Chương 138: Mật Thư (8)
Diệp Phi Dạ
03/09/2017
Chương 138: Mật Thư (8)
Tần Chỉ Ái giật mình, chìa khóa đang cầm trong tay liền rơi xuống, đập vào cổ chân cô đến phát đau.
Cô cúi đầu, đưa tay sờ cổ chân, sau đó nhặt chìa khóa xe lên.
Ngồi dậy, lần này nhìn qua kính chiếu hậu, Cố Dư Sinh đi về ghế phụ lái nói gì đó với Tiểu Vương, Tiểu Vương gật đầu, sau đó Cố Dư Sinh liền lui về phía sau hai bước, đứng trên lối đi bộ, Tiểu Vương chuyển vô lăng, quay đầu xe lại rời đi...
Cố Dư Sinh không lên xe, Tiểu Vương lại lái xe đi rồi, vậy hắn...
Tần Chỉ Ái vừa nghĩ đến chuyện này, liền nhìn thấy tay Cố Dư Sinh bỏ vào túi, chậm rãi đi về phía xe của cô, đứng ở chỗ phụ lái, đầu tiên là đưa tay ra mở cửa xe, không mở được, sau đó liền giơ tay lên gõ cửa sổ hai lần, phát ra tiếng: "Thùng thùng."
Tần Chỉ Ái lúc này mới hoàn hồn, vội mở khóa cửa xe.
Cố Dư Sinh kéo cửa xe ra, khom người ngồi vào trong xe, quay đầu nhìn cô một chút, mở miệng hỏi: "Sao lại chạy tới nơi này?"
Cô đang dùng thân phận của một người khác, không thể cho hắn biết cô đến lấy thư, Tần Chỉ Ái nghĩ một chút mở miệng nói: "Hôm nay trời đẹp, em lái xe đi dạo, lúc đi ngang qua nơi này, nghĩ đến lúc học cấp ba ở đây, nên vào thăm trường một chút."
"Vậy sao." Cố Dư Sinh có vẻ tin, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Qua một lát, hắn lại hỏi: "Thân thể sao rồi?"
Trong ấn tượng của Tần Chỉ Ái, hình như từ lúc đóng vai ldk đến nay, đây là lần đầu tiên hắn ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với cô.
Hơn nữa còn là câu: "Thân thể sao rồi?"
Hắn đang quan tâm cô sao?
Tần Chỉ Ái cảm nhận rõ ràng được rằng tâm tình của mình đang gợn sóng, đầu ngón tay cầm chìa khóa xe của cô run rẩy, qua một lúc, cô mới bình tĩnh lại, nhàn nhạt trả lời vấn đề của hắn: "Không sao rồi ạ!"
Cố Dư Sinh lại "Ừm" một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Tần Chỉ Ái không biết nên nói gì, lại không thể làm gì khác hơn là giữ yên lặng.
Trong xe lập tức trở nên yên tĩnh, không gian nhỏ hẹp trong xe chỉ có hai người, im lặng như vậy lại càng làm cho bầu không khí thêm lúng túng.
Ngay lúc Tần Chỉ Ái đang vắt óc suy nghĩ thay đổi đề tài để thay đổi cục diện, trường đã tan học, rất nhiều học sinh bước ra, đồng phục trên người họ vẫn giống như đồng phục của cô và hắn lúc trước, cũng hoàn toàn không hề có chút thay đổi nào.
Đường phố vốn đang yên tĩnh lại đột nhiên trở nên rất náo nhiệt.
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm đồng phục trên người mấy học sinh đi gần xe nhất, bỗng nhiên thu hồi tầm mắt, hướng về Tần Chỉ Ái hỏi một câu: "Đợi một lát nữa thì sẽ có gì sao?"
Hắn đột nhiên hỏi, Tần Chỉ Ái không nghĩ nhiều, lắc lắc đầu: "Không ạ."
Tần Chỉ Ái giật mình, chìa khóa đang cầm trong tay liền rơi xuống, đập vào cổ chân cô đến phát đau.
Cô cúi đầu, đưa tay sờ cổ chân, sau đó nhặt chìa khóa xe lên.
Ngồi dậy, lần này nhìn qua kính chiếu hậu, Cố Dư Sinh đi về ghế phụ lái nói gì đó với Tiểu Vương, Tiểu Vương gật đầu, sau đó Cố Dư Sinh liền lui về phía sau hai bước, đứng trên lối đi bộ, Tiểu Vương chuyển vô lăng, quay đầu xe lại rời đi...
Cố Dư Sinh không lên xe, Tiểu Vương lại lái xe đi rồi, vậy hắn...
Tần Chỉ Ái vừa nghĩ đến chuyện này, liền nhìn thấy tay Cố Dư Sinh bỏ vào túi, chậm rãi đi về phía xe của cô, đứng ở chỗ phụ lái, đầu tiên là đưa tay ra mở cửa xe, không mở được, sau đó liền giơ tay lên gõ cửa sổ hai lần, phát ra tiếng: "Thùng thùng."
Tần Chỉ Ái lúc này mới hoàn hồn, vội mở khóa cửa xe.
Cố Dư Sinh kéo cửa xe ra, khom người ngồi vào trong xe, quay đầu nhìn cô một chút, mở miệng hỏi: "Sao lại chạy tới nơi này?"
Cô đang dùng thân phận của một người khác, không thể cho hắn biết cô đến lấy thư, Tần Chỉ Ái nghĩ một chút mở miệng nói: "Hôm nay trời đẹp, em lái xe đi dạo, lúc đi ngang qua nơi này, nghĩ đến lúc học cấp ba ở đây, nên vào thăm trường một chút."
"Vậy sao." Cố Dư Sinh có vẻ tin, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Qua một lát, hắn lại hỏi: "Thân thể sao rồi?"
Trong ấn tượng của Tần Chỉ Ái, hình như từ lúc đóng vai ldk đến nay, đây là lần đầu tiên hắn ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với cô.
Hơn nữa còn là câu: "Thân thể sao rồi?"
Hắn đang quan tâm cô sao?
Tần Chỉ Ái cảm nhận rõ ràng được rằng tâm tình của mình đang gợn sóng, đầu ngón tay cầm chìa khóa xe của cô run rẩy, qua một lúc, cô mới bình tĩnh lại, nhàn nhạt trả lời vấn đề của hắn: "Không sao rồi ạ!"
Cố Dư Sinh lại "Ừm" một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Tần Chỉ Ái không biết nên nói gì, lại không thể làm gì khác hơn là giữ yên lặng.
Trong xe lập tức trở nên yên tĩnh, không gian nhỏ hẹp trong xe chỉ có hai người, im lặng như vậy lại càng làm cho bầu không khí thêm lúng túng.
Ngay lúc Tần Chỉ Ái đang vắt óc suy nghĩ thay đổi đề tài để thay đổi cục diện, trường đã tan học, rất nhiều học sinh bước ra, đồng phục trên người họ vẫn giống như đồng phục của cô và hắn lúc trước, cũng hoàn toàn không hề có chút thay đổi nào.
Đường phố vốn đang yên tĩnh lại đột nhiên trở nên rất náo nhiệt.
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm đồng phục trên người mấy học sinh đi gần xe nhất, bỗng nhiên thu hồi tầm mắt, hướng về Tần Chỉ Ái hỏi một câu: "Đợi một lát nữa thì sẽ có gì sao?"
Hắn đột nhiên hỏi, Tần Chỉ Ái không nghĩ nhiều, lắc lắc đầu: "Không ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.