Mạnh Mẽ Và Vô Sỉ, Mít Ướt Gặp Bá Đạo
Chương 16: Hoa dâm bụt đo đỏ
Di Nguyễn
19/06/2021
(16)
“Hà Tiểu Thanh, mày mau tỉnh lại.”
Tiểu Ly chầm chậm mở mắt ra, trước mặt cô là gương mặt đẹp mã của Bạch gia.
Mất vài giây để định hình vị trí xung quanh. Tiểu Ly ngơ ngác đưa mắt nhìn, lát sau, mới cất tiếng hỏi:
“Chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Nhà nghỉ.”
“Cái...cái...gì?” Tiểu Ly lắp bắp. Lúc này, cô mới ý thức rằng bộ dạng của mình khêu gợi như thế nào. Áo sơ mi ướt sũng, váy bị vén lên ngang hông, trông bộ dạng cô không khác gì đang quyến rũ Bạch gia.
Bạch gia thấy bộ dạng bắt đầu đề phòng của cô thì bèn cốc đầu cô một cái, nói:
“Thay đồ rồi ra ngoài, tao để kế bên đấy.”
Lúc cửa phòng tắm khép lại, hơi thở của Bạch gia cũng đã nặng nề hơn.
Căn phòng này đúng là được thiết kế có tâm. Ghế tình yêu, còng tay tình thú vv..đều đủ cả. Đúng nhà nghỉ thăng hoa, sự thăng hoa chỉ có hai người.
Mất một lúc để Tiểu Ly thay đồ xong. Nhưng thay xong lại không dám bước ra, cô trốn ở bên trong, phân vân không biết nên làm gì.
Bạch gia ở bên ngoài bắt đầu sốt ruột, hắn đi đi lại lại đã mấy vòng, cuối cùng không nhịn nổi mà gõ cửa phòng tắm:
“Hà Tiểu Thanh, mày lại ngất à?”
“Không...không có...”
“Mau bước ra đây, tao cũng cần phải thay đồ.”
“Này, cậu hỏi nhân viên giúp tôi, xem còn bộ nào khác không? Chứ tôi ngại lắm...”
“Mày phiền phức thế làm gì? Tao cũng đâu có ăn thịt mày đâu? Tao cũng có lòng kiêu hãnh nhé!”
Cuộc đối đáp đến đây là kết thúc. Tiểu Ly cắn cắn môi, không biết nói gì thêm, đành bước ra ngoài.
Bạch gia suýt phụt máu mũi...
Thế nhưng hắn rất tự trọng mà tránh đường cho cô bước qua. Giây phút này đây, hắn cảm thấy thay vì để Hà Tiểu Thanh mặc bộ váy kia để tra tấn mình thì tốt nhất hắn nên để cô ta tự tra tấn bản thân bằng cách mặc lại bộ váy đã ướt kia. Tốt bụng với cô ta, đúng là tự làm khó mình.
Thì ra chiếc váy Tiểu Ly mặc là chiếc váy màu đỏ có xẻ sâu xuống hai bên ngực, độ dài của váy chỉ miễn cưỡng qua mông một tí, từng bước chân của cô đều khiến chiếc váy kia như có như không mà phô ra sự khêu gợi không nên có….thật sự hắn muốn nín thở.
Bạch gia cũng đã 16 tuổi, hắn đủ để hiểu hắn đang đỏ mặt vì cái gì. Thế là, hắn đỏ mặt bước vào trong, tắm nước lạnh một lúc lâu.
Lát sau, hắn choàng chiếc áo choàng tắm đi ra. Hắn đưa mắt nhìn Tiểu Ly đang quấn mấy lớp chăn ngồi trên giường, chỉ để mỗi gương mặt ngơ ngác ra nhìn hắn.
“Đợi trời bớt mưa thì tao đưa mày về. Đừng nhìn tao với ánh mắt đó, tao cũng bất đắt dĩ thôi.”
Dứt lời, hắn ngồi trên ghế tình yêu bấm điện thoại, cả hai rơi vào không khí ngượng ngừng một lúc lâu.
“Hà Tiểu Thanh, có phải mày đã từng học võ không?” Bạch gia hỏi.
“Ừm.”
“Nhưng tại sao mày yếu như sên vậy? Cả chân tay mày nữa, có ai từng học võ mà tay chân mềm yếu như mày không?”
