Chương 225: Vợ Người Ta (5)
Diệp Phi Dạ
03/09/2017
Chương 225: Vợ Người Ta (5)
Chính hắn cũng không biết từ lúc nào mình đã đè cô lên giường, đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, tay hắn đã từ từ dò vào trong quần áo của cô, đầu ngón tay đụng vào nơi mềm mại của cô, hắn thật sự phát điên rồi.
Hắn càng hôn càng sâu, càng ngày càng dùng sức, giống như hận không thể ngay lập tức nuốt cô vào bụng.
Hắn cảm giác được sự phản kháng của cô, là do lần thân mật trước đang đến lúc gay cấn bị cắt đứt hay là đã quá lâu hắn không chạm vào cô, bỗng nhiên lúc này lại khiến hắn không muốn dừng lại.
Hắn gấp gáp nằm trên người cô, thở hổn hển thật lâu, liền nghiêng đầu gặm cắn chiếm hữu cổ của cô, để lại một dấu vết ướt át, cuối cùng lại quay lại môi cô, trằn trọc hôn lại hôn, quấn quít triền miên một lúc lâu mới chậm rãi nhìn thẳng vào mắt cô.
Vui mừng, yêu thương làm cho ánh mắt của cô mơ màng, khiến cả người cô trở nên cực kỳ quyến rũ, nhưng hắn vẩn tinh mắt phát hiện khóe mắt cô hơi ướt, như là từng có nước mắt.
Hắn trầm mặc trong chốc lát, lại đưa tay lên nhẹ nhàng vén tóc bên tai cô, loại căng thẳng lúc tặng quà cho cô không biết từ lúc nào đã biến mất như một kỳ tích, hắn nhìn vào mắt cô, nghĩ nghĩ một chút, vẫn là nên giải thích với cô: “Anh vừa nói sinh nhật vui vẻ.”
Dừng một chút, đầu ngón tay Cố Dư Sinh nhẹ nhàng sượt qua gò má Tần Chỉ Ái, nói lại lần nữa: “Tiểu Phiền Toái, sinh nhật vui vẻ!”
Ánh mắt Tần Chỉ Ái nhìn Cố Dư Sinh lập tức trở nên bừng sáng.
. . . . . . .
Tám giờ tối Tần Chỉ Ái có dạ tiệc, Cố Dư Sinh đi đến nước Anh công tác, vốn là có một đống chuyện, vì vậy chưa đến bảy giờ tối, Cố Dư Sinh đã rời đi.
Tần Chỉ Ái một mình nằm trên giường, lúc chuẩn bị xuống giường tắm rửa, cô lại nhìn hộp quà đặt trên tủ đầu giường.
Cô biết món quà này không thuộc về cô, nhưng cô vẫn mở nó ra, liếc nhìn món đồ trong hộp.Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
Đó là một sợi dây chuyền rất đẹp, trên mặt nạm kim cương đầy tinh tế, dưới ánh đèn lại lóe sáng óng ánh.
Tần Chỉ Ái đưa tay nhẹ nhàng đụng vào mặt dây chuyền kia, nhưng cô lại lập tức rút tay về, sau đó từ từ đóng lại, để lại đầu giường.
Kỳ thật cũng không có gì đáng ước ao, không phải sao?
Ít nhất, vào ngày sinh nhật của cô, được nghe hắn nói một câu sinh nhật vui vẻ là được rồi, không phải sao?
Cho dù là không nói với cô, nhưng cũng có thể coi như là một giấc mơ đẹp, vì vậy cô nên cảm thấy hài lòng mới phải.
-
Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
Cố Dư Sinh về Bắc Kinh trước Tần Chỉ Ái một ngày.
Sau khi Tần Chỉ Ái xuống máy bay, lập tức trở về biệt thự.
Quản gia gọi điện cho cô, biết cô về lúc nào, đã sớm chuẩn bị cơm rồi.
Tần Chỉ Ái ăn cơm xong lại trở lên lầu.
Cô đem sợi dây chuyền Cố Dư Sinh tặng sinh nhật cho Lương Đậu Khấu bỏ vào ngăn kéo trước, sau đó mới bò lên giường nghỉ ngơi, vừa mới mơ màng ngủ, điện thoại di động lại vang lên.
