Chương 31: Cậu là người mà bọn họ tin tưởng
Tiêu Đường Đông Qua
21/06/2021
02/06/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Hậu vệ dẫn bóng đội đối phương cười khẽ một tiếng: "Ha, 'Đường chuyền' vừa rồi quả thực rất đặc sắc đấy. Nhưng mà, cậu cũng hết hơi rồi, đúng không?"
Lập tức ở giây tiếp theo, hậu vệ khống chế bóng của UKB nhanh chóng vượt qua Nhiếp Xuyên, nhằm thẳng về phía rổ của DK ở đằng sau cậu.
Nhiếp Xuyên dùng sức gắng chạy về phía trước, nhưng không thể đuổi kịp. Loại cảm giá vô lực này thực sự khiến tim người ta thắt lại.
Nhưng trong nháy mắt Reese đã thoát khỏi sự bám đuổi của tiền phong hàng ngoài của đối phương, xông về bảo vệ giỏ của đội mình, trước khi hậu vệ dẫn bóng của UKB nhảy lên slam dunk đã kịp thời phá bóng từ phía sau cậu ta.
Hậu vệ khống chế bóng của UKB ngã ngồi trên đất, cậu ta hoàn toàn không biết làm thế nào mà Reese có thể đuổi theo chính mình, thậm chỉ còn phá bóng thành công.
Reese nhanh chóng chuyền bóng, triển khai một đợt tấn công nhanh.
Carlo đã lao tới khu vực sân của đối phương, Reese đối mặt với tiền phong hàng ngoài của đối phương vẫn theo sát nãy giờ, bỗng nhiên dừng lại, đưa bóng lên cao, đối phương cho là cậu ta muốn chuyền bóng cho Carlo, nhảy lên tính cắt bóng, nhưng không ngờ Reese lại thoải mái vung bóng chuyền về phía sau, Ewing đang đứng ở khu vực ném ba điểm không chút do dự lập tức nhảy lấy đà, một cú ném ba điểm xinh đẹp đảm bảo cho chiến thắng cuối cùng của họ.
Lúc tiếp đất, Ewing giơ tay chữ V, làm động tác chiến thắng.
"Ewing, làm khá lắm!" Black Mount duỗi tay, cho cậu ta hai ngón cái.
"Ha ha, đó là do Reese chuyền bóng tốt!"
"Tại sao tôi lại thành phép che mắt nữa vậy?" Trên mặt Carlo rặt một vẻ buồn bực nói.
Hai đội xếp hàng chào tạm biệt.
Trung phong của UKB giơ nắm đấm, đấm nhẹ Carlo một cái: "Ngày hôm nay, bọn tôi đến thực ra là để giúp mấy người tập luyện đúng không?"
Carlo ngượng ngùng cười mỉm một cái.
"Cảm giác mấy người còn chưa lấy lại phong độ trong kỳ thi đấu toàn quốc năm ngoái. Năm ngoái, rõ ràng bọn này phải chạy theo các cậu khắp sân!" Hậu vệ khống chế bóng bên đối phương bĩu môi, có vẻ hết sức bất mãn.
Ewing lại đáp lời: "Làm sao, thua hai điểm các cậu không muốn, muốn thua đủ hai mươi điểm hả?"
Lúc này, Nhiếp Xuyên hoàn toàn không nghe ra bọn họ đang nói cái gì nữa. Hai chân cậu nặng như đeo chì, lỗ tai ù đi.
"Này, nhóc tóc đen." Hậu vệ khống chế bóng của đối phương đi đến trước mặt cậu.
Nhiếp Xuyên vẫn cúi đầu, không có bất cứ phản ứng nào, mãi đến khi Ewing huých nhẹ vào vai cậu một cái: "Này Allen, cậu ta gọi cậu đấy."
"Hả? Gì cơ?"
"Cậu nên chạy nhanh hơn chút nữa, đừng thở quá nhiều." Đối phương hất hất cằm với Nhiếp Xuyên, "Trong một trận thi đấu chính thức, có rất nhiều hậu vệ dẫn bóng có tốc độ nhanh hơn tôi."
Đối phương tuy là nhìn có hơi vênh váo đắc ý, nhưng Nhiếp Xuyên cảm thấy cậu ta đối với biểu hiện ngày hôm nay của cậu có chút tiếc hận.
"Đi thôi —— Vòng loại năm nay nhớ phải thắng nhé!"
Thành viên của UKB thu dọn xong đồ đạc, vẫy tay chào tạm biệt với Carlo và mọi người.
"Phí lời, mấy người mới cần cẩn thận để không bị loại ý!"
"Tố chất của những người này cũng không tệ lắm." Black Mount nói.
"Hả? Là sao cơ?" Nhiếp Xuyên ngẩng đầu lên.
"Nghĩa là họ có thua bóng cũng không hậm hực than vãn, cũng không vì nổi giận mà ở trên sân bóng cáu bẳn, làm mấy động tác phạm quy các kiểu." Ewing ôm vai Nhiếp Xuyên giải thích.
Nhiếp Xuyên đột nhiên hiểu ra, tại sao Carlo lại muốn tổ chức trận đấu tập này.
Mục tiêu luyện tập chân chính không phải là bốn người bọn họ, mà là cậu, Nhiếp Xuyên.
"Đi thôi! Đi xem Connor một chút nào." Lúc Carlo khoác ba lô lên vai thì đột nhiên mở miệng nói.
Nhiếp Xuyên lập tức sững người: "Con... Connor?"
Lại nhìn Ewing với Black Mount một chút, vẻ mặt bọn họ cũng rất bình tĩnh, dường như đã sớm biết Connor đang ở ngay trong bệnh viện bên cạnh.
Nhiếp Xuyên nhìn về phía Reese, Reese chỉ ngẩng đầu lên uống nước khoáng, hầu kết lăn một chút, nhìn rất mạnh mẽ.
Anh ta đóng chặt nút chai lại, thản nhiên nói: "Các cậu đều biết."
Carlo thu hồi nụ cười biếng nhác thường trực trên môi: "Tôi thoạt nhìn giống tên ngốc lắm hả?"
"Đúng thế." Reese đơn giản đáp lời trắng ra luôn.
"... Connor có bình luận trên tường facebook của tôi. Cậu ta nói cậu ta muốn cùng ba me đi đến một quốc gia khác định cư, sẽ không chơi bóng rổ nữa. Nhưng tôi tra địa chỉ IP của cậu ta, thì ra cái bệnh viện này."
Ewing dùng mu bàn tay xoa xoa mồ hôi trên mặt: "Cho nên ba người bọn tôi mới lặng lẽ đến bệnh viện, từ xa nhìn thấy Connor. Sau đó cái gì cần hiểu đều hiểu cả. Connor sợ chúng tôi không chấp nhận đồng đội mới, lo lắng chúng tôi có khúc mắc không thể mở lòng, chúng tôi có thể hiểu. Cho nên bọn tôi làm như không biết chuyện này. Nhưng giờ chúng ta có Allen rồi! Connor có thể yên tâm tới Washington chữa bệnh, không phải sao?"
Black Mount nhìn về phía Reese: "Cậu có nói cho Connor biết, chúng ta sẽ chơi một trận ở đây đúng không?"
"Đương nhiên," Reese gật đầu.
Trong lòng Nhiếp Xuyên chấn động mạnh một cái, nói cách khác, nguyên nhân mà ngay từ đầu Carlo đã không thuê sân bóng rổ để đấu tập, chính là để Connor có thể từ cửa sổ trong phòng bệnh, xem được trận đấu lần này!
"Nói nhiều làm gì nữa! Chúng ta đi!" Carlo ngoắc ngón tay ra hiệu, mọi người cùng xách ba lô lên đi về hướng bệnh viện.
Nhiếp Xuyên nhìn bóng lưng của mọi người, trong mắt có cảm giác chua xót.
Khi bọn họ đến được phòng bệnh của Connor, bên trong đã trống rỗng.
Y tá đi ngang qua nói cho họ biết, năm phút trước, Connor đã làm thủ tục ra viện, bắt xe ra sân bay rồi.
"Cái thằng cha này... Ngay cả cơ hội nói một câu hẹn gặp lại cũng không để cho chúng ta nói sao? Thực là quá đáng." Ewing bĩu môi, đôi mắt đỏ lên.
Nhưng Connor có để lại một tờ giấy cho Reese.
Cậu ta nói với Reese, không cần lo lắng cho mình, cũng không cần đặc biệt đến thăm cậu ta ở Washington. Cậu ta sẽ tốt thôi.
"Cậu ta nói, đây là một trận đấu vô cùng đặc sắc, so với lúc cậu ta ở đây xem giải đấu NBA còn có cảm giác nhiệt huyết sôi trào hơn."
Reese dùng ngữ điệu không chút gợn sóng nói ra câu này, thế nhưng trong lòng mọi người đều có thể tưởng tượng ra biểu tình trên mặt của Connor khi viết nó ra.
"Cái tên này... Lần sau gặp lại cậu ta... Tôi nhất định phải dạy cho cậu ta một bài, tuyệt đối không được... Rời đi mà không thèm từ biệt như vậy." Giọng của Carlo khẽ run lên.
"Đi thôi! Chúng ta đi trà quán kia ăn đi! Tôi muốn ăn sủi cảo tôm! Bánh bao xá xíu! Cả bánh cuốn nữa! Tôi phải chụp ảnh đăng lên facebook, cho cái tên Connor kia thèm rỏ dãi!" Ewing trưng ra một nụ cười toe toét.
"Ôi chao? Không ngờ đấy, bình thường đến nữa chữ tiếng Trung bẻ đôi ông cũng không biết, mà nhắc đến đồ ăn, sao ông phát âm chuẩn thế?" Carlo hỏi.
"Thần kinh ngôn ngữ của tôi phát triển tốt hơn ông chứ sao." Ewing nhướng mày, lần thứ hai chặn họng Carlo.
"Allen, cậu không biết Connor, cho nên lúc nghe bọn anh nhắc đến cậu ấy, chắc cũng không hiểu là có chuyện gì đâu đúng không?"
Carlo đang định nói chút chuyện về Connor thì Reese lại đột nhiên mở miệng: "Mọi người đều đói bụng rồi, đi ăn gì đi."
May quá... May quá...
Lúc này Nhiếp Xuyên cũng không biết tại sao, mỗi lần nghe đến tên của Connor, trong lòng cậu lại nhói lên một cái.
Cậu nhìn về phía Reese, thấy sắc mặt của người này vẫn y như cũ.
Tối hôm đó, Carlo đưa Nhiếp Xuyên về nhà, vẫy vẫy tay cười nói với cậu: "Mai gặp lại ở trường ha!"
Nhiếp Xuyên cũng cười chào tạm biệt anh ta, chờ Carlo đi xa, đầu Nhiếp Xuyên lập tức rũ xuống.
Cậu không gõ cửa vào nhà, mà ngồi luôn xuống dưới bậc thềm.
"Nếu cậu không muốn cười, thì không cần cười với Carlo. Cậu ta không ngại."
Thanh âm lạnh lẽo vang lên, nhưng chỉ một câu đơn giản như vậy, Nhiếp Xuyên đã muốn rơi nước mắt.
Nhiếp Xuyên vội dụi dụi khóe mắt, ngẩng đầu lên, lập tức thấy Reese đang đứng cưới ánh đèn đường. Bóng người của anh ta vẫn rõ ràng như vậy, Nhiếp Xuyên có muốn quên, cũng không quên được.
"Anh... Tại sao lại ở chỗ này?"
Reese không trả lời, mà đút tay túi quần, đi tới ngồi xuống cạnh cậu.
"Thoạt nhìn cậu có vẻ buồn."
"Tại sao anh không nói với tôi là Connor đang xem? Biểu hiện của tôi hỏng bét rồi!" Nhiếp Xuyên buồn rười rượi nói.
"Tuyệt đối không phải tốt nhất trong cuộc đời cậu, nhưng cũng chắc chắn không phải hỏng bét."
"Có lẽ tôi thật sự không thích hợp chơi bóng rổ. Tôi không có đủ tốc độ, không có lực bộc phá, không có thể lực... Các anh nên..."
"Nên làm sao? Tìm một người thay thế khác à? Vấn đề là Connor đã tán thành cậu, khẳng định cậu."
"Anh ấy có sao? Sao có thể chứ? Nửa trận đầu tôi chơi hỏng bét cả, nửa trận sau lại chạy không nổi..."
Reese duỗi tay ra, đặt lên đỉnh đầu Nhiếp Xuyên.
"Tôi nghĩ là tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng thực ra còn chưa đủ." Nhiếp Xuyên lần đầu tiên cảm thấy hối hận như vậy.
Cậu hối hận tại sao ngày trước mình không kiên trì rèn luyện thân thể, không tiếp tục chơi bóng rổ, không để thể lực của mình duy trì ở trạng thái tốt nhất.
"Có suy nghĩ như vậy, là bởi vì cậu đã dốc hết toàn lực, cho nên mới thấy không cam lòng. Nhưng cậu đã cho cậu ta thấy được năng lực không chế bóng cùng với năng lực điều khiển tiết tấu trận đấu, khi là một hậu vệ dẫn bóng của mình. Nếu cậu ta không ủng hộ cậu, cậu ta sẽ không nhắn lại 'Đây là một trận đấu vô cùng đặc sắc'."
"Anh xác định đấy không phải lời an ủi à?"
"Tôi xác định."
"Nhưng đây không phải trận đấu đặc sắc nhất. Tôi cần nâng cao thể lực và tốc độ của mình hơn nữa, tôi còn muốn mình có thể bật nhảy cao hơn, phạm vi chuyền bóng lớn hơn nữa. UKB nói, bọn họ không phải đội có tốc độ nhanh nhất trong giải đấu sinh viên toàn quốc." Nhiếp Xuyên nhìn bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm của mình nói.
"Nhiếp Xuyên, cậu biết lại sao Carlo lại chọn cậu, Ewing và Black Mount tiếp nhận cậu nhanh như vậy không?" Reese hỏi.
"Tại sao?"
"Bởi vì nếu chỉ đối mặt với chuyện của một mình mình, cậu sẽ lựa chọn buông xuôi, cậu lẽ lười nhác, sẽ chọn cách giải quyết thoải mái cho bản thân. Nhưng nếu cậu cảm thấy chuyện này có liên quan mật thiết đến những người khác nữa, cậu sẽ dốc toàn lực ứng phó."
"Cái gì?" Nhiếp Xuyên ngẩng đầu lên, nhìn gò má Reese.
"Cũng chính vì như vậy, cho nên bọn Carlo mới tin tưởng cậu đến thế. Bởi vì họ biết, trên sân bóng, cậu vĩnh viễn sẽ vì họ mà chế tạo ra thời cơ tốt nhất, vĩnh viễn đứng ở vị trí thuận lợi nhất để tiếp ứng cho họ."
"Tôi sẽ làm như vậy sao?"
"Đương nhiên là cậu sẽ làm thế."
Nước mắt của Nhiếp Xuyên rốt cục rơi xuống.
"Tiểu Xuyên." Đốt ngón tay của Reese xẹt qua hai má Nhiếp Xuyên, đón lấy giọt nước mắt vừa lăn xuống kia, "Tuy nói rơi lệ không có nghĩa là không kiên cường. Nhưng hi vọng đây sẽ là lần cuối cùng cậu rơi nước mắt vì hối hận."
Tiếng "Tiểu Xuyên" kia của Reese rất nhẹ, Nhiếp Xuyên thậm chí còn không phân biệt được liệu có phải cậu nghe nhầm rồi hay không.
Nhưng lời anh nói, lại làm cho tư duy đang không tìm được điểm tựa của Nhiếp Xuyên trở nên mạnh mẽ cứng rắn hơn.
"Ngoài ra, hoan nghênh cậu gia nhập đội bóng rổ UDK." Reese vươn tay ra với Nhiếp Xuyên.
Ngón tay của anh rất dài, đầu ngón tay dưới ánh đèn lờ mờ có kiểu vẻ đẹp hư ảo.
"Hả? Không thể nào, tôi còn chưa gặp huấn luyện viên Gordon mà."
"Cậu đã gặp ông ấy rồi, chính là lúc đấu tập."
"Cái gì? Ông ấy ở đâu?" Nhiếp Xuyên nghĩ muốn nát óc cũng không tài nào nhớ ra...
Đột nhiên, hình dáng người đàn ông có khuôn mặt nghiêm nghị với đôi mắt màu xanh xám tràn vào trong óc cậu.
Vai Nhiếp Xuyên run lên: "Ông ấy... Đừng nói ông ấy là người ngồi phía sau huấn luyện viên của UKB nhé?"
"Đúng thế."
Nhiếp Xuyên nâng tay lên che kín mặt của mình, nghĩ đến biểu hiện tệ lậu ở nửa đầu trận của bản thân, thực sự 囧 chết đi được.
"Ông ấy trông có vẻ... Rất nghiêm khắc..."
"Là huấn luyện viên trưởng của một đội bóng rổ, cậu muốn ông ấy nhiệt tình thân thiện là rất khó. Xế chiều thứ hai tan học xong, tôi dẫn cậu đi gặp ông ấy."
"Ông ấy thật sự đồng ý cho tôi gia nhập đội bóng à?" Nhiếp Xuyên thực lòng cảm thấy khó mà tin nổi.
"Đúng vậy."
"Tại sao mấy người Carlo không nói cho tôi biết trước đó là huấn luyện viên Gordon?"
"Nếu cậu biết đó là huấn luyện viên Gonrdon, cậu sẽ càng căng thẳng hơn, không phải à?"
Reese đứng dậy, đi về phía chiếc Land Rover của mình.
"Này... Tôi thật sự gia nhập đội rồi à?"
Lúc trước Nhiếp Xuyên đúng là không hiểu giải bóng rổ sinh viên toàn quốc có ý nghĩa như thế nào, nhưng bây giờ cậu đã biết rồi.
Đó là cái nôi của NBA, thậm chí khi trận chung kết giải sinh viên diễn ra, NBA còn phải dừng tất cả mọi trận thi đấu của nó để thể hiện sự tôn trọng.
"Vấn đề cậu muốn hỏi hẳn không phải cái này, mà là cậu có thích chơi bóng rổ hay không. Một người đối mặt với việc mình không thích, vĩnh viễn sẽ không thể dốc hết toàn lực. Cho nên, cậu có thích nó không?"
Một khắc kia, hình ảnh khi cậu chuyền bóng để Black Mount nhảy lên slam dunk, hình ảnh Carlo nhận bóng của cậu ngay trên không rồi úp rổ, cú ném ba điểm xinh đẹp của Ewing...
Cái cảm giác từng dây thần kinh đều căng ra, huyết dịch toàn thân đều đang sôi trào, tim cho dù không còn sức để đập nữa, thì vẫn phải tiếp tục chạy...
"Đúng, tôi thích chơi bóng rổ."
Nhiếp Xuyên nhìn về phía Reese, vô cùng nghiêm túc nói.
"Cậu thích là tốt rồi."
Reese nở một nụ cười rất nhạt, vành môi khẽ cong lên, vẽ nên một độ cong ấm áp.
Anh mở cửa xe, bước vào trong, Nhiếp Xuyên đứng ở cửa nhà nhìn xe của Reese chạy càng lúc càng xa, cậu có một loại linh cảm mơ hồ là, cuộc sống bình lặng của mình sắp thay đổi hoàn toàn.
Chiếc Land Rover của Reese dừng lại dưới một khu căn hộ, anh đi lên tầng cao nhất, ấn chuông cửa, một nam nhân trung niên mặc đồ thoải mái ở nhà đi ra mở cửa cho Reese.
"Ha, hiếm có đấy, tôi cứ nghĩ trò sẽ không tới. Uống gì, cà phê hay là nước khoáng?"
"Nước khoáng." Reese ngồi xuống ghế sa lông.
"Tôi còn tưởng trò càng thích cà phê hơn chứ." Người đàn ông trung niên cười khẽ một tiếng, ném một bình nước lạnh cho Reese, anh vững vàng bắt được nó.
"Bởi vì thầy pha cà phê quá chán."
"Được rồi, trò cứ thích nói mấy lời khiến người ta phải đau lòng như thế." Người đàn ông cầm cốc cà phê ngồi thẳng lên bàn trà, mặt đối mặt với Reese, "Reese, tôi biết bọn Carlo rất hi vọng đứa nhỏ tóc đen người Trung Quốc kia có thể gia nhập đội bóng, tôi cũng thừa nhận cậu ta có tiềm lực nhất định, nhưng mà tôi vẫn muốn nghe một chút suy nghĩ thật của trò."
"Tại sao lại là suy nghĩ của em, huấn luyện viên Gordon?"
"Bởi vì trò chính là thành phần cứng đầu, cố chấp nhất trong đội, có nguyên tắc của bản thân, một tên ghét phải thỏa hiệp. Trò cảm thấy người ta được, thì cho dù người khác có thấy không được, trò cũng nhất định phải kéo đứa nhỏ đó vào bằng được thì thôi. Nếu trò cảm thấy người ta không được, thì cho dù mấy người Carlo có thích cậu nhóc đó thế nào, trò nhất định cũng sẽ đuổi người đi."
"Huấn luyện viên, thầy vừa mới nói Nhiếp Xuyên có tiềm lực, vậy theo cách nhìn của thầy, tiềm lực của cậu ấy là cái gì?" Reese khoanh tay nói.
Huấn luyện viên Gordon khẽ mỉm cười: "Cảm giác bóng cùng khả năng không chế tiết tấu trên sân bóng siêu hạng. Khả năng chuyển trọng tâm và điều khiển quán tính của cậu ta có lẽ còn trội hơn trò. Hơn nữa cậu ta không giống trò, cá tính của trò quá mạnh, thích hợp tác chiến một mình, mà với khả năng thích ứng của cậu ta, tính đoàn đội mạnh hơn trò nhiều."
"Vậy khuyết điểm thì sao?"
"Khuyết điểm quá rõ ràng. Lực bộc phát, sức chịu đựng đều không đạt tới tiểu chuẩn tôi muốn có. Càng không phải nói đến chuyện cậu ta thiếu kinh nghiệm thi đấu cùng với những đội bóng đẳng cấp."
"Vậy thì nguyên nhân gì khiến thầy gửi tin nhắn cho em, đồng ý để cậu ấy gia nhập đội bóng? Chỉ vì để động viên tinh thần bọn Carlo à?"
"Không, bởi vì tôi thấy cậu ta còn có thể mài dũa thêm nữa. Hơn nữa, khoảng cách từ bây giờ đến cuối tháng mười một, khi mùa giải hàng năm bắt đầu, vẫn còn đủ để chúng ta huấn luyện thêm cho cậu nhóc, để cậu ta có đủ những tố chất cần có."
Huấn luyện viên Gordon nhìn chằm chằm vào Reese, cố gắng từ trong ánh mắt anh thấy được chút gì đó.
"À, còn có một vấn đề quan trọng hơn nữa là, tôi thấy trong trò có khát vọng muốn sinh ra mối liên kết với một người khác trên sân bóng.
Reese nghiêng người về phía trước, đối diện với tầm mắt của huấn luyện viên Gordon: "Nếu thầy đã nói vậy, em có lý do gì để cự tuyệt sao?"
Huấn luyện viên Gordon ngẩn người, ông cho là Reese sẽ lạnh lùng phủ nhận quan điểm cuối cùng mình đưa ra.
"Vậy thì, thứ hai gặp lại."
"Thứ hai gặp lại." Reese đứng dậy, lúc đi tới cửa, hình như lại nghĩ ra gì đó, anh đút tay túi quần, quay lại bảo, "Quên không nói cho thầy biết, hình như cậu ấy rất sợ thầy."
"Sợ tôi, tại sao?" Huấn luyện viên Gordon lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Đại khái là vì thầy cố ý làm mình trông có vẻ cao thâm khó dò, không thành thực giống như em."
Sau khi Reese đi rồi, huấn luyện viên Gordon bất lực lắc đầu.
Đêm nay, bởi vì quá mệt mỏi, Nhiếp Xuyên rất nhanh đã lăn ra ngủ.
Lần đầu tiên cậu chính thức gặp huấn luyện viên Gordon là sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, Nhiếp Xuyên vừa mới ra khỏi phòng học, đã thấy một người đàn ông trung niên, mặc vest, dựa vào lan can mỉm cười nhìn cậu.
Ông ấy vẫy vẫy tay, nói "Hi" một tiếng.
Nhiếp Xuyên nhất thời quắn hết cả lên.
"Tôi nghĩ, trò đã biết rồi, tôi là huấn luyện viên của trò."
Nhất thời, câu nói này càng khiến Nhiếp Xuyên thấy căng thẳng hơn. Huấn luyện viên Gordon không giống như thầy dạy thể dục hồi cấp hai của cậu, ông ấy là một huấn luyện viên chuyên nghiệp.
"Vâng, em biết ạ."
"Mặc dù bây giờ trò nên trả lời tôi là 'Vâng, huấn luyện viên' mới đúng. Nhưng xét thấy tôi là một huấn luyện viên hòa ái, dễ gần, đồng thời quan hệ giữa hai chúng ta là quan hệ bình đẳng, tôi quan tâm đến thái độ của trò hơn là mấy chuyện mặt ngoài này."
Huấn luyện viên Gordon cẩn thận quan sát Nhiếp Xuyên, không biết có phải là ảo giác của mình không, mà ông thấy cậu nhóc người Trung Quốc này càng căng thẳng hơn thì phải?
"Đi thôi, đi nói chuyện chút nào."
Huấn luyện viên Gordon mua hai cốc cà phê hòa tan, cùng Nhiếp Xuyên ngồi dưới sân cỏ của trường. Bạn học bốn phía xung quanh hai người không phải đang đọc sách thì chính là mấy cặp đôi đang yêu, dính lấy nhau, ngọt ngọt ngào ngào.
"Trường học đối với thời gian huấn luyện của đội bóng có quy định rất rõ ràng. Trong khoảng thời gian từ tháng tư đến tháng mười hàng năm, không thể tiến hành đấu tập chiến thuật hay huấn luyện dã ngoại, bởi vì sinh viên còn phải làm bé ngoan, chăm chỉ học tập."
Nhiếp Xuyên gật đầu.
"Tất nhiên, nhưng trận đấu tập quy mô nhỏ không chính thức do chính mấy đứa tự liên hệ thì là tự do của mấy đứa, tôi sẽ không can thiệp." Huấn luyện viên Gordon hết sức khéo léo, rũ sạch trách nhiệm của bản thân.
Nhiếp Xuyên lại gật đầu một cái.
"Vì thế, từ tháng tư đến tháng mười, mấy đứa sẽ tự rèn luyện thể năng của mình, không phải dựa vào tôi. Tôi chỉ có thể cho mấy đứa chút ý kiến đề xuất thôi."
"Vâng, huấn luyện viên."
"Ừ, ngoan lắm. Tôi nghĩ chắc trò cũng rõ vấn đề của mình là ở đâu rồi."
"Em nghĩ là em biết."
"Nói nghe xem nào."
"Tốc độ, sức bền, lực bộc phát, kinh nghiệm cùng với tỷ lệ ném trúng rổ."
"Ah... Trận đấu kia tôi còn chưa phát hiện ra tỷ lệ ném trúng rổ của trò có vấn đề." Huấn luyện viên Gordon nghiêm túc nói.
Nhiếp Xuyên rất muốn cúi đầu, vuốt mồ hôi một cái. Hóa ra lần đấu tập vừa rồi vẫn chưa làm bại lộ hết khuyết điểm của cậu à?
"Nhưng ba cái đầu chính là trí mạng nhất." Huấn luyện viên Gordon thu lại nét cười trên mặt.
"Đúng vậy, mấy cái đó là nguy hiểm nhất." Nhiếp Xuyên cúi đầu, lông mày cũng cau lại.
Huấn luyện viên búng lên giữa trán Nhiếp Xuyên một cái: "Nhóc con, không bao giờ được phép cúi đầu trước mặt tôi, như vậy tôi không thể thấy rõ nét mặt của trò được, nghe chưa?"
"Vâng, huấn luyện viên!" Nhiếp Xuyên ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.
"Mặc dù có rất nhiều sinh viên đại học tham gia... Nhưng để có thành tích tốt trong giải đấu liên trường, có thể được NBA ưu ái, họ sẽ tự mình thuê huấn luyện viên riêng. Nhưng tôi nghĩ mục tiêu của trò không phải NBA, mà là được vui vẻ chơi bóng."
"Vâng, huấn luyện viên."
NBA và vân vân mây mây... Đó là quá xa vời. Chờ giải đấu thực sự bắt đầu, Nhiếp Xuyên không phải ngồi trên ghế dự bị đã là tốt lắm rồi!
"Để phối hợp rèn luyện tốc độ, sức bền cùng khả năng đột phá của trò, tôi đã thay trò đề ra một bản kế hoạch tập luyện."
Gordon tranh thủ đưa một cái USB cho Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên tuyệt đối không ngờ được là đối phương thế mà thực sự định ra kế hoạch tập luyện cho riêng cậu. Này có tính là được mở phòng bếp nhỏ* không?
*Câu này tương tự như được đặc cách. Trong hậu cung của vua chúa ngày xưa, khi đó thức ăn là thống nhất phân phối, chỉ có nhưng phi tần được hoàng đế sủng ái mới được cho phép mở phòng bếp nhỏ tự mình nấu ăn.
"Mời đầu, đừng nghĩ đến chuyện sẽ hoàn thành tất cả các hạng mục. Đây chỉ là mục tiêu được đề ra trước. Tôi hi vọng trò có thể thực hiện hóa kế hoạch này trên cơ sở hoàn thành đầy đủ nhiệm vụ học tập trên lớp. Tôi cũng hi vọng, ngoại trừ bóng rổ, trò vẫn có thời gian rảnh rỗi để tận hưởng cuộc sống, làm phong phú đời sống sinh hoạt của bản thân."
Nhiếp Xuyên gật đầu lia lịa, xem ra huấn luyện viên Gordon cũng không phải không có tình người như trong tưởng tượng của cậu.
"Tất nhiên, tôi cũng biết mấy đứa trẻ ở độ tuổi của trò thỉnh thoảng có thể hơi mất tập trung, muốn lười biếng, có chút không kiên trì, đây đều là chuyện có thể hiểu được. Cho nên, tôi đã sắp xếp một người đồng đội trò đã biết để làm trợ lý huấn luyện, chịu trách nhiệm, đốc thúc trò hoàn thành việc tập luyện. Tôi gọi nó là 'Huấn luyện trọn gói'. Có thể giám sát, sửa chữa cho nhau, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, giúp tăng khả năng gắn kết trong đội."
"A? Vậy đối tượng huấn luyện trọn gói của em là ai ạ?"
"Đừng lo lắng, theo tôi biết, tính tình của cậu ta cũng không tệ lắm, kỹ thuật cực tốt, đối với cậu lại rất săn sóc. Hai người sẽ ở chung vui vẻ thôi."
Nhiếp Xuyên bắt đầu tính toán xem người này có khả năng là ai.
Là Black Mount à? Tuy là người này nhìn có hơi đáng sợ, nhưng mà Nhiếp Xuyên thấy tính khí anh ta tốt lắm, rất biết cảm thông chia sẻ với người khác, cùng anh ta luyện tập chắc là sẽ rất thoái mái đi?
Nếu mà nói kỹ thuật cực tốt, thì người hiện lên trong đầu Nhiếp Xuyên đầu tiên chính là Ewing. Pha ném bóng ba điểm của cậu ta phóng khoáng, nhẹ nhàng cỡ nào chứ!
Hơn nữa Ewing còn là một tên thích ăn uống, mỗi ngày tập luyện xong, hai người có thể cùng tới nhà ăn Châu Á lót dạ với nhau, quá là ăn ý luôn!
Nhưng nếu mà nói người vẫn luôn chăm sóc cho cậu từ bấy đến giờ, thì có vẻ là Carlo mới đúng! Chỉ có điều Carlo hơi tưng tửng một tí... Nhưng mà thế thì họ vẫn có thể ở chung vui vẻ đúng không?
"Được rồi, trở về nhớ xem kỹ kế hoạch huấn luyện của mình. Mỗi tuần tôi đều sắp xếp một buổi cố vấn kỹ thuật cho thành viên trong đội, đương nhiên, đấy là nếu mỗi tuần trò đều liên hệ với tôi..."
Edit: Nhật Nhật
...
Hậu vệ dẫn bóng đội đối phương cười khẽ một tiếng: "Ha, 'Đường chuyền' vừa rồi quả thực rất đặc sắc đấy. Nhưng mà, cậu cũng hết hơi rồi, đúng không?"
Lập tức ở giây tiếp theo, hậu vệ khống chế bóng của UKB nhanh chóng vượt qua Nhiếp Xuyên, nhằm thẳng về phía rổ của DK ở đằng sau cậu.
Nhiếp Xuyên dùng sức gắng chạy về phía trước, nhưng không thể đuổi kịp. Loại cảm giá vô lực này thực sự khiến tim người ta thắt lại.
Nhưng trong nháy mắt Reese đã thoát khỏi sự bám đuổi của tiền phong hàng ngoài của đối phương, xông về bảo vệ giỏ của đội mình, trước khi hậu vệ dẫn bóng của UKB nhảy lên slam dunk đã kịp thời phá bóng từ phía sau cậu ta.
Hậu vệ khống chế bóng của UKB ngã ngồi trên đất, cậu ta hoàn toàn không biết làm thế nào mà Reese có thể đuổi theo chính mình, thậm chỉ còn phá bóng thành công.
Reese nhanh chóng chuyền bóng, triển khai một đợt tấn công nhanh.
Carlo đã lao tới khu vực sân của đối phương, Reese đối mặt với tiền phong hàng ngoài của đối phương vẫn theo sát nãy giờ, bỗng nhiên dừng lại, đưa bóng lên cao, đối phương cho là cậu ta muốn chuyền bóng cho Carlo, nhảy lên tính cắt bóng, nhưng không ngờ Reese lại thoải mái vung bóng chuyền về phía sau, Ewing đang đứng ở khu vực ném ba điểm không chút do dự lập tức nhảy lấy đà, một cú ném ba điểm xinh đẹp đảm bảo cho chiến thắng cuối cùng của họ.
Lúc tiếp đất, Ewing giơ tay chữ V, làm động tác chiến thắng.
"Ewing, làm khá lắm!" Black Mount duỗi tay, cho cậu ta hai ngón cái.
"Ha ha, đó là do Reese chuyền bóng tốt!"
"Tại sao tôi lại thành phép che mắt nữa vậy?" Trên mặt Carlo rặt một vẻ buồn bực nói.
Hai đội xếp hàng chào tạm biệt.
Trung phong của UKB giơ nắm đấm, đấm nhẹ Carlo một cái: "Ngày hôm nay, bọn tôi đến thực ra là để giúp mấy người tập luyện đúng không?"
Carlo ngượng ngùng cười mỉm một cái.
"Cảm giác mấy người còn chưa lấy lại phong độ trong kỳ thi đấu toàn quốc năm ngoái. Năm ngoái, rõ ràng bọn này phải chạy theo các cậu khắp sân!" Hậu vệ khống chế bóng bên đối phương bĩu môi, có vẻ hết sức bất mãn.
Ewing lại đáp lời: "Làm sao, thua hai điểm các cậu không muốn, muốn thua đủ hai mươi điểm hả?"
Lúc này, Nhiếp Xuyên hoàn toàn không nghe ra bọn họ đang nói cái gì nữa. Hai chân cậu nặng như đeo chì, lỗ tai ù đi.
"Này, nhóc tóc đen." Hậu vệ khống chế bóng của đối phương đi đến trước mặt cậu.
Nhiếp Xuyên vẫn cúi đầu, không có bất cứ phản ứng nào, mãi đến khi Ewing huých nhẹ vào vai cậu một cái: "Này Allen, cậu ta gọi cậu đấy."
"Hả? Gì cơ?"
"Cậu nên chạy nhanh hơn chút nữa, đừng thở quá nhiều." Đối phương hất hất cằm với Nhiếp Xuyên, "Trong một trận thi đấu chính thức, có rất nhiều hậu vệ dẫn bóng có tốc độ nhanh hơn tôi."
Đối phương tuy là nhìn có hơi vênh váo đắc ý, nhưng Nhiếp Xuyên cảm thấy cậu ta đối với biểu hiện ngày hôm nay của cậu có chút tiếc hận.
"Đi thôi —— Vòng loại năm nay nhớ phải thắng nhé!"
Thành viên của UKB thu dọn xong đồ đạc, vẫy tay chào tạm biệt với Carlo và mọi người.
"Phí lời, mấy người mới cần cẩn thận để không bị loại ý!"
"Tố chất của những người này cũng không tệ lắm." Black Mount nói.
"Hả? Là sao cơ?" Nhiếp Xuyên ngẩng đầu lên.
"Nghĩa là họ có thua bóng cũng không hậm hực than vãn, cũng không vì nổi giận mà ở trên sân bóng cáu bẳn, làm mấy động tác phạm quy các kiểu." Ewing ôm vai Nhiếp Xuyên giải thích.
Nhiếp Xuyên đột nhiên hiểu ra, tại sao Carlo lại muốn tổ chức trận đấu tập này.
Mục tiêu luyện tập chân chính không phải là bốn người bọn họ, mà là cậu, Nhiếp Xuyên.
"Đi thôi! Đi xem Connor một chút nào." Lúc Carlo khoác ba lô lên vai thì đột nhiên mở miệng nói.
Nhiếp Xuyên lập tức sững người: "Con... Connor?"
Lại nhìn Ewing với Black Mount một chút, vẻ mặt bọn họ cũng rất bình tĩnh, dường như đã sớm biết Connor đang ở ngay trong bệnh viện bên cạnh.
Nhiếp Xuyên nhìn về phía Reese, Reese chỉ ngẩng đầu lên uống nước khoáng, hầu kết lăn một chút, nhìn rất mạnh mẽ.
Anh ta đóng chặt nút chai lại, thản nhiên nói: "Các cậu đều biết."
Carlo thu hồi nụ cười biếng nhác thường trực trên môi: "Tôi thoạt nhìn giống tên ngốc lắm hả?"
"Đúng thế." Reese đơn giản đáp lời trắng ra luôn.
"... Connor có bình luận trên tường facebook của tôi. Cậu ta nói cậu ta muốn cùng ba me đi đến một quốc gia khác định cư, sẽ không chơi bóng rổ nữa. Nhưng tôi tra địa chỉ IP của cậu ta, thì ra cái bệnh viện này."
Ewing dùng mu bàn tay xoa xoa mồ hôi trên mặt: "Cho nên ba người bọn tôi mới lặng lẽ đến bệnh viện, từ xa nhìn thấy Connor. Sau đó cái gì cần hiểu đều hiểu cả. Connor sợ chúng tôi không chấp nhận đồng đội mới, lo lắng chúng tôi có khúc mắc không thể mở lòng, chúng tôi có thể hiểu. Cho nên bọn tôi làm như không biết chuyện này. Nhưng giờ chúng ta có Allen rồi! Connor có thể yên tâm tới Washington chữa bệnh, không phải sao?"
Black Mount nhìn về phía Reese: "Cậu có nói cho Connor biết, chúng ta sẽ chơi một trận ở đây đúng không?"
"Đương nhiên," Reese gật đầu.
Trong lòng Nhiếp Xuyên chấn động mạnh một cái, nói cách khác, nguyên nhân mà ngay từ đầu Carlo đã không thuê sân bóng rổ để đấu tập, chính là để Connor có thể từ cửa sổ trong phòng bệnh, xem được trận đấu lần này!
"Nói nhiều làm gì nữa! Chúng ta đi!" Carlo ngoắc ngón tay ra hiệu, mọi người cùng xách ba lô lên đi về hướng bệnh viện.
Nhiếp Xuyên nhìn bóng lưng của mọi người, trong mắt có cảm giác chua xót.
Khi bọn họ đến được phòng bệnh của Connor, bên trong đã trống rỗng.
Y tá đi ngang qua nói cho họ biết, năm phút trước, Connor đã làm thủ tục ra viện, bắt xe ra sân bay rồi.
"Cái thằng cha này... Ngay cả cơ hội nói một câu hẹn gặp lại cũng không để cho chúng ta nói sao? Thực là quá đáng." Ewing bĩu môi, đôi mắt đỏ lên.
Nhưng Connor có để lại một tờ giấy cho Reese.
Cậu ta nói với Reese, không cần lo lắng cho mình, cũng không cần đặc biệt đến thăm cậu ta ở Washington. Cậu ta sẽ tốt thôi.
"Cậu ta nói, đây là một trận đấu vô cùng đặc sắc, so với lúc cậu ta ở đây xem giải đấu NBA còn có cảm giác nhiệt huyết sôi trào hơn."
Reese dùng ngữ điệu không chút gợn sóng nói ra câu này, thế nhưng trong lòng mọi người đều có thể tưởng tượng ra biểu tình trên mặt của Connor khi viết nó ra.
"Cái tên này... Lần sau gặp lại cậu ta... Tôi nhất định phải dạy cho cậu ta một bài, tuyệt đối không được... Rời đi mà không thèm từ biệt như vậy." Giọng của Carlo khẽ run lên.
"Đi thôi! Chúng ta đi trà quán kia ăn đi! Tôi muốn ăn sủi cảo tôm! Bánh bao xá xíu! Cả bánh cuốn nữa! Tôi phải chụp ảnh đăng lên facebook, cho cái tên Connor kia thèm rỏ dãi!" Ewing trưng ra một nụ cười toe toét.
"Ôi chao? Không ngờ đấy, bình thường đến nữa chữ tiếng Trung bẻ đôi ông cũng không biết, mà nhắc đến đồ ăn, sao ông phát âm chuẩn thế?" Carlo hỏi.
"Thần kinh ngôn ngữ của tôi phát triển tốt hơn ông chứ sao." Ewing nhướng mày, lần thứ hai chặn họng Carlo.
"Allen, cậu không biết Connor, cho nên lúc nghe bọn anh nhắc đến cậu ấy, chắc cũng không hiểu là có chuyện gì đâu đúng không?"
Carlo đang định nói chút chuyện về Connor thì Reese lại đột nhiên mở miệng: "Mọi người đều đói bụng rồi, đi ăn gì đi."
May quá... May quá...
Lúc này Nhiếp Xuyên cũng không biết tại sao, mỗi lần nghe đến tên của Connor, trong lòng cậu lại nhói lên một cái.
Cậu nhìn về phía Reese, thấy sắc mặt của người này vẫn y như cũ.
Tối hôm đó, Carlo đưa Nhiếp Xuyên về nhà, vẫy vẫy tay cười nói với cậu: "Mai gặp lại ở trường ha!"
Nhiếp Xuyên cũng cười chào tạm biệt anh ta, chờ Carlo đi xa, đầu Nhiếp Xuyên lập tức rũ xuống.
Cậu không gõ cửa vào nhà, mà ngồi luôn xuống dưới bậc thềm.
"Nếu cậu không muốn cười, thì không cần cười với Carlo. Cậu ta không ngại."
Thanh âm lạnh lẽo vang lên, nhưng chỉ một câu đơn giản như vậy, Nhiếp Xuyên đã muốn rơi nước mắt.
Nhiếp Xuyên vội dụi dụi khóe mắt, ngẩng đầu lên, lập tức thấy Reese đang đứng cưới ánh đèn đường. Bóng người của anh ta vẫn rõ ràng như vậy, Nhiếp Xuyên có muốn quên, cũng không quên được.
"Anh... Tại sao lại ở chỗ này?"
Reese không trả lời, mà đút tay túi quần, đi tới ngồi xuống cạnh cậu.
"Thoạt nhìn cậu có vẻ buồn."
"Tại sao anh không nói với tôi là Connor đang xem? Biểu hiện của tôi hỏng bét rồi!" Nhiếp Xuyên buồn rười rượi nói.
"Tuyệt đối không phải tốt nhất trong cuộc đời cậu, nhưng cũng chắc chắn không phải hỏng bét."
"Có lẽ tôi thật sự không thích hợp chơi bóng rổ. Tôi không có đủ tốc độ, không có lực bộc phá, không có thể lực... Các anh nên..."
"Nên làm sao? Tìm một người thay thế khác à? Vấn đề là Connor đã tán thành cậu, khẳng định cậu."
"Anh ấy có sao? Sao có thể chứ? Nửa trận đầu tôi chơi hỏng bét cả, nửa trận sau lại chạy không nổi..."
Reese duỗi tay ra, đặt lên đỉnh đầu Nhiếp Xuyên.
"Tôi nghĩ là tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng thực ra còn chưa đủ." Nhiếp Xuyên lần đầu tiên cảm thấy hối hận như vậy.
Cậu hối hận tại sao ngày trước mình không kiên trì rèn luyện thân thể, không tiếp tục chơi bóng rổ, không để thể lực của mình duy trì ở trạng thái tốt nhất.
"Có suy nghĩ như vậy, là bởi vì cậu đã dốc hết toàn lực, cho nên mới thấy không cam lòng. Nhưng cậu đã cho cậu ta thấy được năng lực không chế bóng cùng với năng lực điều khiển tiết tấu trận đấu, khi là một hậu vệ dẫn bóng của mình. Nếu cậu ta không ủng hộ cậu, cậu ta sẽ không nhắn lại 'Đây là một trận đấu vô cùng đặc sắc'."
"Anh xác định đấy không phải lời an ủi à?"
"Tôi xác định."
"Nhưng đây không phải trận đấu đặc sắc nhất. Tôi cần nâng cao thể lực và tốc độ của mình hơn nữa, tôi còn muốn mình có thể bật nhảy cao hơn, phạm vi chuyền bóng lớn hơn nữa. UKB nói, bọn họ không phải đội có tốc độ nhanh nhất trong giải đấu sinh viên toàn quốc." Nhiếp Xuyên nhìn bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm của mình nói.
"Nhiếp Xuyên, cậu biết lại sao Carlo lại chọn cậu, Ewing và Black Mount tiếp nhận cậu nhanh như vậy không?" Reese hỏi.
"Tại sao?"
"Bởi vì nếu chỉ đối mặt với chuyện của một mình mình, cậu sẽ lựa chọn buông xuôi, cậu lẽ lười nhác, sẽ chọn cách giải quyết thoải mái cho bản thân. Nhưng nếu cậu cảm thấy chuyện này có liên quan mật thiết đến những người khác nữa, cậu sẽ dốc toàn lực ứng phó."
"Cái gì?" Nhiếp Xuyên ngẩng đầu lên, nhìn gò má Reese.
"Cũng chính vì như vậy, cho nên bọn Carlo mới tin tưởng cậu đến thế. Bởi vì họ biết, trên sân bóng, cậu vĩnh viễn sẽ vì họ mà chế tạo ra thời cơ tốt nhất, vĩnh viễn đứng ở vị trí thuận lợi nhất để tiếp ứng cho họ."
"Tôi sẽ làm như vậy sao?"
"Đương nhiên là cậu sẽ làm thế."
Nước mắt của Nhiếp Xuyên rốt cục rơi xuống.
"Tiểu Xuyên." Đốt ngón tay của Reese xẹt qua hai má Nhiếp Xuyên, đón lấy giọt nước mắt vừa lăn xuống kia, "Tuy nói rơi lệ không có nghĩa là không kiên cường. Nhưng hi vọng đây sẽ là lần cuối cùng cậu rơi nước mắt vì hối hận."
Tiếng "Tiểu Xuyên" kia của Reese rất nhẹ, Nhiếp Xuyên thậm chí còn không phân biệt được liệu có phải cậu nghe nhầm rồi hay không.
Nhưng lời anh nói, lại làm cho tư duy đang không tìm được điểm tựa của Nhiếp Xuyên trở nên mạnh mẽ cứng rắn hơn.
"Ngoài ra, hoan nghênh cậu gia nhập đội bóng rổ UDK." Reese vươn tay ra với Nhiếp Xuyên.
Ngón tay của anh rất dài, đầu ngón tay dưới ánh đèn lờ mờ có kiểu vẻ đẹp hư ảo.
"Hả? Không thể nào, tôi còn chưa gặp huấn luyện viên Gordon mà."
"Cậu đã gặp ông ấy rồi, chính là lúc đấu tập."
"Cái gì? Ông ấy ở đâu?" Nhiếp Xuyên nghĩ muốn nát óc cũng không tài nào nhớ ra...
