Chương 327: Tiểu Phiền Toái, chúng ta sinh em bé đi (7)
Diệp Phi Dạ
05/09/2017
Chương 327: Tiểu Phiền Toái, chúng ta sinh em bé đi (7)
Cô và Lương Đậu Khấu không giống nhau nhất chính là ở đôi mắt… Lương Đậu Khấu đã từng sửa mắt, khóe mắt rất mờ nhạt, hai mí mắt cũng rất rộng…
Mỗi lần cô muốn hóa trang thành Lương Đậu Khấu, đều phải dán mí mắt.
Cô cải trang càng ngày càng thành thạo, trang điểm mắt càng ngày càng giống mắt của Lương Đậu Khấu, đến bây giờ hầu như rất khó mới có thể tìm thấy điểm khác nhau.
Cố Dư Sinh chỉ nhìn vào phim liền có thể nhìn thấy điểm khác biệt này.
Cố Dư Sinh loạn tùng phèo, thấp thỏm bất an, cô cố gắng để khuôn mặt tỏ vẻ bình tĩnh, không lộ ra một chút biểu hiện hoang mang nào, cô biết bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để mở miệng, vì vậy sau khi nghe thấy lời của Cố Dư Sinh xong, liền tỏ vẻ quan sát chăm chú “chính mình” trong phim xong, lại ổn định tâm trạng, mới quay đầu nói với Cố Dư Sinh: “Có thể là do trang điểm ạ.”
Dừng một chút, Tần Chỉ Ái lại mở miệng nói: “Có điều cũng có thể là do ánh sáng, hoặc là do hậu trường chế tác điều chỉnh lại như thế nào đó, sẽ khiến hình ảnh có chút không chuẩn…”
Cố Dư Sinh không nói gì, lượn quanh ánh mắt của Tần Chỉ Ái, lại lượn quanh một vòng khuôn mặt của Tần Chỉ Ái trong phim.
Rõ ràng là cùng một người, tại sao lại cho hắn hai cảm giác khác nhau?
Cố Dư Sinh chống tay xoa xoa thái dương, cau mày, lại tìm không ra đáp án, khó quá bỏ qua.
Dù sao cũng chỉ là một bộ phim, hay là giống như cô nói, là yếu tố bên ngoài tác động đến…
Cố Dư Sinh lúc này mới “Ừ với Tần Chỉ Ái một tiếng, giống như nói chuyện phiếm, ngữ khí rất đồng tình với giả thiết của Tần Chỉ Ái: “Có thể là vậy.”
Nói xong, Cố Dư Sinh lại dựa người gần Tần Chỉ Ái quan sát một chút, có thể là do phim quá tẻ nhạt, hắn lấy điện thoại di động ra bấm mấy cái.
Tần Chỉ Ái ngồi bên cạnh nhìn như đang chăm chú xem nhưng thật ra là đang để ý đến biến hóa của Cố Dư Sinh.
Đợi đến lúc Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm điện thoại lười biếng gõ vào màn hình, thật sự cho qua chuyện vừa nãy, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm, cả người xụi lơ, lén hít sâu vài hơi, dưới ánh sáng màn hình yếu ớt hầu như có thể thấy một tầng nước.
Đó là mồ hôi, những câu nói đột ngột lúc nãy của hắn khiến cô căng thẳng đến toát mồ hôi hột.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm lòng bàn tay ướt nhẹp một cái, lặng lẽ lau tay trên người mới nhìn lên màn hình.
Nội dung của bộ phim khá hài hước, xung quanh hết trận cười này rồi lại đến một trận cười khác vang lên, nhưng Tần Chỉ Ái lại không cười nổi, thậm chí trong lòng cô còn cảm thấy bi ai…
Biết không?
Lúc cô nghe hắn nói cô không giống Lương Đậu Khấu trong phim, cô không chỉ có căng thẳng, thấp thỏm mà còn có một chút vui mừng, kích động.
Cô đóng vai Lương Đậu Khấu lâu như vậy, cũng chưa từng có ai nhìn thấy sự khác biệt.
Bởi vì cô muốn hắn không còn nghi ngờ nữa, mới làm hắn không tìm ra chân tướng.
Cô và Lương Đậu Khấu không giống nhau nhất chính là ở đôi mắt… Lương Đậu Khấu đã từng sửa mắt, khóe mắt rất mờ nhạt, hai mí mắt cũng rất rộng…
Mỗi lần cô muốn hóa trang thành Lương Đậu Khấu, đều phải dán mí mắt.
Cô cải trang càng ngày càng thành thạo, trang điểm mắt càng ngày càng giống mắt của Lương Đậu Khấu, đến bây giờ hầu như rất khó mới có thể tìm thấy điểm khác nhau.
Cố Dư Sinh chỉ nhìn vào phim liền có thể nhìn thấy điểm khác biệt này.
Cố Dư Sinh loạn tùng phèo, thấp thỏm bất an, cô cố gắng để khuôn mặt tỏ vẻ bình tĩnh, không lộ ra một chút biểu hiện hoang mang nào, cô biết bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để mở miệng, vì vậy sau khi nghe thấy lời của Cố Dư Sinh xong, liền tỏ vẻ quan sát chăm chú “chính mình” trong phim xong, lại ổn định tâm trạng, mới quay đầu nói với Cố Dư Sinh: “Có thể là do trang điểm ạ.”
Dừng một chút, Tần Chỉ Ái lại mở miệng nói: “Có điều cũng có thể là do ánh sáng, hoặc là do hậu trường chế tác điều chỉnh lại như thế nào đó, sẽ khiến hình ảnh có chút không chuẩn…”
Cố Dư Sinh không nói gì, lượn quanh ánh mắt của Tần Chỉ Ái, lại lượn quanh một vòng khuôn mặt của Tần Chỉ Ái trong phim.
Rõ ràng là cùng một người, tại sao lại cho hắn hai cảm giác khác nhau?
Cố Dư Sinh chống tay xoa xoa thái dương, cau mày, lại tìm không ra đáp án, khó quá bỏ qua.
Dù sao cũng chỉ là một bộ phim, hay là giống như cô nói, là yếu tố bên ngoài tác động đến…
Cố Dư Sinh lúc này mới “Ừ với Tần Chỉ Ái một tiếng, giống như nói chuyện phiếm, ngữ khí rất đồng tình với giả thiết của Tần Chỉ Ái: “Có thể là vậy.”
Nói xong, Cố Dư Sinh lại dựa người gần Tần Chỉ Ái quan sát một chút, có thể là do phim quá tẻ nhạt, hắn lấy điện thoại di động ra bấm mấy cái.
Tần Chỉ Ái ngồi bên cạnh nhìn như đang chăm chú xem nhưng thật ra là đang để ý đến biến hóa của Cố Dư Sinh.
Đợi đến lúc Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm điện thoại lười biếng gõ vào màn hình, thật sự cho qua chuyện vừa nãy, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm, cả người xụi lơ, lén hít sâu vài hơi, dưới ánh sáng màn hình yếu ớt hầu như có thể thấy một tầng nước.
Đó là mồ hôi, những câu nói đột ngột lúc nãy của hắn khiến cô căng thẳng đến toát mồ hôi hột.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm lòng bàn tay ướt nhẹp một cái, lặng lẽ lau tay trên người mới nhìn lên màn hình.
Nội dung của bộ phim khá hài hước, xung quanh hết trận cười này rồi lại đến một trận cười khác vang lên, nhưng Tần Chỉ Ái lại không cười nổi, thậm chí trong lòng cô còn cảm thấy bi ai…
Biết không?
Lúc cô nghe hắn nói cô không giống Lương Đậu Khấu trong phim, cô không chỉ có căng thẳng, thấp thỏm mà còn có một chút vui mừng, kích động.
Cô đóng vai Lương Đậu Khấu lâu như vậy, cũng chưa từng có ai nhìn thấy sự khác biệt.
Bởi vì cô muốn hắn không còn nghi ngờ nữa, mới làm hắn không tìm ra chân tướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.