Mạnh Mẽ Và Vô Sỉ, Mít Ướt Gặp Bá Đạo
Chương 36: Rung động nho nhỏ
Di Nguyễn
25/06/2021
“Tiểu Ly, em còn đó không?”
Nghe tiếng gọi của Tiểu Thanh, Tiểu Ly như choàng tỉnh. Cô nhắm mắt lại, sau đó hít một hơi, bèn trả lời:
“Em vẫn đang nghe.”
“Ừm. Em đã quen với cuộc sống mới chưa?”
Quen à?
Quen với việc ngày nào cũng phải gặp ai đó, quen với việc hay bị ai đó trêu chọc, quen với nụ cười của ai đó.
Rung động đầu đời đơn giản lắm. Có một câu nói thế này: “Thời khắc em dành tình yêu của mình cho anh, không phải vì anh có nhà hay có xe, chỉ là ngày hôm đó nắng rất đẹp, anh mặc chiếc áo sơ mi màu em thích.”
Nhưng với Tiểu Ly, chỉ đơn giản là hôm đó cậu ấy nói sẽ không để cô thiệt thòi. Hay đơn giản hơn là ngày đó nắng rất đẹp, cô cảm thấy nụ cười của cậu ấy còn chói hơn ánh mặt trời kia.
Tình yêu của tuổi 17 ngây thơ lắm, bởi vì trong mắt chúng ta chỉ có đối phương. Chúng ta dễ dàng rung động bởi một khoảnh khắc mà ai đó vô tình cười với mình, lúc ấy chúng ta bèn đa tình nghĩ là mùa xuân đến rồi.
Chẳng cần đóa hoa màu đỏ em thích, bởi vì em chỉ thích anh. Em không cần mang đôi giày đẹp, bởi vì em muốn được anh cõng trên lưng.
Là khi chúng ta nghe được chữ ‘Yêu’, trong đầu lại nảy lên hình ảnh của người ấy.
Người ấy tên Bạch Cẩn, rất bá đạo, rất ngang ngược, nhưng rất tốt bụng.
Và, cô thích người ấy.
“Tiểu Thanh, hình như…dạo gần đây em có thích một người…”
Tiểu Ly ngập ngừng nói.
Bên kia đầu dây, Tiểu Thanh không nén nổi sự tò mò, hỏi:
“Đó là ai vậy?”
“Một người cực kỳ bá đạo, cực kỳ đáng sợ, người đó cái gì cũng tốt cả.”
Tiểu Ly cất lời, cổ họng cô như nghẹn lại.
“Người ấy cái gì cũng tốt, nhưng người ấy không tốt với mỗi em.”
Nước mắt cô bất giác lăn dài, cô nhớ đến hình ảnh Bạch gia và cô gái kia. Lại nhớ đến lời hẹn của họ sẽ gặp nhau ở Nhật Bản. Tiếp theo, trong đầu cô lại vang lên giọng nói của cô bé An Linh:
“Anh Bạch nói với bọn em anh ấy đã có người trong lòng rồi, dù thế nào anh ấy cũng sẽ không thay lòng đổi dạ.”
Ngay lúc nghe câu nói đó của An Linh, Tiểu Ly đã biết bản thân mình không có cơ hội nào rồi.
Tại sao lúc đầu cậu lại nắm lấy tay tôi? Cậu cho tôi một hy vọng nhỏ nhoi, cuối cùng lại đánh tan hy vọng đó.
Tiểu Ly ngay lúc này cũng không biết trách ai. Cô chỉ biết trách mình ngu ngốc nên dễ dàng rung động với người khác, cô chỉ biết trách mình luôn là kẻ nhu nhược yếu đuối. Vì thế, nên mới lần này đến lần khác rơi vào tổn thương. Vì cô tổn thương quá lâu, suốt ngày chỉ biết khép mình. Cô chọn cách không mở lòng với ai, để rồi không ai mở lòng với cô. Chỉ có Thanh Thanh, chị ấy đẩy cô đến cánh cửa để mở lòng ra. Còn Bạch gia lại nắm tay cô, cùng cô mở cánh cửa ấy. Thế là, cô ngây ngốc xem đó là cả bầu trời của mình.
“Tiểu Thanh, hôm nay em buồn lắm. Người ta và em còn chưa bắt đầu, nhưng em đã nghĩ đến kết thúc của bọn em rồi…”
“…”
“Ước gì chị có thể ôm em…”
Tay Tiểu Thanh xiết chặt lấy điện thoại.
Tiểu Thanh bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình, cô cho Tiểu Ly đến Bắc Kinh là đúng hay sai đây? Vốn dĩ cô muốn cho con bé một cuộc sống mới, nhưng không ngờ Tiểu Ly lại tiếp tục tổn thương. Cái con bé yếu đuối này, không biết bao giờ mới mạnh mẽ được đây?
“Được rồi, em về nhà đi.”
