Chương 51: Không bao giờ ấn vào mấy đường link lung tung nữa
Tiêu Đường Đông Qua
24/07/2021
09/07/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Tiếp đó, Nhiếp Xuyên phát hiện ra bên giường mình đã hoàn toàn trống rỗng rồi.
"Ơ này! Chăn với ga trải giường của tôi đâu rồi!"
"Tôi gọi người mang đi giặt rồi."
"Hả? Dịch vụ giặt là tận nhà à? Cái đó đắt lắm?"
Reese hừ khẽ một tiếng, liếc qua chỗ Nhiếp Xuyên: "Tôi có nói để cho cậu trả tiền không?"
Cho dù anh không có ý định kêu tôi trả tiền, tôi cũng không thể mặt dày để anh trả tiền giặt đồ cho mình được!
Nhiếp Xuyên thực sự có cảm giác mình đang bị bao nuôi một cách sâu sắc.
"Vậy bao giờ có thể lấy về?"
"Tối chủ nhật họ sẽ mang tới trả."
"Vậy tối thứ bảy tôi vẫn ngủ với anh nhé?" Nhiếp Xuyên cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Reese.
Nói không chừng chỉ một tối hôm qua thôi là Reese đã hết chịu nổi cậu rồi.
"Không ngủ cùng tôi, cậu còn muốn ngủ cùng ai nữa?" Reese hỏi ngược lại.
Khóe môi anh ta mang theo một nụ cười hết sức mờ ám, khiến Nhiếp Xuyên suýt chút nữa ngã lộn cổ xuống giường.
Tôi nói này, quan hệ giữa hai người chúng ta trong sáng như vậy, anh có thể đừng nói nó lệch đi thế không?
Khi Reese cài nốt chiếc cúc cổ cuối cùng, Nhiếp Xuyên đột nhiên nhìn mà sững sờ.
"Cậu làm sao vậy?" Lúc Reese đi qua bên giường, ngón tay khẽ vuốt lên tóc mái của Nhiếp Xuyên.
"Tôi phát hiện ra một chuyện, sao anh mặc cái gì trông cũng đẹp trai hết vậy!"
Nhìn ở việc tối nay còn muốn ngủ ké trên giường của anh, tôi sẽ rộng lượng nịnh nọt anh vài câu.
"Nhiếp Xuyên." Tông giọng Reese đột nhiên trầm xuống, so với bình thường có vẻ nghiêm túc hơn hẳn.
"Sao thế?" Đừng nói là tối nay không cho tôi ngủ ở giường anh nữa nhé?
"Cậu có phải cong không?" Reese giơ tay của mình lên, ở trước mặt Nhiếp Xuyên làm ra một tư thế cong gập.
"Làm gì có chuyện đó ——" Nhiếp Xuyên không nghĩ ngợi gì đã hô lên.
Sau đó, khóe môi Reese chậm rãi cong lên, Nhiếp Xuyên đột nhiên nhận ra, lần trước lúc mình bị tên này hôn trong nhà vệ sinh, sợ vãi tè ra quần, cũng hỏi đối phương một câu "Anh có phải cong không" y như vậy. Cái người này thù lâu nhớ dai quá rồi đi?
Reese đứng dậy, lấy một bộ đồ tây trong tủ quần áo ra, mặc vào.
"A này? Sáng nay chúng ta không đi tập à?"
"Sáng nay cậu tập một mình đi. Tôi có việc phải bay đi New York một chuyến, tham dự đám cưới."
"Ồ." Đây là lần đầu tiên Nhiếp Xuyên trông thấy Reese mặc vest.
Toàn thân đều toát lên khí chất quý tộc ưu tú. Nhiếp Xuyên có thể tượng tượng ra cảnh Reese mặc như vậy đi trong sân trường, tỷ lệ ngoái đầu nhìn lại của mọi người chắc chắn sẽ là một trăm phần trăm.
Nhưng nghĩ đến chuyện cuối tuần này Reese không có ở ký túc xá, trong lòng Nhiếp Xuyên không hiểu sao có tí mừng thầm khi được thả tự do.
"Tôi đi rồi. Buổi tối không được chơi game quá mười giờ."
Kể từ khi ở cùng phòng với Reese, Nhiếp Xuyên thực lòng cảm thấy thói quen sinh hoạt của cậu tốt đến độ như đúc từ khuôn ra.
"Yên tâm đi!" Giờ acc trong trò chơi của cậu với Reese đã buộc chặt vào nhau rồi, Reese có thể kiểm tra cậu có đang onl không bất cứ lúc nào.
Nhiếp Xuyên rời giường đánh răng rửa mặt xong, tận mắt nhìn Reese lái xe rời đi xong, mới sung sướng lăn lộn trên giường mấy vòng.
Reese không ở, cậu làm gì bây giờ nhỉ? Làm gì được đây?
Nhiếp Xuyên buồn bực phát hiện, cho dù Reese không có ở đây, cậu ngoại trừ đi tập luyện buổi sáng thì cũng là đi thư viện ôn tập, căn bản chả làm ra được chuyện gì khác người!
Chờ tí đã, lâu rồi không không xem "Phim hành động", tối hôm nay có thể xem thoái mái rồi!
Mỗi lần Nhiếp Xuyên đều chỉ có thể chui vào nhà tắm giải quyết qua loa, lần này cuối cùng cũng coi như được tuốt cho tử tế một phát.
Chờ đã... Đệm giường của cậu mang đi giặt hết rồi, tuốt trên giường của Reese, cậu sợ mình không ra được!
Trong lòng Nhiếp Xuyên đã bắt đầu tính xem tối nay nên xem bộ phim nào, không khỏi thấy phấn khích!
Nhiếp Xuyên như thường lệ mang chai nước cùng khăn mặt của mình, tiếp tục chạy bộ.
Mới vừa chạy được một vòng, đã nghe thấy tiếng chào hỏi từ phía sau.
"Hey —— Allen! Hôm nay cậu chạy có một mình thôi à? Reese đâu?"
Là đội trưởng đội cổ động – Lily. Nhiếp Xuyên có ấn tượng rất tốt với cô gái này, lần trước lúc cậu chơi với Downey, Lily còn cổ vũ cho cậu nữa!
"Sao nào, cậu cũng thích Reese à? Anh ta không dễ theo đuổi đâu." Nhiếp Xuyên nửa đùa nửa thật trả lời.
"Tôi không muốn theo đuổi anh ấy! Tôi chỉ muốn hỏi cậu, bánh quy nhân việt quất tôi làm có ngon không thôi?"
"Ồ? Đó là cậu làm à? Ăn ngon lắm á! Tôi lần nào cũng ăn hết sạch sành sanh!" Nhiếp Xuyên nói xong mới phát hiện ra mình nói sai.
Lily làm bánh chắc là muốn cho Reese ăn, cuối cùng lại bị cậu ăn hết, trong lòng cô ấy chắc là sẽ buồn lắm!
"Cậu thích là tốt rồi! Tôi nghe Ewing nói cậu thích ăn ngọt, cho nên mới làm bánh quy nhân việt quất. Sau đó mới biết thực ra món cậu thích ăn nhất là sô cô la. Để lần sau tôi làm muffin sô cô la mang cho cậu nhé!"
Nhiếp Xuyên buột miệng nói: "Ôi chao, cậu không phải muốn làm cho Reese ăn à? Nếu làm cho Reese, thì anh ta không thích ăn ngọt đâu, cậu làm sandwich là được rồi!"
Lily nhoẻn miệng cười: "Tôi tại sao phải làm cho anh ấy chứ! Tôi vốn mang đến cho cậu ăn mà! Mỗi lần cậu luyện tập buổi sáng đều rất nghiêm túc, từ hôm đầu tiên, lúc cậu chạy ba nghìn mét còn phải để Reese kéo tôi đã để ý đến cậu rồi. Giờ, cậu rất dễ dàng đã chạy tròn được năm nghìn mét đúng không?"
Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy có chút xúc động, ngoại trừ Reese, còn có những người khác thấy được sự nỗ lực của cậu.
"Cám ơn cậu, bởi vì lần nào cậu cũng để bánh quy ở chỗ Reese để đồ, cho nên tôi tưởng đó là cậu làm cho Reese."
"A? Đó là đồ của Reese à? Là tôi nhầm lẫn rồi." Lily nhoẻn miệng cười, "Reese không có ở đây, có muốn tôi giúp cậu tập gập bụng không?"
"Tốt quá, cám ơn cậu! Nhưng mà chắc là cậu phải giữ thật chặt mới đè được chân tôi đấy?"
"Không vấn đề gì!"
Nhiếp Xuyên phải thừa nhận, đây là lần đầu tiên cậu có một buổi sáng vui vẻ như vậy với một bạn nữ.
Ở trong thư viện, Nhiếp Xuyên không nhịn được gửi một tin nhắn cho Chu Bân: A Bân! A Bân! Ông biết gì không? Hóa ra bánh quy đặt cạnh chỗ để đồ của Reese mỗi sáng thực ra là người ta làm cho tôi đấy! Ông nói coi, có phải cô ấy thích tôi không?
Hai giây sau, đối phương đã nhắn lại: Ông có phải lại hiểu nhầm ý của người ta không? Ông tuyệt đối đừng có tỏ tình bừa bãi khi chưa được tôi xác nhận!
Nhiếp Xuyên nhìn tin nhắn trả lời của Chu Bân xong, lập tức héo rũ ra.
Đúng vậy, có khi Lily chỉ là muốn thông qua cậu để tìm hiểu sở thích của Reese thôi.
"Hey, cậu đang nghĩ cái gì vậy?" Lily gõ gõ bàn học của Nhiếp Xuyên, ôm sách ngồi xuống bên cạnh cậu.
Đám người xung quanh đều quay lại nhìn. Dù gì Lily cũng là đội trưởng đội cổ vũ, dáng người đẹp khỏi phải nói, là hoa hậu sân trường do đám con trai suốt ngày ủ trong phòng bình chọn ra, ba mẹ là doanh nhân thành công, trước đây cô có quen bạn trai thì hết sinh viên xuất sắc của học viện kinh doanh, cũng đến đội trưởng đội bóng đá, giờ cô lại chủ động ngồi cùng Nhiếp Xuyên, cái này khiến rất nhiều người không thể tượng tượng nổi.
"À, tôi đang đau đầu vì bài tiểu luận của mình! Viết thì viết xong rồi, nhưng mà hình như có không ít chỗ sai ngữ pháp thì phải."
Nhiếp Xuyên thực sự không thể nói là vừa nãy cậu đang bận nghĩ về chính Lily được.
"Cậu có thể gửi nó qua hòm thư của tôi, tôi xem giúp cho."
"Thật sao? Vậy cảm ơn cậu nhé!"
"Không nói chuyện với cậu nữa, tôi còn một bài luận lớn chưa làm xong đây! Nhanh đọc sách đi."
Lúc này, Chu Bân à bạn gái của cậu ta cũng ngồi xuống đối diện với Nhiếp Xuyên, lúc Chu Bân nhìn thấy Lily, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Tự học buổi trưa kết thúc, Lily cùng đám Nhiếp Xuyên đi ăn đồ Trung. Cô là một cô gái rất hay nói, ngay cả Chu Bân và bạn gái cậu ta cũng có thể trò chuyện rất vui vẻ với cô.
Lúc bọn họ trên đường quay trở lại thư viện, Chu Bân khoác vai Nhiếp Xuyên nói: "Ông phải biết, một cô gái tốn tâm tư tạo quan hệ với những người xung quanh một thằng con trai khác, thì quá nửa là đã thích anh chàng này rồi, đồng thời cũng mong được những người xung quanh cậu ta ủng hộ."
Thật sao? Ý ông là Lily thích tôi thật hả?"
"Rất có thể. Tuy tôi hoàn toàn không hiểu nổi cô ấy thích cái gì ở ông."
"Vậy... Vậy tôi nên làm gì?" Nhiếp Xuyên hoàn toàn không có kinh nghiệm được bạn học nữ theo đuổi.
"Đơn giản thôi. Nếu Lily dò hỏi ông thích xem thể loại phim nào, ông liền rủ cô ấy cùng đi xem. Nếu Lily nói mình thích cái gì đó, vậy nếu ông mua được thì cứ mua tặng cho cô ấy, nói là để cám ơn bánh quy cô nàng làm. Nếu buổi tối hai người các ông ở lại thư viện đọc sách đến muộn, nhất định phải đưa cô ấy về tận phòng. Để cô ấy biết ông cũng có cảm tình với cô ấy. Ok?"
"Ok!" Nhiếp Xuyên gật đầu.
"Nhưng mà có một chuyện rất nghiêm trọng." Chu Bân lộ ra biểu tình vô cùng trịnh trọng.
"Cái gì?"
"Ông như vậy có tính là đang lăng nhăng không?"
"Lăng nhăng cái gì mà lăng nhăng?" Nhiếp Xuyên hoàn toàn không hiểu Chu Bân đang nói gì.
"Không phải là ông kết hôn với Reese rồi à?"
Nhiếp Xuyên bây giờ mới phát hiện ra nụ cười tinh quái trên mặt Chu Bân.
Chu Bân giống như mọi khi, ngồi cùng một chỗ với bạn gái của mình, cậu ta lật vài trang sách, sau đó vẫn không thể nhịn được nhìn về phía bóng lưng Nhiếp Xuyên, lông mày cau lại.
Tôi đã nhắc nhở ông rồi đó, A Xuyên... Tuy là tôi cũng rất mong ông có thể ở cùng Lily, nhưng mà tôi luôn có cảm giác... Lily không phải là đối thủ của Reese. Chỉ mong Reese có thể tuân thủ hứa hẹn, không xuống tay với ông. Thật sự tôi không muốn có một ngày ông mò tới tìm tôi một cách đáng thương, không phải vì mình vừa thất tình... Mà là vì mông đau...
Cả ngày hôm nay, Nhiếp Xuyên đọc sách đều không vào đầu được chút nào, cậu cứ chú ý mãi đến Lily ở bên cạnh, như là lúc nào thì cô uống nước, lúc nào thì lật sách. Nhiếp Xuyên nghĩ thầm: Xong rồi xong rồi! Cái bộ dạng này, chờ cuối tuần kết thúc, tiểu luận của mình có xong được không đây trời!
Đúng lúc đó, điện thoại Nhiếp Xuyên nhận được một tin nhắn: Tập trung ôn tập, thông minh không đủ thì phải lấy chăm chỉ bù lại.
"Ặc..."
Lập tức trong nháy mắt, tâm tư mơ mộng gì đó đều bay hết.
Trong khoảnh khắc trang sách được lật ra, cậu nhớ đến cảnh tượng lần trước, khi Reese đứng sau lưng cậu, cánh tay vòng qua vai mình, giải đề toán cao cấp.
Hơi thở của anh ta, ngữ điệu nói chuyện, tựa như vẫn còn phảng phất bên tai cậu.
Nhiếp Xuyên giơ tay lên day day khóe mắt của mình, cậu đột nhiên buồn bã phát hiện, so với Lily, cậu càng mong người ngồi cạnh cậu đọc sách lúc này là Reese.
Nhưng mà... Giống như Chu Bân sẽ rời khỏi cậu để có sinh hoạt của riêng mình, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, Reese cũng rời đi?
Nghĩ đến đây, Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy cô đơn khôn cùng.
Buổi tối quay về phòng ngủ, Nhiếp Xuyên ngồi viết luận văn đến hơn mười giờ, cậu chậm rãi xoay người, nhìn về phía giường của Reese, bỗng nhiên cảm thấy có chút cô quạnh.
Ban đầu khi Reese ở, Nhiếp Xuyên còn có thể nằm lười trên giường không chịu đi đánh răng, nhưng giờ đột nhiên lại cảm thấy cậu mà không đánh răng đã nằm lên giường của Reese thì chính là tội ác tày trời, Nhiếp Xuyên đành phải thành thật đi vào nhà vệ sinh, còn nghiêm túc đánh đủ ba phút.
Nằm ở trên giường, Nhiếp Xuyên còn có thể cảm nhận được mùi hương Reese lưu lại trên chăn và gối đầu, mùi hương chỉ thuộc về riêng Reese. Nhẹ nhàng, tươi mát, rất giống với người kia. Cậu ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi, hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.
Chả lẽ cậu lại còn lạ giường à?
Nhiếp Xuyên nhớ đến kế hoạch 'Tuốt một phát' của mình, bèn ôm máy tính ngồi trên giường, mở bộ phim A Mao mới gửi đến cho mình, xem say sưa ngon lành. Cậu chuẩn bị sẵn giấy ăn, đặt ở đầu giường, cuối cùng cũng có thể sáng khoái một chút rồi!
Chỉ là bộ phim lần này A Mao tải về có vẻ chất lượng không được tốt cho lắm, Nhiếp Xuyên xem đoạn trước đã đoán được luôn đoạn sau, không mới mẻ chút nào hết.
Cuối phim hiện lên một đường link liên kết: Muốn đặc sắc hơn, xin vui lòng nhấp vào...
Nhiếp Xuyên mới đầu còn do dự không biết có nên ấn vào không, nhỡ bên trong có virus thì sao?
Nhưng mà cậu vẫn không chịu được cám dỗ, ấn vào đường link.
Trong nháy mắt cửa sổ mới vừa mở ra... Tam quan của Nhiếp Xuyên lập tức vỡ vụn...
Bởi vì trên trang chủ là hình hai người đàn ông Âu Mỹ đang ôm nhau!
Một cửa sổ khác bật lên, bọn họ vậy mà ôm người kia xong hôn nhau thắm thiết! Tư thế nhiệt tình như lửa kia khiến Nhiếp Xuyên nhìn mà choáng váng!
Trình độ kịch liệt của "Phim hành động" trước đây cậu xem hoàn toàn không thể so sánh cùng cái này.
Trong giây lát, Nhiếp Xuyên nhớ lại nụ hôn của Reese.
Hướng lưỡi anh khuấy động, xúc cảm khi đầu lưỡi lướt qua khoang miệng cậu, còn có lực độ lúc mút vào, dường như toàn bộ thế giới đều bị đối phương chinh phục, nắm giữ trong lòng bàn tay.
Trong máy tính truyền đến thanh âm mút mát khi hai người hôn môi, Nhiếp Xuyên hoảng hốt muốn tắt video đi, vội vàng thế nào mà lại ấn phải nút xem toàn màn hình.
Cậu sợ đến nỗi tim muốn rơi luôn ra ngoài, càng không nói đến 'Nội dung bộ phim' phát triển càng lúc càng khác người.
Nhiếp Xuyên hít sâu một hơi, chuẩn xác tắt màn hình đi.
"Làm mình sợ muốn chết..." Nhiếp Xuyên vỗ vỗ ngực, sau đó mở bộ phim A Mao download lên để an ủi bản thân.
Chỉ là thực sự một chút cậu cũng không xem vào, trong đầu vẫn cứ lặp đi lặp lại hình ảnh vừa rồi trong video.
Cậu thậm chí có một loại kích động, muốn mở ra xem lại. Cậu không biết đó là vì hiếu kỳ hay là bởi vì một khắc kia, cảm nhận nó mang lại còn mạnh mẽ hơn tất cả mấy bộ phim bình thường khác cộng lại.
Dần dần, hình ảnh trong đầu cậu trở lên tán loạn, cậu không thể kiềm chế được mà nhớ đến nụ hôn của Reese.
Cậu rất muốn biết, liệu lúc hôn người khác, Reese có phải cũng dùng sức như thế kia không?
Anh ta sẽ ôm người mình thích như thế nào? Làm cho đối phương bối rối, mê loạn ra sao?
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Nhiếp Xuyên nghe được tiếng bước chân quen thuộc, trong lòng cậu cả kinh vội ngồi bật dậy, luống cuống tay chân vặn nhỏ âm lượng máy tính, hất tung chăn lên, che chắn cho người anh em phía dưới của mình, vừa nhác mắt đã thấy Reese đi vào, áo vest khoác ở trên cánh tay, anh đóng cửa lại, tay trái cởi cúc áo ở trên cổ, cần cổ duỗi ra, đó không phải kiểu đẹp trai của thanh niên, mà thuộc về một loại cảm giác gợi cảm sâu sắc hơn.
"Anh... Anh về rồi à!"
Giây phút đối diện với tầm mắt của Reese, Nhiếp Xuyên cảm thấy như mình vừa bị trúng đạn vậy.