Đột nhiên, hình dáng người đàn ông có khuôn mặt nghiêm nghị với đôi mắt màu xanh xám tràn vào trong óc cậu.
Vai Nhiếp Xuyên run lên: "Ông ấy... Đừng nói ông ấy là người ngồi phía sau huấn luyện viên của UKB nhé?"
"Đúng thế."
Nhiếp Xuyên nâng tay lên che kín mặt của mình, nghĩ đến biểu hiện tệ lậu ở nửa đầu trận của bản thân, thực sự 囧 chết đi được.
"Ông ấy trông có vẻ... Rất nghiêm khắc..."
"Là huấn luyện viên trưởng của một đội bóng rổ, cậu muốn ông ấy nhiệt tình thân thiện là rất khó. Xế chiều thứ hai tan học xong, tôi dẫn cậu đi gặp ông ấy."
"Ông ấy thật sự đồng ý cho tôi gia nhập đội bóng à?" Nhiếp Xuyên thực lòng cảm thấy khó mà tin nổi.
"Đúng vậy."
"Tại sao mấy người Carlo không nói cho tôi biết trước đó là huấn luyện viên Gordon?"
"Nếu cậu biết đó là huấn luyện viên Gonrdon, cậu sẽ càng căng thẳng hơn, không phải à?"
Reese đứng dậy, đi về phía chiếc Land Rover của mình.
"Này... Tôi thật sự gia nhập đội rồi à?"
Lúc trước Nhiếp Xuyên đúng là không hiểu giải bóng rổ sinh viên toàn quốc có ý nghĩa như thế nào, nhưng bây giờ cậu đã biết rồi.
Đó là cái nôi của NBA, thậm chí khi trận chung kết giải sinh viên diễn ra, NBA còn phải dừng tất cả mọi trận thi đấu của nó để thể hiện sự tôn trọng.
"Vấn đề cậu muốn hỏi hẳn không phải cái này, mà là cậu có thích chơi bóng rổ hay không. Một người đối mặt với việc mình không thích, vĩnh viễn sẽ không thể dốc hết toàn lực. Cho nên, cậu có thích nó không?"
Một khắc kia, hình ảnh khi cậu chuyền bóng để Black Mount nhảy lên slam dunk, hình ảnh Carlo nhận bóng của cậu ngay trên không rồi úp rổ, cú ném ba điểm xinh đẹp của Ewing...
Cái cảm giác từng dây thần kinh đều căng ra, huyết dịch toàn thân đều đang sôi trào, tim cho dù không còn sức để đập nữa, thì vẫn phải tiếp tục chạy...
"Đúng, tôi thích chơi bóng rổ."
Nhiếp Xuyên nhìn về phía Reese, vô cùng nghiêm túc nói.
"Cậu thích là tốt rồi."
Reese nở một nụ cười rất nhạt, vành môi khẽ cong lên, vẽ nên một độ cong ấm áp.
Anh mở cửa xe, bước vào trong, Nhiếp Xuyên đứng ở cửa nhà nhìn xe của Reese chạy càng lúc càng xa, cậu có một loại linh cảm mơ hồ là, cuộc sống bình lặng của mình sắp thay đổi hoàn toàn.
Chiếc Land Rover của Reese dừng lại dưới một khu căn hộ, anh đi lên tầng cao nhất, ấn chuông cửa, một nam nhân trung niên mặc đồ thoải mái ở nhà đi ra mở cửa cho Reese.
"Ha, hiếm có đấy, tôi cứ nghĩ trò sẽ không tới. Uống gì, cà phê hay là nước khoáng?"
"Nước khoáng." Reese ngồi xuống ghế sa lông.
"Tôi còn tưởng trò càng thích cà phê hơn chứ." Người đàn ông trung niên cười khẽ một tiếng, ném một bình nước lạnh cho Reese, anh vững vàng bắt được nó.
"Bởi vì thầy pha cà phê quá chán."
"Được rồi, trò cứ thích nói mấy lời khiến người ta phải đau lòng như thế." Người đàn ông cầm cốc cà phê ngồi thẳng lên bàn trà, mặt đối mặt với Reese, "Reese, tôi biết bọn Carlo rất hi vọng đứa nhỏ tóc đen người Trung Quốc kia có thể gia nhập đội bóng, tôi cũng thừa nhận cậu ta có tiềm lực nhất định, nhưng mà tôi vẫn muốn nghe một chút suy nghĩ thật của trò."
"Tại sao lại là suy nghĩ của em, huấn luyện viên Gordon?"
"Bởi vì trò chính là thành phần cứng đầu, cố chấp nhất trong đội, có nguyên tắc của bản thân, một tên ghét phải thỏa hiệp. Trò cảm thấy người ta được, thì cho dù người khác có thấy không được, trò cũng nhất định phải kéo đứa nhỏ đó vào bằng được thì thôi. Nếu trò cảm thấy người ta không được, thì cho dù mấy người Carlo có thích cậu nhóc đó thế nào, trò nhất định cũng sẽ đuổi người đi."
"Huấn luyện viên, thầy vừa mới nói Nhiếp Xuyên có tiềm lực, vậy theo cách nhìn của thầy, tiềm lực của cậu ấy là cái gì?" Reese khoanh tay nói.
Huấn luyện viên Gordon khẽ mỉm cười: "Cảm giác bóng cùng khả năng không chế tiết tấu trên sân bóng siêu hạng. Khả năng chuyển trọng tâm và điều khiển quán tính của cậu ta có lẽ còn trội hơn trò. Hơn nữa cậu ta không giống trò, cá tính của trò quá mạnh, thích hợp tác chiến một mình, mà với khả năng thích ứng của cậu ta, tính đoàn đội mạnh hơn trò nhiều."
"Vậy khuyết điểm thì sao?"
"Khuyết điểm quá rõ ràng. Lực bộc phát, sức chịu đựng đều không đạt tới tiểu chuẩn tôi muốn có. Càng không phải nói đến chuyện cậu ta thiếu kinh nghiệm thi đấu cùng với những đội bóng đẳng cấp."
"Vậy thì nguyên nhân gì khiến thầy gửi tin nhắn cho em, đồng ý để cậu ấy gia nhập đội bóng? Chỉ vì để động viên tinh thần bọn Carlo à?"
"Không, bởi vì tôi thấy cậu ta còn có thể mài dũa thêm nữa. Hơn nữa, khoảng cách từ bây giờ đến cuối tháng mười một, khi mùa giải hàng năm bắt đầu, vẫn còn đủ để chúng ta huấn luyện thêm cho cậu nhóc, để cậu ta có đủ những tố chất cần có."
Huấn luyện viên Gordon nhìn chằm chằm vào Reese, cố gắng từ trong ánh mắt anh thấy được chút gì đó.
"À, còn có một vấn đề quan trọng hơn nữa là, tôi thấy trong trò có khát vọng muốn sinh ra mối liên kết với một người khác trên sân bóng.
Reese nghiêng người về phía trước, đối diện với tầm mắt của huấn luyện viên Gordon: "Nếu thầy đã nói vậy, em có lý do gì để cự tuyệt sao?"
Huấn luyện viên Gordon ngẩn người, ông cho là Reese sẽ lạnh lùng phủ nhận quan điểm cuối cùng mình đưa ra.
"Vậy thì, thứ hai gặp lại."
"Thứ hai gặp lại." Reese đứng dậy, lúc đi tới cửa, hình như lại nghĩ ra gì đó, anh đút tay túi quần, quay lại bảo, "Quên không nói cho thầy biết, hình như cậu ấy rất sợ thầy."
"Sợ tôi, tại sao?" Huấn luyện viên Gordon lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Đại khái là vì thầy cố ý làm mình trông có vẻ cao thâm khó dò, không thành thực giống như em."
Sau khi Reese đi rồi, huấn luyện viên Gordon bất lực lắc đầu.
Đêm nay, bởi vì quá mệt mỏi, Nhiếp Xuyên rất nhanh đã lăn ra ngủ.
Lần đầu tiên cậu chính thức gặp huấn luyện viên Gordon là sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, Nhiếp Xuyên vừa mới ra khỏi phòng học, đã thấy một người đàn ông trung niên, mặc vest, dựa vào lan can mỉm cười nhìn cậu.