Tiểu Thanh nói tiếp:
“Có gì gặp rồi chúng ta nói rõ.”
Không đợi Tiểu Ly đáp, Tiểu Thanh đã tắt điện thoại, cô bước ra ngoài nhìn Đường Vân, nói:
“Hôm nay tôi có việc, chúng ta đến đây thôi.”
Đường Vân cũng nhíu mày, trả lời:
“Đúng lúc tôi cũng có việc ở Bắc Kinh. Thôi được rồi, chào nhóc.”
“Ơ, tôi cũng định đến Bắc Kinh này…”
“…”
“Trùng hợp thật…”
“Này, chú xem qua giúp tôi với, không biết tại sao hãng Air China hết suất rồi. Quái lạ, sao hôm nay lại hết suất được chứ? Có phải do mạng ở đây lag không?”
Tiểu Thanh cắn môi.
“Không lag đâu. Là tôi bao hết cả khoang đấy. ” Đường Vân xoa xoa mũi, trả lời.
Vì hắn giàu, hắn thích khoa trương thế đấy. Được không?
Tiểu Thanh bĩu môi, cô không thèm trả lời. Định bụng đặt hãng khác, ai ngờ Đường Vân rất lại bảo:
“Dù gì cả khoang cũng chỉ có tôi, nhóc có muốn đi chung không?”
Tiểu Thanh không đáp. Hẳn là cô cần?
“Trong vòng 30 phút nữa máy bay sẽ cất cánh, nhóc có thể lựa chọn tiếp tục tìm kiếm vé máy bay hoặc đi với tôi. Mà bây giờ muốn đặt vé cũng không dễ đâu.”
Đường Vân nói không phải không có lý. Bây giờ gần đến tết Trung Thu, cho nên lượng người đặt vé để về nhà cũng không phải ít. Muốn đến Bắc Kinh e là phải đợi đến ngày mai mới có thể xuất phát, nhưng bây giờ cô rất lo lắng cho Tiểu Ly. Đứa em gái nhỏ này, chứa bao giờ khiến cô yên tâm.
Và, cô cũng cảm nhận được Tiểu Ly đang rất đau lòng.
Chẳng phải chỉ là tình yêu thôi sao? Sao lại đau lòng đến thế? Vì một người con trai mà thành ra bộ dạng thế này, Tiểu Ly đúng là không có tiền đồ!
Nhất định, Tiểu Thanh sẽ không vì ai mà để bản thân mình đau lòng.
Và, đó là lời tuyên bố hùng hồn của Tiểu Thanh trước khi trái tim cô hiểu được tình yêu là gì.
Nghe tiếng gọi của Tiểu Thanh, Tiểu Ly như choàng tỉnh. Cô nhắm mắt lại, sau đó hít một hơi, bèn trả lời:
“Em vẫn đang nghe.”
“Ừm. Em đã quen với cuộc sống mới chưa?”
Quen à?
Quen với việc ngày nào cũng phải gặp ai đó, quen với việc hay bị ai đó trêu chọc, quen với nụ cười của ai đó.
Rung động đầu đời đơn giản lắm. Có một câu nói thế này: “Thời khắc em dành tình yêu của mình cho anh, không phải vì anh có nhà hay có xe, chỉ là ngày hôm đó nắng rất đẹp, anh mặc chiếc áo sơ mi màu em thích.”
Nhưng với Tiểu Ly, chỉ đơn giản là hôm đó cậu ấy nói sẽ không để cô thiệt thòi. Hay đơn giản hơn là ngày đó nắng rất đẹp, cô cảm thấy nụ cười của cậu ấy còn chói hơn ánh mặt trời kia.
Tình yêu của tuổi 17 ngây thơ lắm, bởi vì trong mắt chúng ta chỉ có đối phương. Chúng ta dễ dàng rung động bởi một khoảnh khắc mà ai đó vô tình cười với mình, lúc ấy chúng ta bèn đa tình nghĩ là mùa xuân đến rồi.
Chẳng cần đóa hoa màu đỏ em thích, bởi vì em chỉ thích anh. Em không cần mang đôi giày đẹp, bởi vì em muốn được anh cõng trên lưng.
Là khi chúng ta nghe được chữ ‘Yêu’, trong đầu lại nảy lên hình ảnh của người ấy.
Người ấy tên Bạch Cẩn, rất bá đạo, rất ngang ngược, nhưng rất tốt bụng.
Và, cô thích người ấy.
“Tiểu Thanh, hình như…dạo gần đây em có thích một người…”
Tiểu Ly ngập ngừng nói.
Bên kia đầu dây, Tiểu Thanh không nén nổi sự tò mò, hỏi:
“Đó là ai vậy?”
“Một người cực kỳ bá đạo, cực kỳ đáng sợ, người đó cái gì cũng tốt cả.”
Tiểu Ly cất lời, cổ họng cô như nghẹn lại.
“Người ấy cái gì cũng tốt, nhưng người ấy không tốt với mỗi em.”
Nước mắt cô bất giác lăn dài, cô nhớ đến hình ảnh Bạch gia và cô gái kia. Lại nhớ đến lời hẹn của họ sẽ gặp nhau ở Nhật Bản. Tiếp theo, trong đầu cô lại vang lên giọng nói của cô bé An Linh:
“Anh Bạch nói với bọn em anh ấy đã có người trong lòng rồi, dù thế nào anh ấy cũng sẽ không thay lòng đổi dạ.”
Ngay lúc nghe câu nói đó của An Linh, Tiểu Ly đã biết bản thân mình không có cơ hội nào rồi.
Tại sao lúc đầu cậu lại nắm lấy tay tôi? Cậu cho tôi một hy vọng nhỏ nhoi, cuối cùng lại đánh tan hy vọng đó.
Tiểu Ly ngay lúc này cũng không biết trách ai. Cô chỉ biết trách mình ngu ngốc nên dễ dàng rung động với người khác, cô chỉ biết trách mình luôn là kẻ nhu nhược yếu đuối. Vì thế, nên mới lần này đến lần khác rơi vào tổn thương. Vì cô tổn thương quá lâu, suốt ngày chỉ biết khép mình. Cô chọn cách không mở lòng với ai, để rồi không ai mở lòng với cô. Chỉ có Thanh Thanh, chị ấy đẩy cô đến cánh cửa để mở lòng ra. Còn Bạch gia lại nắm tay cô, cùng cô mở cánh cửa ấy. Thế là, cô ngây ngốc xem đó là cả bầu trời của mình.
“Tiểu Thanh, hôm nay em buồn lắm. Người ta và em còn chưa bắt đầu, nhưng em đã nghĩ đến kết thúc của bọn em rồi…”
“…”
“Ước gì chị có thể ôm em…”
Tay Tiểu Thanh xiết chặt lấy điện thoại.
Tiểu Thanh bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình, cô cho Tiểu Ly đến Bắc Kinh là đúng hay sai đây? Vốn dĩ cô muốn cho con bé một cuộc sống mới, nhưng không ngờ Tiểu Ly lại tiếp tục tổn thương. Cái con bé yếu đuối này, không biết bao giờ mới mạnh mẽ được đây?
“Được rồi, em về nhà đi.”
Tiểu Thanh nói tiếp:
“Có gì gặp rồi chúng ta nói rõ.”
Không đợi Tiểu Ly đáp, Tiểu Thanh đã tắt điện thoại, cô bước ra ngoài nhìn Đường Vân, nói:
“Hôm nay tôi có việc, chúng ta đến đây thôi.”
Đường Vân cũng nhíu mày, trả lời:
“Đúng lúc tôi cũng có việc ở Bắc Kinh. Thôi được rồi, chào nhóc.”
“Ơ, tôi cũng định đến Bắc Kinh này…”
“…”
“Trùng hợp thật…”
“Này, chú xem qua giúp tôi với, không biết tại sao hãng Air China hết suất rồi. Quái lạ, sao hôm nay lại hết suất được chứ? Có phải do mạng ở đây lag không?”
Tiểu Thanh cắn môi.
“Không lag đâu. Là tôi bao hết cả khoang đấy. ” Đường Vân xoa xoa mũi, trả lời.
Vì hắn giàu, hắn thích khoa trương thế đấy. Được không?
Tiểu Thanh bĩu môi, cô không thèm trả lời. Định bụng đặt hãng khác, ai ngờ Đường Vân rất lại bảo:
“Dù gì cả khoang cũng chỉ có tôi, nhóc có muốn đi chung không?”
Tiểu Thanh không đáp. Hẳn là cô cần?
“Trong vòng 30 phút nữa máy bay sẽ cất cánh, nhóc có thể lựa chọn tiếp tục tìm kiếm vé máy bay hoặc đi với tôi. Mà bây giờ muốn đặt vé cũng không dễ đâu.”
Đường Vân nói không phải không có lý. Bây giờ gần đến tết Trung Thu, cho nên lượng người đặt vé để về nhà cũng không phải ít. Muốn đến Bắc Kinh e là phải đợi đến ngày mai mới có thể xuất phát, nhưng bây giờ cô rất lo lắng cho Tiểu Ly. Đứa em gái nhỏ này, chứa bao giờ khiến cô yên tâm.
Và, cô cũng cảm nhận được Tiểu Ly đang rất đau lòng.
Chẳng phải chỉ là tình yêu thôi sao? Sao lại đau lòng đến thế? Vì một người con trai mà thành ra bộ dạng thế này, Tiểu Ly đúng là không có tiền đồ!
Nhất định, Tiểu Thanh sẽ không vì ai mà để bản thân mình đau lòng.
Và, đó là lời tuyên bố hùng hồn của Tiểu Thanh trước khi trái tim cô hiểu được tình yêu là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.