Chương 77: Tình thâm nhưng duyên đã hết (7)
Diệp Phi Dạ
22/11/2016
Chương 77: Tình thâm nhưng duyên đã hết (7)
Thân thể của Tần Chỉ Ái theo bản năng cứng đờ, qua một lát, cô mới nhúc nhích môi một chút, muốn mở miệng chào hắn, nhưng sau đó lại nghĩ đến hắn ước gì có thể rũ bỏ mọi quan hệ với cô, sẽ không chủ động bắt chuyện với cô, liền rũ mắt không lộ ra vẻ ảm đạm, bỏ ý định chào hỏi qua một bên.
Tần Chỉ Ái trầm mặc không một tiếng động đứng trước cửa, trước sau vẫn không đi vào.
Cố Dư Sinh cũng không nói ý của hắn.
Yên tĩnh như vậy lại khiến cho không khí trong phòng rối tinh rối mù.
Dần dần, Tần Chỉ Ái chịu không nổi, nghĩ đến một lời giải thích, mở mắt ra, Cố Dư Sinh cũng trầm mặc giống như cô một hồi, hạ tay lên tiếng: "Cô qua đây."
Hình như từ lúc cô vào nhà này đến nay đã ba tháng, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng nói chuyện ôn hòa nhã nhặn với cô... Tần Chỉ Ái *thụ sủng nhược kinh liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh, sau đó hạ mắt, dừng lại một lúc mới từ từ cất bước đi vào phòng.
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà kinh ngạc, giật mình.Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Khoảng cách càng gần Cố Dư Sinh, mùi thuốc lá càng nồng, khiến Tần Chỉ Ái càng bất an.
Cô đúng là không có dũng khí đứng quá gần hắn, dừng lại lúc cách hắn một mét.
Cố Dư Sinh ngậm thuốc nhìn Tần Chỉ Ái một chút, sau đó lại dừng lại trong chốc lát, liền lấy trong túi một phong thư đưa cho cô.
Tần Chỉ Ái không hiểu liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh, thấy hắn hoàn toàn không có ý muốn giải thích, liền đưa tay ra nhận, cúi đầu mở miệng phong thư ra, bên trong là một xấp tiền mặt.
Hắn đưa tiền cho cô làm gì?Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Lúc Tần Chỉ Ái sững sờ nhìn phong thư, quản gia lên lầu gõ cửa, phá vỡ yên tĩnh bên trong: "Thiếu gia, tiểu thư, cơm tối chuẩn bị xong rồi."
"Ừ." Cố Dư Sinh đáp, ra hiệu cho quản gia xuống trước, sau đó khẽ ngước cổ nhìn cô gái đang sững sờ cầm phong thư, lại dập tắt thuốc trong gạt tàn, đứng lên nhàn nhạt giải thích: "Đây là tiền thuốc men"
Lại không cần biết cô có nghe rõ hay không, liền vòng qua cô ra khỏi phòng, đi xuống lầu.
Đây là tiền thuốc men... Mấy chữ này xoay chuyển trong đầu Tần Chỉ Ái hai vòng, cô liền nhớ tới lần xảy ra tai nạn, Ngày hôm sau, hắn nói trong điện thoại: "Ngày hôm qua bỏ ra bao nhiêu tiền thuốc men, tôi sẽ để thư ký đem tới cho cô, tôi không muốn mắc nợ cô, để cô không có cợ hội dây dưa với tôi."
Vì vậy, lần đầu tiên hắn chủ động dùng ngữ khí bình thường nói chuyện với cô chỉ là do hắn có liên quan đến chuyện lúc đó.
Nhưng hắn có biết không? Đêm hôm đó cô không phải dùng thân phận của Lương Đậu Khấu cứu hắn mà là thân phận của người con gái bị hắn thất hẹn hai lần, bị hắn quên sạch vẫn còn chưa từ bỏ ý định giúp hắn nhớ lại, là thân phận của Tần Chỉ Ái cứu hắn.
Thân thể của Tần Chỉ Ái theo bản năng cứng đờ, qua một lát, cô mới nhúc nhích môi một chút, muốn mở miệng chào hắn, nhưng sau đó lại nghĩ đến hắn ước gì có thể rũ bỏ mọi quan hệ với cô, sẽ không chủ động bắt chuyện với cô, liền rũ mắt không lộ ra vẻ ảm đạm, bỏ ý định chào hỏi qua một bên.
Tần Chỉ Ái trầm mặc không một tiếng động đứng trước cửa, trước sau vẫn không đi vào.
Cố Dư Sinh cũng không nói ý của hắn.
Yên tĩnh như vậy lại khiến cho không khí trong phòng rối tinh rối mù.
Dần dần, Tần Chỉ Ái chịu không nổi, nghĩ đến một lời giải thích, mở mắt ra, Cố Dư Sinh cũng trầm mặc giống như cô một hồi, hạ tay lên tiếng: "Cô qua đây."
Hình như từ lúc cô vào nhà này đến nay đã ba tháng, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng nói chuyện ôn hòa nhã nhặn với cô... Tần Chỉ Ái *thụ sủng nhược kinh liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh, sau đó hạ mắt, dừng lại một lúc mới từ từ cất bước đi vào phòng.
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà kinh ngạc, giật mình.Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Khoảng cách càng gần Cố Dư Sinh, mùi thuốc lá càng nồng, khiến Tần Chỉ Ái càng bất an.
Cô đúng là không có dũng khí đứng quá gần hắn, dừng lại lúc cách hắn một mét.
Cố Dư Sinh ngậm thuốc nhìn Tần Chỉ Ái một chút, sau đó lại dừng lại trong chốc lát, liền lấy trong túi một phong thư đưa cho cô.
Tần Chỉ Ái không hiểu liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh, thấy hắn hoàn toàn không có ý muốn giải thích, liền đưa tay ra nhận, cúi đầu mở miệng phong thư ra, bên trong là một xấp tiền mặt.
Hắn đưa tiền cho cô làm gì?Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Lúc Tần Chỉ Ái sững sờ nhìn phong thư, quản gia lên lầu gõ cửa, phá vỡ yên tĩnh bên trong: "Thiếu gia, tiểu thư, cơm tối chuẩn bị xong rồi."
"Ừ." Cố Dư Sinh đáp, ra hiệu cho quản gia xuống trước, sau đó khẽ ngước cổ nhìn cô gái đang sững sờ cầm phong thư, lại dập tắt thuốc trong gạt tàn, đứng lên nhàn nhạt giải thích: "Đây là tiền thuốc men"
Lại không cần biết cô có nghe rõ hay không, liền vòng qua cô ra khỏi phòng, đi xuống lầu.
Đây là tiền thuốc men... Mấy chữ này xoay chuyển trong đầu Tần Chỉ Ái hai vòng, cô liền nhớ tới lần xảy ra tai nạn, Ngày hôm sau, hắn nói trong điện thoại: "Ngày hôm qua bỏ ra bao nhiêu tiền thuốc men, tôi sẽ để thư ký đem tới cho cô, tôi không muốn mắc nợ cô, để cô không có cợ hội dây dưa với tôi."
Vì vậy, lần đầu tiên hắn chủ động dùng ngữ khí bình thường nói chuyện với cô chỉ là do hắn có liên quan đến chuyện lúc đó.
Nhưng hắn có biết không? Đêm hôm đó cô không phải dùng thân phận của Lương Đậu Khấu cứu hắn mà là thân phận của người con gái bị hắn thất hẹn hai lần, bị hắn quên sạch vẫn còn chưa từ bỏ ý định giúp hắn nhớ lại, là thân phận của Tần Chỉ Ái cứu hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.