Manh Miêu Ngạnh Thượng Công

Chương 17: Chú mèo nhỏ xinh đẹp… (tiếp)

Hổ Miêu Miêu

08/09/2021

Edit: An Ju

“Này… Tỉnh tỉnh!” Nếu đã không xảy ra chuyện gì, gan Cố Hạo cũng như được bơm đầy. Đây là nhà hắn! Thiếu niên không rõ lai lịch này làm sao lại có thể trần truồng chạy lên giường nhà hắn ngủ như vậy đây?! Do dự một chút, cả người thiếu niên quấn lên người Cố Hạo làm hắn cũng hết cách đành phải quyết định cố sức vỗ vỗ khuôn mặt đang ngủ một cách yên tĩnh của thiếu niên kia.

“Ưm…” Thiếu niên kia như thể cực kỳ buồn ngủ, bị Cố Hạo quấy rầy cũng chỉ nhíu mày một cái, cái chân đang quấn trên người Cố Hạo càng quấn chặt hơn, thay đổi tư thế khác rồi ngủ tiếp.



Bây giờ là sáng sớm, đàn ông ai vừa mới tỉnh ngủ đều sẽ có phản ứng tại chỗ đó. Cố Hạo vốn bị dọa sợ đã không có phản ứng nhưng hết lần này tới lần khác bị cái tướng ngủ xấu của thiếu niên kia cọ tỉnh bộ phận đó của hắn. Bộ phận đó của hai người dán chặt nhau, bất luận có một chút kích thích nào đều sẽ khiến cái bộ phận kia không thể khống chế mà ‘chào cờ’….

Đáng ghét! Loại kích thích và phản ứng sinh lý này không phân nam nữ mà! Cố Hạo khóc không ra nước mắt, bây giờ hắn có thể rõ ràng cảm giác được vì bị kẹp chặt giữa hai chân trắng trơn nhẵn của thiếu niên kia mà chỗ đó phản ứng. Cậu thiếu niên à… Cậu có thể buông lỏng chân ra chút được không… Có thể để cho thúc thúc đây đi đến phòng vệ sinh chút được không… Có thể tiện tay lấy cho thúc thúc một quyển tạp chí ‘B—’ được không…

Đáng tiếc, người thiếu niên cá tính ngủ say không khác gì heo hoàn toàn không thể thấu hiểu được nội tâm Cố Hạo đang la lên, tiếp tục trùm chăn kín đầu ngủ. Chân vẫn như trước tùy ý cọ Cố Hạo, ngây thơ lại vô tội dằn vặt tinh thần sắp tan vỡ của hắn.

Tiếp tục như vậy tuyệt đối không đươc, Cố Hạo hạ quyết tâm, dồn khí hét lớn một tiếng trực tiếp kéo thiếu niên kia ngồi dậy.

“Ưm…?” Thiếu niên nỉ non một tiếng, thiếu niên kia ngủ đến mê muội đầu óc cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại khiến Cố Hạo kích động đến rơi lệ.

Không ngừng cố gắng, Cố Hạo dùng sức lay người thiếu niên. Mau tỉnh đi thằng nhóc kia! Mau buông người của thúc thúc ra đi! Cậu cứ cọ tôi như thế, tôi lỡ như ‘bắn’ ở trên người cậu thì không phải thành tên biến thái sao! Loại chuyện kinh khủng lại ảnh hưởng đến sự hòa bình của xã hội như vậy Cố Hạo tuyệt đối sẽ không cho nó xảy ra, “Sét đánh rồi! Trời mưa! Phải thu quần áo đây đây đây đây!!!!!! Lại tiếp tục mô phỏng theo cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp vận khí, dồn khí về đan điền, rống!

“Tiểu Hạo, anh ồn quá.” Thiếu niên không khác gì thần ngủ cuối cùng cũng tỉnh, bị người gọi dậy đột ngột khiến sắc mặt thiếu niên không còn sự điềm tĩnh như lúc đang ngủ nữa, giống như chỉ cần Cố Hạo còn dám chọc cho hắn khó chịu nữa là hắn sẽ lao tới cắn xé Tiểu Hạo.



“…”

“Tiểu Hạo…? Cậu biết tên tôi?” Cố Hạo vừa dè dặt nói chuyện với thiếu niên, vừa len lén thu hồi cái chân đã chết lặng của mình.

Thiếu niên lườm Cố Hạo như thế hắn đang hỏi câu ngu ngốc nhất trên thế giới này, “Tôi ở cùng với anh gần nửa năm rồi sao không biết tên anh được?”

“Hơn nửa năm…?” Cố Hạo kinh hãi, một con người sờ sờ thế này sống cùng hắn nửa năm sao hắn có thể hoàn toàn không có ấn tượng gì như vậy chứ? Chẳng lẽ là trí nhớ của hắn có vấn đề gì rồi, ký ức dừng lại lúc ở cùng Meo Meo đến bây giờ thật ra cũng đã nửa năm, mà trong nửa năm này mình làm quen người này, sau đó gay rồi, rồi còn thân mật với thiếu niên này đến mức độ trần truồng ôm nhau ngủ…?

Không đúng, không đúng, Cố Hạo lập tức phủ nhận giả thiết kỳ lạ này. Chuyện khoa học viễn tưởng như vậy chắc chắn sẽ không trùng hợp xảy ra trên người hắn như vậy đâu.

“Cậu là ai…?” Cố Hạo cắt đứt dòng suy nghĩ, những thứ khác trước để qua bên đã, trước mắt cần hiểu rõ về lai lịch của thiếu niên này, nếu thực sự không còn cách nào thì liền nhờ chị làm cảnh sát của Trương Phi điều tra thân phận thật sự của thiếu niên này. Nếu như đây đúng là một âm mưu, vậy thì loại mánh khóe lừa người này cũng quá độc đáo và kỳ cục rồi…

“Mèo nhà anh, Meo Meo.” Thiếu niên kia thở dài một hơi, gương mặt rất không bằng lòng mà nói ra cái tên này.

“Ha…Ha ha… Ha ha ha ha, chuyện cười này không hề buồn cười chút nào hết! Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Nghe thấy người này nói như vậy, Cố Hạo thở phào một hơi, rồi bắt đầu cười lớn. Nếu người này nói tên người gì đó còn cần hắn phải mất sức đi kiểm chứng một phen, nhưng hắn lại nói hắn là mèo nhà mình, điều này tuyệt đối không có khả năng.

Cố Hạo có chút thương hại nhìn thiếu niên này, thằng nhóc này trông thật đẹp trai, đáng tiếc lại là một đứa ngốc.

“Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về, nếu không thì còn có thể dẫn câu tới đồn công an, canh sát sẽ giúp cậu tìm người nhà.” Cố Hạo nghĩ nếu như là con cái ở nhà người ta ở tuổi này vẫn còn đang đi học, đầu óc thiếu niên này có bệnh không nhỏ, nhưng vẻ ngoài và da thịt trên người đều được chăm sóc tốt, nhất định là được sinh ra ở nhà giàu. Chỉ cần đến đồn công an báo an, vậy người nhà cậu ta khẳng định rất mau sẽ đến đón.

Giải quyết xong vấn đề, Cố Hạo thoải mái hẳn. Mọi chuyện xảy ra từ tối hôm qua tới sáng hôm nay nhất định là một giấc mộng, thiếu niên này sẽ được dắt về nhà, mà Meo Meo nhà hắn hiện tại chắc chắn đang ngủ trong ổ của nó ở phòng khách, cuộc sống vẫn rất tốt, không khí cũng rất trong lành.

Cố Hạo duỗi người tính rời giường mặc quần áo trước đã, rồi tắm rửa cho trôi đi loại giấc mộng kỳ quái này, những chuyện cổ quái như vậy nhất định sẽ đi qua.



Thiếu niên nhìn theo hắn trong chốc lát không nói gì, sau đó kéo ra cái vòng dây da có treo một cái bảng tên đang quấn chặt trên cổ mình cho Cố Hạo nhìn: “Cái này là anh mua cho tôi, gu thẩm mỹ cực kỳ tệ.”

Cố Hạo nhìn thoáng qua bảng tên liền ngây người, trên bảng tên rõ ràng có khắc hai chữ ‘MM’, góc trái bảng tên có một chỗ bị mẻ là do tuần trước Meo Meo ngã lăn, đầu đập xuống nên mới bị. Không sai, bảng tên này là quà Cố Hạo mua cho Meo Meo lúc đi công tác ở Hàng Châu.

“Cậu tại sao lại đeo bảng tên của Meo Meo nhà tôi…?” Cố Hạo còn đang đấu tranh, hắn tin vào khoa học tự nhiên thuộc chủ nghĩa duy vật, thực sự không thể tin có loại chuyện phản khoa học mèo biến thành người này…

“Anh thích nằm nghiêng ngủ, hơn nữa đến lúc ngủ sâu còn thích hoa tay múa chân, tôi toàn bị anh đánh. Trong ngăn kéo thứ hai ở tủ đầu giường của anh có để ba quyển Tuyển tập ảnh Maria Ozawa, quyển đặt dưới cùng chính là bản số lượng có hạn, lúc mua ở một cửa hàng đồ cũ anh còn cùng chủ tiệm trả giá nửa ngày mới có thể giảm được 5 hào. Món ăn mà anh làm dở nhất chính là sườn xào chua ngọt, tuần trước nữa lúc anh làm cho tôi ăn thiếu chút nữa là bị ngấy chết, cuối cùng chúng ta đều không ăn, anh không thể làm gì khác ngoài đưa cho thím Lý tầng dưới ăn, thím Lý thấy vui vẻ còn vỗ vào mông anh một cái…”

“Dừng lại…!” Cố Hạo đỡ trán, những chuyện này đều rất riêng tư, ngoài trừ Meo Meo ở cùng hắn mỗi người ra thì quả thực không có người thứ 3 biết…

“Cậu thật sự là Meo Meo…?” Sự thực hiển hiện trước mắt, phản khoa học nhưng không thừa nhận không được.

Thiếu niên nhàn nhã gật đầu.

“…”

“Tại sao cậu lại biến thành người?”

“Đó là một câu chuyện rất dài…” Thiếu niên tự xưng là Meo Meo gảy gảy mấy sợi tóc màu hổ vằn hỗn độn trên trán, úp úp mở mở, “Hiện tại đã là thời gian ăn sáng, Tiểu Hạo mau đi làm mỳ Ý cho tôi đi.”

Hết chương 16.2

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Manh Miêu Ngạnh Thượng Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook