Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Đuổi Cô Dâu
Chương 2
Hắc Khiết Minh
01/01/2016
Khi anh trở lại khu phố, trời đã tối, xe vừa mới chuyển qua góc đường, anh từ xa đã nhìn thấy cô ngồi trên thềm đá trước cửa nhà trọ, xe anh còn chưa tới, cô đã đứng dậy cầm cái túi bên chân, đi về phía anh. Bất đắc dĩ anh không thể làm gì khác hơn là dừng xe ở bên đường. "Hi." Cô nói, bên môi nở ra một nụ cười. Anh không nói gì, chỉ ngồi trên xe nhìn chằm chằm cô. Trong nháy mắt hình như cô hơi lúng túng, nhưng vẫn tiếp tục giữ nụ cười, "Cám ơn anh lúc sáng đã giúp đỡ, này, cái này cho anh." Cô đưa cái túi cho anh, "Xin lỗi đã làm hư áo khoác của anh, vết máu kia giặt không sạch, cho nên tôi đã đến cửa hàng mua một cái mới." Anh nhìn cái túi trên tay cô, không nói lời nào, một lúc lâu sau mới đưa tay nhận lấy. "Tôi đoán anh ở gần đây, cho nên mới ở đây chờ, thật may là tôi không đoán sai." Thấy tay anh nhận lấy cái túi, cô thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười hỏi: "Đúng rồi, anh mới chuyển đến sao? Hình như trước đây tôi chưa từng thấy anh." Tầm mắt của anh chuyển từ cái túi lên trên, cho đến nhìn thẳng vào mắt của cô, mới chậm rãi mở miệng nói: "Không phải." Không biết tại sao, mặc dù trên mặt anh vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, nhưng cô lại cảm thấy hình như anh đang tức giận, khi cô vẫn đang hoài nghi xem mình đã nói sai điều gì, anh đột nhiên lại mở miệng hỏi: "Còn có việc sao?" "À. . . . . . Không có." Anh không chút khách khí hỏi, giống như cô đang đến quấy rầy anh, đột nhiên cô cảm thấy ngượng ngùng, nhất thời nụ cười cứng lại trên mặt. Anh không nhìn cô thêm một lần, khởi động xe. Cô phẫn nộ xoay người trở về nhà trọ, lại nhìn thấy anh lái xe đến nhà trọ đối diện, cô dừng bước, chết đứng tại chỗ. Không thể nào? Hình như lầu một kia từ trước đến giờ không mở cửa bây giờ lại mở toang ra để anh lái xe lái vào. Lần này thật mất thể diện quá mà, anh ở đối diện, nhưng mà. . . . . . Không đúng, không phải nhà trọ này không có ai ở sao? Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy có ánh đèn nào phát ra từ đó, cũng chưa từng có thấy có ai ra vào, cô vẫn cho rằng đó là căn nhà bị bỏ trống. Lầu bốn sáng đèn. Cô mở to mắt ra, mặc dù chỉ từ khe nhỏ của rèm cửa chỉ phát ra vài tia sáng, nhưng chính xác đò ánh đèn từ lầu bốn, tất nhiên đó cũng không phải là căn nhà bị bỏ trống, nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng thấy qua – Nhìn chằm chằm ánh đèn xuyên qua rèm cửa sổ, cô lại suy nghĩ một chút, sau đó nghĩ ra, có lẽ cô từng gặp qua, nhưng không đặc biệt chú ý; trên thực tế, hiện tại nếu không phải cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm, có thể cũng sẽ bỏ qua ánh đèn phát ra từ cánh cửa sổ kia. Nhưng, chờ một chút, nếu như lầu bốn có người ở, vậy lầu năm cùng lầu sáu thì sao? Cô chuyển bước, dùng tốc độ nhanh nhất leo lên lầu sáu, trở lại nhà mình, đứng ở ban công nhìn về căn nhà đối diện kia dò xét. Vẫn tối, không có sáng đèn. Thật may là người đàn ông kia là ở lầu bốn, nếu như anh ở lầu sáu, không phải cô đã bị nhìn thấy hết rồi sao? Từ ba năm trước sau khi chuyển đến đây, bởi vì thấy đối diện không có người ở, cho nên cô cho rằng đó là căn nhà bị bỏ trống, vì thế nên lười treo rèm cửa sổ, nếu như đối diện có người ở. . . . . . Nhưng thật may là không có. Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó đột nhiên cánh cửa sổ bị người khác mở ra, ánh sáng liền hắt ra . Cái người Arnold Schwarzenegger đó đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, rót một ly nước uống. Cô ngây dại, trong óc một mảnh mờ mịt, một giây sau, anh nhìn thấy cô. Anh cũng không dừng lại động tác uống nước, anh uống hết ly nước, để ly xuống bàn, xoay người biến mất phía sau cánh cửa. Cô từ từ, từ từ quay người lại, phòng khách của cô nhìn không sót gì, sợ rằng phòng ngủ bên cạnh của cô nhìn cũng vậy. Ông trời. . . . . . Màu đỏ hồng từ từ hiện lên hai gò má và hai lỗ tai, cô ngồi chồm hổm xuống ban công, lúng túng vuốt hai gò má nóng bừng rên rỉ ra tiếng. Cô đã làm những gì trong phòng? Trùm khăn tắm chạy tới chạy lui? Mặc đồ lót tập thể dục? Ở trên giường làm cũng làm động tác đạp xe đạp? Thật may cô không trần truồng chạy tới chạy trong phòng – khoan, không có sao? Cô chợt ngẩng đầu lên, rất cố gắng nghĩ lại. Ừ, chắc là không có. Vuốt vuốt ngực thầm khen mình, cô hít sâu một hơi, sau đó cầu xin ông trời, không nên để cô có cơ hội gặp lại anh lần nữa, nếu không cô chỉ còn cách chiu đầu xuống đất. Còn hiện tại, cô phải đi mua rèm cửa đã! Đã qua ba ngày, phòng đối diện vẫn một mảnh tối đen, không có bất kỳ dấu vết hoạt động nào. Cô xác định anh ở đây, bởi vì ban công nhà cô đối diện với phòng bếp nhà anh, hơn nữa đó là căn phòng duy nhất không có rèm cửa, mặc dù cô không thấy anh ra vào, nhưng những gói cà phê trên bàn ở phòng bếp mỗi ngày đều thay đổi, cà phê không ngừng tăng lên rồi lại giảm bớt, ba ngày qua, nó chưa từng hết. Qua vài ngày cô không nhịn được bèn qua nhà hàng xóm hỏi thăm, ngoài dự đoán của cô, anh đã ở đây năm năm, sớm hơn cô hai năm, bình thường không ra ngoài, vì vậy cũng có rất nhiều người giống cô tưởng rằng căn phòng đó bỏ trống. Kinh tế của anh không thiếu thốn, quần áo và xe của anh đều không phải là bình thường, mức lương của anh cũng rất cao. Thứ sáu hàng tuần anh sẽ ra ngoài, lúc anh ra ngoài, sẽ có người tới quét dọn phòng, bổ sung thức ăn. Anh chưa từng mua đồ ở những quán gần đó, anh vô cùng quái gở, nhường như không nói chuyện với ai, bởi vì anh cũng chưa bao giờ chào hỏi ai. Không có ai biết người đàn ông kia làm gì, hình như cũng không ai biết tên của anh. Lại liếc nhìn về phía đối diện một cái, cô tiếp tục ngồi trong phòng khách quấy nồi bột mì và bơ. Mua rèm cửa về. Ngày đầu tiên, cô không dám kéo rèm cửa ra, nhưng lại không nhịn được thỉnh thoảng lại nhấc một góc rèm lên nhìn lén, cô vẫn không thấy anh, căn phòng kia vẫn lên lặng giống như đã mấy chục năm không có người ở. Ngày thứ hai, cô bắt đầu có cảm thấy mình quá lo lắng, cho nên kéo rèm cửa ra, phòng anh ở vẫn không có động tĩnh gì. Ngày hôm nay cô đi đến phòng khám thú y thăm con chó kia, lúc đang hỏi thăm tiền thuốc, mới biết chiều hôm đó anh đã ghé qua đây. "Đã trả? Làm sao có thể? Xin hỏi ai đã trả vậy?" "Gì? Cô không biết sao? Buổi chiều hôm Kiều Khả được đưa vào đây, có một người đàn ông khôi ngô đến bấm chuông cửa, cũng thật kỳ quái, đúng không? Phòng khám chúng tôi không khóa cửa, nhưng anh ta cũng không đẩy cửa đi vào, mà cứ bấm chuông. Tôi đi ra ngoài xem coi là chuyện gì xảy ra, thì anh ta hỏi tình trạng của Kiều Khả, sau đó trả tiền thuốc rồi liền đi." Cô không thể nghĩ ra là ai mà lại làm chuyện này, mặc dù có thể là người đàn ông kia, cô hỏi: "Có phải người đó có gương mặt góc cạnh, tóc màu vàng nhạt? Lái chiếc xe Jeep màu đen?" "Đúng vậy, tôi tưởng anh ta là bạn của cô." Cô nhân viên phòng khám bệnh gật đầu nói. Thật kỳ quặc, cô cứ tưởng rằng tên kia không thích chó chứ, thoạt nhìn anh ta giống như sẽ không quan tâm đến chuyện này, nhưng anh ta lại chạy đến đây giúp Kiều Khả trả tiền thuốc. Lại liếc đen phòng tối đen kia một cái, cô rót bột mì đã quấy xong vào trong khuôn, sau đó đưa vào lò nướng. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong? Chuông điện thoại vang lên, cô ra khỏi phòng bếp, đi đến phòng khách bắt điện thoại. "A lô?" "Đường Lâm phải không?" Trong điện thoại truyền đến giọng của Á Lệ Toa, cô thở dài trong lòng. "Là mình." "Mình nghe nói cậu từ Châu Phi về đã nửa năm, tại sao không gọi điện cho mình? Làm mình thật lo lắng ." "Xin lỗi, vì trong người không khỏe, cho nên muốn nghỉ ngơi một thời gian." Cô mở miệng cho có lệ, vừa cầm bình tưới hoa đi tới ban công tưới nước cho mấy cây hoa. "A? vậy sao? Vậy bây giờ đã đỡ hơn chưa?" "Tốt hơn rất nhiều, cám ơn." "Như vậy đi, dù sao chúng ta cũng đã lâu không gặp, chọn thời gian rảnh ra ngoài ăn cơm đi. Trưa mai thì sao, cậu cảm thấy như thế nào?" "Ơ. . . . . ." Cô vốn định mở miệng cự tuyệt, nhưng nghĩ lại cô cũng lâu rồi chưa ra ngoài ăn cơm, cho nên liền sửa miệng đồng ý, "Được, vậy đi ăn ở đâu đây?" Á Lệ Toa nói tên một nhà ăn, cô đi trở lại phòng khách, cầm lấy giấy bút ghi lại địa chỉ, sau đó cúp điện thoại, không nhịn được ngồi trên ghế sa lon, nhìn bức hình chụp thảo nguyên Châu Phi đang treo trên tường tới ngây người. Sư tử, ngựa vằn, hươu cao cổ, con voi, tê giác, hồng hạc, chó săn, những con vật được sinh ra và lớn lên trên thảo nguyên, sau đó chết đi, tất cả nguyên thủy như thế, chân thật như thế. . . . . . Ở đó thật sự vô cùng vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng hết sức tàn nhẫn. Lòng bàn tay truyền đến đau nhói, cô mới phát hiện mình không tự giác nắm chặt quả đấm, mấy năm qua không nuôi móng tay nhưng nửa năm ở đây móng tay đã rất dài, trong lòng bàn tay xuất hiện những hình bán nguyệt màu hồng là do móng tay đâm vào mà thành. Cô giơ hai tay lên, nhìn chúng, ngay lúc đó lò nướng “tinh” lên một tiếng. Bánh ngọt đã nướng xong, cô cũng không còn hứng để ăn. Không biết vì cái gì? Hình như sau khi nhấn chuông cửa nhà anh, đột nhiên cô mới tỉnh táo lại. Nhìn chằm chằm ngón tay của mình, giống như cô đụng phải thanh sắt bị nung nóng, theo phản xạ rụt tay về, cô đang nghĩ muốn cầm đĩa bánh ngọt xoay người chạy trốn, thì máy trò chuyện lại sáng đèn. "Ai đó?" Người đàn ông này đúng là thô lỗ, nhưng anh hỏi vậy cũng đúng. Cô sửng sốt, suy nghĩ một chút dù sao thì cũng đã đến, liền đằng hắng, mở miệng nói: "Xin chào, tôi là hàng xóm đối diện nhà anh, buổi sáng mấy ngày trước anh giúp tôi cứu một con chó –" "Chuyện gì?" Tiếng nói lạnh lùng của anh cắt đứt lời cô. Trên cơ bản, cô cũng không biết rốt cuộc cô đến tìm anh là có chuyện gì, chẳng qua cô lại không thể nói ban ngày nằm ngủ, mộng du đi đến nhà anh? Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo len, mở miệng trong cái rét tháng mười hai, nhưng lại không biết nên nói gì, một giây sau, cô nghe mình nói: "Tôi có làm một ít bánh ngọt." Anh nhất định cảm thấy cô rất kỳ quái. Ngoài tưởng tượng của cô, sau ba giây trầm mặc, cánh cửa kia “tách” một tiếng, mở ra. Làm cô sợ hết hồn, lui về sau một bước, không có ai đi ra, cô quay đầu nhìn đèn của máy trò chuyện bên cạnh chuông cửa, nó đã tắt, cho nên anh là người mở cửa? Cô đang tính đẩy cửa ra, cửa sắt thuận thế mở ra, bên trong hiện ra một cầu thang. Nhà trọ này có kết cấu giống nhà trọ của cô, nhưng cô lại cảm thấy bên trong rất âm u, giống như sào huyệt của ác ma, ngay cả đèn trên tường nhìn cũng rất cũ kỹ, trong đó có một cái lắc lư lúc sáng lúc tắt, rất rợn người. "Đừng sợ, đây đương nhiên không phải là sào huyệt của ác ma." Cô lẩm bẩm, hít sâu một cái, cầm bánh ngọt đi vào, theo hướng cầu thang đi lên trên. Thật không ngờ, mặc dù nhà trọ tương đối cũ, nhưng tay vịn cầu thang lại tương đối sạch sẽ, gần như không có một hạt bụi. Cầu thang dẫn đến lầu ba, cuối cầu thang là một cánh cửa inox dày cộm nặng nề, cửa kia hơi mở ra, từ khe cửa lộ ra ánh sáng nhạt. Mặc dù cánh cửa đó mở, nhưng cô vẫn thử dò xét gõ cửa một cái, "Hello?" "Cửa không có khóa." Thanh âm của anh từ sau cánh cửa truyền tới, không biết vì sao nghe qua có chút khoảng cách. Cô nghi ngại đẩy cửa ra đi vào, lại bị cảnh tượng bên trong dọa cho sợ hết hồn. Nhà trọ này hoàn toàn khác với nhà trọ của cô, bên ngoài thoạt nhìn thì giống nhau, nhưng bên trong lại hoàn toàn khác nhau, cô đứng ở cạnh cửa, cả nửa ngày cũng nói không ra lời. Giữa lầu ba và lầu bốn không có tầng ngăn, đối diện cô là bức tường cao hai tầng, từ sàn nhà đến tường và cuối cùng là trần nhà đều được ốp đá, giữa cô và mặt tường là một đống thiết bị tập thể hình, máy chạy bộ, cử tạ, xe đạp vân vân, chỉ cần đoán thôi cũng biết, nơi này thứ gì cũng có, hơn nữa tất cả đều là thiết bị hiện đại nhất, mỗi một thứ đều bị được bảo dưỡng tỏa sáng lấp lánh. Bên tay trái cô còn treo một bao cát để đánh bốc, bên cạnh bao cát treo các loại bao tay mà tuyển thủ hay dùng. Cái này thật quá khoa trương mà! Khó trách anh không ra ngoài cũng có thể là một mãnh nam cơ bắp cuồn cuộn. Người này nhất định là người cuồng vận động, hơn nữa lại có bệnh ưa sạch sẽ, anh là một người có bệnh sạch sẽ và cuồng vận động. Chỉ trong nháy mắt cô đưa ra kết luận này, đột nhiên lại nghe được tiếng động nhỏ truyền đến từ sau lưng, nhanh như tia chớp cô quay người lại, cánh cửa inox dầy cộm nặng nề kia tự nhiên đóng lại, không có một tiếng động nào, trừ tiếng động nhỏ lúc nãy. Người đàn ông này là tên biến thái sao? Trong nháy mắt cái ý nghĩ này hiện lên trong đầu cô, có thể là tên sát nhân, phi tang thi thể, xuất hiện trên trang đầu của của tờ báo – dừng lại, dừng lại! Hình như trí tưởng tượng của cô quá phong phú. Tự chế giễu bản thân, cô nhắc mình không nên suy nghĩ lung tung, sau đó hít sâu một hơi, xoay người lại. Trời sinh vôi sinh cỏ, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, mặc dù kỳ thật cô còn chưa hiểu tại sao mình lại xúc động mà chạy tới nhà một người đàn ông xa lạ. Sau khi trấn định lại, cô mới phát hiện không có ai ở đây cả, ít nhất tầng lầu này không có. Cô lại quan sát kỹ xung quanh, lần này cô lại phát hiện bên tay phải có một cầu thang xoắn ốc bằng inox, hướng lên phí trên và kết thúc bằng một lỗ tròn trên trần nhà. Cô bưng đĩa bánh ngọt đi tới, lúc lên trên mới phát hiện vì sao mà cô chưa từng thấy ánh sáng từ cửa sổ, bởi vì cửa sổ của tầng ba và tầng bốn đều bị giấy dán tường che kín, anh đang ở trong phòng tập thể hình, một cánh cửa sổ cũng không có, nhưng cả căn phòng được đèn trên trần nhà chiếu sáng như ban ngày. Vừa mới nghĩ như vậy, khi cô bước lên mấy bậc thang cuối cùng thì đèn vụt tắt, trong nháy mắt dưới chân cô lâm vào một mảnh tối, cảm giác đó giống như đang đi vào một hang động sâu hút. Thật may là còn có đèn trên tầng năm, cô đi nhanh hết mấy bậc thang cuối cùng, bước lên tầng năm của nhà trọ. Thoạt nhìn tầng này rất bình thường, ghế sa lon bằng da màu đen, máy nghe nhạc cao cấp, một ti vi bốn mươi hai inch, bàn thuỷ tinh hình giọt nước, đồ dùng nhà anh nhìn qua rất lạnh, với lại có một điều giống nhau là tất cả đều không có một hạt bụi. Người này quả nhiên là có bệnh sạch sẽ – Cô quay người lại, tầm mắt dừng lại trên tường, suy nghĩ cả một buổi. Đó là một tấm hình. Tấm hình này hết sức quen thuộc với cô, gió thổi nhẹ trên thảo nguyên, vào tảng sáng của một ngày mới, ở phía xa chân trời những đám mây đang trôi, một con sư tử đầu đàn đang đứng yên giữa thảo nguyên, bườm của nó tuỳ ý tung bay, con ngươi màu hổ phách lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm cô, trông nó rất sống động, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đi ra từ bước hình. Dĩ nhiên, chẳng qua đây chỉ là ảo giác, nhưng cô vẫn theo phản xạ lùi về sau từng bước, tấm hình được phóng đại nên chiếm một nửa bức tường, khiến con sư tử kia trông giống y như thật; trên thực tế, tất cả cảnh vật trong tấm hình kia đều giống thật. Một tiếng động rất nhỏ vang lên khiến cô xoay người lại, liền thấy anh đứng ở đó, cách cô không quá hai bước, thần kinh của cô lập tức báo động, người đàn ông này bước đi không có bất kỳ tiếng động nào. Không nhịn được cô nhìn xuống chân anh, thì ra anh đi chân không. "Tại sao?" Đột nhiên anh mở miệng. Cô sợ hết hồn, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, mặt ngây ngô nhìn anh, "Cái gì?" "Cái đó." Hai tay anh đút trong túi quần, mặt không chút thay đổi, hất cằm về phía đĩa bánh trên tay cô. "À. . . . . ." Cô há miệng, suy nghĩ có chút hỗn loạn, mà người đàn ông to lớn trước mặt mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, mà chiếc áo đó có hơn phân nửa số nút áo không cài, để lộ ra lồng ngực cường tráng. "Tôi làm ít bánh ngọt." Cô nhìn chằm chằm lồng ngực của anh, đoán rằng nó ít nhất cũng gấp đôi ngực của cô. "Điều này cô đã nói rồi, tôi hỏi là tại sao?" Giọng của anh hết sức lạnh nhạt, kéo lý trí của cô quay về, cô nháy mắt mấy cái, ép mình nhìn mặt của anh, chứ không phải nhìn những bộ phận khác trên cơ thể anh, sau đó thử tìm ra một lý do có tính thuyết phục. "À. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi đến thăm hỏi từng hàng xóm, giờ đến nhà anh." Anh không có phản ứng. "Tôi tưởng rằng nhà trọ này bỏ trống." Anh vẫn không có phản ứng. "Tôi nghĩ rằng tôi thiếu anh cái này." Cô đưa bánh ngọt đến trước mặt anh, cố mỉm cười, người đàn ông này làm cô có cảm giác khẩn trương, cô biết mình cười hơi cứng ngắc. "Xin chào, tôi là Đường Lâm." Anh nhìn đĩa bánh ngọt sau đó nhìn thẳng cô, thật lâu sau mới nói: "Ở đây là Seattle1, không phải là Virginia2, không có ai sau khi dọn đến ở sẽ thăm hỏi hàng xóm cả." "Có tôi." Cô nhìn chằm chằm anh rồi nói. Anh nhíu mày, mở miệng lần nữa hỏi câu trên: "Tại sao?" "Bởi vì ăn trộm sẽ nhân lúc tôi không có ở nhà mà lẻn vào sau đó quanh minh chính đại lấy sạch đồ trong nhà." Cô nói điều hiển nhiên, "Hơn nữa bà con xa không bằng láng giềng gần, cùng hàng xóm ở chung hòa thuận mới là đạo lý đối nhân xử thế." "Nhà cô có gì để trộm sao?." Anh không nhịn liền được nói. Cô cũng tức giận, lên án nói: "Anh nhìn lén tôi." "Phòng của cô không có gì che lại cả." Anh không đỏ mặt, cũng không thở gấp nói. Có ý gì? Anh không có nhìn lén, nhưng đúng là anh có nhìn? Cô mặt đỏ tới mang tai nhìn chằm chằm anh, nhưng lại không có cách nào mở miệng trách cứ, bởi vì chính cô lười biếng không treo rèm cửa, cô đờ ra một lúc, mới thốt ra một câu: "Hiện tại có." "Tôi đã thấy." Anh nói. Đột nhiên cô không biết nên nói gì, sau đó anh đưa tay nhận lấy đĩa bánh trong tay cô, xoay người biến mất phía sau cánh cửa inox. "Này –" cô ngẩn ra, chậm nửa giây so với cánh cửa kia, khi cô gọi anh cánh cửa đó đã khép lại . Không thể nào? Người đàn ông này lại bỏ cô ở đây sao? Dù nói thế nào đi nữa cô cũng là khách? Anh tại sao có thể xoay người bỏ đi như vậy chứ? Cô không thể tin được nhìn chằm chằm cánh cửa kia, giống như cứ nhìn lâu thì anh sẽ xuất hiện vậy. Thật là thật là quá đáng! Cái người này không có lễ phép! Khốn kiếp, Trư Bát Giới. Cô lại nhìn thấy con “mèo lớn” trên tường, sau đó mới phát hiện không biết lúc nào thì mình lại bắt đầu đi qua đi lại, cô nhìn chằm chằm con sư tử kia, buồn bực đứng lại, dừng lại thói xấu này. Mắt của anh màu hổ phách, giống màu mắt của con sư tử này. Cô chú ý tới tư thế cùng động tác của anh cũng rất giống, dĩ nhiên anh không đi bằng bốn chân, mà đó là đó tư thế ung dung và động tác ưu nhã. Một mãnh nam vạm vỡ tại sao lại có thể có tư thái ưu nhã như vậy, anh cũng giống. . . . . . giống một tên thô lỗ và cứng nhắc! Hơn nữa, người đàn ông đó lại tập cơ ngực để có bộ ngực to lớn như vậy làm cái gì? Hại tầm mắt của cô không biết nhìn vào đâu. Đúng là tên đáng ghét mà! Cô xoay người tính rời khỏi đây, lại nhìn thấy cánh cửa kia không tiếng động mở ra, người đàn ông kia đi ra, một tay cầm dao cắt bánh, tay kia cầm đĩa và nĩa. Cô ngây ngẩn cả người, đi theo mới phát hiện phía sau cánh cửa kia là thang máy. Anh ngồi vào trên ghế sa lon, lấy một miếng bánh nhỏ trên đĩa đưa cho cô. Đường Lâm dại ra, theo phản xạ đưa tay nhận lấy. Anh lại lấy một miếng khác cho mình, mở ti vi, xem tin tức của kênh CNN và bắt đầu ăn, không liếc nhìn cô một cái. Trong lúc nhất thời, cô đi cũng không được mà ở cũng chẳng xong. Đối với sự tồn tại của cô người đàn ông này làm như không thấy, lại nhìn miếng bánh ngọt trên tay mình, cô hơi chần chờ, rồi dứt khoát đi tới ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống. Ti vi không ngừng phát những tin tức mới nhất trên thế giới, anh trầm mặc ăn bánh, cô mới ăn hai miếng, anh đã giải quyết xong cái trên tay, rồi lấy cái tiếp theo. "Anh tên là gì?" Khi ăn được một nửa, cô không nhịn được mở miệng hỏi. Anh liếc cô một cái, "Adam." "Tôi tên là Đường Lâm." Cô nhìn chằm chằm màn hình TV nói. "Cô đã nói qua ." "Thật sao?" "Ừ." Cô không nói gì nữa, anh cũng không, sau mấy phút, chỉ còn âm thanh tin tức của ti vi vọng trong không khí. Lúc xuất hiện quảng cáo thức ăn cho chó, cô nhớ tới lời nói của cô nhân viên phòng khám thú y, buộc miệng hỏi, "Tại sao anh lại trả tiền thuốc cho Kiều Khả?" Anh không biết Kiều Khả là ai, nhưng anh đoán là con chó kia. "Đúng lúc đi ngang qua thôi." Cô lại trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Cám ơn, ngày mai tôi sẽ trả lại tiền thuốc cho anh." "Nó không phải là chó của cô." Cô không cần thiết phải nói cảm ơn với anh, anh cũng không để ý số tiền lẻ này. "Sắp là của tôi rồi." Cô nhìn anh ăn hết miếng bánh cuối cùng, gần như là lầm bầm làu bàu nói: "Hai ngày trước tôi có liên lạc với người chăm sóc nó, mới biết Kiều Khả là chó dẫn đường, hôm đó thừa dịp chủ nhân của nó đến bện viện tái khám, họ mang nó đến công viên đi dạo, ai ngờ sau khi nói chuyện phiếm một lát lại phát hiện nó mất tích, bọn họ không nghĩ tới nó lại bị tai nạn, tôi đoán nó là muốn tự mình đến bệnh viện để tìm chủ nhân, lại bị cái người vượt đèn đỏ kia đụng phải. Bác sĩ nói tuy vết thương nó đã lành, nhưng vì sợ hãi, nên không thể dẫn đường được nữa, tôi muốn nuôi nó, nhưng thủ tục còn có chút vấn đề." Anh không nói gì, chỉ xem tin tức trên ti vi, sau đó ăn miếng bánh cuối cùng. "Ăn ngon không?" Cô hỏi anh. "Ừ." Anh trả lời. Người đàn ông này thật sự không biết cách nói chuyện, nhưng nhiều lúc cô phát hiện, thật ra anh không có ác ý , chẳng qua là anh không nói lời nào cùng vẻ mặt lạnh nhạt khó tránh khỏi làm cho người khác hiểu lầm. Mặt dù không thể nói là anh đẹp trai, nhưng cũng không khó nhìn, gương mặt góc cạnh, khiến anh thoạt nhìn rất có cá tính . "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, bánh anh cũng ăn xong rồi." Cô đứng lên, khẽ mỉm cười, cầm cái đĩa ban đầu đựng bánh trên bàn lên, đi về phía cầu thang. "Cái này tôi mang về, còn dao và nĩa kia liền làm phiền anh." Cô ngừng lại ngay cầu thang, bởi vì bên dưới cái cài thang xoắn ốc này vẫn là một mảnh tối đen. "Xin lỗi, nhưng mà –" cô xoay người lại muốn hỏi anh có thể mở đèn lên không, ai ngờ anh lại đi đến ngay sau cô từ lúc nào không biết, cô không đoán được rằng anh sẽ cùng đi đến đây, nên sau khi xoay người liền đụng vào anh, cô hốt hoảng lui về phía sau, muốn giữ thăng bằng, lại cô quên rằng phía sau mình là cầu thang, dưới chân một khoảng không, cô kêu lên thất thanh. "A –" Nhanh như tia chớp anh vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô trở về. Đường Lâm ôm chặt lấy cái cổ tráng kiện của anh, dọa cô sợ đến mặt trắng bệch, cái đĩa trên tay rơi xuống cầu thang thành mảnh vụn, những mảnh vụn lăn xuống tầng hai, tiếng leng keng vang lên liên tiếp không ngừng, một lúc lâu sau mới dừng lại. Anh vẫn đứng vững vàng, chỉ dùng một tay liền ôm cô đứng vững. Tim cô nhảy lên đập mãnh liệt như đánh trống, cả người dính vào người anh, đôi môi đỏ mọng chỉ cách hầu kết chỉ có năm xen-ti-mét, cô có thể nhìn thấy nhịp đập của mạch máu sau gáy anh, ngửi thấy mùi hương trên người anh, bị đè ép trong ngực anh bầu ngực cô cũng có thể cảm giác được nhịp tim đập của anh. Chẳng biết tại sao, có chút choáng váng. Hai tay cô vẫn ôm cổ lấy cổ anh, anh vẫn ôm cô như cũ. "Cô vẫn khỏe chứ." Anh nói, giọng lại êm ái lạ thường. Cô trấn lấy lại tinh thần, buộc mình buông tay ra, trấn định nhìn anh nói: "May mà anh nhanh tay." Anh lâm vào trầm mặc, cô không biết anh đang nghĩ gì, sau đó anh buông lỏng tay. Cô lui ra từng bước, lần này rút kinh nghiệm tránh xa cầu thang, cô nhìn thấy cái đĩa đã biến thành những mảnh vụn, vội ngồi xuống dọn dẹp. "Xin lỗi đã biến nhà anh thành như vậy, nhà anh có chổi hay máy hút bụi không, tôi –" Cô còn chưa kịp ngồi xuống, cánh tay đã bị anh bắt lấy. "Không cần, tôi sẽ kêu người đến dọn." Cô nhìn chằm chằm bàn tay anh, người này thật thô lỗ. Hình như ý thức được mình dùng sức hơi quá, liền buông tay ra, xoay người đi về cánh cửa inox phía bên kia, "Cô đi theo hướng này." Cô không có lựa chọn nào khác là phải đuổi theo, sau khi cô tiến vào cánh cửa inox kia liền đóng lại, sau khi anh nhấn cái nút, thì thang máy liền đi xuống, đến lầu một thì mở ra. Ngay lúc cánh cửa thang mở ra, thì đồng thời đèn lầu một đèn cũng sáng lên, ngoài cửa đỗ ba chiếc mô tô, phía sau mô tô là chiếc xe Jeep màu đen. Anh lại nhấn một cái nút, cửa nhà xe nâng lên. Cô không biết nên nói gì với anh, tim của cô vẫn đang đập nhanh, suy nghĩ có chút hỗn loạn, cho nên chỉ qua loa nói lời cám ơn và tạm biệt, sau đó liền vội vã đi ra ngoài, sau khi cô đi cửa nhà để xe cũng chậm rãi hạ xuống, lúc rời đi cô thoáng thấy anh vẫn đứng ở cửa thang máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.