Chương 47: "Huệ"
Tiêu Đường Đông Qua
02/07/2021
Vì vậy, mấy ngày từ hôm đó cho đến thứ Sáu, tâm trạng Nhiếp Xuyên vẫn hết sức nặng nề.
Tuy là cậu không trực tiếp nói ra, nhưng cậu vẫn có cảm giác sâu sắc là con trai mình vừa bị bắt cóc vậy.
Cái này chính là chó không bỏ được thói ăn phân đúng không!
Làm chuyện chính là phiền phức như vậy đó! Tên mình có phải là "Sưu tầm" đâu, thật chả khiến người ta khó chịu mà.
Mãi đến cuối tuần, Nhiếp Xuyên tuy vẫn lên lớp và làm huấn luyện như bình thường, nhưng đến Carcũng có thể nhìn ra tâm trạng cậu đang không được tốt.
"Aln làm sao vậy? Re, hai người hay tập luyện chung với nhau, cậu ấy có nói gì với ông không?' Car hỏi.
"Không."
"Ăn cắp nên không thèm quan tâm đến thằng bị ăn cắp, có đúng không?"
"Cậu ta lớn vậy rồi, phải tự biết cách điều chỉnh tâm tình của mình." Re hờ hững nói.
"Đúng là cái loại ăn cháo đá bát." Car hừ lạnh một tiếng.
...
Kia một khắc, có cái gì áp bách Nhiếp Xuyên thần kinh, Reese Reddington khóe môi thong thả giơ lên, giống như sắc nhọn lưỡi dao xẹt qua Nhiếp Xuyên tròng mắt.
Nhiếp Xuyên lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy như thế tuấn mỹ nam tử. Loại này tuấn mỹ cùng điện ảnh TV thượng Âu Mỹ nam minh tinh hoặc là đỉnh cấp nam mô hoàn toàn bất đồng, đó là một loại ưu nhã lại giàu có xâm lược tính mỹ cảm.
Nhiếp Xuyên sững sờ ở chỗ cũ, căn bản không biết chính mình nên làm cái gì.
Chu Bân cùng Jumper đang muốn đi lên tới, lại bị Mark bọn họ ngăn lại.
"Làm sao vậy? Thử xem xem ngươi có thể hay không quá ta." Reese đuôi lông mày nhẹ nhàng nhảy dựng, Nhiếp Xuyên tầm mắt phảng phất cũng đi theo khúc chiết.
Cứ việc trên môi mang theo ý cười, nhưng hắn thanh âm quá lãnh, Nhiếp Xuyên xương cốt đều đi theo đau từng cơn.
Chưa từng có gặp được quá như vậy một người, làm đối thắng bại trước nay không để ý Nhiếp Xuyên sinh ra sợ hãi.
Nhiếp Xuyên không biết đối phương rốt cuộc cái gì địa vị, chỉ là người chung quanh đều lấy ra di động như là phải nhớ lục cái gì kinh điển một khắc.
"Hắc, tiểu hài tử. Đừng sợ, tựa như đối phó vừa rồi tên kia giống nhau, đem Reese Reddington bãi bình."
Một cái khác thân hình cùng Reese không sai biệt lắm nam tử cũng đã đi tới, hắn có thập phần xinh đẹp ánh mắt, Nhiếp Xuyên có thể nghe thấy có người ở nghị luận tên của hắn, hình như là "Carlo · Brandon".
Kim sắc hơi cuốn sợi tóc hơn nữa xinh đẹp ngũ quan, khiến cho Carlo thoạt nhìn tựa như đồ sách trung thánh đường thiên sứ. Chỉ là hắn khóe mắt kia viên chí làm cặp kia nguyên bản động lòng người đôi mắt có vẻ phong lưu không kềm chế được.
"Tiểu hài tử? Ngươi đang nói ai tiểu hài tử?"
Bỗng nhiên bị get đến không vui trọng điểm Nhiếp Xuyên trừng mắt nhìn qua đi. Đi vào nơi này lúc sau, hắn bị nhiều lần ngộ nhận vì là học sinh trung học, mà hiện tại, cái này tên là "Carlo · Brandon" ngu ngốc thế nhưng nói hắn là tiểu hài tử?
"Nga, thực xin lỗi......" Carlo giơ lên tay, một bộ chỉ là vô tâm nói sai bộ dáng, "Nếu ngươi có thể mang cầu quá người này, ta liền thỉnh ngươi cùng ngươi bằng hữu đi công viên giải trí, thế nào?"
Nhiếp Xuyên càng thêm phẫn nộ rồi. Nói trắng ra là gia hỏa này vẫn là đem hắn đương tiểu hài tử.
"Ngươi vừa rồi bóng rổ đánh thật sự thực hảo. Chỉ là bằng hữu của ta cảm thấy vừa rồi mang cầu hơn người toàn bộ đều là trùng hợp, tuy rằng ta một chút đều không như vậy cho rằng. Cho nên, ngươi có thể lại làm một lần sao?" Carlo ngữ điệu nhu hòa lại có kiên nhẫn, liền kém không từ trong túi móc ra kẹo que!
Nhiếp Xuyên hiện tại cảm thấy, chính mình không chỉ có là bị coi như tiểu hài tử, hơn nữa vẫn là vườn trẻ tiểu hài tử!
"Cút ngay!" Nhiếp Xuyên thật sự nổi giận.
"A nga......" Carlo về phía sau thối lui, đem nơi sân để lại cho bọn họ, một bên lui một bên chỉ vào Reese nói, "Hắc, ngươi đừng khi dễ hắn! Hắn vẫn là cái hài tử đâu!"
Ngươi mới là hài tử! Ngươi cả nhà đều là hài tử!
Nhiếp Xuyên liền mau tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.
"Chúng ta bắt đầu đi." Reese hoàn toàn không có đem Carlo cùng Nhiếp Xuyên đối thoại nghe tiến trong tai, mà là thong thả mà đè thấp trọng tâm, tầm mắt tỏa định ở Nhiếp Xuyên trên người.
Hắn ánh mắt là bình tĩnh, nhưng Nhiếp Xuyên lại có một loại chính mình trở thành bị thợ săn theo dõi con mồi ảo giác.
Này chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết ""?
Thật sâu hít một hơi, làm chính mình suy nghĩ bình tĩnh trở lại, Nhiếp Xuyên Vận Cầu tiếp cận đối phương, hắn thử tính mà liền lung lay hai lần, đối phương đều nguy mà bất động, ở cặp kia sâu không lường được trong ánh mắt, Nhiếp Xuyên cảm thấy chính mình hết thảy đều bị đối phương xem thấu. Đương hắn thu hồi bước chân đang muốn đem cầu từ tay trái đưa đến tay phải, liền ở biến hướng nháy mắt, cầu đã bị đối phương thoải mái mà tiệt đi, mau đến hắn không có phản ứng lại đây đã xảy ra cái gì.
