Chương 269: mặc dù không đẹp nhất, nhưng là duy nhất (9)
Diệp Phi Dạ
03/09/2017
Chương 269: mặc dù không đẹp nhất, nhưng là duy nhất (9)
Bình thường Cố Dư Sinh không có ở nhà, Tần Chỉ Ái không hề câu nệ, cùng quản gia đùa giỡn đã quen, cho nên dần dần tính tình có chút tùy húng, cô đứng ở trên một bậc cuối cùng của cầu thang, vừa một bên chạy nhanh về phía phòng bếp, vừa một bên lớn giọng hô về phía phòng bếp một câu: "Quản gia, cô làm món ăn ngon gì đó? Cục cưng đói bụng rồi. . . . . ."
Câu của cô mới vừa nói xong, liền phát hiện trong phòng khách có hai người đang ngồi trên sô pha, bên cạnh sô pha còn có một người đang đứng.
Tần Chỉ Ái nhanh dừng cước bộ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía phòng khách.
Người đứng chính là Tiểu Vương, một người ngồi trong đó là Cố Dư Sinh, còn người còn lại cô không biết.
Tất cả ba người đều đang nhìn cô.
Chỉ là ánh mắt của bọn hắn, như có chút quái dị.
Tần Chỉ Ái nghĩ đến hành động không chú ý hình tượng của mình vừa mới rồi, lại thấy bọn họ phản ứng như vậy, gương mặt nhất thời đỏ lên, ngượng ngùng đứng lại thay đổi thành thục nữ, rồi mới gật đầu với vị khách không biết, xấu hổ lễ phép mỉm cười.
Không đợi vị khách không biết đó có phản ứng, Cố Dư Sinh để xuống văn kiện trong tay, thấp giọng nói một câu "Thật có lỗi", sau đó đứng dậy, chậm rãi bước về phía cô.
Phản ứng mới đó của cô, không phải là hắn đều thấy được? Còn có những lời cô nói. . . . . .
Tần Chỉ Ái nhịn không được rũ mắt, có chút không dám nhìn Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh đứng ở trước mặt cô, trước đặt hai tay trên vai cô, giọng điệu rất nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Tỉnh?"
Tần Chỉ Ái gật gật đầu, vừa định ngẩng đầu nhìn thấy hắn "Ừ" một tiếng, giọng nói người đàn ông lại nhẹ nhàng truyền xuống: "Cục cưng."
Tần Chỉ Ái mới nâng đầu lên một nửa lại cứng đờ người, gương mặt càng trở nên hồng.
Nhiều tuổi như vậy, hắn làm sao lại giống như năm đó, miệng nói xấu như vậy chứ?
Biết rõ cô vì lời vừa mới nói mà ngượng ngùng, còn cố tình nói hai chữ "Cục cưng" lại lần nữa.
Tần Chỉ Ái theo bản năng lui từng bước về phía sau, không để ý tới Cố Dư Sinh đi thẳng vào nhà ăn.
Ai ngờ tay hắn nắm lấy bả vai cô lại dùng thêm sức, bắt cô đứng ngay tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Mi tâm cô hơi nhíu lại, chưa kịp ngẩng đầu nhìn rốt cuộc hắn có ý gì, thì hắn đã vươn tay, vòng qua eo rồi kéo cô đi theo.
Theo hành động của hắn, động tác ngẩng đầu của Tần Chỉ Ái lại trở thành cúi đầu, sau đó cô mới phản ứng lại, vừa mới tỉnh dậy, không thấy Cố Dư Sinh ở trên giường, cứ nghĩ rằng hắn đã đi làm, trong nhà chỉ có một mình cô, cho nên cô chỉ mặc duy nhất một chiếc áo choàng thắt lưng chạy xuống.
Cho nên, hẳn là ánh mắt của ba người nhìn cô quái dị như vậy, là bởi vì quần áo trên người cô?
Cùng với suy đoán của cô, Cố Dư Sinh kề sát bên tai cô mở miệng: "Đi thôi."
Dừng một lát, Cố Dư Sinh không dùng giọng nhấn mạnh, mà chỉ nói hai chữ: "Cục cưng."
Bên tai Tần Chỉ Ái đều đã đỏ, cô cúi đầu, ngay cả ngẩng đầu nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh một cái, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Tôi đi lên lầu đổi lại quần áo."
"Đi thôi." Cố Dư Sinh buông tay để trên vai cô, dáng vẻ như đang nói chuyện tốt lắm.
Tần Chỉ Ái từng bước trở về phòng, vừa mới chuẩn bị xoay người lên lầu, bỗng nhiên Cố Dư Sinh lại vươn tay, nắm lấy cánh tay cô, kéo cô đến trước mặt hắn, theo bản năng cô ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thấy hắn nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, rồi từ từ cúi đầu, kề sát đến má phải của cô, hơi thở đều đặn của hắn, khiến cho tim cô không nhịn được mà đập nhanh hơn, vào lúc cô ngượng ngùng run run rũ mắt xuống, hắn lại mở miệng nói: "Cục cưng."
Bình thường Cố Dư Sinh không có ở nhà, Tần Chỉ Ái không hề câu nệ, cùng quản gia đùa giỡn đã quen, cho nên dần dần tính tình có chút tùy húng, cô đứng ở trên một bậc cuối cùng của cầu thang, vừa một bên chạy nhanh về phía phòng bếp, vừa một bên lớn giọng hô về phía phòng bếp một câu: "Quản gia, cô làm món ăn ngon gì đó? Cục cưng đói bụng rồi. . . . . ."
Câu của cô mới vừa nói xong, liền phát hiện trong phòng khách có hai người đang ngồi trên sô pha, bên cạnh sô pha còn có một người đang đứng.
Tần Chỉ Ái nhanh dừng cước bộ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía phòng khách.
Người đứng chính là Tiểu Vương, một người ngồi trong đó là Cố Dư Sinh, còn người còn lại cô không biết.
Tất cả ba người đều đang nhìn cô.
Chỉ là ánh mắt của bọn hắn, như có chút quái dị.
Tần Chỉ Ái nghĩ đến hành động không chú ý hình tượng của mình vừa mới rồi, lại thấy bọn họ phản ứng như vậy, gương mặt nhất thời đỏ lên, ngượng ngùng đứng lại thay đổi thành thục nữ, rồi mới gật đầu với vị khách không biết, xấu hổ lễ phép mỉm cười.
Không đợi vị khách không biết đó có phản ứng, Cố Dư Sinh để xuống văn kiện trong tay, thấp giọng nói một câu "Thật có lỗi", sau đó đứng dậy, chậm rãi bước về phía cô.
Phản ứng mới đó của cô, không phải là hắn đều thấy được? Còn có những lời cô nói. . . . . .
Tần Chỉ Ái nhịn không được rũ mắt, có chút không dám nhìn Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh đứng ở trước mặt cô, trước đặt hai tay trên vai cô, giọng điệu rất nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Tỉnh?"
Tần Chỉ Ái gật gật đầu, vừa định ngẩng đầu nhìn thấy hắn "Ừ" một tiếng, giọng nói người đàn ông lại nhẹ nhàng truyền xuống: "Cục cưng."
Tần Chỉ Ái mới nâng đầu lên một nửa lại cứng đờ người, gương mặt càng trở nên hồng.
Nhiều tuổi như vậy, hắn làm sao lại giống như năm đó, miệng nói xấu như vậy chứ?
Biết rõ cô vì lời vừa mới nói mà ngượng ngùng, còn cố tình nói hai chữ "Cục cưng" lại lần nữa.
Tần Chỉ Ái theo bản năng lui từng bước về phía sau, không để ý tới Cố Dư Sinh đi thẳng vào nhà ăn.
Ai ngờ tay hắn nắm lấy bả vai cô lại dùng thêm sức, bắt cô đứng ngay tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Mi tâm cô hơi nhíu lại, chưa kịp ngẩng đầu nhìn rốt cuộc hắn có ý gì, thì hắn đã vươn tay, vòng qua eo rồi kéo cô đi theo.
Theo hành động của hắn, động tác ngẩng đầu của Tần Chỉ Ái lại trở thành cúi đầu, sau đó cô mới phản ứng lại, vừa mới tỉnh dậy, không thấy Cố Dư Sinh ở trên giường, cứ nghĩ rằng hắn đã đi làm, trong nhà chỉ có một mình cô, cho nên cô chỉ mặc duy nhất một chiếc áo choàng thắt lưng chạy xuống.
Cho nên, hẳn là ánh mắt của ba người nhìn cô quái dị như vậy, là bởi vì quần áo trên người cô?
Cùng với suy đoán của cô, Cố Dư Sinh kề sát bên tai cô mở miệng: "Đi thôi."
Dừng một lát, Cố Dư Sinh không dùng giọng nhấn mạnh, mà chỉ nói hai chữ: "Cục cưng."
Bên tai Tần Chỉ Ái đều đã đỏ, cô cúi đầu, ngay cả ngẩng đầu nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh một cái, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Tôi đi lên lầu đổi lại quần áo."
"Đi thôi." Cố Dư Sinh buông tay để trên vai cô, dáng vẻ như đang nói chuyện tốt lắm.
Tần Chỉ Ái từng bước trở về phòng, vừa mới chuẩn bị xoay người lên lầu, bỗng nhiên Cố Dư Sinh lại vươn tay, nắm lấy cánh tay cô, kéo cô đến trước mặt hắn, theo bản năng cô ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thấy hắn nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, rồi từ từ cúi đầu, kề sát đến má phải của cô, hơi thở đều đặn của hắn, khiến cho tim cô không nhịn được mà đập nhanh hơn, vào lúc cô ngượng ngùng run run rũ mắt xuống, hắn lại mở miệng nói: "Cục cưng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.