Chương 8: Kén ăn + Anh hùng cứu mỹ nhân…
Hổ Miêu Miêu
08/09/2021
Edit: An Ju
“Vị bò kho, vị gà chiên, vị súp ngô, sao lại còn có vị dưa chua nữa vậy?!!!! Năm nay sao ngay cả thức ăn cho mèo cũng phong phú như vậy rồi?!”
Sầm —–
Cố Hạo ai oán đóng cửa tủ bếp, trong tay cầm một đống đồ hộp cho mèo, những loại có mùi vị kỳ lạ này là Chân Suất đưa cho Meo Meo lúc sắp đi. Hơn nửa đêm đang ngủ yên giấc, kết quả con mèo nhỏ kia đói bụng leo lên giường vừa kêu vừa lăn lộn làm nũng còn phải là bắt hắn dậy lấy đồ ăn cho nó hay sao?
“Này, chỉ còn những thứ này thôi. Con tùy tiện chọn một vị ăn tạm đi.” Chân Suất cho toàn là loại thức ăn cao cấp, bên trong còn thêm hương liệu nên so với các loại thức ăn mèo khác ngon hơn nhiều. Nhưng con mèo nhỏ kia nhà hắn có khẩu vị cao tận trời, cực kỳ xoi mói, không phải thịt heo tươi sốt không ăn. Bạn nói thân là một con mèo không thích ăn thức ăn cho mèo còn có thể hiểu, nhưng ngay cả cá cũng ghét, không phải chân giò kho thì không ăn, thật là kỳ quái…
Có điều cũng đáng đời Cố Hạo, quà công tác Hàng Châu mang về là một đống thịt kho tàu đóng chân không, chân giò muối, làm cho Meo Meo kén ăn ăn quen luôn, từ sau khi nếm được mỹ thực nhân gian, nó liền cảm thấy khinh bỉ đối với những thứ “đồ ăn cho heo” mà Cố Hạo đưa cho nó ăn trước này.
Meo Meo giương mắt nhìn một đống lớn thức ăn mèo trong tay Cố Hạo lập tức trợn trắng mắt biểu thị kháng nghị.
Meo meo! Meo (đây là đồ ăn cho heo! Heo!)
Cố Hạo lấy lòng, ngồi chồm hổm xuống nỗ lực hết sức thuyết phục con mèo đang trợn trắng mắt sắp quay người đi kia: “Con xem giờ đi, bây giờ đã ba giờ sáng rồi. Con yêu (Honey) à, nếu bây giờ còn sớm thì ba ba sẽ dắt con ra ngoài ăn, nhưng bây giờ hơn nửa đêm rồi, cũng chẳng có cửa hàng nào còn mở cửa nữa. Nếu không hay là con chịu khó ăn mấy đồ này trước lấp đầy bao tử đã?”
Meo! Meo meo! (Không được! Ăn nhiều đồ hộp sẽ biến ngu đi đấy!)
“Vậy con nói xem làm sao chứ, dù sao thì hiện tại không có cửa hàng nào mở cửa, con thích ăn hay không thì tùy. Ba ba đi ngủ đây, ưm, buồn ngủ chết mất.”Cố Hạo ném đống đồ hộp xuống đất, ngáp một cái tính đi vào phòng ngủ.
Meo!!!!!!
Meo Meo đứng đó nóng nảy, mấy cái đồ hộp này còn chưa mở nắp, không phải là đang muốn nó chết đói hay sao! Mắt liếc vội, móng vuốt nhanh chóng xông lên ôm lấy chân Cố Hạo, chân thành cọ cọ quần ngủ của Cố Hạo. Ngủ là to nhất, không định để ý tới Meo Meo vô cớ gây sự, Cố Hạo vung chân tiếp tục đi tới phòng ngủ, cũng không quan tâm con mèo nhỏ đang lôi kéo trên chân làm bộ đáng thương.
Meo ~ meo ~ meo ~ meo ~
Có bán manh thế nào cũng mặc kệ! Có điều những con mèo mà dễ buông bỏ thì không phải mèo tố, Meo Meo bị Cố Hạo không nhìn liền chấp nhận đả kích và không ngừng cố gắng, ôm đùi Cố Hạo chặt hơn. Trong miệng còn không ngừng cất tiếng kêu mềm nhẹ to nhỏ, một chiêu này đối với Cố Hạo trăm lần thử, trăm lần trúng.
Quả nhiên, Meo Meo mắt sắc phát hiện bước chân Cố Hạo chậm lại một chút, tai cũng hơi phiếm hồng. BINGO! Đây là khúc nhạc dạo khi Cố Hạo chịu thua, Meo Meo cao hứng ở trong lòng giơ lên ký hiệu V, hừ hừ, như vậy mà còn chưa mang ta ra ngoài đi ăn đi!
“Được rồi, thật sự chịu không nổi con thằng nhóc con này, đợi ta mặc quần áo rồi dắt con ra ngoài…” Cố Hạo rốt cục lại một lần nữa thua trận dưới ánh sáng đáng yêu của Meo Meo, vứt luôn cái thứ gọi là nguyên tắc ra ngoài hệ ngân hà luôn rồi.
Đáp ứng là một chuyện, nhưng giờ đã hơn nửa đêm, bên ngoài thật đúng là không còn cửa hàng nào mở cả. Cố Hạo vừa bất đắc dĩ bước đến gần bộ quần áo, vừa trâm tư suy nghĩ xem bây giờ còn chỗ nào bán đồ ăn.
Meo ~~~~~!
Meo Meo lại kêu lên, Cố Hạo nghi ngờ quay đầu lại, chỉ thấy trong miệng Meo Meo ngậm túi giấy takeaway của McDonald mà trưa hôm qua Cố Hạo mang về ăn xong chưa kịp vất đi với vẻ mặt mong đợi nhìn Cố Hạo.
Không phải chứ… Con mèo này chẳng lẽ là muốn bắt hắn dẫn nó đi ăn M đấy nhé? Tuy rằng con mèo nhỏ háo sắc này thường có những hành động hiềm nghi như ăn đậu hủ non của những mỹ thanh niên, thế nhưng cũng không đến mức khôn khéo hiểu được M là cửa hàng 24h đi… Có điều cái này cũng nhắc Cố Hạo trùng hợp gần nhà hắn cách ba đường phố có một cửa hàng McDonald, vừa lúc dẫn Meo Meo qua đó giải quyết.
“Xin chào, hoan nghênh quý khách đến McDonald, xin hỏi anh muốn gọi món gì?” Tại quán, người phục vụ là một cô gái chưa đến 20 mang vẻ mặt cười tươi tắn, tóc buộc đuôi ngựa, bên trên sống mũi là một cặp kính viền hồng nhạt trông có vẻ cực kỳ nhã nhặn.
“Ha ha, tôi xem menu chút.” Thấy một cô gái xinh xắn Cố Hạo có hơi ngại ngùng, mặc dù trong công ty thường xuyên gặp đại mỹ nữ Sở Đình đường cong chữ S nhưng đối với dạng nữ sinh trong sáng trước mắt hắn bây giờ, hắn vẫn không hề có chút năng lực chống cự nào, em ấy thật đáng yêu mà! Trái tim nhỏ của Cố Hạo thình thịch thình thịch, em gái nhà mình thì cứ hung hãn như thế, một điểm cũng không hề giống một cô gái đáng yêu trong sáng như người ta.
“Vậy cho tôi ba phần gà chiên giòn, ha ha.”
“Được, chúng tôi sẽ mau chóng mang ra cho anh ạ.” Cô gái kia xoay người đi sắp xếp gà chiên giòn cho Cố Hạo, Cố Hạo vẫn ngốc nghếch nhìn chằm chằm bóng lưng của người ta mà vui vẻ.
Meo Meo vẫn núp trong áo khoác của Cố Hạo lại thấy không vui tẹo nào. Hừ! Tưởng rằng tim mi đập nhanh như vậy ta không hiểu sao! Có vợ liền quên mẹ! A nhầm, là có người đẹp liền quên con trai meo!
Nỗ lưc đoạt lại sự chú ý của Cố Hạo, Meo Meo vươn móng vuốt khẽ cào cào trước ngực Cố Hạo vài cái, thế nhưng Cố Hạo đang đắm chìm trong YY tiểu mỹ nữ thanh thuần nào có chú ý tới cử động nhỏ này, hoàn toàn không để ý đến Meo Meo.
Meo Meo vốn đang đói đến nỗi bụng kêu vang lại bị hành vi ‘trọng sấc khinh con trai’ tồi tệ của Cố Hạo chọc giận triệt để, quay đầu lại hướng đến viên ngọc nhỏ trước ngực Cố Hạo hung hăng cắn một miếng. (=))) hay lắm con trai)
“Au!” Cố Hạo bị đau gào lên một tiếng.
“Thưa anh, anh làm sao vậy?!” Cô gái nhỏ đang quay đầu đi bị tiếng hét này của Cố Hạo làm cho hoảng sợ, hơn nửa đêm trong quán cũng không có mấy người, nếu như gặp phải biến thái thì làm sao bây giờ.
“Không… Không có gì… Không cẩn thận cắn vào miệng thôi… Ha… Ha ha…” Trên trán Cố Hạo nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, thằng nhóc hối kia không phải là quá đói nên tùy tiện tìm một chỗ bất kỳ để cắn bừa đấy chứ. Haizz, cũng không biết có bị nó cắn rách da không nữa, sao lại cứ cắn vào chỗ đó chứ…
Mua xong đồ ăn, vừa ra cửa Cố Hạo liền xách con mèo không biết tốt xấu kia ra để xuống đất hung tợn dạy bảo: “Con lại dám cắn ba ba! Muốn tạo phản phai không! Phạt con tự đi về nhà, ta không ôm con nữa!”
