Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cha! Ta Ghét Ngươi!
Chương 21
TrnNgc102
21/09/2022
"Vệ Kết, chị...Ổn chứ...?" Diệp Tử ngập ngừng nhìn Vệ Kết đang ngồi ăn một cách khí thế
"Thần nhi, đã xảy ra chuyện gì?" Nặc Nhĩ kéo Vệ Thần sang một bên thì thầm
"Chuyện là..."
Cạch!
Cô bất ngờ đập mạnh đôi đũa xuống bàn, đứng dậy nhìn Nặc Nhĩ
"Nặc Nhĩ, anh có thể giúp em vượt biên không?"
"Cái gì? Vượt biên? Em muốn làm gì hả Kết Kết?" Anh lo lắng nhìn cô
"Vệ Kết, vượt biên rất nguy hiểm. Chị không thể liều mạng như vậy được" Diệp Tử nắm tay cô
"Em không còn cách nào khác. Mọi lộ trình của em đều bị Hắc Triệt phong tỏa, chỉ còn có thể dựa vào vượt biên"
"Em muốn đến đâu?" Anh nói
"Thụy Điển"
"Vệ Kết, đừng..." Diệp Tử lắc đầu
"Diệp Tử, hãy hiểu cho chị" Cô cười mỉm
"Anh sẽ không giúp em" Nặc Nhĩ bỏ đi
"Em chỉ còn lại duy nhất hai con đường. Nếu anh đồng ý giúp em, chúng ta vẫn có thể giữ liên lạc. Ngược lại, em và Thần nhi sẽ như bốc hơi khỏi thế gian này. Ngay cả Hắc Triệt suốt đời cũng không thể tìm được em" Lời nói cô rắn thép như sắt, ánh mắt kiên quyết nhìn anh
"Kết Kết, em đang uy hϊếp anh" Anh nhìn cô
"Nặc Nhĩ, em thật sự không muốn như thế. Xin hãy giúp em"
Nặc Nhĩ đắn đo nhìn cô rồi lại nhìn Diệp Tử đang lo lắng, anh thở hắt ra
"Được rồi, hai mẹ con em chuẩn bị đi, chúng ta có thể sẽ xuất phát bất cứ lúc nào. Anh sẽ liên lạc với thuyền trưởng"
"Cảm ơn anh Nặc Nhĩ, cảm ơn anh nhiều lắm" Cô mừng rỡ
Trời chạng vạng sáng, Vệ Kết vẫn không tài nào chợp mắt được, cô đã thao thức suốt đêm, ngây người nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ
"Mẹ..."
Tiếng Vệ Thần khẽ gọi đánh thức cô khỏi những tâm tư của bản thân. Nhìn bảo bối bé nhỏ nằm cạnh mình, cô đưa tay vuốt tóc cậu
"Thần nhi, tại sao con không ngủ?"
"Thế còn mẹ thì sao?" Cậu ngồi dậy nhìn cô
"Mẹ không ngủ được"
"Mẹ, mẹ sẽ bỏ cuộc sao?"
"Đôi khi có những thứ không thuộc về mình thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ thuộc về mình. Tranh giành, đấu tranh, đến cuối cùng kết quả nhận được chỉ có sự đau đớn mà thôi"
"Nhưng mẹ..."
Cậu muốn nói tiếp nhưng cô đã đặt ngón trỏ lên môi cậu lắc đầu
"Suỵt! Nhóc con không được nhiều lời"
Nhìn sang chiếc vali, cô nắm tay cậu nói
"Chúng ta đi thôi. Đến giờ rồi"
~~~~~~~*~~~~~~~
Hải cảng tấp nập những chiếc thuyền sang trọng, những thương nhân, doanh nhân, khách du lịch từ mọi phía đổ về. Không khí náo nhiệt vô cùng
"Mạch Phong, chào anh. Chị Từ vẫn khỏe chứ?" Nặc Nhĩ bắt tay với một người đàn ông trang phục hải quan chỉnh tề
Chị Từ đã kết hôn và hiện đang sinh sống tại Australia, chồng chị là thuyền trưởng - Mạch Phong
"Từ rất khỏe, cậu vẫn ổn chứ?" Mạch Phong mỉm cười
"Rất ổn. Mạch Phong, đây là Vệ Kết và Vệ Thần, người tôi đã từng kể với anh"
"Chào anh, Mạch Phong" Vệ Kết gật đầu
"Chào bác" Vệ Thần lễ phép thưa
"Rất hân hạnh được gặp hai mẹ con. Tôi cũng đã từng nghe Từ kể về hai người. Hôm nay mới có dịp gặp"
Tu! Tu! Tu
"A! Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi" Mạch Phong nói
"Nặc Nhĩ, Diệp Tử, Vệ Kết em đây đã nợ hai người rất nhiều. Cả hai hãy thật sống hạnh phúc, mạnh khỏe, em sẽ ổn mà" Cô mỉm cười
"Đến giờ chị còn cười được sao? Chị là đồ ngốc" Diệp Tử nức nở ôm chầm lấy cô
"Bà chị, tạm biệt" Nặc Nhĩ cười
"Bà chị". Nghe đến hai từ này, Vệ Kết nở nụ cười rạng rỡ, cuối cùng anh cũng chịu gọi cô một tiếng chị. Thế thì đồng nghĩa với việc anh đã không còn yêu cô
Đặt chân lên thuyền, Vệ Kết một tay nắm tay, một tay kéo vali bước đi thẳng, không quay đầu nhìn lại. Vì khi quay đầu, cô sợ mình sẽ không còn mạnh mẽ như lúc này
Thuyền ngày càng cách xa đất liền, Vệ Kết ôm Vệ Thần vào lòng, nhìn ra khung cảnh ngoài biển
"Mẹ, đột nhiên con cảm thấy rất nhớ Lam Lang và Lục Lang" Cậu tựa vào lòng cô
"Nặc Nhĩ và Diệp Tử sẽ chăm sóc cho chúng, con đừng lo. Đến khi chúng ta có nơi ở ổn định, mẹ sẽ nhờ họ mang chúng đến cho ta được chứ?" Cô dịu dàng nói
Trời cao có mắt, xin Người hãy cho con được ra đi trong bình an. Xin Người đừng phái Hắc Triệt đến mang con trở về. Trái tim con không thể chịu thêm nhiều sự dày vò nữa
Ầm!
Một phen chấn động mạnh mẽ, những vật dụng trong phòng rơi xuống vỡ choang, ngay cả Vệ Kết khi ngồi cũng không thể giữ vững được
Bên ngoài bắt đầu truyền đến tiếng ồn ầm ĩ, Vệ Thần nhìn mẹ mình sắc mặt dần chuyển sắc
"Mẹ, mẹ sao thế?" Cậu lay tay cô
"Suỵt! Con mau trốn xuống gầm giường đi" Cô thúc giục
Cậu nhanh nhẹn làm theo lời cô, trốn vào gầm giường
Nhẹ đẩy cửa phòng, cô chậm rãi bước ra ngoài, cố gắng không tạo nên tiếng động
"Mau lục soát!"
Giọng nói này cô nhận ra, là của Lục Nhiên. Không xong! Hắc Triệt đã đến đây!
Quay người trở vào, cô vội vã nói
"Thần nhi, ta phải đi nhanh! Ông ấy đã tìm đến đây"
Nhìn sang hai bên, chắc chắn không có người, cô nắm tay Vệ Thần chạy xuống tầng hầm. Ngay lúc này, chỉ có tầng hầm là nơi an toàn nhất
Đoàng! Đoàng!
Máu tươi đỏ thẫm một vùng, Vệ Kết đau đớn ngã xuống, hai chân cô không thể cử động, cô gắng gượng chống hai tay lui cơ thể mình về sau, lớn tiếng với Vệ Thần
"Thần nhi, con chạy mau cho mẹ!"
Cạch!
Họng súng chĩa vào giữa đầu Vệ Kết, Hắc Triệt trừng mắt nhìn Vệ Thần
"Thần nhi, con là một đứa trẻ thông minh. Con biết nên làm gì rồi chứ?"
"Hắc Triệt. Ông là một người thông minh, ông biết tôi sẽ làm gì tiếp theo" Cậu nhếch môi lùi chân về sau
"Chạy đi!!!!"
Bất thình lình cô vùng dậy nắm lấy khẩu súng của anh. Hắc Triệt một giây sơ suất đã để cô cầm lấy phân nửa khẩu súng, hai bên giằng co với nhau
"Hắc Kết, buông ra!" Anh gầm lên với cô
"Không bao giờ!" Cô chống trả
Đương nhiên với sức mạnh của cô thì không thể so bì với anh, nhưng cô quyết không buông tay. Hắc Triệt không nhịn được nữa giựt mạnh khẩu súng khỏi tay cô, không thương tình bắn một phát lên vai cô
"Aaaaaaa!!!!!"
Cánh tay cô vô lực rơi xuống sàn, trên vai truyền đến cảm giác đau nhói, hai vết bắn ở chân gặp không khí lạnh đau nhức đến tổn cùng
"Hắc Triệt, ông điên rồi!"
Vệ Thần dừng lại bước chân, mở to mắt nhìn mẹ mình đang nằm trong vũng máu, cậu thật không ngờ đến ông ta lại máu lạnh đến thế này, sẵn sàng tổn thương người phụ nữ mà mình yêu
"Chạy đi! Ta sẽ bắn chết mẹ con!"
Đó là câu nói tàn độc nhất mà anh dành cho cậu, đứa con trai đầu tiên của mình
Mím chặt môi, Vệ Thần chạy lên phía anh tung lên một quyền. Hắc Triệt với thân hình nhanh nhạy dễ dàng tránh né được những đòn quyền của cậu, bắt thóp lấy những điểm sơ hở, tóm gọn lấy cậu trong vòng tay
"Lục Nhiên, mang tiểu thiếu gia về. Đám người Nặc Nhĩ, giải tất cả vào nhà giam" Anh đẩy Vệ Thần cho Lục Nhiên, cúi xuống bế Vệ Kết thở thoi thóp, cả người đầy máu
Hắc Kết! Xem tôi sẽ trừng phạt em như thế nào!
"Thần nhi, đã xảy ra chuyện gì?" Nặc Nhĩ kéo Vệ Thần sang một bên thì thầm
"Chuyện là..."
Cạch!
Cô bất ngờ đập mạnh đôi đũa xuống bàn, đứng dậy nhìn Nặc Nhĩ
"Nặc Nhĩ, anh có thể giúp em vượt biên không?"
"Cái gì? Vượt biên? Em muốn làm gì hả Kết Kết?" Anh lo lắng nhìn cô
"Vệ Kết, vượt biên rất nguy hiểm. Chị không thể liều mạng như vậy được" Diệp Tử nắm tay cô
"Em không còn cách nào khác. Mọi lộ trình của em đều bị Hắc Triệt phong tỏa, chỉ còn có thể dựa vào vượt biên"
"Em muốn đến đâu?" Anh nói
"Thụy Điển"
"Vệ Kết, đừng..." Diệp Tử lắc đầu
"Diệp Tử, hãy hiểu cho chị" Cô cười mỉm
"Anh sẽ không giúp em" Nặc Nhĩ bỏ đi
"Em chỉ còn lại duy nhất hai con đường. Nếu anh đồng ý giúp em, chúng ta vẫn có thể giữ liên lạc. Ngược lại, em và Thần nhi sẽ như bốc hơi khỏi thế gian này. Ngay cả Hắc Triệt suốt đời cũng không thể tìm được em" Lời nói cô rắn thép như sắt, ánh mắt kiên quyết nhìn anh
"Kết Kết, em đang uy hϊếp anh" Anh nhìn cô
"Nặc Nhĩ, em thật sự không muốn như thế. Xin hãy giúp em"
Nặc Nhĩ đắn đo nhìn cô rồi lại nhìn Diệp Tử đang lo lắng, anh thở hắt ra
"Được rồi, hai mẹ con em chuẩn bị đi, chúng ta có thể sẽ xuất phát bất cứ lúc nào. Anh sẽ liên lạc với thuyền trưởng"
"Cảm ơn anh Nặc Nhĩ, cảm ơn anh nhiều lắm" Cô mừng rỡ
Trời chạng vạng sáng, Vệ Kết vẫn không tài nào chợp mắt được, cô đã thao thức suốt đêm, ngây người nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ
"Mẹ..."
