Chương 56: Mùa đông thì phải ăn lẩu mới sảng khoái…
Hổ Miêu Miêu
08/09/2021
Edit: An Ju
Cố Hạo suy nghĩ đôi chút, trong đầu vén lên một màn kịch, hiện ra một cảnh tượng: Một con hổ lớn có vằn phong thái hiên ngang, uy phong lẫm liệt, chân đạp lên một cục đá to dài, mặt hung hăng mở cái miệng to như chậu máu, trong miệng… trong miệng ngậm một tép hành đã tước vỏ nhỏ bằng đầu ngón tay…nhe răng trợn mắt gặm gặm, gặm đến nỗi hắt xì hắt xì liên tục…
Ặc… Cảnh một con hổ gặm hành gì gì đó, quả thực rất mất hình tượng.
Shopping xong xuôi, Cố Hạo xách theo túi lớn túi nhỏ đầy nguyên liệu nấu ăn và gia vị cùng một con mèo chân tay mềm nhũn về nhà.
Nửa tiếng sau, con hổ nào đó đã đói đến nỗi bụng réo vang rốt cục không chịu nổi nữa mà biến về hình người hỗ trợ Cố Hạo.
“Trước hết anh cắt giá đỗ với nấm đi, sau đó đổ gia vị và nước vào trộn với nhau, bật bếp đun chung luôn.” Thấy Meo Meo hình người vào phòng bếp, Cố Hạo quyết đoán ra lệnh.
“Tuân mệnh!… Thịt đâu?”
“Thịt đợi chút nữa để nhúng sau, giờ cho vào sẽ chín mất!” Thật là, đường đường là thiếu chủ Hổ tộc vậy mà lại nóng nảy thèm khát thịt đến vậy.
“Phải rửa rồi mới cắt!” Cố Hạo híp mắt, giơ con dao thái lên hướng về phía cái con hổ nào đó tính lừa dối cho qua, dao được mài sắc bén, bị ánh sáng chiếu vào tản ra chùm tia sáng trắng. Tên này càng vào mùa đông càng lười, giống hệt như đang muốn ngủ đông vậy.
Công phu nấu nướng của Cố Hạo tuy không nhanh bằng mẹ Cố, nhưng cũng coi như là thân kinh bách chiến, rốt cục trước khi con hổ đang canh cái nồi lẩu ngoài phòng khách cùng cái bụng đói đến trợn trắng mắt sắp ngất đi, hắn cũng rửa và thái hết đồ nhúng xong xuôi.
“Hạo Hạo… Đói…” Meo Meo tội nghiệp nhìn Cố Hạo đang đi tới đi lui giữa hai phòng bếp và phòng khách bưng thức ăn.
Con hổ này cũng cứng đầu lắm, Cố Hạo kêu ăn đỡ chút đồ ăn vặt trước, tránh cho chưa ăn được lẩu thì đã ngất rồi. Nhưng Meo Meo vẫn cứ chịu đựng không ăn, rất sợ lấp đầy hết không gian bao tử rồi, sau đó ăn không nổi thịt… trong nồi lẩu.
“Anh có thể liêm sỉ hơn tí được không?!” Cố Hạo vừa bực mình vừa buồn cười nhìn một người đàn ông cao lớn xoa xoa bụng, trên mặt bày ra một biểu tình của con dâu nhỏ làm nũng với hắn. Cuộc sống Meo Meo quá thư thái, làm mèo, làm hổ, làm người giờ là ngây ngốc không phân rõ ràng nữa, trước đây chỉ có lúc làm mèo mới đi bán manh, làm nũng, bây giờ đã phát triển đến lúc biến hổ cùng bán manh, cũng làm nũng, cùng ôm chân… Cố Hạo thường ngày sẽ là đầu đầy vạch đen bị một con hổ to gấp ba hắn ôm chân kêu “meo meo…”, mắt còn biến sáng như sao. Cố Hạo tức giận, con hổ một đời dũng mãnh giờ hóa thành thể loại đáng yêu ôm chân.
Chờ đến khi thức ăn trong nồi chín hẳn, Meo Meo bắt đầu vùi đầu ăn thùng uống vại, thời gian để nói cũng không có.
“Anh ăn chậm thôi, cẩn thận nghẹn lại mất hết cả mặt mũi bây giờ.” Cố Hạo bất đắc dĩ nhìn người đàn ông đã chẳng còn hình tượng gì trước mặt. Vợ vợ chồng chồng có một điểm này không tốt, dù là phương diện nào đối phương cũng sẽ không che giấu trước mặt bạn, vẻ ngoài anh tuấn cùng khí chất mạnh mẽ bị một nồi lẩu đánh bay chẳng còn gì.
“Ờ…”
“Được rồi, cuối tuần em muốn xin nghỉ đông đi ra ngoài du lịch. Anh… có muốn đi cùng em không?” Cố Hạo gắp vào bát cho Meo Meo một miếng đậu hũ mới chín, mùi vị của nước xốt cực ngon.
“Ên quết địn là được rồi, ăn khon có nhí chiến. (Em quyết định là được rồi, anh không có ý kiến.)” Meo Meo tiếp tục cố gắng bới thịt trong bát, nói cũng nói không được rõ ràng.
Nuốt xuống một miếng thịt chăn ngang họng, Meo Meo chợt nghĩ đến, cùng đi ra ngoài du lịch! Đây có được tính là tuần trăng mật của hắn với Tiểu Hạo không? Tiểu Hạo còn chủ động đề xuất đó! Đi tuần trăng mật có ý nghĩa là một đôi tình nhân ở bên ngoài dạo chơi, lên giường, lên giường, dạo chơi, lên giường, lên giường, lên giường… Rất tốt! Cuộc sống ‘tình cảm’ sắp đến rồi! Meo Meo hưng phấn đến độ râu hổ lộ ra run lên.
Thấy Meo Meo rõ ràng đang hưng phấn với chuyện khác mình, Cố Hạo thấy hơi lạnh sống lưng… Trong đầu người này chẳng lẽ lại đang nghĩ chuyện gì đó không hề hài hòa phải không!
“Anh muốn đi đâu chơi? Bây giờ trời đang lanh lắm, leo núi cũng leo không nổi.” Cố Hạo tính toán trong đầu, sắp đến cuối năm, trong khoảng thời gian này là lúc mà bọn họ bận rộn nhất, thừa dịp bây giờ còn thời gian rảnh cũng phải dẫn Meo Meo ra ngoài chơi một chuyến, tên này ở nhà nhiều cũng sắp mọc nấm rồi.
“Phải rồi, bây giờ đi đâu cũng lạnh lắm, không bằng chúng ta đi ngâm suối nước nóng đi!” Meo Meo mắt trong long lanh, bắn ra ánh sáng. Ngâm suối nước nóng là phải cởi quần áo, cởi quần áo rồi sẽ có cực nhiều cơ hội sàm sỡ, nếu may mắn còn có thể nhân cơ hội đè chuột nhỏ mấy lần. Hắn quá thông minh rồi, lại có thể nghĩ ra kế hoạch như vậy.
Chuột nhỏ hiền lành chỉ là lo lắng chồng mình ở nhà ngây người đến chán sắp chết, mà con hổ nào đó lại chỉ tính toán phải làm sao để ăn tươi được con chuột, hơn nữa còn đang nghĩ các phương pháp ăn đa dạng hơn.
Hết chương 36.2
Cố Hạo suy nghĩ đôi chút, trong đầu vén lên một màn kịch, hiện ra một cảnh tượng: Một con hổ lớn có vằn phong thái hiên ngang, uy phong lẫm liệt, chân đạp lên một cục đá to dài, mặt hung hăng mở cái miệng to như chậu máu, trong miệng… trong miệng ngậm một tép hành đã tước vỏ nhỏ bằng đầu ngón tay…nhe răng trợn mắt gặm gặm, gặm đến nỗi hắt xì hắt xì liên tục…
Ặc… Cảnh một con hổ gặm hành gì gì đó, quả thực rất mất hình tượng.
Shopping xong xuôi, Cố Hạo xách theo túi lớn túi nhỏ đầy nguyên liệu nấu ăn và gia vị cùng một con mèo chân tay mềm nhũn về nhà.
Nửa tiếng sau, con hổ nào đó đã đói đến nỗi bụng réo vang rốt cục không chịu nổi nữa mà biến về hình người hỗ trợ Cố Hạo.
“Trước hết anh cắt giá đỗ với nấm đi, sau đó đổ gia vị và nước vào trộn với nhau, bật bếp đun chung luôn.” Thấy Meo Meo hình người vào phòng bếp, Cố Hạo quyết đoán ra lệnh.
“Tuân mệnh!… Thịt đâu?”
“Thịt đợi chút nữa để nhúng sau, giờ cho vào sẽ chín mất!” Thật là, đường đường là thiếu chủ Hổ tộc vậy mà lại nóng nảy thèm khát thịt đến vậy.
“Phải rửa rồi mới cắt!” Cố Hạo híp mắt, giơ con dao thái lên hướng về phía cái con hổ nào đó tính lừa dối cho qua, dao được mài sắc bén, bị ánh sáng chiếu vào tản ra chùm tia sáng trắng. Tên này càng vào mùa đông càng lười, giống hệt như đang muốn ngủ đông vậy.
Công phu nấu nướng của Cố Hạo tuy không nhanh bằng mẹ Cố, nhưng cũng coi như là thân kinh bách chiến, rốt cục trước khi con hổ đang canh cái nồi lẩu ngoài phòng khách cùng cái bụng đói đến trợn trắng mắt sắp ngất đi, hắn cũng rửa và thái hết đồ nhúng xong xuôi.
