Chương 268: Quả Nhi tức muốn bật cười!
Ma Mị Hồng Trần
16/02/2024
Cô ta lập tức thề thốt: “Tuyệt đối không có! Cái váy này là sản phẩm mới được cửa hàng chúng tôi nhập về, toàn bộ thành phố Bạch này không có chiếc nào thứ hai, tuyệt đối sẽ không đụng hàng! Người bình thường làm gì có mắt nhìn như thế, tiểu thư Hoàng Phủ thích nó là vinh hạnh của cái váy đó. Đây là đồ của cô!”
???
Quả Nhi tức muốn bật cười!
“Vừa nấy sư huynh của tôi đã nói rõ ràng với cô, chúng tôi mua bộ váy này. Thẻ còn đang trong tay cô đấy, chưa gì đã không chịu nhận rồi à?”
Ai ngờ nữ nhân viên bán hàng lại ném trả lại thẻ ngay lập tức!
“Tiểu thư Hoàng Phủ nói đúng, ai biết trong tấm thẻ này có tiền hay không chứ? Nói không chừng thẻ này là do các người nhặt được ở chỗ nào đó, hoặc là trộm được! Cửa hàng chúng tôi là một nơi uy tín, không tiếp đón những khách hàng lừa đảo! Mời rời khỏi đây!”
Nói xong, nữ nhân viên bán hàng nhìn về phía Hoàng Phủ Tâm Nghiên với vẻ mặt tranh công, chỉ còn thiếu nước viết mấy chữ “Chờ cô khen tôi” lên mặt nữa mà thôi.
Lý Cảnh Thiên nhìn Hoàng Phủ Tâm Nghiên giả vờ, trong lòng không ngừng cười nhạt.
Người khác còn đang tôn thờ ngũ đại gia tộc lắm, vì họ không biết rõ tình hình bên trong.
Chỉ có anh biết, hiện tại chỉ còn một mình nhà Thượng Quan chuyên quyền, nhà Hoàng Phủ đang khởi xướng “kế hoạch liên minh”, muốn bốn gia tộc còn lại bắt tay với nhau, cùng nhau đối phó với nhà Thượng Quan đây!
Kế hoạch thì hay, chỉ tiếc đặt lợi ích lên đầu đã trói luôn bốn lão hồ ly vào trong lồng tre, kết quả thế nào cũng biết được.
Mấy người nhà Hoàng Phủ khởi xướng kế hoạch này bây giờ đến bản thân mình còn khó bảo vệ được, hạng mục lớn trong tay mười mấy người đang gặp rất nhiều nguy cơ, là lúc cần phải thu phục lòng người, nhưng Hoàng Phủ Tâm Nghiên vẫn còn thời gian để đi dạo ở đây?
“Có tiền hay không, cô đi quẹt một cái chẳng phải sẽ biết rồi sao? Đắn đo cái gì?” Lý Cảnh Thiên hơi không nhịn được nữa: “Hoàng Phủ Tâm Nghiên, tài chính của nhà các cô được cứu rồi à? Hạng mục trong thành phố được bảo vệ rồi sao? Bảy người trong hội đồng quản trị đâu? Không đối nghịch với cha cô nữa à? Cho nên cô mới có thể rảnh rỗi như thế này, rảnh tới mức chạy tới trung tâm thương mại ngang nhiên cướp đồ của người khác?”
A chuyện này...
Nhân viên trong cửa hàng đều há to miệng, hai mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt để trao đổi.
Thì ra nhà Hoàng Phủ bên ngoài oai phong lẫm liệt, nội bộ đã rối loạn tới mức ấy rồi sao?
Đây cũng là bí mật trong công ty đi!
Ngay cả những phu nhân hào môn lúc tới cửa tiệm đi dạo, cũng chỉ để hóng hớt chút ân oán giữa các nhà với nhau mà thôi.
Nhưng đây là điều bọn họ có thể nghe được sao?
Bị đạp phải chân đau, gương mặt của Hoàng Phủ Tâm Nghiên lập tức biến sắc!
Đúng là không biết cách làm người mài Cái hay không nói, đi nói cái dở!
Hôm nay cô ta đi dạo phố thế này cũng là vì tình hình trong nhà không ổn lắm, muốn tới đây giải sầu một chút, không ngờ đã nhìn thấy Lý Cảnh Thiên từ xa.
Lần trước ở nhà u Dương, thái độ của Lý Cảnh Thiên đối với cô ta vẫn khiến cô ta chưa quên được đâu!
Không phải chỉ biết chút y thuật thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ? Cũng là một kẻ nghèo mà thôi?
Cô ta liếc mắt nhìn tấm thẻ trên đất kia, đen sì sỉ, nhìn bẩn chết đi được. Nhất định là nhặt được thôi!
“Nếu anh ta đã khăng khăng như thế thì quẹt thử xem đi!” Hoàng Phủ Tâm Nghiên dám chắc chắn trong thẻ này không có tiền, Lý Cảnh Thiên chỉ đang giả vờ giả vịt trước mặt cô em gái kia thôi.
“Đại Tây! Kiệt Khắc! Hai người các anh chuẩn bị cho tôi. Nếu như trong cái thẻ này không có tiền thì lập tức ném bọn họ ra khỏi cửa hàng, đồng thời ghi vào danh sách đen Thành Tín, chỉ cần bọn họ tiêu cái gì trên mười tệ là sẽ bị hạn chế. Các anh đi tìm thêm bảo vệ đi, khống chế bọn họ chặt vào, không cho bọn họ trốn đi. Nhớ rõ chưa?”
Hai người hai bên cô ta lập tức lên tiếng đáp lời: “Vâng, tiểu thư!”
m thanh rất to mang theo khí thế khiếp người, nếu như là người khác thì nói không chừng đã thật sự bị trấn áp rồi.
Danh sách đen Thành Tín, đó là danh sách mà những người đánh mất chữ tín quá nhiều lần mới bị ghi vào, hạn chế chỉ tiêu quá nhiều tiền.
Nhưng Hoàng Phủ Tâm Nghiên lại hạn chế bọn họ không được tiêu quá mười đồng!
Thế này quả thực là cắt đứt đường sống của bọn họ rồi!
Nữ nhân viên bán hàng cười hì hì cầm thẻ, xoay người đi quẹt thẻ nhưng lại bị Quả Nhi ngăn lại.
“Chờ một chút!” Quả Nhi trưng ra vẻ mặt như đang xem kịch hay, cười nhạt nói: “Nếu như trong thẻ có tiền thì sao đây?”
???
Quả Nhi tức muốn bật cười!
“Vừa nấy sư huynh của tôi đã nói rõ ràng với cô, chúng tôi mua bộ váy này. Thẻ còn đang trong tay cô đấy, chưa gì đã không chịu nhận rồi à?”
Ai ngờ nữ nhân viên bán hàng lại ném trả lại thẻ ngay lập tức!
“Tiểu thư Hoàng Phủ nói đúng, ai biết trong tấm thẻ này có tiền hay không chứ? Nói không chừng thẻ này là do các người nhặt được ở chỗ nào đó, hoặc là trộm được! Cửa hàng chúng tôi là một nơi uy tín, không tiếp đón những khách hàng lừa đảo! Mời rời khỏi đây!”
Nói xong, nữ nhân viên bán hàng nhìn về phía Hoàng Phủ Tâm Nghiên với vẻ mặt tranh công, chỉ còn thiếu nước viết mấy chữ “Chờ cô khen tôi” lên mặt nữa mà thôi.
Lý Cảnh Thiên nhìn Hoàng Phủ Tâm Nghiên giả vờ, trong lòng không ngừng cười nhạt.
Người khác còn đang tôn thờ ngũ đại gia tộc lắm, vì họ không biết rõ tình hình bên trong.
Chỉ có anh biết, hiện tại chỉ còn một mình nhà Thượng Quan chuyên quyền, nhà Hoàng Phủ đang khởi xướng “kế hoạch liên minh”, muốn bốn gia tộc còn lại bắt tay với nhau, cùng nhau đối phó với nhà Thượng Quan đây!
Kế hoạch thì hay, chỉ tiếc đặt lợi ích lên đầu đã trói luôn bốn lão hồ ly vào trong lồng tre, kết quả thế nào cũng biết được.
