Chương 53: Sóng gió xem mắt (hạ)…
Hổ Miêu Miêu
08/09/2021
Edit: An Ju
Meo Meo mất ngủ một đêm nằm trên mặt đất liếc trộm Cố Hạo đang chăm chút quần áo, chuột nhỏ này ra ngoài xem mắt thì mặc tùy tiện có lệ là được rồi! Mặc đẹp như vậy làm gì, ngã!
“Anh ngoan ngoãn ở nhà trông nhà, mẹ và em gái em chiều nay sẽ đi dạo phố nên thời gian anh ở cùng với họ cũng không lâu lắm đâu, dù sao thì không được nói lỡ miệng!” Cố Hạo dặn dò tất cả các việc cần chú ý tỏng nhà rồi chuẩn bị ra cửa gặp Cao Ly Ly, ra ngoài rồi mới phát hiện quên mang ví liền quay lại lấy.
Đi tới cửa thay giày, chăn nệm dưới đất ở phòng khách đã không còn hình bóng của Meo Meo đâu nữa, Cố Hạo bất đắc dĩ, còn mèo bụng dạ hẹp hòi này, nói không giận là nói dối rồi, thảo nào không muốn tiễn hắn ra cửa.
Cố Hạo lấc đầu, đợi đến lúc xử lý xong mặt mứt quả hồng đi phải mua gà nấu Trùng Khánh mà gần đây hắn mê nhất, dùng đồ ăn ngon dỗ dành có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn.
Địa điểm hẹn gặp là do Cao Ly Ly chọn, là một quán cà phê nhỏ không quá nổi bật. Địa điểm mặc dù ở ngay trung tâm thành phố, nhưng bên ngoài quán cà phê bị các loại đồ trang trí rườm rà bao quanh lại thành chẳng có cảm giác giác tồn tại gì cho cam, Cố Hạo đã đi qua đây rất nhiều lần mà cũng không hề phát hiện sự tồn tại của quán cà phê này.
Cửa quán cà phê cố ý làm cổ đi biến thành cửa gỗ hai cánh như ở thời kỳ dân quốc, đẩy cửa vào, hai bên trục cánh cửa chuyển động vang tiếng ‘cạch’, rất có cảm giác hoài cổ.
Cố Hạo vừa vào đã ngửi thấy một mùi cà phê nồng, là cái cảm giác mà vừa ngửi một cái đã khiến người ta lên tinh thần đến độ muốn chạy thẳng ra ngoài.
Trong một góc của quán cà phê có một cô gái xinh đẹp đang ngồi đối mặt về hướng cửa, thấy Cố Hạo đến thì thật cao hứng vẫy tay với hắn. Cố Hạo chưa từng gặp Cao Ly Ly, cũng không để ý ảnh mà mẹ đã chụp cứ như vậy trực tiếp tới đây rồi, bản thân chưa nhìn qua ảnh chụp không có nghĩa là người ta cũng chưa nhìn ảnh mình, mẹ để ý chuyện này như vậy chắc chắn đã sớm bán khuôn mặt của con trai mình đi rồi. Nếu người đẹp đã chủ động vẫy tay với mình, cô gái đó nhất định là nhận ra mình.
Cố Hạo thở phào một cái, đi về hướng bàn của cô gái kia, biết mặt hắn cũng tốt, vừa vặn miễn cho hắn bị xấu hổ khi dáo dác tìm người trong quán cà phê.
“Xin chào, tôi là Cao Ly Ly.” Người đẹp cười nhẹ, ưu nhã vươn tay chào hỏi với Cố Hạo.
Nhìn cận mặt của Cao Ly Ly so với nhìn khi ở cửa thì rất có cảm giác bị choáng ngợp, so với cái mặt mứt quả hồng mà Cố Hạo dùng com-pa vẽ ra trong đầu hoàn toàn tương phản, mặt của Cao Ly Ly không chỉ không tròn mà còn rất nhọn, là khuôn mặt trái xoan nhỏ. Khiến cho người ta có cảm giác như nuốt phải một miếng mứt quả hồng —- ngọt đến rầu rĩ. Khi còn bé, mấy cái tên hủy hoại danh tiếng người ta đúng là tội ác tày trời mà. đam mỹ hài
Sau khi ngồi xuống, Cố Hạo thấy cả người không được tự nhiên, tay để lên bàn thấy không thích hợp, đặt trên quần cũng thấy không thích hợp. Cao Ly Ly tái lại lại rất tự nhiên, vẫy tay gọi phục vụ tới trực tiếp gọi hai ly cà phê và hai cheesecake, trong lúc đó không hề trưng cầu ý kiến của Cố Hạo.
“…” Cố Hạo chép miệng trong lòng, từ chi tiết này cũng có thể thấy được Cao Ly Ly là một người con gái hơn người, thảo nào từ nhỏ ưu tú như vậy nhưng vẫn phải dựa vào xem mặt để tìm nửa kia.
Sau khi bánh ngọt được bưng lên, Cao Ly Ly dùng dĩa ăn chỉ vào trái ô mai điểm xuyết trên miếng bánh nói: “Tôi thích ăn ô mai, sau này khi chúng ta ở bên nhau anh nhất định phải mua ô mai cho tôi mỗi ngày, rửa xong, bày ra hết trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ rất không vui.”
“…” Cố Hạo có hơi muốn hất bàn, người con gái này sở hữu một lớp vỏ xinh đẹp và IQ cao, mà EQ chắc chỉ là phụ thôi… là phụ thôi… bọn họ vừa mới gặp, cách trạng thái ‘ở bên nhau’ phải khoảng hơn mười vạn năm ánh sáng, chớ đừng nói là hắn đã có Meo Meo, muốn hắn vứt bỏ Meo Meo sau khi biến thành người có tính tình tốt, thể lực tốt (…), dịu dàng săn sóc đi theo cái người cuồng tự đại này ở bên nhau, trừ phi trong đầu hắn bị đổ dầu cay.
“Chờ, chờ chút, chúng ta hình như còn…” Còn chưa quen lắm… ngay cả là bạn bè bình thường cũng còn chưa phải…
“Anh có bất mãn gì với quyết định của tôi?” Cao Ly Ly nhíu mày, nói tiếp: “Mua ô mai cho vợ mình mỗi ngày cũng không phải chuyện gì khó khăn, ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy anh cũng không làm được thì sau này còn có thể làm nên chuyện lớn gì?”
“Thế nhưng…”
“Không nhưng gì cả, sau này trong nhà tôi quyết tất.” Cao Ly Ly vừa dứt câu liền bắt đầu thưởng thức bánh ngọt của cô ta, như kiểu ngày kết hôn của cô ta với Cố Hạo cũng đã được định ra rồi vậy.
Cố Hạo lần này đã có kinh nghiệm hơn, trực tiếp ngậm miệng, lãng phí lời nói với cái người không thể nói lý này thật không sáng suốt chút nào. Hơn nữa hắn rất hối hận lãng phí lãng phí mất mất phút ban đầu nhìn sai Cao Ly Ly, khuôn mặt đẹp đều là giả dối, hiện tại hắn càng nhìn càng thấy cái khuôn mặt cao ngạo của cô ta càng thấy tròn, càng thấy giống mứt quả hồng… Bây giờ hắn mới hiểu được tâm trạng của hai người bạn thân hồi bé.
Còn ở cạnh người này nữa Cố Hạo cảm giác mình sẽ điên mất, hắn hiện tại hối hận không trực tiếp từ chối mẹ thẳng thừng hơn, thà ở nhà xem TV với Meo Meo, chơi máy tính, chơi chính hắn… còn tốt hơn là ngồi ở đây như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Lén với tay vào trong túi, muốn giả bộ được được tin nhắn sau đó nói dối công ty có việc để chuồn đi. Nhưng tay vừa cho vào túi liền chạm phải một cái gì đấy mềm mềm nằm úp, lông mượt lại còn có hơi ấm.
“Meo—–” Cục bông kia nói chuyện, đôi mắt nhỏ nhìn về phía Cố Hạo còn cực kỳ vô tội, cực kỳ mong manh.
…
… …
… … …
“A Hạo, tiếng vừa rồi là tiếng mèo kêu à?” Cao Ly Ly đang ăn bánh vui quên trời đất cũng nghe thấy tiếng mèo kêu này, tò mò lại gần xem.
Chiếc túi bằng da mép nghiêng đặt ở trên ghế đang mở rộng, từ trên nhìn xuống vừa vặn có thể nhìn thấy nguyên một cái đầu mèo ở trong túi, mắt đen sáng lên như đèn pin. Hai cặp mắt phía trên nhìn nó chớp chớp, nó cũng chớp chớp nhìn họ.
Con mèo này… thế mà lại trực tiếp tới đây rồi. Cố Hạo đỡ trán, cái tính cách dễ bị ghét kia của Meo Meo dù thế nào cũng chớ có chọc vào Meo Meo đấy.
