Chương 166: Đọc lại nguyên văn một lần (6)
Diệp Phi Dạ
03/09/2017
Chương 166: Đọc lại nguyên văn một lần (6)
Quản gia biết tâm tình của Cố Dư Sinh không tốt, cứ làm theo lời của hắn thì sẽ không có chuyện gì, liền chạy lên lầu nhanh như một làn khói.
Quản gia gõ cửa vài cái, không có ai trả lời, liền mở cửa nhìn vào trong, Tần Chỉ Ái đang đưa lưng về phía cửa phòng, nằm trên giường đang ngủ, quản gia nhỏ giọng gọi hai tiếng: “Tiểu thư”, thấy Tần Chỉ Ái không phản ứng, liền lặng lẽ đóng cửa xuống lầu.
Lúc này Cố Dư Sinh ngồi tao nhã trên ghế salon, cầm báo gác chân đọc, hắn nghe thấy tiếng quản gia xuống lầu, liền nghiêng đầu nhìn về phía bà.
Quản gia đứng cách Cố Dư Sinh một quãng, thành thật trả lời: “Tiểu thư ngủ rồi, tôi gọi vài tiếng cũng không dậy.”
Cố Dư Sinh càng nhíu mi, ngữ khí nặng nề: “Không dậy thì cứ gọi cho đến khi nào dậy thì thôi, cả một buổi tối không ăn gì sao có thể chịu nổi?”
“Vâng, thiếu gia, tôi đi ngay.” Quản gia chỉ sợ hắn tức giận, không nói nhiều lại quay người lên lầu.
Ban đêm biệt thự rất yên tĩnh, hắn nghe quản gia đẩy cửa phòng ngủ, tinh thần cũng không đọc báo nữa mà chú ý sức tập trung lên lầu.
Quản gia cũng không đóng của phòng, âm thanh của quản gia cũng có thể nghe thấy khá rõ: “Tiểu thư, tiểu thư, cô tỉnh lại đi”
Cách một lúc, Cố Dư Sinh hình như nghe được tiếng của Tần Chỉ Ái hỏi: “Sao vậy?”
“Tiểu thư cô ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp?”
“Tôi không đói bụng.”
“Thiếu gia dặn rồi, cô ăn uống không điều độ không tốt cho sức khỏe đâu…”
Quản gia khuyên đủ điều, một lát sau Tần Chỉ Ái lại nói: “Tôi không muốn ăn.”
Quản gia lấy lòng: “Tiểu thư, cô vẫn xuống lầu ăn một chút đi, dù trong lòng không thoải mái cũng không thể hành hạ dạ dày của chính mình được…”
Lần này cũng không nghe tiếng Tần Chỉ Ái trả lời.
Cô dường như lại bắt đầu ngủ, Cố Dư Sinh chỉ nghe quản gia kêu một tiếng: “Tiểu thư.”
Thực là vô dụng, ăn lương của hắn mà làm một chút việc cũng làm không xong! Cố Dư Sinh tàn nhẫn ném tờ báo về phía bàn trà, liền đứng dậy đi lên lầu.
Cố Dư Sinh vừa mới mở cửa phòng ngủ chính, liền nhiên thấy quản gia đang nằm nhoài trên giường dụ dỗ Tần Chỉ Ái nhưng cô ta lại nhắm mắt lại.
Cố Dư Sinh chưa đi vào, đứng yên ở cửa.
Quản gia nhận thấy có người đến, ngẩng đầu hô: “Thiếu gia.”
Cô bé trên giường nghe thấy hai chữ này mặt mày run rẩy một hồi, liền chôn đầu vào gối, chỉ để hắn nhìn thấy một mái tóc dài đen nhánh.
Nhìn phản ứng của Tần Chỉ Ái, quản gia sợ đến nỗi trắng bệch.
Tiểu thư đang giận hờn thiếu gia sao? Sao cô có thể mạo hiểm với thiếu gia như vậy?
Lúc quản gia đang kinh hồn bạt vía cho rằng hắn sẽ tức giận, người đàn ông đứng ngoài cửa lại ôn hòa nhã nhặn khác với dự đoán của mọi người: “Dậy, xuống lầu ăn rồi ngủ tiếp, không đói cũng phải ăn, ăn một chút còn tốt hơn là không ăn chút gì!”
Tần Chỉ Ái giống như không nghe thấy Cố Dư Sinh nói gì, một chút phản ứng cũng không có.
Quản gia rõ ràng được sắc mặt Cố Dư Sinh trở nên khó coi, bà lặng lẽ giơ tay đẩy Tần Chỉ Ái một cái: “Tiểu thư, cô ăn một chút đi ha?
Quản gia biết tâm tình của Cố Dư Sinh không tốt, cứ làm theo lời của hắn thì sẽ không có chuyện gì, liền chạy lên lầu nhanh như một làn khói.
Quản gia gõ cửa vài cái, không có ai trả lời, liền mở cửa nhìn vào trong, Tần Chỉ Ái đang đưa lưng về phía cửa phòng, nằm trên giường đang ngủ, quản gia nhỏ giọng gọi hai tiếng: “Tiểu thư”, thấy Tần Chỉ Ái không phản ứng, liền lặng lẽ đóng cửa xuống lầu.
Lúc này Cố Dư Sinh ngồi tao nhã trên ghế salon, cầm báo gác chân đọc, hắn nghe thấy tiếng quản gia xuống lầu, liền nghiêng đầu nhìn về phía bà.
Quản gia đứng cách Cố Dư Sinh một quãng, thành thật trả lời: “Tiểu thư ngủ rồi, tôi gọi vài tiếng cũng không dậy.”
Cố Dư Sinh càng nhíu mi, ngữ khí nặng nề: “Không dậy thì cứ gọi cho đến khi nào dậy thì thôi, cả một buổi tối không ăn gì sao có thể chịu nổi?”
“Vâng, thiếu gia, tôi đi ngay.” Quản gia chỉ sợ hắn tức giận, không nói nhiều lại quay người lên lầu.
Ban đêm biệt thự rất yên tĩnh, hắn nghe quản gia đẩy cửa phòng ngủ, tinh thần cũng không đọc báo nữa mà chú ý sức tập trung lên lầu.
Quản gia cũng không đóng của phòng, âm thanh của quản gia cũng có thể nghe thấy khá rõ: “Tiểu thư, tiểu thư, cô tỉnh lại đi”
Cách một lúc, Cố Dư Sinh hình như nghe được tiếng của Tần Chỉ Ái hỏi: “Sao vậy?”
“Tiểu thư cô ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp?”
“Tôi không đói bụng.”
“Thiếu gia dặn rồi, cô ăn uống không điều độ không tốt cho sức khỏe đâu…”
Quản gia khuyên đủ điều, một lát sau Tần Chỉ Ái lại nói: “Tôi không muốn ăn.”
Quản gia lấy lòng: “Tiểu thư, cô vẫn xuống lầu ăn một chút đi, dù trong lòng không thoải mái cũng không thể hành hạ dạ dày của chính mình được…”
Lần này cũng không nghe tiếng Tần Chỉ Ái trả lời.
Cô dường như lại bắt đầu ngủ, Cố Dư Sinh chỉ nghe quản gia kêu một tiếng: “Tiểu thư.”
Thực là vô dụng, ăn lương của hắn mà làm một chút việc cũng làm không xong! Cố Dư Sinh tàn nhẫn ném tờ báo về phía bàn trà, liền đứng dậy đi lên lầu.
Cố Dư Sinh vừa mới mở cửa phòng ngủ chính, liền nhiên thấy quản gia đang nằm nhoài trên giường dụ dỗ Tần Chỉ Ái nhưng cô ta lại nhắm mắt lại.
Cố Dư Sinh chưa đi vào, đứng yên ở cửa.
Quản gia nhận thấy có người đến, ngẩng đầu hô: “Thiếu gia.”
Cô bé trên giường nghe thấy hai chữ này mặt mày run rẩy một hồi, liền chôn đầu vào gối, chỉ để hắn nhìn thấy một mái tóc dài đen nhánh.
Nhìn phản ứng của Tần Chỉ Ái, quản gia sợ đến nỗi trắng bệch.
Tiểu thư đang giận hờn thiếu gia sao? Sao cô có thể mạo hiểm với thiếu gia như vậy?
Lúc quản gia đang kinh hồn bạt vía cho rằng hắn sẽ tức giận, người đàn ông đứng ngoài cửa lại ôn hòa nhã nhặn khác với dự đoán của mọi người: “Dậy, xuống lầu ăn rồi ngủ tiếp, không đói cũng phải ăn, ăn một chút còn tốt hơn là không ăn chút gì!”
Tần Chỉ Ái giống như không nghe thấy Cố Dư Sinh nói gì, một chút phản ứng cũng không có.
Quản gia rõ ràng được sắc mặt Cố Dư Sinh trở nên khó coi, bà lặng lẽ giơ tay đẩy Tần Chỉ Ái một cái: “Tiểu thư, cô ăn một chút đi ha?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.