Chương 57: có thể rời bao xa liền rời bấy xa (7)
Diệp Phi Dạ
22/11/2016
Chương 57: có thể rời bao xa liền rời bấy xa (7)
"Còn nữa, nếu tôi nhớ không lầm, trước khi Tiểu Khấu đi, có nói cho cô biết, cô chỉ cần chăm sóc tốt cho lão tiên sinh bên kia là được, còn Cố Dư Sinh ở bên này, tốt nhất là cô không cần đụng vào.
Nghe đến đó, Tần Chỉ Ái đã hiểu được.
Hôm nay Chu Tịnh đến bệnh viện, nhìn thấy Cố Dư Sinh, hẳn là cô ta sợ cô và Cố Dư Sinh xảy ra quan hệ, ảnh hưởng đến vị trí bà xã Cố của Lương Đậu Khấu.
"Cô hiểu lầm rồi, hôm nay là sinh nhật của Cố lão tiên sinh, lúc tôi và Cố tiên sinh đi dự lễ, thì lại xuất hiện tai nạn xe cộ, là tôi cứu anh ta." Tần Chỉ Ái nói thẳng trọng điểm.
Chu Tịnh gật đầu, "À" một tiếng, qua một lát, quay đầu về phía Tần Chỉ Ái cười một tiếng: "Tôi cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn tỉnh ngộ cô thôi, cô đừng quên ước hẹn lúc trước của chúng ta, cũng đừng quên nhà cô từng vay nặng lãi, từng tháng đều cần phải lấy tiền từ chỗ tôi và Tiểu Khấu."
Lời Chu Tịnh nói xem như dịu dàng mềm mỏng, nhưng Tần Chỉ Ái biết, kì thực giữa những hàng chữ ấy tất cả đều như muốn cảnh cáo cô.
Nếu thật sự cô và Cố Dư Sinh có xảy ra quan hệ gì, thì như vậy cô cũng đừng mong có thể cầm được tiền trong tay cô ta và Lương Đậu Khấu.
Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái hơi run run một chút, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu một cái: "Tôi biết."
Ngừng một chút, Tần Chỉ Ái lại mở miệng: "Nếu không có việc gì, thì tôi xuống xe trước."
"Được, gặp lại."
"Gặp lại." Tần Chỉ Ái đóng cửa xe, không đợi Chu Tịnh lái xe đi, thì đã xoay thẳng người bước vào trong vườn biệt thự của Cố Dư Sinh.
-
Cả đêm phập phồng, hơn nữa trên người còn có vết thương, khiến cho toàn người Tần Chỉ Ái hoàn toàn vô lực, lúc trở lại phòng, bởi vì không thể tắm rửa, cô uống xong thuốc bệnh viện kê, rồi ngã đầu nằm ở trên giường, ngủ miên man.
Mệng vết thương ở trên người, vào lúc nửa đêm lại đau đến lợi hại, Tần Chỉ Ái đang ngủ say không muốn dậy, hết tỉnh lại ngủ, đi tới đi lui chuyển vài thứ, đợi gần nửa đêm đến sáng, rốt cục cô mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, ở trong mộng, cô mơ thấy ký ức ngày xưa.
. . . . . .
Có câu nói như thế nào đây?
Có bao nhiêu chờ mong, cũng có rất nhiều thất vọng.
Tần Chỉ Ái nghĩ rằng, những lời này tuyệt đối không hề giả.
Cô và Cố Dư Sinh hẹn nhau ngày đi xem phim, là một cuối tuần, cũng là một buổi chiều mùa hè oi bức.
Ứơc hẹn vào lúc ba giờ chiều, Tần Chỉ Ái canh giờ ra cửa, đó là lúc trưa hè oi bức.
Lúc cô lên tàu điện giao thông công cộng, chỉ tốn bốn mươi lăm phút, cách thời gian hẹn với Cố Dư Sinh, còn một giờ mười lăm phút.
Không có phiếu của rạp chiếu phim, cho nên cô không đi vào được, cô không khẳng định là Cố Dư Sinh có muốn xem phim hay không, cho nên đi tìm một chỗ râm mát chờ.
Vô cùng khờ dại, một thân mồ hôi trên người, nhưng cô không có một chút nào cảm thấy khó chịu, trái lại, thời gian càng ngày càng gần đến ba giờ, trái tim trong cơ thể cô, cũng càng ngày càng nảy lên, càng ngày càng khẩn trương, thậm chí cách hai mươi lăm mươi phút, cô nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy được Cố Dư Sinh, cả khuôn mặt bỗng chốc đều đỏ lên.
"Còn nữa, nếu tôi nhớ không lầm, trước khi Tiểu Khấu đi, có nói cho cô biết, cô chỉ cần chăm sóc tốt cho lão tiên sinh bên kia là được, còn Cố Dư Sinh ở bên này, tốt nhất là cô không cần đụng vào.
Nghe đến đó, Tần Chỉ Ái đã hiểu được.
Hôm nay Chu Tịnh đến bệnh viện, nhìn thấy Cố Dư Sinh, hẳn là cô ta sợ cô và Cố Dư Sinh xảy ra quan hệ, ảnh hưởng đến vị trí bà xã Cố của Lương Đậu Khấu.
"Cô hiểu lầm rồi, hôm nay là sinh nhật của Cố lão tiên sinh, lúc tôi và Cố tiên sinh đi dự lễ, thì lại xuất hiện tai nạn xe cộ, là tôi cứu anh ta." Tần Chỉ Ái nói thẳng trọng điểm.
Chu Tịnh gật đầu, "À" một tiếng, qua một lát, quay đầu về phía Tần Chỉ Ái cười một tiếng: "Tôi cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn tỉnh ngộ cô thôi, cô đừng quên ước hẹn lúc trước của chúng ta, cũng đừng quên nhà cô từng vay nặng lãi, từng tháng đều cần phải lấy tiền từ chỗ tôi và Tiểu Khấu."
Lời Chu Tịnh nói xem như dịu dàng mềm mỏng, nhưng Tần Chỉ Ái biết, kì thực giữa những hàng chữ ấy tất cả đều như muốn cảnh cáo cô.
Nếu thật sự cô và Cố Dư Sinh có xảy ra quan hệ gì, thì như vậy cô cũng đừng mong có thể cầm được tiền trong tay cô ta và Lương Đậu Khấu.
Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái hơi run run một chút, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu một cái: "Tôi biết."
Ngừng một chút, Tần Chỉ Ái lại mở miệng: "Nếu không có việc gì, thì tôi xuống xe trước."
"Được, gặp lại."
"Gặp lại." Tần Chỉ Ái đóng cửa xe, không đợi Chu Tịnh lái xe đi, thì đã xoay thẳng người bước vào trong vườn biệt thự của Cố Dư Sinh.
-
Cả đêm phập phồng, hơn nữa trên người còn có vết thương, khiến cho toàn người Tần Chỉ Ái hoàn toàn vô lực, lúc trở lại phòng, bởi vì không thể tắm rửa, cô uống xong thuốc bệnh viện kê, rồi ngã đầu nằm ở trên giường, ngủ miên man.
Mệng vết thương ở trên người, vào lúc nửa đêm lại đau đến lợi hại, Tần Chỉ Ái đang ngủ say không muốn dậy, hết tỉnh lại ngủ, đi tới đi lui chuyển vài thứ, đợi gần nửa đêm đến sáng, rốt cục cô mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, ở trong mộng, cô mơ thấy ký ức ngày xưa.
. . . . . .
Có câu nói như thế nào đây?
Có bao nhiêu chờ mong, cũng có rất nhiều thất vọng.
Tần Chỉ Ái nghĩ rằng, những lời này tuyệt đối không hề giả.
Cô và Cố Dư Sinh hẹn nhau ngày đi xem phim, là một cuối tuần, cũng là một buổi chiều mùa hè oi bức.
Ứơc hẹn vào lúc ba giờ chiều, Tần Chỉ Ái canh giờ ra cửa, đó là lúc trưa hè oi bức.
Lúc cô lên tàu điện giao thông công cộng, chỉ tốn bốn mươi lăm phút, cách thời gian hẹn với Cố Dư Sinh, còn một giờ mười lăm phút.
Không có phiếu của rạp chiếu phim, cho nên cô không đi vào được, cô không khẳng định là Cố Dư Sinh có muốn xem phim hay không, cho nên đi tìm một chỗ râm mát chờ.
Vô cùng khờ dại, một thân mồ hôi trên người, nhưng cô không có một chút nào cảm thấy khó chịu, trái lại, thời gian càng ngày càng gần đến ba giờ, trái tim trong cơ thể cô, cũng càng ngày càng nảy lên, càng ngày càng khẩn trương, thậm chí cách hai mươi lăm mươi phút, cô nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy được Cố Dư Sinh, cả khuôn mặt bỗng chốc đều đỏ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.