“Mèo con thật đáng yêu!!!” Cao Ly Ly một tay kéo túi Cố Hạo, từ trong túi lấy Meo Meo ra ôm vào lòng ra sức vuốt lông, mức độ vuốt mạnh đến sắp làm cho Meo Meo ngu luôn.
“Lông của con mèo này trông thật đẹp, giống cũng rất thuần, khẳng định là rất đắt phải không?”
Lông Meo Meo rất mềm và mượt, cảm giác sờ thích vô cùng, Cố Hạo oán niệm nhìn Meo Meo bị cái người con gái luôn tự cho mình là đúng ra sức ‘sàm sỡ’ thì rất không thoải mái, nhưng… câu nói vừa rồi của Cao Ly Ly sao lại quen tai vậy nhỉ?
“À, con mèo này không phải mua, là nhặt được ở trước cửa nhà.” Ơ? Những lời này hình như cũng từng nghe qua rồi.
“Nhặt được?!” Cao Ly Ly mặt biến sắc, mạnh bao trả Meo Meo về trong lòng Cố Hạo, “Nhặt được bẩn lắm! Trên người có ký sinh trùng! Mau ném nó xuống đi!”
Thân thể mềm mại của Meo Meo nhảy về trong ngực Cố Hạo, thay đổi bất ngờ như vậy khiến Cố Hạo trong nháy mắt nhớ lại cái cảm giác quen thuộc này là cái gì rồi. Chính là ác mộng kia! Dựa theo giác mộng kia, tiếp theo Meo Meo sẽ nổi giận rồi biến thành một con hổ một nhát nuốt trọn cái đứa không biết giữ mồm này!!!!
“A——!!!!!!!” Cố Hạo hét to đứng lên, “Không được!!!!!” Meo Meo dù có thế nào cũng không được nuốt người ta, nếu không sẽ bị bắt đi xử tử* mất!
*Gốc Hán Việt là ‘An nhạc tử’ (安乐死), tiếng Anh là ‘Euthanasia’ hay còn được gọi là an tử hoặc trợ tử chỉ hành động thúc đẩy cái chết một cách nhẹ nhàng với mục đích làm giảm thời gian chịu đau đớn và đau khổ về mặt thể lý cho người bệnh. (Theo Wiki)
……………………
Hết chương 35.1
Meo Meo mất ngủ một đêm nằm trên mặt đất liếc trộm Cố Hạo đang chăm chút quần áo, chuột nhỏ này ra ngoài xem mắt thì mặc tùy tiện có lệ là được rồi! Mặc đẹp như vậy làm gì, ngã!
“Anh ngoan ngoãn ở nhà trông nhà, mẹ và em gái em chiều nay sẽ đi dạo phố nên thời gian anh ở cùng với họ cũng không lâu lắm đâu, dù sao thì không được nói lỡ miệng!” Cố Hạo dặn dò tất cả các việc cần chú ý tỏng nhà rồi chuẩn bị ra cửa gặp Cao Ly Ly, ra ngoài rồi mới phát hiện quên mang ví liền quay lại lấy.
Đi tới cửa thay giày, chăn nệm dưới đất ở phòng khách đã không còn hình bóng của Meo Meo đâu nữa, Cố Hạo bất đắc dĩ, còn mèo bụng dạ hẹp hòi này, nói không giận là nói dối rồi, thảo nào không muốn tiễn hắn ra cửa.
Cố Hạo lấc đầu, đợi đến lúc xử lý xong mặt mứt quả hồng đi phải mua gà nấu Trùng Khánh mà gần đây hắn mê nhất, dùng đồ ăn ngon dỗ dành có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn.
Địa điểm hẹn gặp là do Cao Ly Ly chọn, là một quán cà phê nhỏ không quá nổi bật. Địa điểm mặc dù ở ngay trung tâm thành phố, nhưng bên ngoài quán cà phê bị các loại đồ trang trí rườm rà bao quanh lại thành chẳng có cảm giác giác tồn tại gì cho cam, Cố Hạo đã đi qua đây rất nhiều lần mà cũng không hề phát hiện sự tồn tại của quán cà phê này.
Cửa quán cà phê cố ý làm cổ đi biến thành cửa gỗ hai cánh như ở thời kỳ dân quốc, đẩy cửa vào, hai bên trục cánh cửa chuyển động vang tiếng ‘cạch’, rất có cảm giác hoài cổ.
Cố Hạo vừa vào đã ngửi thấy một mùi cà phê nồng, là cái cảm giác mà vừa ngửi một cái đã khiến người ta lên tinh thần đến độ muốn chạy thẳng ra ngoài.
Trong một góc của quán cà phê có một cô gái xinh đẹp đang ngồi đối mặt về hướng cửa, thấy Cố Hạo đến thì thật cao hứng vẫy tay với hắn. Cố Hạo chưa từng gặp Cao Ly Ly, cũng không để ý ảnh mà mẹ đã chụp cứ như vậy trực tiếp tới đây rồi, bản thân chưa nhìn qua ảnh chụp không có nghĩa là người ta cũng chưa nhìn ảnh mình, mẹ để ý chuyện này như vậy chắc chắn đã sớm bán khuôn mặt của con trai mình đi rồi. Nếu người đẹp đã chủ động vẫy tay với mình, cô gái đó nhất định là nhận ra mình.
Cố Hạo thở phào một cái, đi về hướng bàn của cô gái kia, biết mặt hắn cũng tốt, vừa vặn miễn cho hắn bị xấu hổ khi dáo dác tìm người trong quán cà phê.
“Xin chào, tôi là Cao Ly Ly.” Người đẹp cười nhẹ, ưu nhã vươn tay chào hỏi với Cố Hạo.
Nhìn cận mặt của Cao Ly Ly so với nhìn khi ở cửa thì rất có cảm giác bị choáng ngợp, so với cái mặt mứt quả hồng mà Cố Hạo dùng com-pa vẽ ra trong đầu hoàn toàn tương phản, mặt của Cao Ly Ly không chỉ không tròn mà còn rất nhọn, là khuôn mặt trái xoan nhỏ. Khiến cho người ta có cảm giác như nuốt phải một miếng mứt quả hồng —- ngọt đến rầu rĩ. Khi còn bé, mấy cái tên hủy hoại danh tiếng người ta đúng là tội ác tày trời mà. đam mỹ hài
Sau khi ngồi xuống, Cố Hạo thấy cả người không được tự nhiên, tay để lên bàn thấy không thích hợp, đặt trên quần cũng thấy không thích hợp. Cao Ly Ly tái lại lại rất tự nhiên, vẫy tay gọi phục vụ tới trực tiếp gọi hai ly cà phê và hai cheesecake, trong lúc đó không hề trưng cầu ý kiến của Cố Hạo.
“…” Cố Hạo chép miệng trong lòng, từ chi tiết này cũng có thể thấy được Cao Ly Ly là một người con gái hơn người, thảo nào từ nhỏ ưu tú như vậy nhưng vẫn phải dựa vào xem mặt để tìm nửa kia.
Sau khi bánh ngọt được bưng lên, Cao Ly Ly dùng dĩa ăn chỉ vào trái ô mai điểm xuyết trên miếng bánh nói: “Tôi thích ăn ô mai, sau này khi chúng ta ở bên nhau anh nhất định phải mua ô mai cho tôi mỗi ngày, rửa xong, bày ra hết trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ rất không vui.”
“…” Cố Hạo có hơi muốn hất bàn, người con gái này sở hữu một lớp vỏ xinh đẹp và IQ cao, mà EQ chắc chỉ là phụ thôi… là phụ thôi… bọn họ vừa mới gặp, cách trạng thái ‘ở bên nhau’ phải khoảng hơn mười vạn năm ánh sáng, chớ đừng nói là hắn đã có Meo Meo, muốn hắn vứt bỏ Meo Meo sau khi biến thành người có tính tình tốt, thể lực tốt (…), dịu dàng săn sóc đi theo cái người cuồng tự đại này ở bên nhau, trừ phi trong đầu hắn bị đổ dầu cay.
“Chờ, chờ chút, chúng ta hình như còn…” Còn chưa quen lắm… ngay cả là bạn bè bình thường cũng còn chưa phải…
“Anh có bất mãn gì với quyết định của tôi?” Cao Ly Ly nhíu mày, nói tiếp: “Mua ô mai cho vợ mình mỗi ngày cũng không phải chuyện gì khó khăn, ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy anh cũng không làm được thì sau này còn có thể làm nên chuyện lớn gì?”
“Thế nhưng…”
“Không nhưng gì cả, sau này trong nhà tôi quyết tất.” Cao Ly Ly vừa dứt câu liền bắt đầu thưởng thức bánh ngọt của cô ta, như kiểu ngày kết hôn của cô ta với Cố Hạo cũng đã được định ra rồi vậy.
Cố Hạo lần này đã có kinh nghiệm hơn, trực tiếp ngậm miệng, lãng phí lời nói với cái người không thể nói lý này thật không sáng suốt chút nào. Hơn nữa hắn rất hối hận lãng phí lãng phí mất mất phút ban đầu nhìn sai Cao Ly Ly, khuôn mặt đẹp đều là giả dối, hiện tại hắn càng nhìn càng thấy cái khuôn mặt cao ngạo của cô ta càng thấy tròn, càng thấy giống mứt quả hồng… Bây giờ hắn mới hiểu được tâm trạng của hai người bạn thân hồi bé.
Còn ở cạnh người này nữa Cố Hạo cảm giác mình sẽ điên mất, hắn hiện tại hối hận không trực tiếp từ chối mẹ thẳng thừng hơn, thà ở nhà xem TV với Meo Meo, chơi máy tính, chơi chính hắn… còn tốt hơn là ngồi ở đây như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Lén với tay vào trong túi, muốn giả bộ được được tin nhắn sau đó nói dối công ty có việc để chuồn đi. Nhưng tay vừa cho vào túi liền chạm phải một cái gì đấy mềm mềm nằm úp, lông mượt lại còn có hơi ấm.
“Meo—–” Cục bông kia nói chuyện, đôi mắt nhỏ nhìn về phía Cố Hạo còn cực kỳ vô tội, cực kỳ mong manh.
…
… …
… … …
“A Hạo, tiếng vừa rồi là tiếng mèo kêu à?” Cao Ly Ly đang ăn bánh vui quên trời đất cũng nghe thấy tiếng mèo kêu này, tò mò lại gần xem.
Chiếc túi bằng da mép nghiêng đặt ở trên ghế đang mở rộng, từ trên nhìn xuống vừa vặn có thể nhìn thấy nguyên một cái đầu mèo ở trong túi, mắt đen sáng lên như đèn pin. Hai cặp mắt phía trên nhìn nó chớp chớp, nó cũng chớp chớp nhìn họ.
Con mèo này… thế mà lại trực tiếp tới đây rồi. Cố Hạo đỡ trán, cái tính cách dễ bị ghét kia của Meo Meo dù thế nào cũng chớ có chọc vào Meo Meo đấy.
“Mèo con thật đáng yêu!!!” Cao Ly Ly một tay kéo túi Cố Hạo, từ trong túi lấy Meo Meo ra ôm vào lòng ra sức vuốt lông, mức độ vuốt mạnh đến sắp làm cho Meo Meo ngu luôn.
“Lông của con mèo này trông thật đẹp, giống cũng rất thuần, khẳng định là rất đắt phải không?”
Lông Meo Meo rất mềm và mượt, cảm giác sờ thích vô cùng, Cố Hạo oán niệm nhìn Meo Meo bị cái người con gái luôn tự cho mình là đúng ra sức ‘sàm sỡ’ thì rất không thoải mái, nhưng… câu nói vừa rồi của Cao Ly Ly sao lại quen tai vậy nhỉ?
“À, con mèo này không phải mua, là nhặt được ở trước cửa nhà.” Ơ? Những lời này hình như cũng từng nghe qua rồi.
“Nhặt được?!” Cao Ly Ly mặt biến sắc, mạnh bao trả Meo Meo về trong lòng Cố Hạo, “Nhặt được bẩn lắm! Trên người có ký sinh trùng! Mau ném nó xuống đi!”
Thân thể mềm mại của Meo Meo nhảy về trong ngực Cố Hạo, thay đổi bất ngờ như vậy khiến Cố Hạo trong nháy mắt nhớ lại cái cảm giác quen thuộc này là cái gì rồi. Chính là ác mộng kia! Dựa theo giác mộng kia, tiếp theo Meo Meo sẽ nổi giận rồi biến thành một con hổ một nhát nuốt trọn cái đứa không biết giữ mồm này!!!!
“A——!!!!!!!” Cố Hạo hét to đứng lên, “Không được!!!!!” Meo Meo dù có thế nào cũng không được nuốt người ta, nếu không sẽ bị bắt đi xử tử* mất!
*Gốc Hán Việt là ‘An nhạc tử’ (安乐死), tiếng Anh là ‘Euthanasia’ hay còn được gọi là an tử hoặc trợ tử chỉ hành động thúc đẩy cái chết một cách nhẹ nhàng với mục đích làm giảm thời gian chịu đau đớn và đau khổ về mặt thể lý cho người bệnh. (Theo Wiki)
……………………
Hết chương 35.1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.