Chương 1048: Đi theo anh, được không? (8)
Diệp Phi Dạ
04/10/2017
Vẫn chờ đến khi cửa phòng
ngủ đóng lại, trong phòng chỉ còn một mình cô, Tô Tình mới thở phào nhẹ
nhõm, ngẩng đầu nhìn túi mà Tần Gia Ngôn xách vào.
Trong túi chính là một cái váy mới tinh, còn có quần áo trong mà tối qua cô bị cởi ra.
Quần áo còn có một mùi thơm nhàn nhạt, Tô Tình nghĩ, có thể là sáng nay Tần Gia Ngôn đã thức dậy sớm, giúp cô hong khô rồi.
Mùi thơm này rất quen, đó là mùi rất phổ biến của xà phòng được dùng ở các tiệm giặt ủi, năm đó lúc cô và Tần Gia Ngôn yêu nhau, trên người của hắn cứ tỏa ra mùi thơm thoang thoảng này, không ngờ nhiều năm như vậy, hắn dù có dùng hàng hiệu, vẫn chỉ đến tiệm giặt ủi đó.
Đầu ngón tay Tô Tình vuốt lên quần áo một lúc lâu, mới vén chăn, xuống giường, vào nhà vệ sinh.
Tắm xong, Tô Tình sấy khô tóc, mặc quần áo mà Tần Gia Ngôn đã chuẩn bị, lại quay vào nhà vệ sinh nhìn chằm chằm mình trong gương, mãi đến khi cô tin rằng mình đã có đủ can đảm đứng trước mặt tgtn, cô mới mở cửa nhà vệ sinh, đi đến cửa phòng ngủ, sau đó lại hít sâu một hơi, kéo cửa phòng ngủ, đi ra ngoài.
Đã là chín giờ sáng, Tần Gia Ngôn không nhúc nhích ngồi trên ghế salon, trong tay đầy tài liệu, không có đấu hiệu hắn sẽ ra khỏi nhà, đi làm.
Tô Tình nghĩ, hắn đang chờ cô, muốn nói những chuyện đã xảy ra tối qua sao?
Tô Tình nắm góc váy, dừng ở cửa phòng, mới từ từ bước thật chậm đến ghế salon.
Nghe thấy tiếng động, Tần Gia Ngôn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tô Tình, sau đó nhàn nhạt đặt tài liệu trong tay lên bàn trà, chỉ vào ghế salon bên cạnh, ra hiệu cho Tô Tình ngồi xuống.
Tô Tình không ngồi, chỉ nhìn chằm chằm Tần Gia Ngôn trong chốc lát, sau đó chủ động nhẹ giọng mở miệng nói: “Tối qua cảm ơn anh đã cứu em ra khỏi khách sạn Bắc Kinh.”
Nói xong, Tô Tình không chờ Tần Gia Ngôn đáp lại mà nói tiếp: “Tối qua, chuyện đã xảy ra giữa anh và em…”
Thật ngại, Tô Tình dừng một chút, mới nói tiếp: “Chuyện này, có chút bất ngờ, anh cũng biết anh bị bỏ thuốc, cho nên lý trí không được tỉnh táo, cho nên quấy rầy anh rồi, thật sự xin lỗi, hy vọng anh bỏ qua cho, nếu như có thể, em hy vọng anh có thể quên tất cả những chuyện đã xảy ra tối qua.”
Quên chuyện tối qua?
Tần Gia Ngôn nhíu mày, trong đáy mắt có chút tức giận.
Nếu có thể, cô thật sự không muốn hắn nhìn thấy cô trong tình trạng chật vật như vậy, gặp hắn, chỉ có thể cảm ơn hắn đã cứu cô.
Vì trong lòng cô hiểu rõ, hắn và cô không có tương lai, giấc mộng trước kia của bọn họ đã kết thúc, lại quanh quẩn ở đây, sẽ không tốt cho hắn.
Lúc đang tắm, cô cũng đã nghĩ rồi, quên những chuyện tối qua đi, cho rằng chưa từng xảy ra chuyện gì đi!
Đây hình như là cách giải quyết tốt nhất cho cả hai.
Cũng là kết thúc của cả hai người.
Nghĩ tới đây, Tô Tình lại cụp mắt, không dám nhìn Tần Gia Ngôn, lần thứ hai lên tiếng: “Anh cũng biết, em kết hôn rồi, vì vậy cách tốt nhất chính là chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nói xong, Tô Tình khom người lấy túi của mình, lại khom người chào Tần Gia Ngôn: “Nếu không còn chuyện gì, em đi trước.”
Trong túi chính là một cái váy mới tinh, còn có quần áo trong mà tối qua cô bị cởi ra.
Quần áo còn có một mùi thơm nhàn nhạt, Tô Tình nghĩ, có thể là sáng nay Tần Gia Ngôn đã thức dậy sớm, giúp cô hong khô rồi.
Mùi thơm này rất quen, đó là mùi rất phổ biến của xà phòng được dùng ở các tiệm giặt ủi, năm đó lúc cô và Tần Gia Ngôn yêu nhau, trên người của hắn cứ tỏa ra mùi thơm thoang thoảng này, không ngờ nhiều năm như vậy, hắn dù có dùng hàng hiệu, vẫn chỉ đến tiệm giặt ủi đó.
Đầu ngón tay Tô Tình vuốt lên quần áo một lúc lâu, mới vén chăn, xuống giường, vào nhà vệ sinh.
Tắm xong, Tô Tình sấy khô tóc, mặc quần áo mà Tần Gia Ngôn đã chuẩn bị, lại quay vào nhà vệ sinh nhìn chằm chằm mình trong gương, mãi đến khi cô tin rằng mình đã có đủ can đảm đứng trước mặt tgtn, cô mới mở cửa nhà vệ sinh, đi đến cửa phòng ngủ, sau đó lại hít sâu một hơi, kéo cửa phòng ngủ, đi ra ngoài.
Đã là chín giờ sáng, Tần Gia Ngôn không nhúc nhích ngồi trên ghế salon, trong tay đầy tài liệu, không có đấu hiệu hắn sẽ ra khỏi nhà, đi làm.
Tô Tình nghĩ, hắn đang chờ cô, muốn nói những chuyện đã xảy ra tối qua sao?
Tô Tình nắm góc váy, dừng ở cửa phòng, mới từ từ bước thật chậm đến ghế salon.
Nghe thấy tiếng động, Tần Gia Ngôn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tô Tình, sau đó nhàn nhạt đặt tài liệu trong tay lên bàn trà, chỉ vào ghế salon bên cạnh, ra hiệu cho Tô Tình ngồi xuống.
Tô Tình không ngồi, chỉ nhìn chằm chằm Tần Gia Ngôn trong chốc lát, sau đó chủ động nhẹ giọng mở miệng nói: “Tối qua cảm ơn anh đã cứu em ra khỏi khách sạn Bắc Kinh.”
Nói xong, Tô Tình không chờ Tần Gia Ngôn đáp lại mà nói tiếp: “Tối qua, chuyện đã xảy ra giữa anh và em…”
Thật ngại, Tô Tình dừng một chút, mới nói tiếp: “Chuyện này, có chút bất ngờ, anh cũng biết anh bị bỏ thuốc, cho nên lý trí không được tỉnh táo, cho nên quấy rầy anh rồi, thật sự xin lỗi, hy vọng anh bỏ qua cho, nếu như có thể, em hy vọng anh có thể quên tất cả những chuyện đã xảy ra tối qua.”
Quên chuyện tối qua?
Tần Gia Ngôn nhíu mày, trong đáy mắt có chút tức giận.
Nếu có thể, cô thật sự không muốn hắn nhìn thấy cô trong tình trạng chật vật như vậy, gặp hắn, chỉ có thể cảm ơn hắn đã cứu cô.
Vì trong lòng cô hiểu rõ, hắn và cô không có tương lai, giấc mộng trước kia của bọn họ đã kết thúc, lại quanh quẩn ở đây, sẽ không tốt cho hắn.
Lúc đang tắm, cô cũng đã nghĩ rồi, quên những chuyện tối qua đi, cho rằng chưa từng xảy ra chuyện gì đi!
Đây hình như là cách giải quyết tốt nhất cho cả hai.
Cũng là kết thúc của cả hai người.
Nghĩ tới đây, Tô Tình lại cụp mắt, không dám nhìn Tần Gia Ngôn, lần thứ hai lên tiếng: “Anh cũng biết, em kết hôn rồi, vì vậy cách tốt nhất chính là chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nói xong, Tô Tình khom người lấy túi của mình, lại khom người chào Tần Gia Ngôn: “Nếu không còn chuyện gì, em đi trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.