Reese cũng không có Vận Cầu thông qua Nhiếp Xuyên, mà là đem cầu ném trả lại cho hắn.
Nhiếp Xuyên thiếu chút nữa bị cầu tạp trung mặt, hắn về phía sau lui một bước.
Mà Reese tắc hướng một bên quan chiến Carlo vươn một ngón tay, Carlo nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Lại đến." Reese sườn sườn mặt, hắn cằm có thập phần hoàn mỹ đường cong, cùng thon dài cổ kéo dài ra lệnh nhân tâm động lại tuyệt không kiểu xoa đường cong.
Không cần tiếp tục đi xuống, Nhiếp Xuyên cũng biết chính mình cầu kỹ không bằng Reese Reddington, hơn nữa hoàn toàn không phải một cấp bậc. Như vậy trận này một chọi một mục đích cùng ý nghĩa lại ở nơi nào?
Chẳng lẽ nói là chuyên nghiệp cầu thủ đem hắn giữa học sinh vui đùa chơi?
Nhiếp Xuyên áp xuống trong lòng tức giận, trầm ổn mà Vận Cầu, ở trong lòng suy tư chính mình vừa rồi sai lầm. Hắn hoảng vai động tác biên độ quá nhỏ, Reese khí thế làm chính mình sợ đầu sợ đuôi, ngay cả tả hữu chân trọng tâm dời đi cùng trong tay bóng rổ hàm tiếp đều không nối liền.
Nhiếp Xuyên hô hấp dần dần vững vàng, sở hữu tạp tư đẩy ly hắn đại não, thế giới tự do bên ngoài.
Hắn không nhanh không chậm mà Vận Cầu, điều chỉnh chính mình tiết tấu, trọng tâm ép tới càng thấp, hiện trường người vây xem còn chưa phản ứng lại đây thời điểm, hắn chợt nhằm phía Reese, không chút do dự tư thế làm chung quanh người không khỏi thổn thức. Hắn không hề giảm tốc độ ý tứ, ở Reese trước mặt chợt biến hướng, Reese phản ứng vượt quá Nhiếp Xuyên tưởng tượng nhanh chóng, liền ở hắn sắp xúc thượng Nhiếp Xuyên bóng rổ khi, Nhiếp Xuyên lại bỗng nhiên cấp đình gia tốc chuyển hướng một khác sườn, xem đến chung quanh người duỗi dài cổ.
Liền ở Nhiếp Xuyên cho rằng chính mình sắp đột phá Reese phòng thủ khi, Reese sườn mặt từ hắn trước mặt chợt lóe mà qua, trong mắt tinh nhuệ chi lợi, làm Nhiếp Xuyên thiếu chút nữa quên chính mình đang làm cái gì.
Bóng rổ lần thứ hai bị Reese chụp lạc, Nhiếp Xuyên ngốc đứng ở nơi đó, vừa rồi Reese rốt cuộc là như thế nào làm được?
...
Lúc người đại diện Cố Hiểu Hải tìm tới, Dung Chi đang ngồi xổm trong góc với một diễn viên quần chúng khác trong đoàn phim.
"Ngày mai là quay xong cảnh cuối cùng rồi ~"
"Chúc mừng chúc mừng, có thể lãnh cơm hộp đặc biệt rồi ~"
"Cũng sắp đến lượt cậu rồi mà ~"
"Đúng thế đúng thế." Dung Chi cười híp hết cả mắt lại, trông có vẻ hết sức thỏa mãn.
Cố Hiểu Hải đứng trước mặt hai người họ một chốc, thấy bộ dạng của Dung Chi lúc này, tức thì giận sôi máu: "Đứng lên! Anh có chuyện muốn nói với cậu đây!"
Dung Chi chỉ đành chào tạm biệt anh bạn quần chúng kia, đi theo sau Cố HIểu Hải ra khỏi đoàn phim.
"Bộ máy quản lý trong công ty đang có sự thay đổi, nghệ sĩ bên dưới, ai ai cũng đang vội vàng tìm cách. Vậy mà cậu..." Vẻ mặt Cố Hiểu Hải thực sự là hận không thể rèn sắt thành thép*, "Còn ở đoàn làm phim diễn nam số mười làm cái gì!"
*Ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được. Ai có nhớ ra câu thành ngữ nào tương đường thì hú với nhé.
Dung Chi chớp chớp mắt.
Lông mi của cậu rất dài, lúc chớp mắt, thường mang theo loại cảm giác thâm tình lưu luyến khó nói thành lời.
Lại còn có chút hương vị ngây thơ hồn nhiên, chọc cho tim gan người ta ngứa ngáy không thôi, vậy mà đương sự lại dường như chả biết tí gì.
Lúc trước Cố Hiểu Hải ký hợp đồng đại diện với Dung Chi cũng là vì coi trọng khuôn mặt này của cậu, cho dù có đặt ở trong giới giải trí cũng khó ai có thể bì nổi.
Dù sao, trong cái giới này, người đẹp tuy có nhiều, nhưng phần lớn lại bị bầu không khí bên trong lây nhiễm, mất đi nét đặc sắc riêng của bản thân.
Chỉ có duy nhất người trước mặt này, cho dù có không nói gì, chỉ đứng im một chỗ cũng có thể để lộ ra sự trong sáng linh động của mình.
Cố Hiểu Hải hận.
Năm đó anh ta cứ nghĩ là ký hợp đồng được với người này rồi, tương lai phía sau của mình sẽ tươi sáng rộng mở, thăng tiến vù vù, ai mà biết được, vừa đi lên thì chính là đâm đầu xuống cái động tối như hũ nút, đen phải gọi là không có đối thủ!
Công ty quản lý phía sau anh ta lại còn là loại không thể trông cậy, có nghệ sĩ tốt cũng không thể nâng hot, muốn có tài nguyên thì phải đánh đổi bằng thể xác.
Dung Chi là bị anh ta dụ dỗ gia nhập vào cái giới này, cậu vốn cũng không có chí hướng cao xa gì, vì vậy từ chối tất cả những gợi ý quy tắc ngầm, cứ thế chạy hết đoàn làm phim nay đến đoàn làm phim kia diễn nhân vật quần chúng. Sự xuất hiện của Dung Chi từng khiến bao người phải kinh ngạc với nhan sắc của cậu, dần dần cũng trôi vào quên lãng.
"Anh nghe nói lần này ngay cả sếp lớn cũng thay đổi." Cố Hiểu Hải mím môi, "Anh dẫn cậu đi mua hai bộ quần áo tốt tốt một chút, đến lúc đó..."
"Nói mấy lời dễ nghe, nịnh nọt ông chủ mới, để ông ta kéo tài nguyên cho em, đúng không?" Dung Chi lại chớp mắt, cậu đếm đếm ngón tay. "Lời này anh đã nói với em tổng cộng tám lần rồi."
Ngón tay của cậu trắng, từng đốt ngón tay đều thon dài.
Có Hiểu Hải cáu tiết, nhìn ra chỗ khác: "Cậu biết là tốt rồi."
"Hôm nay còn cảnh quay nào nữa không?"
"Không, hết rồi."
"Vậy chúng ta đi luôn bây giờ đi."
Dung Chi gật đầu, dáng vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời.
Cố Hiểu Hải dẫn cậu lên xe.
Chiếc Jetta cỡ nhỏ này là Cố Hiểu Hải vay thế chấp ngân hàng để mua.
Không biết anh ta đã bao lâu rồi chưa thèm rửa xe, giữa bài đỗ xe toàn những xe bảo mẫu [1], xe hạng sang đậu bên cạnh, trông nó cứ như đồ nhà quê vừa từ bản lên thành phố.
Nút chỉnh cửa sổ ở ghế sau cũng đã hỏng từ tám đời, vừa giẫm chân ga, gió lập tức phần phật thốc vào trong xe. Chờ đến lúc đi xuống, tóc Dung Chi đã rối tung như tổ quạ, y như vừa chui từ trong chăn ra.
Dung Chi theo sau Cố Hiểu Hải, đầu óc choáng váng đi vào cửa hàng.
Nhân viên bán hàng vừa thấy bộ dạng trắng trẻo thư sinh của Dung Chi, lập tức nghĩ cậu hẳn là công tử nhà giàu được nuông chiều từ bé. Vì thế mang hết bộ này đến bộ kia cho Dung Chi thử.
Một bộ một vạn ba.
Mà bộ nào Dung Chi mặc lên cũng cực đẹp.
Cố Hiểu Hải khó lắm mới giựt được cái thẻ ngân hàng trong tay Dung Chi ra: "Quẹt thẻ, lấy hai... Mà thôi, lấy một bộ này thôi.
Bộ đó là bộ phối hai màu trắng đen.
Áo lót trong màu trắng, áo vest bên ngoài là màu đen.
Dáng người Dung Chi trông thì mảnh khảnh, nhưng khi mặc vest lại có thể phô ra hoàn toàn vẻ đẹp của bộ đồ, trông vô cùng sang trọng, y như hoàng tử trong mấy câu chuyện cổ tích vậy.
Bên cạnh còn có một bộ đồ nữa, là áo sơ mi cùng quần tây, mang đậm phong cách Anh quốc.
Áo sơ mi màu trắng, cố áo màu đỏ, bên ngoài có áo gi lê. Quần dài màu xám đậm, ống quần hơi bó. Dung Chi mặc bộ này vào, sẽ càng tôn lên đôi chân dài thẳng tắp của cậu.
Bộ này mặc lên xong, Dung Chi nhất định không chịu cởi ra nữa.
"Mua cái này đi mà." Dung Chi bò ra bàn thanh toán, không có Cố Hiểu Hải cởi bộ đồ trên người cậu ra.
Cố Hiểu Hải chỉ đành cắn răng nói: "Rồi rồi, ông nội của tôi ơi, quẹt thẻ của tôi, được chưa?"
Dung Chi nghe thế mới chịu đứng thẳng dậy, toét miệng cười với Cố Hiểu Hải.
Cố Hiểu Hải nhìn mà không tài nào giận nổi, thầm nói trong lòng, cậu đừng cười nữa, cứ giữ lại chờ đến lúc gặp sếp mới thì cười với người ta đi, hi vọng người ta nhìn đến mơ mơ màng màng, tay to vung lên, ném một mớ tài nguyên ra.
"Bộ phim kia của cậu lúc nào đóng máy?"
"Ngày mai ạ."
"Vậy mai anh đến đón cậu về công ty."
Dung Chi gật đầu, vừa vuốt ve quần áo trên người, xoay qua xoay lại ngắm bản thân trong gương chiếu hậu, tự kỷ một cách khinh khủng.
Cố Hiểu Hải nhìn mà chỉ biết thở dài ngao ngán.
Đưa Dung Chi quay lại đoàn phim xong, Cố Hiểu Hải cũng đi luôn. Nghệ sĩ dưới tay anh ta không chỉ có mình Dung Chỉ, chỉ là Dung Chi tâm tư đơn thuần, không có chút suy nghĩ xấu nào, Cố Hiểu Hải một bên cáu Dung Chi không biết tính toán, một bên lại nhìn không được chăm lo cho cậu nhiều hơn.
Cho nên cứ có chuyện gì xảy ra, là anh ta chắc chắn sẽ báo cho Dung Chi đầu tiên.
Mấy nghệ sĩ khác dưới tay anh ta cũng coi thường anh ta không có bản lĩnh, mỗi người đều tự tìm cách riêng, thỏa hiệp với mấy quy tắc bất thành văn trong giới để đổi lấy tài nguyên.
Lúc Dung Chi về đến đoàn làm phim, cậu nhìn đồng hồ một cái, đã bảy giờ.
Lỡ mất giờ phát cơm hộp của đoàn làm phim rồi.
Dung Chi buồn thối ruột.
Cậu co người ngồi trên ghế nhỏ, đọc kịch bản nhưng không tài nào tập trung nổi, cứ thế mơ mơ màng màng thiếp đi mất.
Trong lúc mơ màng, hình như có ai đó đến đoàn làm phim.
Hình như còn có người nhìn cậu, nhìn rất là lâu.
Đến khi Dung Chỉ tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau, cũng không biết là ai mếch cậu về phòng nữa.
Dung Chi ngáp một cái thật to, đi đánh răng rửa mặt.
Đến đoàn làm phim, lại đi nhận bánh bao sáng của ngày hôm đó, Dung Chi cho vào mồm, cắn một miếng.
Cứng đơ.
Không ngon như cái hôm qua ăn.
Cô gái đóng nhân vật nữ số năm dựa gần lại chỗ cậu, trên mặt là vẻ hớn hở không thể kìm nén, nói: "Dung Chi, cậu biết không? Hôm qua, Nghiêm Thế Hàn tới đoàn làm phim của chúng ta đấy!"
"Nghiêm Thế Hàn á...? Là ai cơ?"
"..."Vẻ mặt của cô nàng đóng nữ số năm lúc này chính là "Nhà mi là người ngoài hành tinh mới tới trái đất đúng không". Dung Chi uống hai ngụm nước ấm, nuốt miếng bánh bao khô khốc trong miệng xuống, xong mới nhớ ra, "Oa, là Nghiêm Thế Hàn à? Tôi có xem phim "Hồ ly lửa" ông ấy đóng, rất là hay..."
Đúng lúc này, nam số hai trong đoàn đi ngang qua, nghe thấy thế lập tức thở ra một cậu châm trích: "Dung Chi, óc thẩm mỹ của cậu bị làm sao thể hả? Cái bộ phim nát kia, đến chính ảnh đế Nghiêm còn không muốn nhắc tới. Lời này của cậu tốt nhất là đừng có để cho anh ấy nghe thấy."
Dung Chi chớp mắt, nhìn chằm chằm tên kia, không nói tiếng nào.
Nam số hai ghét cái khuôn mặt lúc nào cũng có thể biết hắn thành người qua đường tầm thường này của Dung Chi muốn chết, rõ ràng hắn đường đường là nam hai, thế mà đứng cạnh Dung Chi thì cứ như bị đổi vai thành nam số mười vậy.
Nam số hai xì một tiếng, còn cố ý xì thật to, muốn cho Dung Chi thấy rõ sự khinh bỉ của mình với cậu.
Kết quả không giữ được, xì luôn cả nước mũi ra thành một cái bong bóng.
Nam số hai cảm thấy vô cùng mất mặt, vội vàng che mũi, chạy mất hút.
Nữ số năm vỗ đùi đen đét cười không ngừng được mồm, quay đầu lại đang định nói gì đó với Dung Chi.
Đạo diễn ở bên kia lại đã bắt đầu gọi người: "Dung Chi Dung Chi! Lại đây!"
Dung Chi vẫy vẫy tay chào cô, sau đó lập tức đi tới chỗ đạo diễn.
Nữ số năm không còn ai để buôn chuyện nữa, chỉ có thể chép miệng, tự lẩm bẩm với mình: "Ảnh đế Nghiêm hôm nay vẫn còn muốn tới đoàn làm phim, không biết anh ấy tới đây tìm ai nữa, ra quân hoành tráng như vậy..."
...
Dung Chi rất nhanh đã quay xong cảnh diễn của sáng nay.
Buổi chiều chỉ còn một cảnh cuối cùng nữa, nhận cơm hộp xong là có thể vỗ mông rời đi rồi.
Giữa trưa, trời nắng chang chang.
Dung Chi bị nắng chiếu vã ra một tầng mồ hôi mỏng.
Nhân viên công tác đưa hộp cơm đến cho cậu, bắt gặp ánh mắt long lanh ngập nước của Dung Chi, chỉ đành nói thêm: "Nếu không đủ, chờ lát nữa tôi lại đưa thêm cho cậu một hộp nhé."
Nghe được lời này, Dung Chi mới vui vẻ gật đầu.
Cậu mang theo hộp cơm của mình, đi tới một góc.
Chỗ đó có để một cái ghế gấp, cực nhỏ cực lùn.
Dung Chi ngồi xuống ghế, hai chân phải co hết cả lại mới vừa. Nhìn cực kỳ tội nghiệp, lần đầu tiên Cố Hiểu Hải tới đoàn phim, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, còn nghĩ là cậu bị người trong đoàn bắt nạt.
Co chân kiểu này đúng là có chút khó chịu, nhưng mà Dung Chi cũng không để ý, cậu mở hộp cơm, bóc đũa dùng một lần ra, lập tức bắt đầu ăn.
Món cà rốt hôm nay ăn rất ngon.
Nhưng mà cơm nhão quá, dính thành một cục y như bánh đúc.
Dung Chi gạt cơm gộn sang một bên, quẹt quẹt mấy cái ăn hết chỗ thức ăn.
...
Việt Tranh tìm người, tìm hết cả nửa cái đất Trung Hoa này, vất vả lắm mới tìm được đến đoàn phim, vừa tới thì chính là nhìn thấy một màn như vậy.
Thiếu niên trẻ tuổi mặc một cái áo sơ mi trắng nhuốm máu, cúc áo phía trên cùng bung ra để lộ xương quai xanh mảnh dẻ.
Mắt kính dùng làm đạo cụ xiêu xiêu vẹo vẹo đeo trên sống mũi, càng làm lộ rõ sống mũi cao thẳng cùng chóp mũi nhỏ xinh.
Chân cậu rất dài, nhưng lại ngồi co lên trông hết sức tội nghiệp.
Giống như bị người ta bắt nạt.
Đời này Việt Tranh chưa từng gặp ai như vậy.
Trắng trẻo, ngoan ngoãn, lớn lên vô cùng ưa nhìn, cho dù bộ dáng lúc này nhìn có vẻ chật vật, nhưng cũng chỉ như một đoá bách hợp nhỏ nhất thời bị dính bụi bẩn mà thôi.
Từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ thanh tú linh động, thần thái đó có muốn giấu cũng không giấu được.
Việt Tranh nhịn không được tiến lại gần.
Đến gần rồi hắn mới thấy rõ ——
Hóa ra trong tay cậu nhóc đang bưng một hộp cơm bình dân, tám tệ một suất, đang quẹt quẹt ăn một cách hoan hỉ.
Tim Việt Tranh thắt lại.
Nhất định là ở đoàn làm phim phải chịu không ít khổ?
Lúc này, cậu nhóc hình như đã chú ý đến ánh mắt của hắn, vì vậy bèn ngước đầu lên, cái miệng nhỏ ăn đến dầu mỡ bóng loáng, hỏi: "Có được cho thêm đùi gà không? Hôm nay tôi phải lãnh cơm hộp* rồi ~"
Việt Tranh: "..."
Cậu nhóc chăm chú nhìn hắn một hồi: "Ơ, không phải anh tới đưa cơm à?"
Trên khuỷu tay Việt Tranh đang vắt một ái áo vest đắt tiền, dưới chân đi giày da đặt làm riêng, phía sau còn có một thư ký lương trăm vạn một năm đi theo.
Hắn... Trông giống nhân viên đưa cơm lắm à?
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, trong phút chốc không ai nói tiếng nào.
Ở bên kia, đột nhiên nữ số năm lảo đảo nghiêng ngả phóng lại đây: "Dung Chi! Dung Chi!"
"Cậu lên hotsearch rồi kìa, Dung Chi!" Nữ số năm đột nhiên cất cao giọng, giống như muốn xuyên thủng trần nhà bối cảnh được quét sơn màu xanh trên đầu.
____________________
[1] Xe bảo mẫu là loại xe có thể chở hàng hoặc chở nhiều người, nói chung là xe trên 7 chỗ, còn dùng để chỉ xe chuyên nấu ăn, trang điểm, tạo kiểu cho các ông chủ, vì xe có thể ví như một bảo mẫu cung cấp không gian thực hiện các hoạt động cho các ngôi sao. Xe bảo mẫu có thể được sử dụng như một phòng nghỉ tạm, phòng thay đồ và phòng trang điểm. Chủ yếu được tùy chỉnh bởi các công ty ô tô.
Bên mình tôi không thấy có tên gọi khác cho kiểu xe này nên để nguyên là xe bảo mẫu. Có ai biết thì hú tôi cái nhá.
Tuy là cậu không trực tiếp nói ra, nhưng cậu vẫn có cảm giác sâu sắc là con trai mình vừa bị bắt cóc vậy.
Cái này chính là chó không bỏ được thói ăn phân đúng không!
Làm chuyện chính là phiền phức như vậy đó! Tên mình có phải là "Sưu tầm" đâu, thật chả khiến người ta khó chịu mà.
Mãi đến cuối tuần, Nhiếp Xuyên tuy vẫn lên lớp và làm huấn luyện như bình thường, nhưng đến Carcũng có thể nhìn ra tâm trạng cậu đang không được tốt.
"Aln làm sao vậy? Re, hai người hay tập luyện chung với nhau, cậu ấy có nói gì với ông không?' Car hỏi.
"Không."
"Ăn cắp nên không thèm quan tâm đến thằng bị ăn cắp, có đúng không?"
"Cậu ta lớn vậy rồi, phải tự biết cách điều chỉnh tâm tình của mình." Re hờ hững nói.
"Đúng là cái loại ăn cháo đá bát." Car hừ lạnh một tiếng.
...
Kia một khắc, có cái gì áp bách Nhiếp Xuyên thần kinh, Reese Reddington khóe môi thong thả giơ lên, giống như sắc nhọn lưỡi dao xẹt qua Nhiếp Xuyên tròng mắt.
Nhiếp Xuyên lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy như thế tuấn mỹ nam tử. Loại này tuấn mỹ cùng điện ảnh TV thượng Âu Mỹ nam minh tinh hoặc là đỉnh cấp nam mô hoàn toàn bất đồng, đó là một loại ưu nhã lại giàu có xâm lược tính mỹ cảm.
Nhiếp Xuyên sững sờ ở chỗ cũ, căn bản không biết chính mình nên làm cái gì.
Chu Bân cùng Jumper đang muốn đi lên tới, lại bị Mark bọn họ ngăn lại.
"Làm sao vậy? Thử xem xem ngươi có thể hay không quá ta." Reese đuôi lông mày nhẹ nhàng nhảy dựng, Nhiếp Xuyên tầm mắt phảng phất cũng đi theo khúc chiết.
Cứ việc trên môi mang theo ý cười, nhưng hắn thanh âm quá lãnh, Nhiếp Xuyên xương cốt đều đi theo đau từng cơn.
Chưa từng có gặp được quá như vậy một người, làm đối thắng bại trước nay không để ý Nhiếp Xuyên sinh ra sợ hãi.
Nhiếp Xuyên không biết đối phương rốt cuộc cái gì địa vị, chỉ là người chung quanh đều lấy ra di động như là phải nhớ lục cái gì kinh điển một khắc.
"Hắc, tiểu hài tử. Đừng sợ, tựa như đối phó vừa rồi tên kia giống nhau, đem Reese Reddington bãi bình."
Một cái khác thân hình cùng Reese không sai biệt lắm nam tử cũng đã đi tới, hắn có thập phần xinh đẹp ánh mắt, Nhiếp Xuyên có thể nghe thấy có người ở nghị luận tên của hắn, hình như là "Carlo · Brandon".
Kim sắc hơi cuốn sợi tóc hơn nữa xinh đẹp ngũ quan, khiến cho Carlo thoạt nhìn tựa như đồ sách trung thánh đường thiên sứ. Chỉ là hắn khóe mắt kia viên chí làm cặp kia nguyên bản động lòng người đôi mắt có vẻ phong lưu không kềm chế được.
"Tiểu hài tử? Ngươi đang nói ai tiểu hài tử?"
Bỗng nhiên bị get đến không vui trọng điểm Nhiếp Xuyên trừng mắt nhìn qua đi. Đi vào nơi này lúc sau, hắn bị nhiều lần ngộ nhận vì là học sinh trung học, mà hiện tại, cái này tên là "Carlo · Brandon" ngu ngốc thế nhưng nói hắn là tiểu hài tử?
"Nga, thực xin lỗi......" Carlo giơ lên tay, một bộ chỉ là vô tâm nói sai bộ dáng, "Nếu ngươi có thể mang cầu quá người này, ta liền thỉnh ngươi cùng ngươi bằng hữu đi công viên giải trí, thế nào?"
Nhiếp Xuyên càng thêm phẫn nộ rồi. Nói trắng ra là gia hỏa này vẫn là đem hắn đương tiểu hài tử.
"Ngươi vừa rồi bóng rổ đánh thật sự thực hảo. Chỉ là bằng hữu của ta cảm thấy vừa rồi mang cầu hơn người toàn bộ đều là trùng hợp, tuy rằng ta một chút đều không như vậy cho rằng. Cho nên, ngươi có thể lại làm một lần sao?" Carlo ngữ điệu nhu hòa lại có kiên nhẫn, liền kém không từ trong túi móc ra kẹo que!
Nhiếp Xuyên hiện tại cảm thấy, chính mình không chỉ có là bị coi như tiểu hài tử, hơn nữa vẫn là vườn trẻ tiểu hài tử!
"Cút ngay!" Nhiếp Xuyên thật sự nổi giận.
"A nga......" Carlo về phía sau thối lui, đem nơi sân để lại cho bọn họ, một bên lui một bên chỉ vào Reese nói, "Hắc, ngươi đừng khi dễ hắn! Hắn vẫn là cái hài tử đâu!"
Ngươi mới là hài tử! Ngươi cả nhà đều là hài tử!
Nhiếp Xuyên liền mau tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.
"Chúng ta bắt đầu đi." Reese hoàn toàn không có đem Carlo cùng Nhiếp Xuyên đối thoại nghe tiến trong tai, mà là thong thả mà đè thấp trọng tâm, tầm mắt tỏa định ở Nhiếp Xuyên trên người.
Hắn ánh mắt là bình tĩnh, nhưng Nhiếp Xuyên lại có một loại chính mình trở thành bị thợ săn theo dõi con mồi ảo giác.
Này chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết ""?
Thật sâu hít một hơi, làm chính mình suy nghĩ bình tĩnh trở lại, Nhiếp Xuyên Vận Cầu tiếp cận đối phương, hắn thử tính mà liền lung lay hai lần, đối phương đều nguy mà bất động, ở cặp kia sâu không lường được trong ánh mắt, Nhiếp Xuyên cảm thấy chính mình hết thảy đều bị đối phương xem thấu. Đương hắn thu hồi bước chân đang muốn đem cầu từ tay trái đưa đến tay phải, liền ở biến hướng nháy mắt, cầu đã bị đối phương thoải mái mà tiệt đi, mau đến hắn không có phản ứng lại đây đã xảy ra cái gì.
