Chương 99: Tôi không phải Reese
Tiêu Đường Đông Qua
16/08/2021
Sáng hôm sau, khi tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, Nhiếp Xuyên lăn nửa vòng ở trên giường rồi lập tức mở mắt ra.
Bình thường trước những trận đấu khác, đều là Nhiếp Xuyên nửa mê nửa tỉnh ngồi trên giường ngẩn người, trong lúc đó, Reese sẽ chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng. Nhưng lần này, đổi thành cậu nửa quỳ dưới giường giúp Reese buộc dây giày.
Reese cúi xuống nhìn Nhiếp Xuyên, mãi cho đến khi cậu chuẩn bị đứng dậy, anh mới mở miệng nói: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy em xông xáo như vậy."
Động tác của Nhiếp Xuyên hơi dừng một chút: "Đúng lúc cho anh thử trải nghiệm cảm giác nhìn theo bóng lưng người khác là như thế nào."
Reese mỉm cười. Nụ cười của anh rất nhạt, nhưng lại tràn đầy cảm giác.
Toàn đội bóng tập hợp, đồng loạt lên xe.
Mọi người đều rất yên lặng, huấn luyện viên Gordon cũng không dặn dò gì thêm. Nhiếp Xuyên nhìn ra, Chuck đang rất căng thẳng. Ngay cả Ewing cũng có chút bất an.
Nhiếp Xuyên siết chặt ngón tay của Reese. Cậu biết mình nhất định phải dùng thực lực của bản thân để giúp đồng đội tự tin hơn.
DK và KSU đều là những đội bóng có phong độ tốt nhất trong giải, cuộc đối đầu ngày hôm nay thu hút nhiều người hâm mộ tới xem hơn hẳn. Lại càng không cần nói đến mấy phóng viên tạp chí thể thao cùng với nhân viên đội bóng NBA tới thăm dò. Ngay cả thống đốc bang cũng đích thân tới xem trận đấu.
Điều này làm cho Nhiếp Xuyên cũng bắt đầu thấy căng thẳng. Tuy đã sớm nghe nói trận chung kết năm ngoái thống đốc bang cũng đích thân tới tận nơi để cổ vũ cho đội bóng yêu thích của mình, nhưng mà khi cậu thật sự nhìn thấy vị thống đốc bang bụng phệ kia ở trên sân, cậu mới thực sự có cảm giác.
Chỉ đáng tiếc, thống đốc đến để cổ vũ cho KSU.
Khi tất cả các cầu thủ trong đội hình chính vây quanh huấn luyện viên Gordon nghe chỉ đạo trước khi thi đấu, khán giả cùng với ba vị bình luận viên đều phát hiện ra, Reese đang ngồi trên ghế chờ.
"Ôi trời ơi, tuy là sau khi nhận được danh sách cầu thủ tham dự của huấn luyện viên DK đưa lên, biết thương thế của Reese vẫn chưa hồi phục, nhưng mà chưa đến thời khắc cuối cùng, tôi vẫn cứ luôn hi vọng, nói không chừng chấn thương ở mắt cá của cậu ấy hôm nay đã tốt hơn rồi!" Trong giọng Robert tràn đầy tiếc nuối.
"Chuyện Reese bị thương, mọi người cũng đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, thế nhưng khiến tôi thấy bất ngờ chính là DK lại cử Nhiếp Xuyên ra đảm nhận vị trí tiền phong hàng ngoài!" Ingrid kinh ngạc nói.
"Tuy thấy Nhiếp Xuyên tiếp nhận vị trí tiền phong hàng ngoài khiến mọi người kinh ngạc không thôi, nhưng đây cũng là chuyện rất hợp tình hợp lý. Ở hai trận đấu trước, tuy số lần Nhiếp Xuyên ghi bàn không nhiều, nhưng số lần cắt bóng cùng những pha kiến tạo của cậu ấy đều khiến người xem thấy cực kỳ ấn tượng. Chỉ là lực bộc phát của đứa nhỏ này khiến người ta có chút lo lắng, rồi lại tràn ngập hiếu kỳ." Espenson nói thẳng.
