Chương 558: Bất ngờ mang thai (8)
Diệp Phi Dạ
14/03/2017
Tần Chỉ Ái chỉ kịp nhìn ánh dao vung lên, sau đó cũng cảm nhận được một lực ác liệt từ trên giáng xuống.
Lòng của cô, lập tức lại phản xạ có điều kiện hét lên một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, ngừng thở, chờ cơn đau thấu xương đến.
Nhưng mà con dao kia còn cách đầu của cô 10 cm, đã bị một giá đỡ máy chụp hình ngăn lại.
Sau đó “Ầm” một tiếng, sau đó lại là một tiếng kêu thảm thiết.
Tần Chỉ Ái run mi mắt hai lần, mới dám mở mắt nhìn người đàn ông kia, ông ta đang lăn lộn trên mặt đất, che ngực, rên rỉ: “Ai da ai u.”
Tần Chỉ Ái quá sợ hãi, phía sau toát một tầng mồ hôi lạnh, cô thở dốc từng ngụm từng ngụm một lúc lâu mới nháy mắt một cái, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Đáy mắt của cô đầy kinh hoàng, trên mặt vẫn còn dấu vết của sự sợ hãi không thôi, nhìn Cố Dư Sinh mà mềm nhũn, cả người hắn vẫn còn tràn ngập sát khí nhưng âm thanh lại dịu dàng mở miệng: “Được rồi, không sao rồi, đừng sợ…”
Chỉ những chữ đơn giản như vậy, trong nháy mắt cô liền đong đầy nước, cô giống như muốn tìm chỗ dựa, đưa tay bắt lấy tay hắn.
Lòng bàn tay của hắn đụng đến lòng bàn tay mềm mại của cô, cả người cứng đờ một hồi, liền cúi người đối mặt với cô.
Hắn vừa định đưa tay ra, xoa xoa tóc cô một chút, ánh mắt hắn lại bị ánh mắt sưng đỏ của cô hấp dẫn.
Hắn nhíu mày, ngón tay vốn định xoa đầu cô lại chạm vào hai gò má của cô.
Hắn không dùng lực, nhưng cô vẫn đau đến nỗi run lên, đáy mắt hắn nhất thời lại đằng đằng sát khí hỏi: “Ai đánh?”
Cô biết ánh mắt thô bạo của hắn lúc này không phải là đối với cô mà là những người kia, nhưng nghe giọng nói của hắn như vậy nên khiến cô lại càng sợ hãi.
Cô cắn cắn môi, không lên tiếng, lông mi lại run rẩy.
Hắn nhìn thấu sợ hãi của cô, cũng biết câu hỏi lúc nãy của mình đã làm cô sợ rồi, liền hạ giọng, nói: “Đừng sợ, anh không có tức giận với em…”
Hắn sờ sờ mái tóc của cô, cử động dịu dàng đầy cưng chiều: “Em nói cho anh biết, ai đánh em, anh giúp em trả thù…”
Hắn sợ cô không nói, vừa ngọt ngào vừa lên tiếng dụ dỗ: “Chỉ cho anh biết, được không?”
Giọng nói của hắn dịu dàng như vậy, từng chút từng chút khiến cô mềm lòng.
Cô nhấc mắt, nhìn một vòng những người đang nằm trên đất, sau đó giơ tay lên chỉ vào người lúc nãy đã xé quần áo của cô: “Hắn…”
Bởi vì lúc đó quá bất lực, quá tuyệt vọng, lúc này có người che chở cho cô, cô cũng không để ý giới hạn của hắn và cô nữa, cũng không phải làm nũng, chỉ nói một chữ như vậy liền vỡ òa: “Hắn muốn cởi quần áo của em, em không cho nên đạp phải hắn…”
Lại nhìn tới người cô lúc này, Cố Dư Sinh không hận không thể lập tức đứng lên giẫm vào hai tay của tên khốn đó.
Nhưng sau khi nghe tiếng nói điềm đạm đáng yêu của cô, hắn lại nhẫn nhịn kích động trong lòng, dịu dàng nhìn cô nói.
Lòng của cô, lập tức lại phản xạ có điều kiện hét lên một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, ngừng thở, chờ cơn đau thấu xương đến.
Nhưng mà con dao kia còn cách đầu của cô 10 cm, đã bị một giá đỡ máy chụp hình ngăn lại.
Sau đó “Ầm” một tiếng, sau đó lại là một tiếng kêu thảm thiết.
Tần Chỉ Ái run mi mắt hai lần, mới dám mở mắt nhìn người đàn ông kia, ông ta đang lăn lộn trên mặt đất, che ngực, rên rỉ: “Ai da ai u.”
Tần Chỉ Ái quá sợ hãi, phía sau toát một tầng mồ hôi lạnh, cô thở dốc từng ngụm từng ngụm một lúc lâu mới nháy mắt một cái, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Đáy mắt của cô đầy kinh hoàng, trên mặt vẫn còn dấu vết của sự sợ hãi không thôi, nhìn Cố Dư Sinh mà mềm nhũn, cả người hắn vẫn còn tràn ngập sát khí nhưng âm thanh lại dịu dàng mở miệng: “Được rồi, không sao rồi, đừng sợ…”
Chỉ những chữ đơn giản như vậy, trong nháy mắt cô liền đong đầy nước, cô giống như muốn tìm chỗ dựa, đưa tay bắt lấy tay hắn.
Lòng bàn tay của hắn đụng đến lòng bàn tay mềm mại của cô, cả người cứng đờ một hồi, liền cúi người đối mặt với cô.
Hắn vừa định đưa tay ra, xoa xoa tóc cô một chút, ánh mắt hắn lại bị ánh mắt sưng đỏ của cô hấp dẫn.
Hắn nhíu mày, ngón tay vốn định xoa đầu cô lại chạm vào hai gò má của cô.
Hắn không dùng lực, nhưng cô vẫn đau đến nỗi run lên, đáy mắt hắn nhất thời lại đằng đằng sát khí hỏi: “Ai đánh?”
Cô biết ánh mắt thô bạo của hắn lúc này không phải là đối với cô mà là những người kia, nhưng nghe giọng nói của hắn như vậy nên khiến cô lại càng sợ hãi.
Cô cắn cắn môi, không lên tiếng, lông mi lại run rẩy.
Hắn nhìn thấu sợ hãi của cô, cũng biết câu hỏi lúc nãy của mình đã làm cô sợ rồi, liền hạ giọng, nói: “Đừng sợ, anh không có tức giận với em…”
Hắn sờ sờ mái tóc của cô, cử động dịu dàng đầy cưng chiều: “Em nói cho anh biết, ai đánh em, anh giúp em trả thù…”
Hắn sợ cô không nói, vừa ngọt ngào vừa lên tiếng dụ dỗ: “Chỉ cho anh biết, được không?”
Giọng nói của hắn dịu dàng như vậy, từng chút từng chút khiến cô mềm lòng.
Cô nhấc mắt, nhìn một vòng những người đang nằm trên đất, sau đó giơ tay lên chỉ vào người lúc nãy đã xé quần áo của cô: “Hắn…”
Bởi vì lúc đó quá bất lực, quá tuyệt vọng, lúc này có người che chở cho cô, cô cũng không để ý giới hạn của hắn và cô nữa, cũng không phải làm nũng, chỉ nói một chữ như vậy liền vỡ òa: “Hắn muốn cởi quần áo của em, em không cho nên đạp phải hắn…”
Lại nhìn tới người cô lúc này, Cố Dư Sinh không hận không thể lập tức đứng lên giẫm vào hai tay của tên khốn đó.
Nhưng sau khi nghe tiếng nói điềm đạm đáng yêu của cô, hắn lại nhẫn nhịn kích động trong lòng, dịu dàng nhìn cô nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.