Chương 975: Lúc lặng lẽ yêu em (3)
Diệp Phi Dạ
29/08/2017
Ngày đó cô cảm thấy rất hài
lòng, cảm thấy hắn vẫn còn quan tâm cô như vậy, trong lòng hắn không có
tuyệt tình, mà còn có chút nào đó dành cho cô.
Bây giờ nhớ lại, hình như cô đã suy nghĩ quá nhiều…….
Sắc mặt Tưởng Tiêm Tiêm trắng bệch nhìn Ngô Hạo, quên cả gào khóc, một lúc lâu sau, cô mới hỏi thật nhỏ: “Là đêm đó em uống say, anh đưa em về, đúng không?”
Tưởng Tiêm Tiêm có bao nhiêu hy vọng Ngô Hạo lắc đầu một cái, dù cho tất cả mọi chuyện là hắn làm gì chăng nữa, chỉ cần đừng khẳng định trước mặt cô là được, cô đồng ý giả ngu mà tin tưởng hắn.
Nhưng mà người đàn ông này độc ác vô tình hơn so với sự tưởng tượng của cô rất nhiều, hắn không chút che dấu, nhìn cô chớp mắt hai lần, sau đó giật giật môi, nói: “Phải”.
Phải……… sao hắn lại có thể trả lời một cách thoải mái yên tâm như thế cơ chứ?
Cô đã ở bên hắn, đã trở thành người đàn bà của hắn a…..
Mặt Tưởng Tiêm Tiêm không có lấy một chút máu, vào giờ phút này, cô bỗng nhiên thấy Ngô Hạo là một người rất xa lạ, so với người cô yêu tha thiết là hoàn toàn khác nhau..
Cô chợt nhớ tới lúc trước cô và Hứa Ôn Noãn phát sinh tranh chấp, cô không đứng vững, sau khi sẩy thai, hắn rất lâu không gặp lại đến còn xách theo đồ bổ, nói cô chịu thiệt thòi rồi, chuyện này cứ cho qua như vậy đi, cô yêu hắn, cho nên hắn nói gì cô cũng nghe, bây giờ nghĩ lại một chút, không phải là hắn quan tâm đến đứa trẻ hay cô, mà là sợ cô kiện tụng Hứa Ôn Noãn mà thôi, lại sợ ảnh hưởng đến Hứa Ôn Noãn của hắn….
Tưởng Tiêm Tiêm lại khóc, cô biết đáp án rõ ràng rồi, lại mở miệng hỏi: “Lúc trước, con của chúng ta mất đi, đến bây giờ, anh có chút mảy may thương tiếc nào không?”
“Muốn nghe nói thật sao?” Ngô Hạo bình tĩnh mở miệng nói.
Tưởng Tiêm Tiêm gật đầu.
“Không.” Ngô Hạo lưu loát thẳng thắn: “Không hề có một chút nào, hoặc là nói cách khác cho dù lúc ấy cô không bị sẩy thai, tôi cũng sẽ tìm một cơ hội, nghĩ trăm phương ngàn kế để giết chết đứa con trong bụng cô, vì tôi chưa từng muốn ở bên cô, nói chi là con trai của chúng ta, cô hiểu không?”
Tưởng Tiêm Tiêm giống như bị điên, đột nhiên vọt tới trước mặt Ngô Hạo, giơ tay lên, đánh vào ngực hắn: “Anh câm miệng cho tôi, tôi không tin, anh nói dối, anh gạt tôi có đúng hay không? Ngô Hạo, anh thích tôi, anh đã từng yêu tôi, nếu như không yêu tôi, sao anh lại chạm vào người tôi chứ?”
Ngô Hạo bình tĩnh đứng tại chỗ để Tưởng Tiêm Tiêm đánh một cách cuồng loạn… không né tránh, không ngăn cản.
Cho đến thời khắc này, Tưởng Tiêm Tiêm mới nhận ra mình đã ăn dưa bở bao lâu, mong muốn đối phương yêu mình đến mức nào.
Hắn và cô không thể nào tiến xa như vậy, xưa nay đều là do cô tự tưởng tượng mà thôi.
Cô yêu hắn như vậy, thật lòng yêu hắn, cho nên cô mới tìm môi cách giúp hắn tìm khách hàng, giới thiệu nhà đầu tư, thậm chí ngay cả cục công thương cũng đồng ý giúp hắn thiết lập đường đi nước bước,….. cô đem tất cả những gì mà mình cô ra không hề giữ lại chút gì mà giao hết cho hắn, nhưng hắn quay đầu lại, lại cho cô một cái bẫy lớn như vậy, khiến cô không thể nào bào chữa được, chỉ có thể chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật.”
Tưởng Tiêm Tiêm không biết mình đánh bao lâu, đến nỗi mệt mỏi không còn chút sức lực nào, cô mới cảm thấy trái tim mình đã nguội lạnh, cô cũng không phản kháng nữa, cả người chật vật ngồi trên mặt đất khóc lên, sau đó lại cười ha ha ra tiếng.
Một lúc lâu, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn Ngô Hạo, mở miệng hỏi: “Ngô Hạo, anh xứng đáng với tôi sao?”
Bây giờ nhớ lại, hình như cô đã suy nghĩ quá nhiều…….
Sắc mặt Tưởng Tiêm Tiêm trắng bệch nhìn Ngô Hạo, quên cả gào khóc, một lúc lâu sau, cô mới hỏi thật nhỏ: “Là đêm đó em uống say, anh đưa em về, đúng không?”
Tưởng Tiêm Tiêm có bao nhiêu hy vọng Ngô Hạo lắc đầu một cái, dù cho tất cả mọi chuyện là hắn làm gì chăng nữa, chỉ cần đừng khẳng định trước mặt cô là được, cô đồng ý giả ngu mà tin tưởng hắn.
Nhưng mà người đàn ông này độc ác vô tình hơn so với sự tưởng tượng của cô rất nhiều, hắn không chút che dấu, nhìn cô chớp mắt hai lần, sau đó giật giật môi, nói: “Phải”.
Phải……… sao hắn lại có thể trả lời một cách thoải mái yên tâm như thế cơ chứ?
Cô đã ở bên hắn, đã trở thành người đàn bà của hắn a…..
Mặt Tưởng Tiêm Tiêm không có lấy một chút máu, vào giờ phút này, cô bỗng nhiên thấy Ngô Hạo là một người rất xa lạ, so với người cô yêu tha thiết là hoàn toàn khác nhau..
Cô chợt nhớ tới lúc trước cô và Hứa Ôn Noãn phát sinh tranh chấp, cô không đứng vững, sau khi sẩy thai, hắn rất lâu không gặp lại đến còn xách theo đồ bổ, nói cô chịu thiệt thòi rồi, chuyện này cứ cho qua như vậy đi, cô yêu hắn, cho nên hắn nói gì cô cũng nghe, bây giờ nghĩ lại một chút, không phải là hắn quan tâm đến đứa trẻ hay cô, mà là sợ cô kiện tụng Hứa Ôn Noãn mà thôi, lại sợ ảnh hưởng đến Hứa Ôn Noãn của hắn….
Tưởng Tiêm Tiêm lại khóc, cô biết đáp án rõ ràng rồi, lại mở miệng hỏi: “Lúc trước, con của chúng ta mất đi, đến bây giờ, anh có chút mảy may thương tiếc nào không?”
“Muốn nghe nói thật sao?” Ngô Hạo bình tĩnh mở miệng nói.
Tưởng Tiêm Tiêm gật đầu.
“Không.” Ngô Hạo lưu loát thẳng thắn: “Không hề có một chút nào, hoặc là nói cách khác cho dù lúc ấy cô không bị sẩy thai, tôi cũng sẽ tìm một cơ hội, nghĩ trăm phương ngàn kế để giết chết đứa con trong bụng cô, vì tôi chưa từng muốn ở bên cô, nói chi là con trai của chúng ta, cô hiểu không?”
Tưởng Tiêm Tiêm giống như bị điên, đột nhiên vọt tới trước mặt Ngô Hạo, giơ tay lên, đánh vào ngực hắn: “Anh câm miệng cho tôi, tôi không tin, anh nói dối, anh gạt tôi có đúng hay không? Ngô Hạo, anh thích tôi, anh đã từng yêu tôi, nếu như không yêu tôi, sao anh lại chạm vào người tôi chứ?”
Ngô Hạo bình tĩnh đứng tại chỗ để Tưởng Tiêm Tiêm đánh một cách cuồng loạn… không né tránh, không ngăn cản.
Cho đến thời khắc này, Tưởng Tiêm Tiêm mới nhận ra mình đã ăn dưa bở bao lâu, mong muốn đối phương yêu mình đến mức nào.
Hắn và cô không thể nào tiến xa như vậy, xưa nay đều là do cô tự tưởng tượng mà thôi.
Cô yêu hắn như vậy, thật lòng yêu hắn, cho nên cô mới tìm môi cách giúp hắn tìm khách hàng, giới thiệu nhà đầu tư, thậm chí ngay cả cục công thương cũng đồng ý giúp hắn thiết lập đường đi nước bước,….. cô đem tất cả những gì mà mình cô ra không hề giữ lại chút gì mà giao hết cho hắn, nhưng hắn quay đầu lại, lại cho cô một cái bẫy lớn như vậy, khiến cô không thể nào bào chữa được, chỉ có thể chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật.”
Tưởng Tiêm Tiêm không biết mình đánh bao lâu, đến nỗi mệt mỏi không còn chút sức lực nào, cô mới cảm thấy trái tim mình đã nguội lạnh, cô cũng không phản kháng nữa, cả người chật vật ngồi trên mặt đất khóc lên, sau đó lại cười ha ha ra tiếng.
Một lúc lâu, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn Ngô Hạo, mở miệng hỏi: “Ngô Hạo, anh xứng đáng với tôi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.