"Đương nhiên." Reese nhìn về phía Nhiếp Xuyên, ánh mắt tựa như đang nói "Cậu còn không hoan nghênh tôi trở về?"
"Anh đi New York tham dự đám cưới mà? Không phải nhà anh ở đó à? Tôi còn tưởng anh sẽ ở lại đó đến chủ nhật rồi mới về chứ?"
"Cậu nghĩ tôi có thể chịu được chuyện cậu biến phòng ngủ của chúng ta trở thành ổ chó à?" Reese hỏi ngược lại.
Nhiếp Xuyên không còn gì để nói. Từ sau khi trở thành bạn cùng phòng với Reese xong, Nhiếp Xuyên cảm thấy chính mình như quay về hồi học quân sự ở cấp ba vậy. Cho dù Reese không ở, Nhiếp Xuyên cũng không hề nghĩ đến việc đảo loạn phòng ngủ lên, bởi vì làm lung tung beng như vậy xong dọn dẹp lại quá mệt.
Reese đi đến bên giường, cúi người xuống, nở một nụ cười rất nhạt: "Người anh em nhỏ của cậu rốt cuộc là vì nhìn thấy tôi nên mới có tinh thần, hay là nhìn thấy cái gì khác vậy?"
Y như bị sét bổ trúng đầu, vai Nhiếp Xuyên run lên một cái.
Đừng vào những lúc như này nói đùa kiểu vậy chứ! Nhiếp Xuyên cảm thấy cậu sắp phát rồ rồi!
"Ha ha... Cái này... Cái này tôi đi nhà vệ sinh ha!"
"Sao lại phải vào nhà vệ sinh? Cậu có thể trực tiếp giải quyết ở đây." Reese vẫn mặc nguyên bộ áo sơ mi với quần âu ngồi xuống cạnh giường, một tay chống bên người Nhiếp Xuyên, một tay khác mở màn hình máy tính ra, nghiêng đầu lại nhìn cậu, "À, cậu đang xem bộ này à."
Nhiếp Xuyên trợn tròn mắt, cái gì mà "Cậu đang xem bộ này à" chứ, chả lẽ Reese cũng từng xem nó rồi?
Phí lời, là đàn ông có ai mà chưa từng xem qua? A Mao có nói "Phim hành động" chính là phát minh vĩ đại nhất của nhân loại, nó thỏa mãn như cầu sinh lý cơ bản cần thiết của mỗi cá nhân. Cho nên... Reese có xem qua rồi cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
"Phim này thì có gì hay chứ." Reese nhíu mày, rõ ràng là đang khinh bỉ trình độ thưởng thức của Nhiếp Xuyên.
"Vậy anh nói bộ nào thì hay!" Nhiếp Xuyên buồn cười hỏi ngược lại.
Mấy bộ phim này không phải đều na ná nhau sao, lẽ nào khẩu vị của Reese còn nặng hơn?
"Đương nhiên là tự mình tưởng tượng thú vị hơn."
Reese vừa cởi áo sơ mi ra, vừa đi về phía nhà tắm. Đường sống lưng mạnh mẽ của anh hiện ra càng làm cho Nhiếp Xuyên cảm thấy tổn thương sâu sắc.
Tự mình tưởng tượng á? Rốt cuộc là Reese tưởng tượng cái gì nhỉ?
Ở trong suy nghĩ của Nhiếp Xuyên, Reese chính là kiểu người luôn đặt mọi thứ trong tầm kiểm soát của mình, ngoại trừ bóng rổ, anh ta hẳn là một người không có dục vọng.
Mấy phút sau, Reese đi từ trong nhà tắm ra, xốc chăn lên, nói: "Cậu ngủ bên trong đi."
Nhiếp Xuyên lúc này mới giật mình hồi thân: "Hả? Cái gì?"
"Tôi nói, cậu ngủ bên trong đi."
"Tôi muốn ngủ bên ngoài! Hôm nay tôi mới uống cả một thùng Coca xong! Có lẽ nửa đêm sẽ muốn dậy đi vệ sinh!"
"Cậu là ông già sao? Ngủ bên trong đi."
"Tại sao?" Nhiếp Xuyên bất mãn hỏi lại.
"Bởi vì buổi tối tôi kéo cậu về giường rất mệt. Cậu nghĩ buổi sáng mình tỉnh dậy vẫn còn nằm trên giường là vì sao?"
Nhiếp Xuyên không còn gì để nói, ngoan ngoãn chui vào trong nằm.
"Người anh em của cậu vẫn còn đứng sao? Có muốn tôi giúp cậu tuốt một phát không?" Reese hỏi.
"Không cần!"
Tôi làm sao có thể để anh tuốt giúp mình được! Lỡ may đứt rụng luôn ra thì làm sao bây giờ!
"Thật sự không cần à?"
"Thật sự không cần."
"Phương diện kia, kỹ thuật của tôi tốt lắm, giống như chơi bóng rổ vậy."
Nhiếp Xuyên quay lưng lại với Reese, cố tình lúc đối phương nói chuyện, hơi thở sẽ thỉnh thoảng phả lên gáy cậu, cảm giác đó tựa như bị người đang gãi ngứa vậy, khiến trái tim Nhiếp Xuyên ngứa ngáy như kim châm.
"Anh tự đi mà tuốt của mình đi!"
Không cần quay đầu lại, Nhiếp Xuyên cũng biết khóe môi của Reese nhất định là đang cong lên.
"Cậu biết lúc tôi tự tuốt cho mình, trong đầu nghĩ đến cái gì không?"
"Không muốn biết."
Thực ra là cực kỳ muốn biết! Rốt cuộc là Reese thích tư thế như nào? Có phải là đặc biệt điên rồ cuồng dã không? Có khác gì mấy cảnh trong "Phim hành động" bình thường không! Hay là so với trong phim còn kịch liệt hơn!
Sự từ chối của Nhiếp Xuyên đối với Reese không có một chút tác dụng nào.
Anh ta dùng tiếng Trung, bằng giọng điệu hết sức bình tĩnh nói cho Nhiếp Xuyên biết, mình sẽ hôn đối phương như thế nào, làm sao mở rộng thân thể của đối phương, hơn nữa còn miêu tả vô cùng tỉ mỉ chi tiết, vai Nhiếp Xuyên vô thức căng lên, thân thể vốn đã bình tĩnh lại, lại bị đối phương kích động nhóm lửa.
"Anh không cần tả chi tiết cho tôi như vậy đâu!"
Má nó! Nhiếp Xuyên không thể tưởng được là trình độ tiếng Trung của Reese lại đỉnh cao tới vậy!
Cậu thực sự hoài nghi, rốt cuộc lúc Reese ở Trung Quốc đã đọc những thể loại sách gì!
"Cậu cũng có thể dùng cách này để tưởng tượng." Thanh âm Reese vẫn lạnh lẽo trước sau như một, vậy mà cố tình lại nói ra mấy lời khiến người ta mặt đỏ tim đập, chả thèm ý nhị gì cả.
"Nếu làm theo cách của anh thật, đối phương đã sớm bị anh làm chết rồi!" Nhiếp Xuyên giận dữ rống lên.
"Ồ, sẽ chết sao? Thể lực không đến nỗi tệ như vậy chứ." Giọng diệu của Reese giống như đang trách cứ Nhiếp Xuyên cứ thích làm quá lên.
Những ngày tháng này thực sự không sống nổi nữa!
"Thể lực không tốt? Anh cho là ai cũng giống mình à? Thể lực của anh tốt như vậy, thần kinh vận động lại phát triển, nếu mà dùng hết sức vào cái chuyện kia, hơn nữa còn là kiểu tư thế ấy nữa, anh cảm thấy có thể còn sống được sao?"
"Tố chất thân thể của đối tượng mà tôi nghĩ đến cũng không tệ lắm, nếu là bây giờ, có làm hết một lượt cũng không vấn đề gì, không chết được đâu."
Nhiếp Xuyên trợn trừng mắt, Reese thế mà có đối tượng tưởng tượng chính xác à?
"Cho dù là như vậy, anh cũng có thể đối xử với người ta dịu dàng một chút mà!"
"Ồ, hóa ra Tiểu Xuyên thích dịu dàng một chút à? Không ngờ tâm tư cậu lại tinh tế như vậy đó." Ngón tay Reese xẹt qua đuôi tóc của Nhiếp Xuyên, như có như không mà nghịch chúng.
"Đừng có nghịch tóc của tôi!"
Cùng đừng có vào những lúc như thế này mà gọi tôi là "Tiểu Xuyên"!
"Vậy tôi có thể chơi cậu vào lúc nào?"
Nhiếp Xuyên cảm thấy tối nay Reese rất không bình thường!
Đương nhiên... Sẽ không có ai tin là Reese sẽ nói đùa chuyện này với Nhiếp Xuyên, không chỉ Ewing và Carlo không tin, không biết chừng ngay cả Chu Bân cũng không tin cậu ấy chứ!
"Này, anh làm sao vậy? Bị cái gì kích thích à? Đám cưới mà anh mới tham gia kia có phát sinh chuyện gì sao?"
"Không có gì. Ngủ đi." Reese nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Nhiếp Xuyên.
"Thật sự không có gì à?"
"Ừm." Reese khẽ đáp một tiếng, cỏ vẻ như không định nói chuyện tiếp nữa.
Nhiếp Xuyên im lặng một chốc, rồi lại mở miệng: "Tôi vẫn muốn ngủ ở bên ngoài..."
"Nếu bây giờ cậu muốn đi nhà vệ sinh, thì đi luôn đi."
"Ngủ bên ngoài khiến tôi thấy an toàn hơn..."
"An toàn cái gì?"
"Lúc nào muốn đi vệ sinh đều có thể lập tức vào nhà vệ sinh."
"Hoặc là bây giờ cậu đi vệ sinh, hoặc là đi ngủ cho tôi."
"Vậy tôi đi nhà vệ sinh."
"Cậu muốn vào đó tuốt à?"
Nhiếp Xuyên bó tay toàn tập, cậu bò xuống giường, nhìn Reese nói: "Tốt xấu gì anh cũng là nam thần trong lòng rất nhiều bạn học đó, anh có thể đừng cứ đem tuốt rồi tuốt để ở trên miệng không vậy?"
Reese chống đầu nhìn Nhiếp Xuyên, tư thế này thực sự là gợi cảm trăm phần trăm: "Cậu không cảm thấy là hôm này mình nói chuyện với tôi rất thoải mái à?"