Meo ——–
Meo Meo bị đặt xuống đất giờ đây viền mắt đã ươn ướt, chớp chớp đôi mắt to đen như mực đáng thương nhìn về Cố Hạo, hình như đang nói nó đã biết lỗi rồi, cầu hắn ôm mình.
Đáng tiếc Cố Hạo thân là một thằng đàn ông cao mét tám mấy cũng không phải ngồi không, mặc dù có một trái tim trạch nam yêu mèo đáng yêu đến chết đi sống lại, thế nhưng khi gặp phải vấn đề quan trọng như giáo dục con trai (?) thì tuyệt đối không nuông chiều, bằng không chiều chuộng nhất thời lại hủy đi một đời hạnh phúc của con trai! (=))) ok đc của ló)
Meo? (Hắn lại đang YY cái gì vậy? Nhìn biểu cảm của hắn thì hình như lại đang suy nghĩ chuyện gì đấy vượt ngoài biên giới rồi, haizz.)
Meo Meo thấy Cố Hạo kiên quyết cự tuyệt cũng tự thấy mất mặt, chán nản bước đi theo sau Cố Hạo về nhà. Không có kiệu người đúng là không tiện, sau này phải cẩn thận không được làm Cố Hạo giận nữa…
Cứ như vậy, một người một mèo, một lớn một bé cầm theo một túi McDonald rảo bước nhanh chóng về nhà. Đèn đường mờ mờ bên cạnh cùng ánh trăng chiếu lên người bọn họ tạo ra hai cái bóng thật dài sau lưng họ.
“Người anh em, mượn vài đồng tiêu xài được không?”
Từ trong một chỗ tối ở góc đường truyền tới một giọng nói vịt đực, Cố Hạo cnahr giác dừng bước chuan bị tùy thời hành động.
Một tên côn đồ có cái đầu nhím nhuộm vàng bước ra từ trong chỗ tối, trong miệng còn đang ngậm một mẩu thuốc lá sắp tàn, cầm trong tay một thứ trông giống một con dao bầu cà lơ phất phơ đi về phía Cố Hạo. Vào buổi tối người đi đường lẫn xe cộ đều vô cùng ít, vì vậy tiếng bước chân của tên đầu nhím trong góc đường vắng vẻ vang lên thật kinh khủng.
Cố Hạo theo bản năng bước lùi về phía sau chặn lại Meo Meo ở đằng sau, khiến nó hoàn toàn bị bóng của mình che khuất.
“Đại ca, tôi đi ra mua bữa ăn khuya, trên người chỉ mang theo mấy chục đồng mà vừa mua McDonald hết mất một ít rồi, còn dư lại ít tiền, đều cho anh hết.” Trong lòng Cố Hạo than thầm không may, hắn lớn đến như vậy rồi nhưng chưa một lần gặp qua cướp, tuy nói mọi việc đều có lần đầu tiên nhưng kiểu ‘xử nữ’ như gặp cướp này vẫn nên bảo trì trạng thái ‘xử nữ’ mãi mãi thì tốt hơn, nếu không phải vì con trai bảo bối thì…
“Mau lên! Lấy ra đây cho tao! Còn có McDonald! Bố mày cũng đang đói đây!” Dứt lời tên đầu nhím cố sức giật lấy ví tiền nhét trong túi quần và túi McDonald trên tay Cố Hạo.
Lúc đoạt lấy ví tiền rồi mở ra đếm, quả thực như Cố Hạo nói chỉ có mấy chục đồng. Tên đầu nhím hơi khó chịu mắng một câu làm bộ muốn đánh cố Hạo cho hả giận. truyện tiên hiệp hay
Cố Hạo thấy tên côn đồ cầm tiền rồi vẫn còn muốn đánh người cũng bất chấp bất cứ giá nào không muốn nhân nhượng nữa, cởi áo khoác vé tay áo lên điều chỉnh tư thế định quyết cao thấp với tên côn đồ.
Ai ngờ tên côn đồ trước mắt trước đó một giây còn đang hùng hổ ỷ vào con dao xem nhẹ Cố Hạo, nhưng một giây sau khí thế hoàn toàn biến mất trong nháy mắt, thậm chí còn run run chân.