Reese cũng không có Vận Cầu thông qua Nhiếp Xuyên, mà là đem cầu ném trả lại cho hắn.
Nhiếp Xuyên thiếu chút nữa bị cầu tạp trung mặt, hắn về phía sau lui một bước.
Mà Reese tắc hướng một bên quan chiến Carlo vươn một ngón tay, Carlo nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Lại đến." Reese sườn sườn mặt, hắn cằm có thập phần hoàn mỹ đường cong, cùng thon dài cổ kéo dài ra lệnh nhân tâm động lại tuyệt không kiểu xoa đường cong.
Không cần tiếp tục đi xuống, Nhiếp Xuyên cũng biết chính mình cầu kỹ không bằng Reese Reddington, hơn nữa hoàn toàn không phải một cấp bậc. Như vậy trận này một chọi một mục đích cùng ý nghĩa lại ở nơi nào?
Chẳng lẽ nói là chuyên nghiệp cầu thủ đem hắn giữa học sinh vui đùa chơi?
Nhiếp Xuyên áp xuống trong lòng tức giận, trầm ổn mà Vận Cầu, ở trong lòng suy tư chính mình vừa rồi sai lầm. Hắn hoảng vai động tác biên độ quá nhỏ, Reese khí thế làm chính mình sợ đầu sợ đuôi, ngay cả tả hữu chân trọng tâm dời đi cùng trong tay bóng rổ hàm tiếp đều không nối liền.
Nhiếp Xuyên hô hấp dần dần vững vàng, sở hữu tạp tư đẩy ly hắn đại não, thế giới tự do bên ngoài.
Hắn không nhanh không chậm mà Vận Cầu, điều chỉnh chính mình tiết tấu, trọng tâm ép tới càng thấp, hiện trường người vây xem còn chưa phản ứng lại đây thời điểm, hắn chợt nhằm phía Reese, không chút do dự tư thế làm chung quanh người không khỏi thổn thức. Hắn không hề giảm tốc độ ý tứ, ở Reese trước mặt chợt biến hướng, Reese phản ứng vượt quá Nhiếp Xuyên tưởng tượng nhanh chóng, liền ở hắn sắp xúc thượng Nhiếp Xuyên bóng rổ khi, Nhiếp Xuyên lại bỗng nhiên cấp đình gia tốc chuyển hướng một khác sườn, xem đến chung quanh người duỗi dài cổ.
Liền ở Nhiếp Xuyên cho rằng chính mình sắp đột phá Reese phòng thủ khi, Reese sườn mặt từ hắn trước mặt chợt lóe mà qua, trong mắt tinh nhuệ chi lợi, làm Nhiếp Xuyên thiếu chút nữa quên chính mình đang làm cái gì.
Bóng rổ lần thứ hai bị Reese chụp lạc, Nhiếp Xuyên ngốc đứng ở nơi đó, vừa rồi Reese rốt cuộc là như thế nào làm được?
...
Lúc người đại diện Cố Hiểu Hải tìm tới, Dung Chi đang ngồi xổm trong góc với một diễn viên quần chúng khác trong đoàn phim.
"Ngày mai là quay xong cảnh cuối cùng rồi ~"
"Chúc mừng chúc mừng, có thể lãnh cơm hộp đặc biệt rồi ~"
"Cũng sắp đến lượt cậu rồi mà ~"
"Đúng thế đúng thế." Dung Chi cười híp hết cả mắt lại, trông có vẻ hết sức thỏa mãn.
Cố Hiểu Hải đứng trước mặt hai người họ một chốc, thấy bộ dạng của Dung Chi lúc này, tức thì giận sôi máu: "Đứng lên! Anh có chuyện muốn nói với cậu đây!"
Dung Chi chỉ đành chào tạm biệt anh bạn quần chúng kia, đi theo sau Cố HIểu Hải ra khỏi đoàn phim.
"Bộ máy quản lý trong công ty đang có sự thay đổi, nghệ sĩ bên dưới, ai ai cũng đang vội vàng tìm cách. Vậy mà cậu..." Vẻ mặt Cố Hiểu Hải thực sự là hận không thể rèn sắt thành thép*, "Còn ở đoàn làm phim diễn nam số mười làm cái gì!"
*Ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được. Ai có nhớ ra câu thành ngữ nào tương đường thì hú với nhé.
Dung Chi chớp chớp mắt.
Lông mi của cậu rất dài, lúc chớp mắt, thường mang theo loại cảm giác thâm tình lưu luyến khó nói thành lời.
Lại còn có chút hương vị ngây thơ hồn nhiên, chọc cho tim gan người ta ngứa ngáy không thôi, vậy mà đương sự lại dường như chả biết tí gì.
Lúc trước Cố Hiểu Hải ký hợp đồng đại diện với Dung Chi cũng là vì coi trọng khuôn mặt này của cậu, cho dù có đặt ở trong giới giải trí cũng khó ai có thể bì nổi.
Dù sao, trong cái giới này, người đẹp tuy có nhiều, nhưng phần lớn lại bị bầu không khí bên trong lây nhiễm, mất đi nét đặc sắc riêng của bản thân.
Chỉ có duy nhất người trước mặt này, cho dù có không nói gì, chỉ đứng im một chỗ cũng có thể để lộ ra sự trong sáng linh động của mình.
Cố Hiểu Hải hận.
Năm đó anh ta cứ nghĩ là ký hợp đồng được với người này rồi, tương lai phía sau của mình sẽ tươi sáng rộng mở, thăng tiến vù vù, ai mà biết được, vừa đi lên thì chính là đâm đầu xuống cái động tối như hũ nút, đen phải gọi là không có đối thủ!
Công ty quản lý phía sau anh ta lại còn là loại không thể trông cậy, có nghệ sĩ tốt cũng không thể nâng hot, muốn có tài nguyên thì phải đánh đổi bằng thể xác.
Dung Chi là bị anh ta dụ dỗ gia nhập vào cái giới này, cậu vốn cũng không có chí hướng cao xa gì, vì vậy từ chối tất cả những gợi ý quy tắc ngầm, cứ thế chạy hết đoàn làm phim nay đến đoàn làm phim kia diễn nhân vật quần chúng. Sự xuất hiện của Dung Chi từng khiến bao người phải kinh ngạc với nhan sắc của cậu, dần dần cũng trôi vào quên lãng.
"Anh nghe nói lần này ngay cả sếp lớn cũng thay đổi." Cố Hiểu Hải mím môi, "Anh dẫn cậu đi mua hai bộ quần áo tốt tốt một chút, đến lúc đó..."
"Nói mấy lời dễ nghe, nịnh nọt ông chủ mới, để ông ta kéo tài nguyên cho em, đúng không?" Dung Chi lại chớp mắt, cậu đếm đếm ngón tay. "Lời này anh đã nói với em tổng cộng tám lần rồi."
