe dọa xong, giây tiếp theo, anh ta đã cảm thấy trời đất quay cuồng!
Anh ta bị Lý Cảnh Thiên khống chế ngược lại? Lúc này Lý Cảnh Thiên tựa như thay đổi thành một người khác, trong mắt tràn đầy lãnh đạm và sự tức giận, đâu còn vẻ ngu ngơ như trước nữa?
Anh lấy cái ly từ tay Triệu Hữu Tài, đưa tới trước mặt anh ta.
"Ngoan ngoãn uống ly rượu này đi, tôi sẽ tha cho cậu."
"Anh không phải là kẻ ngốc sao?”
Lý Cảnh Thiên dùng sức nhéo cằm anh ta, ép anh ta mở miệng, sau đó dùng tay kia rót rượu trong ly vào miệng anh tal
"Tất nhiên là tôi không phải, cậu mới ngốc!" Những người khác nhìn thấy sự thay đổi ngoạn mục này thì đều sửng sốt, khi họ kịp phản ứng lại, thì Lý Cảnh Thiên đã
khóa cửa phòng riêng lại trước.
"Những tên ngốc như các người, hôm nay không một ai có thể trốn thoát được!"
Mọi người nhất thời tức giận! "Anh là cái thá gì? Sao dám ngăn cản chúng tôi?"
"Anh có biết tôi là ai không? Đây gọi là giam giữ trái phép! Phải ngồi tù!"
"Tôi nhất định phải kiện anh! Đưa anh vào tù! Cả đời không bao giờ thoát ra được!"
Lý Cảnh Thiên bình tĩnh nhìn bọn họ hò hét, lúc này thuốc mà Triệu Hữu Tài uống đã có tác dụng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.