Chương 211: Mỗi ngày hắn thay đổi một chút (1)
Diệp Phi Dạ
03/09/2017
Chương 211: Mỗi ngày hắn thay đổi một chút (1)
"Cô ấy, mấy ngày nay… mấy ngày nay..." Quản gia cảm thấy giống như bị nghẹn họng, nói đi nói lại mấy chữ đó rất nhiều lần cũng chưa nói tới trọng điểm, cuối cùng còn ngậm miệng lại.
Cố Dư Sinh đã chờ đến nỗi nóng ruột, giờ còn không nghe thấy tăm hơi, nhất thời nổi điên lên dữ tợn hét vào điện thoại: "Mấy ngày nay mấy ngày nay, bà nói xong rồi hả? Mở miệng có một chữ mà cứ nói đi nói lại, cuối cùng là mấy ngày nay làm sao?"
Một giây trước khi Cố Dư Sinh nói xong, giây sau quản gia còn chưa mở miệng, hắn lại ác liệt nói một câu: "Có nghe tôi hỏi không? Bà câm rồi hả?"
Quản gia bị hắn chửi một trận, cũng không dám do dự nữa đàng hoàng báo cáo với hắn: "Đêm đó ngài đi xong tiểu thư liền sốt cao, ăn gì ói đó, tôi muốn đưa cô ấy đi bệnh viện nhưng cô ấy lại không chịu, sốt đến bốn mươi độ.
Cái gì? Đêm hắn đi, cô bắt đầu phát sốt?
Cố Dư Sinh nhăn mày, vừa định mở miệng hỏi quản gia câu "Có đưa cô ấy đi khám chưa" đã nghe thấy quản gia nói câu tiếp theo, nhất thời liền la lên: "Cô ấy sốt đầu óc bà cũng cháy rồi sao? Cô ấy nói không đến bệnh viện bà cũng sẽ không đưa cô ấy đến bệnh viện sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho tôi biết? A? làm phản rồi phải không, tôi không tồn tại phải không?"
"Không phải không phải..." Quản gia trong điện thoại yếu ớt giải thích: "Phải,... là tiểu thư nói tôi đừng báo cho ngài biết, tiểu thư không muốn làm phiền ngài. . ."
Hô hấp của Cố Dư Sinh bởi vì câu nói này mà căng thẳng.
Không muốn làm phiền... Đây hình như là lần thứ ba hắn nghe dạng câu nói này…
Nếu như không phải trùng hợp hôm nay có văn kiện cần phải lấy, gọi điện thoại về nhà, thuận miệng hỏi thăm cô, hắn sẽ không biết cô bị bệnh phải không?
Lửa giận trong lòng hắn hầu như không còn, thay vào đó là cảm giác mơ hồ đau, hắn nuốt nước bọt hai lần, âm điệu mang theo một chút lo lắng mà chính hắn cũng không cảm thấy được: "Tôi sẽ về nhà..."
Nói xong, Cố Dư Sinh cầm chìa khóa và bóp tiền trên bàn, hắn vừa mới nghe tai nghe, bên trong liền truyền đến âm thanh vội vàng của quản gia: "Thiếu gia, bây giờ tiểu thư không sao rồi, tôi đã gọi bác sĩ đến, châm cứu cho tiểu thư, khuya hôm trước cô ấy đã xuống giường... Chỉ là..."
Chỉ là... Cố Dư Sinh nghe thấy quản gia còn có chuyện khác muốn báo cáo, hắn lại nhíu mi, liền đem điện thoại áp vào tai lần nữa.
Dừng một lát, trong điện thoại lại truyền đến âm thanh bất an của quản gia: "Chỉ là tôi cảm thấy hai ngày nay tiểu thư có chỗ không ổn, trước đây lúc cô ấy rảnh rỗi thường sẽ ở nhà nghe nhạc đọc sách, hoặc là đi đến nhà kính trồng hoa, nhưng lần này tiểu thư không hề làm gì, ăn cơm rất ít, thậm chí có khi còn không ăn, mấy ngày nay tôi nhiều lần nhìn thấy tiểu thư nằm nhoài trên ban công nhìn ngoài cửa sổ đờ người ra, tôi gọi cô ấy mấy lần, cô ấy cũng không phản ứng..."
Dừng một chút, quản gia lại lo lắng nói: "Thiếu gia, cậu nói xem tiếp tục như thế tiểu thư có phải sẽ bị tâm bệnh không?"
"Cô ấy, mấy ngày nay… mấy ngày nay..." Quản gia cảm thấy giống như bị nghẹn họng, nói đi nói lại mấy chữ đó rất nhiều lần cũng chưa nói tới trọng điểm, cuối cùng còn ngậm miệng lại.
Cố Dư Sinh đã chờ đến nỗi nóng ruột, giờ còn không nghe thấy tăm hơi, nhất thời nổi điên lên dữ tợn hét vào điện thoại: "Mấy ngày nay mấy ngày nay, bà nói xong rồi hả? Mở miệng có một chữ mà cứ nói đi nói lại, cuối cùng là mấy ngày nay làm sao?"
Một giây trước khi Cố Dư Sinh nói xong, giây sau quản gia còn chưa mở miệng, hắn lại ác liệt nói một câu: "Có nghe tôi hỏi không? Bà câm rồi hả?"
Quản gia bị hắn chửi một trận, cũng không dám do dự nữa đàng hoàng báo cáo với hắn: "Đêm đó ngài đi xong tiểu thư liền sốt cao, ăn gì ói đó, tôi muốn đưa cô ấy đi bệnh viện nhưng cô ấy lại không chịu, sốt đến bốn mươi độ.
Cái gì? Đêm hắn đi, cô bắt đầu phát sốt?
Cố Dư Sinh nhăn mày, vừa định mở miệng hỏi quản gia câu "Có đưa cô ấy đi khám chưa" đã nghe thấy quản gia nói câu tiếp theo, nhất thời liền la lên: "Cô ấy sốt đầu óc bà cũng cháy rồi sao? Cô ấy nói không đến bệnh viện bà cũng sẽ không đưa cô ấy đến bệnh viện sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho tôi biết? A? làm phản rồi phải không, tôi không tồn tại phải không?"
"Không phải không phải..." Quản gia trong điện thoại yếu ớt giải thích: "Phải,... là tiểu thư nói tôi đừng báo cho ngài biết, tiểu thư không muốn làm phiền ngài. . ."
Hô hấp của Cố Dư Sinh bởi vì câu nói này mà căng thẳng.
Không muốn làm phiền... Đây hình như là lần thứ ba hắn nghe dạng câu nói này…
Nếu như không phải trùng hợp hôm nay có văn kiện cần phải lấy, gọi điện thoại về nhà, thuận miệng hỏi thăm cô, hắn sẽ không biết cô bị bệnh phải không?
Lửa giận trong lòng hắn hầu như không còn, thay vào đó là cảm giác mơ hồ đau, hắn nuốt nước bọt hai lần, âm điệu mang theo một chút lo lắng mà chính hắn cũng không cảm thấy được: "Tôi sẽ về nhà..."
Nói xong, Cố Dư Sinh cầm chìa khóa và bóp tiền trên bàn, hắn vừa mới nghe tai nghe, bên trong liền truyền đến âm thanh vội vàng của quản gia: "Thiếu gia, bây giờ tiểu thư không sao rồi, tôi đã gọi bác sĩ đến, châm cứu cho tiểu thư, khuya hôm trước cô ấy đã xuống giường... Chỉ là..."
Chỉ là... Cố Dư Sinh nghe thấy quản gia còn có chuyện khác muốn báo cáo, hắn lại nhíu mi, liền đem điện thoại áp vào tai lần nữa.
Dừng một lát, trong điện thoại lại truyền đến âm thanh bất an của quản gia: "Chỉ là tôi cảm thấy hai ngày nay tiểu thư có chỗ không ổn, trước đây lúc cô ấy rảnh rỗi thường sẽ ở nhà nghe nhạc đọc sách, hoặc là đi đến nhà kính trồng hoa, nhưng lần này tiểu thư không hề làm gì, ăn cơm rất ít, thậm chí có khi còn không ăn, mấy ngày nay tôi nhiều lần nhìn thấy tiểu thư nằm nhoài trên ban công nhìn ngoài cửa sổ đờ người ra, tôi gọi cô ấy mấy lần, cô ấy cũng không phản ứng..."
Dừng một chút, quản gia lại lo lắng nói: "Thiếu gia, cậu nói xem tiếp tục như thế tiểu thư có phải sẽ bị tâm bệnh không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.