Trận đấu hôm nay không chỉ thu hút mỗi thống đốc bang đích thân đến xem, mà còn có cả các đội bóng hạt giống khác như: CBU, UFR cùng AZU nữa.
Khi Ceston Lind đút tay túi quần đi vào hàng ghế khán giả, có không ít fan bóng rổ xung quanh hét ầm lên.
Bên cạnh anh ta, Ben Robbins móc lỗ tai, lộ ra vẻ mặt bó tay bất lực: "Đây chính là lý do mà em ghét đi với anh đấy. Căn bản là không thể tập trung xem trận đấu được."
Ceston hờ hững liếc nhìn Reese đang ngồi trên băng ghế dự bị, nói: "Anh không thấy trận đấu này có cái gì cần thiết phải xem. DK không có Reese, cũng giống như một thanh kiếm cùn, hoàn toàn không hề có lực sát thương."
Ceston vừa định rời đi, đã bị Ben ôm tay kéo lại: "Đừng đi mà! Em muốn xem lắm! Nếu trận này KSU thắng, lẽ nào anh không muốn biết thực lực đội bóng có tiềm năng sẽ trở thành đối thủ trong trận chung kết của chúng ta sao? Hơn nữa cả Owen Whishaw và Relvin đều đến xem kìa, Em cảm thấy trận hôm nay cũng chẳng đến nỗi không đáng xem như anh nghĩ đâu!"
"Mục tiêu của em thực sự là muốn tìm hiểu về KSU à?" Ceston cố ý đè cánh tay mình lên lưng của Ben, trên mặt đối phương lập tức hiện ra vẻ cố gắng chống đỡ, nằm nhoài lên lan can.
"Thực ra... Lúc em nghe nói cái cậu tên Nhiếp Xuyên kia sẽ thay thế Reese đảm nhiệm vị trí tiền phong hàng ngoài, em đã cảm thấy đặc biệt hưng phấn rồi... Thật muốn biết một hậu vệ dẫn bóng như cậu ấy lúc chơi ở vị trí tiền phong hàng ngoài sẽ là như thế nào." Sắc mặt Ben trầm xuống, nhìn về phía Nhiếp Xuyên đang ở trên sân bóng, "Hơn nữa em có một loại linh cảm."
"Linh cảm gì?"
"DK sẽ trở thành đối thủ của chúng ta trong trận chung kết. Cho dù Reese có mặt trên sân hay là không."
Khóe môi Ceston chậm rãi cong lên: "Thú vị đấy. Linh cảm của em thường rất chuẩn."
Mà Nhiếp Xuyên lúc này, trái tim cậu đang đập điên cuồng trong lồng ngực. Tầm mắt cậu liếc về phía Reese đang ngồi trên băng ghế, sắc mặt đối phương trầm như nước, tựa như cho dù trời đất có sập ngay xuống lúc này, anh cũng không bị lay động.
Mình là tiền phòng hàng ngoài.
Mục tiêu của mình chỉ có một, đó chính là được điểm.
Mình đang làm những chuyện mà Reese đã làm.
Mình không chỉ phải trở thành một người như Reese, mà còn phải vượt được qua anh, nếu không họ sẽ không thể thắng được trận ngày hôm nay.
Raven đi tới trước mặt Nhiếp Xuyên, cười cười: "Hey, cậu nhóc, đã lâu không gặp."
Nhiếp Xuyên ngẩng đầu lên nhìn đối phương, cái tên này vừa cười một cái, đã khoe ra nguyên một hàm răng trắng bóc.
Nếu là lúc trước, nghe Raven gọi mình là "Cậu nhóc", Nhiếp Xuyên chắc đã nhảy dựng lên rồi. Nhưng mà lúc này, cậu lại thấy tâm trạng của mình lắng lại, nhìn như bình tĩnh rồi lại có thể sôi trào bất cứ lúc nào.
"Đúng vậy, đã lâu không gặp."
Raven nhìn về phía Reese, hất cằm, xem như chào hỏi với anh: "Cậu nhóc, Reese không thể ra sân, anh thấy rất tiếc. Nhưng trận đấu này, anh sẽ dốc hết toàn lực, nhóc đừng nghĩ là anh đang bắt nạt mình nhé."
"Không đâu. Nhưng mà nếu tôi ghi điểm, anh cũng đừng cảm thấy tôi đang bắt nạt anh là được."
Nhiếp Xuyên biết khán giả đều không có lòng tin ở cậu.
Tuy là cậu cũng có không ít fan, từ khi mùa giải bắt đầu cũng đã chứng mình được thực lực của mình. Nhưng trong mắt đại đa số mọi người, hình ảnh của cậu vẫn gắn liền với một hậu vệ dẫn bóng ưu tú, thường thường có những pha bóng hết sức bất ngờ.
"Tốt lắm, anh thích nhóc như thế này." Raven gật đầu cười, "Đừng làm cho anh thất vọng."
Raven đi tới vị trí của mình.
Trong nhà thi đấu, tiếng người vẫn ầm ĩ huyên náo, nhưng tất cả thành âm đó dường như đều trôi qua bên tai Nhiếp Xuyên, cậu ngước mặt lên, nhìn về phía chính giữa sân bóng.
Trong nháy mắt khi tiếng còi thi đấu vang lên, bóng rổ được trọng tài ném lên, mọi cung bậc cảm xúc của của mọi người dường như cũng bị kéo theo, trái bóng trên cao trong mắt Nhiếp Xuyên giống một vũ trụ thu nhỏ đang nổ tung trong mắt cậu.
Chỉ nghe "Rầm ——" một tiếng thật lớn, tất cả âm thành ồn ã xung quanh đều bị át đi, Black Mount và trung phong đối phương thực lực ngang bằng nhau, chưa đến một tích tắc sau cùng, không ai có thể biết bóng sẽ được vỗ về phía nào.
Cuối cùng, Black Mount vẫn hơi yếu hơn một chút, bại bởi đối phương, bóng được đánh về phía Raven.
Raven vừa mới thủ thế đón bóng, một bóng người đã nhoáng qua trước mặt anh ta, bóng lướt qua đầu ngón tay Raven, bị người mang đi.
"Phòng thủ ——"
Tiền phong hàng ngoài Ashley của KSU hô một tiếng, nhanh chóng đuổi theo phía sau Nhiếp Xuyên.
Tốc độ của người này thực sự rất nhanh, mà tốc độ của Raven cũng y như vậy.
Còn chưa tới hai giây, Nhiếp Xuyên đã cắt bóng vào khu vực ba giây của KSU, mà Raven và Ashley cũng đã tới sát phía sau cậu.
Không được, điểm đầu tiên nhất định phải là của DK!
Phải là của DK!
Nhiếp Xuyên lại tăng tốc.
Mở màn chính là một pha bóng vô cùng hấp dẫn, ngay cả bình luận viên Robert ở phía ngoài sân cũng không hỏi hô lớn: "Lên đi! Cậu nhóc ——"
Nhiếp Xuyên đi tới dưới giỏ, nhảy lên một cái, độ cao khi nhảy lên cùng với tốc độ khi chụp bóng về phía rổ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, giống như một ngôi băng, thiêu đốt bầu khí quyển xung quanh.
Raven cùng Richard* đồng thời từ phía sau Nhiếp Xuyên nhảy lấy đà, bọn họ gần như này lên cùng một lúc.
*Ở trên đang là Raven cùng Ashley đuổi theo, giờ lại thành Raven và Richard ở phía sau, không biết tác giả có ghi nhầm không nữa, không các cô cứ cho Richard là một cầu thủ khác nữa đi nhé.
Khiến khán giả kinh ngạc chính là khả năng bật nhảy nghịch thiên của Raven, độ cao anh nhảy lên đến dường như muốn hoàn toàn đập bóng của Nhiếp Xuyên xuống!
Cảm giác được cánh tay Raven đụng phải tay của mình, Nhiếp Xuyên cắn chặt răng, dùng hết sức lực toàn thân, đưa bóng chụp vào giỏ.
"Binh ——"
Nhiếp Xuyên rơi xuống đất, bảng điểm hiện lên 2 – 0, khán giả hò hét cổ vũ!
Trọng tài thổi còi, ra hiểu va chạm phạm quy, DK được thêm một quả ném phạt.
Raven nheo mắt lại, kéo cổ áo lên quạt gió, thở ra một hơi.
Anh nhìn theo bóng lưng Nhiếp Xuyên, ánh mắt trầm xuống: "Nhóc con, cậu được đấy! Tư thế vừa rồi, giống y như Reese Reddington vậy."
Nhiếp Xuyên nhận bóng, đi về phía vạch ném phạt, lúc đi ngang qua Raven, cậu lạnh lùng nói một câu: "Xin lỗi, tôi không phải Reese, tôi là Nhiếp Xuyên."
Cậu đi tới vạch ném phạt, cầu thủ hai đội đứng dọc hai bên.
Nhiếp Xuyên nhảy lên lấy đà, thực hiện một cú ném phạt vô cùng đẹp mắt.
"Espenson, vừa rồi là ai nói lo lắng về khả năng bộc phát của đứa nhỏ này ấy nhỉ?" Robert nhìn về phía Espenson.
"Tốc độ cùng cú nhảy lấy đà vừa rồi của cậu ấy quả thực rất ác liệt, tôi đến bây giờ còn chưa hoàn hồn đây, Nhưng mà tôi tin... Cậu ta làm một cú một màn đặc sắc như vây, KSU chắc chắn sẽ đáp trả."
Còn ở trên khán đài, Ben đang kéo ống tay áo của Ceston: "Anh có thấy không? Có thấy không! Trời ạ! Thật là lợi hại! Nếu hậu vệ dẫn bóng của chúng ta cũng có trình độ như cậu ấy thì có phải tốt không!"
"Em muốn so sánh hậu vệ dẫn bóng của đội mình với cậu ta à?" Ceston búng một cái lên đầu Ben, "Cẩn thận cái đầu của em đấy."
"Nhưng mà thật sự rất lợi hại mà!" Ben lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Lượt tấn công tiếp theo, hậu vệ dẫn bóng của KSU giữ bóng, Chuck phòng thủ, đối phương bước một bước thăm dò, sau đó lắc vai chuyển hướng, vượt qua Chuck.
Nhiếp Xuyên chạy tới, muốn ngăn cản đối phương, nhưng tiền phong hàng ngoài của KSU – Ashley lại chặn trước mặt Nhiếp Xuyên, cản trở đường chạy của cậu, giúp hậu vệ dẫn bóng của mình thuận lợi vượt qua, đưa bóng sang cho Raven.
Nhiếp Xuyên di động trái phải, nhưng tiền phong hàng ngoài Ashley cũng di chuyển theo bước chân cậu, đầu gối của cậu ta vô cùng linh hoạt, trong khoảng thời gian ngắn Nhiếp Xuyên không tài nào thoát được khỏi đối phương.
Raven nhận bóng, dùng hết tốc lực, lao về phía dưới giỏ của DK, bật lên muốn đưa bóng vào rổ.
Hô hấp của Nhiếp Xuyên nghẹn lại ở cổ họng, Black Mount đã nhảy lên, thế nhưng lại ở phía sau Raven, góc độ không tốt, không thể hoàn toàn ngăn lại pha bóng này.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Carlo đột nhiên vọt tới dưới giỏ, dùng toàn lực nhảy lên, mắt thấy muốn chém trái bóng trong tay Raven xuống.
Khán giả đồng loạt ồ lên.
Trong nháy mắt, hai mắt Raven trợn to, chuyển động tác từ lên rổ trở thành úp rổ, đột phá qua hàng phòng ngự của Carlo, đưa bóng vào giỏ.
Pha bóng này kết hợp cùng lúc khả năng bật nhảy, năng lực giữ cân bằng và phản ứng nhanh nhạy.
Khi Raven tiếp đất rồi, giỏ bóng vẫn rung động không ngừng.
Raven nhìn về phía Nhiếp Xuyên, hất cằm, không biết là đang khiêu khích hay là đang nhắc nhở Nhiếp Xuyên không nên coi thường anh ta.
Ngụm khí nghẹn trong họng Nhiếp Xuyên cuối cùng cũng coi như đã nhả ra.
Cậu vô thức nhìn về phía Reese ở ngoài sân.
Rõ ràng Reese không vào sân, nhưng Nhiếp Xuyên lại cảm thấy sự tồn tại của anh vô cùng mạnh mẽ.
Bình thường trước những trận đấu khác, đều là Nhiếp Xuyên nửa mê nửa tỉnh ngồi trên giường ngẩn người, trong lúc đó, Reese sẽ chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng. Nhưng lần này, đổi thành cậu nửa quỳ dưới giường giúp Reese buộc dây giày.
Reese cúi xuống nhìn Nhiếp Xuyên, mãi cho đến khi cậu chuẩn bị đứng dậy, anh mới mở miệng nói: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy em xông xáo như vậy."
Động tác của Nhiếp Xuyên hơi dừng một chút: "Đúng lúc cho anh thử trải nghiệm cảm giác nhìn theo bóng lưng người khác là như thế nào."
Reese mỉm cười. Nụ cười của anh rất nhạt, nhưng lại tràn đầy cảm giác.
Toàn đội bóng tập hợp, đồng loạt lên xe.
Mọi người đều rất yên lặng, huấn luyện viên Gordon cũng không dặn dò gì thêm. Nhiếp Xuyên nhìn ra, Chuck đang rất căng thẳng. Ngay cả Ewing cũng có chút bất an.
Nhiếp Xuyên siết chặt ngón tay của Reese. Cậu biết mình nhất định phải dùng thực lực của bản thân để giúp đồng đội tự tin hơn.
DK và KSU đều là những đội bóng có phong độ tốt nhất trong giải, cuộc đối đầu ngày hôm nay thu hút nhiều người hâm mộ tới xem hơn hẳn. Lại càng không cần nói đến mấy phóng viên tạp chí thể thao cùng với nhân viên đội bóng NBA tới thăm dò. Ngay cả thống đốc bang cũng đích thân tới xem trận đấu.
Điều này làm cho Nhiếp Xuyên cũng bắt đầu thấy căng thẳng. Tuy đã sớm nghe nói trận chung kết năm ngoái thống đốc bang cũng đích thân tới tận nơi để cổ vũ cho đội bóng yêu thích của mình, nhưng mà khi cậu thật sự nhìn thấy vị thống đốc bang bụng phệ kia ở trên sân, cậu mới thực sự có cảm giác.
Chỉ đáng tiếc, thống đốc đến để cổ vũ cho KSU.
Khi tất cả các cầu thủ trong đội hình chính vây quanh huấn luyện viên Gordon nghe chỉ đạo trước khi thi đấu, khán giả cùng với ba vị bình luận viên đều phát hiện ra, Reese đang ngồi trên ghế chờ.
"Ôi trời ơi, tuy là sau khi nhận được danh sách cầu thủ tham dự của huấn luyện viên DK đưa lên, biết thương thế của Reese vẫn chưa hồi phục, nhưng mà chưa đến thời khắc cuối cùng, tôi vẫn cứ luôn hi vọng, nói không chừng chấn thương ở mắt cá của cậu ấy hôm nay đã tốt hơn rồi!" Trong giọng Robert tràn đầy tiếc nuối.
"Chuyện Reese bị thương, mọi người cũng đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, thế nhưng khiến tôi thấy bất ngờ chính là DK lại cử Nhiếp Xuyên ra đảm nhận vị trí tiền phong hàng ngoài!" Ingrid kinh ngạc nói.
"Tuy thấy Nhiếp Xuyên tiếp nhận vị trí tiền phong hàng ngoài khiến mọi người kinh ngạc không thôi, nhưng đây cũng là chuyện rất hợp tình hợp lý. Ở hai trận đấu trước, tuy số lần Nhiếp Xuyên ghi bàn không nhiều, nhưng số lần cắt bóng cùng những pha kiến tạo của cậu ấy đều khiến người xem thấy cực kỳ ấn tượng. Chỉ là lực bộc phát của đứa nhỏ này khiến người ta có chút lo lắng, rồi lại tràn ngập hiếu kỳ." Espenson nói thẳng.
Trận đấu hôm nay không chỉ thu hút mỗi thống đốc bang đích thân đến xem, mà còn có cả các đội bóng hạt giống khác như: CBU, UFR cùng AZU nữa.
Khi Ceston Lind đút tay túi quần đi vào hàng ghế khán giả, có không ít fan bóng rổ xung quanh hét ầm lên.
Bên cạnh anh ta, Ben Robbins móc lỗ tai, lộ ra vẻ mặt bó tay bất lực: "Đây chính là lý do mà em ghét đi với anh đấy. Căn bản là không thể tập trung xem trận đấu được."
Ceston hờ hững liếc nhìn Reese đang ngồi trên băng ghế dự bị, nói: "Anh không thấy trận đấu này có cái gì cần thiết phải xem. DK không có Reese, cũng giống như một thanh kiếm cùn, hoàn toàn không hề có lực sát thương."
Ceston vừa định rời đi, đã bị Ben ôm tay kéo lại: "Đừng đi mà! Em muốn xem lắm! Nếu trận này KSU thắng, lẽ nào anh không muốn biết thực lực đội bóng có tiềm năng sẽ trở thành đối thủ trong trận chung kết của chúng ta sao? Hơn nữa cả Owen Whishaw và Relvin đều đến xem kìa, Em cảm thấy trận hôm nay cũng chẳng đến nỗi không đáng xem như anh nghĩ đâu!"
"Mục tiêu của em thực sự là muốn tìm hiểu về KSU à?" Ceston cố ý đè cánh tay mình lên lưng của Ben, trên mặt đối phương lập tức hiện ra vẻ cố gắng chống đỡ, nằm nhoài lên lan can.
"Thực ra... Lúc em nghe nói cái cậu tên Nhiếp Xuyên kia sẽ thay thế Reese đảm nhiệm vị trí tiền phong hàng ngoài, em đã cảm thấy đặc biệt hưng phấn rồi... Thật muốn biết một hậu vệ dẫn bóng như cậu ấy lúc chơi ở vị trí tiền phong hàng ngoài sẽ là như thế nào." Sắc mặt Ben trầm xuống, nhìn về phía Nhiếp Xuyên đang ở trên sân bóng, "Hơn nữa em có một loại linh cảm."
"Linh cảm gì?"
"DK sẽ trở thành đối thủ của chúng ta trong trận chung kết. Cho dù Reese có mặt trên sân hay là không."
Khóe môi Ceston chậm rãi cong lên: "Thú vị đấy. Linh cảm của em thường rất chuẩn."
Mà Nhiếp Xuyên lúc này, trái tim cậu đang đập điên cuồng trong lồng ngực. Tầm mắt cậu liếc về phía Reese đang ngồi trên băng ghế, sắc mặt đối phương trầm như nước, tựa như cho dù trời đất có sập ngay xuống lúc này, anh cũng không bị lay động.
Mình là tiền phòng hàng ngoài.
Mục tiêu của mình chỉ có một, đó chính là được điểm.
Mình đang làm những chuyện mà Reese đã làm.
Mình không chỉ phải trở thành một người như Reese, mà còn phải vượt được qua anh, nếu không họ sẽ không thể thắng được trận ngày hôm nay.
Raven đi tới trước mặt Nhiếp Xuyên, cười cười: "Hey, cậu nhóc, đã lâu không gặp."
Nhiếp Xuyên ngẩng đầu lên nhìn đối phương, cái tên này vừa cười một cái, đã khoe ra nguyên một hàm răng trắng bóc.
Nếu là lúc trước, nghe Raven gọi mình là "Cậu nhóc", Nhiếp Xuyên chắc đã nhảy dựng lên rồi. Nhưng mà lúc này, cậu lại thấy tâm trạng của mình lắng lại, nhìn như bình tĩnh rồi lại có thể sôi trào bất cứ lúc nào.
"Đúng vậy, đã lâu không gặp."
Raven nhìn về phía Reese, hất cằm, xem như chào hỏi với anh: "Cậu nhóc, Reese không thể ra sân, anh thấy rất tiếc. Nhưng trận đấu này, anh sẽ dốc hết toàn lực, nhóc đừng nghĩ là anh đang bắt nạt mình nhé."
"Không đâu. Nhưng mà nếu tôi ghi điểm, anh cũng đừng cảm thấy tôi đang bắt nạt anh là được."
Nhiếp Xuyên biết khán giả đều không có lòng tin ở cậu.
Tuy là cậu cũng có không ít fan, từ khi mùa giải bắt đầu cũng đã chứng mình được thực lực của mình. Nhưng trong mắt đại đa số mọi người, hình ảnh của cậu vẫn gắn liền với một hậu vệ dẫn bóng ưu tú, thường thường có những pha bóng hết sức bất ngờ.
"Tốt lắm, anh thích nhóc như thế này." Raven gật đầu cười, "Đừng làm cho anh thất vọng."
Raven đi tới vị trí của mình.
Trong nhà thi đấu, tiếng người vẫn ầm ĩ huyên náo, nhưng tất cả thành âm đó dường như đều trôi qua bên tai Nhiếp Xuyên, cậu ngước mặt lên, nhìn về phía chính giữa sân bóng.
Trong nháy mắt khi tiếng còi thi đấu vang lên, bóng rổ được trọng tài ném lên, mọi cung bậc cảm xúc của của mọi người dường như cũng bị kéo theo, trái bóng trên cao trong mắt Nhiếp Xuyên giống một vũ trụ thu nhỏ đang nổ tung trong mắt cậu.
Chỉ nghe "Rầm ——" một tiếng thật lớn, tất cả âm thành ồn ã xung quanh đều bị át đi, Black Mount và trung phong đối phương thực lực ngang bằng nhau, chưa đến một tích tắc sau cùng, không ai có thể biết bóng sẽ được vỗ về phía nào.
Cuối cùng, Black Mount vẫn hơi yếu hơn một chút, bại bởi đối phương, bóng được đánh về phía Raven.
Raven vừa mới thủ thế đón bóng, một bóng người đã nhoáng qua trước mặt anh ta, bóng lướt qua đầu ngón tay Raven, bị người mang đi.
"Phòng thủ ——"
Tiền phong hàng ngoài Ashley của KSU hô một tiếng, nhanh chóng đuổi theo phía sau Nhiếp Xuyên.
Tốc độ của người này thực sự rất nhanh, mà tốc độ của Raven cũng y như vậy.
Còn chưa tới hai giây, Nhiếp Xuyên đã cắt bóng vào khu vực ba giây của KSU, mà Raven và Ashley cũng đã tới sát phía sau cậu.
Không được, điểm đầu tiên nhất định phải là của DK!
Phải là của DK!
Nhiếp Xuyên lại tăng tốc.
Mở màn chính là một pha bóng vô cùng hấp dẫn, ngay cả bình luận viên Robert ở phía ngoài sân cũng không hỏi hô lớn: "Lên đi! Cậu nhóc ——"
Nhiếp Xuyên đi tới dưới giỏ, nhảy lên một cái, độ cao khi nhảy lên cùng với tốc độ khi chụp bóng về phía rổ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, giống như một ngôi băng, thiêu đốt bầu khí quyển xung quanh.
Raven cùng Richard* đồng thời từ phía sau Nhiếp Xuyên nhảy lấy đà, bọn họ gần như này lên cùng một lúc.
*Ở trên đang là Raven cùng Ashley đuổi theo, giờ lại thành Raven và Richard ở phía sau, không biết tác giả có ghi nhầm không nữa, không các cô cứ cho Richard là một cầu thủ khác nữa đi nhé.
Khiến khán giả kinh ngạc chính là khả năng bật nhảy nghịch thiên của Raven, độ cao anh nhảy lên đến dường như muốn hoàn toàn đập bóng của Nhiếp Xuyên xuống!
Cảm giác được cánh tay Raven đụng phải tay của mình, Nhiếp Xuyên cắn chặt răng, dùng hết sức lực toàn thân, đưa bóng chụp vào giỏ.
"Binh ——"
Nhiếp Xuyên rơi xuống đất, bảng điểm hiện lên 2 – 0, khán giả hò hét cổ vũ!
Trọng tài thổi còi, ra hiểu va chạm phạm quy, DK được thêm một quả ném phạt.
Raven nheo mắt lại, kéo cổ áo lên quạt gió, thở ra một hơi.
Anh nhìn theo bóng lưng Nhiếp Xuyên, ánh mắt trầm xuống: "Nhóc con, cậu được đấy! Tư thế vừa rồi, giống y như Reese Reddington vậy."
Nhiếp Xuyên nhận bóng, đi về phía vạch ném phạt, lúc đi ngang qua Raven, cậu lạnh lùng nói một câu: "Xin lỗi, tôi không phải Reese, tôi là Nhiếp Xuyên."
Cậu đi tới vạch ném phạt, cầu thủ hai đội đứng dọc hai bên.
Nhiếp Xuyên nhảy lên lấy đà, thực hiện một cú ném phạt vô cùng đẹp mắt.
"Espenson, vừa rồi là ai nói lo lắng về khả năng bộc phát của đứa nhỏ này ấy nhỉ?" Robert nhìn về phía Espenson.
"Tốc độ cùng cú nhảy lấy đà vừa rồi của cậu ấy quả thực rất ác liệt, tôi đến bây giờ còn chưa hoàn hồn đây, Nhưng mà tôi tin... Cậu ta làm một cú một màn đặc sắc như vây, KSU chắc chắn sẽ đáp trả."
Còn ở trên khán đài, Ben đang kéo ống tay áo của Ceston: "Anh có thấy không? Có thấy không! Trời ạ! Thật là lợi hại! Nếu hậu vệ dẫn bóng của chúng ta cũng có trình độ như cậu ấy thì có phải tốt không!"
"Em muốn so sánh hậu vệ dẫn bóng của đội mình với cậu ta à?" Ceston búng một cái lên đầu Ben, "Cẩn thận cái đầu của em đấy."
"Nhưng mà thật sự rất lợi hại mà!" Ben lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Lượt tấn công tiếp theo, hậu vệ dẫn bóng của KSU giữ bóng, Chuck phòng thủ, đối phương bước một bước thăm dò, sau đó lắc vai chuyển hướng, vượt qua Chuck.
Nhiếp Xuyên chạy tới, muốn ngăn cản đối phương, nhưng tiền phong hàng ngoài của KSU – Ashley lại chặn trước mặt Nhiếp Xuyên, cản trở đường chạy của cậu, giúp hậu vệ dẫn bóng của mình thuận lợi vượt qua, đưa bóng sang cho Raven.
Nhiếp Xuyên di động trái phải, nhưng tiền phong hàng ngoài Ashley cũng di chuyển theo bước chân cậu, đầu gối của cậu ta vô cùng linh hoạt, trong khoảng thời gian ngắn Nhiếp Xuyên không tài nào thoát được khỏi đối phương.
Raven nhận bóng, dùng hết tốc lực, lao về phía dưới giỏ của DK, bật lên muốn đưa bóng vào rổ.
Hô hấp của Nhiếp Xuyên nghẹn lại ở cổ họng, Black Mount đã nhảy lên, thế nhưng lại ở phía sau Raven, góc độ không tốt, không thể hoàn toàn ngăn lại pha bóng này.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Carlo đột nhiên vọt tới dưới giỏ, dùng toàn lực nhảy lên, mắt thấy muốn chém trái bóng trong tay Raven xuống.
Khán giả đồng loạt ồ lên.
Trong nháy mắt, hai mắt Raven trợn to, chuyển động tác từ lên rổ trở thành úp rổ, đột phá qua hàng phòng ngự của Carlo, đưa bóng vào giỏ.
Pha bóng này kết hợp cùng lúc khả năng bật nhảy, năng lực giữ cân bằng và phản ứng nhanh nhạy.
Khi Raven tiếp đất rồi, giỏ bóng vẫn rung động không ngừng.
Raven nhìn về phía Nhiếp Xuyên, hất cằm, không biết là đang khiêu khích hay là đang nhắc nhở Nhiếp Xuyên không nên coi thường anh ta.
Ngụm khí nghẹn trong họng Nhiếp Xuyên cuối cùng cũng coi như đã nhả ra.
Cậu vô thức nhìn về phía Reese ở ngoài sân.
Rõ ràng Reese không vào sân, nhưng Nhiếp Xuyên lại cảm thấy sự tồn tại của anh vô cùng mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.