Ngón tay của cậu trắng, từng đốt ngón tay đều thon dài.
Có Hiểu Hải cáu tiết, nhìn ra chỗ khác: "Cậu biết là tốt rồi."
"Hôm nay còn cảnh quay nào nữa không?"
"Không, hết rồi."
"Vậy chúng ta đi luôn bây giờ đi."
Dung Chi gật đầu, dáng vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời.
Cố Hiểu Hải dẫn cậu lên xe.
Chiếc Jetta cỡ nhỏ này là Cố Hiểu Hải vay thế chấp ngân hàng để mua.
Không biết anh ta đã bao lâu rồi chưa thèm rửa xe, giữa bài đỗ xe toàn những xe bảo mẫu [1], xe hạng sang đậu bên cạnh, trông nó cứ như đồ nhà quê vừa từ bản lên thành phố.
Nút chỉnh cửa sổ ở ghế sau cũng đã hỏng từ tám đời, vừa giẫm chân ga, gió lập tức phần phật thốc vào trong xe. Chờ đến lúc đi xuống, tóc Dung Chi đã rối tung như tổ quạ, y như vừa chui từ trong chăn ra.
Dung Chi theo sau Cố Hiểu Hải, đầu óc choáng váng đi vào cửa hàng.
Nhân viên bán hàng vừa thấy bộ dạng trắng trẻo thư sinh của Dung Chi, lập tức nghĩ cậu hẳn là công tử nhà giàu được nuông chiều từ bé. Vì thế mang hết bộ này đến bộ kia cho Dung Chi thử.
Một bộ một vạn ba.
Mà bộ nào Dung Chi mặc lên cũng cực đẹp.
Cố Hiểu Hải khó lắm mới giựt được cái thẻ ngân hàng trong tay Dung Chi ra: "Quẹt thẻ, lấy hai... Mà thôi, lấy một bộ này thôi.
Bộ đó là bộ phối hai màu trắng đen.
Áo lót trong màu trắng, áo vest bên ngoài là màu đen.
Dáng người Dung Chi trông thì mảnh khảnh, nhưng khi mặc vest lại có thể phô ra hoàn toàn vẻ đẹp của bộ đồ, trông vô cùng sang trọng, y như hoàng tử trong mấy câu chuyện cổ tích vậy.
Bên cạnh còn có một bộ đồ nữa, là áo sơ mi cùng quần tây, mang đậm phong cách Anh quốc.
Áo sơ mi màu trắng, cố áo màu đỏ, bên ngoài có áo gi lê. Quần dài màu xám đậm, ống quần hơi bó. Dung Chi mặc bộ này vào, sẽ càng tôn lên đôi chân dài thẳng tắp của cậu.
Bộ này mặc lên xong, Dung Chi nhất định không chịu cởi ra nữa.
"Mua cái này đi mà." Dung Chi bò ra bàn thanh toán, không có Cố Hiểu Hải cởi bộ đồ trên người cậu ra.
Cố Hiểu Hải chỉ đành cắn răng nói: "Rồi rồi, ông nội của tôi ơi, quẹt thẻ của tôi, được chưa?"
Dung Chi nghe thế mới chịu đứng thẳng dậy, toét miệng cười với Cố Hiểu Hải.
Cố Hiểu Hải nhìn mà không tài nào giận nổi, thầm nói trong lòng, cậu đừng cười nữa, cứ giữ lại chờ đến lúc gặp sếp mới thì cười với người ta đi, hi vọng người ta nhìn đến mơ mơ màng màng, tay to vung lên, ném một mớ tài nguyên ra.
"Bộ phim kia của cậu lúc nào đóng máy?"
"Ngày mai ạ."
"Vậy mai anh đến đón cậu về công ty."
Dung Chi gật đầu, vừa vuốt ve quần áo trên người, xoay qua xoay lại ngắm bản thân trong gương chiếu hậu, tự kỷ một cách khinh khủng.
Cố Hiểu Hải nhìn mà chỉ biết thở dài ngao ngán.
Đưa Dung Chi quay lại đoàn phim xong, Cố Hiểu Hải cũng đi luôn. Nghệ sĩ dưới tay anh ta không chỉ có mình Dung Chỉ, chỉ là Dung Chi tâm tư đơn thuần, không có chút suy nghĩ xấu nào, Cố Hiểu Hải một bên cáu Dung Chi không biết tính toán, một bên lại nhìn không được chăm lo cho cậu nhiều hơn.
Cho nên cứ có chuyện gì xảy ra, là anh ta chắc chắn sẽ báo cho Dung Chi đầu tiên.
Mấy nghệ sĩ khác dưới tay anh ta cũng coi thường anh ta không có bản lĩnh, mỗi người đều tự tìm cách riêng, thỏa hiệp với mấy quy tắc bất thành văn trong giới để đổi lấy tài nguyên.
Lúc Dung Chi về đến đoàn làm phim, cậu nhìn đồng hồ một cái, đã bảy giờ.
Lỡ mất giờ phát cơm hộp của đoàn làm phim rồi.
Dung Chi buồn thối ruột.
Cậu co người ngồi trên ghế nhỏ, đọc kịch bản nhưng không tài nào tập trung nổi, cứ thế mơ mơ màng màng thiếp đi mất.
Trong lúc mơ màng, hình như có ai đó đến đoàn làm phim.
Hình như còn có người nhìn cậu, nhìn rất là lâu.
Đến khi Dung Chỉ tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau, cũng không biết là ai mếch cậu về phòng nữa.
Dung Chi ngáp một cái thật to, đi đánh răng rửa mặt.
Đến đoàn làm phim, lại đi nhận bánh bao sáng của ngày hôm đó, Dung Chi cho vào mồm, cắn một miếng.
Cứng đơ.
Không ngon như cái hôm qua ăn.
Cô gái đóng nhân vật nữ số năm dựa gần lại chỗ cậu, trên mặt là vẻ hớn hở không thể kìm nén, nói: "Dung Chi, cậu biết không? Hôm qua, Nghiêm Thế Hàn tới đoàn làm phim của chúng ta đấy!"
"Nghiêm Thế Hàn á...? Là ai cơ?"
"..."Vẻ mặt của cô nàng đóng nữ số năm lúc này chính là "Nhà mi là người ngoài hành tinh mới tới trái đất đúng không". Dung Chi uống hai ngụm nước ấm, nuốt miếng bánh bao khô khốc trong miệng xuống, xong mới nhớ ra, "Oa, là Nghiêm Thế Hàn à? Tôi có xem phim "Hồ ly lửa" ông ấy đóng, rất là hay..."
Đúng lúc này, nam số hai trong đoàn đi ngang qua, nghe thấy thế lập tức thở ra một cậu châm trích: "Dung Chi, óc thẩm mỹ của cậu bị làm sao thể hả? Cái bộ phim nát kia, đến chính ảnh đế Nghiêm còn không muốn nhắc tới. Lời này của cậu tốt nhất là đừng có để cho anh ấy nghe thấy."
Dung Chi chớp mắt, nhìn chằm chằm tên kia, không nói tiếng nào.
Nam số hai ghét cái khuôn mặt lúc nào cũng có thể biết hắn thành người qua đường tầm thường này của Dung Chi muốn chết, rõ ràng hắn đường đường là nam hai, thế mà đứng cạnh Dung Chi thì cứ như bị đổi vai thành nam số mười vậy.
Nam số hai xì một tiếng, còn cố ý xì thật to, muốn cho Dung Chi thấy rõ sự khinh bỉ của mình với cậu.
Kết quả không giữ được, xì luôn cả nước mũi ra thành một cái bong bóng.
Nam số hai cảm thấy vô cùng mất mặt, vội vàng che mũi, chạy mất hút.
Nữ số năm vỗ đùi đen đét cười không ngừng được mồm, quay đầu lại đang định nói gì đó với Dung Chi.
Đạo diễn ở bên kia lại đã bắt đầu gọi người: "Dung Chi Dung Chi! Lại đây!"
Dung Chi vẫy vẫy tay chào cô, sau đó lập tức đi tới chỗ đạo diễn.
Nữ số năm không còn ai để buôn chuyện nữa, chỉ có thể chép miệng, tự lẩm bẩm với mình: "Ảnh đế Nghiêm hôm nay vẫn còn muốn tới đoàn làm phim, không biết anh ấy tới đây tìm ai nữa, ra quân hoành tráng như vậy..."
...
Dung Chi rất nhanh đã quay xong cảnh diễn của sáng nay.
Buổi chiều chỉ còn một cảnh cuối cùng nữa, nhận cơm hộp xong là có thể vỗ mông rời đi rồi.
Giữa trưa, trời nắng chang chang.
Dung Chi bị nắng chiếu vã ra một tầng mồ hôi mỏng.
Nhân viên công tác đưa hộp cơm đến cho cậu, bắt gặp ánh mắt long lanh ngập nước của Dung Chi, chỉ đành nói thêm: "Nếu không đủ, chờ lát nữa tôi lại đưa thêm cho cậu một hộp nhé."
Nghe được lời này, Dung Chi mới vui vẻ gật đầu.
Cậu mang theo hộp cơm của mình, đi tới một góc.
Chỗ đó có để một cái ghế gấp, cực nhỏ cực lùn.
Dung Chi ngồi xuống ghế, hai chân phải co hết cả lại mới vừa. Nhìn cực kỳ tội nghiệp, lần đầu tiên Cố Hiểu Hải tới đoàn phim, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, còn nghĩ là cậu bị người trong đoàn bắt nạt.
Co chân kiểu này đúng là có chút khó chịu, nhưng mà Dung Chi cũng không để ý, cậu mở hộp cơm, bóc đũa dùng một lần ra, lập tức bắt đầu ăn.
Món cà rốt hôm nay ăn rất ngon.
Nhưng mà cơm nhão quá, dính thành một cục y như bánh đúc.
Dung Chi gạt cơm gộn sang một bên, quẹt quẹt mấy cái ăn hết chỗ thức ăn.
...
Việt Tranh tìm người, tìm hết cả nửa cái đất Trung Hoa này, vất vả lắm mới tìm được đến đoàn phim, vừa tới thì chính là nhìn thấy một màn như vậy.
Thiếu niên trẻ tuổi mặc một cái áo sơ mi trắng nhuốm máu, cúc áo phía trên cùng bung ra để lộ xương quai xanh mảnh dẻ.
Mắt kính dùng làm đạo cụ xiêu xiêu vẹo vẹo đeo trên sống mũi, càng làm lộ rõ sống mũi cao thẳng cùng chóp mũi nhỏ xinh.
Chân cậu rất dài, nhưng lại ngồi co lên trông hết sức tội nghiệp.
Giống như bị người ta bắt nạt.
Đời này Việt Tranh chưa từng gặp ai như vậy.
Trắng trẻo, ngoan ngoãn, lớn lên vô cùng ưa nhìn, cho dù bộ dáng lúc này nhìn có vẻ chật vật, nhưng cũng chỉ như một đoá bách hợp nhỏ nhất thời bị dính bụi bẩn mà thôi.
Từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ thanh tú linh động, thần thái đó có muốn giấu cũng không giấu được.
Việt Tranh nhịn không được tiến lại gần.
Đến gần rồi hắn mới thấy rõ ——
Hóa ra trong tay cậu nhóc đang bưng một hộp cơm bình dân, tám tệ một suất, đang quẹt quẹt ăn một cách hoan hỉ.
Tim Việt Tranh thắt lại.
Nhất định là ở đoàn làm phim phải chịu không ít khổ?
Lúc này, cậu nhóc hình như đã chú ý đến ánh mắt của hắn, vì vậy bèn ngước đầu lên, cái miệng nhỏ ăn đến dầu mỡ bóng loáng, hỏi: "Có được cho thêm đùi gà không? Hôm nay tôi phải lãnh cơm hộp* rồi ~"
Việt Tranh: "..."
Cậu nhóc chăm chú nhìn hắn một hồi: "Ơ, không phải anh tới đưa cơm à?"
Trên khuỷu tay Việt Tranh đang vắt một ái áo vest đắt tiền, dưới chân đi giày da đặt làm riêng, phía sau còn có một thư ký lương trăm vạn một năm đi theo.
Hắn... Trông giống nhân viên đưa cơm lắm à?
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, trong phút chốc không ai nói tiếng nào.
Ở bên kia, đột nhiên nữ số năm lảo đảo nghiêng ngả phóng lại đây: "Dung Chi! Dung Chi!"
"Cậu lên hotsearch rồi kìa, Dung Chi!" Nữ số năm đột nhiên cất cao giọng, giống như muốn xuyên thủng trần nhà bối cảnh được quét sơn màu xanh trên đầu.
____________________
[1] Xe bảo mẫu là loại xe có thể chở hàng hoặc chở nhiều người, nói chung là xe trên 7 chỗ, còn dùng để chỉ xe chuyên nấu ăn, trang điểm, tạo kiểu cho các ông chủ, vì xe có thể ví như một bảo mẫu cung cấp không gian thực hiện các hoạt động cho các ngôi sao. Xe bảo mẫu có thể được sử dụng như một phòng nghỉ tạm, phòng thay đồ và phòng trang điểm. Chủ yếu được tùy chỉnh bởi các công ty ô tô.
Bên mình tôi không thấy có tên gọi khác cho kiểu xe này nên để nguyên là xe bảo mẫu. Có ai biết thì hú tôi cái nhá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.