Chính hắn cũng không biết từ lúc nào mình đã đè cô lên giường, đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, tay hắn đã từ từ dò vào trong quần áo của cô, đầu ngón tay đụng vào nơi mềm mại của cô, hắn thật sự phát điên rồi.
Hắn càng hôn càng sâu, càng ngày càng dùng sức, giống như hận không thể ngay lập tức nuốt cô vào bụng.
Hắn cảm giác được sự phản kháng của cô, là do lần thân mật trước đang đến lúc gay cấn bị cắt đứt hay là đã quá lâu hắn không chạm vào cô, bỗng nhiên lúc này lại khiến hắn không muốn dừng lại.
Hắn gấp gáp nằm trên người cô, thở hổn hển thật lâu, liền nghiêng đầu gặm cắn chiếm hữu cổ của cô, để lại một dấu vết ướt át, cuối cùng lại quay lại môi cô, trằn trọc hôn lại hôn, quấn quít triền miên một lúc lâu mới chậm rãi nhìn thẳng vào mắt cô.
Vui mừng, yêu thương làm cho ánh mắt của cô mơ màng, khiến cả người cô trở nên cực kỳ quyến rũ, nhưng hắn vẩn tinh mắt phát hiện khóe mắt cô hơi ướt, như là từng có nước mắt.
Hắn trầm mặc trong chốc lát, lại đưa tay lên nhẹ nhàng vén tóc bên tai cô, loại căng thẳng lúc tặng quà cho cô không biết từ lúc nào đã biến mất như một kỳ tích, hắn nhìn vào mắt cô, nghĩ nghĩ một chút, vẫn là nên giải thích với cô: “Anh vừa nói sinh nhật vui vẻ.”
Dừng một chút, đầu ngón tay Cố Dư Sinh nhẹ nhàng sượt qua gò má Tần Chỉ Ái, nói lại lần nữa: “Tiểu Phiền Toái, sinh nhật vui vẻ!”
Ánh mắt Tần Chỉ Ái nhìn Cố Dư Sinh lập tức trở nên bừng sáng.
. . . . . . .
Tám giờ tối Tần Chỉ Ái có dạ tiệc, Cố Dư Sinh đi đến nước Anh công tác, vốn là có một đống chuyện, vì vậy chưa đến bảy giờ tối, Cố Dư Sinh đã rời đi.
Tần Chỉ Ái một mình nằm trên giường, lúc chuẩn bị xuống giường tắm rửa, cô lại nhìn hộp quà đặt trên tủ đầu giường.
Cô biết món quà này không thuộc về cô, nhưng cô vẫn mở nó ra, liếc nhìn món đồ trong hộp.Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
Đó là một sợi dây chuyền rất đẹp, trên mặt nạm kim cương đầy tinh tế, dưới ánh đèn lại lóe sáng óng ánh.
Tần Chỉ Ái đưa tay nhẹ nhàng đụng vào mặt dây chuyền kia, nhưng cô lại lập tức rút tay về, sau đó từ từ đóng lại, để lại đầu giường.
Kỳ thật cũng không có gì đáng ước ao, không phải sao?
Ít nhất, vào ngày sinh nhật của cô, được nghe hắn nói một câu sinh nhật vui vẻ là được rồi, không phải sao?
Cho dù là không nói với cô, nhưng cũng có thể coi như là một giấc mơ đẹp, vì vậy cô nên cảm thấy hài lòng mới phải.
-
Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
Cố Dư Sinh về Bắc Kinh trước Tần Chỉ Ái một ngày.
Sau khi Tần Chỉ Ái xuống máy bay, lập tức trở về biệt thự.
Quản gia gọi điện cho cô, biết cô về lúc nào, đã sớm chuẩn bị cơm rồi.
Tần Chỉ Ái ăn cơm xong lại trở lên lầu.
Cô đem sợi dây chuyền Cố Dư Sinh tặng sinh nhật cho Lương Đậu Khấu bỏ vào ngăn kéo trước, sau đó mới bò lên giường nghỉ ngơi, vừa mới mơ màng ngủ, điện thoại di động lại vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.