Chương 795: Tình cảm chân thành vượt qua sinh tử (5)
Diệp Phi Dạ
01/06/2017
Cô muốn hỏi hắn có thể trở về không?
Nếu cô cứ trực tiếp hỏi hắn, trong lòng hắn còn không khó chịu, nhưng cô lại ngập ngừng như vậy, khiến hắn lại đau lòng không thôi.
Cố Dư Sinh hút một hơi thuốc, chẳng cần suy nghĩ liền nói: “Ngày mai anh sẽ báo cáo với cấp trên, cuối tháng anh về Bắc Kinh, bên em.”
“Có thật không?” trong điện thoại, âm thanh của Tần Chỉ Ái vui vẻ thấy rõ.
“Thật!” Cố Dư Sinh khẳng định chắc nịch.
Tiếng nói của hắn còn chưa kết thúc, trong điện thoại lại có thể nghe thấy tiếng cô cười, chỉ như vậy lại giống như một ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong lòng hắn, khiến tâm trạng của hắn cũng tốt hơn nhiều.
Hắn ở trong bệnh viện là vì lúc này người chấp hành nhiệm vụ với hắn đang bị thương, nguy hiểm đến tính mạng.
Có người chiến hữu kia đã qua đời, đã chiến đấu 20 năm, năm nay người đó đã 45 tuổi, còn chưa có vợ, sáng hôm qua lúc ăn sáng, hắn vừa ăn sáng vừa hỏi người chiến hữu kia tại sao đến lúc này còn chưa về nhà nghỉ ngơi, người kia nói về cái gì mà về, chỉ cần còn có thể, thì cứ hết mình cống hiến cho tổ quốc, liền ở lại.
Mà người này là con trai độc nhất của một gia đình có điều kiện kinh tế rất khó khăn, đưa vào quân đội, vì có biểu hiện xuất sắc mới được điều đến đây.
Lúc này chỉ mới có mấy tháng, đã mấy người chết, mấy người bị thương……. Nói không chừng, người kế tiếp chính là hắn rồi.
Cố Dư Sinh quay đầu lại nhìn bệnh viện, lại nghĩ một hồi, mới gọi cô: “Tiểu Ái?”
“Dạ?”
“Anh có một món quà muốn tặng em.” Kỳ thật, những thứ kia hắn muốn đến ngày kết hôn xong mới đưa cho cô, nhưng mà hắn nghĩ khi cô thấy những thứ này sẽ rất cảm động, có thể chiến sự bây giờ quá vô thường, hắn không biết một giây sau, hắn còn có thể nói chuyện điện thoại với cô nữa hay không, nên có một số việc, khi nào còn có thể làm thì cứ làm đi.
“Quà gì ạ?” giọng nói của Tần Chỉ Ái thật sự rất vui vẻ, vì nghe thấy hắn quay về, còn nghe thấy hắn muốn tặng quà cho cô, trong giọng nói đều có ý cười đáng yêu.
“Em đi đến thư phòng của anh đi…” Tần Chỉ Ái làm theo lời củaCố Dư Sinh,nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ, đi đến thư phòng của hắn, lúc cô đẩy cửa ra, liền nói: “Rồi ạ…” sau đó lại nghe Cố Dư Sinh nói: “Trong tủ sách, bên trái, hàng thứ hai, phía dưới có một ngăn kéo, em mở ra…….”
Tần Chỉ Ái làm theo.
Trong ngăn kéo có một cái hộp.
Đây chính là thứ hắn muốn tặng cô sao?
Tần Chỉ Ái còn chưa hỏi, Cố Dư Sinh đã lên tiếng trước: “Nhìn thấy cái hộp chưa?”
‘Rồi ạ…”
“Em mở ra đi…”
“Dạ…”
Tần Chỉ Ái để điện thoại ở chế độ rảnh tay, đặt trên bàn sách, sau đó lấy hộp ra khỏi ngăn kéo mở nắp, đập vào mắt là một bức thư quen thuộc.
Tần Chỉ Ái trố mắt nhìn trong chốc lát, mới để hộp xuống, tùy tiện lấy một bức thư, mở ra, là chữ viết của cô, những lời nói quen thuộc của cô.
Cô không thể tin được lại cầm vài phong thư, mở ra.
Đều là những lá thư cô viết choS Quân… Tại sao lại ở trong tay Cố Dư Sinh?
Tần Chỉ Ái run động, liền nhìn về phía điện thoại di động trên bàn: “Dư Sinh….”
Nếu cô cứ trực tiếp hỏi hắn, trong lòng hắn còn không khó chịu, nhưng cô lại ngập ngừng như vậy, khiến hắn lại đau lòng không thôi.
Cố Dư Sinh hút một hơi thuốc, chẳng cần suy nghĩ liền nói: “Ngày mai anh sẽ báo cáo với cấp trên, cuối tháng anh về Bắc Kinh, bên em.”
“Có thật không?” trong điện thoại, âm thanh của Tần Chỉ Ái vui vẻ thấy rõ.
“Thật!” Cố Dư Sinh khẳng định chắc nịch.
Tiếng nói của hắn còn chưa kết thúc, trong điện thoại lại có thể nghe thấy tiếng cô cười, chỉ như vậy lại giống như một ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong lòng hắn, khiến tâm trạng của hắn cũng tốt hơn nhiều.
Hắn ở trong bệnh viện là vì lúc này người chấp hành nhiệm vụ với hắn đang bị thương, nguy hiểm đến tính mạng.
Có người chiến hữu kia đã qua đời, đã chiến đấu 20 năm, năm nay người đó đã 45 tuổi, còn chưa có vợ, sáng hôm qua lúc ăn sáng, hắn vừa ăn sáng vừa hỏi người chiến hữu kia tại sao đến lúc này còn chưa về nhà nghỉ ngơi, người kia nói về cái gì mà về, chỉ cần còn có thể, thì cứ hết mình cống hiến cho tổ quốc, liền ở lại.
Mà người này là con trai độc nhất của một gia đình có điều kiện kinh tế rất khó khăn, đưa vào quân đội, vì có biểu hiện xuất sắc mới được điều đến đây.
Lúc này chỉ mới có mấy tháng, đã mấy người chết, mấy người bị thương……. Nói không chừng, người kế tiếp chính là hắn rồi.
Cố Dư Sinh quay đầu lại nhìn bệnh viện, lại nghĩ một hồi, mới gọi cô: “Tiểu Ái?”
“Dạ?”
“Anh có một món quà muốn tặng em.” Kỳ thật, những thứ kia hắn muốn đến ngày kết hôn xong mới đưa cho cô, nhưng mà hắn nghĩ khi cô thấy những thứ này sẽ rất cảm động, có thể chiến sự bây giờ quá vô thường, hắn không biết một giây sau, hắn còn có thể nói chuyện điện thoại với cô nữa hay không, nên có một số việc, khi nào còn có thể làm thì cứ làm đi.
“Quà gì ạ?” giọng nói của Tần Chỉ Ái thật sự rất vui vẻ, vì nghe thấy hắn quay về, còn nghe thấy hắn muốn tặng quà cho cô, trong giọng nói đều có ý cười đáng yêu.
“Em đi đến thư phòng của anh đi…” Tần Chỉ Ái làm theo lời củaCố Dư Sinh,nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ, đi đến thư phòng của hắn, lúc cô đẩy cửa ra, liền nói: “Rồi ạ…” sau đó lại nghe Cố Dư Sinh nói: “Trong tủ sách, bên trái, hàng thứ hai, phía dưới có một ngăn kéo, em mở ra…….”
Tần Chỉ Ái làm theo.
Trong ngăn kéo có một cái hộp.
Đây chính là thứ hắn muốn tặng cô sao?
Tần Chỉ Ái còn chưa hỏi, Cố Dư Sinh đã lên tiếng trước: “Nhìn thấy cái hộp chưa?”
‘Rồi ạ…”
“Em mở ra đi…”
“Dạ…”
Tần Chỉ Ái để điện thoại ở chế độ rảnh tay, đặt trên bàn sách, sau đó lấy hộp ra khỏi ngăn kéo mở nắp, đập vào mắt là một bức thư quen thuộc.
Tần Chỉ Ái trố mắt nhìn trong chốc lát, mới để hộp xuống, tùy tiện lấy một bức thư, mở ra, là chữ viết của cô, những lời nói quen thuộc của cô.
Cô không thể tin được lại cầm vài phong thư, mở ra.
Đều là những lá thư cô viết choS Quân… Tại sao lại ở trong tay Cố Dư Sinh?
Tần Chỉ Ái run động, liền nhìn về phía điện thoại di động trên bàn: “Dư Sinh….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.