Mấy người nhà Hoàng Phủ khởi xướng kế hoạch này bây giờ đến bản thân mình còn khó bảo vệ được, hạng mục lớn trong tay mười mấy người đang gặp rất nhiều nguy cơ, là lúc cần phải thu phục lòng người, nhưng Hoàng Phủ Tâm Nghiên vẫn còn thời gian để đi dạo ở đây?
“Có tiền hay không, cô đi quẹt một cái chẳng phải sẽ biết rồi sao? Đắn đo cái gì?” Lý Cảnh Thiên hơi không nhịn được nữa: “Hoàng Phủ Tâm Nghiên, tài chính của nhà các cô được cứu rồi à? Hạng mục trong thành phố được bảo vệ rồi sao? Bảy người trong hội đồng quản trị đâu? Không đối nghịch với cha cô nữa à? Cho nên cô mới có thể rảnh rỗi như thế này, rảnh tới mức chạy tới trung tâm thương mại ngang nhiên cướp đồ của người khác?”
A chuyện này...
Nhân viên trong cửa hàng đều há to miệng, hai mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt để trao đổi.
Thì ra nhà Hoàng Phủ bên ngoài oai phong lẫm liệt, nội bộ đã rối loạn tới mức ấy rồi sao?
Đây cũng là bí mật trong công ty đi!
Ngay cả những phu nhân hào môn lúc tới cửa tiệm đi dạo, cũng chỉ để hóng hớt chút ân oán giữa các nhà với nhau mà thôi.
Nhưng đây là điều bọn họ có thể nghe được sao?
Bị đạp phải chân đau, gương mặt của Hoàng Phủ Tâm Nghiên lập tức biến sắc!
Đúng là không biết cách làm người mài Cái hay không nói, đi nói cái dở!
Hôm nay cô ta đi dạo phố thế này cũng là vì tình hình trong nhà không ổn lắm, muốn tới đây giải sầu một chút, không ngờ đã nhìn thấy Lý Cảnh Thiên từ xa.
Lần trước ở nhà u Dương, thái độ của Lý Cảnh Thiên đối với cô ta vẫn khiến cô ta chưa quên được đâu!
Không phải chỉ biết chút y thuật thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ? Cũng là một kẻ nghèo mà thôi?
Cô ta liếc mắt nhìn tấm thẻ trên đất kia, đen sì sỉ, nhìn bẩn chết đi được. Nhất định là nhặt được thôi!
“Nếu anh ta đã khăng khăng như thế thì quẹt thử xem đi!” Hoàng Phủ Tâm Nghiên dám chắc chắn trong thẻ này không có tiền, Lý Cảnh Thiên chỉ đang giả vờ giả vịt trước mặt cô em gái kia thôi.
“Đại Tây! Kiệt Khắc! Hai người các anh chuẩn bị cho tôi. Nếu như trong cái thẻ này không có tiền thì lập tức ném bọn họ ra khỏi cửa hàng, đồng thời ghi vào danh sách đen Thành Tín, chỉ cần bọn họ tiêu cái gì trên mười tệ là sẽ bị hạn chế. Các anh đi tìm thêm bảo vệ đi, khống chế bọn họ chặt vào, không cho bọn họ trốn đi. Nhớ rõ chưa?”
Hai người hai bên cô ta lập tức lên tiếng đáp lời: “Vâng, tiểu thư!”
m thanh rất to mang theo khí thế khiếp người, nếu như là người khác thì nói không chừng đã thật sự bị trấn áp rồi.
Danh sách đen Thành Tín, đó là danh sách mà những người đánh mất chữ tín quá nhiều lần mới bị ghi vào, hạn chế chỉ tiêu quá nhiều tiền.
Nhưng Hoàng Phủ Tâm Nghiên lại hạn chế bọn họ không được tiêu quá mười đồng!
Thế này quả thực là cắt đứt đường sống của bọn họ rồi!
Nữ nhân viên bán hàng cười hì hì cầm thẻ, xoay người đi quẹt thẻ nhưng lại bị Quả Nhi ngăn lại.
“Chờ một chút!” Quả Nhi trưng ra vẻ mặt như đang xem kịch hay, cười nhạt nói: “Nếu như trong thẻ có tiền thì sao đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.