Ông ấy vẫy vẫy tay, nói "Hi" một tiếng.
Nhiếp Xuyên nhất thời quắn hết cả lên.
"Tôi nghĩ, trò đã biết rồi, tôi là huấn luyện viên của trò."
Nhất thời, câu nói này càng khiến Nhiếp Xuyên thấy căng thẳng hơn. Huấn luyện viên Gordon không giống như thầy dạy thể dục hồi cấp hai của cậu, ông ấy là một huấn luyện viên chuyên nghiệp.
"Vâng, em biết ạ."
"Mặc dù bây giờ trò nên trả lời tôi là 'Vâng, huấn luyện viên' mới đúng. Nhưng xét thấy tôi là một huấn luyện viên hòa ái, dễ gần, đồng thời quan hệ giữa hai chúng ta là quan hệ bình đẳng, tôi quan tâm đến thái độ của trò hơn là mấy chuyện mặt ngoài này."
Huấn luyện viên Gordon cẩn thận quan sát Nhiếp Xuyên, không biết có phải là ảo giác của mình không, mà ông thấy cậu nhóc người Trung Quốc này càng căng thẳng hơn thì phải?
"Đi thôi, đi nói chuyện chút nào."
Huấn luyện viên Gordon mua hai cốc cà phê hòa tan, cùng Nhiếp Xuyên ngồi dưới sân cỏ của trường. Bạn học bốn phía xung quanh hai người không phải đang đọc sách thì chính là mấy cặp đôi đang yêu, dính lấy nhau, ngọt ngọt ngào ngào.
"Trường học đối với thời gian huấn luyện của đội bóng có quy định rất rõ ràng. Trong khoảng thời gian từ tháng tư đến tháng mười hàng năm, không thể tiến hành đấu tập chiến thuật hay huấn luyện dã ngoại, bởi vì sinh viên còn phải làm bé ngoan, chăm chỉ học tập."
Nhiếp Xuyên gật đầu.
"Tất nhiên, nhưng trận đấu tập quy mô nhỏ không chính thức do chính mấy đứa tự liên hệ thì là tự do của mấy đứa, tôi sẽ không can thiệp." Huấn luyện viên Gordon hết sức khéo léo, rũ sạch trách nhiệm của bản thân.
Nhiếp Xuyên lại gật đầu một cái.
"Vì thế, từ tháng tư đến tháng mười, mấy đứa sẽ tự rèn luyện thể năng của mình, không phải dựa vào tôi. Tôi chỉ có thể cho mấy đứa chút ý kiến đề xuất thôi."
"Vâng, huấn luyện viên."
"Ừ, ngoan lắm. Tôi nghĩ chắc trò cũng rõ vấn đề của mình là ở đâu rồi."
"Em nghĩ là em biết."
"Nói nghe xem nào."
"Tốc độ, sức bền, lực bộc phát, kinh nghiệm cùng với tỷ lệ ném trúng rổ."
"Ah... Trận đấu kia tôi còn chưa phát hiện ra tỷ lệ ném trúng rổ của trò có vấn đề." Huấn luyện viên Gordon nghiêm túc nói.
Nhiếp Xuyên rất muốn cúi đầu, vuốt mồ hôi một cái. Hóa ra lần đấu tập vừa rồi vẫn chưa làm bại lộ hết khuyết điểm của cậu à?
"Nhưng ba cái đầu chính là trí mạng nhất." Huấn luyện viên Gordon thu lại nét cười trên mặt.
"Đúng vậy, mấy cái đó là nguy hiểm nhất." Nhiếp Xuyên cúi đầu, lông mày cũng cau lại.
Huấn luyện viên búng lên giữa trán Nhiếp Xuyên một cái: "Nhóc con, không bao giờ được phép cúi đầu trước mặt tôi, như vậy tôi không thể thấy rõ nét mặt của trò được, nghe chưa?"
"Vâng, huấn luyện viên!" Nhiếp Xuyên ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.
"Mặc dù có rất nhiều sinh viên đại học tham gia... Nhưng để có thành tích tốt trong giải đấu liên trường, có thể được NBA ưu ái, họ sẽ tự mình thuê huấn luyện viên riêng. Nhưng tôi nghĩ mục tiêu của trò không phải NBA, mà là được vui vẻ chơi bóng."
"Vâng, huấn luyện viên."
NBA và vân vân mây mây... Đó là quá xa vời. Chờ giải đấu thực sự bắt đầu, Nhiếp Xuyên không phải ngồi trên ghế dự bị đã là tốt lắm rồi!
"Để phối hợp rèn luyện tốc độ, sức bền cùng khả năng đột phá của trò, tôi đã thay trò đề ra một bản kế hoạch tập luyện."
Gordon tranh thủ đưa một cái USB cho Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên tuyệt đối không ngờ được là đối phương thế mà thực sự định ra kế hoạch tập luyện cho riêng cậu. Này có tính là được mở phòng bếp nhỏ* không?
*Câu này tương tự như được đặc cách. Trong hậu cung của vua chúa ngày xưa, khi đó thức ăn là thống nhất phân phối, chỉ có nhưng phi tần được hoàng đế sủng ái mới được cho phép mở phòng bếp nhỏ tự mình nấu ăn.
"Mời đầu, đừng nghĩ đến chuyện sẽ hoàn thành tất cả các hạng mục. Đây chỉ là mục tiêu được đề ra trước. Tôi hi vọng trò có thể thực hiện hóa kế hoạch này trên cơ sở hoàn thành đầy đủ nhiệm vụ học tập trên lớp. Tôi cũng hi vọng, ngoại trừ bóng rổ, trò vẫn có thời gian rảnh rỗi để tận hưởng cuộc sống, làm phong phú đời sống sinh hoạt của bản thân."
Nhiếp Xuyên gật đầu lia lịa, xem ra huấn luyện viên Gordon cũng không phải không có tình người như trong tưởng tượng của cậu.
"Tất nhiên, tôi cũng biết mấy đứa trẻ ở độ tuổi của trò thỉnh thoảng có thể hơi mất tập trung, muốn lười biếng, có chút không kiên trì, đây đều là chuyện có thể hiểu được. Cho nên, tôi đã sắp xếp một người đồng đội trò đã biết để làm trợ lý huấn luyện, chịu trách nhiệm, đốc thúc trò hoàn thành việc tập luyện. Tôi gọi nó là 'Huấn luyện trọn gói'. Có thể giám sát, sửa chữa cho nhau, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, giúp tăng khả năng gắn kết trong đội."
"A? Vậy đối tượng huấn luyện trọn gói của em là ai ạ?"
"Đừng lo lắng, theo tôi biết, tính tình của cậu ta cũng không tệ lắm, kỹ thuật cực tốt, đối với cậu lại rất săn sóc. Hai người sẽ ở chung vui vẻ thôi."
Nhiếp Xuyên bắt đầu tính toán xem người này có khả năng là ai.
Là Black Mount à? Tuy là người này nhìn có hơi đáng sợ, nhưng mà Nhiếp Xuyên thấy tính khí anh ta tốt lắm, rất biết cảm thông chia sẻ với người khác, cùng anh ta luyện tập chắc là sẽ rất thoái mái đi?
Nếu mà nói kỹ thuật cực tốt, thì người hiện lên trong đầu Nhiếp Xuyên đầu tiên chính là Ewing. Pha ném bóng ba điểm của cậu ta phóng khoáng, nhẹ nhàng cỡ nào chứ!
Hơn nữa Ewing còn là một tên thích ăn uống, mỗi ngày tập luyện xong, hai người có thể cùng tới nhà ăn Châu Á lót dạ với nhau, quá là ăn ý luôn!
Nhưng nếu mà nói người vẫn luôn chăm sóc cho cậu từ bấy đến giờ, thì có vẻ là Carlo mới đúng! Chỉ có điều Carlo hơi tưng tửng một tí... Nhưng mà thế thì họ vẫn có thể ở chung vui vẻ đúng không?
"Được rồi, trở về nhớ xem kỹ kế hoạch huấn luyện của mình. Mỗi tuần tôi đều sắp xếp một buổi cố vấn kỹ thuật cho thành viên trong đội, đương nhiên, đấy là nếu mỗi tuần trò đều liên hệ với tôi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.