Mạnh Mẽ Công Thủ

Chương 71: Cảm giác tồn tại

Tiêu Đường Đông Qua

01/08/2021

01/08/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Nhiếp Xuyên bình tĩnh trở về chỗ ngồi, vặn nắp bình nước ra, ngửa đầu tu ực một phát hơn nửa bình.

Hiệp đầu tiên cậu đánh rất vui vẻ, mãi đến tận khi ra khỏi sân rồi, cậu mới phát hiện, hóa ra xung quanh ồn ào như vậy.

Chỉ là lần đầu tiên cậu được thi đấu một trận chính quy, thế mà lại không thể hợp tác với Reese, thực sự là tiếc kinh khủng!

Chỗ ngồi bên cạnh đã để sẵn một cái khăn mặt màu trắng, Nhiếp Xuyên nhoẻn miệng cười, đây là Reese chuẩn bị sẵn cho cậu. Cậu cầm khăn mặt lên, phát hiện bên dưới thế mà còn để cả một thanh sô cô la nữa!

"Oa!" Nhiếp Xuyên nhìn theo bóng lưng của Reese, anh đang nghiêm túc nghe huấn luyện viên chỉ đạo.

Nhiếp Xuyên sờ sờ mũi, xem ra ban nãy cậu biểu hiện không tệ, cho nên Reese mới thưởng cho cậu!

Đã lâu không được ăn sô cô la, cậu không nỡ bóc ra ăn luôn.

Hiệp hai bắt đầu, khi Reese đi ra sân, rõ ràng cảm giác được bầu không khí ở hiện trường nóng hẳn lên, ngay cả Nhiếp Xuyên cũng bắt đầu cảm thấy mong đợi, thi đấu chính thức, Reese sẽ như thế nào nhỉ?

Lúc này trên khán đài lại bắt đầu bàn tán sôi nổi.

"Sao lại đổi cái cậu tóc đen kia xuống rồi? Tôi vẫn còn muốn xem cậu ta chơi mà!"

"Đúng thế! Nếu cậu ta và Reese cùng liên thủ, nhất định là sẽ rất đáng xem!"

"Ầy, thật không biết cái ông huấn luyện viên kia nghĩ gì trong đầu nữa!"

"Giờ tôi chỉ mong UKB chơi thật bùng nổ, san bằng điểm số, để ông huấn luyện viên kia đổi lại cái cậu tóc đen kia lên sân thôi!"

Relvin vẫn giữ nguyên tư thế ngồi chống cằm, anh lấy cùi chỏ huých Owen ở bên cạnh: "Reese rất lợi hại, chuyện này thì ai cũng biết. Nhưng là huấn luyện viên Gordon chắc vốn chỉ định để cậu nhóc kia thích ứng với nhịp độ thi đấu thôi! Ai ngờ cậu ta lại thu hút hết sự chú ý của mọi người. Giờ mới muốn mang cậu ta giấu đi thì đã muộn rồi."

"Owen nhếch môi: "Không thì lát nữa cậu đi tìm cậu ta chơi một trận một chọi một đi? Xem cậu ta còn bao nhiêu phần thực lực chưa để lộ ra."

"À há? Ý hiến hay đó!" Reese quay mặt sang, tựa hồ rất nghiêm túc tiếp thu đề nghị của Owen.

Lúc này, Reese đang dẫn bóng cắt vào phần sân của đối phương, vượt qua hai hậu vệ, thẳng một đường đến dưới giỏ.

Tiền phong hàng trong, tiền phong hàng ngoài cùng trung phòng của UKB vội vàng trở về phòng thủ, Reese tiến vào khu vực cấm địa, lập tức chạy lấy đà nhảy lên, lực bộc phát kinh người.

'Ặc ——" Khán giả ngồi trên khán đài đồng loạt ồ lên, thậm chí có người còn dứng bật dậy.

Lẽ nào Reese muốn úp rổ từ vị trí này à? Cho dù khả năng bật nhảy có tốt đến đâu, nếu có thể từ khoảng cách này thực hiện slam dunk, vậy thì quá khủng rồi!

Nhưng khí thế mạnh mẽ kiên quyết của Reese đã khiến cả ba người đang phòng thủ anh cùng nhảy lên theo.

Ánh đèn flash của phóng viên thể thao chớp lên liên hồi, tiếng hò là cổ vũ của tất cả người xem cũng dừng lại, chỉ thấy Reese ở giữa không khung hơi xoay nghiêng người lại, thân thể tựa như quả lắc đồng hồ đung đưa, xuyên qua kẽ hở giữa những cánh tay của cầu thủ UKB đưa bóng ra ngoài. Tư thế trên không của anh vô cùng xinh đẹp, nhưng tất cả mọi người đều biết, lấy góc độ kia, bóng không thể nào đi vào giỏ được.

Nhưng trong nháy mắt khi Reese tiếp đất, anh lại đột nhiên tăng tốc, nghiêng người nhanh chóng vòng qua bên trái người đang phòng thủ phía trước mình, nhảy lấy đà ngay tại chỗ, ở trên không đón được quả bóng vừa nãy mình ném trúng bảng, đang bật ngược trở lại, mạnh mẽ đưa bóng vào rổ.

"Rầm ——" Một tiếng, sân bóng dường như cũng vỡ vụn ra!

Tất cả mọi chuyện phát sinh chỉ trong nháy mắt.

Nhiếp Xuyên trợn mắt há hốc mồm, ngay sau đó tiếng hoan hô của khán giả toàn trường vang lên nhiệt liệt.

"Đỉnh quá!"

"Ấu mài gớt!"

Nhiếp Xuyên ngây ngốc đứng bật dậy, nhìn Reese xoay người lại, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, trong tim cậu dường như có tiếng bom nổ, vang lên nối liền không dứt.

Reese hơi cong môi, nhìn về phía Nhiếp Xuyên.

Mấy cô nàng ngồi trên khán đài phía sau Nhiếp Xuyên lập tức rít lên chói tai.



"A a a a —— Reese Reddington cười kìa? Bà có nhìn thấy không!"

"Đẹp trai muốn rụng trứng!"

Nếu như là trước kia, Nhiếp Xuyên nhất định sẽ nghĩ, này có cái gì mà đẹp trai, bệnh mê giai của mọi người có thể đừng nghiêm trọng như vậy được không?

Nhưng bây giờ, từ sâu trong đáy lòng cậu cảm giác được, Reese thực sự quá đẹp trai.

"Xùy..." Relvin bĩu môi, "Sao ngày trước tôi không phát hiện tên Reese này thích thể hiện như thế nhỉ?"

Owen rũ mắt liếc qua chỗ Nhiếp Xuyên: "Đại khái là bởi vì cậu không đủ hấp dẫn, không đáng để Reese ở trước mặt cậu có ham muốn nâng cao cảm giác tồn tại của mình đi."

Tiếp đó, trận đấu tiếp tục tiến vào trạng thái nghiêng hẳn về một bên.

Công kích sắc bén của Reese khiến UKB phải mệt mỏi chạy theo phòng thủ, Carlo cùng Black Mount chặn kín dưới giỏ, khiến UKB không có biện pháp nào, phía vòng ngoài thì Ewing đang không ngừng làm mới kỷ lục ném bóng ba điểm của mình trong một trận đấu.

DK đánh bại UKB không chút trắc trở nào.

Sau khi trận đấu chấm dứt, hai đội bắt tay với nhau, đội trưởng của UKB liếc mắt nhìn Nhiếp Xuyên đang đứng bên sân, loi nhoi không ngừng chỉ mong mấy thủ tục sau khi thi đấu nhanh nhanh kết thúc: "Các cậu chưa mang toàn lực ra ứng phó mà đã đánh bại bọn tôi, mối thù này, bọn tôi ghim rồi đấy."

"Hẹn gặp lại ở sân nhà." Carlo cười đáp lại đối phương.

Trên khán đài, rất nhiều sinh viên của UKB đều đã bật khóc, nhưng bọn họ không nói đội bóng trường mình đã cố gắng kết sức rồi, mà chỉ không ngừng hô lớn "UKB là đỉnh nhất."

Nhiếp Xuyên thở ra một hơi, nhìn Reese đang hờ hững đi tới trước mặt mình, trực tiếp cầm cái khăn lúc nãy Nhiếp Xuyên đã lấy lau mồ hôi lên.

"Em không ăn sô cô la à?" Reese hỏi.

Nhiếp Xuyên lắc đầu.

Cậu đã tìm được một thứ còn hấp dẫn hơn cả sô cô la rồi.

"Vậy thì đừng có cùng Carlo và Ewing đâm chọc, nói là tôi không cho em đấy."

"Đương nhiên!" Nhiếp Xuyên gật đầu thật mạnh một cái.

Lúc này đã có phóng viên thể thao cùng một ít tay săn cầu thủ của NBA thăm dò đi lên, mục tiêu của bọn họ đều là Reese.

Huấn luyện viên Gordon cùng các trợ lý huấn luyện khác vội vàng tiến lên trước đối phó với bọn họ: "Hiện giờ mới là trận đầu tiên trong mùa giải, làm ơn không nên quấy rầy bọn nhỏ của tôi! Cám ơn!"

Nhiếp Xuyên lần đầu tiên nhìn thấy nhiều phóng viên thể thao như vậy, cậu tò mò nhìn chằm chằm camera cùng bút ghi âm của bọn họ, mãi cho đến khi cổ áo của mình bị người ta lôi lại phía sau một chút.

"Đi, em muốn ở lại cho bọn họ phỏng vấn sao?"

"Không muốn đâu!" Nhiếp Xuyên vội đuổi theo mọi người trong đội.

Bọn họ vừa mới ra khỏi nhà thi đấu, đã thấy Relvin và Owen đang đứng ở cửa.

Owen đút hai tay trong túi quần bò, hất hất cằm: "Đã lâu gặp, Reese. Cả búp măng non của Reese nữa. Hình như cậu cao lên thì phải."

Nhiếp Xuyên vốn rất phản cảm với cái danh xưng "Búp măng non của Reese", nhưng mà câu "Hình như cậu cao lên thì phải" phía sau lại làm Nhiếp Xuyên mừng tít cả mắt.

"Thật á?"

Owen bước tới. Ở ngoài sân bóng, quả thực Owen trông rất lịch thiệp tao nhã, rất có phong độ quý ông, đặc biệt là chiếc áo khoác dài màu xám cùng với áo sơ mi kẻ đang mặc trên người, càng khiến người ta phải ngoái đầu nhìn lại. Anh ta đưa tay ra, áng chừng trên đỉnh đầu Nhiếp Xuyên, cười nói: "Lần đấu giao hữu trước, cậu mới đến cằm tôi, giờ đã đến mũi rồi, cao lên không chỉ một chút đâu."

Bỗng một bàn tay đưa qua, bụm lên má Nhiếp Xuyên, đẩy cậu cách xa khỏi chỗ Owen đứng.

Lúc Nhiếp Xuyên còn chưa kịp biết là chuyện gì xảy ra, thì đã nghe tiếng Reese vang lên: "Có chuyện gì không? Owen?"

"Đừng như vậy, mọi người đều là bạn cũ cả mà." Owen cười cười.

"Hey, Allen, có muốn lại so với tôi một trận nữa không?" Relvin đi tới.

Reese, Owen, cả Relvin nữa, người nào người nấy đều cao hơn 1m90, bọn họ vừa đứng chung một chỗ, tức thì Nhiếp Xuyên như lọt thỏm ở giữa, khiến cậu cảm thấy ngột ngạt kinh khủng, xem ra cậu vẫn còn chưa đủ cao!



"Anh là ai?" Nhiếp Xuyên nhíu mày, đối phương nhìn quen mắt lắm, nhưng mà cậu không nhớ ra anh ta là ai cả.

Trên mặt Relvin lộ ra vẻ kinh ngạc: "Không phải chứ? Cậu thế mà không nhớ tôi là ai? Chúng ta còn từng chơi bóng với nhau đấy!"

Nhiếp Xuyên lần nữa lắc đầu: "Không nhớ. Tôi chơi bóng với nhiều người lắm, anh là bạn ở gara sửa ô tô của Mark à?"

Nếu như là cùng chơi ở sân bóng rổ trong khu phố. Thì bạn bè của Mark thực sự quá nhiều, Nhiếp Xuyên không tài nào nhớ hết được.

Biểu cảm trên mặt Relvin giống như vừa nuốt phải một con ruồi vậy: "Cậu thực hiện một pha Sky hook, cướp được một điểm trong tay tôi."

"À —— Là anh à!" Nhiếp Xuyên đột nhiên nhớ ra, chỉ thẳng tay vào mũi Relvin nói, "Anh lấy cùi chỏ huých tôi! Hại mặt tôi sưng lên gần một tháng!"

"Mặt em chỉ bị sưng độ có một tuần thôi." Reese lôi cổ áo của Nhiếp Xuyên, kéo cậu trở về.

"A ha, không ngờ cậu thù dai như vậy đấy, nếu không hai chúng ta lại chơi thêm trận nữa?" Relvin nháy mắt một cái.

"Được! Được thôi! Lần này nhất định tôi phải báo thù rửa hận!" Nhiếp Xuyên xắn tay áo lên, trông không giống như chuẩn bị cùng đối phương chơi bóng rổ mà giống muốn tẩn cho anh ta một trận hơn.

"Không cần làm chuyện nhàm chán như vậy, chờ ba tháng nữa, chúng ta tự nhiên sẽ chạm mặt." Reese nói xong lập tức lôi Nhiếp Xuyên trở lại.

"Chờ với chả đợi, quá mệt mỏi. Không bằng cậu với Allen đấu một trận với tôi và Relvin đi, đỡ cho uổng công tôi ngồi xe lâu như vậy tới xem các cậu thi đấu." Owen giơ tay cản Reese lại, không để anh rời đi.

"Ồ, đề nghị này cũng không tồi đâu." Relvin nhấc tay quàng lên vai Owen, "Tôi miễn cưỡng hợp tác với cậu một lần vậy."

Owen cười khẽ một tiếng, nhìn về phía Reese: "Sao nào? Sợ búp măng non cậu mất công chăm bẵm bị bọn này đánh gãy à? Cậu ra đã bén rễ rồi, cho dù có bị đánh gãy cũng vẫn có thể tiếp tục lớn lên."

Đề nghị này khiến Nhiếp Xuyên không khỏi hưng phấn.

Owen với Relvon đều là những cao thủ nổi danh có thực lực ngang hàng với Reese, có thể cùng lúc tập luyện với hai người họ, thực sự rất thú vị!

Nhiếp Xuyên quay lại nhìn Reese, mặt đầy mong đợi.

Reese giơ tay lên, nhìn đồng hồ một cái: "Mười phút. Sau mười phút bọn tôi còn phải lái xe quay về."

"Không thành vấn đề."

Vừa nói, Relvin và Owen đều cởi áo khoác ra.

"Owen, anh mặc quần bò không vấn đề gì chứ?" Nhiếp Xuyên nhắc nhở, "Có muốn mượn một cái quần thể thao để thay không?"

"Không cần." Nụ cười trên mặt Owen nhìn rất dịu dàng, nhưng Nhiếp Xuyên đã từng được lĩnh giáo, vẻ "Đằng đằng sát khí" của tên này lúc ở trên sân bóng kinh khủng như thế nào rồi.

"Nhỡ mà rách đũng thì anh đừng có hối hận nhá!" Nhiếp Xuyên cố ý treo lên một nụ cười xấu xa.

Thật sự là chả mấy khi cậu có cơ hội cười nhạo Owen như vậy.

"Cậu vẫn dễ thương y như cũ." Owen tiện tay nhéo lên má Nhiếp Xuyên một cái.

Sau đó, nghe "Bốp" một tiếng, cái tay của anh ta đã lập tức bị Reese đánh rớt.

Bọn họ đi tới sân bóng rổ ngoài trời.

Owen và Relvin rất nhanh đã bị người khác nhận ra, những khán giả đang muốn rời khỏi lại dồn dập xông tới.

"Họ chuẩn bị đấu một chọi một à? Owen đấu với Relvin, hay là..."

"Trông có vẻ như là Reese cùng cái cậu tóc đen kia sẽ đấu với Owen và Relvin đó!"

"Tôi hỏi được cái cậu tóc đen kia tên gì rồi! Tên tiếng Anh của cậu ấy là Allen!"

Ewing lôi Black Mount đến sân bóng, Carlo cũng lập tức chạy theo.

Huấn luyện viên Gordon bụm mặt: "Tôi đã nói cái gì! Phải khiêm tốn! Khiêm tốn! Hai đứa nó có biết chữ khiêm tốn viết thế nào không hả?"

Không ngờ Owen thế mà còn vẫy vẫy tay với ông: "Huấn luyện viên Gordon, không thì thầy tới làm trọng tài cho bọn em đi! Mười phút thôi!"

Huấn luyện viên Gordon: "... Tôi không đánh cho mấy cậu một trận đã là tốt lắm rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mạnh Mẽ Công Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook