Chương 173: Liêu Phi Lãng bị người này tát ngơ ra!
Ma Mị Hồng Trần
26/01/2024
Lúc này Thượng Quan Nhược Hoa đã hấp hối, giống như sẽ trút hơi thở cuối cùng vào bất cứ lúc nào. Lý Cảnh Thiên đồn khí đan điền rồi mở mắt ra, chỉ thấy quanh người Thượng. Quan Nhược Hoa bị một làn khí đen dày đặc quấn chặt lấy. Một luồng khí đen đang không ngừng di chuyển lên trên theo. hơi thở của cô.
Trong luồng khí đen đó còn lại một tia sáng trắng đang giãy dụa lần cuối.
Khí đen có khí thế rào rạt, tia sáng kia không ngăn cản được bao lâu cũng đã dần dần tiêu tán....
Tiếng cảnh báo của thiết bị chữa bệnh vang lên càng ngày càng gấp rút.
Trong nháy mắt tia sáng sắp tiêu tán, Lý Cảnh Thiên bắn một luồng chân khí về phía nó.
Tia sáng kia run lên, sương khói sắp tiêu tán lập tức trở về thật thể. Ngay sau đó, nó như được tiêm liều thuốc trợ tim mà bộc phát ra sự sống mãnh liệt.
Tia sáng trắng đột nhiên trở nên mạnh mẽ làm khí đen liên tục thua trận, khí đen vốn đang quấn chặt trên người Nhược Hoa buông lỏng không ít, tiếng cảnh báo cũng đã tắt.
Tình hình từ từ chuyển biến tốt đẹp, không đến mười hai giờ là Nhược Hoa có thể tỉnh lại...
Cùng lúc đó, đám chuyên gia bên ngoài tỏ vẻ rất bất mãn với Liêu Phi Lãng.
"Phi Lãng, anh có tiền đồ rộng mở, không nên hồ đồ quyết định chuyện lớn như vậy. Anh sai lầm thì không sao, chúng tôi đều là tiền bối của anh nên có thể che lấp giúp. Nhưng nếu anh đụng vào nguyên tắc và điểm mấu chốt của phái học viện thì cho dù là Vân Trung Sơn cũng không bảo vệ được anh!"
Liêu Phi Lãng hơi hoảng hốt.
Làm học giả thanh niên ưu tú nhất của phái học viện, anh †a biết rõ tiền đồ tương lai của mình nắm giữ trong tay mấy người này. Hành vi hôm nay của mình đã chọc giận họ, chỉ cần họ mở miệng thì tiền đồ của anh ta coi như xong rồi.
Nhưng tiền đồ rộng mở đến mấy cũng không thể bị ích lợi chôn vùi!
"Thượng Quan gia chủ, các vị tiền bối xin nghe tôi nói, tôi biết y thuật của anh Lý, ban đầu bệnh tình của gia chủ Tê gia...
Chát!
Anh ta còn chưa nói dứt lời thì một lão chuyên gia trong đó đã tiến lên tát mạnh vào mặt anh ta.
"Chúng tôi chuẩn bệnh ở đây mà một vãn bối như anh cũng xứng nói chuyện với tôi? Tôi mặc kệ y thuật của người này cao bao nhiêu, tôi hỏi anh, anh ta có giấy phép hành y không? Không có thì tức là lang băm! Anh đã học cái gì trong học viện y học vậy? Rác rưởi! Vô dụng! Không biết cả quy tắc tối thiểu hay sao?"
Liêu Phi Lãng bị người này tát ngơ ra!
Tôi nói y thuật với ông mà ông lại muốn dùng vai vế đè đầu tôi?
Anh ta đanh mặt lại: "Tôi chỉ biết từ ngày đầu tiên nhập học, thầy đã dạy chúng tôi là tất cả lấy mạng người làm đầu! Trước mặt sinh mạng thì vai vế tiền đồ gì cũng phải nhường đường!"
"Anh!" Lão chuyên gia kia căm giận nhìn Liêu Phi Lãng, đang muốn giơ tay lên tát một cái nữa thì bị Vân Trung Sơn cản lại.
"Lão Trương, sao ông nóng tính thế, đừng dọa hư học trò của tôi." Vân Trung Sơn trầm mặt đi tới.
Trước đó không lâu đại hội y học thanh niên vừa kết thúc, đúng với dự đoán là Liêu Phi Lãng đã lấy được thành tích đứng đầu. Dựa theo quy tắc của đại hội thì người đứng nhất có thể nhận học bổng của nhà nước để ra nước ngoài trao đổi học tập với cơ cấu y học đứng đầu trong nửa năm.
Mà đệ tử của lão Trương này vốn có y thuật không tệ, nhưng lại thích đi đường ngang ngõ tắt, mua chuộc ban giám khảo, kết quả lại phản tác dụng bị lôi ra khỏi tấm màn đen, cả ban giám khảo cũng bị kéo xuống nước.
Nếu không phải lão Trương có thanh danh nhiều năm, rất được lòng người thì chỉ sợ cũng bị người học sinh này kéo xuống nước.
Tiền đồ của học sinh ưu tú nhất trước giờ bị chặt đứt nên ông ta không ưa gì Liêu Phi Lãng, hận không thể tóm được nhược điểm để đuổi anh ta ra khỏi giới y học luôn.
Vân Trung Sơn đã sớm chướng mắt người này nên nói chuyện cũng không khách sáo. Hai người cứ ông một câu tôi một lời, cuối cùng còn dần dần thăng cấp thành tranh đấu của hai phái!
Trong phòng, dưới sự trợ giúp của chân khí, sinh khí trong cơ thể Thượng Quan Nhược Hoa càng ngày càng tràn đề dần dần đoạt lại quyền chủ động. Nhưng ngay vào thời điểm mấu chốt thì đám người bên ngoài lại đột nhiên lớn tiếng cãi nhau.
Lý Cảnh Thiên bị làm ồn nên chân khí bất ổn, cũng may rất nhanh tiếng động bên ngoài đã ngừng lại.
Quyền chủ động lại rơi vào tay khí đen!
Trong luồng khí đen đó còn lại một tia sáng trắng đang giãy dụa lần cuối.
Khí đen có khí thế rào rạt, tia sáng kia không ngăn cản được bao lâu cũng đã dần dần tiêu tán....
Tiếng cảnh báo của thiết bị chữa bệnh vang lên càng ngày càng gấp rút.
Trong nháy mắt tia sáng sắp tiêu tán, Lý Cảnh Thiên bắn một luồng chân khí về phía nó.
Tia sáng kia run lên, sương khói sắp tiêu tán lập tức trở về thật thể. Ngay sau đó, nó như được tiêm liều thuốc trợ tim mà bộc phát ra sự sống mãnh liệt.
Tia sáng trắng đột nhiên trở nên mạnh mẽ làm khí đen liên tục thua trận, khí đen vốn đang quấn chặt trên người Nhược Hoa buông lỏng không ít, tiếng cảnh báo cũng đã tắt.
Tình hình từ từ chuyển biến tốt đẹp, không đến mười hai giờ là Nhược Hoa có thể tỉnh lại...
Cùng lúc đó, đám chuyên gia bên ngoài tỏ vẻ rất bất mãn với Liêu Phi Lãng.
"Phi Lãng, anh có tiền đồ rộng mở, không nên hồ đồ quyết định chuyện lớn như vậy. Anh sai lầm thì không sao, chúng tôi đều là tiền bối của anh nên có thể che lấp giúp. Nhưng nếu anh đụng vào nguyên tắc và điểm mấu chốt của phái học viện thì cho dù là Vân Trung Sơn cũng không bảo vệ được anh!"
Liêu Phi Lãng hơi hoảng hốt.
Làm học giả thanh niên ưu tú nhất của phái học viện, anh †a biết rõ tiền đồ tương lai của mình nắm giữ trong tay mấy người này. Hành vi hôm nay của mình đã chọc giận họ, chỉ cần họ mở miệng thì tiền đồ của anh ta coi như xong rồi.
Nhưng tiền đồ rộng mở đến mấy cũng không thể bị ích lợi chôn vùi!
"Thượng Quan gia chủ, các vị tiền bối xin nghe tôi nói, tôi biết y thuật của anh Lý, ban đầu bệnh tình của gia chủ Tê gia...
Chát!
Anh ta còn chưa nói dứt lời thì một lão chuyên gia trong đó đã tiến lên tát mạnh vào mặt anh ta.
"Chúng tôi chuẩn bệnh ở đây mà một vãn bối như anh cũng xứng nói chuyện với tôi? Tôi mặc kệ y thuật của người này cao bao nhiêu, tôi hỏi anh, anh ta có giấy phép hành y không? Không có thì tức là lang băm! Anh đã học cái gì trong học viện y học vậy? Rác rưởi! Vô dụng! Không biết cả quy tắc tối thiểu hay sao?"
Liêu Phi Lãng bị người này tát ngơ ra!
Tôi nói y thuật với ông mà ông lại muốn dùng vai vế đè đầu tôi?
Anh ta đanh mặt lại: "Tôi chỉ biết từ ngày đầu tiên nhập học, thầy đã dạy chúng tôi là tất cả lấy mạng người làm đầu! Trước mặt sinh mạng thì vai vế tiền đồ gì cũng phải nhường đường!"
"Anh!" Lão chuyên gia kia căm giận nhìn Liêu Phi Lãng, đang muốn giơ tay lên tát một cái nữa thì bị Vân Trung Sơn cản lại.
"Lão Trương, sao ông nóng tính thế, đừng dọa hư học trò của tôi." Vân Trung Sơn trầm mặt đi tới.
Trước đó không lâu đại hội y học thanh niên vừa kết thúc, đúng với dự đoán là Liêu Phi Lãng đã lấy được thành tích đứng đầu. Dựa theo quy tắc của đại hội thì người đứng nhất có thể nhận học bổng của nhà nước để ra nước ngoài trao đổi học tập với cơ cấu y học đứng đầu trong nửa năm.
Mà đệ tử của lão Trương này vốn có y thuật không tệ, nhưng lại thích đi đường ngang ngõ tắt, mua chuộc ban giám khảo, kết quả lại phản tác dụng bị lôi ra khỏi tấm màn đen, cả ban giám khảo cũng bị kéo xuống nước.
Nếu không phải lão Trương có thanh danh nhiều năm, rất được lòng người thì chỉ sợ cũng bị người học sinh này kéo xuống nước.
Tiền đồ của học sinh ưu tú nhất trước giờ bị chặt đứt nên ông ta không ưa gì Liêu Phi Lãng, hận không thể tóm được nhược điểm để đuổi anh ta ra khỏi giới y học luôn.
Vân Trung Sơn đã sớm chướng mắt người này nên nói chuyện cũng không khách sáo. Hai người cứ ông một câu tôi một lời, cuối cùng còn dần dần thăng cấp thành tranh đấu của hai phái!
Trong phòng, dưới sự trợ giúp của chân khí, sinh khí trong cơ thể Thượng Quan Nhược Hoa càng ngày càng tràn đề dần dần đoạt lại quyền chủ động. Nhưng ngay vào thời điểm mấu chốt thì đám người bên ngoài lại đột nhiên lớn tiếng cãi nhau.
Lý Cảnh Thiên bị làm ồn nên chân khí bất ổn, cũng may rất nhanh tiếng động bên ngoài đã ngừng lại.
Quyền chủ động lại rơi vào tay khí đen!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.