"Tôi ngày nào cũng nói chuyện thoải mái hết."
Nhiếp Xuyên xoay người chui vào nhà vệ sinh, trên miệng không khỏi treo lên một nụ cười.
Vậy nghĩa là, Reese tuy luôn đùa cợt trêu ghẹo cậu, nói mấy chuyện cười làm người ta xấu hổ kia, thực ra là vì muốn kéo gần quan hệ của hai bên thôi.
Thực sự là ngốc không để đâu cho hết! Chúng ta vốn đã rất thân rồi mà!
Nhiếp Xuyên đi vệ sinh xong, lúc bò lại lên trên giường, Reese khẽ cười nói: "Hơ, còn tưởng cậu sẽ ở trong nhà vệ sinh lâu một chút chứ."
Nhiếp Xuyên biết là đối phương đang ám chỉ cáo gì, không thèm phản ứng lại anh ta.
Reese duỗi tay, tắt đèn giường đi.
"Này, ở nước cậu, lúc kết hôn, cô dâu chú rể sẽ đọc lời thề như thế nào?" Reese đột nhiên hỏi.
"... Không có đọc lời thề gì thì phải?"
Đám cưới trong ấn tượng của Nhiếp Xuyên chính là tìm một nhà hàng mời khách ăn cơm, bày một lúc mười mấy bàn...
"Tôi thấy đọc lời thề trong lễ cười rất ngu. Yêu đối phương, an ủi đối phương, tôn trọng đối phương, như yêu chính bản thân mình. Dù cho ốm đau hay khỏe mạnh, dù cho khó khăn hay lúc giàu có, sẽ chung thủy với đối phương, mãi cho đến hơi thở cuối cùng."
Nhiếp Xuyên không nhìn thấy biểu tình trên mặt Reese, cậu có chút hối hận vì mình đã nằm quay lưng lại với đối phương.
Rõ ràng là bên ngoài có nhiều tiếng động ồn ào như vậy, nhưng thanh âm của Reese vẫn trang trọng, vang vọng thật lâu.
"Lúc cậu gả cho tôi, tôi đã nói với cậu chưa nhỉ?" Reese hỏi.
Trái tim Nhiếp Xuyên như bị đánh trúng, toàn bộ không gian dường như cũng theo đó rung lên.
"Tôi... Tôi gả cho anh lúc nào chứ?"
"Trong game đó."
"Cái đó cũng đâu phải là thật!" Nhiếp Xuyên cạn lời, Reese lại bắt đầu lấy cậu ra để nói mấy chuyện đùa xấu xa đó nữa à?
"Vậy giờ tôi bổ sung cho cậu."
"..."
Cơm có thể ăn bậy, giường có thể ngủ loạn, lời thì không thể nói lung tung như vậy được, Ok!
Nhưng mà cứ nói về vấn đề này với Reese thì chắc chắn không thể có kết quả tốt được, người bị cười nhạo vĩnh viễn chỉ có cậu thôi!
"Ngủ đi!"
"Ừm."
Nhiếp Xuyên buồn ngủ rất nhanh đã chìm vào trong mộng, khoảnh khắc khi cậu nhắm mắt, cậu hình như cảm giác được cánh tay Reese vòng sang đây, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
Tôi đã ngủ bên trong rồi mà, không rơi xuống giường được đâu...
Suy nghĩ dần dần mơ hồ, rơi trở về ngày bọn họ đấu giao hữu với CBU, ở trong nhà vệ sinh, Reese đè lên, mạnh mẽ không cho phép từ chối.
Đây giống như một trận chiến công phòng, vô luận cậu muốn bảo vệ đường biên ngang của mình như thế nào, cuối cùng đôi môi vẫn bị Reese cạy mở.
Mọi thứ dường như một cơn bão ập đến, suy nghĩ hỗn loạn, Reese thì nóng bỏng.
Ngay cả hôn môi, cũng trở thành một loại chiếm đoạt.
Sáng hôm say, lúc Nhiếp Xuyên bị Reese đánh thức, cậu sợ hãi vô cùng. Bởi vì cậu biết, mình đã...
"Dậy sớm một chút, lấy kem đánh răng luôn cho cậu rồi đấy."
"A, cám ơn..."
Nhiếp Xuyên nhìn bóng lưng của Reese, cảm thấy chột dạ khủng khiếp.
Nhất định là do hôm qua cậu xem phải thứ không nên xem! Nếu không tại sao giấc mơ của cậu lại càng ngày càng khác người như thế chứ!
Nhân lúc Reese đang sắp xếp lại tủ quần áo, Nhiếp Xuyên sờ sờ chăn, may là tối qua cậu nằm nghiêng, nếu không cái chăn này cũng đi đời nhà ma rồi!
Nhiếp Xuyên chạy vọt vào trong nhà vệ sinh, nhanh chóng thay quần ra, vừa thay quần vừa nhìn chằm chằm về phía cửa, chỉ sợ Reese đột nhiên đi vào.
Cậu thấy xấu hổ muốn chết, cậu có thể tưởng tượng ra bất cứ người nào khác mà, làm sao lại tưởng tượng thành Reese được vậy trời?
Sau này cậu nhất định không bao giờ ấn vào mấy cái đường link lung tung kia nữa!
Đánh răng rửa mặt xong, Reese cùng nhiếp Xuyên như thường lệ đi tập thể dục buổi sáng.
Nhiếp Xuyên chạy xong năm nghìn mét của mình, thì cùng Reese chạy chậm thêm một vòng nữa.
"Tiểu luận của cậu thế nào rồi? Không phải nói ngữ pháp sai nhiều lắm à?" Reese vừa đi vừa hỏi.
"Đúng vậy... Rõ ràng khẩu ngữ của tôi khá tốt, mà chả hiểu sao kết cấu câu văn trong bài luận nó lại toe toét được như vậy."
"Là do cậu trình bày và phân tích thiếu tính logic. Câu trước câu sau không liên quan gì đến nhau lắm."
"Vậy à? Thôi không sao, tôi đã gửi cho Lily, nhờ cô ấy xem lại giúp rồi."
"Lily? Lily nào?" Lông mày Reese hình như hơi nhướng lên.
"Chính là đội trưởng đội cổ động của chúng ta đó!"
"Ừm." Reese đáp một tiếng.
"Từ đã... Đừng nói là anh không nhớ Lily là ai đấy nhé? Chúng ta rõ ràng đã tham gia tiệc bể bơi mà cô ấy tổ chức!"
"Tôi biết cô ta là ai."
Anh biết cô ấy là ai, nhưng mà chắc là không nhớ mặt mũi cô ấy thế nào đúng không?
Nhiếp Xuyên không có ý định miêu tả Lily lại cho Reese. Reese đã từng nói, đối với anh ta, nếu không phải chuyện quan trọng, anh ta sẽ không tốn dung lượng não của mình để ghi nhớ.
Hai người hoàn thành nội dung tập luyện buổi sáng xong, đi trở lại chỗ đặt khăn mặt và nước khoáng của mình.
Nhiếp Xuyên cầm khăn mặt của mình lên, lập tức phát hiện bên dưới có một chiếc hộp nhỏ.
"Ôi? Cái gì đây?" Nhiếp Xuyên mở ra nhìn, thấy bên trong thế mà lại là muffin sô cô la.
Nhiếp Xuyên lập tức nhận ra, đây là do Lily làm!
Nhiếp Xuyên cứ tưởng Lily nói sẽ làm món ngọt vị sô cô la cho mình chỉ là nói lịch sự vậy thôi, giống như kiểu "Hôm nào cùng nhau ăn một bữa" vậy, cái "Hôm nào" đó hoàn toàn không biết là cái hôm khỉ nào.
Reese không nói gì, chỉ mở chai nước của mình ra uống.
"Ờm... Cái này chắc anh không ăn đâu nhỉ? Vậy tôi ăn hết nhé!"
Tuy là Reese hiện giờ đã được Nhiếp Xuyên thăng cấp lên làm bạn tốt của mình, nhưng mà ó một số thức vẫn không thể chia sẻ được, ví dụ như tấm lòng của Lily chẳng hạn.
Nhiếp Xuyên xử lý hết chỗ bánh ngọt.
"Ăn ngon không?" Reese hỏi.
"Ừm... Ngon lắm..." Nhiếp Xuyên ngậm bánh trong miệng, lúng búng trả lời.
Mùi sô cô la rất đậm, còn có vị sữa nữa, vừa xốp vừa mềm, Nhiếp Xuyên thực sự chỉ muốn một phát nuốt chửng hết luôn.
"Đó là quà tặng đám cưới." Reese nói.
"Hả?"
"Khách mời tham gia đám cưới đều được tặng một phần mang về."
Trong nháy mắt, Nhiếp Xuyên hóa đá.
Cho nên muffin sô cô la này không phải là Lily làm, mà là Reese mang từ tiệc cưới về... Nhiếp Xuyên một lần nữa cảm thấy mình vừa ăn một trái dưa bở siêu to khổng lồ.
"Hơn nữa, nó được đầu bếp nổi tiếng về món ngọt đích thân làm. Cho nên tôi cầm về một hộp."
"Cám ơn." Nhiếp Xuyên cảm thấy trong lòng có chút mất mát.
Reese đút tay túi quần, cúi người, nhìn vào mắt Nhiếp Xuyên từ dưới lên, trên môi là nụ cười xấu xa mà Nhiếp Xuyên hết sức quen thuộc: "Cậu cho rằng đây là của bạn nữ nào thầm mến mình đưa tặng à?"
"Làm gì có! Sao có chuyện đó được! Làm gì có bạn nữ nào thầm mến tôi!"
"Vậy tại sao sau khi tôi nói cho cậu biết, đây là do tôi đưa, cậu lại có vẻ kinh ngạc như vậy?"
"Bởi vì tôi tưởng đây là do cô nàng nào muốn làm tặng cho anh, kết quả lại đưa nhầm sang chỗ của tôi!"
Nhiếp Xuyên vì sự nhanh trí này tự thưởng cho mình một like! Trước nay chưa bao giờ cậu nói dối trôi chảy được như vậy cả!
"Ở trong thư viện đọc sách hai hôm, chỉ số IQ của cậu cũng có tiến bộ đấy, nói dối cũng có logic lắm."
... Rốt cuộc là anh đang trào phúng hay là khen ngợi tôi thế!
Edit: Nhật Nhật
...
Tiếp đó, Nhiếp Xuyên phát hiện ra bên giường mình đã hoàn toàn trống rỗng rồi.
"Ơ này! Chăn với ga trải giường của tôi đâu rồi!"
"Tôi gọi người mang đi giặt rồi."
"Hả? Dịch vụ giặt là tận nhà à? Cái đó đắt lắm?"
Reese hừ khẽ một tiếng, liếc qua chỗ Nhiếp Xuyên: "Tôi có nói để cho cậu trả tiền không?"
Cho dù anh không có ý định kêu tôi trả tiền, tôi cũng không thể mặt dày để anh trả tiền giặt đồ cho mình được!
Nhiếp Xuyên thực sự có cảm giác mình đang bị bao nuôi một cách sâu sắc.
"Vậy bao giờ có thể lấy về?"
"Tối chủ nhật họ sẽ mang tới trả."
"Vậy tối thứ bảy tôi vẫn ngủ với anh nhé?" Nhiếp Xuyên cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Reese.
Nói không chừng chỉ một tối hôm qua thôi là Reese đã hết chịu nổi cậu rồi.
"Không ngủ cùng tôi, cậu còn muốn ngủ cùng ai nữa?" Reese hỏi ngược lại.
Khóe môi anh ta mang theo một nụ cười hết sức mờ ám, khiến Nhiếp Xuyên suýt chút nữa ngã lộn cổ xuống giường.
Tôi nói này, quan hệ giữa hai người chúng ta trong sáng như vậy, anh có thể đừng nói nó lệch đi thế không?
Khi Reese cài nốt chiếc cúc cổ cuối cùng, Nhiếp Xuyên đột nhiên nhìn mà sững sờ.
"Cậu làm sao vậy?" Lúc Reese đi qua bên giường, ngón tay khẽ vuốt lên tóc mái của Nhiếp Xuyên.
"Tôi phát hiện ra một chuyện, sao anh mặc cái gì trông cũng đẹp trai hết vậy!"
Nhìn ở việc tối nay còn muốn ngủ ké trên giường của anh, tôi sẽ rộng lượng nịnh nọt anh vài câu.
"Nhiếp Xuyên." Tông giọng Reese đột nhiên trầm xuống, so với bình thường có vẻ nghiêm túc hơn hẳn.
"Sao thế?" Đừng nói là tối nay không cho tôi ngủ ở giường anh nữa nhé?
"Cậu có phải cong không?" Reese giơ tay của mình lên, ở trước mặt Nhiếp Xuyên làm ra một tư thế cong gập.
"Làm gì có chuyện đó ——" Nhiếp Xuyên không nghĩ ngợi gì đã hô lên.
Sau đó, khóe môi Reese chậm rãi cong lên, Nhiếp Xuyên đột nhiên nhận ra, lần trước lúc mình bị tên này hôn trong nhà vệ sinh, sợ vãi tè ra quần, cũng hỏi đối phương một câu "Anh có phải cong không" y như vậy. Cái người này thù lâu nhớ dai quá rồi đi?
Reese đứng dậy, lấy một bộ đồ tây trong tủ quần áo ra, mặc vào.
"A này? Sáng nay chúng ta không đi tập à?"
"Sáng nay cậu tập một mình đi. Tôi có việc phải bay đi New York một chuyến, tham dự đám cưới."
"Ồ." Đây là lần đầu tiên Nhiếp Xuyên trông thấy Reese mặc vest.
Toàn thân đều toát lên khí chất quý tộc ưu tú. Nhiếp Xuyên có thể tượng tượng ra cảnh Reese mặc như vậy đi trong sân trường, tỷ lệ ngoái đầu nhìn lại của mọi người chắc chắn sẽ là một trăm phần trăm.
Nhưng nghĩ đến chuyện cuối tuần này Reese không có ở ký túc xá, trong lòng Nhiếp Xuyên không hiểu sao có tí mừng thầm khi được thả tự do.
"Tôi đi rồi. Buổi tối không được chơi game quá mười giờ."
Kể từ khi ở cùng phòng với Reese, Nhiếp Xuyên thực lòng cảm thấy thói quen sinh hoạt của cậu tốt đến độ như đúc từ khuôn ra.
"Yên tâm đi!" Giờ acc trong trò chơi của cậu với Reese đã buộc chặt vào nhau rồi, Reese có thể kiểm tra cậu có đang onl không bất cứ lúc nào.
Nhiếp Xuyên rời giường đánh răng rửa mặt xong, tận mắt nhìn Reese lái xe rời đi xong, mới sung sướng lăn lộn trên giường mấy vòng.
Reese không ở, cậu làm gì bây giờ nhỉ? Làm gì được đây?
Nhiếp Xuyên buồn bực phát hiện, cho dù Reese không có ở đây, cậu ngoại trừ đi tập luyện buổi sáng thì cũng là đi thư viện ôn tập, căn bản chả làm ra được chuyện gì khác người!
Chờ tí đã, lâu rồi không không xem "Phim hành động", tối hôm nay có thể xem thoái mái rồi!
Mỗi lần Nhiếp Xuyên đều chỉ có thể chui vào nhà tắm giải quyết qua loa, lần này cuối cùng cũng coi như được tuốt cho tử tế một phát.
Chờ đã... Đệm giường của cậu mang đi giặt hết rồi, tuốt trên giường của Reese, cậu sợ mình không ra được!
Trong lòng Nhiếp Xuyên đã bắt đầu tính xem tối nay nên xem bộ phim nào, không khỏi thấy phấn khích!
Nhiếp Xuyên như thường lệ mang chai nước cùng khăn mặt của mình, tiếp tục chạy bộ.
Mới vừa chạy được một vòng, đã nghe thấy tiếng chào hỏi từ phía sau.
"Hey —— Allen! Hôm nay cậu chạy có một mình thôi à? Reese đâu?"
Là đội trưởng đội cổ động – Lily. Nhiếp Xuyên có ấn tượng rất tốt với cô gái này, lần trước lúc cậu chơi với Downey, Lily còn cổ vũ cho cậu nữa!
"Sao nào, cậu cũng thích Reese à? Anh ta không dễ theo đuổi đâu." Nhiếp Xuyên nửa đùa nửa thật trả lời.
"Tôi không muốn theo đuổi anh ấy! Tôi chỉ muốn hỏi cậu, bánh quy nhân việt quất tôi làm có ngon không thôi?"
"Ồ? Đó là cậu làm à? Ăn ngon lắm á! Tôi lần nào cũng ăn hết sạch sành sanh!" Nhiếp Xuyên nói xong mới phát hiện ra mình nói sai.
Lily làm bánh chắc là muốn cho Reese ăn, cuối cùng lại bị cậu ăn hết, trong lòng cô ấy chắc là sẽ buồn lắm!
"Cậu thích là tốt rồi! Tôi nghe Ewing nói cậu thích ăn ngọt, cho nên mới làm bánh quy nhân việt quất. Sau đó mới biết thực ra món cậu thích ăn nhất là sô cô la. Để lần sau tôi làm muffin sô cô la mang cho cậu nhé!"
Nhiếp Xuyên buột miệng nói: "Ôi chao, cậu không phải muốn làm cho Reese ăn à? Nếu làm cho Reese, thì anh ta không thích ăn ngọt đâu, cậu làm sandwich là được rồi!"
Lily nhoẻn miệng cười: "Tôi tại sao phải làm cho anh ấy chứ! Tôi vốn mang đến cho cậu ăn mà! Mỗi lần cậu luyện tập buổi sáng đều rất nghiêm túc, từ hôm đầu tiên, lúc cậu chạy ba nghìn mét còn phải để Reese kéo tôi đã để ý đến cậu rồi. Giờ, cậu rất dễ dàng đã chạy tròn được năm nghìn mét đúng không?"
Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy có chút xúc động, ngoại trừ Reese, còn có những người khác thấy được sự nỗ lực của cậu.
"Cám ơn cậu, bởi vì lần nào cậu cũng để bánh quy ở chỗ Reese để đồ, cho nên tôi tưởng đó là cậu làm cho Reese."
"A? Đó là đồ của Reese à? Là tôi nhầm lẫn rồi." Lily nhoẻn miệng cười, "Reese không có ở đây, có muốn tôi giúp cậu tập gập bụng không?"
"Tốt quá, cám ơn cậu! Nhưng mà chắc là cậu phải giữ thật chặt mới đè được chân tôi đấy?"
"Không vấn đề gì!"
Nhiếp Xuyên phải thừa nhận, đây là lần đầu tiên cậu có một buổi sáng vui vẻ như vậy với một bạn nữ.
Ở trong thư viện, Nhiếp Xuyên không nhịn được gửi một tin nhắn cho Chu Bân: A Bân! A Bân! Ông biết gì không? Hóa ra bánh quy đặt cạnh chỗ để đồ của Reese mỗi sáng thực ra là người ta làm cho tôi đấy! Ông nói coi, có phải cô ấy thích tôi không?
Hai giây sau, đối phương đã nhắn lại: Ông có phải lại hiểu nhầm ý của người ta không? Ông tuyệt đối đừng có tỏ tình bừa bãi khi chưa được tôi xác nhận!
Nhiếp Xuyên nhìn tin nhắn trả lời của Chu Bân xong, lập tức héo rũ ra.
Đúng vậy, có khi Lily chỉ là muốn thông qua cậu để tìm hiểu sở thích của Reese thôi.
"Hey, cậu đang nghĩ cái gì vậy?" Lily gõ gõ bàn học của Nhiếp Xuyên, ôm sách ngồi xuống bên cạnh cậu.
Đám người xung quanh đều quay lại nhìn. Dù gì Lily cũng là đội trưởng đội cổ vũ, dáng người đẹp khỏi phải nói, là hoa hậu sân trường do đám con trai suốt ngày ủ trong phòng bình chọn ra, ba mẹ là doanh nhân thành công, trước đây cô có quen bạn trai thì hết sinh viên xuất sắc của học viện kinh doanh, cũng đến đội trưởng đội bóng đá, giờ cô lại chủ động ngồi cùng Nhiếp Xuyên, cái này khiến rất nhiều người không thể tượng tượng nổi.
"À, tôi đang đau đầu vì bài tiểu luận của mình! Viết thì viết xong rồi, nhưng mà hình như có không ít chỗ sai ngữ pháp thì phải."
Nhiếp Xuyên thực sự không thể nói là vừa nãy cậu đang bận nghĩ về chính Lily được.
"Cậu có thể gửi nó qua hòm thư của tôi, tôi xem giúp cho."
"Thật sao? Vậy cảm ơn cậu nhé!"
"Không nói chuyện với cậu nữa, tôi còn một bài luận lớn chưa làm xong đây! Nhanh đọc sách đi."
Lúc này, Chu Bân à bạn gái của cậu ta cũng ngồi xuống đối diện với Nhiếp Xuyên, lúc Chu Bân nhìn thấy Lily, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Tự học buổi trưa kết thúc, Lily cùng đám Nhiếp Xuyên đi ăn đồ Trung. Cô là một cô gái rất hay nói, ngay cả Chu Bân và bạn gái cậu ta cũng có thể trò chuyện rất vui vẻ với cô.
Lúc bọn họ trên đường quay trở lại thư viện, Chu Bân khoác vai Nhiếp Xuyên nói: "Ông phải biết, một cô gái tốn tâm tư tạo quan hệ với những người xung quanh một thằng con trai khác, thì quá nửa là đã thích anh chàng này rồi, đồng thời cũng mong được những người xung quanh cậu ta ủng hộ."
Thật sao? Ý ông là Lily thích tôi thật hả?"
"Rất có thể. Tuy tôi hoàn toàn không hiểu nổi cô ấy thích cái gì ở ông."
"Vậy... Vậy tôi nên làm gì?" Nhiếp Xuyên hoàn toàn không có kinh nghiệm được bạn học nữ theo đuổi.
"Đơn giản thôi. Nếu Lily dò hỏi ông thích xem thể loại phim nào, ông liền rủ cô ấy cùng đi xem. Nếu Lily nói mình thích cái gì đó, vậy nếu ông mua được thì cứ mua tặng cho cô ấy, nói là để cám ơn bánh quy cô nàng làm. Nếu buổi tối hai người các ông ở lại thư viện đọc sách đến muộn, nhất định phải đưa cô ấy về tận phòng. Để cô ấy biết ông cũng có cảm tình với cô ấy. Ok?"
"Ok!" Nhiếp Xuyên gật đầu.
"Nhưng mà có một chuyện rất nghiêm trọng." Chu Bân lộ ra biểu tình vô cùng trịnh trọng.
"Cái gì?"
"Ông như vậy có tính là đang lăng nhăng không?"
"Lăng nhăng cái gì mà lăng nhăng?" Nhiếp Xuyên hoàn toàn không hiểu Chu Bân đang nói gì.
"Không phải là ông kết hôn với Reese rồi à?"
Nhiếp Xuyên bây giờ mới phát hiện ra nụ cười tinh quái trên mặt Chu Bân.
Chu Bân giống như mọi khi, ngồi cùng một chỗ với bạn gái của mình, cậu ta lật vài trang sách, sau đó vẫn không thể nhịn được nhìn về phía bóng lưng Nhiếp Xuyên, lông mày cau lại.
Tôi đã nhắc nhở ông rồi đó, A Xuyên... Tuy là tôi cũng rất mong ông có thể ở cùng Lily, nhưng mà tôi luôn có cảm giác... Lily không phải là đối thủ của Reese. Chỉ mong Reese có thể tuân thủ hứa hẹn, không xuống tay với ông. Thật sự tôi không muốn có một ngày ông mò tới tìm tôi một cách đáng thương, không phải vì mình vừa thất tình... Mà là vì mông đau...
Cả ngày hôm nay, Nhiếp Xuyên đọc sách đều không vào đầu được chút nào, cậu cứ chú ý mãi đến Lily ở bên cạnh, như là lúc nào thì cô uống nước, lúc nào thì lật sách. Nhiếp Xuyên nghĩ thầm: Xong rồi xong rồi! Cái bộ dạng này, chờ cuối tuần kết thúc, tiểu luận của mình có xong được không đây trời!
Đúng lúc đó, điện thoại Nhiếp Xuyên nhận được một tin nhắn: Tập trung ôn tập, thông minh không đủ thì phải lấy chăm chỉ bù lại.
"Ặc..."
Lập tức trong nháy mắt, tâm tư mơ mộng gì đó đều bay hết.
Trong khoảnh khắc trang sách được lật ra, cậu nhớ đến cảnh tượng lần trước, khi Reese đứng sau lưng cậu, cánh tay vòng qua vai mình, giải đề toán cao cấp.
Hơi thở của anh ta, ngữ điệu nói chuyện, tựa như vẫn còn phảng phất bên tai cậu.
Nhiếp Xuyên giơ tay lên day day khóe mắt của mình, cậu đột nhiên buồn bã phát hiện, so với Lily, cậu càng mong người ngồi cạnh cậu đọc sách lúc này là Reese.
Nhưng mà... Giống như Chu Bân sẽ rời khỏi cậu để có sinh hoạt của riêng mình, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, Reese cũng rời đi?
Nghĩ đến đây, Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy cô đơn khôn cùng.
Buổi tối quay về phòng ngủ, Nhiếp Xuyên ngồi viết luận văn đến hơn mười giờ, cậu chậm rãi xoay người, nhìn về phía giường của Reese, bỗng nhiên cảm thấy có chút cô quạnh.
Ban đầu khi Reese ở, Nhiếp Xuyên còn có thể nằm lười trên giường không chịu đi đánh răng, nhưng giờ đột nhiên lại cảm thấy cậu mà không đánh răng đã nằm lên giường của Reese thì chính là tội ác tày trời, Nhiếp Xuyên đành phải thành thật đi vào nhà vệ sinh, còn nghiêm túc đánh đủ ba phút.
Nằm ở trên giường, Nhiếp Xuyên còn có thể cảm nhận được mùi hương Reese lưu lại trên chăn và gối đầu, mùi hương chỉ thuộc về riêng Reese. Nhẹ nhàng, tươi mát, rất giống với người kia. Cậu ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi, hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.
Chả lẽ cậu lại còn lạ giường à?
Nhiếp Xuyên nhớ đến kế hoạch 'Tuốt một phát' của mình, bèn ôm máy tính ngồi trên giường, mở bộ phim A Mao mới gửi đến cho mình, xem say sưa ngon lành. Cậu chuẩn bị sẵn giấy ăn, đặt ở đầu giường, cuối cùng cũng có thể sáng khoái một chút rồi!
Chỉ là bộ phim lần này A Mao tải về có vẻ chất lượng không được tốt cho lắm, Nhiếp Xuyên xem đoạn trước đã đoán được luôn đoạn sau, không mới mẻ chút nào hết.
Cuối phim hiện lên một đường link liên kết: Muốn đặc sắc hơn, xin vui lòng nhấp vào...
Nhiếp Xuyên mới đầu còn do dự không biết có nên ấn vào không, nhỡ bên trong có virus thì sao?
Nhưng mà cậu vẫn không chịu được cám dỗ, ấn vào đường link.
Trong nháy mắt cửa sổ mới vừa mở ra... Tam quan của Nhiếp Xuyên lập tức vỡ vụn...
Bởi vì trên trang chủ là hình hai người đàn ông Âu Mỹ đang ôm nhau!
Một cửa sổ khác bật lên, bọn họ vậy mà ôm người kia xong hôn nhau thắm thiết! Tư thế nhiệt tình như lửa kia khiến Nhiếp Xuyên nhìn mà choáng váng!
Trình độ kịch liệt của "Phim hành động" trước đây cậu xem hoàn toàn không thể so sánh cùng cái này.
Trong giây lát, Nhiếp Xuyên nhớ lại nụ hôn của Reese.
Hướng lưỡi anh khuấy động, xúc cảm khi đầu lưỡi lướt qua khoang miệng cậu, còn có lực độ lúc mút vào, dường như toàn bộ thế giới đều bị đối phương chinh phục, nắm giữ trong lòng bàn tay.
Trong máy tính truyền đến thanh âm mút mát khi hai người hôn môi, Nhiếp Xuyên hoảng hốt muốn tắt video đi, vội vàng thế nào mà lại ấn phải nút xem toàn màn hình.
Cậu sợ đến nỗi tim muốn rơi luôn ra ngoài, càng không nói đến 'Nội dung bộ phim' phát triển càng lúc càng khác người.
Nhiếp Xuyên hít sâu một hơi, chuẩn xác tắt màn hình đi.
"Làm mình sợ muốn chết..." Nhiếp Xuyên vỗ vỗ ngực, sau đó mở bộ phim A Mao download lên để an ủi bản thân.
Chỉ là thực sự một chút cậu cũng không xem vào, trong đầu vẫn cứ lặp đi lặp lại hình ảnh vừa rồi trong video.
Cậu thậm chí có một loại kích động, muốn mở ra xem lại. Cậu không biết đó là vì hiếu kỳ hay là bởi vì một khắc kia, cảm nhận nó mang lại còn mạnh mẽ hơn tất cả mấy bộ phim bình thường khác cộng lại.
Dần dần, hình ảnh trong đầu cậu trở lên tán loạn, cậu không thể kiềm chế được mà nhớ đến nụ hôn của Reese.
Cậu rất muốn biết, liệu lúc hôn người khác, Reese có phải cũng dùng sức như thế kia không?
Anh ta sẽ ôm người mình thích như thế nào? Làm cho đối phương bối rối, mê loạn ra sao?
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Nhiếp Xuyên nghe được tiếng bước chân quen thuộc, trong lòng cậu cả kinh vội ngồi bật dậy, luống cuống tay chân vặn nhỏ âm lượng máy tính, hất tung chăn lên, che chắn cho người anh em phía dưới của mình, vừa nhác mắt đã thấy Reese đi vào, áo vest khoác ở trên cánh tay, anh đóng cửa lại, tay trái cởi cúc áo ở trên cổ, cần cổ duỗi ra, đó không phải kiểu đẹp trai của thanh niên, mà thuộc về một loại cảm giác gợi cảm sâu sắc hơn.
"Anh... Anh về rồi à!"
Giây phút đối diện với tầm mắt của Reese, Nhiếp Xuyên cảm thấy như mình vừa bị trúng đạn vậy.
"Đương nhiên." Reese nhìn về phía Nhiếp Xuyên, ánh mắt tựa như đang nói "Cậu còn không hoan nghênh tôi trở về?"
"Anh đi New York tham dự đám cưới mà? Không phải nhà anh ở đó à? Tôi còn tưởng anh sẽ ở lại đó đến chủ nhật rồi mới về chứ?"
"Cậu nghĩ tôi có thể chịu được chuyện cậu biến phòng ngủ của chúng ta trở thành ổ chó à?" Reese hỏi ngược lại.
Nhiếp Xuyên không còn gì để nói. Từ sau khi trở thành bạn cùng phòng với Reese xong, Nhiếp Xuyên cảm thấy chính mình như quay về hồi học quân sự ở cấp ba vậy. Cho dù Reese không ở, Nhiếp Xuyên cũng không hề nghĩ đến việc đảo loạn phòng ngủ lên, bởi vì làm lung tung beng như vậy xong dọn dẹp lại quá mệt.
Reese đi đến bên giường, cúi người xuống, nở một nụ cười rất nhạt: "Người anh em nhỏ của cậu rốt cuộc là vì nhìn thấy tôi nên mới có tinh thần, hay là nhìn thấy cái gì khác vậy?"
Y như bị sét bổ trúng đầu, vai Nhiếp Xuyên run lên một cái.
Đừng vào những lúc như này nói đùa kiểu vậy chứ! Nhiếp Xuyên cảm thấy cậu sắp phát rồ rồi!
"Ha ha... Cái này... Cái này tôi đi nhà vệ sinh ha!"
"Sao lại phải vào nhà vệ sinh? Cậu có thể trực tiếp giải quyết ở đây." Reese vẫn mặc nguyên bộ áo sơ mi với quần âu ngồi xuống cạnh giường, một tay chống bên người Nhiếp Xuyên, một tay khác mở màn hình máy tính ra, nghiêng đầu lại nhìn cậu, "À, cậu đang xem bộ này à."
Nhiếp Xuyên trợn tròn mắt, cái gì mà "Cậu đang xem bộ này à" chứ, chả lẽ Reese cũng từng xem nó rồi?
Phí lời, là đàn ông có ai mà chưa từng xem qua? A Mao có nói "Phim hành động" chính là phát minh vĩ đại nhất của nhân loại, nó thỏa mãn như cầu sinh lý cơ bản cần thiết của mỗi cá nhân. Cho nên... Reese có xem qua rồi cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
"Phim này thì có gì hay chứ." Reese nhíu mày, rõ ràng là đang khinh bỉ trình độ thưởng thức của Nhiếp Xuyên.
"Vậy anh nói bộ nào thì hay!" Nhiếp Xuyên buồn cười hỏi ngược lại.
Mấy bộ phim này không phải đều na ná nhau sao, lẽ nào khẩu vị của Reese còn nặng hơn?
"Đương nhiên là tự mình tưởng tượng thú vị hơn."
Reese vừa cởi áo sơ mi ra, vừa đi về phía nhà tắm. Đường sống lưng mạnh mẽ của anh hiện ra càng làm cho Nhiếp Xuyên cảm thấy tổn thương sâu sắc.
Tự mình tưởng tượng á? Rốt cuộc là Reese tưởng tượng cái gì nhỉ?
Ở trong suy nghĩ của Nhiếp Xuyên, Reese chính là kiểu người luôn đặt mọi thứ trong tầm kiểm soát của mình, ngoại trừ bóng rổ, anh ta hẳn là một người không có dục vọng.
Mấy phút sau, Reese đi từ trong nhà tắm ra, xốc chăn lên, nói: "Cậu ngủ bên trong đi."
Nhiếp Xuyên lúc này mới giật mình hồi thân: "Hả? Cái gì?"
"Tôi nói, cậu ngủ bên trong đi."
"Tôi muốn ngủ bên ngoài! Hôm nay tôi mới uống cả một thùng Coca xong! Có lẽ nửa đêm sẽ muốn dậy đi vệ sinh!"
"Cậu là ông già sao? Ngủ bên trong đi."
"Tại sao?" Nhiếp Xuyên bất mãn hỏi lại.
"Bởi vì buổi tối tôi kéo cậu về giường rất mệt. Cậu nghĩ buổi sáng mình tỉnh dậy vẫn còn nằm trên giường là vì sao?"
Nhiếp Xuyên không còn gì để nói, ngoan ngoãn chui vào trong nằm.
"Người anh em của cậu vẫn còn đứng sao? Có muốn tôi giúp cậu tuốt một phát không?" Reese hỏi.
"Không cần!"
Tôi làm sao có thể để anh tuốt giúp mình được! Lỡ may đứt rụng luôn ra thì làm sao bây giờ!
"Thật sự không cần à?"
"Thật sự không cần."
"Phương diện kia, kỹ thuật của tôi tốt lắm, giống như chơi bóng rổ vậy."
Nhiếp Xuyên quay lưng lại với Reese, cố tình lúc đối phương nói chuyện, hơi thở sẽ thỉnh thoảng phả lên gáy cậu, cảm giác đó tựa như bị người đang gãi ngứa vậy, khiến trái tim Nhiếp Xuyên ngứa ngáy như kim châm.
"Anh tự đi mà tuốt của mình đi!"
Không cần quay đầu lại, Nhiếp Xuyên cũng biết khóe môi của Reese nhất định là đang cong lên.
"Cậu biết lúc tôi tự tuốt cho mình, trong đầu nghĩ đến cái gì không?"
"Không muốn biết."
Thực ra là cực kỳ muốn biết! Rốt cuộc là Reese thích tư thế như nào? Có phải là đặc biệt điên rồ cuồng dã không? Có khác gì mấy cảnh trong "Phim hành động" bình thường không! Hay là so với trong phim còn kịch liệt hơn!
Sự từ chối của Nhiếp Xuyên đối với Reese không có một chút tác dụng nào.
Anh ta dùng tiếng Trung, bằng giọng điệu hết sức bình tĩnh nói cho Nhiếp Xuyên biết, mình sẽ hôn đối phương như thế nào, làm sao mở rộng thân thể của đối phương, hơn nữa còn miêu tả vô cùng tỉ mỉ chi tiết, vai Nhiếp Xuyên vô thức căng lên, thân thể vốn đã bình tĩnh lại, lại bị đối phương kích động nhóm lửa.
"Anh không cần tả chi tiết cho tôi như vậy đâu!"
Má nó! Nhiếp Xuyên không thể tưởng được là trình độ tiếng Trung của Reese lại đỉnh cao tới vậy!
Cậu thực sự hoài nghi, rốt cuộc lúc Reese ở Trung Quốc đã đọc những thể loại sách gì!
"Cậu cũng có thể dùng cách này để tưởng tượng." Thanh âm Reese vẫn lạnh lẽo trước sau như một, vậy mà cố tình lại nói ra mấy lời khiến người ta mặt đỏ tim đập, chả thèm ý nhị gì cả.
"Nếu làm theo cách của anh thật, đối phương đã sớm bị anh làm chết rồi!" Nhiếp Xuyên giận dữ rống lên.
"Ồ, sẽ chết sao? Thể lực không đến nỗi tệ như vậy chứ." Giọng diệu của Reese giống như đang trách cứ Nhiếp Xuyên cứ thích làm quá lên.
Những ngày tháng này thực sự không sống nổi nữa!
"Thể lực không tốt? Anh cho là ai cũng giống mình à? Thể lực của anh tốt như vậy, thần kinh vận động lại phát triển, nếu mà dùng hết sức vào cái chuyện kia, hơn nữa còn là kiểu tư thế ấy nữa, anh cảm thấy có thể còn sống được sao?"
"Tố chất thân thể của đối tượng mà tôi nghĩ đến cũng không tệ lắm, nếu là bây giờ, có làm hết một lượt cũng không vấn đề gì, không chết được đâu."
Nhiếp Xuyên trợn trừng mắt, Reese thế mà có đối tượng tưởng tượng chính xác à?
"Cho dù là như vậy, anh cũng có thể đối xử với người ta dịu dàng một chút mà!"
"Ồ, hóa ra Tiểu Xuyên thích dịu dàng một chút à? Không ngờ tâm tư cậu lại tinh tế như vậy đó." Ngón tay Reese xẹt qua đuôi tóc của Nhiếp Xuyên, như có như không mà nghịch chúng.
"Đừng có nghịch tóc của tôi!"
Cùng đừng có vào những lúc như thế này mà gọi tôi là "Tiểu Xuyên"!
"Vậy tôi có thể chơi cậu vào lúc nào?"
Nhiếp Xuyên cảm thấy tối nay Reese rất không bình thường!
Đương nhiên... Sẽ không có ai tin là Reese sẽ nói đùa chuyện này với Nhiếp Xuyên, không chỉ Ewing và Carlo không tin, không biết chừng ngay cả Chu Bân cũng không tin cậu ấy chứ!
"Này, anh làm sao vậy? Bị cái gì kích thích à? Đám cưới mà anh mới tham gia kia có phát sinh chuyện gì sao?"
"Không có gì. Ngủ đi." Reese nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Nhiếp Xuyên.
"Thật sự không có gì à?"
"Ừm." Reese khẽ đáp một tiếng, cỏ vẻ như không định nói chuyện tiếp nữa.
Nhiếp Xuyên im lặng một chốc, rồi lại mở miệng: "Tôi vẫn muốn ngủ ở bên ngoài..."
"Nếu bây giờ cậu muốn đi nhà vệ sinh, thì đi luôn đi."
"Ngủ bên ngoài khiến tôi thấy an toàn hơn..."
"An toàn cái gì?"
"Lúc nào muốn đi vệ sinh đều có thể lập tức vào nhà vệ sinh."
"Hoặc là bây giờ cậu đi vệ sinh, hoặc là đi ngủ cho tôi."
"Vậy tôi đi nhà vệ sinh."
"Cậu muốn vào đó tuốt à?"
Nhiếp Xuyên bó tay toàn tập, cậu bò xuống giường, nhìn Reese nói: "Tốt xấu gì anh cũng là nam thần trong lòng rất nhiều bạn học đó, anh có thể đừng cứ đem tuốt rồi tuốt để ở trên miệng không vậy?"
Reese chống đầu nhìn Nhiếp Xuyên, tư thế này thực sự là gợi cảm trăm phần trăm: "Cậu không cảm thấy là hôm này mình nói chuyện với tôi rất thoải mái à?"
"Tôi ngày nào cũng nói chuyện thoải mái hết."
Nhiếp Xuyên xoay người chui vào nhà vệ sinh, trên miệng không khỏi treo lên một nụ cười.
Vậy nghĩa là, Reese tuy luôn đùa cợt trêu ghẹo cậu, nói mấy chuyện cười làm người ta xấu hổ kia, thực ra là vì muốn kéo gần quan hệ của hai bên thôi.
Thực sự là ngốc không để đâu cho hết! Chúng ta vốn đã rất thân rồi mà!
Nhiếp Xuyên đi vệ sinh xong, lúc bò lại lên trên giường, Reese khẽ cười nói: "Hơ, còn tưởng cậu sẽ ở trong nhà vệ sinh lâu một chút chứ."
Nhiếp Xuyên biết là đối phương đang ám chỉ cáo gì, không thèm phản ứng lại anh ta.
Reese duỗi tay, tắt đèn giường đi.
"Này, ở nước cậu, lúc kết hôn, cô dâu chú rể sẽ đọc lời thề như thế nào?" Reese đột nhiên hỏi.
"... Không có đọc lời thề gì thì phải?"
Đám cưới trong ấn tượng của Nhiếp Xuyên chính là tìm một nhà hàng mời khách ăn cơm, bày một lúc mười mấy bàn...
"Tôi thấy đọc lời thề trong lễ cười rất ngu. Yêu đối phương, an ủi đối phương, tôn trọng đối phương, như yêu chính bản thân mình. Dù cho ốm đau hay khỏe mạnh, dù cho khó khăn hay lúc giàu có, sẽ chung thủy với đối phương, mãi cho đến hơi thở cuối cùng."
Nhiếp Xuyên không nhìn thấy biểu tình trên mặt Reese, cậu có chút hối hận vì mình đã nằm quay lưng lại với đối phương.
Rõ ràng là bên ngoài có nhiều tiếng động ồn ào như vậy, nhưng thanh âm của Reese vẫn trang trọng, vang vọng thật lâu.
"Lúc cậu gả cho tôi, tôi đã nói với cậu chưa nhỉ?" Reese hỏi.
Trái tim Nhiếp Xuyên như bị đánh trúng, toàn bộ không gian dường như cũng theo đó rung lên.
"Tôi... Tôi gả cho anh lúc nào chứ?"
"Trong game đó."
"Cái đó cũng đâu phải là thật!" Nhiếp Xuyên cạn lời, Reese lại bắt đầu lấy cậu ra để nói mấy chuyện đùa xấu xa đó nữa à?
"Vậy giờ tôi bổ sung cho cậu."
"..."
Cơm có thể ăn bậy, giường có thể ngủ loạn, lời thì không thể nói lung tung như vậy được, Ok!
Nhưng mà cứ nói về vấn đề này với Reese thì chắc chắn không thể có kết quả tốt được, người bị cười nhạo vĩnh viễn chỉ có cậu thôi!
"Ngủ đi!"
"Ừm."
Nhiếp Xuyên buồn ngủ rất nhanh đã chìm vào trong mộng, khoảnh khắc khi cậu nhắm mắt, cậu hình như cảm giác được cánh tay Reese vòng sang đây, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
Tôi đã ngủ bên trong rồi mà, không rơi xuống giường được đâu...
Suy nghĩ dần dần mơ hồ, rơi trở về ngày bọn họ đấu giao hữu với CBU, ở trong nhà vệ sinh, Reese đè lên, mạnh mẽ không cho phép từ chối.
Đây giống như một trận chiến công phòng, vô luận cậu muốn bảo vệ đường biên ngang của mình như thế nào, cuối cùng đôi môi vẫn bị Reese cạy mở.
Mọi thứ dường như một cơn bão ập đến, suy nghĩ hỗn loạn, Reese thì nóng bỏng.
Ngay cả hôn môi, cũng trở thành một loại chiếm đoạt.
Sáng hôm say, lúc Nhiếp Xuyên bị Reese đánh thức, cậu sợ hãi vô cùng. Bởi vì cậu biết, mình đã...
"Dậy sớm một chút, lấy kem đánh răng luôn cho cậu rồi đấy."
"A, cám ơn..."
Nhiếp Xuyên nhìn bóng lưng của Reese, cảm thấy chột dạ khủng khiếp.
Nhất định là do hôm qua cậu xem phải thứ không nên xem! Nếu không tại sao giấc mơ của cậu lại càng ngày càng khác người như thế chứ!
Nhân lúc Reese đang sắp xếp lại tủ quần áo, Nhiếp Xuyên sờ sờ chăn, may là tối qua cậu nằm nghiêng, nếu không cái chăn này cũng đi đời nhà ma rồi!
Nhiếp Xuyên chạy vọt vào trong nhà vệ sinh, nhanh chóng thay quần ra, vừa thay quần vừa nhìn chằm chằm về phía cửa, chỉ sợ Reese đột nhiên đi vào.
Cậu thấy xấu hổ muốn chết, cậu có thể tưởng tượng ra bất cứ người nào khác mà, làm sao lại tưởng tượng thành Reese được vậy trời?
Sau này cậu nhất định không bao giờ ấn vào mấy cái đường link lung tung kia nữa!
Đánh răng rửa mặt xong, Reese cùng nhiếp Xuyên như thường lệ đi tập thể dục buổi sáng.
Nhiếp Xuyên chạy xong năm nghìn mét của mình, thì cùng Reese chạy chậm thêm một vòng nữa.
"Tiểu luận của cậu thế nào rồi? Không phải nói ngữ pháp sai nhiều lắm à?" Reese vừa đi vừa hỏi.
"Đúng vậy... Rõ ràng khẩu ngữ của tôi khá tốt, mà chả hiểu sao kết cấu câu văn trong bài luận nó lại toe toét được như vậy."
"Là do cậu trình bày và phân tích thiếu tính logic. Câu trước câu sau không liên quan gì đến nhau lắm."
"Vậy à? Thôi không sao, tôi đã gửi cho Lily, nhờ cô ấy xem lại giúp rồi."
"Lily? Lily nào?" Lông mày Reese hình như hơi nhướng lên.
"Chính là đội trưởng đội cổ động của chúng ta đó!"
"Ừm." Reese đáp một tiếng.
"Từ đã... Đừng nói là anh không nhớ Lily là ai đấy nhé? Chúng ta rõ ràng đã tham gia tiệc bể bơi mà cô ấy tổ chức!"
"Tôi biết cô ta là ai."
Anh biết cô ấy là ai, nhưng mà chắc là không nhớ mặt mũi cô ấy thế nào đúng không?
Nhiếp Xuyên không có ý định miêu tả Lily lại cho Reese. Reese đã từng nói, đối với anh ta, nếu không phải chuyện quan trọng, anh ta sẽ không tốn dung lượng não của mình để ghi nhớ.
Hai người hoàn thành nội dung tập luyện buổi sáng xong, đi trở lại chỗ đặt khăn mặt và nước khoáng của mình.
Nhiếp Xuyên cầm khăn mặt của mình lên, lập tức phát hiện bên dưới có một chiếc hộp nhỏ.
"Ôi? Cái gì đây?" Nhiếp Xuyên mở ra nhìn, thấy bên trong thế mà lại là muffin sô cô la.
Nhiếp Xuyên lập tức nhận ra, đây là do Lily làm!
Nhiếp Xuyên cứ tưởng Lily nói sẽ làm món ngọt vị sô cô la cho mình chỉ là nói lịch sự vậy thôi, giống như kiểu "Hôm nào cùng nhau ăn một bữa" vậy, cái "Hôm nào" đó hoàn toàn không biết là cái hôm khỉ nào.
Reese không nói gì, chỉ mở chai nước của mình ra uống.
"Ờm... Cái này chắc anh không ăn đâu nhỉ? Vậy tôi ăn hết nhé!"
Tuy là Reese hiện giờ đã được Nhiếp Xuyên thăng cấp lên làm bạn tốt của mình, nhưng mà ó một số thức vẫn không thể chia sẻ được, ví dụ như tấm lòng của Lily chẳng hạn.
Nhiếp Xuyên xử lý hết chỗ bánh ngọt.
"Ăn ngon không?" Reese hỏi.
"Ừm... Ngon lắm..." Nhiếp Xuyên ngậm bánh trong miệng, lúng búng trả lời.
Mùi sô cô la rất đậm, còn có vị sữa nữa, vừa xốp vừa mềm, Nhiếp Xuyên thực sự chỉ muốn một phát nuốt chửng hết luôn.
"Đó là quà tặng đám cưới." Reese nói.
"Hả?"
"Khách mời tham gia đám cưới đều được tặng một phần mang về."
Trong nháy mắt, Nhiếp Xuyên hóa đá.
Cho nên muffin sô cô la này không phải là Lily làm, mà là Reese mang từ tiệc cưới về... Nhiếp Xuyên một lần nữa cảm thấy mình vừa ăn một trái dưa bở siêu to khổng lồ.
"Hơn nữa, nó được đầu bếp nổi tiếng về món ngọt đích thân làm. Cho nên tôi cầm về một hộp."
"Cám ơn." Nhiếp Xuyên cảm thấy trong lòng có chút mất mát.
Reese đút tay túi quần, cúi người, nhìn vào mắt Nhiếp Xuyên từ dưới lên, trên môi là nụ cười xấu xa mà Nhiếp Xuyên hết sức quen thuộc: "Cậu cho rằng đây là của bạn nữ nào thầm mến mình đưa tặng à?"
"Làm gì có! Sao có chuyện đó được! Làm gì có bạn nữ nào thầm mến tôi!"
"Vậy tại sao sau khi tôi nói cho cậu biết, đây là do tôi đưa, cậu lại có vẻ kinh ngạc như vậy?"
"Bởi vì tôi tưởng đây là do cô nàng nào muốn làm tặng cho anh, kết quả lại đưa nhầm sang chỗ của tôi!"
Nhiếp Xuyên vì sự nhanh trí này tự thưởng cho mình một like! Trước nay chưa bao giờ cậu nói dối trôi chảy được như vậy cả!
"Ở trong thư viện đọc sách hai hôm, chỉ số IQ của cậu cũng có tiến bộ đấy, nói dối cũng có logic lắm."
... Rốt cuộc là anh đang trào phúng hay là khen ngợi tôi thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.