“Với lại, từ ánh mắt của mày, tao tin chắc là tới cả đấm nhau mày cũng chưa từng thử.”
Tiểu Ly rút đầu vào chăn. Cô chỉ im lặng, ngay cả thở cũng không dám. Ban đầu cứ nghĩ là Bạch gia chỉ là một tên đầu gấu thích đánh đấm, ai ngờ hắn ta thật sự rất nhạy bén…
Trong khi cô chọn cách trốn tránh vấn đề, thì Bạch gia lại liên tục dán mắt về phía cô. Ánh mắt hắn như muốn xuyên thủng qua lớp chăn, nhìn thấu con người cô.
“Mày có thể chọn cách im lặng. Nhưng tao biết, mày chắc chắn không phải Hà Tiểu Thanh. Hôm nay mày qua mặt được người khác, nhưng có chắc ngày mai mày sẽ giữ kín được chuyện không? Tao tuy không phải người tốt đẹp gì, nhưng mày đã là đàn em của tao, tao nhất định không để mày thiệt thòi.”
“Nếu mày tin tưởng, có thể nói với tao.”
Bên ngoài, trời vẫn mưa rả rít. Tựa như tâm trạng của cô, cô cảm thấy ngày hôm nay chính là số phận đã sắp đặt, để cô gặp được Bạch gia, dù hắn có hơi thô lỗ nhưng rất đáng tin cậy. Bằng chứng là từ lúc vào nhà nghỉ đến giờ, hắn thật sự không làm gì cô.
Có đôi lúc, giữa con người có một sợi dây kết nối với nhau. Chỉ cần có duyên, thì tự khắc sợi dây ấy sẽ đưa chúng ta đến với nhau, còn nếu như không có duyên thì dù đi đến tận cùng cũng mãi không tìm được người đang giữ đầu dây bên kia.
Người con trai mới gặp lần đầu đã nhìn thấu con người cô, phải chăng chính là người mà cô luôn tìm kiếm?
Một tiếng thở dài, Tiểu Ly trả lời hắn:
“Đúng, tôi không phải là Hà Tiểu Thanh. Chúng tôi hoán đổi nhau. Chị ấy là chị gái song sinh của tôi. Còn tôi, chính là Hà Tiểu Ly.”
“Hà Tiểu Thanh, mày mau tỉnh lại.”
Tiểu Ly chầm chậm mở mắt ra, trước mặt cô là gương mặt đẹp mã của Bạch gia.
Mất vài giây để định hình vị trí xung quanh. Tiểu Ly ngơ ngác đưa mắt nhìn, lát sau, mới cất tiếng hỏi:
“Chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Nhà nghỉ.”
“Cái...cái...gì?” Tiểu Ly lắp bắp. Lúc này, cô mới ý thức rằng bộ dạng của mình khêu gợi như thế nào. Áo sơ mi ướt sũng, váy bị vén lên ngang hông, trông bộ dạng cô không khác gì đang quyến rũ Bạch gia.
Bạch gia thấy bộ dạng bắt đầu đề phòng của cô thì bèn cốc đầu cô một cái, nói:
“Thay đồ rồi ra ngoài, tao để kế bên đấy.”
Lúc cửa phòng tắm khép lại, hơi thở của Bạch gia cũng đã nặng nề hơn.
Căn phòng này đúng là được thiết kế có tâm. Ghế tình yêu, còng tay tình thú vv..đều đủ cả. Đúng nhà nghỉ thăng hoa, sự thăng hoa chỉ có hai người.
Mất một lúc để Tiểu Ly thay đồ xong. Nhưng thay xong lại không dám bước ra, cô trốn ở bên trong, phân vân không biết nên làm gì.
Bạch gia ở bên ngoài bắt đầu sốt ruột, hắn đi đi lại lại đã mấy vòng, cuối cùng không nhịn nổi mà gõ cửa phòng tắm:
“Hà Tiểu Thanh, mày lại ngất à?”
“Không...không có...”
“Mau bước ra đây, tao cũng cần phải thay đồ.”
“Này, cậu hỏi nhân viên giúp tôi, xem còn bộ nào khác không? Chứ tôi ngại lắm...”
“Mày phiền phức thế làm gì? Tao cũng đâu có ăn thịt mày đâu? Tao cũng có lòng kiêu hãnh nhé!”
