Chương 229: Vợ Người Ta (9)
Diệp Phi Dạ
03/09/2017
Chương 229: Vợ Người Ta (9)
Cố Dư Sinh “ơ” một tiếng, ngồi xuống ghế sofa, lấy điều khiển từ xa mở tivi, tìm đại một chương trình nào đó xem.
Quản gia đi vào nhà bếp, giúp hắn rót một tách trà nóng, đặt lên khay trà.
Thời gian trôi qua, ánh mặt trời ngoài cửa đã tắt, Tần Chỉ Ái còn chưa về.
Tần Chỉ Ái dần dần càm thấy nhàm chán, cầm điều khiển từ xa không ngừng đổi kênh.
Lúc bảy giờ, quản gia đã chuẩn bị xong bữa tối, đi tới dò hỏi Cố Dư Sinh: “Thiếu gia, bây giờ ngài có muốn ăn tối không?”
Cố Dư Sinh không để ý đến quản gia, quay đầu nhìn cửa sổ đen kịt ngoài kia, nhíu mày, liền ném điều khiển từ xa lên khay trà “Đùng” một cái, cầm một điếu thuốc đến cửa sổ hút.
Quản gia cũng không phải là người tinh tế gì nhưng dù sao bà cũng đã sống được nửa đời người rồi, những ngày tiểu thư đi Pháp, Cố Dư Sinh đều bắt bà phải gọi điện thoại cho cô, hiện tại tiều thư đã về, thiếu gia lại về sớm như vậy, không phải là để gặp tiểu thư sao?
Quản gia suy nghĩ một chút, cuối cùng đi đến chỗ điện thoại bàn gọi cho Tần Chỉ Ái.
Điện thoại reo rất lâu mới có người bắt máy, quản gia hỏi: “Tiểu thư, cô có về nhà ăn tối không?”
Quản gia vừa hỏi xong câu này, liền nhìn rõ tay của người đàn ông đang đứng trước cửa sổ hút thuốc run nhẹ lên, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía bà.
Bà quà nhiên đoán không sai, thiếu gia là vì tiểu thư mới về nhà sớm như vậy, quản gia nghe Tần Chỉ Ái trả lời, mới hỏi tiếp: “Tiểu thư, khi nào thì cô mới về?”
Vừa mới cúp điện thoại, Quản gia liền nghe thấy âm thanh của Cố Dư Sinh truyền đến: “Cô ấy nói thế nào?”
“Tiểu thư nói cô ấy đã ăn cơm cùng bạn xong rồi…” Quản gia trả lời, dừng một chút, lại bổ sung thêm: “Tiểu thư còn nói, cô ấy không biết chính xác khi nào mới về, có thể sẽ trể một chút.”
Quản gia còn chưa nói xong, Cố Dư Sinh liền quay mặt đi lấy một điếu thuốc châm lửa, nhìn về phía màn đêm.
Quản gia nhìn ra được tâm tình của hắn, lúc mới về còn ôn hòa như vậy, bà do dự một chút lại hỏi: “Cố tiên sinh, cậu có muốn ăn cơm không?”
Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy câu hỏi của bà, không có phản ứng gì, chỉ giơ tay lên hút một hơi thuốc, khuôn mặt của hắn vì khói thuốc mà trở nên mơ hồ.
Tính khí của Cố Dư Sinh không tốt như vậy, sao quản gia lại dám hỏi lần thứ hai, bên trong biệt thự lại lập tức trở nên yên lặng.
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại trong túi Cố Dư Sinh bỗng nhiên run lên, nhìn thấy Lục Bán Thành gửi một tin nhắn: “Tưởng Dật đêm nay tổ chức một trò vui ở Khách sạn Bắc Kinh, anh có muốn tham gia không?”
Cố Dư Sinh làm như không nhìn thấy, đem điện thoại di động cất một bên, sau đó lại nhớ đến lời nói của quản gia: “Cô ấy không biết chính xác khi nào mới về, có thể sẽ trể một chút.” Sau đó lại lấy điện thoại di động ra giơ lên trước mặt, nhắn lại một chữ cho lục bán thành: “Đi”
Lúc hắn đến khách sạn Bắc Kinh, trong phòng khách đã có không ít người, người phụ nữ của ông chủ Tưởng Dật hôm nay lại không giống người hôm trước.
Cố Dư Sinh “ơ” một tiếng, ngồi xuống ghế sofa, lấy điều khiển từ xa mở tivi, tìm đại một chương trình nào đó xem.
Quản gia đi vào nhà bếp, giúp hắn rót một tách trà nóng, đặt lên khay trà.
Thời gian trôi qua, ánh mặt trời ngoài cửa đã tắt, Tần Chỉ Ái còn chưa về.
Tần Chỉ Ái dần dần càm thấy nhàm chán, cầm điều khiển từ xa không ngừng đổi kênh.
Lúc bảy giờ, quản gia đã chuẩn bị xong bữa tối, đi tới dò hỏi Cố Dư Sinh: “Thiếu gia, bây giờ ngài có muốn ăn tối không?”
Cố Dư Sinh không để ý đến quản gia, quay đầu nhìn cửa sổ đen kịt ngoài kia, nhíu mày, liền ném điều khiển từ xa lên khay trà “Đùng” một cái, cầm một điếu thuốc đến cửa sổ hút.
Quản gia cũng không phải là người tinh tế gì nhưng dù sao bà cũng đã sống được nửa đời người rồi, những ngày tiểu thư đi Pháp, Cố Dư Sinh đều bắt bà phải gọi điện thoại cho cô, hiện tại tiều thư đã về, thiếu gia lại về sớm như vậy, không phải là để gặp tiểu thư sao?
Quản gia suy nghĩ một chút, cuối cùng đi đến chỗ điện thoại bàn gọi cho Tần Chỉ Ái.
Điện thoại reo rất lâu mới có người bắt máy, quản gia hỏi: “Tiểu thư, cô có về nhà ăn tối không?”
Quản gia vừa hỏi xong câu này, liền nhìn rõ tay của người đàn ông đang đứng trước cửa sổ hút thuốc run nhẹ lên, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía bà.
Bà quà nhiên đoán không sai, thiếu gia là vì tiểu thư mới về nhà sớm như vậy, quản gia nghe Tần Chỉ Ái trả lời, mới hỏi tiếp: “Tiểu thư, khi nào thì cô mới về?”
Vừa mới cúp điện thoại, Quản gia liền nghe thấy âm thanh của Cố Dư Sinh truyền đến: “Cô ấy nói thế nào?”
“Tiểu thư nói cô ấy đã ăn cơm cùng bạn xong rồi…” Quản gia trả lời, dừng một chút, lại bổ sung thêm: “Tiểu thư còn nói, cô ấy không biết chính xác khi nào mới về, có thể sẽ trể một chút.”
Quản gia còn chưa nói xong, Cố Dư Sinh liền quay mặt đi lấy một điếu thuốc châm lửa, nhìn về phía màn đêm.
Quản gia nhìn ra được tâm tình của hắn, lúc mới về còn ôn hòa như vậy, bà do dự một chút lại hỏi: “Cố tiên sinh, cậu có muốn ăn cơm không?”
Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy câu hỏi của bà, không có phản ứng gì, chỉ giơ tay lên hút một hơi thuốc, khuôn mặt của hắn vì khói thuốc mà trở nên mơ hồ.
Tính khí của Cố Dư Sinh không tốt như vậy, sao quản gia lại dám hỏi lần thứ hai, bên trong biệt thự lại lập tức trở nên yên lặng.
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại trong túi Cố Dư Sinh bỗng nhiên run lên, nhìn thấy Lục Bán Thành gửi một tin nhắn: “Tưởng Dật đêm nay tổ chức một trò vui ở Khách sạn Bắc Kinh, anh có muốn tham gia không?”
Cố Dư Sinh làm như không nhìn thấy, đem điện thoại di động cất một bên, sau đó lại nhớ đến lời nói của quản gia: “Cô ấy không biết chính xác khi nào mới về, có thể sẽ trể một chút.” Sau đó lại lấy điện thoại di động ra giơ lên trước mặt, nhắn lại một chữ cho lục bán thành: “Đi”
Lúc hắn đến khách sạn Bắc Kinh, trong phòng khách đã có không ít người, người phụ nữ của ông chủ Tưởng Dật hôm nay lại không giống người hôm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.