Chương 907: Ấm áp mà hắn tạo nên (7)
Diệp Phi Dạ
26/07/2017
Hơn một năm không về nước, sau khi trở lại liền phải tiếp rất nhiều bạn bè mấy ngày không xong.
Mỗi ngày kết thúc là hắn đã cùng bạn bè đi mấy tăng, sau đó cuối cùng chật vật ở vàng son lộng lẫy xong, lại đến câu lạc bộ kinh thành chơi mạc chược.
Lục Bán Thành rất mệt mỏi, nhưng hắn vẫn có thể ngồi trước bàn mạc chược làm cho không khí trở nên sôi nổi.
Không biết có phải thật sự là “Đen tình đỏ bạc” không, đêm nay Lục Bán Thành đánh đâu liền thắng đó.
“Lục tổng hạ thủ lưu tình, lại thắng nữa sao đêm may mấy người chúng tôi đều tán gia bại sản vì anh rồi!’ Trương tổng ngồi đối diện Lục Bán Thành uất ức cười khổ.
Lục Bán Thành cười yếu ớt không lên tiếng, mãi đến khi kết thúc một trận bắt đầu một trận mới, đến lượt hắn đổ xí ngầu, điện thoại trong túi bỗng nhiên có âm báo, hắn phản xạ có điều kiện để xí ngầu xuống, sau đó nói “Xin lỗi.” liền móc điện thoại di động từ trong túi ra, đồng hồ báo ba giờ sáng, hắn liền mở điện thoại ra gừi truyện cười mà hắn đã chuẩn bị từ trước gửi lên game cho Hứa Ôn Noãn.
“Hơn nửa đêm, điện thoại của Lục tổng còn có chuông báo thức sao?” Dịch tổng ngồi bên tay trái hắn tò mò hỏi.
Lục Bán Thành bình tĩnh cụp mí mắt, không nói gì, cất điện thoại di động, cầm xúc xắc ném lấy điểm.
Mọi người thấy Lục Bán Thành không có ý trả lời, liền không hỏi nữa, cho đến khi hắn nói là người bên Mỹ gửi tin nhắn qua, mới tiếp tục đánh bài.
Trên bàn mạc chược rất nhanh trở lại bình thường như lúc đầu, mọi người vừa đánh bài lại vừa nói chuyện trời nam bể bắc.
Có thể là nói quá lại nên không còn đề tài gì để nói, cuối cùng vòng vòng vèo vèo lại nói về chuyện tình cảm.
Người khơi mào trước vẫn là người ngồi đối diện Lục Bán Thành: “Hồi trước tôi nhìn thấy mối tình đầu của mình lần đầu tiên đến nay cũng đã là 20 năm, trong đám cưới của một người bạn vô tình gặp cô ấy.”
“Rồi động lòng sao?” Người ngồi bên phải Lục Bán Thành lại hỏi.
“Động lòng, đúng là không thể nào tin được, chính là có chút tình cảm, nhận ra đó chính là người tôi đã theo đuổi suốt những năm trung học.”
“Ôi, những năm đó trôi qua thật là nhanh, nhưng tình yêu thì càng ngày càng trôi xa.” Người ngồi bên phải Lục Bán Thành nói như nhà thơ vậy, nhưng cuối cùng hắn vẫn làm doanh nhân, nhưng nói đi nói lại, vẫn có tâm hồn thi nhân, cuối cùng còn cảm khái một câu: “Có lúc tôi còn tự hỏi tình yêu là gì chứ?”
Họ nói chuyện càng ngày càng có hứng, có người nói đến tình sử của mình, còn có người thì nuối tiếc vì đã từng bỏ qua tình yêu, Lục Bán Thành vẫn không nói gì, chỉ chăm chú đánh bài, thỉnh thoảng lại dừng một hồi.
Tình yêu là cái gì chứ, nhưng hắn biết, thật sự yêu một người, khi nói đến tình yêu, trong đầu hắn lại hiện ra hình bóng của cô ngay lập tức.
Nghĩ đến cô, có những chuyện xưa hắn không muốn nói, lại bỗng nhiên mất hứng không thể tập trung, đánh xong ván đó liền tìm đường lui.
Từ Câu lạc bộ Kinh thành đi ra lúc đứng ven đường, Lục Bán Thành không nhanh chóng lên xe mà đứng hút một điếu thuốc.
Có thể là những câu nói kia đã làm ảnh hưởng đến hắn, lúc hắn hút thuốc, lại móc điện thoại di động ra.
Mỗi ngày kết thúc là hắn đã cùng bạn bè đi mấy tăng, sau đó cuối cùng chật vật ở vàng son lộng lẫy xong, lại đến câu lạc bộ kinh thành chơi mạc chược.
Lục Bán Thành rất mệt mỏi, nhưng hắn vẫn có thể ngồi trước bàn mạc chược làm cho không khí trở nên sôi nổi.
Không biết có phải thật sự là “Đen tình đỏ bạc” không, đêm nay Lục Bán Thành đánh đâu liền thắng đó.
“Lục tổng hạ thủ lưu tình, lại thắng nữa sao đêm may mấy người chúng tôi đều tán gia bại sản vì anh rồi!’ Trương tổng ngồi đối diện Lục Bán Thành uất ức cười khổ.
Lục Bán Thành cười yếu ớt không lên tiếng, mãi đến khi kết thúc một trận bắt đầu một trận mới, đến lượt hắn đổ xí ngầu, điện thoại trong túi bỗng nhiên có âm báo, hắn phản xạ có điều kiện để xí ngầu xuống, sau đó nói “Xin lỗi.” liền móc điện thoại di động từ trong túi ra, đồng hồ báo ba giờ sáng, hắn liền mở điện thoại ra gừi truyện cười mà hắn đã chuẩn bị từ trước gửi lên game cho Hứa Ôn Noãn.
“Hơn nửa đêm, điện thoại của Lục tổng còn có chuông báo thức sao?” Dịch tổng ngồi bên tay trái hắn tò mò hỏi.
Lục Bán Thành bình tĩnh cụp mí mắt, không nói gì, cất điện thoại di động, cầm xúc xắc ném lấy điểm.
Mọi người thấy Lục Bán Thành không có ý trả lời, liền không hỏi nữa, cho đến khi hắn nói là người bên Mỹ gửi tin nhắn qua, mới tiếp tục đánh bài.
Trên bàn mạc chược rất nhanh trở lại bình thường như lúc đầu, mọi người vừa đánh bài lại vừa nói chuyện trời nam bể bắc.
Có thể là nói quá lại nên không còn đề tài gì để nói, cuối cùng vòng vòng vèo vèo lại nói về chuyện tình cảm.
Người khơi mào trước vẫn là người ngồi đối diện Lục Bán Thành: “Hồi trước tôi nhìn thấy mối tình đầu của mình lần đầu tiên đến nay cũng đã là 20 năm, trong đám cưới của một người bạn vô tình gặp cô ấy.”
“Rồi động lòng sao?” Người ngồi bên phải Lục Bán Thành lại hỏi.
“Động lòng, đúng là không thể nào tin được, chính là có chút tình cảm, nhận ra đó chính là người tôi đã theo đuổi suốt những năm trung học.”
“Ôi, những năm đó trôi qua thật là nhanh, nhưng tình yêu thì càng ngày càng trôi xa.” Người ngồi bên phải Lục Bán Thành nói như nhà thơ vậy, nhưng cuối cùng hắn vẫn làm doanh nhân, nhưng nói đi nói lại, vẫn có tâm hồn thi nhân, cuối cùng còn cảm khái một câu: “Có lúc tôi còn tự hỏi tình yêu là gì chứ?”
Họ nói chuyện càng ngày càng có hứng, có người nói đến tình sử của mình, còn có người thì nuối tiếc vì đã từng bỏ qua tình yêu, Lục Bán Thành vẫn không nói gì, chỉ chăm chú đánh bài, thỉnh thoảng lại dừng một hồi.
Tình yêu là cái gì chứ, nhưng hắn biết, thật sự yêu một người, khi nói đến tình yêu, trong đầu hắn lại hiện ra hình bóng của cô ngay lập tức.
Nghĩ đến cô, có những chuyện xưa hắn không muốn nói, lại bỗng nhiên mất hứng không thể tập trung, đánh xong ván đó liền tìm đường lui.
Từ Câu lạc bộ Kinh thành đi ra lúc đứng ven đường, Lục Bán Thành không nhanh chóng lên xe mà đứng hút một điếu thuốc.
Có thể là những câu nói kia đã làm ảnh hưởng đến hắn, lúc hắn hút thuốc, lại móc điện thoại di động ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.