Chương 190: Ánh mắt hắn ta
Ma Mị Hồng Trần
27/01/2024
Hắn ta cố gắng trấn định mà vén tóc Âu Dương Thiến lên, sau khi thấy rõ dung mạo của cô ta thì lập tức sửng người.
Dáng dấp của Âu Dương Thiến thật sự quá đẹp!
Trước đó không lâu hắn ta vừa đi du học trở về, mặc dù có bối cảnh là phái học viện, nhưng do học sinh của Trương Nhân vừa xảy ra chuyện nên muốn đứng vững gót chân thì hắn ta nhất định phải dựa vào chính mình.
Thiên kim của năm gia tộc lớn Bạch Thị ai cũng xinh đẹp như hoa, chỉ cần hắn ta có thể chiếm được một người thì nhất định làm ít công to. Rất nhanh hắn ta đã tìm cách làm quen với Hoàng Phủ Tâm Nghiên. Vốn cho rằng dung mạo của cô ta đã rất đẹp, không ngờ Âu Dương Thiến còn cao hơn một bậc.
Nhất là hiện tại còn bị bệnh càng khiến vẻ đẹp của cô ta tăng thêm một tia yếu đuối.
Tả Hào chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Nếu hắn ta thật có thể chữa khỏi cho Âu Dương Thiến thì mỹ nhân này sớm muộn gì cũng thuộc về mình.
Ánh mắt hắn ta không khỏi dời xuống phía dưới... Chỉ tiếc Âu Dương Thiến đang ôm chặt lấy bản thân. Mặc dù cô ta chỉ mặc một bộ đồ ngủ, nhưng hắn ta lại không thấy được gì.
"Chào cô." Hắn ta thử nhẹ nhàng gọi: “Tôi tên là Tả Hào, cô đừng sợ, tôi tới giúp cô thôi."
Rốt cục Tả Hào cũng cho thấy tính chuyên nghiệp của mình.
"Cô yên tâm, tôi không có ác ý. Tiếp theo tôi hỏi cái gì thì cô cứ trả lời chân thật, được không?"
Âu Dương Thiến không để ý tới hắn ta, chỉ lẳng lặng ngồi dựa vào góc tường rồi vươn hai tay vòng quanh đầu gối, không chịu động đậy lấy một cái.
Tả Hào chỉ đành ngồi xuống bên cạnh cô ta.
"Cô biết mình tên là gì không?"
Âu Dương Thiến không có phản ứng.
Tả Hào cố gắng thể hiện sự dịu dàng: "Âu Dương Thiến, đây là tên của cô."
Hắn ta vươn tay nhẹ nhàng khoác lên tay Âu Dương Thiến, nâng một tay của cô ta lên rồi viết chữ "Thiến" vào lòng bàn tay.
"Tên rất dễ nghe. Ai ở đây cũng yêu cô, có người nhà cũng có bạn bè của cô, còn có người hâm mộ cô giống như tôi. Cô có thắc mắc nào cũng có thể hỏi tôi, tôi nhất định sẽ nói rõ cho cô."
Nhưng Âu Dương Thiến vẫn ngồi tại chỗ không nói lời nào, cũng bất động.
Tả Hào đành ngồi xuống bên người cô ta, nói từng chút từng chút những thông tin mình biết cho cô ta nghe —— Trước đó cô ta làm gì, công việc thông thường là những gì, quen biết người nào, từng có những trải nghiệm khó quên nào...
Đáng tiếc Âu Dương Thiến nghe những chuyện này lại hoàn toàn không có phản ứng. Một giờ trôi qua, từ đầu tới cuối Âu Dương Thiến vẫn duy trì tư thế như vậy.
Tả Hào đã ngồi đến tê chân, rốt cục hắn ta cũng không kiên trì nữa mà đứng lên ưỡn thẳng người, nhìn xuống Âu Dương Thiến từ trên cao.
Bây giờ cô ta yếu đuối như một con cừu non, không có năng lực chống cự nào cả.
Thậm chí Tả Hào cảm thấy hiện tại mình có thể làm gì thiên kim tiểu thư này cũng được, dù làm gì thì Âu Dương Thiến cũng không phản kháng.
Không được không được!
Hắn ta vội dẹp bỏ suy nghĩ này.
Hắn ta muốn thả dây dài câu cá lớn, tuyệt đối không thể vì chút lợi ích trước mắt mà bỏ qua tương lai tốt đẹp hơn.
"Bác sĩ Tả!" Hoàng Phủ Tâm Nghiên chờ không nổi: “Tình hình thế nào? Thiến Thiến có chuyển biến tốt nào không?"
Tả Hào bất đắc dĩ lắc đầu: "Tình hình nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng."
Trước khi tới Tả Hào tràn đầy tự tin. Nói thế nào hắn ta cũng học chuyên sâu ngành tâm lý học ở nước ngoài, tự nhận có trình độ nắm giữ tâm lý con người nhất định. Chỉ cần không phải vấn đề nghiêm trọng thì hắn ta có thể dễ dàng ứng phó.
Dáng dấp của Âu Dương Thiến thật sự quá đẹp!
Trước đó không lâu hắn ta vừa đi du học trở về, mặc dù có bối cảnh là phái học viện, nhưng do học sinh của Trương Nhân vừa xảy ra chuyện nên muốn đứng vững gót chân thì hắn ta nhất định phải dựa vào chính mình.
Thiên kim của năm gia tộc lớn Bạch Thị ai cũng xinh đẹp như hoa, chỉ cần hắn ta có thể chiếm được một người thì nhất định làm ít công to. Rất nhanh hắn ta đã tìm cách làm quen với Hoàng Phủ Tâm Nghiên. Vốn cho rằng dung mạo của cô ta đã rất đẹp, không ngờ Âu Dương Thiến còn cao hơn một bậc.
Nhất là hiện tại còn bị bệnh càng khiến vẻ đẹp của cô ta tăng thêm một tia yếu đuối.
Tả Hào chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Nếu hắn ta thật có thể chữa khỏi cho Âu Dương Thiến thì mỹ nhân này sớm muộn gì cũng thuộc về mình.
Ánh mắt hắn ta không khỏi dời xuống phía dưới... Chỉ tiếc Âu Dương Thiến đang ôm chặt lấy bản thân. Mặc dù cô ta chỉ mặc một bộ đồ ngủ, nhưng hắn ta lại không thấy được gì.
"Chào cô." Hắn ta thử nhẹ nhàng gọi: “Tôi tên là Tả Hào, cô đừng sợ, tôi tới giúp cô thôi."
Rốt cục Tả Hào cũng cho thấy tính chuyên nghiệp của mình.
"Cô yên tâm, tôi không có ác ý. Tiếp theo tôi hỏi cái gì thì cô cứ trả lời chân thật, được không?"
Âu Dương Thiến không để ý tới hắn ta, chỉ lẳng lặng ngồi dựa vào góc tường rồi vươn hai tay vòng quanh đầu gối, không chịu động đậy lấy một cái.
Tả Hào chỉ đành ngồi xuống bên cạnh cô ta.
"Cô biết mình tên là gì không?"
Âu Dương Thiến không có phản ứng.
Tả Hào cố gắng thể hiện sự dịu dàng: "Âu Dương Thiến, đây là tên của cô."
Hắn ta vươn tay nhẹ nhàng khoác lên tay Âu Dương Thiến, nâng một tay của cô ta lên rồi viết chữ "Thiến" vào lòng bàn tay.
"Tên rất dễ nghe. Ai ở đây cũng yêu cô, có người nhà cũng có bạn bè của cô, còn có người hâm mộ cô giống như tôi. Cô có thắc mắc nào cũng có thể hỏi tôi, tôi nhất định sẽ nói rõ cho cô."
Nhưng Âu Dương Thiến vẫn ngồi tại chỗ không nói lời nào, cũng bất động.
Tả Hào đành ngồi xuống bên người cô ta, nói từng chút từng chút những thông tin mình biết cho cô ta nghe —— Trước đó cô ta làm gì, công việc thông thường là những gì, quen biết người nào, từng có những trải nghiệm khó quên nào...
Đáng tiếc Âu Dương Thiến nghe những chuyện này lại hoàn toàn không có phản ứng. Một giờ trôi qua, từ đầu tới cuối Âu Dương Thiến vẫn duy trì tư thế như vậy.
Tả Hào đã ngồi đến tê chân, rốt cục hắn ta cũng không kiên trì nữa mà đứng lên ưỡn thẳng người, nhìn xuống Âu Dương Thiến từ trên cao.
Bây giờ cô ta yếu đuối như một con cừu non, không có năng lực chống cự nào cả.
Thậm chí Tả Hào cảm thấy hiện tại mình có thể làm gì thiên kim tiểu thư này cũng được, dù làm gì thì Âu Dương Thiến cũng không phản kháng.
Không được không được!
Hắn ta vội dẹp bỏ suy nghĩ này.
Hắn ta muốn thả dây dài câu cá lớn, tuyệt đối không thể vì chút lợi ích trước mắt mà bỏ qua tương lai tốt đẹp hơn.
"Bác sĩ Tả!" Hoàng Phủ Tâm Nghiên chờ không nổi: “Tình hình thế nào? Thiến Thiến có chuyển biến tốt nào không?"
Tả Hào bất đắc dĩ lắc đầu: "Tình hình nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng."
Trước khi tới Tả Hào tràn đầy tự tin. Nói thế nào hắn ta cũng học chuyên sâu ngành tâm lý học ở nước ngoài, tự nhận có trình độ nắm giữ tâm lý con người nhất định. Chỉ cần không phải vấn đề nghiêm trọng thì hắn ta có thể dễ dàng ứng phó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.