Mãnh Long Thiên Y

Chương 137: Tôi muốn về nhà!

Ma Mị Hồng Trần

26/01/2024

"Chị gái ơi! Người là cô giữ lại, xe là do cô lái, cô lợi dụng tôi, tôi còn chưa nói gì! Các người làm sếp đều như vậy sao? Cởi quần rồi mà còn chối à?"

* Chú thích: Cởi quần mà còn chối: Hàm ý chỉ lật mặt, rũ bỏ trách nhiệm.

"Anh!" Âu Dương Thiến đỏ mặt! "Thô tục!"

Lý Cảnh Thiên phớt lờ cô ta, ở cùng với một người phụ nữ như vậy, lâu hơn một chút anh không thể chịu đựng được.

Bây giờ anh rất nhớ Quả Nhi. Cô ngoan ngoãn, dịu dàng, nói không chừng bây giờ đã thay quần áo, chuẩn bị đồ chơi, đang ở trong chăn đợi anh về!

"Dừng xe! Tôi muốn về nhà!"

Vốn tưởng Âu Dương Thiến sẽ lớn tiếng chửi bới, không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp một đôi mắt vô cùng quyến rũ.

Chỉ một cái cúi đầu xuống, cô ta như trở thành một người khác, đôi mắt yêu kiều như lụa, cơ thể không còn thận trọng nữa.

"Vội vàng gì chứ? Tôi còn có chuyện muốn hỏi anh!" Nói rồi cô ta nghiêng người về phía trước, áp cả người về phía Lý Cảnh Thiên.

Hai cục bông mềm áp thẳng vào người anh, thậm chí cúi đầu xuống còn có thể nhìn thấy nửa cái màn thầu.

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai anh.

“Anh thực sự không muốn làm chuyện đó với tôi à?”

???

Lý Cảnh Thiên đang thắc mắc không biết người phụ nữ này bị làm sao, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trong mắt Âu Dương Thiến lóe lên tia sáng đỏ!

Là linh hồn đó!

Cô ta lại đang khống chế cơ thể của Âu Dương Thiến!

Chẳng trách anh cảm thấy ánh mắt vừa rồi của mình có chút kỳ lạ.

Dù vẫn chưa biết linh hồn đó là gì nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đó, lại có cảm thấy trong vô thức bản thân vừa rơi vào suối nước nóng.

Khuôn mặt vốn ghen tị và hận thù của Âu Dương Thiến giờ đây trở nên hiền lành, giọng nói dịu dàng và ngọt ngào. Nhất thời khiến người ta cảm thấy cho dù bây giờ cô ta ra lệnh cho anh phải chết, anh cũng sẽ không do dự!





Khu biệt thự trung tâm.

Một chiếc xe Nanny van chậm rãi lái vào gara của Âu Dương gia. Cửa xe mở, một cô gái trẻ với nụ cười trên môi cùng một người đàn ông xuống xe rồi dẫn anh vào nhà.

Trong một biệt thự lớn như vậy, không một cái đèn nào được bật. Đôi mắt u Dương Thiến không ngừng lóe lên màu đỏ, trong màn đêm, toàn thân cô ta tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt. Cô ta nở nụ cười ngọt ngào, dẫn Lý Cảnh Thiên về phòng mình.

Lý Cảnh Thiên lúc này đã hoàn toàn mất ý thức, điên cuồng nhìn người phụ nữ trước mặt một cách say mê, tuân theo mọi chỉ thị của cô ta.

"Anh thực sự muốn làm chuyện đó với tiện nhân kia chứ không phải với tôi à?"

"Không, tôi chỉ làm chuyện đó với cô thôi."

"Làm ngay bây giờ."

"Được."

Lý Cảnh Thiên giống như một con robot ngoan ngoãn, làm theo mệnh lệnh của u Dương Thiến một cách máy móc.

Khoảnh khắc tiếp theo, Âu Dương Thiến bị đè lên giường, một nụ hôn nồng nàn bao trùm lấy cô ta. Cô ta chỉ cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nóng, vẻ mặt mơ màng mà hưởng thụ trong bóng tối.

Rất nhanh, nụ hôn của Lý Cảnh Thiên đã di chuyển từ môi Âu Dương Thiến xuống cổ, đến xương quai xanh. Đồng thời, hai bàn tay lớn không hề nhàn rỗi, một lên một xuống, không ngừng tấn công và phóng hỏa khắp nơi.

Thân thể Âu Dương Thiến không ngừng vặn vẹo, hưởng thụ phát ra âm thanh ngâm nga



"Nhanh lên... làm đi..." Cô ta hài lòng nhắm mắt lại, tận hưởng niềm vui trong giây phút này.

Lý Cảnh Thiên nhận lệnh, nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ những thứ ràng buộc còn sót lại trên người cô ta.

Nhưng  Dương Thiến dường như không thể chờ đợi được nữa. Vừa hoà vào làm một, hai chân quấn quanh eo Lý Cảnh Thiên, sau đó đưa cơ thể mình hướng lên trên, chờ đợi khoảnh khắc tất cả súng đều khai hỏa!

Một giây sau, cô ta cảm thấy hô hấp của mình đình trệ! Dường như có thứ gì đó đang bóp cổ mình, mạnh đến nỗi không thể thoát ra được!

"Ưm...a——"

Cô ta đột nhiên hét lớn, giây tiếp theo cảm thấy như bị một lực lượng khổng lồ kéo ra ngoài!



Lạnh……

Lạnh lẽo vô cùng...

Cô ta rùng mình, cảm giác như gió lạnh của cả căn phòng đều thổi vào người mình.

Sau khi khoảnh khắc đen như mặc ngắn ngủi đó qua đi, cuối cùng cô ta cũng mở mắt ra. Điều khiến đáng chú ý là khuôn mặt tươi cười đầy tinh quái của Lý Cảnh Thiên!

“Cuối cùng cũng bắt được cô rồi.”

Linh hồn sợ hãi đến toàn thân run rẩy!

Lý Cảnh Thiên trước mặt đâu còn dáng vẻ bị mê hoặc vừa rồi?

Anh đang giả vờ ư?!

Linh hồn dùng sức kéo cổ anh. Nhìn về phía giường, dưới ánh trăng, anh nhìn thấy Âu Dương Thiến nằm im đó, không nhúc nhích, đã bất tỉnh từ bao giờ.

"Anh.. anh cố ý!"

Bàn tay to lớn của Lý Cảnh Thiên siết chặt cổ linh hồn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ta.

Đúng như anh dự đoán, đây thực sự là một linh hồn không hoàn chỉnh.

Linh hồn trần trụi nhưng chỉ có nửa thân trên, nửa thân dưới thiếu một chân, khuôn mặt cũng không rõ ràng lắm.

"Nữ quỷ, để bắt cô, tôi suýt mất trinh tiết! Cô là kẻ đầu tiên khiến tôi phải trả giá đắt như vậy."

Không ngờ linh hồn lại bĩu môi.

"Anh mới là nữ quỷ! Cả nhà anh đều là nữ quỷ!"

Lý Cảnh Thiên lập tức nhướng mày.

Ô!

Lại là một con ma trong trắng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mãnh Long Thiên Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook