Chương 65: Phiên ngoại thất tịch…
Hổ Miêu Miêu
08/09/2021
Edit: An Ju
“Hey, Tiểu Hạo, hôm nay anh định làm gì?” Mới sáng ngày ra vừa đến công ty, Cố Hạo đã bị Trương Phi vẻ mặt thần bí kéo sang một góc thì thầm.
“Làm gì?” Cố Hạo bị Trương Phi làm cho bối rối không hiểu gì, hôm nay là thứ Năm, cuộc sống ‘trước không thấy làng, sau không có cửa hàng’*, trừ ăn cơm với ngủ với hổ, còn có thể định làm gì?
*Gốc Hán Việt:“Tiền bất trứ thôn hậu bất trứ điếm”. Câu này là một thành ngữ có ý nghĩa mở rộng để ám chỉ một tình huống khó xử hoặc thiếu sự hỗ trợ trong cuộc sống. Đơn giản hơn là nói về cuộc sống bế tắc.
“Chẳng lẽ anh lại không biết à?” Trương Phi vẻ mặt không tin, lễ Thất Tịch còn chưa tới mà đầy đường đã tràn lan các loại quảng cáo che trời lấp đất rồi, dù có ngốc nghếch cỡ nào cũng không thể không biết, “Hôm nay là lễ Thất Tịch đó! Chẳng lẽ anh còn đang là hội viên lâu đời của nhóm Khứ Tử Khứ Tử* à?”
*Nhóm này lập ra là để “chống lại bầu không khí xã hội của “chủ nghĩa tư bản tình yêu “,” với mục đích “phá hủy bầu không khí lãng mạn”. Nhiều người nghĩ rằng, nhóm này là một dạng cực đoan của phong trào xã hội nhóm, nhưng hầu hết các hoạt động của nhóm chỉ là một cách nói đùa, hài hước để thể hiện sự cô đơn. (Theo wiki) (Tên nhóm này có thể hiểu đại khái là ‘chết hai lần’ ý.)
“Hôm nay là lễ Thất Tịch á?” Cố Hạo hiểu ra, nhưng lễ Thất Tịch không phải là lễ cầu Chức Nữ để được khéo tay thêu thùa của cổ đại xưa sao, vậy hẳn là lễ cho các cô gái tham gia, liên quan gì đến một thằng đàn ông như hắn chứ.
“Đúng vậy! Anh không biết à?!” Trương Phi vươn cánh tay vượn ôm vai người anh em, vẻ mặt tiếc rèn sắt không thành thép, phổ cập kiến thức: “Lễ Thất Tịch bây giờ là lễ Tình Nhân của Trung Quốc! Giống như ngày 14/2 của bên Tây đó, không phải là tôi không nhắc anh, anh cũng trưởng thành rồi, còn không mau thừa dịp không khí ngày lễ mà hẹn người đẹp ra ngoài ăn bữa cơm, xem phim gì đó, nói không chừng là năm nay không cần tham gia ngày lễ Độc Thân nữa! Nhớ nhé, con gái bây giờ đặc biệt thích lãng mạn gì gì đó, tốt nhất là trong lúc ăn anh tặng quà gì đó, không cần quá đắt, nhưng không được quá tùy tiện, phải thể hiện được tâm ý của anh.”
Trương Phi còn chưa biết người anh em tốt của mình đã sớm kết thúc cuộc sống độc thân rồi, đối tượng còn là một con hổ công (công) không hề bình thường.
“À…” Cố Hạo ngoài miệng đáp ứng, trong lòng thầm nghĩ sao mình không đuổi theo trào lưu. Trước đây hắn đã quen với độc thân, không có quá nhiều sự quan tâm đối với các loại lễ Tình Nhân mà dân buôn trắng trợn tạo ra, nhưng không biết con hổ nhà mình có để ý mấy chuyện như thế này không. Nếu như hắn ở nhà đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho lễ Thất Tịch rồi mà mình lại không có biểu hiện gì thì không biết có thể làm tổn thương trái tim kim cương của con hổ kia hay không nhỉ…
Buổi trưa thừa lúc nghỉ trưa vẫn nên ra ngoài mua quà gì đấy vậy, Cố Hạo nghĩ vậy.
Sau khi từ chối lời mời bữa cơm trưa hội tụ những người đàn ông độc thân trong công ty, Cố Hạo đi thẳng đến cửa hàng tổng hợp ngay cạnh công ty. Các thành viên còn lại trong liên minh độc thân cả đám trợn mắt há hốc mồm đấm ngực giậm chân, đều mắng Cố Hạo là không để ý đến tình nghĩa anh em, có bạn gái rồi cũng không báo một tiếng, cũng quá kín tiếng rồi…
Lúc này, ‘người bạn gái’ kia của Cố Hạo không hề tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa tối lãng mạn với ánh nến, cũng không ra ngoài mua quà tặng cho lễ Thất Tịch, mà lại đang hết sức chăm chú chơi Wii vừa được giao tới hôm nay.
Ding Doong —– Dinh Doong —–
Chuông cửa vang lên, hắn còn chưa ra mở cửa đã đánh hơi thấy mùi lẳng lơ của con chim kia rồi. Meo Meo quyết định giả bộ như không ở nhà, không để cho con chim Khổng Tước kia quấy rối mình chơi game.
Rầm rầm rầm —–!
Không thèm dùng chuông cửa nữa, Vũ Mặc ngoài cửa trực tiếp gõ cửa.
Vẫn chưa đi à?! Meo Meo nhẫn nhịn mấy phút, cuối cùng đặt tay cầm chơi game xuống, lê bước chân đi tới cửa, vừa đi vừa mắng con chim bên ngoài: “Đập cái gì mà đập! Mi đập hư cửa nhà ta rồi!”
Mở cửa ra, một người đàn ông có bộ dạng lộng lẫy hơn ngày thường ra cái vẻ làm cho người khác rất ghét đang tươi cười đứng ngay cửa.
“Lén lút trốn trong nhà làm chuyện gì đó không trong sáng đây mà, gõ cửa hết nửa ngày trời cũng không thèm mở.” Vũ Mặc chế nhạo Meo Meo.
“Ta ở nhà làm gì cũng không phải chuyện của mi, có việc gì thì nói mau, không có việc gì mau nhẹ nhàng mà…” Meo Meo tuyệt đối không tin Vũ Mặc tìm hắn chỉ để nói chuyện phiếm, trong lòng người này không biết tâm địa có bao nhiêu gian xảo, trời mới biết trong đầu hắn lại nghĩ ra ý gì quái dị muốn mình hỗ trợ thực hành.
“Mượn ít tiền cho anh em tiêu xài nào.” Mặt Vũ Mặc vô lại như thể mình là nhóc lưu manh chuyên chặn các học sinh tiểu học đòi tiền ở ngoài cổng trường.
‘Học sinh tiểu học’ nghiêm túc liếc nhìn tên nhóc lưu manh xinh đẹp như hoa ngoài cửa, rầm—-
Lặng lẽ đóng cửa lại.
Cúm gia cầm không phải đã qua lâu rồi hay sao, tại sao con chim này vẫn bị thần kinh như vậy chứ.
Rầm rầm rầm rầm —-!!!
Vũ Mặc bị giam ở ngoài cửa gào khóc, không ngừng đập cửa.
Bị tiếng chim kêu làm cho đau não, Meo Meo lại phải mở cửa ra.
“Ta nói thật đấy, cho ta mượn ít tiền.” Vũ Mặc trêu mèo cũng chỉ chọc một lần, một khi con mèo lớn kia nổi đóa sẽ nhanh chóng thu tay lại, miễn để cho hắn tức thật ngày nào cũng muốn vặt lông nấu mình lên.
“Mi mà thiếu tiền hả?” Meo Meo ôm cánh tay rất không kiên nhẫn nghe Vũ Mặc nói, người đàn ông của hắn là đại thiếu gia nhà họ Kỷ, eo giắt bạc triệu cơ mà, sao lại có thể nghèo đến độ vay tiền mình được.
“A Kiệt toàn cho ta thẻ tín dụng, ta mua cái gì hắn lập tức biết ngay. Hôm nay không phải là lễ Thất Tịch hay sao, ta muốn lén ra ngoài mua quà cho hắn, buổi tối cho hắn một sự bất ngờ.”