Tên đầu nhím nhìn về phía sau Cố Hạo, đang đứng ở đó là một con hổ sọc vằn lớn. Con hổ nhe răng, giơ chân trước lên để lộ ra móng vuốt sắc bén im lặng làm một động tác xé rách với hắn, khiến mặt mũi tên đầu nhím trắng như bức tường mới sơn, chỉ là Cố Hạo ở đằng trước lại không hề phát hiện ra con hổ. Chờ tên đầu nhím tỉnh người lại liền giật bắn người ném dao trong tay xuống cùng với ví tiền và túi McDonald vừa giành được hét lớn với Cố Hạo: “Tiểu nhân có mắt như mù mong đại nhân đại lượng tha thứ tiểu nhân ạ!” Dút lời liền chạy bay biến như một làn khói, động tác còn nhanh hơn thỏ.
Cố Hạo đang bày ra tư thế kinh điển của Lý Tiểu Long để chuẩn bị vào một cuộc chiế lớn, ai biết đối thủ bỗng nhiên nhụt chí bỏ trận chuồn mất, điều này làm cho Cố Hạo rất nghi hoặc. Nghĩ tới nghĩ tới thì chắc là mình pose dáng chuyên nghiệp quá, dùng khí thể của võ thuật hù tên côn đồ chạy mất đi, Cố Hạo vui mừng phấn khởi tự giải thích như thế.
Chờ tên côn đồ chạy xa rồi Cố Hạo mới thu hồi tư thế, quay đầu lại nhìn Meo Meo ở sau lưng. Chỉ thấy nhóc con kia run cầm cập ngay cả đứng cũng không vững. Cố Hạo thương tiếc ôm lấy Meo Meo thơm một cái, nhóc này chắc là chưa từng thấy tình cảnh này bao giờ nên bị sợ hãi rồi.
“Ngoan ngoan, đừng sợ đừng sợ, có ba ba ở đây. Ba ba vừa dọa tên côn đồ chạy mất rồi, lợi hại không!” Cố Hạo nhặt ví tiền và bữa ăn khuya vừa bị tên côn đồ ném xuống lên rồi ôm Meo Meo về nhà.
Về đến nhà Cố Hạo vào bếp lấy dao nhỏ cắt gà chiên giòn thành miếng nhỏ để vào bát ăn cho mèo cho Meo Meo ăn, lúc trước còn đói bụng đến kêu la om sòm, bây giờ Meo Meo lại ủ rũ như quả hồng mềm như không còn tí khẩu vị nào nữa vậy. Từ lúc ra khỏi vòng tay của Cố Hạo liền run run rẩy rẩy đi vào cái ổ nhỏ màu hồng nhạt buồn nôn kia nằm ngoan ngoãn, vô luận Cố Hạo dùng gà chiên giòn dụ thế nào nó cũng không chịu đi ra.
Việc này lại khiến Cố Hạo lo lắng, Meo Meo không phải là bị tên côn đồ chết tiệt kia dọa cho ngu luôn rồi đấy chứ. Sớm biết thế này thì đã bắt tên côn đồ kia lại rồi đánh thêm vài cái báo thù cho Meo Meo, để hắn chạy như thế thật quá thiệt rồi! Cố Hạo rất yêu thương Meo Meo, cứ hối hận vừa rồi không dạy dỗ tên côn đồ kia một chút.
Cố Hạo lo lắng nhìn về phía Meo Meo bơ phờ, ủ rũ nằm trong ổ nhưng bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, có xem bệnh cũng phải chờ trời sáng, nói: “Vậy con nằm ở đây trước nhé, ta để gà chiên giòn ở trong bát cho con rồi, nếu đói con cứ ăn một ít đi. Nếu như đến mai còn chưa khỏe ta sẽ dẫn con đến chỗ Chân Suất thúc thúc xem sao. Nếu đêm này có chỗ nào không thoải mái nhất định phải lập tức gọi ta tỉnh dậy nhớ chưa?”
Meo—–
Meo Meo ở trong ổ ểu oải đáp lại một tiêngs liền co lại thành một cục tròn đi ngủ. Cố Hạo nhẹ nhàng đắp chăn cho Meo Meo nói ngủ ngon, lo lắng lan man mà trở về phòng ngủ.
Hết chương 8
[Tác giả có lời muốn nói: Thêm chút ngoài lề về chó nhà ta ^ ^:
Nhắc tới kén ăn, con chó kia của nhà ta đặc biệt kén chọn, mũi nó có thể ngửi được ra hàm lượng tinh bột trong xúc xích đó |||
Có một lần mua một túi xúc xích có hàm lượng tính bột là 10% (thật tình rất khó ăn…) mới ăn một cây liền không muốn ăn tiếp, căn cứ vào nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, nghĩ mang về nhà cho nó ăn… Kết quả nó ngửi một cái liền khinh bỉ liếc mắt nhìn ta một cái rồi tìm mẹ ta cáo trạng…
Mẹ ta lại khinh bỉ ra mặt nhìn ta nói: “Con thế mà lại đi mua loại xúc xích đến chó cũng không ăn…” OYL]
“Vị bò kho, vị gà chiên, vị súp ngô, sao lại còn có vị dưa chua nữa vậy?!!!! Năm nay sao ngay cả thức ăn cho mèo cũng phong phú như vậy rồi?!”
Sầm —–
Cố Hạo ai oán đóng cửa tủ bếp, trong tay cầm một đống đồ hộp cho mèo, những loại có mùi vị kỳ lạ này là Chân Suất đưa cho Meo Meo lúc sắp đi. Hơn nửa đêm đang ngủ yên giấc, kết quả con mèo nhỏ kia đói bụng leo lên giường vừa kêu vừa lăn lộn làm nũng còn phải là bắt hắn dậy lấy đồ ăn cho nó hay sao?
“Này, chỉ còn những thứ này thôi. Con tùy tiện chọn một vị ăn tạm đi.” Chân Suất cho toàn là loại thức ăn cao cấp, bên trong còn thêm hương liệu nên so với các loại thức ăn mèo khác ngon hơn nhiều. Nhưng con mèo nhỏ kia nhà hắn có khẩu vị cao tận trời, cực kỳ xoi mói, không phải thịt heo tươi sốt không ăn. Bạn nói thân là một con mèo không thích ăn thức ăn cho mèo còn có thể hiểu, nhưng ngay cả cá cũng ghét, không phải chân giò kho thì không ăn, thật là kỳ quái…
Có điều cũng đáng đời Cố Hạo, quà công tác Hàng Châu mang về là một đống thịt kho tàu đóng chân không, chân giò muối, làm cho Meo Meo kén ăn ăn quen luôn, từ sau khi nếm được mỹ thực nhân gian, nó liền cảm thấy khinh bỉ đối với những thứ “đồ ăn cho heo” mà Cố Hạo đưa cho nó ăn trước này.
Meo Meo giương mắt nhìn một đống lớn thức ăn mèo trong tay Cố Hạo lập tức trợn trắng mắt biểu thị kháng nghị.
Meo meo! Meo (đây là đồ ăn cho heo! Heo!)
Cố Hạo lấy lòng, ngồi chồm hổm xuống nỗ lực hết sức thuyết phục con mèo đang trợn trắng mắt sắp quay người đi kia: “Con xem giờ đi, bây giờ đã ba giờ sáng rồi. Con yêu (Honey) à, nếu bây giờ còn sớm thì ba ba sẽ dắt con ra ngoài ăn, nhưng bây giờ hơn nửa đêm rồi, cũng chẳng có cửa hàng nào còn mở cửa nữa. Nếu không hay là con chịu khó ăn mấy đồ này trước lấp đầy bao tử đã?”
Meo! Meo meo! (Không được! Ăn nhiều đồ hộp sẽ biến ngu đi đấy!)
“Vậy con nói xem làm sao chứ, dù sao thì hiện tại không có cửa hàng nào mở cửa, con thích ăn hay không thì tùy. Ba ba đi ngủ đây, ưm, buồn ngủ chết mất.”Cố Hạo ném đống đồ hộp xuống đất, ngáp một cái tính đi vào phòng ngủ.
Meo!!!!!!
Meo Meo đứng đó nóng nảy, mấy cái đồ hộp này còn chưa mở nắp, không phải là đang muốn nó chết đói hay sao! Mắt liếc vội, móng vuốt nhanh chóng xông lên ôm lấy chân Cố Hạo, chân thành cọ cọ quần ngủ của Cố Hạo. Ngủ là to nhất, không định để ý tới Meo Meo vô cớ gây sự, Cố Hạo vung chân tiếp tục đi tới phòng ngủ, cũng không quan tâm con mèo nhỏ đang lôi kéo trên chân làm bộ đáng thương.
Meo ~ meo ~ meo ~ meo ~
Có bán manh thế nào cũng mặc kệ! Có điều những con mèo mà dễ buông bỏ thì không phải mèo tố, Meo Meo bị Cố Hạo không nhìn liền chấp nhận đả kích và không ngừng cố gắng, ôm đùi Cố Hạo chặt hơn. Trong miệng còn không ngừng cất tiếng kêu mềm nhẹ to nhỏ, một chiêu này đối với Cố Hạo trăm lần thử, trăm lần trúng.
Quả nhiên, Meo Meo mắt sắc phát hiện bước chân Cố Hạo chậm lại một chút, tai cũng hơi phiếm hồng. BINGO! Đây là khúc nhạc dạo khi Cố Hạo chịu thua, Meo Meo cao hứng ở trong lòng giơ lên ký hiệu V, hừ hừ, như vậy mà còn chưa mang ta ra ngoài đi ăn đi!
