Chương 72: Có những người trời sinh không thể nấu ăn…
Hổ Miêu Miêu
08/09/2021
Edit: An Ju
“Chị dâu… Meo o…”
Cố Hạo đang đứng trước cái thớt gỗ nỗ lực đánh nhau với bạch tuộc đột nhiên cảm giác thấy ống quần bị thứ gì đó lôi kéo, tiếp sau chợt nghe thấy một tiếng ‘chị dâu~~~~’ khiến hắn rùng mình.
Buông xuống con dao phay, Cố Hạo hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng bày ra một nụ cười mỉm đúng chất Ngô Mạnh Đạt nhìn em trai Meo Meo đang ôm chân mình.
“Ngoan nào, anh là chồng anh trai em, không phải chị dâu.” Xách em trai Meo Meo đến bàn ăn nhét vào miệng nó một cái chân giò hun khói, Cố Hạo liền lừa lừa tên ngốc này.
“Chồng anh trai…?” Tú Khí mở cái miệng nhỏ nhắn tiêu hóa cách gọi mới này.
Vỗ vỗ mặt Tú Khí, Cố Hạo rất đắc ý với kiệt tac của mình.
“Em tìm anh làm gì?”Cố Hạo chợt nhớ tới tên nhóc này bị tiếng gầm của Hổ Vương dọa cho sợ khiếp, để cho cha hắn hài lòng, mấy ngày nay thế mà bận đến loạn hết lên. Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, ngay cả kiến nghị của con chim Khổng Tước không đáng tin ở nhà bên cũng nghe, tối hôm qua cắm đầy lông gà lên đầu uốn éo tới lui múa vũ Hula trước mặt Hổ Vương, còn tự cho là chiến thuật thành công, nhưng Cố Hạo và Meo Meo cảm nhận rất rõ ràng nhiệt độ trong phòng lại giảm xuống tầm mười độ.
“Ưm…” Tú Khí lung lay đầu nghĩ ngợi, bỗng nhiên dùng móng vỗ ót mình một cái nói: “A, em quên mất! Em tới tìm anh để học nấu ăn!”
“Nấu ăn?” Cố Hạo thấy có chút không ngờ, tên nhóc này đến cả hình người cũng không biến được, vóc người chỉ lớn hơn bàn tay chút cùng với móng vuốt nhỏ kia thì cầm cái nồi với muôi lớn làm sao đây.
“Ừ!” Tú Khí chớp chớp mắt to vẻ mặt cầu xin nhìn chồng anh trai, nói: “Em nghĩ tới nghĩ lui, cơ hội cuối cùng để lấy lòng phụ vương có lẽ chỉ có cái miệng kia của ông ấy thôi. Xin chồng anh trai chỉ giáo!”
“Chồng anh trai?” Meo Meo đang ở bên ngoài dạy Hổ Vương dùng máy vi tính chơi Tam Quốc Sát thừa lúc Hổ Vương luyện tập chạy vào phòng bếp ăn vụng, kết quả mới vừa vào cửa đã nghe một lớn một nhỏ gọi tới kêu lui chồng anh trai.
“Anh! Meo!” Tú Khí nhún chân một cái, “Xoẹt” một cái nhào lên người Meo Meo cọ lông.
“Khụ” Cố Hạo nhìn trời, mau chóng nói sang chuyện khác, “Vậy thì học mất món rau trộn đơn giản đi, là mấy món không cần nấu bếp.
“Được đó meo!” Tú Khí làm hành động vén tay áo lên nóng lòng muốn thử.
“Anh Tuấn!!!! Giúp ta chém tên trung thân kia!!! Tự nhiên giết một chủ công của ta!!!! Tức chết mất!!!!” Trong phòng khách truyền đến tiếng Hổ Vương rít gào cùng tới tiếng hất bàn lờ mờ.
“Em trông Tú Khí đi, anh ra ngoài một chút!” Meo Meo nhấc chân chạy ra ngoài, mau chóng ngăn cản ông cha mấy ngày gần đây càng trở nên nóng tính hơn, gì thì gì cũng đừng phá hủy nơi ở của chuột nhỏ đấy, haizz, chẳng lẽ là thời kỳ tiền mãn kinh đến rồi sao.
“Món đầu tiên —– Phổi Phu Thê *”, Cố Hạo hỏi Tú Khí, “Em ăn món này nhiều lần rồi có biết món này có những nguyên liệu gì không?”
*Món này còn được dịch ra là Phổi Bò Om (夫妻肺片-Phu thê thế phiến)
Tú Khí mờ mịt nhìn Cố Hạo, sau đó nâng móng đáp: “Phổi!”
Cố Hạo đỡ trán, cả nhà con hổ này đúng thật đều là loại giỏi ăn, trừ Meo Meo được mình nghịch thiên dạy dỗ nấu ăn ra, hai tên khác lúc ăn gì cũng chỉ là ăn mà thôi! Vì Hổ Vương thích ăn Phổi Phu Thê nên Cố Hạo gần như ngày nào cũng làm cho họ ăn, ăn nhiều như vậy mà chỉ cho rằng ‘Phổi’ Phu Thê chỉ có ‘Phổi’ làm nguyên liệu…
Cam chịu lấy da trâu, tim bò, lưỡi bò, dạ dày bò, các loại nguyên liệu từ con bò đặt vào trong bát giúp Tú Khí, sau đó chỉ vào bát nói: “Nguyên liệu chủ yếu chính là những loại này, gia vị có Bát Giác, Gừng Cát, Đại Hồi Hương, Hạt Thì Là, Thảo Quả, Quế, Đinh Hương, Gừng, Muối, Dầu Ớt, Bột Tiêu, Bột Tiêu, Vừng, Dầu Đậu Nành, Mì Chính, Cần Tây”, Cố Hạo thở ra một hơi, tiếp tục chậm rãi phun ra mấy chữ ‘Vân..vân…”.
“=口=!”
“Meo… …”
Nghe xong một chuỗi tên gia vị dài như thế, Tú Khí đột nhiên cảm giác được hình tượng của chồng anh trai trong suy nghĩ trẻ thơ của hắn còn cao hơn rất nhiêu so với Lạc Sơn Đại Phật.
Xoa Xoa đầu Tú Khí, Cố Hạo an ủi: “Kỳ thực nhiều hơn một ít hơn một giạ vị cũng sẽ không tạo ra hiệu qua khác biệt lắm. Hơn nữa lượng dùng cũng là do đầu bếp tự cân lượng, không cần cố ý cân đo đâu.”
“Vậy bây giờ anh đi nấu Cá Quan Sóc, em đeo bao tay dùng một lần vào sau đso cho gia vị vào rồi trộn đều là được.”
“Meo!”
Xèo——
Con cá vừa vào nồi, một mùi cá lan tỏa khắp phòng.
Hổ Vương trong phòng khách đang dùng hai đầu ngón tay gõ phím mắng mỏ tên trung thần liều lĩnh ngu ngốc hít mũi một cái, “Buổi trưa nay có cá ăn rồi…”
“Chồng anh trai, chồng anh trai!” Tú Khi gọi Cố Hạo vài tiếng.
“Sao thế?” Buông cái xẻng xuống, Cố Hạo đi tới xem Tú Khí có cần giúp gì không.
“Cái nào là Bát Giác? Cái nào là Hồi Hương????”*
*T có tra trên GG thì thấy bảo 2 loại này là 1 đó bà con. “Bát Giác Hồi Hương” hay còn gọi là “Đại Hồi”
“…”
“Trước hết em cho gia vị mà em biết vào đã.” Đúng vậy, Cố Hạo sao lại quên mất, tên nhóc này từ nhỏ áo tới nhấc tay cơm tới há mồm thì sao có thể biết những gia vị tương đối phức tạp như thế này được.
“Báo cáo chồng anh trai! Em chỉ biết mỗi muối!” Tú Khí lạch cạch tìm một lúc rồi đặt móng lên lọ đường.
Cố Hạo nhìn Tú Khí cầm lọ đường cực kỳ tự tin nói với hắn đó là muối mà thở dài, “Chi bằng anh giúp em trộn xong sau đó em hãy nói với phụ vương em đó là em làm được không?”
Nếu không ăn gian thì phỏng chừng đến tối bọn họ cũng không được ăn cơm trưa mất, Cố Hạo quả quyết giúp Tú Khí ăn gian. Vả lại, hắn cũng không tin bố chồng sẽ thực sự giận Tú Khí lâu nữa.
“Con trai”, Hổ Vương dùng sức ngửi mùi bay ra từ phòng bếp, kêu Meo Meo đi vào nhắc nhở hai vị ‘đại đầu bếp’, “Cá khét.”
“A a a a a a a a a a a a!!!!!!” Một giây sau từ trong phòng bếp truyền đến tiếng kêu thảm thiết của bạn chuột nào đó, thực sự là tiền mất tật mang, Cá Quan Sóc của hắn!!!!!
Một giờ đồng hồ gà bay chó sủa qua đi, Hổ Vương ngồi trước máy tính hài lòng vỗ vỗ móng hổ, cuối cùng cũng xử lý xong cái tên trung thần đã mắc tội hai lần còn không nhận sai kia.
Cố Hạo ở phòng bếp cũng xem như thở ra một hơi, rốt cục thì cũng làm xong bữa trưa cho mọi người, ngoài việc giữa đường có chút ngã rẽ ra…
“Cha, ngài nếm thử món Phổi Phu Thê, là Tú Khí tự làm đó.” Cố Hạo trước hết nhiệt liệt đề cử Hổ Vương món ăn mà em trai Meo Meo làm, sau đó nhếch miệng với hắn, ý bảo anh của em cũng sắp gắp hết nửa bát Phổi Phu Thê rồi, mau đặt đến trước mặt phụ vương em đi.
“Hừ…” Hổ Vương hừ một tiếng, hiển nhiên còn chưa khôi phục lại từ đả kích con trai nhỏ bị người khác ăn sạch sẽ.
Nhưng món Phổi Phu Thê đặt trước mặt bất luận từ màu sác đến mùi hương đều rất đúng khẩu vị của hắn, trầm mặc một lát, Hổ Vương cuối cùng cũng động đũa.
Meo Meo gãi gãi Tú Khí đang ngồi trên người mình với thần kinh căng thẳng cực độ, em xem kìa, cha cũng đã động đũa rồi, cái này gọi là đánh trúng điểm yếu, hắn chắc chắn sẽ không giận em nữa đâu.
“Ừm, không tệ.” Hổ Vương nuốt miếng thịt bò xuống, giơ khăn tay bên cạnh lên lau nước tương bên khóe miệng, cuối cùng cũng thừa nhận nỗ lực trong khoảng thời gian này của Tú Khí.
Meo Meo thấy khó hiểu, đứa em trai này của hắn bình thường bị cha mẹ và tên nhóc Hắc Hùng tộc cưng chiều chạm trời, mười ngón không dính bùn, bắt hắn trộn một bát dưa chuột dấm đường cũng đã là làm khó hắn rồi, món ăn như Phổi Phu Thê hiển nhiên không phải là thứ mà hắn có thể làm được.
Này, là em giúp nó ăn gian đúng chưa. Meo Meo dùng mũi chân đá đá bạn chuột nào đó đang cắm đầu ăn giả chết.
Đừng đoán nữa, là do em trai anh thông minh học nhanh.
Choang—-
Cái bát ăn cơm mà Tú Khí đang dùng miệng giữ rất không nể mặt mà rơi xuống đất.
Meo Meo nhíu mày, nhìn đi, em trai anh thông minh á? Nó căn bản là một thằng ngốc.
Cố Hạo phản bội tán thành.
Trên râu mép dính đầy nước tương, Tú Khí mờ mịt nhìn anh trai và chồng anh trai không rõ nguyên do.
“Sau này”, Hổ Vương gác đũa, “Sau khi trở về, ngự thiện ở vương tộc đều là do con phụ trách.”
Tú Khí ngẩng đầu lên từ cái bát ăn cơm mới do Cố Hạo đổi cho, lòng tràn đầy vui mừng cho rằng phụ vương đang nói đến chồng anh trai có tài nấu nướng có thể so với đầu bếp nhà hàng năm sao, tuy rằng hắn cũng không biết cái gì gọi là ‘nhà hàng năm sao’. Thế nhưng hắn vừa ngẩng đầu lên liền ngẩn người, ngón tay thon dài tựa như cọng hành lá rõ ràng đang chỉ mình.
“Cái này… A cha… Con…” Em trai Meo Meo há miệng ra lại khép miệng vào, liếc nhìn Cố Hạo lại nhìn sang Meo Meo cầu cứ. Phụ Vương khôn khéo như vậy, biết ngay là không gạt được mà, huhu…
“Sau khi trở về con thành thật ở trong phòng bếp nghiên cứu nấu nước cho ta! Trong vòng ba tháng không cho phép ra khỏi Hổ tộc! Cũng không được gặp mặt con Gấu Đen kia!”’
