Chương 100: Tình huống gì thế này?
Ma Mị Hồng Trần
26/01/2024
Phùng Vĩnh Khang cũng không ngờ lần này mình chọc phải thằng liều. Những người anh ta dẫn theo đều là tinh anh trong tinh anh, được cha anh ta chọn lọc kỹ càng để đi theo bảo vệ, không ngờ chưa đến hai phút mà đã bị người ta đánh ngã hết.
Sở dĩ anh ta dám phách lối như vậy, một là ỷ vào quyền thế của Phùng gia, hai là vì bên cạnh có những người này, nhưng bản thân anh ta lại không biết võ. Thấy đám vệ sĩ bị đánh ngã hết thì máu hung hăng côn đồ cũng sụp đổ một nửa.
"Anh... Anh dám đánh tôi à! Anh biết tôi là ai không?! Tôi chính là Phùng..."
"Tôi chẳng cần biết anh là ai, gây chuyện với tôi thì chỉ có đường chết!"
Câu nói này như sét đánh trực tiếp ép cho Phùng Vĩnh Khang muốn phát điên.
Lý Cảnh Thiên thuận tay quơ lấy một chai rượu trên bàn, bước từng bước về hướng Phùng Vĩnh Khang.
Nhưng anh lại không biết Hạ Hầu Thanh đang đứng trong một góc khiếp sợ nhìn mình.
Cô ấy vừa ra cửa quán bar thì phát hiện mình quên cầm bao tay, thế là đi ngược vào thì nhìn thấy cảnh này.
Cô ấy không thể tin được Lý Cảnh Thiên lại giỏi võ đến vậy.
Không có khả năng! Nhất định là cô ấy hoa mắt!
Khí thế vừa bùng nổ trên người anh hoàn toàn khác với bình thường.
Chẳng lẽ... Người này vẫn luôn giả điên giả dại sao?
Nhưng vì sao?
Chẳng lẽ... Là vì giải trừ hôn ước với năm nhà bọn họ nên cố ý làm thế?
Hạ Hầu Thanh nhất thời không nghĩ ra, Lý Cảnh Thiên như vậy làm cô ấy không dám đến gần.
Nhưng cô ấy cũng không thể trơ mắt nhìn Lý Cảnh Thiên chọc giận Phùng gia. Dù công phu quyền cước của anh lợi hại đến mấy thì cũng không thể đánh công tử Phùng gia được. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì nhất định sẽ liên lụy đến Nhược Hoa và Thượng Quan gia. Vậy thì phiền phức to!
Trong lòng cô ấy quýnh lên. Lý Cảnh Thiên này thật là giỏi gây chuyện!
Nhưng cô ấy vừa muốn bước ra thì đã nghe thấy trong đám đông có người lên tiếng:
"Chị Vy đến rồi!"
Không biết từ lúc nào mà sân nhảy quán bar đã ngừng nhạc. Đèn cũng được bật lên, hoàn cảnh u ám ban nãy đột nhiên trở nên sáng loá. Đám người mang theo tâm trạng xem kịch vui mà đánh giá Lý Cảnh Thiên.
Người này xong đời rồi, về sau nhất định không sống nổi ở Bạch Thị nữa.
Không phải chết dưới uy thế của Phùng gia thì cũng chết trong tay chị Vy.
Người ở đây ai không biết gây chuyện ở quán bar nào cũng được, chỉ có nơi này là không thể.
Nguyên nhân là do sau lưng bà chủ chị Vy có chỗ dựa, mặc dù không biết đó là ai nhưng cả người của năm gia tộc lớn cũng phải cung kính với chị Vy, chỗ dựa đó ít nhất cũng là người của tỉnh Giang Nam!
Đám người tự động tránh ra một con đường, một người phụ nữ đứng tuổi lại tràn ngập sức hút xuất hiện trong tầm mắt Lý Cảnh Thiên.
Thân hình chị ta rất yểu điệu, làn da được chăm chút kỹ nên không khác gì thiếu nữ hơn hai mươi. Mặc dù một chút nếp nhăn trên trán trên mặt đã để lộ tuổi tác của chị ta, nhưng lại tăng thêm sức hút đàn bà.
Sườn xám ngắn phác hoạ đường cong hoàn mỹ của chị ta, mái tóc quăn dài xoã ngang vai, trên gương mặt lạnh lẽo điểm tô đôi môi đỏ rực xinh đẹp, chị ta hoà hợp một cách hoàn mỹ với quán bar này.
Chị Vy đi ra khỏi đám người, khi mọi người ở đây đều nghĩ chị ta muốn chỉ trích Lý Cảnh Thiên thì lại thấy chị ta bực bội nói: "Phùng thiếu gia, lại là cậu gây họa à?"
Đám người kinh hãi.
Tình huống gì thế này?
Không phải chị ta nên hỏi tội Lý Cảnh Thiên sao?
Sở dĩ anh ta dám phách lối như vậy, một là ỷ vào quyền thế của Phùng gia, hai là vì bên cạnh có những người này, nhưng bản thân anh ta lại không biết võ. Thấy đám vệ sĩ bị đánh ngã hết thì máu hung hăng côn đồ cũng sụp đổ một nửa.
"Anh... Anh dám đánh tôi à! Anh biết tôi là ai không?! Tôi chính là Phùng..."
"Tôi chẳng cần biết anh là ai, gây chuyện với tôi thì chỉ có đường chết!"
Câu nói này như sét đánh trực tiếp ép cho Phùng Vĩnh Khang muốn phát điên.
Lý Cảnh Thiên thuận tay quơ lấy một chai rượu trên bàn, bước từng bước về hướng Phùng Vĩnh Khang.
Nhưng anh lại không biết Hạ Hầu Thanh đang đứng trong một góc khiếp sợ nhìn mình.
Cô ấy vừa ra cửa quán bar thì phát hiện mình quên cầm bao tay, thế là đi ngược vào thì nhìn thấy cảnh này.
Cô ấy không thể tin được Lý Cảnh Thiên lại giỏi võ đến vậy.
Không có khả năng! Nhất định là cô ấy hoa mắt!
Khí thế vừa bùng nổ trên người anh hoàn toàn khác với bình thường.
Chẳng lẽ... Người này vẫn luôn giả điên giả dại sao?
Nhưng vì sao?
Chẳng lẽ... Là vì giải trừ hôn ước với năm nhà bọn họ nên cố ý làm thế?
Hạ Hầu Thanh nhất thời không nghĩ ra, Lý Cảnh Thiên như vậy làm cô ấy không dám đến gần.
Nhưng cô ấy cũng không thể trơ mắt nhìn Lý Cảnh Thiên chọc giận Phùng gia. Dù công phu quyền cước của anh lợi hại đến mấy thì cũng không thể đánh công tử Phùng gia được. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì nhất định sẽ liên lụy đến Nhược Hoa và Thượng Quan gia. Vậy thì phiền phức to!
Trong lòng cô ấy quýnh lên. Lý Cảnh Thiên này thật là giỏi gây chuyện!
Nhưng cô ấy vừa muốn bước ra thì đã nghe thấy trong đám đông có người lên tiếng:
"Chị Vy đến rồi!"
Không biết từ lúc nào mà sân nhảy quán bar đã ngừng nhạc. Đèn cũng được bật lên, hoàn cảnh u ám ban nãy đột nhiên trở nên sáng loá. Đám người mang theo tâm trạng xem kịch vui mà đánh giá Lý Cảnh Thiên.
Người này xong đời rồi, về sau nhất định không sống nổi ở Bạch Thị nữa.
Không phải chết dưới uy thế của Phùng gia thì cũng chết trong tay chị Vy.
Người ở đây ai không biết gây chuyện ở quán bar nào cũng được, chỉ có nơi này là không thể.
Nguyên nhân là do sau lưng bà chủ chị Vy có chỗ dựa, mặc dù không biết đó là ai nhưng cả người của năm gia tộc lớn cũng phải cung kính với chị Vy, chỗ dựa đó ít nhất cũng là người của tỉnh Giang Nam!
Đám người tự động tránh ra một con đường, một người phụ nữ đứng tuổi lại tràn ngập sức hút xuất hiện trong tầm mắt Lý Cảnh Thiên.
Thân hình chị ta rất yểu điệu, làn da được chăm chút kỹ nên không khác gì thiếu nữ hơn hai mươi. Mặc dù một chút nếp nhăn trên trán trên mặt đã để lộ tuổi tác của chị ta, nhưng lại tăng thêm sức hút đàn bà.
Sườn xám ngắn phác hoạ đường cong hoàn mỹ của chị ta, mái tóc quăn dài xoã ngang vai, trên gương mặt lạnh lẽo điểm tô đôi môi đỏ rực xinh đẹp, chị ta hoà hợp một cách hoàn mỹ với quán bar này.
Chị Vy đi ra khỏi đám người, khi mọi người ở đây đều nghĩ chị ta muốn chỉ trích Lý Cảnh Thiên thì lại thấy chị ta bực bội nói: "Phùng thiếu gia, lại là cậu gây họa à?"
Đám người kinh hãi.
Tình huống gì thế này?
Không phải chị ta nên hỏi tội Lý Cảnh Thiên sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.