Chương 5: Tỉnh mộng
Tiêu Đường Đông Qua
21/06/2021
05/05/2021
Edit: Nhật Nhật
...
"Cổ tay cậu ta có đóng dấu sinh viên mới của DK. Cái dấu đó phải rất lâu mới có thể rửa sạch." Reese trả lời.
"Ôi! Trời ạ! Cậu ta thoạt nhìn nhỏ như vậy! Tôi còn tưởng cậu ta là học sinh cấp hai ấy chứ! Chả trách lúc tôi gọi cậu ta là 'Nhóc', cậu ta lại tức giận như vậy!"
Reese không tiếp tục đáp lời Carlo, đeo tai nghe lên, lặng lẳng nghe nhạc.
"Này —— Tôi bảo, nếu tôi thực sự giới thiệu cậu ta cho huấn luyện viên Gordon thì sao?"
"Cầu thủ có kiến thức cơ bản tốt hơn, kỹ thuật ổn định hơn, tỉ lệ ném trúng rổ cao hơn cậu ta có rất nhiều, cậu nghĩ dựa vào cái gì mà huấn luyện viên Gordon muốn chiêu mộ cậu ta?" Reese thản nhiên hỏi ngược lại.
"Bằng trực giác của tôi! Chúng ta cần có một hậu vệ dẫn bóng [1] xuất sắc... Trong đội người ghi bàn giỏi đã đủ nhiều rồi, không cần biết là trung phong [2] "Black Mount", hậu vệ ghi điểm [3] Ewing, hay là tôi, càng không cần nói đến ông... Chúng ta đều là mấy tên cá tính độc lập lại sáng sủa rực rỡ, nhưng mà sân bóng rổ không phải là sàn diễn solo của chúng ta. Còn đứa nhỏ kia... À, không, sinh viên mới kia thì không giống vậy! Kỹ năng nhồi bóng của cậu ta đã khá thành thạo rồi, phán đoán điểm di chuyển của mỗi một người trên sân bóng cũng không tồi! Nắm bắt thời cơ chuyền bóng cũng tốt... Tôi không biết cậu ta học được cái này ở đâu, nhưng mà... Tôi nghĩ ông với tôi nhất định là đều có cùng một dự cảm, cậu ta sẽ liên kết mỗi thành viên trong đội lại với nhau!"
"Đây đều chỉ là những tưởng tượng của riêng mình cậu. Cậu ta không yêu quý bóng rổ giống như cậu, cho nên cho dù cậu có tìm đến cậu ta, cũng đừng hi vọng cậu ta sẽ yêu quý môn thể thao này giống như mình."
Lời Reese nói y như một chậu nước lạnh dội xuống, Carlo trầm mặc không nói tiếp.
Mà lúc này, Nhiếp Xuyên đang ngậm một thanh chocolate trong miệng, mắt không chớp, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ngón tay gõ nhanh như bay trên bàn phím.
Ngay khi mẹ cậu mở cửa phòng ra, trên màn hình máy tính của Nhiếp Xuyên cũng đồng thời hiện lên dòng chữ "You are dead".
"Tiểu Xuyên, con ăn sô cô la xong nhớ phải đánh răng rồi mới được đi ngủ đấy!"
"Biết rồi mẹ!" Nhiếp Xuyên gật gật đầu.
"Con cũng đi ngủ sớm đi! Ngày mai là đi học rồi!"
"Dạ! Dạ!"
Nhiếp Xuyên tắt máy tính, thu dọn đồ đạc để mai quay về trường học xong liền nằm vật ra giường, mở quyển tạp chí "Playboy" Chu Bân đưa cậu hôm sinh nhật ra xem, nhìn một hồi rốt cục hai mắt cũng díu lại, cứ vậy ngủ mất.
Khi Nhiếp Xuyên mở mắt ra, cậu phát hiện mình lại đang đứng trên sân bóng rổ một lần nữa, ánh sáng có chút chói mắt, mà người đứng đối diện với cậu chính là Reese Reddington, đang mặc áo cầu thủ màu đen!
Reese nhồi bóng, chạy phía trước Nhiếp Xuyên, đối thủ của anh đang cản phía trước mặt, bước chạy của anh ta tao nhã tựa như một quý ông châu Âu, lừa bóng qua đối thủ, trước mặt lại đối diện với hàng phòng thủ kép, tiền phong hàng trong [4] và trung phong của đội đối thủ.
Anh ta bất ngờ vung tay ném bóng về phía sau, bóng chuẩn xác bay đến vị trí mà Nhiếp Xuyên đang đứng, cậu đón bóng, sau đó nhạy bén, trôi chảy dẫn bóng vượt qua hai người, lần thứ hai truyền về lại cho Reese.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Nhiếp Xuyên, Reese nhảy lên không, hai người ở đội đối thủ chạy đến muốn chặn lại hoàn toàn bị khí thế của anh ta áp đảo, Reese đón bóng lập tức làm một cú lên rổ ghi điểm, quả thực mạnh mẽ đến không thể mạnh mẽ hơn được nữa!
Mà Nhiếp Xuyên chỉ cảm thấy từ đầu ngón chân đến tận đỉnh đầu mình đều vô cùng sảng khoái!
Reese sau khi tiếp đất, xoay người lại, xoa xoa đầu Nhiếp Xuyên.
Này! Ai cho phép anh xoa đầu tôi ——
Nhiếp Xuyên gào lớn một tiếng, mở mắt ra, thình lình phát hiện mình đã không còn ở trên sân bóng rổ nữa!
Tất cả chuyện vừa rồi, quả nhiên chỉ là nằm mơ!
Đây là giấc mơ quái quỷ gì chứ?
Nhiếp Xuyên liếc mắt nhìn đồng hồ, bên trên hiển thị giờ là năm rưỡi sáng. Cậu dụi dụi mắt, bỗng nhiên ý thức được cái gì, lúc xốc chăn lên, một búng máu suýt chút nữa đã phun ra khỏi miệng.
Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!
Thế giới nhỏ trong tim Nhiếp Xuyên như chết lặng, chỉ có hàng vạn con alpaca* đang rầm rậm lao qua, đạp cho cậu thương tích đầy mình.
*Alpaca đồng âm với F*** your mother. Bạn Xuyên đang chửi thề thôi. cái này quen quá rồi ha.
"Tiểu Xuyên? Làm sao thế con? Dậy rồi thì nhanh xuống ăn sáng đi! Mẹ làm bánh quấy với sữa đậu nành cho con này!"
Nhiếp Xuyên thở dài một hơi, vội vàng cởi quần ngủ của mình ra ném vào trong chậu nước, vò điên cuồng.
"Tiểu Xuyên? Con làm gì đấy?" Giọng mẹ Nhiếp truyền đến.
Nhiếp Xuyên cứng cả người, một tay che "chym" nhỏ của mình, một tay sập cửa lại: "Mẹ —— Mẹ làm gì vậy! Con còn chưa mặc quần mà!"
"Ơ! Bây giờ còn biết xấu hổ nữa à? Hồi bé lúc con nhờ mẹ lau mông cho sao không thấy con ngại ngùng được như vậy?"
Mặt Nhiếp Xuyên đỏ bừng cả lên.
Có nhầm không vậy! Sao cậu lại mơ thấy cái tên Reese Reddington kia được! Chuyện này thực sự là quá khủng bố rồi! Tên kia trên không ngực, dưới không mông thì thôi, lại còn một bộ ngang tàng, dỗi trời dỗi đất nữa chứ!
"Tiểu Xuyên, con có ổn không? Ba con đang chờ kìa! Nếu con không nhanh xuống, ổng không đưa con đến trường nữa đâu, con phải tự đi một mình đấy!"
"Đây ạ ——"
Cậu tự đi kiểu gì được? DK ở tít ngoại thành thành phố lận, ngồi xe buýt phải đi hơn một tiếng mới đến nơi đó!
Nhiếp Xuyên thấy vết tích trên quần đã tẩy đi được rồi, bèn tiện tay quơ đại một cái quần khác tròng lên người, xách ba lô lao ra khỏi phòng, uống một ngụm sữa đậu nành, ngậm một miếng bánh quẩy trong miệng, vừa ra khỏi nhà đã thấy Chu Bân ngồi trong xe của ba Nhiếp, đang toét miệng cười với cậu.
"Nhóc con, sao ông cũng ở trong xe!" Nhiếp Xuyên trên mặt tỏ vẻ vô cùng không hài lòng, nhưng trong bụng lại vui vẻ cực kì.
"Phí lời! Nếu không phải sợ ông cô độc một thân một mình, tôi với A Mao đã đăng kí học trường đại học khác rồi! Đi ké xe ba ông có một tí, ông có cần tỏ ra bất mãn vậy không!"
Nhiếc Xuyên cười khà khà, suýt chút nữa làm miếng bánh quẩy đang ngậm trên mồm cũng rơi ra.
"Dừng dừng! Nhìn cái bộ dạng ngu ngốc này của ông đi, cẩn thận không có bạn gái tóc vàng mắt xanh nào thích ông!"
Nhiếp Xuyên cầm miếng bánh quẩy ra khỏi miệng, lên xe.
Chu Bân và Nhiếp Xuyên là bạn thân, cấp một cấp hai hai người đều học ở trong nước với nhau, lên đến cấp ba thì Chu Bân theo ba mẹ đến Mỹ. Nhiếp Xuyên cứ nghĩ xa xôi như vậy, chân trời góc bể, cậu và Chu Bân chỉ sợ khó mà gặp lại, ai ngờ cậu vừa tốt nghiệp cấp ba, ba mẹ cậu cũng đến Mỹ, hơn nữa còn ở cùng một thành phố với Chu Bân.
Đây thực sự là cuộc hội ngộ mà số phận đã an bài!
Về phần A Mao, tên thật của cậu ta là Mao Hiển, vốn A Mao cũng định đăng ký học DK với Chu Bân và Nhiếp Xuyên, hiềm nỗi tuy DK không phải thành viên của Ivy League nhưng cũng là trường danh giá, thành tích của A Mao thì thực sự là "Nhìn mà chỉ biết thở dài ngao ngán", theo như phân tích của Chu Bân, kể cả A Mao có học lại một năm thì cũng không thể tạo ra phép màu nào, vì vậy cậu ta chỉ có thể ruột đau như cắt đăng ký một trường đại học khác.
"Ê, A Mao bảo tôi mang cái này cho ông này." Chu Bân ném một cái túi nặng cho Nhiếp Xuyên.
Cậu mở ra xem, mặt mày lập tức hớn hở hẳn.
"Nhìn ông cười có khác gì thằng ngốc không! Không biết còn tưởng A Mao đưa cho cậu một túi phim heo đấy!"
"Này!" Nhiếp Xuyên trừng mắt lườm Chu Bân, ba cậu hãy còn ngồi ở đằng trước kia kìa!
Trong túi chính là hộp lớn hộp nhỏ các loại chocolate đủ vị, có không ít loại là chocolate Bỉ nhập khẩu.
Nhiếp Xuyên ôm túi vào lòng, thở dài một hơi nói: "Tôi chưa bao giờ cảm thấy yêu A Mao như vậy!"
Bởi vì trường học cách nhà quá xa, cho nên ngoại trừ cuối tuần, những ngày khác Nhiếp Xuyên đều phải ở lại kí túc xá trường. Cậu học IT, còn Chu Bân học khoa báo chí, vậy mà lại được xếp chung vào một ký túc xá, số bọn họ phải gọi là siêu may.
Cho nên đối với Nhiếp Xuyên mà nói, trừ việc tình yêu của cậu chưa bắt đầu đã kết thúc thì tất cả mọi chuyện đều vô cùng hoàn mỹ.
Khuôn viên của đại học DK rất đẹp, mỗi một gốc cây, mỗi một phiến lá rụng, hoặc là con chim đậu trên đỉnh nhọn bằng đá hoa cương trắng của học viện đều đẹp như cảnh phim.
Đi dạo trong sân trường như này, đối với Nhiếp Xuyên là một loại hưởng thụ cực lớn.
Lớp học buổi sáng kết thúc, thời gian nghỉ trưa được cho rất dài. Nhiếp Xuyên và Chu Bân hẹn gặp nhau trong căn tin trường, vừa cười nói vừa xếp hàng mua đồ ăn.
Mà lúc này, ở chỗ ngồi gần cửa sổ, có hai thanh niên thân hình cao gầy hấp dẫn rất nhiều sinh viên khác chú ý.
Carlo vụng về cầm đũa gắp thịt viên, cuối cùng cậu ta vẫn quyết định dùng nĩa, tàn nhẫn xiên xuống, sau đó hài lòng bỏ viên thịt vào miệng.
"Ừm —— Ừm —— Mùi vị không tệ."
Đối diện với cậu ta, Reese thành thạo dùng đũa gắp một miếng gà Cung Bảo, đưa lên miệng, tư thế tao nhã tựa như đang ngồi ăn trong nhà hàng đồ Tây cao cấp.
"Ngay cả đũa cũng không biết dùng, thật không hiểu cậu mò đến nhà ăn đồ Á làm gì."
Đối với việc lượng sinh viên quốc tế ngày càng tăng, mỗi tường đại học đều mở ra rất nhiều căn tin, ngoại trừ nhà ăn món Á còn có rất nhiều nhà ăn theo các phong cách ẩm thực khác nữa. Mà nhà ăn món Á của đại học DK vô cùng nổi tiếng, nghe nói đồ ăn Trung Quốc ở đây mười món thì có đến tám món là hương vị chính thống, ngoài ra còn có cả đồ Hàn với đồ Nhật nữa, hấp dẫn không ít sinh viên.
Carlo không cẩn thận ăn phải một mảnh hạt tiêu, cay đến độ hai mắt đỏ hoe.
"Không phải ông nói đứa nhỏ kia là sinh viên DK à? Tôi lại không biết cậu ta học ngành nào, Nhưng mà cậu ta nhất định là thích ăn món Á đi! Cho nên tôi nghĩ chỉ cần chúng ta canh ở nhà ăn này, kiểu gì cũng gặp được cậu ta, đúng không?"
"Cậu thấy hứng thú với cậu ta như vậy, sao lúc trước không dứt khoát xin số điện thoại với địa chỉ của người ta luôn, tiện thể gửi tặng một xe tải hoa hồng." Reese lạnh nhạt nói.
"Tôi lúc đó nào biết cậu ta cũng là sinh viên của DK? Chờ đã... Tôi tại sao lại muốn gửi tặng hoa hồng cho cậu ta? Lại còn tận một xe tải?"
"Bởi vì bây giờ trông cậu không khác gì một tên cuồng bám đuôi cả."
Vừa lúc đó, Nhiếp Xuyên và Chu Bân vừa bưng khay đồ ăn của vừa cười nói tìm chỗ ngồi.
Nhiếp Xuyên bị câu chuyện của Chu Bân chọc cho cười chảy cả nước mắt, cùi chỏ không may đụng phải ai đó, khay thức ăn suýt chút nữa là bay ra ngoài, may là cậu nhanh tay nhanh mắt đỡ được, nhưng bát nước canh vẫn bị té ra, tạt lên trên áo phông của người kia.
Nhiếp Xuyên chậm rãi ngẩng đầu, đối phương cao hơn cậu không chỉ một cái đầu, cơ thể còn vạm vỡ hơn gấp đôi.
Ngay lúc đối phương trợn mắt lên giận dữ nhìn về phía cậu, trong lòng Nhiếp Xuyên lập tức run lên một cái —— Đây không phải là Billy, bạn trai ở đội bóng bầu dục của Lily à!
"A... Xin lỗi..." Nhiếp Xuyên vốn định lấy giấy ăn lau giúp đối phương một chút, nhưng mà cậu giờ ngay cả chạm cũng không dám chạm vào người ta một cái.
Chỉ cần cái tên bóng bầu dục cơ bắp này khẽ đẩy một cái, có khi cả người cậu bay dính lên trần nhà luôn được ấy chứ?
"Thằng nhóc, mày cố ý đúng không!" Thanh âm của Billy giống như là rặn từ kẽ răng ra.
"Không... Tôi không phải cố ý..." Nhiếp Xuyên vô thức lùi về phía sau.
Chu Bân vội vàng mở miệng hòa giải, hơn nữa tiếng anh của cậu ta so với Nhiếp Xuyên cũng tốt hơn: "Cậu ấy thực sự không phải cố ý, cậu ấy chỉ không nhìn thấy cậu mà thôi..."
Dứt lời, Chu Bân mới ý thức được mình nói sai rồi, vóc dáng Billy to như vậy, trừ khi Nhiếp Xuyên bị mù, bằng không làm gì có chuyện không nhìn thấy?
_________________
[1] Hậu vệ dẫn bóng (PG): Vị trí này còn được biết đến là vị trí số 1. Đây là vị trí dẫn dắt các đợt tấn công của toàn đội. Nhiệm vụ của họ là sắp xếp đội hình tấn công, quan sát đối thủ và đồng đội, từ đó đưa ra những đường chuyền có thể đặt đồng đội vào thể ghi điểm hoặc tự mình ghi điểm. Đây thường là những người có kỹ thuật, tốc độ tốt. Những người chơi vị trí này trên sân thường được coi là "nhạc trưởng" của đội bóng.
[1] Trung phong (C): Vị trí này còn được biết đến là vị trí số 5. Đây là người chơi ở khu vực ngay dưới bảng rổ. Thường là người có thể hình tốt nhất trên sân, trong mặt trận tấn công, nhiệm vụ chính của Trung phong là ghi điểm ở khu vực hình thang, còn trong mặt trận phòng ngư, nhiệm vụ của họ là kèm người dưới rổ và bắt bóng bật bảng.
[3] Hậu vệ ghi điểm (SG): Vị trí này còn được biết đến là vị trí số 2, có nhiệm vụ chính là thực hiện những pha ném rổ, đặc biệt là từ khoảng cách 3 điểm. Ngoài ra, hậu vệ ghi điểm cũng cần có kỹ năng cầm bóng, đi bóng và chuyền bóng tốt, sẵn sàng để xâm nhập vành rổ đối phương hoặc kiến tạo.
[4] Tiền phong hàng trong (PF): Vị trí này còn được biết đến là vị trí số 4. Ví trí này vừa có nhiệm vụ phòng thủ, hỗ trợ trung phong trong kèm người và bắt bóng bật bảng, vừa có nhiệm vụ ghi điểm, với những cú ném thường trong khu vực ném 2 điểm. Tuy nhiên, với quá trình chuyển dịch của bóng rổ, ngày càng có nhiều tiền phong chính có khả năng ném 3 điểm tốt. Đây là vị trí cần thể hình, chiều cao cũng như sức mạnh.
Bonus cho các cô hình cầu thủ thực hiện cú Slam Dunk (Thực ra là ban đầu tôi hiểu nhầm ý, tưởng quả lên rổ của Reese là Dunk nên mò đi tìm đó. Hí hí hí)
Gà Cung Bảo là một món ăn cay, xào của Trung Quốc được làm bằng các khối thịt gà, đậu phộng, rau và ớt. Là một món ăn cổ điển trong ẩm thực Tứ Xuyên có nguồn gốc ở tỉnh Tứ Xuyên phía tây nam Trung Quốc.
Edit: Nhật Nhật
...
"Cổ tay cậu ta có đóng dấu sinh viên mới của DK. Cái dấu đó phải rất lâu mới có thể rửa sạch." Reese trả lời.
"Ôi! Trời ạ! Cậu ta thoạt nhìn nhỏ như vậy! Tôi còn tưởng cậu ta là học sinh cấp hai ấy chứ! Chả trách lúc tôi gọi cậu ta là 'Nhóc', cậu ta lại tức giận như vậy!"
Reese không tiếp tục đáp lời Carlo, đeo tai nghe lên, lặng lẳng nghe nhạc.
"Này —— Tôi bảo, nếu tôi thực sự giới thiệu cậu ta cho huấn luyện viên Gordon thì sao?"
"Cầu thủ có kiến thức cơ bản tốt hơn, kỹ thuật ổn định hơn, tỉ lệ ném trúng rổ cao hơn cậu ta có rất nhiều, cậu nghĩ dựa vào cái gì mà huấn luyện viên Gordon muốn chiêu mộ cậu ta?" Reese thản nhiên hỏi ngược lại.
"Bằng trực giác của tôi! Chúng ta cần có một hậu vệ dẫn bóng [1] xuất sắc... Trong đội người ghi bàn giỏi đã đủ nhiều rồi, không cần biết là trung phong [2] "Black Mount", hậu vệ ghi điểm [3] Ewing, hay là tôi, càng không cần nói đến ông... Chúng ta đều là mấy tên cá tính độc lập lại sáng sủa rực rỡ, nhưng mà sân bóng rổ không phải là sàn diễn solo của chúng ta. Còn đứa nhỏ kia... À, không, sinh viên mới kia thì không giống vậy! Kỹ năng nhồi bóng của cậu ta đã khá thành thạo rồi, phán đoán điểm di chuyển của mỗi một người trên sân bóng cũng không tồi! Nắm bắt thời cơ chuyền bóng cũng tốt... Tôi không biết cậu ta học được cái này ở đâu, nhưng mà... Tôi nghĩ ông với tôi nhất định là đều có cùng một dự cảm, cậu ta sẽ liên kết mỗi thành viên trong đội lại với nhau!"
"Đây đều chỉ là những tưởng tượng của riêng mình cậu. Cậu ta không yêu quý bóng rổ giống như cậu, cho nên cho dù cậu có tìm đến cậu ta, cũng đừng hi vọng cậu ta sẽ yêu quý môn thể thao này giống như mình."
Lời Reese nói y như một chậu nước lạnh dội xuống, Carlo trầm mặc không nói tiếp.
Mà lúc này, Nhiếp Xuyên đang ngậm một thanh chocolate trong miệng, mắt không chớp, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ngón tay gõ nhanh như bay trên bàn phím.
Ngay khi mẹ cậu mở cửa phòng ra, trên màn hình máy tính của Nhiếp Xuyên cũng đồng thời hiện lên dòng chữ "You are dead".
"Tiểu Xuyên, con ăn sô cô la xong nhớ phải đánh răng rồi mới được đi ngủ đấy!"
"Biết rồi mẹ!" Nhiếp Xuyên gật gật đầu.
"Con cũng đi ngủ sớm đi! Ngày mai là đi học rồi!"
"Dạ! Dạ!"
Nhiếp Xuyên tắt máy tính, thu dọn đồ đạc để mai quay về trường học xong liền nằm vật ra giường, mở quyển tạp chí "Playboy" Chu Bân đưa cậu hôm sinh nhật ra xem, nhìn một hồi rốt cục hai mắt cũng díu lại, cứ vậy ngủ mất.
Khi Nhiếp Xuyên mở mắt ra, cậu phát hiện mình lại đang đứng trên sân bóng rổ một lần nữa, ánh sáng có chút chói mắt, mà người đứng đối diện với cậu chính là Reese Reddington, đang mặc áo cầu thủ màu đen!
Reese nhồi bóng, chạy phía trước Nhiếp Xuyên, đối thủ của anh đang cản phía trước mặt, bước chạy của anh ta tao nhã tựa như một quý ông châu Âu, lừa bóng qua đối thủ, trước mặt lại đối diện với hàng phòng thủ kép, tiền phong hàng trong [4] và trung phong của đội đối thủ.
Anh ta bất ngờ vung tay ném bóng về phía sau, bóng chuẩn xác bay đến vị trí mà Nhiếp Xuyên đang đứng, cậu đón bóng, sau đó nhạy bén, trôi chảy dẫn bóng vượt qua hai người, lần thứ hai truyền về lại cho Reese.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Nhiếp Xuyên, Reese nhảy lên không, hai người ở đội đối thủ chạy đến muốn chặn lại hoàn toàn bị khí thế của anh ta áp đảo, Reese đón bóng lập tức làm một cú lên rổ ghi điểm, quả thực mạnh mẽ đến không thể mạnh mẽ hơn được nữa!
Mà Nhiếp Xuyên chỉ cảm thấy từ đầu ngón chân đến tận đỉnh đầu mình đều vô cùng sảng khoái!
Reese sau khi tiếp đất, xoay người lại, xoa xoa đầu Nhiếp Xuyên.
Này! Ai cho phép anh xoa đầu tôi ——
Nhiếp Xuyên gào lớn một tiếng, mở mắt ra, thình lình phát hiện mình đã không còn ở trên sân bóng rổ nữa!
Tất cả chuyện vừa rồi, quả nhiên chỉ là nằm mơ!
Đây là giấc mơ quái quỷ gì chứ?
Nhiếp Xuyên liếc mắt nhìn đồng hồ, bên trên hiển thị giờ là năm rưỡi sáng. Cậu dụi dụi mắt, bỗng nhiên ý thức được cái gì, lúc xốc chăn lên, một búng máu suýt chút nữa đã phun ra khỏi miệng.
Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!
Thế giới nhỏ trong tim Nhiếp Xuyên như chết lặng, chỉ có hàng vạn con alpaca* đang rầm rậm lao qua, đạp cho cậu thương tích đầy mình.
*Alpaca đồng âm với F*** your mother. Bạn Xuyên đang chửi thề thôi. cái này quen quá rồi ha.
"Tiểu Xuyên? Làm sao thế con? Dậy rồi thì nhanh xuống ăn sáng đi! Mẹ làm bánh quấy với sữa đậu nành cho con này!"
Nhiếp Xuyên thở dài một hơi, vội vàng cởi quần ngủ của mình ra ném vào trong chậu nước, vò điên cuồng.
"Tiểu Xuyên? Con làm gì đấy?" Giọng mẹ Nhiếp truyền đến.
Nhiếp Xuyên cứng cả người, một tay che "chym" nhỏ của mình, một tay sập cửa lại: "Mẹ —— Mẹ làm gì vậy! Con còn chưa mặc quần mà!"
"Ơ! Bây giờ còn biết xấu hổ nữa à? Hồi bé lúc con nhờ mẹ lau mông cho sao không thấy con ngại ngùng được như vậy?"
Mặt Nhiếp Xuyên đỏ bừng cả lên.
Có nhầm không vậy! Sao cậu lại mơ thấy cái tên Reese Reddington kia được! Chuyện này thực sự là quá khủng bố rồi! Tên kia trên không ngực, dưới không mông thì thôi, lại còn một bộ ngang tàng, dỗi trời dỗi đất nữa chứ!
"Tiểu Xuyên, con có ổn không? Ba con đang chờ kìa! Nếu con không nhanh xuống, ổng không đưa con đến trường nữa đâu, con phải tự đi một mình đấy!"
"Đây ạ ——"
Cậu tự đi kiểu gì được? DK ở tít ngoại thành thành phố lận, ngồi xe buýt phải đi hơn một tiếng mới đến nơi đó!
Nhiếp Xuyên thấy vết tích trên quần đã tẩy đi được rồi, bèn tiện tay quơ đại một cái quần khác tròng lên người, xách ba lô lao ra khỏi phòng, uống một ngụm sữa đậu nành, ngậm một miếng bánh quẩy trong miệng, vừa ra khỏi nhà đã thấy Chu Bân ngồi trong xe của ba Nhiếp, đang toét miệng cười với cậu.
"Nhóc con, sao ông cũng ở trong xe!" Nhiếp Xuyên trên mặt tỏ vẻ vô cùng không hài lòng, nhưng trong bụng lại vui vẻ cực kì.
"Phí lời! Nếu không phải sợ ông cô độc một thân một mình, tôi với A Mao đã đăng kí học trường đại học khác rồi! Đi ké xe ba ông có một tí, ông có cần tỏ ra bất mãn vậy không!"
Nhiếc Xuyên cười khà khà, suýt chút nữa làm miếng bánh quẩy đang ngậm trên mồm cũng rơi ra.
"Dừng dừng! Nhìn cái bộ dạng ngu ngốc này của ông đi, cẩn thận không có bạn gái tóc vàng mắt xanh nào thích ông!"
Nhiếp Xuyên cầm miếng bánh quẩy ra khỏi miệng, lên xe.
Chu Bân và Nhiếp Xuyên là bạn thân, cấp một cấp hai hai người đều học ở trong nước với nhau, lên đến cấp ba thì Chu Bân theo ba mẹ đến Mỹ. Nhiếp Xuyên cứ nghĩ xa xôi như vậy, chân trời góc bể, cậu và Chu Bân chỉ sợ khó mà gặp lại, ai ngờ cậu vừa tốt nghiệp cấp ba, ba mẹ cậu cũng đến Mỹ, hơn nữa còn ở cùng một thành phố với Chu Bân.
Đây thực sự là cuộc hội ngộ mà số phận đã an bài!
Về phần A Mao, tên thật của cậu ta là Mao Hiển, vốn A Mao cũng định đăng ký học DK với Chu Bân và Nhiếp Xuyên, hiềm nỗi tuy DK không phải thành viên của Ivy League nhưng cũng là trường danh giá, thành tích của A Mao thì thực sự là "Nhìn mà chỉ biết thở dài ngao ngán", theo như phân tích của Chu Bân, kể cả A Mao có học lại một năm thì cũng không thể tạo ra phép màu nào, vì vậy cậu ta chỉ có thể ruột đau như cắt đăng ký một trường đại học khác.
"Ê, A Mao bảo tôi mang cái này cho ông này." Chu Bân ném một cái túi nặng cho Nhiếp Xuyên.
Cậu mở ra xem, mặt mày lập tức hớn hở hẳn.
"Nhìn ông cười có khác gì thằng ngốc không! Không biết còn tưởng A Mao đưa cho cậu một túi phim heo đấy!"
"Này!" Nhiếp Xuyên trừng mắt lườm Chu Bân, ba cậu hãy còn ngồi ở đằng trước kia kìa!
Trong túi chính là hộp lớn hộp nhỏ các loại chocolate đủ vị, có không ít loại là chocolate Bỉ nhập khẩu.
Nhiếp Xuyên ôm túi vào lòng, thở dài một hơi nói: "Tôi chưa bao giờ cảm thấy yêu A Mao như vậy!"
Bởi vì trường học cách nhà quá xa, cho nên ngoại trừ cuối tuần, những ngày khác Nhiếp Xuyên đều phải ở lại kí túc xá trường. Cậu học IT, còn Chu Bân học khoa báo chí, vậy mà lại được xếp chung vào một ký túc xá, số bọn họ phải gọi là siêu may.
Cho nên đối với Nhiếp Xuyên mà nói, trừ việc tình yêu của cậu chưa bắt đầu đã kết thúc thì tất cả mọi chuyện đều vô cùng hoàn mỹ.
Khuôn viên của đại học DK rất đẹp, mỗi một gốc cây, mỗi một phiến lá rụng, hoặc là con chim đậu trên đỉnh nhọn bằng đá hoa cương trắng của học viện đều đẹp như cảnh phim.
Đi dạo trong sân trường như này, đối với Nhiếp Xuyên là một loại hưởng thụ cực lớn.
Lớp học buổi sáng kết thúc, thời gian nghỉ trưa được cho rất dài. Nhiếp Xuyên và Chu Bân hẹn gặp nhau trong căn tin trường, vừa cười nói vừa xếp hàng mua đồ ăn.
Mà lúc này, ở chỗ ngồi gần cửa sổ, có hai thanh niên thân hình cao gầy hấp dẫn rất nhiều sinh viên khác chú ý.
Carlo vụng về cầm đũa gắp thịt viên, cuối cùng cậu ta vẫn quyết định dùng nĩa, tàn nhẫn xiên xuống, sau đó hài lòng bỏ viên thịt vào miệng.
"Ừm —— Ừm —— Mùi vị không tệ."
Đối diện với cậu ta, Reese thành thạo dùng đũa gắp một miếng gà Cung Bảo, đưa lên miệng, tư thế tao nhã tựa như đang ngồi ăn trong nhà hàng đồ Tây cao cấp.
"Ngay cả đũa cũng không biết dùng, thật không hiểu cậu mò đến nhà ăn đồ Á làm gì."
Đối với việc lượng sinh viên quốc tế ngày càng tăng, mỗi tường đại học đều mở ra rất nhiều căn tin, ngoại trừ nhà ăn món Á còn có rất nhiều nhà ăn theo các phong cách ẩm thực khác nữa. Mà nhà ăn món Á của đại học DK vô cùng nổi tiếng, nghe nói đồ ăn Trung Quốc ở đây mười món thì có đến tám món là hương vị chính thống, ngoài ra còn có cả đồ Hàn với đồ Nhật nữa, hấp dẫn không ít sinh viên.
Carlo không cẩn thận ăn phải một mảnh hạt tiêu, cay đến độ hai mắt đỏ hoe.
"Không phải ông nói đứa nhỏ kia là sinh viên DK à? Tôi lại không biết cậu ta học ngành nào, Nhưng mà cậu ta nhất định là thích ăn món Á đi! Cho nên tôi nghĩ chỉ cần chúng ta canh ở nhà ăn này, kiểu gì cũng gặp được cậu ta, đúng không?"
"Cậu thấy hứng thú với cậu ta như vậy, sao lúc trước không dứt khoát xin số điện thoại với địa chỉ của người ta luôn, tiện thể gửi tặng một xe tải hoa hồng." Reese lạnh nhạt nói.
"Tôi lúc đó nào biết cậu ta cũng là sinh viên của DK? Chờ đã... Tôi tại sao lại muốn gửi tặng hoa hồng cho cậu ta? Lại còn tận một xe tải?"
"Bởi vì bây giờ trông cậu không khác gì một tên cuồng bám đuôi cả."
Vừa lúc đó, Nhiếp Xuyên và Chu Bân vừa bưng khay đồ ăn của vừa cười nói tìm chỗ ngồi.
Nhiếp Xuyên bị câu chuyện của Chu Bân chọc cho cười chảy cả nước mắt, cùi chỏ không may đụng phải ai đó, khay thức ăn suýt chút nữa là bay ra ngoài, may là cậu nhanh tay nhanh mắt đỡ được, nhưng bát nước canh vẫn bị té ra, tạt lên trên áo phông của người kia.
Nhiếp Xuyên chậm rãi ngẩng đầu, đối phương cao hơn cậu không chỉ một cái đầu, cơ thể còn vạm vỡ hơn gấp đôi.
Ngay lúc đối phương trợn mắt lên giận dữ nhìn về phía cậu, trong lòng Nhiếp Xuyên lập tức run lên một cái —— Đây không phải là Billy, bạn trai ở đội bóng bầu dục của Lily à!
"A... Xin lỗi..." Nhiếp Xuyên vốn định lấy giấy ăn lau giúp đối phương một chút, nhưng mà cậu giờ ngay cả chạm cũng không dám chạm vào người ta một cái.
Chỉ cần cái tên bóng bầu dục cơ bắp này khẽ đẩy một cái, có khi cả người cậu bay dính lên trần nhà luôn được ấy chứ?
"Thằng nhóc, mày cố ý đúng không!" Thanh âm của Billy giống như là rặn từ kẽ răng ra.
"Không... Tôi không phải cố ý..." Nhiếp Xuyên vô thức lùi về phía sau.
Chu Bân vội vàng mở miệng hòa giải, hơn nữa tiếng anh của cậu ta so với Nhiếp Xuyên cũng tốt hơn: "Cậu ấy thực sự không phải cố ý, cậu ấy chỉ không nhìn thấy cậu mà thôi..."
Dứt lời, Chu Bân mới ý thức được mình nói sai rồi, vóc dáng Billy to như vậy, trừ khi Nhiếp Xuyên bị mù, bằng không làm gì có chuyện không nhìn thấy?
_________________
[1] Hậu vệ dẫn bóng (PG): Vị trí này còn được biết đến là vị trí số 1. Đây là vị trí dẫn dắt các đợt tấn công của toàn đội. Nhiệm vụ của họ là sắp xếp đội hình tấn công, quan sát đối thủ và đồng đội, từ đó đưa ra những đường chuyền có thể đặt đồng đội vào thể ghi điểm hoặc tự mình ghi điểm. Đây thường là những người có kỹ thuật, tốc độ tốt. Những người chơi vị trí này trên sân thường được coi là "nhạc trưởng" của đội bóng.
[1] Trung phong (C): Vị trí này còn được biết đến là vị trí số 5. Đây là người chơi ở khu vực ngay dưới bảng rổ. Thường là người có thể hình tốt nhất trên sân, trong mặt trận tấn công, nhiệm vụ chính của Trung phong là ghi điểm ở khu vực hình thang, còn trong mặt trận phòng ngư, nhiệm vụ của họ là kèm người dưới rổ và bắt bóng bật bảng.
[3] Hậu vệ ghi điểm (SG): Vị trí này còn được biết đến là vị trí số 2, có nhiệm vụ chính là thực hiện những pha ném rổ, đặc biệt là từ khoảng cách 3 điểm. Ngoài ra, hậu vệ ghi điểm cũng cần có kỹ năng cầm bóng, đi bóng và chuyền bóng tốt, sẵn sàng để xâm nhập vành rổ đối phương hoặc kiến tạo.
[4] Tiền phong hàng trong (PF): Vị trí này còn được biết đến là vị trí số 4. Ví trí này vừa có nhiệm vụ phòng thủ, hỗ trợ trung phong trong kèm người và bắt bóng bật bảng, vừa có nhiệm vụ ghi điểm, với những cú ném thường trong khu vực ném 2 điểm. Tuy nhiên, với quá trình chuyển dịch của bóng rổ, ngày càng có nhiều tiền phong chính có khả năng ném 3 điểm tốt. Đây là vị trí cần thể hình, chiều cao cũng như sức mạnh.
Bonus cho các cô hình cầu thủ thực hiện cú Slam Dunk (Thực ra là ban đầu tôi hiểu nhầm ý, tưởng quả lên rổ của Reese là Dunk nên mò đi tìm đó. Hí hí hí)
Gà Cung Bảo là một món ăn cay, xào của Trung Quốc được làm bằng các khối thịt gà, đậu phộng, rau và ớt. Là một món ăn cổ điển trong ẩm thực Tứ Xuyên có nguồn gốc ở tỉnh Tứ Xuyên phía tây nam Trung Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.