“…”
“Lễ Thất Tịch?” Meo Meo hình như đã từng nghe qua về cái danh từ này rồi, hình như là cái lúc mà cha hắn dạy hắn kiểu gì cũng không được chống lại Tây Vương Mẫu thì phải.
“Mi không biết hả?!” Vũ Mặc kinh ngạc, hai tay vỗ mạnh lên vai Meo Meo, “Mi ấy thế mà lại hoàn toàn không biết về lễ Thất Tịch?! Vậy mi chắc chắn cũng chưa chuẩn bị quà! Xong rồi, chuột nhỏ nhà mi tối nay về nhất định sẽ rất thương tâm…” Nói đến đây, Vũ Mặc nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu, giả mù sa mưa tiếc thay cho hắn, “Nói không chừng bạn thụ nhỏ mất rất nhiều công sức mới theo đuổi được cứ như vậy bị mi chọc giận cho chạy mất thôi.”
“…?” Vốn là Meo Meo chẳng có tí hứng thú nào với cái lễ gì mà Thất Hỉ với cả Khả Nhạc*, nhưng nghe Vũ Mặc nói nếu không làm tốt thì rất có thể chọc giận Tiểu Hạo liền giật nảy, khẩn trương hỏi: “Là như thế nào?”
*Phiên âm Thất Tịch /qīxī/ với Thất Hỉ /qīxǐ/ (7up) hơi giống nhau nên khả năng là do bạn hổ nghe nhầm, còn Khả Nhạc là ‘cocacola’, vì trên đã nghe nhầm nên bên dưới là tự bạn hổ biên ra đó.
“Haizzz, con hổ ngốc nhà mi sống quá là cẩu thả rồi. Lễ Thất Tịch là ngày trên trời xuất hiện cầu Hỉ Thước mỗi năm một lần, Ngưu Lang và Chức Nữ sẽ bước qua và được gặp lại nhau, cũng là lễ Tình Nhân của thế gian, vào hôm nay thân là một người yêu đạt tiêu chuẩn phải chuẩn bị cho tử tế, để lại cho đối phương một hồi ức tốt đẹp. Mi nghĩ xem, nếu như chuột nhỏ nhà mi lúc này đang đi dạo phố đến gãy chân để tìm cho mi một tín vật đính ước, kết quả vừa về nhà, con hổ ngu ngốc nhà mình lại hoàn toàn không biết có một cái lễ Thất Tịch, vậy còn không thất vọng chết thôi à.” Con chim Khổng Tước sống rất tinh tế vẻ mặt bất đắc dĩ dạy dỗ con hổ nào đó vẫn sống một cách rất hời hợt.
“…” Meo Meo suy tư lời nói của Vũ Mặc, lời con chim này hôm nay thật ra cũng rất có lý.
“Lễ Thất Tịch phải tặng món quà cực kỳ có ý nghĩa đúng không?” Meo Meo dò hỏi.
“Đúng vậy, phải cực kỳ có ý nghĩa, làm cho đối phương cảm động.” Vũ Mặc gật đầu, con hổ ngốc này rốt cục cũng thông suốt rồi.
“Lễ Thất Tịch —- cầu Hỉ Thước —- Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau. Hay là ta tặng cho hắn một đống lông chim Khổng Tước đi. Cầu Hỉ Thước mà.” Dứt lời, Meo Meo dùng ánh mắt thăm dò quan sát Vũ Mặc.
Vũ Mặc bị hắn nhìn chằm chằm đến tê dại cả mông, rất sợ chỉ cần sơ ý một chút thì đằng sau của mình sẽ bị trọc mất, vội vã sửa lại: “Là cầu Hỉ Thước, không phải cầu Khổng Tước!!!! Mi đừng nhắm vào lông của ta nữa. Mau cầm tiền ra ngoài tìm xem có thứ gì thích hợp chuột nhỏ nhà mi không đi.”
“Được rồi.” Meo Meo đóng cửa quay về phòng, hiện rại đã sắp xế chiều rồi, chọn đồ thì không biết chọn bao lâu, việc này không nên chậm trễ, mau chóng thay đồ ra ngoài.
“Này!!!!! Con hổ ngu!!! Mi còn chưa cho ta mượn tiền đâu!” Vũ Mặc lần thứ ba khổ sở đứng ở ngoài gõ cửa. truyện ngôn tình
“Đây!” Meo Meo mất kiên nhẫn mở cửa, quăng cho hắn một tập ‘ông Mao’*, lại đóng cửa lại.
*Giống như khi ở VN hay nói là mình cần nhiều ‘Bác Hồ’ ấy.
Meo Meo cất ví tiền đi dạo ở các trung tâm mua sắm, thân là một yêu quái, tiền với hắn mà nói thì không có nhiều ý nghĩa lắm, nhưng chuột nhỏ là người, không biết theo như lối sống của loài người thì tặng quà đắt hơn hay là tặng quà có ý nghĩa thì hơn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuột nhỏ nhà hắn bình thường cũng không biểu hiện sự khát vọng quá lớn với tiền, ngoại trừ thể hiện bệnh nghề nghiệp chuyên đi buôn qua bán lại trong trò chơi mà không hề đi PK giết quái ra. Vẫn nên mua một món quà có ý nghĩa đi.
Lúc đi qua một cửa hàng bày bán đồ khắc đá thủy tinh trong suốt sáng lấp lánh, Meo Meo dừng bước. Lúc vừa đi ngang qua, mắt có chợt lướt qua một con chuột thủy tinh được bày ở khung trưng bày, tạo hình trông rất sống động, kiểu dáng là ôm một quả hạch cực lớn cười híp mắt, khóe miệng vểnh lên rất giống một con chuột nào đó lúc đang làm mấy chuyện xấu. Meo Meo cảm giác tim mình bị cào khẽ một cái, con chuột thủy tinh này thật đáng yêu.
Cô nhân viên trong cửa hàng thấy một anh đẹp trai đứng ở ngoài cửa nhìn chằm chằm một con chuột thủy tinh, vội vã đi tới chào hỏi.
“Thưa anh, anh muốn mua quà tặng bạn gái đúng không?”
“Ừ.” Meo Meo gật đầu, chỉ vào con chuột thủy tinh trong hộp kia nói với nhân viên cửa hàng, “Lấy con chuột ra cho tôi xem đi.”
“Được, mời anh vào trong.”
Nhân viên cửa hàng lấy ra một hộp 6 con chuột cho Meo Meo xem, vừa giới thiệu luôn: “Chuột thủy tinh là một hàng, bày ở ngoài kia là một trong số đó. Một hàng này có đá Hắc Diệu, đá Thạch Lựu, đá Thạch Anh Tím, ngọc Hòa Điền, Thạch Anh Hồng và đá Cầu Vồng.”
Meo Meo nhìn một hàng chuột, nhìn đâu cũng thấy đáng yêu, mỗi con một tạo hình, biểu cảm đều giống con chuột nhỏ kia.
“Dùng các đá khác nhau để tạo nên con chuột là có ý nghĩa gì?”
“Cái này à, đá Thạch Lựu tượng trưng cho sự trung trinh, đá Thạch Anh Tím ngụ ý chỉ tình cảm mỹ mãn, ngọc Hòa Điền làm ấm người, đá Thạch Anh Hồng có thể thúc đẩy mối quan hệ, đá Cầu Vồng đại biểu sự khỏe mạnh, đá Hắc Diệu để trừ tà.”
“Ừm…” Meo Meo thưởng thức mấy con chuột một hồi, ngoại trừ đá Hắc Diệu trừ tà không tác dụng mấy ra thì những thứ còn lại đều tốt, nhưng con chuột đá Hắc Diệu kia cực kỳ giống Cố Hạo lúc quét dọn nhà xong, nhìn cũng rất hay.
“Vậy lấy cả 6 con đi, bọc lại hết cho tôi.”
“Vâng, thưa anh.” Những khách bình thường đều chỉ mua một con, có rất ít người mua nguyên bộ. Nhân viên bước nhanh ra quầy thu ngân viết hóa đơn, anh đẹp trai này không chỉ có dáng dấp anh tuấn, tính cách cũng rất khẳng khái, làm bạn gái của anh này nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Hết chương 43.1
“Hey, Tiểu Hạo, hôm nay anh định làm gì?” Mới sáng ngày ra vừa đến công ty, Cố Hạo đã bị Trương Phi vẻ mặt thần bí kéo sang một góc thì thầm.
“Làm gì?” Cố Hạo bị Trương Phi làm cho bối rối không hiểu gì, hôm nay là thứ Năm, cuộc sống ‘trước không thấy làng, sau không có cửa hàng’*, trừ ăn cơm với ngủ với hổ, còn có thể định làm gì?
*Gốc Hán Việt:“Tiền bất trứ thôn hậu bất trứ điếm”. Câu này là một thành ngữ có ý nghĩa mở rộng để ám chỉ một tình huống khó xử hoặc thiếu sự hỗ trợ trong cuộc sống. Đơn giản hơn là nói về cuộc sống bế tắc.
“Chẳng lẽ anh lại không biết à?” Trương Phi vẻ mặt không tin, lễ Thất Tịch còn chưa tới mà đầy đường đã tràn lan các loại quảng cáo che trời lấp đất rồi, dù có ngốc nghếch cỡ nào cũng không thể không biết, “Hôm nay là lễ Thất Tịch đó! Chẳng lẽ anh còn đang là hội viên lâu đời của nhóm Khứ Tử Khứ Tử* à?”
*Nhóm này lập ra là để “chống lại bầu không khí xã hội của “chủ nghĩa tư bản tình yêu “,” với mục đích “phá hủy bầu không khí lãng mạn”. Nhiều người nghĩ rằng, nhóm này là một dạng cực đoan của phong trào xã hội nhóm, nhưng hầu hết các hoạt động của nhóm chỉ là một cách nói đùa, hài hước để thể hiện sự cô đơn. (Theo wiki) (Tên nhóm này có thể hiểu đại khái là ‘chết hai lần’ ý.)
“Hôm nay là lễ Thất Tịch á?” Cố Hạo hiểu ra, nhưng lễ Thất Tịch không phải là lễ cầu Chức Nữ để được khéo tay thêu thùa của cổ đại xưa sao, vậy hẳn là lễ cho các cô gái tham gia, liên quan gì đến một thằng đàn ông như hắn chứ.
“Đúng vậy! Anh không biết à?!” Trương Phi vươn cánh tay vượn ôm vai người anh em, vẻ mặt tiếc rèn sắt không thành thép, phổ cập kiến thức: “Lễ Thất Tịch bây giờ là lễ Tình Nhân của Trung Quốc! Giống như ngày 14/2 của bên Tây đó, không phải là tôi không nhắc anh, anh cũng trưởng thành rồi, còn không mau thừa dịp không khí ngày lễ mà hẹn người đẹp ra ngoài ăn bữa cơm, xem phim gì đó, nói không chừng là năm nay không cần tham gia ngày lễ Độc Thân nữa! Nhớ nhé, con gái bây giờ đặc biệt thích lãng mạn gì gì đó, tốt nhất là trong lúc ăn anh tặng quà gì đó, không cần quá đắt, nhưng không được quá tùy tiện, phải thể hiện được tâm ý của anh.”
Trương Phi còn chưa biết người anh em tốt của mình đã sớm kết thúc cuộc sống độc thân rồi, đối tượng còn là một con hổ công (công) không hề bình thường.
“À…” Cố Hạo ngoài miệng đáp ứng, trong lòng thầm nghĩ sao mình không đuổi theo trào lưu. Trước đây hắn đã quen với độc thân, không có quá nhiều sự quan tâm đối với các loại lễ Tình Nhân mà dân buôn trắng trợn tạo ra, nhưng không biết con hổ nhà mình có để ý mấy chuyện như thế này không. Nếu như hắn ở nhà đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho lễ Thất Tịch rồi mà mình lại không có biểu hiện gì thì không biết có thể làm tổn thương trái tim kim cương của con hổ kia hay không nhỉ…
Buổi trưa thừa lúc nghỉ trưa vẫn nên ra ngoài mua quà gì đấy vậy, Cố Hạo nghĩ vậy.
Sau khi từ chối lời mời bữa cơm trưa hội tụ những người đàn ông độc thân trong công ty, Cố Hạo đi thẳng đến cửa hàng tổng hợp ngay cạnh công ty. Các thành viên còn lại trong liên minh độc thân cả đám trợn mắt há hốc mồm đấm ngực giậm chân, đều mắng Cố Hạo là không để ý đến tình nghĩa anh em, có bạn gái rồi cũng không báo một tiếng, cũng quá kín tiếng rồi…
Lúc này, ‘người bạn gái’ kia của Cố Hạo không hề tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa tối lãng mạn với ánh nến, cũng không ra ngoài mua quà tặng cho lễ Thất Tịch, mà lại đang hết sức chăm chú chơi Wii vừa được giao tới hôm nay.
Ding Doong —– Dinh Doong —–
Chuông cửa vang lên, hắn còn chưa ra mở cửa đã đánh hơi thấy mùi lẳng lơ của con chim kia rồi. Meo Meo quyết định giả bộ như không ở nhà, không để cho con chim Khổng Tước kia quấy rối mình chơi game.
Rầm rầm rầm —–!
Không thèm dùng chuông cửa nữa, Vũ Mặc ngoài cửa trực tiếp gõ cửa.
Vẫn chưa đi à?! Meo Meo nhẫn nhịn mấy phút, cuối cùng đặt tay cầm chơi game xuống, lê bước chân đi tới cửa, vừa đi vừa mắng con chim bên ngoài: “Đập cái gì mà đập! Mi đập hư cửa nhà ta rồi!”
Mở cửa ra, một người đàn ông có bộ dạng lộng lẫy hơn ngày thường ra cái vẻ làm cho người khác rất ghét đang tươi cười đứng ngay cửa.
“Lén lút trốn trong nhà làm chuyện gì đó không trong sáng đây mà, gõ cửa hết nửa ngày trời cũng không thèm mở.” Vũ Mặc chế nhạo Meo Meo.
“Ta ở nhà làm gì cũng không phải chuyện của mi, có việc gì thì nói mau, không có việc gì mau nhẹ nhàng mà…” Meo Meo tuyệt đối không tin Vũ Mặc tìm hắn chỉ để nói chuyện phiếm, trong lòng người này không biết tâm địa có bao nhiêu gian xảo, trời mới biết trong đầu hắn lại nghĩ ra ý gì quái dị muốn mình hỗ trợ thực hành.
“Mượn ít tiền cho anh em tiêu xài nào.” Mặt Vũ Mặc vô lại như thể mình là nhóc lưu manh chuyên chặn các học sinh tiểu học đòi tiền ở ngoài cổng trường.
‘Học sinh tiểu học’ nghiêm túc liếc nhìn tên nhóc lưu manh xinh đẹp như hoa ngoài cửa, rầm—-
Lặng lẽ đóng cửa lại.
Cúm gia cầm không phải đã qua lâu rồi hay sao, tại sao con chim này vẫn bị thần kinh như vậy chứ.
Rầm rầm rầm rầm —-!!!
Vũ Mặc bị giam ở ngoài cửa gào khóc, không ngừng đập cửa.
Bị tiếng chim kêu làm cho đau não, Meo Meo lại phải mở cửa ra.
“Ta nói thật đấy, cho ta mượn ít tiền.” Vũ Mặc trêu mèo cũng chỉ chọc một lần, một khi con mèo lớn kia nổi đóa sẽ nhanh chóng thu tay lại, miễn để cho hắn tức thật ngày nào cũng muốn vặt lông nấu mình lên.
“Mi mà thiếu tiền hả?” Meo Meo ôm cánh tay rất không kiên nhẫn nghe Vũ Mặc nói, người đàn ông của hắn là đại thiếu gia nhà họ Kỷ, eo giắt bạc triệu cơ mà, sao lại có thể nghèo đến độ vay tiền mình được.
“A Kiệt toàn cho ta thẻ tín dụng, ta mua cái gì hắn lập tức biết ngay. Hôm nay không phải là lễ Thất Tịch hay sao, ta muốn lén ra ngoài mua quà cho hắn, buổi tối cho hắn một sự bất ngờ.”
“…”
“Lễ Thất Tịch?” Meo Meo hình như đã từng nghe qua về cái danh từ này rồi, hình như là cái lúc mà cha hắn dạy hắn kiểu gì cũng không được chống lại Tây Vương Mẫu thì phải.
“Mi không biết hả?!” Vũ Mặc kinh ngạc, hai tay vỗ mạnh lên vai Meo Meo, “Mi ấy thế mà lại hoàn toàn không biết về lễ Thất Tịch?! Vậy mi chắc chắn cũng chưa chuẩn bị quà! Xong rồi, chuột nhỏ nhà mi tối nay về nhất định sẽ rất thương tâm…” Nói đến đây, Vũ Mặc nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu, giả mù sa mưa tiếc thay cho hắn, “Nói không chừng bạn thụ nhỏ mất rất nhiều công sức mới theo đuổi được cứ như vậy bị mi chọc giận cho chạy mất thôi.”
“…?” Vốn là Meo Meo chẳng có tí hứng thú nào với cái lễ gì mà Thất Hỉ với cả Khả Nhạc*, nhưng nghe Vũ Mặc nói nếu không làm tốt thì rất có thể chọc giận Tiểu Hạo liền giật nảy, khẩn trương hỏi: “Là như thế nào?”
*Phiên âm Thất Tịch /qīxī/ với Thất Hỉ /qīxǐ/ (7up) hơi giống nhau nên khả năng là do bạn hổ nghe nhầm, còn Khả Nhạc là ‘cocacola’, vì trên đã nghe nhầm nên bên dưới là tự bạn hổ biên ra đó.
“Haizzz, con hổ ngốc nhà mi sống quá là cẩu thả rồi. Lễ Thất Tịch là ngày trên trời xuất hiện cầu Hỉ Thước mỗi năm một lần, Ngưu Lang và Chức Nữ sẽ bước qua và được gặp lại nhau, cũng là lễ Tình Nhân của thế gian, vào hôm nay thân là một người yêu đạt tiêu chuẩn phải chuẩn bị cho tử tế, để lại cho đối phương một hồi ức tốt đẹp. Mi nghĩ xem, nếu như chuột nhỏ nhà mi lúc này đang đi dạo phố đến gãy chân để tìm cho mi một tín vật đính ước, kết quả vừa về nhà, con hổ ngu ngốc nhà mình lại hoàn toàn không biết có một cái lễ Thất Tịch, vậy còn không thất vọng chết thôi à.” Con chim Khổng Tước sống rất tinh tế vẻ mặt bất đắc dĩ dạy dỗ con hổ nào đó vẫn sống một cách rất hời hợt.
“…” Meo Meo suy tư lời nói của Vũ Mặc, lời con chim này hôm nay thật ra cũng rất có lý.
“Lễ Thất Tịch phải tặng món quà cực kỳ có ý nghĩa đúng không?” Meo Meo dò hỏi.
“Đúng vậy, phải cực kỳ có ý nghĩa, làm cho đối phương cảm động.” Vũ Mặc gật đầu, con hổ ngốc này rốt cục cũng thông suốt rồi.
“Lễ Thất Tịch —- cầu Hỉ Thước —- Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau. Hay là ta tặng cho hắn một đống lông chim Khổng Tước đi. Cầu Hỉ Thước mà.” Dứt lời, Meo Meo dùng ánh mắt thăm dò quan sát Vũ Mặc.
Vũ Mặc bị hắn nhìn chằm chằm đến tê dại cả mông, rất sợ chỉ cần sơ ý một chút thì đằng sau của mình sẽ bị trọc mất, vội vã sửa lại: “Là cầu Hỉ Thước, không phải cầu Khổng Tước!!!! Mi đừng nhắm vào lông của ta nữa. Mau cầm tiền ra ngoài tìm xem có thứ gì thích hợp chuột nhỏ nhà mi không đi.”
“Được rồi.” Meo Meo đóng cửa quay về phòng, hiện rại đã sắp xế chiều rồi, chọn đồ thì không biết chọn bao lâu, việc này không nên chậm trễ, mau chóng thay đồ ra ngoài.
“Này!!!!! Con hổ ngu!!! Mi còn chưa cho ta mượn tiền đâu!” Vũ Mặc lần thứ ba khổ sở đứng ở ngoài gõ cửa. truyện ngôn tình
“Đây!” Meo Meo mất kiên nhẫn mở cửa, quăng cho hắn một tập ‘ông Mao’*, lại đóng cửa lại.
*Giống như khi ở VN hay nói là mình cần nhiều ‘Bác Hồ’ ấy.
Meo Meo cất ví tiền đi dạo ở các trung tâm mua sắm, thân là một yêu quái, tiền với hắn mà nói thì không có nhiều ý nghĩa lắm, nhưng chuột nhỏ là người, không biết theo như lối sống của loài người thì tặng quà đắt hơn hay là tặng quà có ý nghĩa thì hơn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuột nhỏ nhà hắn bình thường cũng không biểu hiện sự khát vọng quá lớn với tiền, ngoại trừ thể hiện bệnh nghề nghiệp chuyên đi buôn qua bán lại trong trò chơi mà không hề đi PK giết quái ra. Vẫn nên mua một món quà có ý nghĩa đi.
Lúc đi qua một cửa hàng bày bán đồ khắc đá thủy tinh trong suốt sáng lấp lánh, Meo Meo dừng bước. Lúc vừa đi ngang qua, mắt có chợt lướt qua một con chuột thủy tinh được bày ở khung trưng bày, tạo hình trông rất sống động, kiểu dáng là ôm một quả hạch cực lớn cười híp mắt, khóe miệng vểnh lên rất giống một con chuột nào đó lúc đang làm mấy chuyện xấu. Meo Meo cảm giác tim mình bị cào khẽ một cái, con chuột thủy tinh này thật đáng yêu.
Cô nhân viên trong cửa hàng thấy một anh đẹp trai đứng ở ngoài cửa nhìn chằm chằm một con chuột thủy tinh, vội vã đi tới chào hỏi.
“Thưa anh, anh muốn mua quà tặng bạn gái đúng không?”
“Ừ.” Meo Meo gật đầu, chỉ vào con chuột thủy tinh trong hộp kia nói với nhân viên cửa hàng, “Lấy con chuột ra cho tôi xem đi.”
“Được, mời anh vào trong.”
Nhân viên cửa hàng lấy ra một hộp 6 con chuột cho Meo Meo xem, vừa giới thiệu luôn: “Chuột thủy tinh là một hàng, bày ở ngoài kia là một trong số đó. Một hàng này có đá Hắc Diệu, đá Thạch Lựu, đá Thạch Anh Tím, ngọc Hòa Điền, Thạch Anh Hồng và đá Cầu Vồng.”
Meo Meo nhìn một hàng chuột, nhìn đâu cũng thấy đáng yêu, mỗi con một tạo hình, biểu cảm đều giống con chuột nhỏ kia.
“Dùng các đá khác nhau để tạo nên con chuột là có ý nghĩa gì?”
“Cái này à, đá Thạch Lựu tượng trưng cho sự trung trinh, đá Thạch Anh Tím ngụ ý chỉ tình cảm mỹ mãn, ngọc Hòa Điền làm ấm người, đá Thạch Anh Hồng có thể thúc đẩy mối quan hệ, đá Cầu Vồng đại biểu sự khỏe mạnh, đá Hắc Diệu để trừ tà.”
“Ừm…” Meo Meo thưởng thức mấy con chuột một hồi, ngoại trừ đá Hắc Diệu trừ tà không tác dụng mấy ra thì những thứ còn lại đều tốt, nhưng con chuột đá Hắc Diệu kia cực kỳ giống Cố Hạo lúc quét dọn nhà xong, nhìn cũng rất hay.
“Vậy lấy cả 6 con đi, bọc lại hết cho tôi.”
“Vâng, thưa anh.” Những khách bình thường đều chỉ mua một con, có rất ít người mua nguyên bộ. Nhân viên bước nhanh ra quầy thu ngân viết hóa đơn, anh đẹp trai này không chỉ có dáng dấp anh tuấn, tính cách cũng rất khẳng khái, làm bạn gái của anh này nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Hết chương 43.1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.