“Được rồi, thật sự chịu không nổi con thằng nhóc con này, đợi ta mặc quần áo rồi dắt con ra ngoài…” Cố Hạo rốt cục lại một lần nữa thua trận dưới ánh sáng đáng yêu của Meo Meo, vứt luôn cái thứ gọi là nguyên tắc ra ngoài hệ ngân hà luôn rồi.
Đáp ứng là một chuyện, nhưng giờ đã hơn nửa đêm, bên ngoài thật đúng là không còn cửa hàng nào mở cả. Cố Hạo vừa bất đắc dĩ bước đến gần bộ quần áo, vừa trâm tư suy nghĩ xem bây giờ còn chỗ nào bán đồ ăn.
Meo ~~~~~!
Meo Meo lại kêu lên, Cố Hạo nghi ngờ quay đầu lại, chỉ thấy trong miệng Meo Meo ngậm túi giấy takeaway của McDonald mà trưa hôm qua Cố Hạo mang về ăn xong chưa kịp vất đi với vẻ mặt mong đợi nhìn Cố Hạo.
Không phải chứ… Con mèo này chẳng lẽ là muốn bắt hắn dẫn nó đi ăn M đấy nhé? Tuy rằng con mèo nhỏ háo sắc này thường có những hành động hiềm nghi như ăn đậu hủ non của những mỹ thanh niên, thế nhưng cũng không đến mức khôn khéo hiểu được M là cửa hàng 24h đi… Có điều cái này cũng nhắc Cố Hạo trùng hợp gần nhà hắn cách ba đường phố có một cửa hàng McDonald, vừa lúc dẫn Meo Meo qua đó giải quyết.
“Xin chào, hoan nghênh quý khách đến McDonald, xin hỏi anh muốn gọi món gì?” Tại quán, người phục vụ là một cô gái chưa đến 20 mang vẻ mặt cười tươi tắn, tóc buộc đuôi ngựa, bên trên sống mũi là một cặp kính viền hồng nhạt trông có vẻ cực kỳ nhã nhặn.
“Ha ha, tôi xem menu chút.” Thấy một cô gái xinh xắn Cố Hạo có hơi ngại ngùng, mặc dù trong công ty thường xuyên gặp đại mỹ nữ Sở Đình đường cong chữ S nhưng đối với dạng nữ sinh trong sáng trước mắt hắn bây giờ, hắn vẫn không hề có chút năng lực chống cự nào, em ấy thật đáng yêu mà! Trái tim nhỏ của Cố Hạo thình thịch thình thịch, em gái nhà mình thì cứ hung hãn như thế, một điểm cũng không hề giống một cô gái đáng yêu trong sáng như người ta.
“Vậy cho tôi ba phần gà chiên giòn, ha ha.”
“Được, chúng tôi sẽ mau chóng mang ra cho anh ạ.” Cô gái kia xoay người đi sắp xếp gà chiên giòn cho Cố Hạo, Cố Hạo vẫn ngốc nghếch nhìn chằm chằm bóng lưng của người ta mà vui vẻ.
Meo Meo vẫn núp trong áo khoác của Cố Hạo lại thấy không vui tẹo nào. Hừ! Tưởng rằng tim mi đập nhanh như vậy ta không hiểu sao! Có vợ liền quên mẹ! A nhầm, là có người đẹp liền quên con trai meo!
Nỗ lưc đoạt lại sự chú ý của Cố Hạo, Meo Meo vươn móng vuốt khẽ cào cào trước ngực Cố Hạo vài cái, thế nhưng Cố Hạo đang đắm chìm trong YY tiểu mỹ nữ thanh thuần nào có chú ý tới cử động nhỏ này, hoàn toàn không để ý đến Meo Meo.
Meo Meo vốn đang đói đến nỗi bụng kêu vang lại bị hành vi ‘trọng sấc khinh con trai’ tồi tệ của Cố Hạo chọc giận triệt để, quay đầu lại hướng đến viên ngọc nhỏ trước ngực Cố Hạo hung hăng cắn một miếng. (=))) hay lắm con trai)
“Au!” Cố Hạo bị đau gào lên một tiếng.
“Thưa anh, anh làm sao vậy?!” Cô gái nhỏ đang quay đầu đi bị tiếng hét này của Cố Hạo làm cho hoảng sợ, hơn nửa đêm trong quán cũng không có mấy người, nếu như gặp phải biến thái thì làm sao bây giờ.
“Không… Không có gì… Không cẩn thận cắn vào miệng thôi… Ha… Ha ha…” Trên trán Cố Hạo nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, thằng nhóc hối kia không phải là quá đói nên tùy tiện tìm một chỗ bất kỳ để cắn bừa đấy chứ. Haizz, cũng không biết có bị nó cắn rách da không nữa, sao lại cứ cắn vào chỗ đó chứ…
Mua xong đồ ăn, vừa ra cửa Cố Hạo liền xách con mèo không biết tốt xấu kia ra để xuống đất hung tợn dạy bảo: “Con lại dám cắn ba ba! Muốn tạo phản phai không! Phạt con tự đi về nhà, ta không ôm con nữa!”
Meo ——–
Meo Meo bị đặt xuống đất giờ đây viền mắt đã ươn ướt, chớp chớp đôi mắt to đen như mực đáng thương nhìn về Cố Hạo, hình như đang nói nó đã biết lỗi rồi, cầu hắn ôm mình.
Đáng tiếc Cố Hạo thân là một thằng đàn ông cao mét tám mấy cũng không phải ngồi không, mặc dù có một trái tim trạch nam yêu mèo đáng yêu đến chết đi sống lại, thế nhưng khi gặp phải vấn đề quan trọng như giáo dục con trai (?) thì tuyệt đối không nuông chiều, bằng không chiều chuộng nhất thời lại hủy đi một đời hạnh phúc của con trai! (=))) ok đc của ló)
Meo? (Hắn lại đang YY cái gì vậy? Nhìn biểu cảm của hắn thì hình như lại đang suy nghĩ chuyện gì đấy vượt ngoài biên giới rồi, haizz.)
Meo Meo thấy Cố Hạo kiên quyết cự tuyệt cũng tự thấy mất mặt, chán nản bước đi theo sau Cố Hạo về nhà. Không có kiệu người đúng là không tiện, sau này phải cẩn thận không được làm Cố Hạo giận nữa…
Cứ như vậy, một người một mèo, một lớn một bé cầm theo một túi McDonald rảo bước nhanh chóng về nhà. Đèn đường mờ mờ bên cạnh cùng ánh trăng chiếu lên người bọn họ tạo ra hai cái bóng thật dài sau lưng họ.
“Người anh em, mượn vài đồng tiêu xài được không?”
Từ trong một chỗ tối ở góc đường truyền tới một giọng nói vịt đực, Cố Hạo cnahr giác dừng bước chuan bị tùy thời hành động.
Một tên côn đồ có cái đầu nhím nhuộm vàng bước ra từ trong chỗ tối, trong miệng còn đang ngậm một mẩu thuốc lá sắp tàn, cầm trong tay một thứ trông giống một con dao bầu cà lơ phất phơ đi về phía Cố Hạo. Vào buổi tối người đi đường lẫn xe cộ đều vô cùng ít, vì vậy tiếng bước chân của tên đầu nhím trong góc đường vắng vẻ vang lên thật kinh khủng.
Cố Hạo theo bản năng bước lùi về phía sau chặn lại Meo Meo ở đằng sau, khiến nó hoàn toàn bị bóng của mình che khuất.
“Đại ca, tôi đi ra mua bữa ăn khuya, trên người chỉ mang theo mấy chục đồng mà vừa mua McDonald hết mất một ít rồi, còn dư lại ít tiền, đều cho anh hết.” Trong lòng Cố Hạo than thầm không may, hắn lớn đến như vậy rồi nhưng chưa một lần gặp qua cướp, tuy nói mọi việc đều có lần đầu tiên nhưng kiểu ‘xử nữ’ như gặp cướp này vẫn nên bảo trì trạng thái ‘xử nữ’ mãi mãi thì tốt hơn, nếu không phải vì con trai bảo bối thì…
“Mau lên! Lấy ra đây cho tao! Còn có McDonald! Bố mày cũng đang đói đây!” Dứt lời tên đầu nhím cố sức giật lấy ví tiền nhét trong túi quần và túi McDonald trên tay Cố Hạo.
Lúc đoạt lấy ví tiền rồi mở ra đếm, quả thực như Cố Hạo nói chỉ có mấy chục đồng. Tên đầu nhím hơi khó chịu mắng một câu làm bộ muốn đánh cố Hạo cho hả giận. truyện tiên hiệp hay
Cố Hạo thấy tên côn đồ cầm tiền rồi vẫn còn muốn đánh người cũng bất chấp bất cứ giá nào không muốn nhân nhượng nữa, cởi áo khoác vé tay áo lên điều chỉnh tư thế định quyết cao thấp với tên côn đồ.
Ai ngờ tên côn đồ trước mắt trước đó một giây còn đang hùng hổ ỷ vào con dao xem nhẹ Cố Hạo, nhưng một giây sau khí thế hoàn toàn biến mất trong nháy mắt, thậm chí còn run run chân.
Tên đầu nhím nhìn về phía sau Cố Hạo, đang đứng ở đó là một con hổ sọc vằn lớn. Con hổ nhe răng, giơ chân trước lên để lộ ra móng vuốt sắc bén im lặng làm một động tác xé rách với hắn, khiến mặt mũi tên đầu nhím trắng như bức tường mới sơn, chỉ là Cố Hạo ở đằng trước lại không hề phát hiện ra con hổ. Chờ tên đầu nhím tỉnh người lại liền giật bắn người ném dao trong tay xuống cùng với ví tiền và túi McDonald vừa giành được hét lớn với Cố Hạo: “Tiểu nhân có mắt như mù mong đại nhân đại lượng tha thứ tiểu nhân ạ!” Dút lời liền chạy bay biến như một làn khói, động tác còn nhanh hơn thỏ.
Cố Hạo đang bày ra tư thế kinh điển của Lý Tiểu Long để chuẩn bị vào một cuộc chiế lớn, ai biết đối thủ bỗng nhiên nhụt chí bỏ trận chuồn mất, điều này làm cho Cố Hạo rất nghi hoặc. Nghĩ tới nghĩ tới thì chắc là mình pose dáng chuyên nghiệp quá, dùng khí thể của võ thuật hù tên côn đồ chạy mất đi, Cố Hạo vui mừng phấn khởi tự giải thích như thế.
Chờ tên côn đồ chạy xa rồi Cố Hạo mới thu hồi tư thế, quay đầu lại nhìn Meo Meo ở sau lưng. Chỉ thấy nhóc con kia run cầm cập ngay cả đứng cũng không vững. Cố Hạo thương tiếc ôm lấy Meo Meo thơm một cái, nhóc này chắc là chưa từng thấy tình cảnh này bao giờ nên bị sợ hãi rồi.
“Ngoan ngoan, đừng sợ đừng sợ, có ba ba ở đây. Ba ba vừa dọa tên côn đồ chạy mất rồi, lợi hại không!” Cố Hạo nhặt ví tiền và bữa ăn khuya vừa bị tên côn đồ ném xuống lên rồi ôm Meo Meo về nhà.
Về đến nhà Cố Hạo vào bếp lấy dao nhỏ cắt gà chiên giòn thành miếng nhỏ để vào bát ăn cho mèo cho Meo Meo ăn, lúc trước còn đói bụng đến kêu la om sòm, bây giờ Meo Meo lại ủ rũ như quả hồng mềm như không còn tí khẩu vị nào nữa vậy. Từ lúc ra khỏi vòng tay của Cố Hạo liền run run rẩy rẩy đi vào cái ổ nhỏ màu hồng nhạt buồn nôn kia nằm ngoan ngoãn, vô luận Cố Hạo dùng gà chiên giòn dụ thế nào nó cũng không chịu đi ra.
Việc này lại khiến Cố Hạo lo lắng, Meo Meo không phải là bị tên côn đồ chết tiệt kia dọa cho ngu luôn rồi đấy chứ. Sớm biết thế này thì đã bắt tên côn đồ kia lại rồi đánh thêm vài cái báo thù cho Meo Meo, để hắn chạy như thế thật quá thiệt rồi! Cố Hạo rất yêu thương Meo Meo, cứ hối hận vừa rồi không dạy dỗ tên côn đồ kia một chút.
Cố Hạo lo lắng nhìn về phía Meo Meo bơ phờ, ủ rũ nằm trong ổ nhưng bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, có xem bệnh cũng phải chờ trời sáng, nói: “Vậy con nằm ở đây trước nhé, ta để gà chiên giòn ở trong bát cho con rồi, nếu đói con cứ ăn một ít đi. Nếu như đến mai còn chưa khỏe ta sẽ dẫn con đến chỗ Chân Suất thúc thúc xem sao. Nếu đêm này có chỗ nào không thoải mái nhất định phải lập tức gọi ta tỉnh dậy nhớ chưa?”
Meo—–
Meo Meo ở trong ổ ểu oải đáp lại một tiêngs liền co lại thành một cục tròn đi ngủ. Cố Hạo nhẹ nhàng đắp chăn cho Meo Meo nói ngủ ngon, lo lắng lan man mà trở về phòng ngủ.
Hết chương 8
[Tác giả có lời muốn nói: Thêm chút ngoài lề về chó nhà ta ^ ^:
Nhắc tới kén ăn, con chó kia của nhà ta đặc biệt kén chọn, mũi nó có thể ngửi được ra hàm lượng tinh bột trong xúc xích đó |||
Có một lần mua một túi xúc xích có hàm lượng tính bột là 10% (thật tình rất khó ăn…) mới ăn một cây liền không muốn ăn tiếp, căn cứ vào nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, nghĩ mang về nhà cho nó ăn… Kết quả nó ngửi một cái liền khinh bỉ liếc mắt nhìn ta một cái rồi tìm mẹ ta cáo trạng…
Mẹ ta lại khinh bỉ ra mặt nhìn ta nói: “Con thế mà lại đi mua loại xúc xích đến chó cũng không ăn…” OYL]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.