Chương 927: Yêu cô ấy sớm hơn cậu, sâu hơn cậu (7)
Diệp Phi Dạ
05/08/2017
Lục Bán Thành nhìn thấy cô như vậy, lúc này mới tỉnh táo lại, hắn sợ cô
xuống xe mắc mưa, liền nhanh chóng đi đến bên xe, đóng cửa lại, sau đó
mở cửa xe chỗ ghế người lái ngồi vào, thu dù lại, phủi phủi những giọt
mưa trên người.
Hứa Ôn Noãn nhìn thấy tóc và vai hắn ướt mem, nhìn quanh xe một vòng, lại không thấy khăn mặt liền lấy một túi khăn giấy đặt phía sau xe, đưa cho Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành dừng một chút, mới nhìn cô, khẽ gật đầu nhận lấy.
Hai người không có nói thêm lời nào nữa, bầu không khí bên trong xe vẫn yên tĩnh như trước.
Hứa Ôn Noãn nhìn những giọt mưa không ngừng rơi trên cửa kính xe, nghe tiếng mưa ngoài trời, trong đầu lại nghĩ đến cảnh lúc nãy Lục Bán Thành xuống xe… cũng không biết bao lâu cô thật sự không thể nào chịu được nữa, ngủ say.
.......
Lúc Hứa Ôn Noãn tỉnh lại lần nữa, xe đã đến Lệ Giang, mưa cũng đã ngừng lại.
Lúc cô vừa nhích người một chút, Lục Bán Thành liền chú ý đến động tĩnh của cô, nhìn cô qua kính chiếu hậu một cái: “Thức rồi?”
“Ừ” Hứa Ôn Noãn dụi dụi mắt, gật đầu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Gần hai giờ.”
“A” Hứa Ôn Noãn đáp một tiếng, nghĩ thầm thì ra cô ngủ mấy tiếng đồng hồ rồi a.
Lục Bán Thành liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, lại hỏi: “Cô nói cô ở khách sạn nào?”
Hứa Ôn Noãn nói tên khách sạn.
Lục Bán Thành “Ể?” một tiếng đầy ngạc nhiên.
Hứa Ôn Noãn hiểu chuyện gì rồi, lại nói: “Anh cũng ở khách sạn này sao?”Lục Bán Thành không nói gì, tiếng ừ lại phát ra từ cổ họng.
“Thật là trùng hợp.” Hứa Ôn Noãn nói xong, nhìn Lục Bán Thành cười, bên trong xe lại yên tĩnh, bầu không khí có hơi trì trệ, liền thuận miệng hỏi một câu: “Cô ở phòng nào?”
“0001” Lục Bán Thành trả lời.
Thì ra là biệt thử độc lập phía sau khách sạn, Hứa Ôn Noãn ơ một tiếng, không nói gì nữa.
Trong chốc lát xe liền đến khách sạn.
Lục Bán Thành dừng hẳn xe xong không nhanh chóng xuống xe mà đợi đến khi Hứa Ôn Noãn xuống xe xong sau đó mới xuống theo.
Vào đại sảnh khách sạn Hứa Ôn Noãn gọi Hứa Ôn Noãn lại, sau đó lại đi đến một góc có đặt mấy cây ATM.
Hứa Ôn Noãn muốn mượn 1000 tệ nhưng hắn liền đưa cho cô 5000.
Ngày mai là về Bắc Kinh rồi, cô cũng không cần nhiều tiền như vậy…. Hứa Ôn Noãn đếm 1000 tệ cong, vừa mới chuẩn bị đưa lại cho Lục Bán Thành, hắn liền nói: “ Cô cầm đi, cô không quen ai ở khu này, trên người mang tiền phòng thân còn hơn là lúc đụng chuyện lại không có dùng.”
Hứa Ôn Noãn ngẫm lại, cũng cảm thấy có lý, huống chi tiền này cũng đâu phải là cho không, cô liền cầm theo ý của hắn, sau khi nói cảm ơn xong, liền đưa áo khoác mình còn đang ôm trong ngực đưa cho Lục Bán Thành: “Áo của anh.”
Lúc Lục Bán Thành cầm lấy, đầu ngón tay của cô và hắn không cẩn thận đụng vào nhau, hai người đều cứng đờ, sau một lát Lục Bán Thành mới lấy áo khoác về một cách bình thường, sau đó nhẹ nhàng nói: “Vậy tôi về phòng trước đây.”
Hứa Ôn Noãn chần chừ một chút, mới ừ một tiếng, sau đó liền ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành không phí nhiều thời gian, liền quay người rời đi.
Chờ đến khi hắn đi xa Hứa Ôn Noãn mới quay về phía thang máy đi tới.
Hứa Ôn Noãn nhìn thấy tóc và vai hắn ướt mem, nhìn quanh xe một vòng, lại không thấy khăn mặt liền lấy một túi khăn giấy đặt phía sau xe, đưa cho Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành dừng một chút, mới nhìn cô, khẽ gật đầu nhận lấy.
Hai người không có nói thêm lời nào nữa, bầu không khí bên trong xe vẫn yên tĩnh như trước.
Hứa Ôn Noãn nhìn những giọt mưa không ngừng rơi trên cửa kính xe, nghe tiếng mưa ngoài trời, trong đầu lại nghĩ đến cảnh lúc nãy Lục Bán Thành xuống xe… cũng không biết bao lâu cô thật sự không thể nào chịu được nữa, ngủ say.
.......
Lúc Hứa Ôn Noãn tỉnh lại lần nữa, xe đã đến Lệ Giang, mưa cũng đã ngừng lại.
Lúc cô vừa nhích người một chút, Lục Bán Thành liền chú ý đến động tĩnh của cô, nhìn cô qua kính chiếu hậu một cái: “Thức rồi?”
“Ừ” Hứa Ôn Noãn dụi dụi mắt, gật đầu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Gần hai giờ.”
“A” Hứa Ôn Noãn đáp một tiếng, nghĩ thầm thì ra cô ngủ mấy tiếng đồng hồ rồi a.
Lục Bán Thành liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, lại hỏi: “Cô nói cô ở khách sạn nào?”
Hứa Ôn Noãn nói tên khách sạn.
Lục Bán Thành “Ể?” một tiếng đầy ngạc nhiên.
Hứa Ôn Noãn hiểu chuyện gì rồi, lại nói: “Anh cũng ở khách sạn này sao?”Lục Bán Thành không nói gì, tiếng ừ lại phát ra từ cổ họng.
“Thật là trùng hợp.” Hứa Ôn Noãn nói xong, nhìn Lục Bán Thành cười, bên trong xe lại yên tĩnh, bầu không khí có hơi trì trệ, liền thuận miệng hỏi một câu: “Cô ở phòng nào?”
“0001” Lục Bán Thành trả lời.
Thì ra là biệt thử độc lập phía sau khách sạn, Hứa Ôn Noãn ơ một tiếng, không nói gì nữa.
Trong chốc lát xe liền đến khách sạn.
Lục Bán Thành dừng hẳn xe xong không nhanh chóng xuống xe mà đợi đến khi Hứa Ôn Noãn xuống xe xong sau đó mới xuống theo.
Vào đại sảnh khách sạn Hứa Ôn Noãn gọi Hứa Ôn Noãn lại, sau đó lại đi đến một góc có đặt mấy cây ATM.
Hứa Ôn Noãn muốn mượn 1000 tệ nhưng hắn liền đưa cho cô 5000.
Ngày mai là về Bắc Kinh rồi, cô cũng không cần nhiều tiền như vậy…. Hứa Ôn Noãn đếm 1000 tệ cong, vừa mới chuẩn bị đưa lại cho Lục Bán Thành, hắn liền nói: “ Cô cầm đi, cô không quen ai ở khu này, trên người mang tiền phòng thân còn hơn là lúc đụng chuyện lại không có dùng.”
Hứa Ôn Noãn ngẫm lại, cũng cảm thấy có lý, huống chi tiền này cũng đâu phải là cho không, cô liền cầm theo ý của hắn, sau khi nói cảm ơn xong, liền đưa áo khoác mình còn đang ôm trong ngực đưa cho Lục Bán Thành: “Áo của anh.”
Lúc Lục Bán Thành cầm lấy, đầu ngón tay của cô và hắn không cẩn thận đụng vào nhau, hai người đều cứng đờ, sau một lát Lục Bán Thành mới lấy áo khoác về một cách bình thường, sau đó nhẹ nhàng nói: “Vậy tôi về phòng trước đây.”
Hứa Ôn Noãn chần chừ một chút, mới ừ một tiếng, sau đó liền ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành không phí nhiều thời gian, liền quay người rời đi.
Chờ đến khi hắn đi xa Hứa Ôn Noãn mới quay về phía thang máy đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.