Manh Miêu Ngạnh Thượng Công

Chương 45: Biến thân thành hổ…

Hổ Miêu Miêu

08/09/2021

Edit: An Ju

“Bảo bối, chân mở rộng ra chút nữa.” Meo Meo vỗ vỗ mông Cố Hạo, tách hai bắp đùi sang hai bên, khiến hắn có thể mở rộng hai chân ra nhất có thể để mình dễ dàng tiến vào.

“Khốn, khốn nạn! Anh nhẹ chút…!” Cố Hạo bị làm cho thở dốc liên tục vừa có ý tránh đi vừa kháng nghị nói.

Meo Meo sao có thể cho hắn cơ hội chạy trốn, cánh tay dài bọc lấy người hắn ôm vào trong lòng mình, ra sức ra vào ở chỗ miệng nhỏ, cực kỳ có kỹ năng nghiền nát từng điểm nhạy cảm của Cố Hạo. Làm cho người trong ngực lại run run một trận. Có câu nói thế này, “Tình dục là bản chất của đàn ông”.

Đại chiến trên giường sắp một tiếng, nguồn nhiệt chôn ở trong cơ thể mình không hề có dấu hiệu gì là sắp tắt cả, vẫn sục sôi ý chí như trước chiến đấu trong cơ thể Cố Hạo. Cố Hạo rất ghen tị, đố kị đến ngứa răng đối với khả năng kéo dài cực tốt của Meo Meo, cùng là đàn ông, dựa vào đâu Meo Meo luôn là súng vàng không gãy, mà hắn lại luôn bị chọc bắn đến rối tinh rối mù. Lẽ nào đây là thuyết công thụ do thiên định từ lâu? Cố Hạo lắc đầu, không thể nào, loại chuyện này nhất định là do mình không đủ kinh nghiệm, chờ hắn tôi luyện được kỹ xảo cho tốt rồi, nhất định có thể so bì với Meo Meo. Hừ hừ, đến lúc đó ai là công ai là thụ còn chưa chắc chắn đâu.

Cố Hạo với tư chất thể lực không sánh bằng Meo Meo không thể làm gì khác hơn là tự YY trên tinh thần để thỏa mãn dục vọng làm ‘Công’ của mình, người đáng thương một bên bị đè, một bên vắt hết óc suy nghĩ sau này dùng các loại tư thế như thế nào để xâm phạm cái người đang đè mình.

“Ưm…” Meo Meo đang rất tập trung vào hoan hảo bỗng nhiên dừng lại, nguồn nhiệt đang chôn sâu trong cơ thể Cố Hạo cũng ngừng lại.

“?” Cố Hạo đang hưởng thụ bỗng như rơi khỏi đám mây xuống không chịu nổi việc dừng đột ngột, chủ động đong đưa vòng eo tìm kiếm sự kích thích hơn nữa.

Nhưng người phía sau vẫn chẳng có động tác gì, ngược lại lại tràn ra vài tiếng rên tuyệt đối không giống lúc hoan hảo, đó là rên đau đớn. Cố Hạo lúc này mới phát giác có gì đó sai sai, liền vội vàng kéo thứ to lớn kia của Meo Meo ra khỏi cơ thể mình, rồi xoay người lại kiểm tra. Bị ép phun ra mỹ vị đang ngậm chặt khiến cho cúc hoa vốn đã thực tủy tri vị* cực kỳ bất mãn, đáng thương mở miệng nhả ra dịch thể trắng trong. Có điều Cố Hạo đã không để ý nhiều như thế, Meo Meo nhất định là có chỗ nào đó không bình thường mới có thể như vậy.

*Thực tủy tri vị: ‘ăn’ rồi biết vị liền sẽ muốn ‘ăn’ thêm.

Quay mặt khuôn mặt tuấn tú của Meo Meo lại, chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt, không còn chút máu nào, mồ hôi từng tầng không ngừng theo đường nét trên trán mà rơi xuống.

“Meo Meo?! Anh sao rồi?” Sắc mặt Meo Meo rất kém, khiến Cố Hạo sốt ruột đến độ quay mòng mòng, làm ~ tình được một nửa bỗng nhiên lại bị vậy, chẳng lẽ là do miệt mài quá độ dẫn đến hại thể phải không? Từ sau khi hắn và Meo Meo cởi mở với nhau thì cũng không kỵ loại chuyện này nữa, hắn sống hơn hai mươi năm vẫn ‘thủ thân như ngọc’, bây giờ sâu trong thân thể đã bị người khai khẩn rồi thì đương nhiên sẽ không cấm dục giống như trước đây nữa, huống hồ người cùng làm chuyện vui sướng như vậy cũng là người trong lòng hắn…

Không hề có kinh nghiệm với chuyện như vậy, Cố Hạo không thể làm gì khác hơn là luống cuống tay chân mặc quần áo tử tế sang nhà sát vách cầu cứu. Cặp đôi sát vách chơi còn HIGH hơn bọn họ, khẳng định sẽ biết nên làm như thế nào.

Gõ cửa hồi lâu, cửa nhà Kỷ Á Kiệt mới mở. Đằng sau cửa là Kỷ Á Kiệt vẻ mặt cũng rất không tốt, hắn tùy ý khoác một cái áo mỏng, trên cổ còn có những dấu hickey mới, xem ra bọn họ cũng đang chiến đấu kịch liệt, bị người cắt đứt thì làm sao có tâm tình tốt được.



“Meo Meo xảy ra chuyện rồi! Mau gọi Vũ Mặc sang xem đi!” Cố Hạo cũng không để ý nhiều thế được, Meo Meo còn đang trong tình huống không rõ, muốn vội vàng kéo Vũ Mặc sang xem một chút.

Vũ Mặc cũng rất nghĩa khí, vừa nghe thấy người anh em làm ~ tình đến sinh bệnh, không nói hai lời liền vọt tới, cũng chả thèm mặc quần áo trực tiếp đi tới. Hành động thả rông lộ mông này Kỷ Á Kiệt vẫn rất không đồng tình.

Người trần truồng tỉ mỉ xem xét Meo Meo cũng đang trần truồng một phen, Vũ Mặc thở dài một hơi, nói: “Không sao đâu, hắn vừa lấy lại nội đan nên linh lực trong cơ thể bất ổn, gần đây lại ‘làm’ nhiều nên nhất thời linh lực theo không kịp mới ngất đi. Nghỉ ngơi chút là được, ta rót thêm ít linh lực vào, sẽ mau chóng hồi phục lại thôi.”

Vũ Mặc chỉ huy Kỷ Á Kiệt đỡ lấy Meo Meo, bản thân dẫn linh lực truyền sang cho hắn.

Sau khi linh lực vận hành được một vòng trong cơ thể Meo Meo, đỉnh đầu hắn bắt đầu bốc khói, điều này có nghĩa là khí huyết đã vận hành thông thuận rồi, một lúc nữa sẽ khôi phục lại thể lực.

Bùm ——!

Bỗng nhiên trên người Meo Meo truyền đến một âm thanh, bất thình lình dọa cho Vũ Mặc đang tập trung truyền linh lực ở đằng sau giật mình.

Sau khi cơ thể Meo Meo phát nổ liền có biến hóa, thân thể từ từ biến to ra, mặt và tứ chi cũng bắt đầu mọc dài ra lông màu cam.

“Đây… Đây là sao vậy?! Chẳng lẽ là lại quay về làm mèo à?!!” Cố Hạo thấy lông trên người Meo Meo mọc càng ngày càng nhiều, cả kinh kéo Vũ Mặc hỏi “Sao bỗng nhiên lại biến thành dạng này rồi?!”

Lang băm họ Vũ lúc này cũng không hiểu chuyện gì xảy ra*, hắn cũng không hiểu vì sao Meo Meo bỗng nhiên lại biến hình, có điều hắn có thể khẳng định…  lần biến hình này của Meo Meo tuyệt đối không phải thành mèo…

*Raw gốc là丈二和尚 (tức Trượng Nhị hòa thượng), là một điển tích/truyền thuyết chỉ sự không hiểu chuyện gì xảy ra. Được sử dụng trong văn nói như một đối tượng hoặc quy tắc.

Dần dần, tứ chi Meo Meo bắt đầu trở nên thô to, lông cũng mọc lên nhiều hơn. Hình dáng vua bách thú cũng từ mơ hồ trở nên rõ ràng hơn, toàn bộ đường cong cơ thể bắt đầu biến thành hình dáng cường kiện.

“Đây..” Cố Hạo kinh ngạc che miệng, “Làm sao lại có thể biến thành một con mèo lớn như vậy được chứ?!” Đây không phải lần đầu tiên Meo Meo biến thân, nên hắn cũng không kinh ngạc gì với chuyện này lắm, nhưng bỗng nhiên từ một con mèo con chỉ to bằng một bàn tay biến thành một con mèo cỡ đại chiếm nguyên cái giường thì có hơi đột nhiên. Hắn nhìn con mèo thật lớn nằm trên giường mà trong lòng rất xoắn xuýt, lẽ nào sau này phải nấu ăn cho con mèo to như vậy ăn hay sao? Số lượng phải cân đối thế nào đây?

Hết chương 31.1

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Manh Miêu Ngạnh Thượng Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook