Chương 829: Yêu em từ đó (9)
Diệp Phi Dạ
17/06/2017
Cô mông lung mở mắt ra, còn chưa tỉnh hẳn, mơ màng nhìn Lục Bán Thành lại gọi: “Ngô Hạo?”
Vốn định quay người lại mà đi nhưng lần này hắn lại nghe thấy cô gọi hai chữ đó lần thứ hai, liền ngẩng đầu, tầm mắt nặng nề nhìn về phía Hứa Ôn Noãn.
Đêm đó cô uống sau ở quán bar cũng vậy, sau khi gọi điện thoại cho hắn xong vẫn luôn miệng gọi: “Ngô Hạo.”
Hôm nay cô ở hôn lễ của Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái cũng vậy, cứ thật lòng nhìn Ngô Hạo, sau khi hắn đi rồi còn quay đầu nhìn hắn.
Cô rõ ràng đã đăng ký kết hôn với hắn, mặc dù chỉ đóng giả là vợ chồng nhưng cô cũng không thừa nhận mối quan hệ này với người ngoài.
Hắn về nhà, cô ngủ rồi, trong miệng sao vẫn cứ “ Ngô Hạo Ngô Hạo?”
Dù cô thức dậy rồi, nhìn thấy hắn rồi, vẫn cứ gọi Ngô Hạo?
Ngô Hạo Ngô Hạo Ngô Hạo, cuối cùng là chấm dứt chưa hả?
Ý thức của cô càng ngày càng rõ ràng, sau khi nhìn rõ lại là hắn, mới nhàn nhạt gọi lại: “Anh Bán Thành.”
Cô gọi Ngô Hạo nhu tình như vậy, nhưng gọi hắn lại khách sáo như vậy, thật khiến cho hắn có cảm giác hai người ở rất xa, rất xa…
Buổi tối Lục Bán Thành uống rượu, trong lồng ngực vốn đã không vui, lúc này lại càng khiến hắn tức giận, đôi mắt hắn nhìn cô ngày một trở nên đỏ, lý trí bỗng dưng biến mất, lúc này đột nhiên lại đè lên người cô.
Hắn như vậy khiến cô rất sợ, cô hét lên một tiếng lại hoang mang gọi: “Anh Bán Thành” sau đó liền đẩy hắn ra.
Cô chống cự khiến hắn dùng thêm sức, hắn hoàn toàn không để ý đến những phản kháng của cô, khống chế đầu của cô, tàn nhẫn chiếm lấy môi cô.
Cô dãy giụa mạnh hơn, trong miệng lại bị hắn chặn lại nên chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, lúc tình cờ né được môi của hắn, lại luống cuống nói: “Anh Bán Thành, anh đừng như vậy, anh Bán Thành!”
Hắn hoàn toàn không nghe thấy những lời nói của cô, vừa tiếp tục hôn cô vừa kéo quần áo của cô xuống.
Quần áo của cô bị kéo xuống, từng cái bị lột ra, da thịt lộ ra ngoài, hơi thở lạ lẫm của người đàn ông khác khiến cho Hứa Ôn Noãn cực kỳ sợ, cô càng run rẩy hơn, vừa dùng sức phản kháng mạnh mẽ hơn.
Hắn dùng chân tàn nhẫn chặn lại chân đang đá loạn xạ của cô, sau đó bắt lấy hai cánh tay cô kéo qua đỉnh đầu cô, sau đó dùng tay còn lại vuốt ve cơ thể cô, hôn lên da thịt cô.
Môi của hắn theo gò má của cô mà rơi xuống cổ cô, xương quai xanh của cô.
Cô sợ đến nỗi toàn thân không ngừng run lên bần bật, trong miệng cô là những lời nói đáng thương: “Anh Bán Thành, cầu xin anh, đừng làm như vậy, em sẽ trả lại tiền cho anh, cầu xin anh…” khóc cầu đến cuối cùng hắn vẫn không buông tha cô, cô ríu rít khóc lên.
Nhưng hắn vẫn không có chút biểu hiện nào là buông tha cho cô, vặn bung chân của cô ra dễ như ăn cháo.
Cô sợ hãi mà run rẩy không ngừng, trong miệng cũng không nói nổi nữa.
Hắn không chút chần chừ hay mềm lòng nào, chỉ hung hăn mà quyết tuyệt xông vào cơ thể cô.
Một loại đau đớn sắc bén mà xa lạ làm cho âm thanh trong miệng cô biến mất không còn tăm hơi, đầu óc cô trống rỗng, trong mắt liên tục có những giọt nước rơi ra, cả người cô giống như chết rồi, hoàn toàn không có chút phản ứng gì nữa.
Vốn định quay người lại mà đi nhưng lần này hắn lại nghe thấy cô gọi hai chữ đó lần thứ hai, liền ngẩng đầu, tầm mắt nặng nề nhìn về phía Hứa Ôn Noãn.
Đêm đó cô uống sau ở quán bar cũng vậy, sau khi gọi điện thoại cho hắn xong vẫn luôn miệng gọi: “Ngô Hạo.”
Hôm nay cô ở hôn lễ của Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái cũng vậy, cứ thật lòng nhìn Ngô Hạo, sau khi hắn đi rồi còn quay đầu nhìn hắn.
Cô rõ ràng đã đăng ký kết hôn với hắn, mặc dù chỉ đóng giả là vợ chồng nhưng cô cũng không thừa nhận mối quan hệ này với người ngoài.
Hắn về nhà, cô ngủ rồi, trong miệng sao vẫn cứ “ Ngô Hạo Ngô Hạo?”
Dù cô thức dậy rồi, nhìn thấy hắn rồi, vẫn cứ gọi Ngô Hạo?
Ngô Hạo Ngô Hạo Ngô Hạo, cuối cùng là chấm dứt chưa hả?
Ý thức của cô càng ngày càng rõ ràng, sau khi nhìn rõ lại là hắn, mới nhàn nhạt gọi lại: “Anh Bán Thành.”
Cô gọi Ngô Hạo nhu tình như vậy, nhưng gọi hắn lại khách sáo như vậy, thật khiến cho hắn có cảm giác hai người ở rất xa, rất xa…
Buổi tối Lục Bán Thành uống rượu, trong lồng ngực vốn đã không vui, lúc này lại càng khiến hắn tức giận, đôi mắt hắn nhìn cô ngày một trở nên đỏ, lý trí bỗng dưng biến mất, lúc này đột nhiên lại đè lên người cô.
Hắn như vậy khiến cô rất sợ, cô hét lên một tiếng lại hoang mang gọi: “Anh Bán Thành” sau đó liền đẩy hắn ra.
Cô chống cự khiến hắn dùng thêm sức, hắn hoàn toàn không để ý đến những phản kháng của cô, khống chế đầu của cô, tàn nhẫn chiếm lấy môi cô.
Cô dãy giụa mạnh hơn, trong miệng lại bị hắn chặn lại nên chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, lúc tình cờ né được môi của hắn, lại luống cuống nói: “Anh Bán Thành, anh đừng như vậy, anh Bán Thành!”
Hắn hoàn toàn không nghe thấy những lời nói của cô, vừa tiếp tục hôn cô vừa kéo quần áo của cô xuống.
Quần áo của cô bị kéo xuống, từng cái bị lột ra, da thịt lộ ra ngoài, hơi thở lạ lẫm của người đàn ông khác khiến cho Hứa Ôn Noãn cực kỳ sợ, cô càng run rẩy hơn, vừa dùng sức phản kháng mạnh mẽ hơn.
Hắn dùng chân tàn nhẫn chặn lại chân đang đá loạn xạ của cô, sau đó bắt lấy hai cánh tay cô kéo qua đỉnh đầu cô, sau đó dùng tay còn lại vuốt ve cơ thể cô, hôn lên da thịt cô.
Môi của hắn theo gò má của cô mà rơi xuống cổ cô, xương quai xanh của cô.
Cô sợ đến nỗi toàn thân không ngừng run lên bần bật, trong miệng cô là những lời nói đáng thương: “Anh Bán Thành, cầu xin anh, đừng làm như vậy, em sẽ trả lại tiền cho anh, cầu xin anh…” khóc cầu đến cuối cùng hắn vẫn không buông tha cô, cô ríu rít khóc lên.
Nhưng hắn vẫn không có chút biểu hiện nào là buông tha cho cô, vặn bung chân của cô ra dễ như ăn cháo.
Cô sợ hãi mà run rẩy không ngừng, trong miệng cũng không nói nổi nữa.
Hắn không chút chần chừ hay mềm lòng nào, chỉ hung hăn mà quyết tuyệt xông vào cơ thể cô.
Một loại đau đớn sắc bén mà xa lạ làm cho âm thanh trong miệng cô biến mất không còn tăm hơi, đầu óc cô trống rỗng, trong mắt liên tục có những giọt nước rơi ra, cả người cô giống như chết rồi, hoàn toàn không có chút phản ứng gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.