Cuộc đối đáp đến đây là kết thúc. Tiểu Ly cắn cắn môi, không biết nói gì thêm, đành bước ra ngoài.
Bạch gia suýt phụt máu mũi...
Thế nhưng hắn rất tự trọng mà tránh đường cho cô bước qua. Giây phút này đây, hắn cảm thấy thay vì để Hà Tiểu Thanh mặc bộ váy kia để tra tấn mình thì tốt nhất hắn nên để cô ta tự tra tấn bản thân bằng cách mặc lại bộ váy đã ướt kia. Tốt bụng với cô ta, đúng là tự làm khó mình.
Thì ra chiếc váy Tiểu Ly mặc là chiếc váy màu đỏ có xẻ sâu xuống hai bên ngực, độ dài của váy chỉ miễn cưỡng qua mông một tí, từng bước chân của cô đều khiến chiếc váy kia như có như không mà phô ra sự khêu gợi không nên có….thật sự hắn muốn nín thở.
Bạch gia cũng đã 16 tuổi, hắn đủ để hiểu hắn đang đỏ mặt vì cái gì. Thế là, hắn đỏ mặt bước vào trong, tắm nước lạnh một lúc lâu.
Lát sau, hắn choàng chiếc áo choàng tắm đi ra. Hắn đưa mắt nhìn Tiểu Ly đang quấn mấy lớp chăn ngồi trên giường, chỉ để mỗi gương mặt ngơ ngác ra nhìn hắn.
“Đợi trời bớt mưa thì tao đưa mày về. Đừng nhìn tao với ánh mắt đó, tao cũng bất đắt dĩ thôi.”
Dứt lời, hắn ngồi trên ghế tình yêu bấm điện thoại, cả hai rơi vào không khí ngượng ngừng một lúc lâu.
“Hà Tiểu Thanh, có phải mày đã từng học võ không?” Bạch gia hỏi.
“Ừm.”
“Nhưng tại sao mày yếu như sên vậy? Cả chân tay mày nữa, có ai từng học võ mà tay chân mềm yếu như mày không?”
“Với lại, từ ánh mắt của mày, tao tin chắc là tới cả đấm nhau mày cũng chưa từng thử.”
Tiểu Ly rút đầu vào chăn. Cô chỉ im lặng, ngay cả thở cũng không dám. Ban đầu cứ nghĩ là Bạch gia chỉ là một tên đầu gấu thích đánh đấm, ai ngờ hắn ta thật sự rất nhạy bén…
Trong khi cô chọn cách trốn tránh vấn đề, thì Bạch gia lại liên tục dán mắt về phía cô. Ánh mắt hắn như muốn xuyên thủng qua lớp chăn, nhìn thấu con người cô.
“Mày có thể chọn cách im lặng. Nhưng tao biết, mày chắc chắn không phải Hà Tiểu Thanh. Hôm nay mày qua mặt được người khác, nhưng có chắc ngày mai mày sẽ giữ kín được chuyện không? Tao tuy không phải người tốt đẹp gì, nhưng mày đã là đàn em của tao, tao nhất định không để mày thiệt thòi.”
“Nếu mày tin tưởng, có thể nói với tao.”
Bên ngoài, trời vẫn mưa rả rít. Tựa như tâm trạng của cô, cô cảm thấy ngày hôm nay chính là số phận đã sắp đặt, để cô gặp được Bạch gia, dù hắn có hơi thô lỗ nhưng rất đáng tin cậy. Bằng chứng là từ lúc vào nhà nghỉ đến giờ, hắn thật sự không làm gì cô.
Có đôi lúc, giữa con người có một sợi dây kết nối với nhau. Chỉ cần có duyên, thì tự khắc sợi dây ấy sẽ đưa chúng ta đến với nhau, còn nếu như không có duyên thì dù đi đến tận cùng cũng mãi không tìm được người đang giữ đầu dây bên kia.
Người con trai mới gặp lần đầu đã nhìn thấu con người cô, phải chăng chính là người mà cô luôn tìm kiếm?
Một tiếng thở dài, Tiểu Ly trả lời hắn:
“Đúng, tôi không phải là Hà Tiểu Thanh. Chúng tôi hoán đổi nhau. Chị ấy là chị gái song sinh của tôi. Còn tôi, chính là Hà Tiểu Ly.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.