Chương 861: Cô cũng cút cho tôi (4)
Diệp Phi Dạ
03/07/2017
Hắn một tay chống cạnh cửa sổ, một tay lái xe, nhìn thẳng về phía
trước, lúc người phụ nữ kia nói gì đó với hắn, hắn sẽ hơi nghiêng đầu
nhìn cô một cái, sau đó cũng sẽ trả lời người phụ nữ kia vài câu.
Lúc xe sắp xẹt qua Hứa Ôn Noãn, hình như Lục Bán Thành phát hiện ra cô đứng ven đường, cũng quay qua nhìn cô.
Bởi vì xe đang chạy, cách đó cũng khá xa cho nên Hứa Ôn Noãn không thể nhìn thấy rõ ánh mắt của Lục Bán Thành, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn cô có chút lạnh lùng.
Có điều rất nhanh, hắn sẽ lại thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn về người phụ nữ đang ngồi cạnh hắn, trong đáy mắt lại có ý cười ôn hòa mà khiêm tốn.
Mãi đến khi xe của Lục Bán Thành lái đi rất xa, rất xa, Hứa Ôn Noãn mới giơ cánh tay lên, vẫy hai lần, mới có thể bắt được một chiếc taxi, chui vào.
Phía trước đúng lúc là đèn xanh đèn đỏ, taxi còn chưa đi được năm mươi mét đã phải dừng lại.
Hứa Ôn Noãn ngồi sau xe nên có chút rảnh rỗi nhìn ngoài cửa xe một chút, sau đó cô nhìn qua kính chiếu hậu, lại nhìn thấy Lý tổng say loạng chà loạng choạng từ Cẩm Viên đi ra.
Có vẻ như hắn đã uống say như chết, đi đứng đều không vững, phải nhờ trợ lý của hắn đỡ, không thì không biết hắn đã ngã bao nhiêu lần nữa.
Còn chưa đi đến ven đường, Lý tổng liền dựa vào gốc cây, nôn còn nghiêm trọng hơn hai lần trước cô nôn, thân thể còn co quắp lại, như thật sự rất khó chịu.
Hứa Ôn Noãn lên taxi, cách Cẩm Viên không xa, nên cô có thể nghe thoang thoáng bên ngoài đang nói gì.
“Tổng giám đốc, anh có ổn không?” trợ lý của Lý tổng vừa vuốt lưng hắn vừa hỏi.
Lý tổng làm gì có thời gian trả lời, chỉ có thể phun ra nôn ra, bỗng nhiên trợ lý liền gọi khẽ: “Tổng giám, sao người lại hộc máu? Bây giờ tôi đưa ngài đến bệnh viện…”
Hộc máu?
Hứa Ôn Noãn còn chưa phản ứng lại, đèn đỏ đã đổi thành đèn xanh, bác tài lái xe đi, rất nhanh, tiếng nói của trợ lý của Lý tổng cũng biến mất sau lưng cô.
Lý tổng sao lại có thể uống nhiều rượu đến nỗi hộc máu? Là vì ký được hợp đồng với Lục thị rồi nên vui mừng đến nỗi như vậy sao?
Hứa Ôn Noãn lăn lộn nghĩ trong lòng một hồi, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, không suy nghĩ lung tung nữa.
. . . . .
Đến dưới lầu nhà của Lục Bán Thành, Hứa Ôn Noãn xuống xe, trả tiền, mới đi vào.
Từ thang máy đi ra, Hứa Ôn Noãn lảo đảo đi đến trước cửa, mở mật khẩu cửa nhà xong, liền mở cửa, nhẹ nhàng đi vào.
Cô đá giày cao gót, quẳng túi đeo bên mình lên tủ giày, sau đó liền mang dép lê đi về phía nhà bếp.
Cách cửa nhà bếp chừng hai mét, Hứa Ôn Noãn lại nghe thấy tiếng nói mềm mại đáng yêu truyền từ trong nhà bếp ra: “Lục tổng, café của anh phải thêm đường nâu đúng không? Thêm bao nhiêu? Hay là tôi để một ít vào ly của anh trước, sau đó nếu như vẫn chưa vừa thì tôi sẽ đổ thêm vào có được không?”
Bước chân của Hứa Ôn Noãn đột nhiên dừng lại, qua cửa nhà bếp, cô có thể nhìn thấy Lục Bán Thành đang đứng tựa lên bàn ăn, cúi đầu đang nhìn điện thoại di động, mà cô gái kia lại đang đứng bên bàn nước ngọt ngào hỏi hắn uống thế nào để pha café.
Hắn tất nhiên là phải đưa cô ấy về căn hộ của hắn mà uống café chứ…
Lúc xe sắp xẹt qua Hứa Ôn Noãn, hình như Lục Bán Thành phát hiện ra cô đứng ven đường, cũng quay qua nhìn cô.
Bởi vì xe đang chạy, cách đó cũng khá xa cho nên Hứa Ôn Noãn không thể nhìn thấy rõ ánh mắt của Lục Bán Thành, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn cô có chút lạnh lùng.
Có điều rất nhanh, hắn sẽ lại thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn về người phụ nữ đang ngồi cạnh hắn, trong đáy mắt lại có ý cười ôn hòa mà khiêm tốn.
Mãi đến khi xe của Lục Bán Thành lái đi rất xa, rất xa, Hứa Ôn Noãn mới giơ cánh tay lên, vẫy hai lần, mới có thể bắt được một chiếc taxi, chui vào.
Phía trước đúng lúc là đèn xanh đèn đỏ, taxi còn chưa đi được năm mươi mét đã phải dừng lại.
Hứa Ôn Noãn ngồi sau xe nên có chút rảnh rỗi nhìn ngoài cửa xe một chút, sau đó cô nhìn qua kính chiếu hậu, lại nhìn thấy Lý tổng say loạng chà loạng choạng từ Cẩm Viên đi ra.
Có vẻ như hắn đã uống say như chết, đi đứng đều không vững, phải nhờ trợ lý của hắn đỡ, không thì không biết hắn đã ngã bao nhiêu lần nữa.
Còn chưa đi đến ven đường, Lý tổng liền dựa vào gốc cây, nôn còn nghiêm trọng hơn hai lần trước cô nôn, thân thể còn co quắp lại, như thật sự rất khó chịu.
Hứa Ôn Noãn lên taxi, cách Cẩm Viên không xa, nên cô có thể nghe thoang thoáng bên ngoài đang nói gì.
“Tổng giám đốc, anh có ổn không?” trợ lý của Lý tổng vừa vuốt lưng hắn vừa hỏi.
Lý tổng làm gì có thời gian trả lời, chỉ có thể phun ra nôn ra, bỗng nhiên trợ lý liền gọi khẽ: “Tổng giám, sao người lại hộc máu? Bây giờ tôi đưa ngài đến bệnh viện…”
Hộc máu?
Hứa Ôn Noãn còn chưa phản ứng lại, đèn đỏ đã đổi thành đèn xanh, bác tài lái xe đi, rất nhanh, tiếng nói của trợ lý của Lý tổng cũng biến mất sau lưng cô.
Lý tổng sao lại có thể uống nhiều rượu đến nỗi hộc máu? Là vì ký được hợp đồng với Lục thị rồi nên vui mừng đến nỗi như vậy sao?
Hứa Ôn Noãn lăn lộn nghĩ trong lòng một hồi, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, không suy nghĩ lung tung nữa.
. . . . .
Đến dưới lầu nhà của Lục Bán Thành, Hứa Ôn Noãn xuống xe, trả tiền, mới đi vào.
Từ thang máy đi ra, Hứa Ôn Noãn lảo đảo đi đến trước cửa, mở mật khẩu cửa nhà xong, liền mở cửa, nhẹ nhàng đi vào.
Cô đá giày cao gót, quẳng túi đeo bên mình lên tủ giày, sau đó liền mang dép lê đi về phía nhà bếp.
Cách cửa nhà bếp chừng hai mét, Hứa Ôn Noãn lại nghe thấy tiếng nói mềm mại đáng yêu truyền từ trong nhà bếp ra: “Lục tổng, café của anh phải thêm đường nâu đúng không? Thêm bao nhiêu? Hay là tôi để một ít vào ly của anh trước, sau đó nếu như vẫn chưa vừa thì tôi sẽ đổ thêm vào có được không?”
Bước chân của Hứa Ôn Noãn đột nhiên dừng lại, qua cửa nhà bếp, cô có thể nhìn thấy Lục Bán Thành đang đứng tựa lên bàn ăn, cúi đầu đang nhìn điện thoại di động, mà cô gái kia lại đang đứng bên bàn nước ngọt ngào hỏi hắn uống thế nào để pha café.
Hắn tất nhiên là phải đưa cô ấy về căn hộ của hắn mà uống café chứ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.