Tiếng Vệ Thần khẽ gọi đánh thức cô khỏi những tâm tư của bản thân. Nhìn bảo bối bé nhỏ nằm cạnh mình, cô đưa tay vuốt tóc cậu
"Thần nhi, tại sao con không ngủ?"
"Thế còn mẹ thì sao?" Cậu ngồi dậy nhìn cô
"Mẹ không ngủ được"
"Mẹ, mẹ sẽ bỏ cuộc sao?"
"Đôi khi có những thứ không thuộc về mình thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ thuộc về mình. Tranh giành, đấu tranh, đến cuối cùng kết quả nhận được chỉ có sự đau đớn mà thôi"
"Nhưng mẹ..."
Cậu muốn nói tiếp nhưng cô đã đặt ngón trỏ lên môi cậu lắc đầu
"Suỵt! Nhóc con không được nhiều lời"
Nhìn sang chiếc vali, cô nắm tay cậu nói
"Chúng ta đi thôi. Đến giờ rồi"
~~~~~~~*~~~~~~~
Hải cảng tấp nập những chiếc thuyền sang trọng, những thương nhân, doanh nhân, khách du lịch từ mọi phía đổ về. Không khí náo nhiệt vô cùng
"Mạch Phong, chào anh. Chị Từ vẫn khỏe chứ?" Nặc Nhĩ bắt tay với một người đàn ông trang phục hải quan chỉnh tề
Chị Từ đã kết hôn và hiện đang sinh sống tại Australia, chồng chị là thuyền trưởng - Mạch Phong
"Từ rất khỏe, cậu vẫn ổn chứ?" Mạch Phong mỉm cười
"Rất ổn. Mạch Phong, đây là Vệ Kết và Vệ Thần, người tôi đã từng kể với anh"
"Chào anh, Mạch Phong" Vệ Kết gật đầu
"Chào bác" Vệ Thần lễ phép thưa
"Rất hân hạnh được gặp hai mẹ con. Tôi cũng đã từng nghe Từ kể về hai người. Hôm nay mới có dịp gặp"
Tu! Tu! Tu
"A! Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi" Mạch Phong nói
"Nặc Nhĩ, Diệp Tử, Vệ Kết em đây đã nợ hai người rất nhiều. Cả hai hãy thật sống hạnh phúc, mạnh khỏe, em sẽ ổn mà" Cô mỉm cười
"Đến giờ chị còn cười được sao? Chị là đồ ngốc" Diệp Tử nức nở ôm chầm lấy cô
"Bà chị, tạm biệt" Nặc Nhĩ cười
"Bà chị". Nghe đến hai từ này, Vệ Kết nở nụ cười rạng rỡ, cuối cùng anh cũng chịu gọi cô một tiếng chị. Thế thì đồng nghĩa với việc anh đã không còn yêu cô
Đặt chân lên thuyền, Vệ Kết một tay nắm tay, một tay kéo vali bước đi thẳng, không quay đầu nhìn lại. Vì khi quay đầu, cô sợ mình sẽ không còn mạnh mẽ như lúc này
Thuyền ngày càng cách xa đất liền, Vệ Kết ôm Vệ Thần vào lòng, nhìn ra khung cảnh ngoài biển
"Mẹ, đột nhiên con cảm thấy rất nhớ Lam Lang và Lục Lang" Cậu tựa vào lòng cô
"Nặc Nhĩ và Diệp Tử sẽ chăm sóc cho chúng, con đừng lo. Đến khi chúng ta có nơi ở ổn định, mẹ sẽ nhờ họ mang chúng đến cho ta được chứ?" Cô dịu dàng nói
Trời cao có mắt, xin Người hãy cho con được ra đi trong bình an. Xin Người đừng phái Hắc Triệt đến mang con trở về. Trái tim con không thể chịu thêm nhiều sự dày vò nữa
Ầm!
Một phen chấn động mạnh mẽ, những vật dụng trong phòng rơi xuống vỡ choang, ngay cả Vệ Kết khi ngồi cũng không thể giữ vững được
Bên ngoài bắt đầu truyền đến tiếng ồn ầm ĩ, Vệ Thần nhìn mẹ mình sắc mặt dần chuyển sắc
"Mẹ, mẹ sao thế?" Cậu lay tay cô
"Suỵt! Con mau trốn xuống gầm giường đi" Cô thúc giục
Cậu nhanh nhẹn làm theo lời cô, trốn vào gầm giường
Nhẹ đẩy cửa phòng, cô chậm rãi bước ra ngoài, cố gắng không tạo nên tiếng động
"Mau lục soát!"
Giọng nói này cô nhận ra, là của Lục Nhiên. Không xong! Hắc Triệt đã đến đây!
Quay người trở vào, cô vội vã nói
"Thần nhi, ta phải đi nhanh! Ông ấy đã tìm đến đây"
Nhìn sang hai bên, chắc chắn không có người, cô nắm tay Vệ Thần chạy xuống tầng hầm. Ngay lúc này, chỉ có tầng hầm là nơi an toàn nhất
Đoàng! Đoàng!
Máu tươi đỏ thẫm một vùng, Vệ Kết đau đớn ngã xuống, hai chân cô không thể cử động, cô gắng gượng chống hai tay lui cơ thể mình về sau, lớn tiếng với Vệ Thần
"Thần nhi, con chạy mau cho mẹ!"
Cạch!
Họng súng chĩa vào giữa đầu Vệ Kết, Hắc Triệt trừng mắt nhìn Vệ Thần
"Thần nhi, con là một đứa trẻ thông minh. Con biết nên làm gì rồi chứ?"
"Hắc Triệt. Ông là một người thông minh, ông biết tôi sẽ làm gì tiếp theo" Cậu nhếch môi lùi chân về sau
"Chạy đi!!!!"
Bất thình lình cô vùng dậy nắm lấy khẩu súng của anh. Hắc Triệt một giây sơ suất đã để cô cầm lấy phân nửa khẩu súng, hai bên giằng co với nhau
"Hắc Kết, buông ra!" Anh gầm lên với cô
"Không bao giờ!" Cô chống trả
Đương nhiên với sức mạnh của cô thì không thể so bì với anh, nhưng cô quyết không buông tay. Hắc Triệt không nhịn được nữa giựt mạnh khẩu súng khỏi tay cô, không thương tình bắn một phát lên vai cô
"Aaaaaaa!!!!!"
Cánh tay cô vô lực rơi xuống sàn, trên vai truyền đến cảm giác đau nhói, hai vết bắn ở chân gặp không khí lạnh đau nhức đến tổn cùng
"Hắc Triệt, ông điên rồi!"
Vệ Thần dừng lại bước chân, mở to mắt nhìn mẹ mình đang nằm trong vũng máu, cậu thật không ngờ đến ông ta lại máu lạnh đến thế này, sẵn sàng tổn thương người phụ nữ mà mình yêu
"Chạy đi! Ta sẽ bắn chết mẹ con!"
Đó là câu nói tàn độc nhất mà anh dành cho cậu, đứa con trai đầu tiên của mình
Mím chặt môi, Vệ Thần chạy lên phía anh tung lên một quyền. Hắc Triệt với thân hình nhanh nhạy dễ dàng tránh né được những đòn quyền của cậu, bắt thóp lấy những điểm sơ hở, tóm gọn lấy cậu trong vòng tay
"Lục Nhiên, mang tiểu thiếu gia về. Đám người Nặc Nhĩ, giải tất cả vào nhà giam" Anh đẩy Vệ Thần cho Lục Nhiên, cúi xuống bế Vệ Kết thở thoi thóp, cả người đầy máu
Hắc Kết! Xem tôi sẽ trừng phạt em như thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.