Chương 263: Mặc dù không đẹp nhất, nhưng là duy nhất (3)
Diệp Phi Dạ
03/09/2017
Chương 263: Mặc dù không đẹp nhất, nhưng là duy nhất (3)
Sau đó hắn lại mời rượu kính, sau khi thế thân tần dương khai hoàn như lần trước, giống như một đêm đó uống rượu, nói mê sảng rất nhiều.
Theo lời hắn nói, cô biết, ngày cha mẹ hắn qua đời, cũng chính là ngày hắn xuất ngũ.
Mười chín tháng tám là ngày hắn mất đi hai người thân, cũng là ngày hắn mất đi giấc mộng.
Cô vĩnh viễn cũng không quên được, hình ảnh khi còn nhỏ cô tận mắt thấy được cha hắn đánh hắn như thế nào.
Cô cũng vĩnh viễn không thể quên được, khi còn nhỏ hắn bị cha mình đánh đầy thương tích, nhưng vẻ mặt lại chẳng hề để ý.
Cô càng vĩnh viễn không thể quên được, khi hắn nằm trên mặt cỏ nói cho cô mộng núi sông bằng vẻ mặt giọng điệu nghiêm túc.
Cho dù ngàn vạn lần cha hắn đối xử hắn không tốt, nhưng rốt cuộc hắn luôn yêu cha mình.Bạn nào mún đọc trước 200 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
Cho dù giấc mộng hắn có bao nhiêu mờ mịt, nhưng hắn vẫn là nghĩa vô phản cố (không chùn bước) theo đuổi.
Chỉ là một đêm kia, hắn cái gì cũng chưa từng, làm sao cô có thể không đau lòng?
Cô cố gắng suy nghĩ rất nhiều lời nói, muốn đi an ủi hắn, chỉ là cổ họng cô như bị nghẹn, cuối cùng cô chỉ ôm hắn một cái
Hắn không đẩy ra, cứ như vậy cô cứ lẳng lặng ôm hắn, sau đó hắn ngủ thiếp đi.
Kỳ thật cô muốn đợi khi nào hắn tỉnh lại rồi mới đi, chỉ là điện thoại cô vang lên, là Tần Gia Ngôn gọi đến, khi đó cha cô còn chưa chết bị nợ tiền cho nên chủ nợ đến nhà ép trả nợ, xuống tay ngoan liệt, đẩy mẹ đụng vào tường, chảy máu đầu.
Cô thấy hắn không có chuyện gì, liền nhanh rời đi.
Tạm biệt, gặp lại, chính là hai năm trước cô đi tham gia yến hội với giáo sư lại không hẹn mà gặp được hắn.
Tạm biệt, gặp lại, hắn đã không nhớ rõ cô là ai.
Cô không rõ hắn còn nhớ bốn năm trước hay không, là lúc hắn khó khăn nhất, cô ở bên hắn, có lẽ hắn nhớ rõ, chỉ là đêm đó tối như vậy, hắn và cô lại không nói chuyện với nhau, cho nên hắn không biết cô là ai?
Tần Chỉ Ái nghĩ, Lục Bán Thành tìm lâu như vậy cũng chưa tìm thấy Cố Dư Sinh, có lẽ người đàn ông kia vốn không ở trong Bắc Kinh, mà đang ở mộ viên cha mẹ hắn đi?
Tần Chỉ Ái quay đầu nhìn mưa lớn nặng hạt ngoài cửa sổ, không hề do dự để xuống điện thoại, đi đến phòng thay quần áo tìm một bộ quần áo mặc vào, rồi tìm ô, vội vã đi xuống lầu, trước khi ra cửa, cô nghĩ đến hắn bị sốt, lại đi tìm thuốc giảm sốt, cầm một ít thuốc và nước khoáng, mở cửa ga ra, vặn khoá xe, chạy từ từ về phía mộ viên.
Lúc Tần Chỉ Ái đến mộ viên, sấm chớp mưa rào đã ngừng.
Bốn phương tám hướng đều ướt sũng, liền ngay cả gió thổi cũng đều mang theo hơi nước.
Cô dừng xe lại, cầm thuốc và nước khoáng đi về phía mộ viên, thấy được xe của Cố Dư Sinh.
Quả nhiên đều như cô nghĩ, hắn ở trong này. . . . . .
Cố Dư Sinh ở trước mộ bia cha mẹ hắn, đứng lưng chừng trên núi, mới vừa tạnh mưa, dưới mặt đất ẩm ướt, Tần Chỉ Ái đi ước chừng nửa giờ, mới đến.
Mộ viên đã được trùng tu lại, hơn bốn năm trước, còn có đèn thắp sáng suốt ban đêm.
Bạn nào mún đọc trước 200 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
Tuy rằng ánh sáng mờ yếu, nhưng Tần Chỉ Ái có thể chỉ liếc mắt một cái liền tìm thấy Cố Dư Sinh đang ngồi chồm hổm trên mặt đất ẩm ướt dựa vào mộ bia.
Bên chân hắn đầy tàn thuốc và hộp thuốc rỗng.
Mi tâm hắn nhíu sâu, không biết là do khó chịu, hay là do uống rượu, mà sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Tần Chỉ Ái ngừng một lát, liền nhấc bước chân, đi tới trước mặt hắn.
Dường như hắn không thấy được có người tới gần, đều vẫn duy trì tư thái đó hai mắt nhắm lại.
Tần Chỉ Ái ngồi xổm xuống, vươn tay thử dò xét nhiệt độ trên trán hắn, vô cùng nóng, cô vừa định đánh thức hắn bảo hắn uống thuốc rồi đi bệnh viện, thì bỗng nhiên hắn bắt lấy cổ tay cô, mở mắt.
Sau đó hắn lại mời rượu kính, sau khi thế thân tần dương khai hoàn như lần trước, giống như một đêm đó uống rượu, nói mê sảng rất nhiều.
Theo lời hắn nói, cô biết, ngày cha mẹ hắn qua đời, cũng chính là ngày hắn xuất ngũ.
Mười chín tháng tám là ngày hắn mất đi hai người thân, cũng là ngày hắn mất đi giấc mộng.
Cô vĩnh viễn cũng không quên được, hình ảnh khi còn nhỏ cô tận mắt thấy được cha hắn đánh hắn như thế nào.
Cô cũng vĩnh viễn không thể quên được, khi còn nhỏ hắn bị cha mình đánh đầy thương tích, nhưng vẻ mặt lại chẳng hề để ý.
Cô càng vĩnh viễn không thể quên được, khi hắn nằm trên mặt cỏ nói cho cô mộng núi sông bằng vẻ mặt giọng điệu nghiêm túc.
Cho dù ngàn vạn lần cha hắn đối xử hắn không tốt, nhưng rốt cuộc hắn luôn yêu cha mình.Bạn nào mún đọc trước 200 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
Cho dù giấc mộng hắn có bao nhiêu mờ mịt, nhưng hắn vẫn là nghĩa vô phản cố (không chùn bước) theo đuổi.
Chỉ là một đêm kia, hắn cái gì cũng chưa từng, làm sao cô có thể không đau lòng?
Cô cố gắng suy nghĩ rất nhiều lời nói, muốn đi an ủi hắn, chỉ là cổ họng cô như bị nghẹn, cuối cùng cô chỉ ôm hắn một cái
Hắn không đẩy ra, cứ như vậy cô cứ lẳng lặng ôm hắn, sau đó hắn ngủ thiếp đi.
Kỳ thật cô muốn đợi khi nào hắn tỉnh lại rồi mới đi, chỉ là điện thoại cô vang lên, là Tần Gia Ngôn gọi đến, khi đó cha cô còn chưa chết bị nợ tiền cho nên chủ nợ đến nhà ép trả nợ, xuống tay ngoan liệt, đẩy mẹ đụng vào tường, chảy máu đầu.
Cô thấy hắn không có chuyện gì, liền nhanh rời đi.
Tạm biệt, gặp lại, chính là hai năm trước cô đi tham gia yến hội với giáo sư lại không hẹn mà gặp được hắn.
Tạm biệt, gặp lại, hắn đã không nhớ rõ cô là ai.
Cô không rõ hắn còn nhớ bốn năm trước hay không, là lúc hắn khó khăn nhất, cô ở bên hắn, có lẽ hắn nhớ rõ, chỉ là đêm đó tối như vậy, hắn và cô lại không nói chuyện với nhau, cho nên hắn không biết cô là ai?
Tần Chỉ Ái nghĩ, Lục Bán Thành tìm lâu như vậy cũng chưa tìm thấy Cố Dư Sinh, có lẽ người đàn ông kia vốn không ở trong Bắc Kinh, mà đang ở mộ viên cha mẹ hắn đi?
Tần Chỉ Ái quay đầu nhìn mưa lớn nặng hạt ngoài cửa sổ, không hề do dự để xuống điện thoại, đi đến phòng thay quần áo tìm một bộ quần áo mặc vào, rồi tìm ô, vội vã đi xuống lầu, trước khi ra cửa, cô nghĩ đến hắn bị sốt, lại đi tìm thuốc giảm sốt, cầm một ít thuốc và nước khoáng, mở cửa ga ra, vặn khoá xe, chạy từ từ về phía mộ viên.
Lúc Tần Chỉ Ái đến mộ viên, sấm chớp mưa rào đã ngừng.
Bốn phương tám hướng đều ướt sũng, liền ngay cả gió thổi cũng đều mang theo hơi nước.
Cô dừng xe lại, cầm thuốc và nước khoáng đi về phía mộ viên, thấy được xe của Cố Dư Sinh.
Quả nhiên đều như cô nghĩ, hắn ở trong này. . . . . .
Cố Dư Sinh ở trước mộ bia cha mẹ hắn, đứng lưng chừng trên núi, mới vừa tạnh mưa, dưới mặt đất ẩm ướt, Tần Chỉ Ái đi ước chừng nửa giờ, mới đến.
Mộ viên đã được trùng tu lại, hơn bốn năm trước, còn có đèn thắp sáng suốt ban đêm.
Bạn nào mún đọc trước 200 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
Tuy rằng ánh sáng mờ yếu, nhưng Tần Chỉ Ái có thể chỉ liếc mắt một cái liền tìm thấy Cố Dư Sinh đang ngồi chồm hổm trên mặt đất ẩm ướt dựa vào mộ bia.
Bên chân hắn đầy tàn thuốc và hộp thuốc rỗng.
Mi tâm hắn nhíu sâu, không biết là do khó chịu, hay là do uống rượu, mà sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Tần Chỉ Ái ngừng một lát, liền nhấc bước chân, đi tới trước mặt hắn.
Dường như hắn không thấy được có người tới gần, đều vẫn duy trì tư thái đó hai mắt nhắm lại.
Tần Chỉ Ái ngồi xổm xuống, vươn tay thử dò xét nhiệt độ trên trán hắn, vô cùng nóng, cô vừa định đánh thức hắn bảo hắn uống thuốc rồi đi bệnh viện, thì bỗng nhiên hắn bắt lấy cổ tay cô, mở mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.