“Hạo Hạo… Đói…” Meo Meo tội nghiệp nhìn Cố Hạo đang đi tới đi lui giữa hai phòng bếp và phòng khách bưng thức ăn.
Con hổ này cũng cứng đầu lắm, Cố Hạo kêu ăn đỡ chút đồ ăn vặt trước, tránh cho chưa ăn được lẩu thì đã ngất rồi. Nhưng Meo Meo vẫn cứ chịu đựng không ăn, rất sợ lấp đầy hết không gian bao tử rồi, sau đó ăn không nổi thịt… trong nồi lẩu.
“Anh có thể liêm sỉ hơn tí được không?!” Cố Hạo vừa bực mình vừa buồn cười nhìn một người đàn ông cao lớn xoa xoa bụng, trên mặt bày ra một biểu tình của con dâu nhỏ làm nũng với hắn. Cuộc sống Meo Meo quá thư thái, làm mèo, làm hổ, làm người giờ là ngây ngốc không phân rõ ràng nữa, trước đây chỉ có lúc làm mèo mới đi bán manh, làm nũng, bây giờ đã phát triển đến lúc biến hổ cùng bán manh, cũng làm nũng, cùng ôm chân… Cố Hạo thường ngày sẽ là đầu đầy vạch đen bị một con hổ to gấp ba hắn ôm chân kêu “meo meo…”, mắt còn biến sáng như sao. Cố Hạo tức giận, con hổ một đời dũng mãnh giờ hóa thành thể loại đáng yêu ôm chân.
Chờ đến khi thức ăn trong nồi chín hẳn, Meo Meo bắt đầu vùi đầu ăn thùng uống vại, thời gian để nói cũng không có.
“Anh ăn chậm thôi, cẩn thận nghẹn lại mất hết cả mặt mũi bây giờ.” Cố Hạo bất đắc dĩ nhìn người đàn ông đã chẳng còn hình tượng gì trước mặt. Vợ vợ chồng chồng có một điểm này không tốt, dù là phương diện nào đối phương cũng sẽ không che giấu trước mặt bạn, vẻ ngoài anh tuấn cùng khí chất mạnh mẽ bị một nồi lẩu đánh bay chẳng còn gì.
“Ờ…”
“Được rồi, cuối tuần em muốn xin nghỉ đông đi ra ngoài du lịch. Anh… có muốn đi cùng em không?” Cố Hạo gắp vào bát cho Meo Meo một miếng đậu hũ mới chín, mùi vị của nước xốt cực ngon.
“Ên quết địn là được rồi, ăn khon có nhí chiến. (Em quyết định là được rồi, anh không có ý kiến.)” Meo Meo tiếp tục cố gắng bới thịt trong bát, nói cũng nói không được rõ ràng.
Nuốt xuống một miếng thịt chăn ngang họng, Meo Meo chợt nghĩ đến, cùng đi ra ngoài du lịch! Đây có được tính là tuần trăng mật của hắn với Tiểu Hạo không? Tiểu Hạo còn chủ động đề xuất đó! Đi tuần trăng mật có ý nghĩa là một đôi tình nhân ở bên ngoài dạo chơi, lên giường, lên giường, dạo chơi, lên giường, lên giường, lên giường… Rất tốt! Cuộc sống ‘tình cảm’ sắp đến rồi! Meo Meo hưng phấn đến độ râu hổ lộ ra run lên.
Thấy Meo Meo rõ ràng đang hưng phấn với chuyện khác mình, Cố Hạo thấy hơi lạnh sống lưng… Trong đầu người này chẳng lẽ lại đang nghĩ chuyện gì đó không hề hài hòa phải không!
“Anh muốn đi đâu chơi? Bây giờ trời đang lanh lắm, leo núi cũng leo không nổi.” Cố Hạo tính toán trong đầu, sắp đến cuối năm, trong khoảng thời gian này là lúc mà bọn họ bận rộn nhất, thừa dịp bây giờ còn thời gian rảnh cũng phải dẫn Meo Meo ra ngoài chơi một chuyến, tên này ở nhà nhiều cũng sắp mọc nấm rồi.
“Phải rồi, bây giờ đi đâu cũng lạnh lắm, không bằng chúng ta đi ngâm suối nước nóng đi!” Meo Meo mắt trong long lanh, bắn ra ánh sáng. Ngâm suối nước nóng là phải cởi quần áo, cởi quần áo rồi sẽ có cực nhiều cơ hội sàm sỡ, nếu may mắn còn có thể nhân cơ hội đè chuột nhỏ mấy lần. Hắn quá thông minh rồi, lại có thể nghĩ ra kế hoạch như vậy.
Chuột nhỏ hiền lành chỉ là lo lắng chồng mình ở nhà ngây người đến chán sắp chết, mà con hổ nào đó lại chỉ tính toán phải làm sao để ăn tươi được con chuột, hơn nữa còn đang nghĩ các phương pháp ăn đa dạng hơn.
Hết chương 36.2
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.