Hết chương 47
“Chị dâu… Meo o…”
Cố Hạo đang đứng trước cái thớt gỗ nỗ lực đánh nhau với bạch tuộc đột nhiên cảm giác thấy ống quần bị thứ gì đó lôi kéo, tiếp sau chợt nghe thấy một tiếng ‘chị dâu~~~~’ khiến hắn rùng mình.
Buông xuống con dao phay, Cố Hạo hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng bày ra một nụ cười mỉm đúng chất Ngô Mạnh Đạt nhìn em trai Meo Meo đang ôm chân mình.
“Ngoan nào, anh là chồng anh trai em, không phải chị dâu.” Xách em trai Meo Meo đến bàn ăn nhét vào miệng nó một cái chân giò hun khói, Cố Hạo liền lừa lừa tên ngốc này.
“Chồng anh trai…?” Tú Khí mở cái miệng nhỏ nhắn tiêu hóa cách gọi mới này.
Vỗ vỗ mặt Tú Khí, Cố Hạo rất đắc ý với kiệt tac của mình.
“Em tìm anh làm gì?”Cố Hạo chợt nhớ tới tên nhóc này bị tiếng gầm của Hổ Vương dọa cho sợ khiếp, để cho cha hắn hài lòng, mấy ngày nay thế mà bận đến loạn hết lên. Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, ngay cả kiến nghị của con chim Khổng Tước không đáng tin ở nhà bên cũng nghe, tối hôm qua cắm đầy lông gà lên đầu uốn éo tới lui múa vũ Hula trước mặt Hổ Vương, còn tự cho là chiến thuật thành công, nhưng Cố Hạo và Meo Meo cảm nhận rất rõ ràng nhiệt độ trong phòng lại giảm xuống tầm mười độ.
“Ưm…” Tú Khí lung lay đầu nghĩ ngợi, bỗng nhiên dùng móng vỗ ót mình một cái nói: “A, em quên mất! Em tới tìm anh để học nấu ăn!”
“Nấu ăn?” Cố Hạo thấy có chút không ngờ, tên nhóc này đến cả hình người cũng không biến được, vóc người chỉ lớn hơn bàn tay chút cùng với móng vuốt nhỏ kia thì cầm cái nồi với muôi lớn làm sao đây.
“Ừ!” Tú Khí chớp chớp mắt to vẻ mặt cầu xin nhìn chồng anh trai, nói: “Em nghĩ tới nghĩ lui, cơ hội cuối cùng để lấy lòng phụ vương có lẽ chỉ có cái miệng kia của ông ấy thôi. Xin chồng anh trai chỉ giáo!”
“Chồng anh trai?” Meo Meo đang ở bên ngoài dạy Hổ Vương dùng máy vi tính chơi Tam Quốc Sát thừa lúc Hổ Vương luyện tập chạy vào phòng bếp ăn vụng, kết quả mới vừa vào cửa đã nghe một lớn một nhỏ gọi tới kêu lui chồng anh trai.
“Anh! Meo!” Tú Khí nhún chân một cái, “Xoẹt” một cái nhào lên người Meo Meo cọ lông.
“Khụ” Cố Hạo nhìn trời, mau chóng nói sang chuyện khác, “Vậy thì học mất món rau trộn đơn giản đi, là mấy món không cần nấu bếp.
“Được đó meo!” Tú Khí làm hành động vén tay áo lên nóng lòng muốn thử.
“Anh Tuấn!!!! Giúp ta chém tên trung thân kia!!! Tự nhiên giết một chủ công của ta!!!! Tức chết mất!!!!” Trong phòng khách truyền đến tiếng Hổ Vương rít gào cùng tới tiếng hất bàn lờ mờ.
“Em trông Tú Khí đi, anh ra ngoài một chút!” Meo Meo nhấc chân chạy ra ngoài, mau chóng ngăn cản ông cha mấy ngày gần đây càng trở nên nóng tính hơn, gì thì gì cũng đừng phá hủy nơi ở của chuột nhỏ đấy, haizz, chẳng lẽ là thời kỳ tiền mãn kinh đến rồi sao.
“Món đầu tiên —– Phổi Phu Thê *”, Cố Hạo hỏi Tú Khí, “Em ăn món này nhiều lần rồi có biết món này có những nguyên liệu gì không?”
*Món này còn được dịch ra là Phổi Bò Om (夫妻肺片-Phu thê thế phiến)
Tú Khí mờ mịt nhìn Cố Hạo, sau đó nâng móng đáp: “Phổi!”
Cố Hạo đỡ trán, cả nhà con hổ này đúng thật đều là loại giỏi ăn, trừ Meo Meo được mình nghịch thiên dạy dỗ nấu ăn ra, hai tên khác lúc ăn gì cũng chỉ là ăn mà thôi! Vì Hổ Vương thích ăn Phổi Phu Thê nên Cố Hạo gần như ngày nào cũng làm cho họ ăn, ăn nhiều như vậy mà chỉ cho rằng ‘Phổi’ Phu Thê chỉ có ‘Phổi’ làm nguyên liệu…
Cam chịu lấy da trâu, tim bò, lưỡi bò, dạ dày bò, các loại nguyên liệu từ con bò đặt vào trong bát giúp Tú Khí, sau đó chỉ vào bát nói: “Nguyên liệu chủ yếu chính là những loại này, gia vị có Bát Giác, Gừng Cát, Đại Hồi Hương, Hạt Thì Là, Thảo Quả, Quế, Đinh Hương, Gừng, Muối, Dầu Ớt, Bột Tiêu, Bột Tiêu, Vừng, Dầu Đậu Nành, Mì Chính, Cần Tây”, Cố Hạo thở ra một hơi, tiếp tục chậm rãi phun ra mấy chữ ‘Vân..vân…”.
“=口=!”
“Meo… …”
Nghe xong một chuỗi tên gia vị dài như thế, Tú Khí đột nhiên cảm giác được hình tượng của chồng anh trai trong suy nghĩ trẻ thơ của hắn còn cao hơn rất nhiêu so với Lạc Sơn Đại Phật.
Xoa Xoa đầu Tú Khí, Cố Hạo an ủi: “Kỳ thực nhiều hơn một ít hơn một giạ vị cũng sẽ không tạo ra hiệu qua khác biệt lắm. Hơn nữa lượng dùng cũng là do đầu bếp tự cân lượng, không cần cố ý cân đo đâu.”
“Vậy bây giờ anh đi nấu Cá Quan Sóc, em đeo bao tay dùng một lần vào sau đso cho gia vị vào rồi trộn đều là được.”
“Meo!”
Xèo——
Con cá vừa vào nồi, một mùi cá lan tỏa khắp phòng.
Hổ Vương trong phòng khách đang dùng hai đầu ngón tay gõ phím mắng mỏ tên trung thần liều lĩnh ngu ngốc hít mũi một cái, “Buổi trưa nay có cá ăn rồi…”
“Chồng anh trai, chồng anh trai!” Tú Khi gọi Cố Hạo vài tiếng.
“Sao thế?” Buông cái xẻng xuống, Cố Hạo đi tới xem Tú Khí có cần giúp gì không.
“Cái nào là Bát Giác? Cái nào là Hồi Hương????”*
*T có tra trên GG thì thấy bảo 2 loại này là 1 đó bà con. “Bát Giác Hồi Hương” hay còn gọi là “Đại Hồi”
“…”
“Trước hết em cho gia vị mà em biết vào đã.” Đúng vậy, Cố Hạo sao lại quên mất, tên nhóc này từ nhỏ áo tới nhấc tay cơm tới há mồm thì sao có thể biết những gia vị tương đối phức tạp như thế này được.
“Báo cáo chồng anh trai! Em chỉ biết mỗi muối!” Tú Khí lạch cạch tìm một lúc rồi đặt móng lên lọ đường.
Cố Hạo nhìn Tú Khí cầm lọ đường cực kỳ tự tin nói với hắn đó là muối mà thở dài, “Chi bằng anh giúp em trộn xong sau đó em hãy nói với phụ vương em đó là em làm được không?”
Nếu không ăn gian thì phỏng chừng đến tối bọn họ cũng không được ăn cơm trưa mất, Cố Hạo quả quyết giúp Tú Khí ăn gian. Vả lại, hắn cũng không tin bố chồng sẽ thực sự giận Tú Khí lâu nữa.
“Con trai”, Hổ Vương dùng sức ngửi mùi bay ra từ phòng bếp, kêu Meo Meo đi vào nhắc nhở hai vị ‘đại đầu bếp’, “Cá khét.”
“A a a a a a a a a a a a!!!!!!” Một giây sau từ trong phòng bếp truyền đến tiếng kêu thảm thiết của bạn chuột nào đó, thực sự là tiền mất tật mang, Cá Quan Sóc của hắn!!!!!
Một giờ đồng hồ gà bay chó sủa qua đi, Hổ Vương ngồi trước máy tính hài lòng vỗ vỗ móng hổ, cuối cùng cũng xử lý xong cái tên trung thần đã mắc tội hai lần còn không nhận sai kia.
Cố Hạo ở phòng bếp cũng xem như thở ra một hơi, rốt cục thì cũng làm xong bữa trưa cho mọi người, ngoài việc giữa đường có chút ngã rẽ ra…
“Cha, ngài nếm thử món Phổi Phu Thê, là Tú Khí tự làm đó.” Cố Hạo trước hết nhiệt liệt đề cử Hổ Vương món ăn mà em trai Meo Meo làm, sau đó nhếch miệng với hắn, ý bảo anh của em cũng sắp gắp hết nửa bát Phổi Phu Thê rồi, mau đặt đến trước mặt phụ vương em đi.
“Hừ…” Hổ Vương hừ một tiếng, hiển nhiên còn chưa khôi phục lại từ đả kích con trai nhỏ bị người khác ăn sạch sẽ.
Nhưng món Phổi Phu Thê đặt trước mặt bất luận từ màu sác đến mùi hương đều rất đúng khẩu vị của hắn, trầm mặc một lát, Hổ Vương cuối cùng cũng động đũa.
Meo Meo gãi gãi Tú Khí đang ngồi trên người mình với thần kinh căng thẳng cực độ, em xem kìa, cha cũng đã động đũa rồi, cái này gọi là đánh trúng điểm yếu, hắn chắc chắn sẽ không giận em nữa đâu.
“Ừm, không tệ.” Hổ Vương nuốt miếng thịt bò xuống, giơ khăn tay bên cạnh lên lau nước tương bên khóe miệng, cuối cùng cũng thừa nhận nỗ lực trong khoảng thời gian này của Tú Khí.
Meo Meo thấy khó hiểu, đứa em trai này của hắn bình thường bị cha mẹ và tên nhóc Hắc Hùng tộc cưng chiều chạm trời, mười ngón không dính bùn, bắt hắn trộn một bát dưa chuột dấm đường cũng đã là làm khó hắn rồi, món ăn như Phổi Phu Thê hiển nhiên không phải là thứ mà hắn có thể làm được.
Này, là em giúp nó ăn gian đúng chưa. Meo Meo dùng mũi chân đá đá bạn chuột nào đó đang cắm đầu ăn giả chết.
Đừng đoán nữa, là do em trai anh thông minh học nhanh.
Choang—-
Cái bát ăn cơm mà Tú Khí đang dùng miệng giữ rất không nể mặt mà rơi xuống đất.
Meo Meo nhíu mày, nhìn đi, em trai anh thông minh á? Nó căn bản là một thằng ngốc.
Cố Hạo phản bội tán thành.
Trên râu mép dính đầy nước tương, Tú Khí mờ mịt nhìn anh trai và chồng anh trai không rõ nguyên do.
“Sau này”, Hổ Vương gác đũa, “Sau khi trở về, ngự thiện ở vương tộc đều là do con phụ trách.”
Tú Khí ngẩng đầu lên từ cái bát ăn cơm mới do Cố Hạo đổi cho, lòng tràn đầy vui mừng cho rằng phụ vương đang nói đến chồng anh trai có tài nấu nướng có thể so với đầu bếp nhà hàng năm sao, tuy rằng hắn cũng không biết cái gì gọi là ‘nhà hàng năm sao’. Thế nhưng hắn vừa ngẩng đầu lên liền ngẩn người, ngón tay thon dài tựa như cọng hành lá rõ ràng đang chỉ mình.
“Cái này… A cha… Con…” Em trai Meo Meo há miệng ra lại khép miệng vào, liếc nhìn Cố Hạo lại nhìn sang Meo Meo cầu cứ. Phụ Vương khôn khéo như vậy, biết ngay là không gạt được mà, huhu…
“Sau khi trở về con thành thật ở trong phòng bếp nghiên cứu nấu nước cho ta! Trong vòng ba tháng không cho phép ra khỏi Hổ tộc! Cũng không được gặp mặt con Gấu Đen kia!”’
Hết chương 47
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.